- Phó Sứ Đại Hôn


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Dương Lăng biết buổi tối bọn họ thường thích hóng mát ngoài hành lang cong ở
vườn hoa. Y men theo giàn nho bước được mấy bước, chợt nghe phía sau góc quanh
hành lang có một giọng khe khẽ ngâm nga:

- Lão gia - lão gia thiếp yêu chàng, mong trời phật chở che cho chàng, cầu
chàng có được một thân thể tốt, khoẻ mạnh và xinh đẹp...

------------------------

Quyển ba - Vừa lên ngôi báu

Chương 110 - Phó sứ Đại hôn

------------------------

Dương Lăng theo sau công chúa Vĩnh Thuần đi thẳng đến Thập Vương phủ. Cấm cung
của nội cung vô cùng nghiêm ngặt. Ngoài cung, tuy y được công chúa Vĩnh Thuần
dẫn theo, thị vệ trong cung vẫn bước đến ngăn lại. Chỉ đến khi thấy được ngọc
bội hình rồng của Hoàng Đế thì mới kinh hoảng thi lễ lui ra.

Dương Lăng đang mặt mày ủ dột lẽo đeo theo sau cô nàng tiểu công chúa, đột
nhiên nhìn thấy trước ao nước nơi có ngọn giả sơn ở phía xa hiện ra một bóng
dáng màu vàng nhạt. Y nhận ra đó là công chúa Vĩnh Phúc đang dẫn hai cung nữ
rắc đồ ăn xuống nước sau lan can mái hiên, trong lòng không nén được mừng rỡ.
Như thấy được cứu tinh, y rảo bước nhanh tới, đứng cách thật xa cất tiếng gọi
lớn:

- Vi thần Dương Lăng tham kiến trưởng công chúa điện hạ.

Công chúa Vĩnh Phúc kinh ngạc quay người, trông thấy Dương Lăng, đầu tiên lộ
vẻ hân hoan, tiếp đó ngơ ngác hỏi:

- Dương tướng quân, sao ngươi lại ... vào hậu cung?

Nàng liếc sang hoàng muội, cả kinh thốt lên:

- Là muội dẫn Dương tướng quân vào ư? Còn không mau... mau đưa Dương tướng
quân về đi. Chốn cung cấm này sao có thể tuỳ tiện bước vào.

Vĩnh Thuần đắc ý nói:

- Muội đến chỗ hoàng huynh cáo ngự trạng dùm Ninh Thanh cô cô. Là hoàng huynh
sai Dương Lăng đến giúp cô cô trút giận đấy, Có phải vậy không Dương đại nhân?

Công chúa Vĩnh Phúc nhìn muội muội, lại ngó bộ dáng liên tục cười gượng của
Dương Lăng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Vị hoàng huynh này của nàng
luôn làm việc cẩu thả. Bây giờ chuyện riêng của hoàng gia không giao cho phủ
Tông Nhân xử lý lại phái vị tướng quân đến tra án. Không phải muốn đánh giặc
chứ?

Công chúa Vĩnh Phúc lại nghĩ đến cảnh ngộ sau khi kết hôn của những công chúa
trong hoàng gia, không khỏi thở dài, cất giọng xa xăm:

- Ôi, thanh quan khó xử việc nhà, quy củ tổ tiên truyền xuống thì ai có thể
thay đổi được? Muội cần gì phải làm khó Dương tướng quân như vậy?

Công chúa Vĩnh Thuần ngạc nhiên nói:

- Sao tỷ tỷ lại nói vậy? Chẳng phải tỷ đã nói với muội tình cảnh hoàng cô hôm
nay sẽ là tương lai của tỷ và muội sau này. Đến khi đó một mình đơn độc trong
thâm cung, như chim trong lồng, đừng nói là nghĩ đến trời cao biển rộng, thậm
chí ban đêm gối chiếc đơn côi khó bề nhắm mắt, ngay cả một người tri kỷ bầu
bạn trò chuyện bên giường cũng không có đó ư? Giờ muội tìm hoàng huynh trút
giận giúp cô cô, áp chế sự kiêu căng của bọn chúng, tránh có một ngày chúng ta
cũng sẽ chịu những cơn cáu giận vô lối của chúng thì có gì là không phải?

Lời tâm sự riêng của con gái, giờ để cho cái “loa kèn nhỏ” lắm điều này rêu
rao như vậy, công chúa Vĩnh Phúc vừa giận vừa thẹn. Nàng oán giận giậm chân,
chỉ muội muội u uất nói:

- Muội... muội...

Dương Lăng nhìn hai tỷ muội cãi nhau, nén cười ho khan vài tiếng rồi thưa:

- Công chúa điện hạ, hoàng thượng lệnh cho vi thần đi đến chỗ của Ninh Thanh
công chúa để thẩm tra sự tình. Nhưng... suy cho cùng đây là chuyện hoàng gia,
vi thần thật sự không tiện xen vào. Nếu như công chúa thấy tiện, vi thần muốn
mời công chúa đi đến đó làm chứng, vi thần cũng dễ bề thưa lại với hoàng
thượng.

Công chúa Vĩnh Phúc liếc mắt nhìn Dương Lăng, thấy ánh mắt y ngó vội Vĩnh
Thuần rồi nháy máy ra hiệu với mình, trong lòng lập tức hiểu ra mấy phần. Nàng
cắn môi thoáng nghĩ ngợi, rồi giãn mày cười nói:

- Được thôi, bản công chúa cũng đang muốn đi gặp cô cô một lát, tiện thể đi
cùng tiểu muội vậy.

Vừa nói nàng vừa bước đến kéo tay Vĩnh Thuần, quay đầu mỉm cười với Dương Lăng
rồi đi trước dẫn đường. Có công chúa Vĩnh Phúc đi cùng, Dương Lăng không khỏi
thở phào nhẹ nhõm. Tính tình của vị tiểu công chúa điêu ngoa giống hệt như
người anh của nàng, bốc đồng lỗ mãng, bất chấp hậu quả. Nếu làm cho cô ả phiền
lòng, có khi thật sự sẽ bị hãm hại cũng không chừng. Có công chúa Vĩnh Phúc đi
cùng suốt hành trình, thật sẽ an toàn hơn nhiều.

Công chúa Vĩnh Thuần nắm tay tỷ tỷ hiên ngang đi vào cung điện của công chúa
Ninh Thanh trong phủ Thập Vương. Vừa vào đến chính điện nàng liền lạnh giọng
quát đám thị nữ ra đón:

- Gọi tổng quản ra gặp ta!

Công chúa Vĩnh Thuần rất có tình cảm với công chúa Ninh Thanh, thường hay qua
lại phủ đệ nên người trong phủ công chúa đều nhận ra nàng. Vừa thấy tiểu công
chúa đến, tất cả đều hoảng sợ hành lễ. Chỉ một lát sau, nữ quan phủ công chúa
Ninh Thanh nhận được tin liền thong dong bước ra nghênh đón. Từ xa nhìn thấy
hai vị công chúa, mụ liền vội bước lên mấy bước, nhanh nhẹn quỳ sụp xuống hô:

- Nô tỳ bái kiến Đại trưởng công chúa, trưởng công chúa điện hạ. Hai vị điện
hạ muốn gặp Ninh Thanh công chúa phải không?

Động tác đi đứng, bái lạy của nữ quan này liền mạch lưu loát, tựa nước chảy
mây trôi, tư thế gọn gàng nhanh nhẹn, lộ vẻ tự nhiên tao nhã, hết sức dễ coi.

Vĩnh Thuần hừ mũi một tiếng, hất cằm xẵng giọng:

- Không cần vội gọi cô cô ra, bản công chúa hôm nay đến đây là để gặp ngươi.

Vị nữ quan đó vừa đứng dậy, nghe thế không khỏi kinh ngạc nói:

- Công chúa điện hạ muốn gặp nô tỳ? Điện hạ sao có thể nói lời này. Người có
chuyện gì, chỉ việc gọi một tiếng, nô tỳ còn không vội vã chạy đến ư, nào dám
nhọc công người. Nô tỳ thực không đáng được như vậy.

Vĩnh Thuần ngồi lên đôn gấm, cười gằn một tiếng nói:

- Ngươi có gì mà không dám chứ? Ngươi đuổi phò mã gia ra khỏi phủ, còn dám
chạy đến chỗ Thái hoàng thái hậu cáo trạng công chúa, hại hoàng cô chỉ có thể
nuốt lệ vào lòng. Bản lĩnh lớn như vậy ta nào dám gọi ngươi?

Dương Lăng vốn nghĩ vị nữ quan phủ công chúa này nhất định là một bà già xấu
xí xảo trá. Nhưng nhìn vị nữ quan này, tuổi tác bất quá chỉ khoảng bốn mươi,
da dẻ chăm sóc rất tốt, nõn nà khoẻ khoắn thướt tha, trông vô cùng đoan trang
thanh tú, khi cười thì hoà nhã chân thành, không hề có chút ác độc xảo trá,
bất giác hơi cảm thấy bất ngờ.

Nữ quan vừa nghe Vĩnh Thuần nói vậy thì hé môi cười, duyên dáng đáp lời:

- Nô tỳ đang lấy làm kỳ quái, công chúa điện hạ sao lại như đang bực bội ai,
hoá ra là vì cho rằng nô tỳ lấy phận nô tài lấn át chủ.

Nói đoạn nữ quan thu lại nụ cười, quỳ xuống khấu đầu, mặt đầy vẻ oan ức:

- Nô tỳ năm tuổi vào cung, tập lễ nghi vũ nhạc cung đình, hầu hạ Thái hoàng
thái hậu lão nhân gia người. Khi Ninh Thanh công chúa gả cho phò mã, tiên đế
Hoằng Trị đã khâm mệnh cho nô tỳ nhậm chức nữ quan phủ công chúa, coi sóc cuộc
sống thường ngày của công chúa, xử lý các sự vụ trong phủ. Nô tỳ quả thực đã
chăm sóc cho công chúa từng li từng tí. Nói đến phò mã, chuyện của thiên tử
gia nô tỳ vốn không nên lắm lời. Nhưng quy củ của người thực không thể đem so
với dân gian. Hoàng thượng còn có Kính Sự phòng trông nom mọi việc, lẽ nào phủ
công chúa có thể qua loa hay sao? Phò mã gia chưa được cho phép đã thường
xuyên vào cung. Hơn nữa còn hay say rượu mà về. Nếu rêu rao ra ngoài, bị những
thần tử nhìn vào há chẳng sẽ mất thể diện hoàng gia ư? Nô tỳ tuy là phận nữ
lưu, nhưng cũng là phụng thánh dụ. Tiên đế người đã tín nhiệm, giao cho nô tỳ
chức vụ này, nô tỳ cũng biết đây là chức vụ đắc tội với mọi người, trong ngoài
đều không ưa. Nhưng cho dù bị đánh chết cũng không dám giả câm giả điếc, nhắm
mắt làm ngơ. Tiểu tỳ hầu hạ Thái hoàng thái hậu, lại hầu hạ Ninh Thanh điện
hạ, vẫn luôn cẩn thận kỹ lưỡng, không dám qua loa chuyện gì. Nếu công chúa
điện hạ cho rằng nô tỳ làm sai, vậy hãy đánh chết nô tỳ đi.

Nữ quan này vừa nói vừa rơi lệ, quay đầu nói với đám thái giám và cung nữ
trong điện:

- Đi, lấy roi ra. Nô tỳ đã mạo phạm công chúa điện hạ Vĩnh Thuần, hôm nay hãy
để công chúa điện hạ đánh chết đi. Thể diện hoàng gia quan trọng, các ngươi
không được ra ngoài rêu rao bậy bạ.

Đám cung nữ thái giám đó nghe xong lập tức quỳ xuống, cầu xin không ngừng:

- Xin công chúa điện hạ tha mạng. Lư tổng quản một lòng hầu chủ, chúng nô tài
đều tận mắt nhìn thấy, xin công chúa điện hạ hãy khai ân!

Công chúa Vĩnh Thuần nghe xong giận không nói nên lời. Vị Lư nữ quan này luôn
miệng liến thoắng 'Thái hoàng thái hậu' và 'tiên hoàng', điệu bộ giống hệt như
thủ đoạn của Dương Lăng trên Kinh Diên, khiến cho công chúa Vĩnh Thuần không
tài nào gây được khó dễ cho mụ.

Dương Lăng vừa nhìn tướng mạo bộ dạng, lời nói ngữ khí của mụ, vốn thật sự tin
mụ một lòng gìn giữ lễ nghi hoàng gia. Nói không chừng vị phò mã gia nọ thật
sự có điều quá đáng. Đáng tiếc vị nữ quan này mặc dù trông thấy Dương Lăng,
lại nghĩ đó là Cẩm y vệ do Vĩnh Thuần kiếm tạm đến để xử lý ả, mà không biết
thân phận thật của y, thành thử diễn hơi quá lố.

Dương Lăng tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ quan sát, thấy ánh mắt của đám cung nữ và
thái giám khi nhìn về phía nữ quan luôn mồm liến thoắng “nô tỳ” này “nô tỳ” nọ
còn khiếp sợ hơn lúc nhìn công chúa Vĩnh Phúc, trong lòng y đã hiểu ra vài
phần.

Y mỉm cười, chậm rãi bước đến trước mặt nữ quan họ Lư, cúi người nói:

- Xin Lư tổng quản hãy đứng dậy đi. Chỉ vì công chúa điện hạ nhìn thấy Ninh
Thanh công chúa đau lòng, cho nên nhất thời nóng nảy. Ngươi vâng theo ý chỉ
của tiên đế, giữ gìn tôn nghiêm, chẳng những không có tội, mà còn có công. Có
điều... ngươi một lòng vì chủ, song cách làm lại hơi quá quyết liệt, sao không
khiến Ninh Thanh công chúa mất thoải mái chứ? Trở về ngươi vẫn nên thỉnh tội
với công chúa mới phải.

Lư tổng quản vốn tính làm bộ làm tịch, ra vẻ nô bộc trung thành để mắng vị
quan quân Cấm quân này không biết tôn ti, tranh phát biểu trước mặt công chúa.
Song khi nghe giọng điệu y dường như lại nói đỡ cho mụ, thế là nở ruột nở gan,
vội nói:

- Đại nhân là thị vệ trong cung sao? Đại nhân nói rất phải, nô tỳ sợ Tiết phò
mã phá hỏng quy củ, nhất thời nóng lòng nên đã kiên quyết đuổi người ra khỏi
cung, thật đã làm tổn hại thể diện của công chúa điện hạ. Nô tỳ sẽ hướng tới
công chúa điện hạ thỉnh tội ngay.

Nói rồi cũng không đợi công chúa Vĩnh Thuần cho phép, liền thuận thế đứng lên.

Khi mụ ta đứng lên, Dương Lăng ngửi thấy trên người mụ thoang thoảng có mùi
rượu. Nhưng y cũng không vạch trần mụ ngay mà thẳng lưng lên, một mặt đưa tay
ra sau lưng xua xua, ra dấu bọn họ đừng lên tiếng, một mặt nói:

- Bổn quan là Dương Lăng, Tham tướng Tả tiêu quân Thần Cơ doanh, không phải
là thống lĩnh thị vệ trong cung. Hoàng thượng nghe nói việc này nên sai bổn
quan đến tra rõ mà thôi.

Lư tổng quản nghe y xưng là Dương Lăng, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Quả nhiên là người mình. Nghe đâu quan hệ giữa mấy vị công công Mã tổng quản,
Cốc tổng quản và y hết sức tốt đẹp. Hoàng thượng phái một ngoại thần như y đến
tra xét chuyện này, khẳng định là vì Mã tổng quản đã dâng lời lên hoàng thượng
rồi. Ha ha, có y nói đỡ cho mình trước mặt hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu
thì chỉ nghe lời phiến diện từ phía mình, cho dù có thêm bảy, tám công chúa
nữa đến thì làm được gì?

Lư tổng quản không giấu được sự đắc ý trong lòng, liếc nhìn hai vị tiểu công
chúa với ánh mắt khiêu khích. Công chúa Vĩnh Thuần thấy vậy lửa giận bốc lên
ngùn ngụt, thiếu chút nữa đã bộc phát. Công chúa Vĩnh Phúc ở bên cạnh khẽ ngắt
hông nàng một cái, lúc này Vĩnh Thuần mới sực tỉnh, nén giận hừ một tiếng.

Vừa rồi công chúa Vĩnh Phúc nhìn thấy Dương Lăng dùng tay ra hiệu, lại nghe y
nói thì biết y ắt có dụng ý, nên sớm đã âm thầm căn dặn muội muội chớ nên hành
động khinh xuất. Rõ ràng tất cả mọi người trên dưới phủ công chúa đã bị Lư
tổng quản mua chuộc và khống chế, cho dù hoàng đế đích thân đến đi chăng nữa,
e rằng cũng sẽ không có ai nói giúp cho công chúa Ninh Thanh. Vụ kiện cáo mơ
hồ này căn bản là không thể thắng, nói không chừng vị Dương tham tướng này
thật sự có biện pháp cũng nên.

Dương Lăng cười càng thêm tươi, chắp tay nói với Lư tổng quản:

- Hoàng thượng phái đến tra hỏi nên mong tổng quan đem đầu đuôi sự tình nói
cho bản quan, bản quan cũng dễ bề thưa lại với hoàng thượng.

Lư tổng quản vốn không phải là kẻ cả tin như thế. Nhưng Dương Lăng và đám
người Mã Vĩnh Thành có quan hệ rất tốt với nhau là chuyện mà trong triều ngoài
phố ai ai cũng biết. Chuyện nhà Hoàng đế lại phái ngoại thần đến điều tra càng
là chuyện xưa nay chưa từng có. Trừ phi vì hai vị công chúa cáo ngự trạng cho
nên Mã Vĩnh Thành đã dâng lời trước mặt hoàng thượng, bằng không loại chuyện
kỳ lạ này nói nghe không lọt. Cộng vào ngữ điệu lời nói của Dương Lăng lại
công khai thiên vị cho mụ, Lư tổng quản đã sớm vứt sạch nghi ngờ. Thế là bèn
thêm mắm thêm muối kể lại một lượt chuyện phò mã gia không giữ quy củ trong
cung thế nào, thường xuyên ra vào cung đình khi chưa được ả cho phép ra sao.
Thậm chí mụ còn dám bịa chuyện phò mã vào cung mượn rượu giả say đùa bỡn cung
nữ trước mặt hai vị công chúa.

Dương Lăng nghe mà thầm cười nhạt: ngoại trừ vị phò mã gia này chán sống lắm
rồi chứ khó khăn lắm mới được gặp thê tử một lần thì làm gì có tinh thần mà
trêu ghẹo mấy cung nữ tầm thường bên cạnh vợ mình. Không lẽ ngoài cung không
có gái đẹp sao?

Dương Lăng nén giận nghe mụ nói xong, lập tức cười bảo:

- Hoá ra là như vậy. Giờ bản quan sẽ về bẩm lại với Hoàng thượng. Có điều Lư
tổng quản tận trung chức vị, cũng nên chú ý đến cách làm. Hoàng thượng trăm
công nghìn việc, bận rộn vô cùng, đại sự triều chính còn chưa xử lý xuể, về
sau đừng để mấy chuyện này làm cho công chúa nổi giận, khiến Hoàng thượng phải
lao tâm theo.

Lư tổng quản hiểu ý liền cười, vội đáp ngay:

- Dạ, dạ, dạ, đại nhân cứ việc yên tâm.

Dương Lăng khoan thai xoay người, nháy mắt một cái thật nhanh với công chúa
Vĩnh Phúc, sau đó hành lễ nói:

- Hai vị điện hạ, vi thần đã tra hỏi xong, giờ sẽ quay về bẩm báo với Hoàng
thượng.

Công chúa Vĩnh Thuần tuy đầy bụng nghi hoặc, song khi nghe vậy vẫn giận tím
mặt. Nàng đỏ bừng mặt la lên:

- Ngươi tra hỏi cái... cái... Ngươi chỉ nghe lời phiến diện của mụ ấy liền đã
quay về bẩm báo với hoàng huynh sao?

Dương Lăng trừng mắt với nàng một cái, rồi vội quay sang nháy mắt với công
chúa Vĩnh Phúc, nhếch nhếch môi, sau đó ra vẻ tự tin hùng hồn nói:

- Hoàng thượng phái vi thần đến tra xét việc này. Việc tra hỏi đương nhiên là
hỏi người của phủ công chúa, vi thần sao dám mời Ninh Thanh công chúa ra đối
chất? Bây giờ cung nữ, thái giám hầu hạ công chúa điện hạ đều là nhân chứng,
sao có thể nói là lời phiến diện của Lư tổng quản chứ? Điện hạ, Hoàng thượng
vẫn đang chờ vi thần, vi thần xin cáo lui.

Nói rồi Dương Lăng liền bước ra khỏi điện. Lư tổng quản thấy Dương Lăng không
thèm để ý đến hai vị công chúa, trong lòng càng thêm đắc ý. Dương Lăng vừa ra
khỏi điện, khuôn mặt thanh tú khoan thai nọ của mụ liền lộ ra vẻ mỉa mai. Mụ
vờ kính cẩn nói:

- Công chúa điện hạ thực muốn gặp Ninh Thanh công chúa sao? Ôi chết, hai vị
công chúa vừa vào cửa thì đã xông lên hỏi tội nô tỳ, nô tỳ hoảng quá, quên cả
dâng trà cho hai vị điện hạ mất rồi. Mau, mau, cái thứ không biết điều chúng
bây, mau đi dâng trà cho người!

Lần này thì ngay cả người hiền hoà là công chúa Vĩnh Phúc cũng nổi giận. Nàng
phất tay áo, hừ một tiếng, rồi kéo tay muội muội mình bảo:

- Chúng ta đi!

Hai người xoay người ra khỏi đại điện, Lư tổng quản nhanh nhẹn như mây bay
nước chảy đuổi theo đến cửa, quỳ xuống làm lễ thưa:

- Nô tỳ kính tiễn hai vị công chúa điện hạ, công chúa điện hạ đi thong thả.

Công chúa Vĩnh Thuần ức muốn rách phổi, vừa ra khỏi phủ Thập Vương lập tức
ngóng mắt khắp nơi hét lên:

- Cái tên khốn khiếp Dương Lăng kia đâu? Cái tên khốn khiếp Dương Lăng kia
đâu?

Phía sau một cánh cổng vòm, Dương Lăng bỗng ló đầu ra, cười đáp:

- Dương Lăng ở đây!

Công chúa Vĩnh Thuần giật ra khỏi tay tỷ tỷ, lao qua đốp ngay:

- Rốt cuộc vừa rồi ngươi nhấp nháy mắt với tỷ tỷ ta là có ý gì? Mau nói ngay!
Nếu như ngươi thật sự dám giúp mụ Lư tổng quản đó hãm hại cô cô ta, bản công
chúa quyết sẽ không tha cho ngươi.

Dương Lăng ló đầu nhìn ra phía sau bọn họ, ở trong phủ Thập Vương kín cổng cao
tường này không chỉ có một vị công chúa, Lư tổng quản không thể phái người
đuổi theo rình trộm, nhưng Dương Lăng vẫn cảnh giác bảo:

- Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.

Dương Lăng bước cạnh hai vị công chúa, vừa đi vừa phân tích:

- Số bạc chi tiêu hàng tháng của toàn bộ phủ công chúa đều do Lư quản gia nắm
giữ phải không? Ừm, thảo nào có thể khống chế cả phủ trong tay. Trong vụ này,
bây giờ khắp phủ công chúa đều là nhân chứng của mụ ta, còn công chúa và phò
mã thì ngay cả một người chịu nói lời công đạo cho bọn họ cũng không có. Lư
quản gia lại cứ luôn mồm đưa ra quy củ tổ tiên và tiên hoàng, xử lý mụ ta thế
nào đây? Cho dù hai người cầu xin để hoàng thượng đổi quản gia cho phủ công
chúa, điện hạ cho rằng sẽ có thể tốt hơn chăng? Lợi ích của bọn họ vốn được
xây dựng từ việc gây khó dễ cho công chúa. Vì vậy ở điểm này bọn họ tất nhiên
sẽ 'cùng chung kẻ thù'.

Công chúa Vinh Phúc nhớ lại khi nãy Lư tổng quản mở lời thì vâng vâng dạ dạ,
thật ra thái độ lại cực kỳ kiêu ngạo, trong lòng không khỏi nguội lạnh. Nàng
buồn bã nói:

- Vậy... vì lẽ gì Dương tướng quân lại khua tay ra ý bảo chúng ta đừng mở
miệng chứ?

Rồi nàng chợt dừng bước ngóng nhìn Dương Lăng hỏi:

- Tướng quân nhất định đã có biện pháp hay rồi phải không?

Dương Lăng khẽ cười đáp:

- Điện hạ thật là anh minh sáng suốt. Ha ha, quả thực vi thần đã có chủ ý,
chẳng qua nhất thời vẫn chưa nghĩ thấu triệt tới như vậy.

Y thấy Vĩnh Thuần lại sắp sốt ruột, vội nói tiếp:

- Cách làm thì thần đã nghĩ ra rồi, nhưng thần vẫn chưa nghĩ ra làm sao để
trước lúc đó không lâu có thể cho Hoàng thượng biết. Song biện pháp chỉnh đốn
loại tiểu nhân tham lợi này thì thần vẫn có...

Dương Lăng thấp giọng giải thích tỉ mỉ một lượt, sau đó cười nói:

- Hai vị công chúa vốn thường hay ra vào phủ công chúa Ninh Thanh, cho nên
thích hợp để làm chuyện này nhất. Vả lại dẫu gì cũng chỉ là một nô tỳ, cho dù
bại lộ Hoàng thượng cũng sẽ không nổi giận.

Công chúa Vĩnh Phúc nhìn y bằng cặp mắt long lanh như nước thật lâu không
chớp, rồi chợt cười phì một tiếng, yêu kiều nói:

- Phương pháp này của Dương tướng quân thật là... thật là... ờ... nhất định
hữu hiệu.

Vẻ giận trên khuôn mặt của công chúa Vĩnh Thuần đã sớm tan biến, nàng hớn hở
gật đầu phụ hoạ:

- Đúng vậy, đúng vậy. 'Ác nhân phải lấy ác nhân trị'. Bây giờ bản công chúa
đã bắt đầu tin lời Trương quốc cữu nói với mẫu hậu rồi. Cái tên nhà ngươi thật
sự là một đại đại ác nhân!


“Đại ác nhân” Dương Lăng giúp hai đại, tiểu công chúa đề ra "chiêu thức" hại
người xong, vô cùng đắc ý trở về cung Càn Thanh. Chẳng ngờ Hoàng đế Chính Đức
đã sớm quên béng chuyện phái y đi điều đình việc nhà của công chúa, vừa thấy y
liền hào hứng nói ra kế hoạch điên rồ của mình. Dương Lăng nghe xong lập tức
ngây ra như phỗng.

Y đờ người một hồi lâu, nhìn bốn người Lưu Cẩn đang đỏ mắt vì hâm mộ, lại thấy
Thiên tử Chính Đức mũi hất lên trời, bèn lấy làm kinh ngạc hỏi:

- Hoàng thượng muốn vi thần thành lập nội tập sự xưởng sao? Không phải Nội
tập sự xưởng trước nay vẫn luôn do ty Nội Quan đảm nhiệm ư?

Chính Đức cười nói:

- Không hẳn. Chẳng qua đúng là vào thời Tĩnh Nạn nội quan đã dốc ra nhiều sức
cho Vĩnh Nhạc đại đế cho nên Đông xưởng mới do nội quan nắm giữ. Vì vậy về sau
khi thiết lập tiếp Tây xưởng cũng theo lẽ đó mà để nội quan nhậm chức xưởng
đốc. Nhưng trẫm lại muốn thay đổi cách làm, ngoài mọi dự liệu. Như vậy mới có
thể xuất thần nhập hoá, chiến thắng bất ngờ.

Hắn đắc ý:

- Nếu như nội xưởng của trẫm lại cử nội quan làm xưởng đốc, chẳng phải sẽ vẫn
quy về dưới sự cai quản của Vương Nhạc ư? Hiện tại Cẩm y vệ là ngoại thần thân
quân, được giám sát bởi Đông xưởng của Ti lễ giám, mà Tây xưởng thuộc ty Lễ
Giám lại giám sát Đông xưởng. Nay trẫm lại điều ngoại thần thiết lập nội
xưởng, giám sát ty Lễ Giám, như thế sẽ liền mạch không chút sơ hở. Cho nên
nhất thiết phải dùng ngoại thần. Trẫm tin tưởng nhất là khanh, đương nhiên sẽ
để khanh làm. Khanh không muốn làm thượng thư bộ Hình, trẫm đã phê chuẩn nên
việc này không cho phép khước từ nữa.

Dương Lăng khổ sở nói:

- Nhưng mà thần... thật sự không có kinh nghiệm gì cả.

Y nghĩ bụng: mặc dù những kẻ đứng đầu hai xưởng một vệ mà không có được cái
chết yên lành thực ra không nhiều, nhưng thanh danh vệ, xưởng thật sự không
được tốt đẹp cho lắm. Hơn nữa Cẩm y vệ kết hợp với Đông xưởng hết lòng nâng đỡ
mình như vậy, chính là sợ mất đi thánh quyến. Giờ đang tốt lành, mình lại
thoát ly khỏi bọn họ tự lập môn hộ, Trương Tú và Phạm Đình liệu có chịu ngậm
bồ hòn làm ngọt không?

Chính Đức lại không nghĩ vậy, y nói:

- Trẫm làm Hoàng thượng cũng chưa có kinh nghiệm đây, khanh xem trẫm chẳng
phải đã làm rất tốt ư? Có trẫm chống lưng cho khanh, khanh còn sợ gì chứ?

Dương Lăng hít sâu một hơi, xấu hổ hỏi:

- Vậy... chẳng hay Hoàng thượng muốn thần thiết lập nội xưởng ở nơi nào? Nhân
lực đó lấy từ đâu ra? Xây dựng nha môn phủ đệ, bố trí phòng ốc, mua gì cũng
phải có bạc đúng không? Bộ Hộ chịu bỏ ra sao? Chức trách chủ yếu của nội tập
xưởng là gì?

Chính Đức nghe thế ngẩn ra, một lúc sau mới nói:

- Việc này... việc này cũng phải hỏi trẫm sao? Nơi chốn thì khanh tự lựa lấy
cho mình. Nhân lực thì khanh tự tuyển chọn. Bạc thì...

Hoàng đế Chính Đức nghĩ ngợi một chút, dường như có chút nhức đầu:

- Khanh thử nghĩ xem có thể lấy bạc từ đâu rồi nói cho trẫm nghe, trẫm chuẩn
tấu được. Còn về phần chức trách, điều chủ yếu chính là thay trẫm trông coi
hai xưởng một vệ, còn cái khác... Phải rồi, bạc… Quyền giám thuế của ty Lễ
Giám nhất định phải thu hồi lại.

- Ừm...

Hoàng đế Chính Đức lại nghiêm túc nghĩ ngợi một lát, rồi nhún vai nói:

- Trẫm tạm thời chỉ nghĩ ra bấy nhiêu, nếu khanh nghĩ ra được gì thêm thì hãy
nói với trẫm.

Dương Lăng trố mắt nhìn Chính Đức một hồi lâu, rồi mới thưa:

- Vậy... không phải là vi thần phải tham dự chủ trì đại hôn của Hoàng thượng
sao? Hay là đợi sau đại hôn hãy xúc tiến được không? Bằng không vi thần e sẽ
không cách nào để phân chia thời gian ạ.

Chính Đức cười:

- Chuyện này được thôi. Thế thì sau đại hôn của trẫm hãy tuyên bố thành lập
nội xưởng vậy. Trước hết khanh hãy đến bộ Lễ, nghe nói quy củ của bọn họ rất
là nhiều. Khanh là sứ thần thiên tử do trẫm đích thân tuyển chọn, chớ làm mất
mặt trẫm đấy.

Dương Lăng đành phải đáp ứng:

- Dạ, vi thần tuân chỉ.

Y vừa mới rời khỏi cung Càn Thanh được mấy bước, Lưu Cẩn đã đuổi theo sau
lưng, vừa đuổi đến nơi liền vội kêu lên:

- Dương đại nhân, thiết lập nội xưởng là việc vô cùng trọng đại, sao ngài
không sốt sắng vậy. Nếu để hai xưởng một vệ biết được, nói không chừng sẽ ngấm
ngầm thọc gậy bánh xe đó. Chuyện này phải nên nắm chắc mới được.

Chính Đức đã mở miệng rồng, nói rõ nội xưởng sẽ giám sát thái giám hai xưởng
Đông Tây cho nên kiên quyết không dùng thái giám. Lưu Cẩn cũng đã hết hy vọng.
May mắn thay vị xưởng đốc nội xưởng tân nhiệm này lại là huynh đệ tốt của lão,
'không cá thì tép tôm' cũng tốt. Dù sao cũng hơn là để người ngoài làm. Cho
nên khi trông thấy bộ dạng thờ ơ hờ hững của y thì lão rất đỗi sốt ruột.

Dương Lăng thấy hoàng đế Chính Đức này làm việc bộp chà bộp chộp, sớm nắng
chiều mưa, trong đầu còn mong sau lễ đại hôn thì hắn sẽ quên đi ảo tưởng về
việc thiết lập nội xưởng, cho nên lần lữa được thì cứ lần lữa. Còn việc phòng
bị hai xưởng một vệ, đơn giản là chuyện đùa. Việc này sao có thể sánh được với
việc Hoằng Trị bí mật mở ra Tây xưởng, có ty Lễ Giám phối hợp, lại dùng Ngự mã
giám làm nòng cốt thuyên chuyển tinh anh mà xây nên, cho nên mới có thể che
giấu được nhất thời.

Trong khi mình, cần người chẳng có người, cần tiền thì không có một xu, cần
chỗ thì không có chỗ, một chút cơ sở cũng không có. Chỉ cần bên này vừa khởi
động, tin tức được giữ kín nhất định sẽ lập tức truyền đến tai hai xưởng một
vệ. Thay vì giấu giếm khiến bọn họ nghi kỵ, chi bằng đến lúc mở ra cứ công
khai cho bọn họ có thời gian chuẩn bị.

Dương Lăng nghĩ đến đây, trong lòng chợt máy động nổi lên một ý nghĩ: nòng cốt
của Cẩm Y vệ là thân quân Cẩm Y năm đó. Lịch sử của Đông xưởng lâu đời, nha
sai và bộ đầu phần lớn được chiêu nạp từ dân gian, Tây xưởng thì lại lấy Ngự
mã giám làm cơ sở. Nếu quả thực muốn thành lập nội xưởng, vậy năm trăm thân
quân của Thần Cơ doanh, thậm chí là toàn bộ nhân mã của Tả tiêu quân mà mình
đích thân mang ra...

Vừa nghĩ đến đây, Dương Lăng trong lòng tràn ngập hưng phấn. Vốn còn mù tịt
chẳng biết phải làm sao, bây giờ ngược lại y đã hạ quyết tâm. Nếu lấy thân
quân của mình làm thành viên nòng cốt, thì cả nhân thủ lẫn địa bàn đều đã có
cả, nói là thành lập chẳng qua chỉ là treo biển hợp thức hoá thôi.

Chẳng phải Hoàng thượng đã nói cần người nào thì cho người ấy sao? Hoàng Kỳ
Dận - huyện thừa Kê Minh, Thiên hộ Ngô Kiệt - Cẩm Y vệ trước giờ vẫn không
được toại ý. Những người này đều là quan lại có kinh nghiệm phong phú nhưng
quan trường lận đận. Nếu lôi kéo bọn họ vào, có bọn họ bày mưu vạch kế, chẳng
phải mình sẽ có thể tiếp tục bon chen sao?

Nghĩ đến đây, Dương Lăng hớn hở vỗ vai Lưu Cẩn. Lần đầu tiên thấy y có động
tác thân mật như vậy, Lưu Cẩn sững người ra, lại nghe Dương Lăng mỉm cười nói:

- Lưu công công quan tâm đến Dương mỗ, Dương mỗ trong lòng biết rõ. Có điều
việc này có giấu cũng sẽ không giấu nổi. Vậy cứ để tự nhiên cho bọn họ biết
đi. Có ý chỉ của thánh thượng, còn ai dám gây phiền toái sao? Ha ha ha...

Lúc này Dương Lăng đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái, thầm nghĩ nếu
Hoàng thượng khăng khăng muốn mở nội xưởng, không bằng tung tin này ra trước,
lấy tĩnh chế động, xem thử phản ứng của hai xưởng một vệ. Vả lại mình trù trừ
không hành động, thế nào cũng khiến bọn họ nghĩ năng lực mình có hạn, trầy
trật tính toán tổ chức, cho dù thật sự có người nổi lòng kiêng kị, ắt cũng sẽ
vì thế mà đâm ra xem thường. Khi đó chớp nhoáng thành lập nội xưởng, những trở
ngại ngầm nhất định sẽ giảm đến mức tối thiểu.

Vì thế, Dương Lăng gạt bỏ tâm sự, hết sức phấn khởi chạy đến bộ Lễ làm người
chủ trì hôn lễ. Lưu Cẩn vẫn đứng ngây ra ở đó thật lâu chưa tỉnh.


Dương Lăng vẫn chưa biết trong đại hôn của hoàng đế thì kẻ chủ trì như mình
đây phải làm những gì. Dù sao cũng có bộ Lễ và phủ nội vụ ở đó, mình chắc chủ
yếu là thu xếp châm đèn đốt pháo đêm đại hôn là được. Ai ngờ lễ nghi đại hôn
của Hoàng đế phức tạp rườm rà, thủ tục nhiều như lá mít. Tuy tác dụng của y ở
trong đó có hạn, nhưng những chuyện cần tham dự thật sự cũng không ít.

Hiện nay thượng thư bộ Lễ là Vương Hoa. Vương Hoa lại không có thành kiến gì
với y, nhất là khi Vương Hoa nghĩ rằng trong vụ án Đế Lăng Dương Lăng vì muôn
dân trăm họ nên mới liều chết không dâng tấu, là trung thần có tâm huyết, vì
vậy đối đãi với y cực kỳ khách khí. Thị lang bộ Lễ Lý Đạc và y thì lại “chung
một giàn”, vì thế quan văn trên dưới bộ Lễ không ai dám gây khó dễ cho y.

Hồng Lư Quan kiên nhẫn giảng giải tỉ mỉ từng bước một cho Dương Lăng về nạp
thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh (1), nghi lễ sắc
phong hậu, phi, song song cùng với phương pháp "Tam thẩm" (Ba lần kiểm tra)
dùng để tuyển nạp cung nữ mới, khiến Dương Lăng nghe đến độ hoa mắt nhức đầu.

Đến lúc cuối cùng Dương Lăng chỉ nhớ những hậu, phi này đều là các tiểu thư
quan lại đọc sách hiểu lễ, thân thế thanh bạch. Có điều quá trình tuyển chọn
so với việc sỹ tử vào kinh thi cử còn nghiêm khắc và quyết liệt hơn.

Các cô nương mà bọn thái giám tuyển chọn chẳng những phải được quan sát dung
mạo, nghe giọng nói, còn phải được cung nữ kiểm tra kỹ lưỡng tóc tai, thân
thể, ngũ quan của bọn họ. Bất cứ chỗ nào không hợp mắt đều là không hợp cách.
Lúc "nhị thẩm" lại lấy thước đo cánh tay, eo, chân và vóc người, không đủ cân
đối cũng không được. Đến "tam thẩm", nữ quan trong cung sẽ cởi đồ ra kiểm tra,
nếu cơ thể có mùi, da dẻ trên thân có chỗ nào có sẹo cũng không xong. Tiếp đó
dựa trên cơ sở này lại kiểm tra tiếp phong thái, dáng vẻ, rồi còn phải ở lại
trong cung học phép tắc lễ nghi, quy củ trong cung. Trong quá trình này nếu
phát hiện dáng ngủ bất nhã lại đuổi về một nhóm lớn. Sau cùng những tinh anh
còn lại mới được Thái hoàng thái hậu, Hoàng hậu và phủ Nội vụ tiến hành tuyển
chọn nhân tài.

Dương Lăng nghe xong âm thầm tặc lưỡi, quá trình tuyển chọn này còn nghiêm
ngặt hơn cả tuyển chọn hoa hậu Hồng Kông, đủ biết nữ nhân được chọn ra sẽ được
đẹp cỡ nào rồi. Y không nhịn được bèn buột miệng hỏi:

- Có phải đã chọn được nhân tuyển làm Hoàng Hậu rồi không?

Hồng Lư Quan cười nói:

- Đúng vậy. Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu đã chọn trúng trưởng nữ của
Đô đốc đồng tri phủ Hạ Nho Hạ đại nhân làm Hoàng hậu. Đồng thời cũng đã chọn
ra hai người con gái của kinh quan làm phi tử, ngày đại hôn sẽ đồng thời nhập
cung. À đúng rồi, ngày kia đại nhân sẽ phải đi nạp thái, vấn danh cùng với hạ
quan. Đại nhân hẳn chưa quen với những lễ tiết này, cầm tạm những quyển sách
này về xem một chút vậy.

Cầm lấy hai chồng sách dày cộp, Dương Lăng không khỏi trợn mắt hỏi:

- Những... những thứ này đều ghi chép nội dung đại lễ sao?

Hồng Lư Quan nói:

- Đúng vậy. Trong đó là những nội dung có liên quan mà ngài phụ trách. Đại
nhân nhất định phải cẩn thận một chút, làm sứ giả cho thiên tử, chớ để mất lễ
nghi.

Dương Lăng chỉ biết gật đầu vâng dạ rồi ôm lấy hai chồng sách lên kiệu chạy về
nhà. Trong kiệu y tuỳ ý mở ra xem một chút. Những chữ li ti đều là viết dọc từ
trên xuống dưới, ngay cả dấu chấm câu cũng không có. Ngày thường xem vài công
văn còn có thể cố kiên nhẫn chứ mấy thứ cổ ngữ xem vốn đã choáng mắt, kiệu lại
lắc tới lắc lui, Dương Lăng mới nhìn một chút liền thấy nhức cả đầu, thật sự
không xem tiếp được nữa.

Dương Lăng ôm đống sách trở về đến phủ thì trời đã quá chiều. Để sách vào
trong thư phòng, thấy mấy người Ấu Nương không có ở trong phòng, y hỏi tỳ nữ
mới biết mọi người đều đã ra hậu viên, bèn thay thường bào rồi lững thững bước
ra hậu viên.

Sân này không nhỏ, chu vi vây quanh chừng ba mẫu, vốn không có dùng để làm gì,
ngoại trừ mấy cây ăn quả, khắp nơi đều là cỏ dại. Nay được Dương Lăng phân
phó, gian đầu của hậu viên đã được san bằng thành một mảnh đất chuẩn bị dùng
làm diễn võ trường. Trên mặt đất được dãy cỏ còn chất vài gò đất vàng, xem
chừng vẫn chưa làm xong.

Đi tiếp vào trong, bên phải chính là vườn rau mà Ấu Nương chăm bón. Đầu tiên
là một dãy những giàn đậu mắc cao hơn đầu người, vào trong nữa là giàn dưa
leo, sau cùng mới là các loại rau dưa hành tỏi.

Dương Lăng bước qua giàn đậu. Vừa bước qua hai giàn dưa leo liền trông thấy
một bóng người đang khom nửa lưng xuống ruộng chăm bón mầm dưa non. Nhìn kỹ
hoá ra là Ấu Nương. Y liền khấp khởi cúi người chui vào. Đám dưa này được chăm
bón rất tốt, đã cho ra rất nhiều trái dưa leo mọng nước, trên đầu trái còn nở
những đoá hoa rất đẹp.

Ấu Nương nghe thấy tiếng lá xào xạc, ngoái đầu nhìn thì thấy tướng công đã về,
liền vội ngẩng đầu cười thật tươi:

- Tướng công, chàng đến đây làm gì? Đừng làm dơ quần áo đó.

Dương Lăng trông thấy Ấu Nương đã thay một bộ áo vải thô, tay cầm kéo, chắc
hẳn đang cắt tỉa dưa non, thì cười:

- Nàng nhé, trời nóng như vầy, chui vào trong ruộng dưa kín mít không gió để
bị nóng như vậy. Giờ đây tướng công đã có thân phận vương hầu rồi, nàng lại có
phúc mà không hưởng.

Hàn Ấu Nương đưa ống tay áo lên quệt mồ hôi trên mặt, tươi roi rói nói:

- Ở không cũng khó chịu lắm. Tướng công bây giờ là tước gia chứ không phải là
vương hầu. Chúng ta ở đây nói thế thì không sao, nhưng ở bên ngoài chàng ngàn
vạn lần đừng nói như vậy, tránh để đám tiểu nhân bươi móc khuyết điểm của
chàng.

Dương Lăng trừng mắt với nàng, trách:

- Ta chính là có ý như vậy đó, không nói vương hầu chẵng lẽ nói là công hầu,
bá hầu à?

Nói đoạn y cũng không nén bật cười bảo:

- Nếu ta thật sự thăng đến công hầu, nàng chẳng phải sẽ là mẫu hầu (khỉ cái)
đó ư?

Hàn Ấu Nương phát ngượng, không thèm nghe nói:

- Tướng công lại nói bậy nữa, lúc nào cũng thích trêu người ta.

Lúc này nàng bước tới phía trước. Dương Lăng sợ đụng phải dưa leo mà luống
ruộng dưới chân lại xốp nên y đứng không vững, vừa ôm lấy người Ấu Nương liền
"úi da" một tiếng, té phịch mông xuống bờ ruộng, đè dập mất một mầm dưa.

Hàn Ấu Nương bèn trách:

- Tướng công, nhìn chàng kìa. Chàng đó, trời sinh đã không phải là người vào
ruộng rồi.

Dương Lăng đã ngồi bệt dưới đất, cũng không vội đứng lên. Y kéo tay Ấu Nương
để nàng ngồi trên đùi mình, rồi cảm khái than:

- Ài, tướng công cũng biết, trong phủ nàng cũng không có chuyện gì làm. Nhưng
với thân phận của tướng công bây giờ, đừng nói là nàng ra ngoài tìm việc, cho
dù tuỳ ý đi lại trên đường cũng không dễ, cả ngày nằm dí trong phủ cũng thật
khó chịu. May mà có mấy người Ngọc Nhi, bằng không nàng sẽ còn buồn hơn.

Nói rồi y mới sực nhớ là mình vẫn chưa thấy mấy người Ngọc Nhi, Tuyết Nhi và
Cao Văn Tâm đâu, lấy làm lạ hỏi:

- Mấy người bọn họ đâu rồi?

Hàn Ấu Nương đáp:

- Bọn họ không cắt tỉa nên đã lên phía trước hái rau rồi.

Dương Lăng ừm một tiếng rồi hôn phớt lên vành tai Ấu Nương, nói:

- Nếu chúng mình có con sớm một chút thì đã tốt rồi. Con nít đứa nào cũng
nghịch ngợm cả ngày không để ai nghỉ, như vậy cô vợ của ta sẽ không phải buồn
nữa.

Khuôn mặt Hàn Ấu Nương thoáng đỏ lên, trong lòng lại hơi bất an. Nàng có chút
chán nản liếc sang Dương Lăng, rụt rè nói:

- Tướng công thích có con, nhưng Ấu Nương giờ vẫn chưa...

Dương Lăng thấy đã chạm vào tâm tư của nàng, liền vội an ủi:

- Không gấp, không gấp, nàng còn nhỏ, vả lại...

Y kề sát vào tai Ấu Nương thủ thỉ:

- Chúng mình mới chung chăn gối bốn tháng mà, nương tử nhà ai lợi hại vậy
chứ, một tên có thể trúng đích ngay? Ha ha.

Hàn Ấu Nương nghe vậy lúng túng vặn vẹo bờ vai, có phần mắc cỡ. Dương Lăng
thấy vẻ ngượng ngùng của nàng, không khỏi hơi động tình. Nhìn quanh thấy không
có ai, y bỗng kề sát vào tai Ấu Nương khẽ hát:

- Bà xã ơi bà xã ta yêu nàng, cầu trời phật chở che cho nàng, mong nàng có
được một thân thể tốt, khoẻ mạnh và xinh đẹp. Bà xã ơi bà xã ta yêu nàng, cầu
trời phật chở che cho nàng, mong nàng mọi sự đều như ý, chúng mình mãi không
chia ly. Tình yêu của ta, chính là nàng, nàng có biết, ta yêu nàng lắm
không... (2)

Vào thời đó, bài hát như thế bảo đảm có thể coi như bài dân ca ở thôn quê,
nhưng ca từ của nó lại chan chứa cảm xúc ấm áp và ngọt ngào khiến Hàn Ấu Nương
nghe mà hai mắt sáng rỡ. Nàng thích thú kéo tay Dương Lăng hỏi:

- Bài ca này nghe hay quá. Tướng công nghe được ca khúc hay như vậy từ đâu
thế?

Dương Lăng cười:

- Nghe hay không? Tuy 'bà xã' là cách xưng hô dân dã, nhưng ta cảm thấy so
với cách xưng 'nương tử' văn nhã nó càng tỏ rõ tình yêu của tướng công với
nàng hơn. Chỉ cần đem đổi chữ này thành ông...

Dương Lăng chợt sực nhớ chữ "ông xã" hình như cũng là một cách gọi thái giám
(trong tiếng Trung 'lão công' cũng có nghĩa là thái giám, như 'công công'),
liền vội sửa lời:

- Chỉ cần đem đổi chữ này thành tướng công, nàng cũng có thể hát cho tướng
công nghe. Tướng công dạy nàng, nàng hát cho tướng công nghe có được không?

Hàn Ấu Nương xấu hổ nói:

- Tướng công, người ta... người ta chưa hát bao giờ, sợ hát không hay đâu.

Dương Lăng khó có dịp ngồi cùng một chỗ với Ấu Nương chuyện trò thân mật như
thế này, nên cũng không nề hà trong vườn oi bức ngột ngạt, y nắm lấy tay nàng
nói:

- Dễ lắm, lại đây, ta sẽ hát trước vài lần, nàng nghe bài này nhiều lần sẽ
quen thôi.


Ăn tối xong, Dương Lăng chui vào thư phòng chăm chỉ xem nửa ngày trời. Hai
chồng sách đều là nói chi tiết về những khâu nạp thái, vấn danh, nạp trưng,
thỉnh kỳ. Từng hạng mục, cử hành giờ nào, đội nghi trượng cần bao nhiêu thái
giám, bao nhiêu cung nữ, mấy chuyện vặt vãnh như chủ sứ giả và phó sứ giả ai
cầm ấn tín, ai cầm chiếu thư vân vân, nhìn hoa cả mắt.

Dương Lăng thấy trong hai quyển sách dày như vậy, những thứ mà mình cần chú ý
đến không nhiều lắm, nếu như chọn lọc chép ra cộng với ghi nhớ thì sẽ dễ hơn
rất nhiều, bèn nghĩ đến chuyện đi tìm mấy người Ngọc Nhi, Tuyết Nhi đến giúp.

Dương Lăng biết buổi tối bọn họ thường thích hóng mát ngoài hành lang cong ở
vườn hoa. Y men theo giàn nho bước được mấy bước, chợt nghe phía sau góc quanh
hành lang có một giọng khe khẽ ngâm nga:

- Lão gia - lão gia thiếp yêu chàng, mong trời phật chở che cho chàng, cầu
chàng có được một thân thể tốt, khoẻ mạnh và xinh đẹp...

Dương Lăng nghe xong suýt tý nữa thì đã té xỉu. Hồi chiều ở trong vườn dưa dụ
dỗ cỡ nào Ấu Nương cũng không chịu mở miệng ra hát, không ngờ bây giờ lại chạy
ra chỗ không người học hát, "bà xã" sửa lại thành "lão gia" coi như không tính
đi, lại còn... "khoẻ mạnh và xinh đẹp"...

Dương Lăng dở khóc dở cười, vội vã chạy vòng qua. Trông thấy một bóng hình
xinh đẹp đang ngồi bên lan can, tay cầm hòn đá nhỏ vứt xuống ao một cách nhàm
chán, miệng vẫn đang ngâm nga, y vội đi tới gọi:

- Ấu Nương...

Bóng người đó vừa nghe thấy tiếng động liền giật bắn người như thỏ trúng tên,
thét lên một tiếng chói tai, sau đó định thần lại mới run rẩy nói:

- Lão... lão gia?

Dương Lăng vừa nghe giọng nói, nhìn kỹ lại một lượt, thấy vị cô nương chúc
mình "khoẻ mạnh và xinh đẹp" này không ngờ lại là Tuyết Lý Mai, thế là cũng
không khỏi sững người.

Hồi chiều Tuyết Lý Mai bận rộn đến khát khô cả họng nên đã chạy qua vườn dưa
hái dưa leo ăn, đúng lúc nghe được lão gia đang dạy phu nhân hát ở ngoài bờ
ruộng. Vì y hát đến nhập tâm, âm thanh lại lớn, bị nàng nghe hai lượt đã nhớ
hết. Bây giờ nhàn rỗi không gì làm nên thuận miệng hát một chút, không ngờ bị
lão gia bắt gặp tại chỗ khiến nàng không khỏi ngượng chín cả người, hận không
thể quay người lại nhảy ùm xuống ao chết phứt cho xong.

Xa xa trong góc đình, Hàn Ấu Nương, Ngọc Đường Xuân và Cao Văn Tâm nghe thấy
tiếng thét vội vàng chạy lại, vừa thấy Dương Lăng và Tuyết Lý Mai đang đứng
đó, Tuyết Lý Mai thì vẫn còn rụt rè sợ hãi, không khỏi lấy làm nghi ngờ hết
nhìn người này một chút, lại ngó người kia một tẹo.

Dương Lăng thấy thế thì biết đã hỏng bét, sợ mấy người con gái này sẽ hiểu
lầm, vội ho một tiếng nói:

- Ta đang có chuyện cần các nàng giúp đỡ cho nên đi hơi vội, không ngờ Tuyết
Nhi cô nương đang đứng ở đây, nên đã doạ cho cô ấy giật mình.

Hàn Ấu Nương nghe xong mới thư thái trở lại, song Ngọc Đường Xuân lại không
tin. Nhìn Tuyết Lý Mai trong đêm cả người đỏ bừng như sắp bốc lửa, còn lâu
nàng mới tin đó là do bị doạ. Trong lòng cô bé này không khỏi dấy lên một sự
chua xót. “Có phải là lão gia thích Tuyết Nhi hơn mình? Không lẽ... mình không
đủ đẹp ư?”

Cao Văn Tâm liếc nhanh mấy vị cô nương đang mang những tâm trạng khác hẳn nhau
này một cái, đoạn chỉnh đốn trang phục, hành lễ, rồi điềm đạm nói:

- Lão gia có gì phân phó cho tiểu tỳ làm sao?

Dương Lăng thở phào một hơi, vội nói:

- Là như vầy, Hoàng thượng sai ta làm sứ giả cho đại hôn, cầm chiếu thư đi
đến phủ của Hoàng Hậu vừa tuyển để làm lễ nạp thái và vấn danh. Nhưng sách lễ
tiết thật sự quá hỗn tạp, ta muốn sắp xếp những việc mà phó sứ của thiên tử
cần chú ý và làm ở trong đó, ngày mai sẽ học cho thuộc, để tránh đến lúc đó
lại xảy ra chuyện.

Mấy nữ tử vừa nghe có việc để làm, lập tức vứt chuyện vừa rồi qua một bên rồi
theo Dương Lăng đến thư phòng. Loại sách đóng chỉ đó dễ tháo, Dương Lăng tháo
ra thành bốn phần chia cho bọn họ sắp xếp lại, còn bản thân thì pha trà thảnh
thơi nhấm nháp ngồi chờ.

Qua một hồi, Tuyết Lý Mai lại kinh hãi kêu lên một tiếng, ánh mắt mấy người
không khỏi tập trung trên người nàng. Dương Lăng vốn còn hơi mất tự nhiên vì
chuyện ban nãy thấy vậy không khỏi cả mừng. "Ha ha, thì ra cô ấy có tật như
vậy. Lần này Ngọc Đường Xuân sẽ không vừa chép sách vừa ngó mình như ngó đặc
vụ nữa đó chứ?"

Hàn Ấu Nương không nhịn được bèn cười hỏi:

- Tuyết Nhi, sao hôm nay lúc nào muội cũng kêu hoảng hốt lên thế, đang chép
sách mà cũng bị hù dọa à?

Tuyết Lý Mai đỏ mặt, ngượng ngập đáp:

- Tỷ tỷ, muội... muội chỉ không ngờ phó sứ của thiên tử còn... còn phụ trách
những thứ này, cho nên nhất thời ngạc nhiên...

Hàn Ấu Nương, Ngọc Đường Xuân và Cao Văn Tâm nghe vậy đều lấy làm hiếu kỳ sáp
gần lại. Không ngờ mới xem một chút, Cao Văn Tâm đã khẽ mỉm cười, trở về bên
bàn chép tiếp phần của nàng. Hàn Ấu Nương và Ngọc Đường Xuân chớp mắt xem một
hồi, cũng đỏ bừng mặt mà lẩn ra.

Dương Lăng nổi tính tò mò, liền vội đứng dậy, hứng thú chen cổ qua hỏi:

- Có gì cần ta làm à? Để ta xem thử nào.

Dương Lăng giành lấy quyển sách ngó vào, chỉ thấy trên đó ghi "Phần nhân luân
(luân lí làm người): trên phụng dưỡng tông miếu, dưới kế tục đời sau." Tiếp đó
lại là mấy bức xuân cung đồ.

Phim cấp ba "súng thật ống thật" Dương Lăng cũng đã coi rồi nên thứ đồ "con
nít" này đương nhiên không để vào mắt. Y khinh thường xem tiếp, nội dung hoạt
động bên dưới lại nói đến việc thờ cúng trong cung có thờ Hoan Hỉ phật (3) có
thể chuyển động được. Vào ngày nào tháng nào đó, phó sứ lễ đại hôn sẽ đi cùng
thái tử đến đại điện thờ Hoan Hỉ phật, rồi dựa theo sự biểu thị của tượng
phật, phó sứ sẽ giảng giải cho thái tử kiến thức về giao hợp.

Dương Lăng xem xong không khỏi cười lớn nói:

- Hoá ra là mấy thứ này. Dào, tưởng là thứ gì, cái này có gì đáng dạy chứ. Ai
mà chẳng biết thứ này, nhớ hồi ta mười ba tuổi... ớ...

- Hử?

Bốn cặp mắt mang những vẻ mỹ lệ bất đồng lập tức đổ dồn lên người Dương Lăng.
Bốn ánh mắt đều tràn ngập sự tò mò "hiếu học". Mặt Dương Lăng nóng bừng, y cố
tạo ra vẻ uy nghiêm của lão gia, ho khan vài tiếng rồi cất giọng khô khốc:

- Sắc trời chưa tối, chúng ta không nói chuyện phiếm nữa. Ta thấy mọi người
nên mau chóng sao chép cho tốt đi.

Chú thích:

(1) Cưới hỏi theo văn hoá Trung Quốc thời cổ đại có sáu bước (lục lễ), được
phân ra như sau:

Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ
ý đã kén chọn ở nơi ấy.

Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh
tháng đẻ của người con gái.

Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp
tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.

Lễ nạp trưng (hay nạp tệ): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, minh chứng cho sự
hứa hôn chắc chắn.

Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.

Và sau cùng là lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã
định, họ nhà trai mang sính lễ đến để rước dâu về.

(2) những câu này được trích từ bài hát "Bà xã ơi bà xã anh yêu em" (老婆老婆我爱你)
rất nổi tiếng. Mời nghe


Ngược Về Thời Minh - Chương #111