Người đăng: ๖ۣۜSữa
Trên giường bổ dưa uống rượu, bên suối liễu rũ nghe đàn, nâng chén giơ đũa, mỹ
nữ hầu quanh, người nào người nấy dung nhan xinh đẹp, có tình có ý với y. Đối
với đám lão tử phong lưu ngày xưa, có phải đây là cuộc sống đáng mơ ước nhất
không? Vậy đối với đàn ông hiện đại thì sao?
Chương thứ 106 - Giai nhân hầu rượu
------------------------
Ven con suối là liễu, du hòe, long lão mọc lẫn vào nhau. Do mấy ngày nay vừa
phải hứng chịu cơn mưa lớn nên dấu vết cơn lũ vừa quét qua còn in rất rõ. Dòng
suối đổ vào một con sông nhỏ nay đã cạn nước, còn rải rác vài thân cây khô,
những búi rễ sần sùi của một vài gốc cây già ở mép sông trơ cả ra ngoài.
Bên gốc thùy dương liễu (*) là một tảng đá xanh nghiêng nghiêng chìm một nửa
vào nước. Dưới tảng đá, nước sông trong vắt dồn về thành dòng chảy xiết, sâu
hơn một đầu người, rộng khoảng bốn trượng. Trên triền núi bên trái là doanh
trại do năm trăm thân quân của Tả tiêu doanh dựng lên. Từ sơn đạo có thể nhìn
khắp cả Cao gia trang, thấy rõ từng đình đài lạc viện trong vườn nhà.
(*:loại liễu rủ, lá dài; khác với cây dương ở vùng biển có lá ngắn hơn.)
Cảnh vật thôn làng vốn vẫn u nhã tĩnh lặng nhưng đã vào trung tuần tháng sáu,
khí trời oi ả lẫn tiếng ve sầu ra rả suốt ngày khiến người ta khó lòng an
giấc. Lúc này, trên một chiếc giường tre làm bằng trúc Tương phi(1) đặt bên
cạnh con sông nhỏ, Dương Lăng thảnh thơi nằm như một lão thái gia, ánh dương
quang loang lổ vương rắc lên người khiến y lim dim muốn ngủ.
Hai tay hai chân y đều được quấn băng trắng, một chiếc cần câu dựng thẳng
trước người, chiếc phao nhẹ đung đưa trên mặt nước, cá đã sớm thoát câu nhưng
chẳng có ai thay mồi.
Từ kinh sư trở về được mươi ngày, những ngón tay bị nẹp gỗ kẹp nát, cẳng chân
bị gông xiềng cứa bầm dập của Dương Lăng được sự chăm sóc tận tình của nữ thần
y Cao Văn Tâm nên cũng sớm hồi phục được bảy tám phần. Tuy nhiên các cô nương
Hàn Ấu Nương và Ngọc Đường Xuân không dám chủ quan, thấy cổ tay lẫn mắt cá
chân của y mới lên da non, sợ bị bong tróc nên vẫn quấn băng vải dày cộm bắt
nghỉ ngơi tử tế.
Chiếc giường tre y đang nằm là lễ vật do Nghiêm Tung biếu tặng. Nơi quê nhà,
gia đình họ Nghiêm cũng được xem là một tiểu địa chủ, nhưng ở kinh thành thì
thực không có gì đáng để tự hào. Đã không thể biếu được lễ vật hậu hỉ, thôi
thì gã cứ tặng chút nhã vật hợp thời, ấy vậy mà lại rất hợp lòng dạ Dương
Lăng.
Đối với chuyện vì sao đất lấy từ Đế Lăng về lại khớp với đất do bộ Lễ đang
giữ, Dương Lăng vẫn luôn ôm mối hoài nghi trong lòng.
Khi Nghiêm Tung đến viếng thăm, y đã quanh co dò hỏi thử. Vốn Nghiêm Tung luôn
cho rằng Thành quốc công và Vương Thủ Nhân mới là những người phụng chỉ hành
sự, không chừng Dương Lăng cũng biết rồi, mà gã lại không dám khoe công, nên
ban đầu không dám kể sự thật, cứ quanh co vờ vịt một hồi.
Nhưng sau gã nghĩ mình đã phát hiện được bí mật, trong lòng lại đâm ra ngứa
ngáy khó chịu, e rằng người ta không biết mình cũng đã góp sức giúp đỡ nên
trong lời nói không khỏi để lộ một số tin tức.
Dương Lăng nghe biết được ba người Thành quốc công, Vương Thủ Nhân và Nghiêm
Tung liên thủ giúp y vượt ải khó, đương nhiên đầy lòng cảm kích khó tả bằng
lời.
Mấy ngày qua, hầu hết những người có giao tình và quan hệ với y như Tiền Ninh,
Vu Vĩnh của Cẩm Y Vệ, phó quan ở Tam Ty và Thần Cơ Doanh, Lưu Cẩn và Mã Vĩnh
Thành của nha môn nội cung đều đích thân đến thăm; những ai không đi được cũng
sai người đến tặng hậu lễ.
Những người này vung tay nào chỉ ngàn vàng. Dương Lăng ăn phải trận đòn, ra
đến đầu chợ lại biểu diễn xuất sắc vai viên quan thanh liêm nên không những
danh tiếng trung thành và nhân ái của y lan truyền khắp dân gian mà còn kiếm
được vàng bạc tràn bồn đầy chén. Chẳng những mấy người Đới Nghĩa, Lý Đạc, Nghê
Khiêm chẳng thể bì được mà bọn họ còn phải mua lễ vật đến nhà thăm hỏi Dương
Lăng. Đến nước này, bọn họ cũng biết mình thoát chết là hoàn toàn nhờ vào
Dương Lăng; do đó bọn họ đến thăm tất nhiên là để tạ ơn, chẳng qua trong lòng
ai nấy đều rõ nhưng không nói ra thôi.
Dương Lăng từng nhậm chức đông cung thị độc, chịu sự cai quản của phủ Chiêm
Sỹ(2), thế nên theo lễ tục thông thường, phủ Chiêm Sỹ cũng đã phái người đến
thăm hỏi y. Giờ đây Dương Lăng đang là sủng thần của nhà vua, vuốt mặt cũng
phải nể mũi cho nên phủ Chiêm Sỹ không dám qua loa chậm trễ, phái ngay một vị
Hàn Lâm học sỹ đến thăm viếng.
Dương Lăng là tú tài trẻ tuổi nhất Tuyên phủ, mười sáu tuổi đã có công danh.
Vị học sỹ được phủ Chiêm sỹ phái tới này lại càng không hề kém cạnh. Vị này là
Thị giảng học sỹ của vua Chính Đức tên Dương Đình Hoà, mười hai tuổi đã là
thần đồng nổi tiếng khắp Ba Thục. Vì học lực vượt trội đồng sinh (*) nên từ tú
tài lão được thi thẳng lên cử nhân. Mười tám tuổi đỗ tiến sỹ, đến năm hai mươi
tám tuổi được tuyển vào Hàn Lâm. Học bạ của Dương Lăng đem so với cái lý lịch
chói lọi huy hoàng này thực như đom đóm so với ánh mặt trời.
(*): tên gọi thư sinh chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài, chữ đồng 童
nghĩa là nhỏ.
Được cái vị Dương học sỹ tuổi ngũ tuần này tính tình hết sức hiền hoà, bình
thường trò chuyện cũng tuyệt đối không vì mình đọc nhiều Kinh Thư mà mở miệng
ngậm miệng sặc điều hủ lậu. Hai người vừa chuyện trò một hồi, Dương Lăng bỗng
nảy sinh hảo cảm với vị Thị giảng đại học sỹ này.
Vốn nể mặt mũi Hoàng Đế nên Dương Đình Hoà mới theo lệnh của phủ Chiêm Sỹ đến
thăm hỏi sức khoẻ Dương Lăng. Trong lòng lão cũng xem thường vị sủng thần của
Hoàng Đế thăng tiến như hoả tiễn nhưng lại có xuất thân tú tài này.
Song vừa mới bắt chuyện, Dương Đình Hoà đã phát hiện tuy vị tú tài này nói
năng lung tung, không hề có một quan niệm mang tính hệ thống về các loại sự
việc, nhưng mỗi khi y mở miệng, nếu không trúng vào trọng tâm thì cũng nói ra
được lợi và hại trong đó. Còn như khi đưa ra cách giải quyết vấn đề, tuy rằng
vài nhận xét và tư tưởng của y quá cấp tiến, chưa hẳn đã thích hợp để triều
đình áp dụng, nhưng những kiến thức hiện đại hơn người này của y có rất nhiều
bậc túc nho đầy bụng kinh thư cũng không thể nghĩ tới. Thỉnh thoảng y thờ ơ
buông một câu tưởng chừng vô thưởng vô phạt, nhưng lão ngẫm nghĩ kỹ thì lại
thấy rất có lý. Dương Đình Hoà không khỏi nhìn y bằng một con mắt khác, vẻ hờ
hững lập tức không còn.
Cũng may Dương Lăng không hề biết uy danh lừng lẫy của vị "đồng tộc" (cùng họ)
này, nên trong lúc chuyện trò y mới bạo gan nói thẳng những suy nghĩ của mình
mà không hề kiêng dè gì cả. Tuy học vấn của y không sánh được với Dương Đình
Hoà, nhưng thỉnh thoảng y thuận miệng nói một câu lại là những kết luận mà các
bậc nhân sỹ có kiến thức ở đời sau quan sát các giai đoạn lịch sử sau đó mới
đúc kết lại được. Vì vậy trong con mắt của Dương Đình Hoà, đương nhiên Dương
Lăng là người nhìn xa trông rộng, kiến thức bất phàm.
Điều này cũng giống như là một thằng bé tinh quái và một võ lâm cao thủ. Mỗi
lời nói, mỗi cử động vô tình của thằng bé đều chứa đựng cái gì đó chí lý, tuy
rằng bản thân nó mù tịt không hay biết gì, nhưng trong mắt của người thạo
nghề, đó lại là những gợi ý rất thích hợp.
Dương Đình Hoà cũng không ngờ là những quan điểm và kiến thức trước giờ lão
chưa hề nghe tới, khiến cho người nghe phải giật mình tỉnh ngộ mà Dương Lăng
phát biểu một cách không hệ thống đó, ngay cả bản thân Dương Lăng cũng không
thấu đáo nội tình bên trong. Lão chỉ tưởng rằng y không chịu nói sâu, nói rõ
thêm thôi.
Nhưng học vấn của lão vô cùng sâu rộng, chỉ cần tiếp thu những gợi ý này, kết
hợp với học thức và kinh nghiệm của bản thân, đương nhiên lão có thể lập tức
suy diễn, biến hoá thành những chính sách trị nước có thể được triều đình thi
hành. Đến lúc này Dương Đình Hoà đã không còn xem Dương Lăng là kẻ viết không
hay, nắm cày không thạo nữa, mà cho rằng y là người thâm tàng bất lộ, trong
lòng không khỏi khâm phục và kính nể y.
Dương đại học sỹ là người không hề đố kỵ kì tài, từ đó về sau khi nhắc đến
Dương Lăng lão đều không ngớt lời tán tụng. Dương Đình Hoà là tài tử cực kỳ có
danh vọng trong Hàn Lâm viện, được lão khen ngợi cộng thêm việc gã Nghiêm Tung
mới vào viện không tiếc lời tâng bốc, đám người Hàn Lâm vốn đọc sách bao năm
mà vẫn phải lãng phí thời gian trong viện vẫn luôn bất mãn với việc Dương Lăng
thăng chức vượt cấp ào ào cũng không còn dám quá ngông cuồng nữa. Những kẻ vốn
thường xuyên công khai chỉ trích việc Dương Lăng chỉ xuất thân tú tài khó lòng
đảm đương việc lớn cũng lập tức giảm bớt chê bai, biếm nhẽ rất nhiều. Chuyện
tốt này khiến cho Dương Lăng rất đỗi bất ngờ.
Thực ra mấy người Lý Đạc và Đới Nghĩa đến thăm Dương Lăng xong thì hôm sau
liền trở về Thái lăng ngay. Không phải vì thương thế của bọn họ khỏi nhanh hơn
Dương Lăng, mà bọn họ còn ước gì ngày đó bị Hồng Chung đánh tàn nhẫn thêm một
chút để bọn họ phải được khiêng về Thái lăng làm việc, có như vậy mới biểu lộ
được sự trung thành của bọn họ với triều đình.
Lúc này Dương Lăng cũng đã khôn ra, y không dám chậm trễ việc công để người
ngoài đàm tiếu nên cũng muốn theo về Thái lăng. Đới Nghĩa lại nghĩ là y chưa
"yên tâm" với vị tam thiếu gia họ Vương đã vu cáo y, nên vội vỗ ngực tỏ ý
trung thành, ra vẻ "ta đã làm thì cậu cứ yên tâm".
Thế nhưng nhìn cái vẻ cười gian của lão, vốn không muốn kết mối thâm thù với
Vương Quỳnh, Dương Lăng lại càng không yên tâm. Vừa đúng lúc này, ân chỉ của
đương kim Hoàng Đế Chính Đức lại đến.
Ý chỉ này trước hết tặng lại bức vẽ dốc núi và cây tùng do vua Hoằng Trị đã
ban tặng cho Dương Lăng. Phỏng chừng Chính Đức cũng biết dù sao đi nữa thì
trình độ hội họa của y cũng không thể bì được với Tiên đế, cho nên y cũng
không dám tô vẽ, ghi chữ đề thơ gì gì lung tung lên bức hoạ đó, nhưng y lại
đóng một cái ấn to đùng lên. So tranh chữ thì không thể hơn người cha quá cố,
vậy so xem ấn của ai lớn hơn đi! Cái ấn của Chính Đức to gần bằng ngọc tỷ (ấn
vua), một cái ấn lớn vuông vưng vức nằm chình ình chói lọi trên một bức tranh
sơn thủy rất đẹp, trông như thế nào cũng chẳng ra ngô ra khoai gì cả!
Tiếp đó trên ý chỉ lệnh phong Hàn Ấu Nương làm tam phẩm Cáo Mệnh phu nhân, căn
dặn Dương Lăng dưỡng thương thật tốt, ở yên trong nhà đợi ý chỉ an bài. Thế là
Dương Lăng, vốn không thật sự muốn đi sửa mồ sửa mả, đã có lý do chính đáng để
ở lại trong nhà hưởng phúc.
Bận rộn đón đưa khách khứa hết mấy ngày, hôm nay yên tĩnh, Dương Lăng liền kêu
người mang chiếc giường tre cùng Ấu Nương đến bên nơi khe sông hẻm núi này
hóng mát, câu cá. Thấy tướng công mệt mỏi thiu thiu ngủ, Hàn Ấu Nương bèn khẽ
rút bàn tay xinh xắn mềm mại ra khỏi tay y, kéo chiếc áo mỏng ở cạnh đắp lên
người tướng công rồi lặng lẽ nhón chân rời khỏi.
Cử động nhẹ nhàng của nàng khiến cho Dương Lăng vốn chỉ hơi lim dim liền tỉnh
dậy. Y nheo mắt, gạt nhẹ nhành cây nhìn theo Ấu Nương. Ấu Nương rón ra rón rén
di chuyển một lát mới đi đứng bình thường trở lại. Nàng đứng dưới một gốc cây
xoay hai vòng, ngửa mặt quan sát một hồi rồi lại lấm la lấm lét ngoái đầu nhìn
về phía Dương Lăng.
Dương Lăng nổi lòng hiếu kỳ, không biết Hàn Ấu Nương định làm gì. Vừa thấy
nàng quay đầu, y liền nhắm mắt vờ ngủ. Thấy Dương Lăng đã ngủ, Hàn Ấu Nương
lại nhìn quanh thêm mấy lần, sau đó nàng vén nhanh vạt váy nhét vào hông, xoắn
hai ống tay áo, nhổ nước bọt vào bàn tay, rồi hai tay bám vào thân cây trèo
soàn soạt lên cao. Nàng di chuyển nhanh nhẹn như một con khỉ lanh lợi, cặp
mông tròn lẳn lắc lư.
Dương Lăng cả kinh. Ban đầu y còn sợ Hàn Ấu Nương té ngã, nhưng khi thấy thân
thủ nàng khoẻ khoắn như vậy, y cũng không khỏi thán phục. Đứng trên cây, vẻ
mặt Hàn Ấu Nương rất là hoan hỉ, như thể nàng đã không được chơi trò này từ
rất lâu rồi.
Đây là một cây đào cổ thụ, cành cây bên dưới đã bị tiều phu chặt bỏ, chỉ để
lại vài nhánh cây bén nhọn. Trong những tán lá xum xuê tươi tốt che giấu rất
nhiều quả đào xanh, lông mềm, vị chát, to cỡ quả óc chó.
Hàn Ấu Nương nhón chân ngắt vài quả, lấy trong người ra một chiếc khăn tay bọc
lại, nhét vào trong người rồi trèo xuống. Nàng chạy đến bên bờ sông mang quả
đào xanh ra rửa, cắn rộp một quả ăn ngon lành, cũng mặc kệ quả đào đó chua hay
chát.
Dương Lăng lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi bước tới gần. Cổ chân y quấn băng vải
dày nên đi đứng không được linh hoạt, y không cẩn thận đạp phải một cục đá.
Một tiếng "sột" vang lên khiến cho Hàn Ấu Nương vừa mới đứng dậy giật thót
mình. Nàng nhảy bắn người lên, một chân đạp xuống nước.
Ấu Nương cuống quýt rút chân lên. Quay đầu nhìn thấy tướng công đang đứng cạnh
mình mỉm cười, nàng xấu hổ đứng yên, rụt cổ như một đứa trẻ đang đợi bị trách
phạt, trong chiếc miệng xinh xắn còn đang ngậm một miếng đào xanh mang vị thơm
chát.
Dương Lăng thấy Hàn Ấu Nương đứng ngây người tại chỗ, váy quấn trên eo, một
chiếc giày thêu sũng nước, tay trái cầm khăn bọc sáu bảy quả đào xanh, tay
phải cầm một quả đang cắn dở, khuôn mặt hơi ngăm đen thanh tú đỏ bừng, trên
chóp mũi thẳng tắp xinh xắn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, thì không nhịn được
bật cười phì, hỏi:
- Tam phẩm Cáo Mệnh phu nhân của ta ơi, nàng đang làm chuyện xấu gì đó hử?
Hàn Ấu Nương vẫn luôn dịu dàng hiền thục, suýt chút nữa Dương Lăng quên mất
tuổi tác của nàng. Giờ thấy hình dáng này của nàng, y mới sực nhớ nàng là một
cô nhóc từ nhỏ đã quen với cuộc sống hoang dã nơi núi rừng, bây giờ cùng lắm
mới mười sáu tuổi, đang là tuổi tinh nghịch ham chơi, thế mà lại đã giúp chồng
tề gia, sắm vai vợ hiền. Cũng may mà nàng có thể kiềm nén lâu như vậy.
Thấy Hàn Ấu Nương vẫn đứng nguyên tại chỗ, dáng điệu cực kỳ ngây thơ lẫn vẻ
mặt ngốc nghếch hiếm thấy, Dương Lăng mỉm cười kéo xoã váy xuống hộ nàng, rồi
nhẹ vuốt tóc bên má nàng, âu yếm:
- Thích ăn quả xanh thì về bảo gia nhân đi mua là được rồi. Trái dại như vầy
hơi chát, ăn không được đâu!
Vốn tính tinh nghịch hiếu động, từ lúc cưới ông tú tài này thực không rõ Hàn
Ấu Nương đã phải kiềm chế biết bao lâu. Hôm nay trở lại vùng rừng núi quen
thuộc, trong lúc quá vui nàng đã trèo cây hái quả. Là một người phụ nữ đã có
chồng, hơn nữa còn là Cáo Mệnh phu nhân, mà lại không giữ phong thái như vậy,
nàng thực lòng lo ngại Dương Lăng sẽ quở trách. Đến khi thấy gương mặt đầy vẻ
cưng chiều của y, Hàn Ấu Nương mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng vội vã nuốt miếng
đào trong miệng, vứt quả đào đã cắn một nửa trong tay đi, rồi nắm chéo áo y
bẽn lẽn:
- Tướng công, thiếp... thiếp... xin lỗi...
Dương Lăng cười, không đồng ý:
- Chỉ là trèo cây thôi mà! Trèo thì trèo thôi, nhà chúng ta không có những
quy định lộn xộn kia.
Đoạn y choàng vai Ấu Nương đi đến giường tre, vừa đi vừa bảo:
- Nàng đừng có nghĩ ngợi quá nhiều! Mấy ngày nay ở nhà, ta chỉ thấy nàng ngồi
luyện khí, công phu côn bổng đã lâu không đụng tới rồi. Ấu Nương! Luyện võ có
thể cường thân kiện thể, tịnh không phải là hành vi thấp hèn gì. Cáo Mệnh quý
phụ thì sao chứ? Nàng đừng quá để ý đến thái độ của người khác. Đừng quên là
ngoài chợ ngoài phố hiện đang đồn rằng tướng công là con cháu Dương Gia Tướng.
Con gái nhà họ Dương võ nghệ cao cường là điều đương nhiên. Ha ha! Trở về ta
sẽ bảo lính dọn miếng đất ở hậu viên, sau này mỗi ngày nàng vẫn phải luyện võ,
tướng công cũng sẽ theo nàng học võ.
Y ngồi lên giường tre, thuận tay kéo nhẹ, Hàn Ấu Nương liền ngã lên đùi y. Hàn
Ấu Nương bẽn lẽn vùng vằng lấy lệ một chút rồi cười ngượng ngùng không lên
tiếng nữa. Dương Lăng ôm chiếc eo thon của Ấu Nương, bàn tay xấu xa "tập kích"
bộ ngực mềm mại của nàng, kề tai thì thầm:
- Ấu Nương! Chỗ này đã to lên không ít à.
Hàn Ấu Nương vừa qua tuổi trăng rằm, thân thể vẫn đang phát triển, ngực đã dần
dần nẩy nở. Bộ ngực bé như chồi non muốn nở đằng sau chiếc yếm lót căng lên
thấy rõ. Ban ngày ban mặt ở trên núi bị tướng công bạo gan sờ nắn như vậy, Hàn
Ấu Nương ngượng đến nỗi mặt nóng hầm hập. Nàng giữ tay Dương Lăng, không nén
được xấu hổ van nài:
- Tướng công! Đừng mà! Mình đang ở bên ngoài đó.
Dương Lăng cười khà khà (TJ: cười gian bỏ mẹ), không nỡ nhìn nàng khó xử bèn
thuận thế bỏ tay xuống. Tay chạm đến những quả đào xanh đẫm nước, trong lòng
Dương Lăng chợt máy động. Y kinh ngạc xen lẫn vui mừng kêu thất thanh:
- Ấu Nương! Có phải nàng đã cấn thai không? Sao lại... sao lại thích ăn đào
chua vậy?
Nói rồi y không tự chủ rờ tay lên bụng dưới phẳng lì của Ấu Nương. Hàn Ấu
Nương ngượng ngùng đẩy tay y ra:
- Không có mà, không có mà! Từ nhỏ người ta đã thích ăn đào xanh rồi.
Đoạn nàng quay mặt lại, sợ hãi hỏi:
- Tướng công! Có phải là Ấu Nương không thể sinh con không?
Dương Lăng bật cười:
- Sao lại thế được!? Chúng ta cứ tiếp tục cố gắng rồi sẽ có thôi. Vả lại, nếu
như không có con được thì cũng chưa chắc là đã do nàng.
- Hở?!
Hàn Ấu Nương lấy làm lạ lùng khó hiểu. Không phải là phụ nữ sinh con sao? Nếu
sinh không được không phải là lỗi của phụ nữ vậy thì lỗi của ai đây?
Dương Lăng không muốn giải thích những thứ quá phức tạp với nàng. Trông thấy
mắt ngọc xoe tròn, bộ mặt đáng yêu đang kinh ngạc nhìn mình, y không nhịn được
hôn lên má nàng một cái rồi cười nói:
- Lại đây, cởi giày ra đi! Mang giày thấm nước không thoải mái đâu.
Nói rồi y giúp Ấu Nương cởi giày cởi vớ, để lộ đôi chân nhỏ nhắn trắng phau.
Chân của phụ nữ không thể để người khác thoải mái nhìn. Cho dù đó là tướng
công của mình nhưng đang ở ngoài trời ban ngày ban mặt nên cũng khiến Hàn Ấu
Nương rất ngượng. Nàng vội co chân lên giường, kéo chiếc áo khoác mỏng che phủ
bản chân. Nàng vẫn bận lòng về vẻ mặt tràn đầy thất vọng của trượng phu vừa
rồi: "Quả thực cũng đã gần nhau được bốn tháng rồi, sao cái bụng này lại không
biến hóa gì vậy nhỉ?"
Cô nàng xoa bụng, không còn chút hứng thú ăn đào nào. Trề môi suy nghĩ một hồi
lâu, nàng bỗng lắp bắp hỏi:
- Tướng công! Khi nào Hoàng Thượng làm lễ đại hôn vậy?
Dương Lăng giật thót mình, buông chiếc giày vừa mới cởi ra, ngập ngừng khó trả
lời. Ngày đại hôn của Hoàng Thượng cũng chính là lúc mà y sẽ nạp thiếp, còn là
phụng chỉ nạp thiếp, làm sao cự tuyệt đây?
Từ kinh trở về, y đã cố tránh không bàn đến chuyện này, nhưng người trên kẻ
dưới trong phủ ai nấy đều đã thích ứng, cho rằng việc lão gia nạp thiếp là
chuyện hết sức tự nhiên. Nhất là lão gia được Hoàng Thượng ban thưởng, nô bộc
trong phủ khi ra ngoài kể chuyện với người khác đều đầy vẻ tự hào. Ngọc Đường
Xuân và Tuyết Lý Mai cũng sớm đã tự học dùng lễ thiếp mà hầu hạ y và Ấu Nương,
bắt đầu gọi Ấu Nương tỷ tỷ, dường như cũng có ngụ ý khác.
Dương Lăng thoáng thừ người, ấp úng đáp:
- Hoàng Đế ban thưởng, tướng công cũng không biết phải cự tuyệt như thế nào
nữa. Ngọc nhi, Tuyết nhi đều là những cô nương tốt, nhưng nàng cũng thấy đấy,
quan trường hiểm ác, lần này mất đi ba vị thượng thư, trong triều không biết
bao nhiêu đại thần bất mãn với ta. Đi theo ta... chưa hẳn đã là phúc đâu.
Hai tay ôm lấy gối, Hàn Ấu Nương bật cười như tiếng suối reo:
- Tướng công lúc nào cũng buồn lo vô cớ, Ấu Nương thật không biết rốt cuộc
tướng công lo lắng về cái gì? Tướng công đừng trách Ấu Nương lớn mật, nhưng
theo chàng thì phải đối đãi với bọn họ thế nào thì bọn họ mới sẽ vui vẻ, bọn
họ mới sẽ hạnh phúc?
Rồi nàng thở dài, giọng xa xăm:
- Tướng công! Chàng không biết chứ, sau khi Hoàng Thượng hứa chuyện thành
thân, trong lòng bọn họ rất là vui sướng, thiếp có thể cảm nhận được điều đó.
Có lúc thiếp đã nghĩ, người ta đã bước vào nhà chúng ta, nếu không thể như vậy
thì còn có thể làm thế nào đây? Ấu Nương biết tướng công thương thiếp, nhưng
nếu để Ấu Nương mang tội ghen tỵ, Ấu Nương... thật sự sẽ không vui đâu. Đối
với các cô Ngọc Nhi và Tuyết Nhi, được đi theo tướng công chính là phúc khí
của bọn họ. Tuy rằng bọn họ xuất thân đê hèn, nhưng trọng tình trọng nghĩa,
lúc chúng ta lâm nạn đã chịu vứt bỏ mạng sống mà theo cùng.
Tướng công càng làm quan thì chức vị càng lớn, thê thiếp khắp nhà là việc mà
Ấu Nương đã dự liệu. Nếu như thật sự phải đón vài tỷ muội vào nhà, Ấu Nương
tình nguyện đón bọn họ. Phải nói thật sự Văn Tâm tỷ tỷ nặng ân tình với tướng
công nhất. Nếu không phải tên Thập trưởng đó đã bị tỷ ấy ra tay, mấy vị Thượng
thư đại nhân tuyệt sẽ không dễ dàng nhận tội như vậy đâu, không biết tướng
công sẽ còn phải chịu bao trắc trở nữa mới thoát được.
Hàn Ấu Nương thấy y suy nghĩ đến nhập thần, còn tưởng tướng công hơi động
lòng, bèn vừa thẹn thùng vừa "thêm dầu vào lửa":
- Ngọc Nhi muội muội bảo tướng Văn Tâm tỷ tỷ mắn con lắm đó! Không chừng tỷ
tỷ sẽ sinh được thất lang bát hổ (bảy sói tám cọp, đại khái đông con cái khoẻ
mạnh) nữa đó...
- Ừm! Hả?...
Dương Lăng định thần lại, không biết Hàn Ấu Nương đang nói gì. Y đang muốn hỏi
lại thì từ trong bụi cỏ cao cỡ đầu người dưới khe suối phát ra một tràng tiếng
cười trong trẻo, hai cô gái xinh đẹp hiện ra trên con đường nhỏ. Nhìn thấy hai
người, bọn họ mừng rỡ kêu lên:
- Lão gia! Ấu Nương tỷ tỷ!
Dương Lăng ngước mắt nhìn, nhận thấy Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân đang tươi
cười bước tới. Tuyết Lý Mai mặc một bộ đồ xanh, tay ôm một cây cổ cầm (2).
Ngọc Đường Xuân cũng ăn mặc như thị tỳ, xách một chiếc giỏ. Do tập vũ nhạc nên
tuy mặc trang phục thị tỳ, bước chân nàng vẫn nhẹ nhàng uyển chuyển, như thể
đong đưa theo gió, dáng bộ hết sức dịu dàng.
Sau lưng hai người, Cao Văn Tâm vừa mới bước qua khỏi bụi cỏ, mái tóc đen được
cột bằng khăn xanh, thần thái nhã nhặn trầm tĩnh.
Hai người Ngọc Đường Xuân đến trước mặt nhún người thi lễ với Dương Lăng. Hàn
Ấu Nương vội vàng xỏ vớ, giày, bước xuống giường kéo tay Tuyết Lý Mai hỏi:
- Sao các cô đến đây vậy?
Tuyết Lý Mai cười đáp:
- Ngọc tỷ tự tay chuẩn bị rượu và thức ăn đưa đến cho lão gia và tỷ tỷ. Tiểu
tỳ nghĩ lão gia câu cá buồn chán, nghe một vài bản nhạc cũng vui nên tiện thể
ôm đàn đi theo luôn.
Ngọc Đường Xuân đặt chiếc giỏ bên cạnh giường, hơi thở có phần hơi gấp. Dương
Lăng thấy nàng xách giỏ đi hơn hai dặm đường núi, trên khuôn mặt yêu kiều li
ti những giọt mồ hôi thì buột miệng:
- Ngọc Nhi! Ta chạy đến đây hóng mát lại nhọc các nàng chạy đến chạy lui.
Thật sự đã mệt cho nàng rồi.
Ngọc Đường Xuân đỏ mặt liếc y, khoé miệng mang theo một nụ cười ngọt ngào, nhỏ
nhẹ nói:
- Lão gia không cần khách khí, đó là việc tiểu tỳ nên làm.
Cao Văn Tâm bước đến, dịu dàng chỉnh đốn trang phục thi lễ:
- Lão gia! Xin để tiểu tỳ xem lại thương thế của người một chút.
Nàng cẩn thận ngồi bên giường, gỡ băng vải quấn trên tay chân Dương Lăng
xuống, nhẹ nhàng quan sát chỗ bị thương một lúc. Thấy lần này y lên núi mà vết
thương không bong, da thịt non nơi bị kẹp nát đã bắt đầu dần dần cứng cáp lại,
nàng không khỏi nở một nụ cười hài lòng.
Nàng lấy từ trong người ra một bao vải bày lên trên giường, rút ra một cây kim
châm mỏng. Ngón tay trắng nõn ấn lên chân Dương Lăng vài cái, tìm trúng huyệt
đạo rồi đâm xuống.
Chỗ da non mới mọc của Dương Lăng vốn đã ngứa, bị nàng vê kim châm, lúc đầu
chỉ cảm thấy chân tê tê, sau đó vừa mỏi lại vừa ngứa, thế là theo phản xạ có
điều kiện chợt duỗi thẳng chân ra, đá trúng vào đùi Cao Văn Tâm.
Dương Lăng cảm thấy đầu mũi chân chạm vào bắp đùi rất mềm dẻo của cô nương
người ta, vội xấu hổ rụt lại, ngượng nghịu tìm một chủ đề nói lảng:
- Tiểu thư! Có phải chính cây kim châm nhỏ xíu này đã khiến cho Lục thập
trưởng điên đảo thần hồn... Á! A, không phải, là mất thần trí không?
Tuyết Lý Mai phì cười, hào hứng trêu:
- Lão gia nói sai rồi! Lục thập trưởng là bị ba cây ngân châm khiến cho mất
thần trí. Còn cây kim châm điên đảo thần hồn này... hình như là để dành cho
người khác đó!
Cao Văn Tâm vẫn thờ ơ như không nghe thấy. Một mặt nàng chăm chú vê kim châm,
một mặt khẽ giọng giải thích:
- Tiểu tỳ dùng cây kim châm này để kích thích huyết mạch, chỗ bị thương của
đại nhân sẽ có thể mau lành hơn. Không phải hôm qua Thị lang bộ Lại Tiêu đại
nhân nói vì thu xếp thượng thư của Lục Bộ nên trong triều quần thần đang không
ngừng tranh chấp sao? Theo tiểu tỳ thấy, đại nhân sẽ không hưởng thụ được mấy
ngày bình yên rồi.
Tuyết Lý Mai thu vẻ mặt của hai người vào mắt, không nhịn được bèn giả mặt
quỷ, cười hi hi với Hàn Ấu Nương nói:
- Muội đã được kiến thức thần châm của Văn Tâm tỷ tỷ, chỉ không hiểu được có
phải thật là y thuật có thể khiến cho người ta điên đảo thần hồn hay không.
Nếu trên đời thật sự có công phu này, con gái trong thiên hạ đều nên đi học
một chút. Gặp được đấng lang quân mình cảm mến liền đưa tay lên đâm một cái,
ha ha ha...
Cao Văn Tâm đang vê kim châm, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không. Nhưng Tuyết Lý
Mai vừa nói "gặp được đấng lang quân mình cảm mến liền đưa tay lên đâm một
cái", không hiểu sao tay nàng lại rối lên.
Dương Lăng cảm thấy đùi chợt nhói lên. Lúc ngẩng đầu nhìn, y thấy Cao Văn Tâm
đang khẽ cúi đầu, cần cổ thanh tú tao nhã, da dẻ như ngọc, có điều hô hấp dồn
nhanh, hơi thở thơm ngát như lan, thần sắc trong ánh mắt như mặt nước hồ lấp
lánh, cũng không biết là đang thẹn thùng hay đang hờn giận.
Thấy vậy Tuyết Lý Mai le lưỡi, ôm hộp đàn đến bên cạnh, lấy đàn ra đặt trên
đùi. Ngón ngọc khẩy đàn, tiếng đàn du dương ngân lên, nghe như một ca khúc có
làn điệu cổ xưa.
Dương Lăng nghe không hiểu, nhưng trong bụng Cao Văn Tâm nào chỉ là y thuật,
nàng biết ca khúc đó là "Khúc tương tư xưa". Nét mặt cố tạo ra vẻ bình tĩnh
thật lâu kia rốt cuộc đã không kiềm nén nổi ửng lên một đám mây hồng. Dương
Lăng cảm thấy đùi lại nhói lên, bất giác nhăn mặt khổ sở:
- Cô nương nhẹ một chút... đau...
Cao Văn Tâm cắn môi, đôi mắt đen láy khẽ nguýt y. Khuôn mặt thanh tú đỏ bừng
chợt như tràn trề mùi vị quyến rũ của nữ nhân. Nàng mất tự nhiên đưa tay vén
mái tóc che lấp hoàn toàn khuôn mặt đỏ bừng của mình, giữ chặt lấy bắp đùi của
Dương Lăng không ngừng vê kim. Nửa bên người Dương Lăng đau tê không thôi,
nhưng y lại không dám la lên nữa, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ.
Cuối cùng Cao Văn Tâm kịp thời tỉnh lại, nhìn thấy đùi Dương Lăng đang run rẩy
như đang kìm nén đau đớn, nàng liền vội vàng rút châm, đổi qua chân kia. Đợi
nàng châm xong, Ngọc Đường Xuân mới xách giỏ qua mời Dương Lăng và Ấu Nương
dùng bữa.
Khó trách vì sao Ngọc Đường Xuân lại mệt đổ mồ hôi. Chiếc giỏ đựng một quả dưa
hấu, bốn món ăn bắt mắt, hơn mười miếng bánh kẹo ngọt ăn nhẹ, dùng khăn bọc
mấy cục đá lạnh đè giữ hũ sứ, thật chứa không ít đồ.
Trời tháng sáu uống Trúc Diệp Thanh ướp đá! Dĩ nhiên cách thưởng thức rượu này
là do Cao Văn Tâm nói lại; cho dù Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai vốn vẫn thết
đãi rượu ở Thì Hoa quán cũng chưa hề cầu kỳ như vậy. Người cha già của Cao Văn
Tâm mê rượu nên trong nhà bố trí hầm trữ băng, bây giờ Dương Lăng hoàn toàn
được hưởng lợi.
Trên giường bổ dưa uống rượu, bên suối liễu rũ nghe đàn, nâng chén giơ đũa, mỹ
nữ hầu quanh, người nào người nấy dung nhan xinh đẹp, có tình có ý với y. Đối
với đám lão tử phong lưu ngày xưa, có phải đây là cuộc sống đáng mơ ước nhất
không? Vậy đối với đàn ông hiện đại thì sao?
Dương Lăng cầm đũa lên nhìn quanh, lòng dạ rối bời. Ài! Có phải việc mình
quyết tâm tận tình hưởng thụ mọi thứ có được hiện nay mới là chân thực đối mặt
với cuộc sống, và cũng là để mình và những người bên cạnh vui vẻ vượt qua
không? Bất kể đó có phải là ý định ban đầu của mình hay không, nhưng hết thảy
mọi thứ này đều đã đến bên mình. Địa vị như là một lực từ trường, khi anh
thăng tiến đến một độ cao nhất định nào đó thì mặc kệ bản thân anh có muốn hay
không, cái gì phải tới thì chắc chắn cũng sẽ tới.
Hàn Ấu Nương ngồi đối diện với Dương Lăng, chiếc miệng nhỏ nhắn cắn chiếc bánh
nướng thơm mềm, ngọt ngào gắp thức ăn cho y. Ngọc Đường Xuân vén tay áo xanh
biếc lên, rót đầy chén cho y. Rượu trong chén óng ánh sắc vàng lẫn xanh biếc,
hương thơm nức mũi. Cao Văn Tâm đứng cạnh giường tre nói khẽ:
- Lão gia! Trong Trúc Diệp Thanh đã cho thêm sa nhân, tử đàn, lục quy, trần
bì và đường phèn, lòng trắng trứng, có công dụng cân bằng và làm ấm dạ dày,
thông máu bổ huyết, rất có ích cho thương thế của lão gia.
Trong tiếng đàn du dương tao nhã, Ngọc Đường Xuân hai tay nâng chén, ngọt ngào
ngâm:
- Điền gia túc nhàn hạ, sĩ hữu tạm lưu liên. Tam xuân trúc diệp tửu, nhất
khúc côn kê huyền (4).
Mời lão gia uống hết chén này!
Chịu hết nổi rồi! Chịu hết nổi rồi! Dương Lăng cả người mất tự nhiên. Loại
cuộc sống "sa đoạ trụy lạc" của bọn sỹ phu phong kiến này cũng không phải là
thứ mà những người chưa từng được "bồi dưỡng" và "rèn luyện" như y có thể
chung sống thản nhiên với nó à!
Y đón lấy chén rượu, nét mặt căng thẳng. Vừa đang tính đáp lời, y bỗng nghe xa
xa có người cao giọng gọi lớn:
- Dương đại nhân! Dương đại nhân có ở đó không? Ta là Cốc Đại Dụng, nếu nghe
được thì đại nhân hãy trả lời một tiếng đi!
"Cốc Đại Dụng?" Hai ngày trước Mã Vĩnh Thành xuất cung mua sắm đã đến thăm y.
Còn Cốc Đại Dụng theo hầu nhà vua, không dễ gì rời khỏi cổng cung. Nếu gã đã
đến, vậy Hoàng Thượng...
Dương Lăng nghĩ đến đây liền vội vàng từ trong chốn hương sắc dịu dàng nhảy
lên, vội vã mang giày vào. Y vừa mới đứng dậy đã thấy hơn chục gã đàn ông lực
lưỡng mặc áo xanh bó ống (5) từ con lộ khuất sau bụi cỏ chợt hiện ra, phía sau
là một công tử nhà giàu đang thong thả bước. Công tử này mặc một bộ đồ bó ống
thêu hoa màu nhạt, bên dưới mặc quần rộng ống xanh, ống quần nhét cẩu thả vào
trong đôi giày da dê cổ ngắn, trông như cái đèn lồng. Đây là trang phục phong
lưu nhất của giới quần là áo lượt trong kinh sư tháng này.
Vị công tử có diện mạo trông rất tuấn tú, tay đeo một cây roi ngựa nhọn đầu
đen sì. Từ xa trông thấy Dương Lăng y liền cười ha hả, nói to:
- Dương thị độc! Trẫm bày chút kế mọn thì đã chạy thoát ra khỏi cung rồi.
Thương thế của khanh đã khá hơn chưa?
Dương Lăng vội chạy đến trước mặt làm lễ nghênh đón rồi hỏi:
- Sao Hoàng Thượng lại đến vậy? Làm bệnh thần không biết, không kịp nghênh
đón từ xa...
Hoàng Đế Chính Đức cười hì hì giơ cây roi ngựa lên khẽ đánh lên vai y, vờ
mắng:
- Bớt khách sáo với trẫm đi!
Đoạn hắn nhìn lướt ra đằng sau vai Dương Lăng, rồi tặc lưỡi nói tiếp:
- Trẫm thật hâm mộ khanh đó! Khanh muốn câu cá thì câu cá, muốn ăn dưa thì ăn
dưa, muốn chạy lên trên này ngủ cũng có người khiêng giường trúc đến. Trong
khi đó ở trong cung trẫm muốn làm gì cũng đều có người ỉ ôi can gián, bị người
ta quản đến nỗi thở không ra hơi. Ài! Khổ quá, thật muốn đổi với khanh một
chút để thư thái hưởng thụ mấy ngày.
Dương Lăng nghe xong giật thót mình. Tuy là Chính Đức nói đùa, nhưng từ dạo
suýt ăn đao lần trước, Dương Lăng đã không còn dám bất cẩn với những tiểu tiết
mà xưa nay y không hề đề ý đến. Y không để ý, Chính Đức không để ý, thì có kẻ
khác để ý. Trong mắt một số người thì những thứ này lại là những nghi lễ mà
quân thần phụ tử nhất thiết phải tuân theo, nếu không thì sẽ là bất quân bất
thần, bất trung bất nghĩa. Dương Lăng thực không dám để cho kẻ khác mượn cớ
hạch tội nữa.
Y vội cười theo rồi nói:
- Hoàng Thượng là vua của một nước, bá quan dĩ nhiên hết sức trông mong vào
Hoàng Thượng. Bọn họ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Hoàng Thượng thôi.
Chính Đức hậm hực hừ một tiếng. Lúc này Cốc Đại Dụng đi đến bờ sông giặt một
chiếc khăn tay, chạy về đưa cho Chính Đức. Chính Đức cầm lấy lau khắp mặt, sau
đó kéo tay Dương Lăng lại nhìn nhìn ngó ngó, rồi vui vẻ bảo:
- Ái khanh đã khoẻ, vậy thì tốt, thật tốt! Trẫm khó có được dịp rời cung, mấy
cái chuyện rộn tâm này không ai nói với các lão, khanh cũng không cần giả vờ
khuyên ngăn nữa. Trẫm biết khanh không giống mấy con mọt sách đó, ha ha... Đi
thôi! Đi du ngoạn một chuyến với trẫm cho thật thoải mái, trở về trẫm còn có
đại sự muốn thương nghị cùng khanh.
Dương Lăng quay đầu lại nhìn, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho đám người Ngọc
Đường Xuân rời khỏi, sau đó ngần ngừ hỏi:
- Vậy..., nếu Hoàng Thượng không ngại thì cùng đi nghe đàn uống rượu, cùng
nhau câu cá có được không?
"Danh tiếng" háo sắc của vị Hoàng Đế Chính Đức trong lịch sử quá "lẫy lừng"
đi. Tuy Dương Lăng không thông thuộc chính sử nhưng đã đọc không ít giai thoại
dã sử. Trong những giai thoại về Chính Đức, có giai thoại nói rằng ban đêm
Hoàng Đế dạo chơi Tuyên phủ, thấy một hộ gia đình liền đi vào, tự mình kêu mấy
nữ quyến vừa ý vào buồng, bảo đàn ông của gia đình đó chờ ở trong sân; sau khi
chơi đã lại đi đến nhà khác chơi tiếp. Lúc Dương Lăng đọc đến đoạn cố sự này,
ngoại trừ có đôi chút hoài nghi về quan điểm thẩm mỹ "bụng đói vơ quàng" và
năng lực "siêu khoẻ" của Hoàng Đế Chính Đức, y không hề nghi ngờ tính thật giả
về sự háo sắc của nhà vua. Dẫu sao thì lịch sử cũng là do "nhiều miệng một
lời" mà ra.
Từ lúc khéo duyên quen biết Hoàng Đế Chính Đức đến nay, tuy trước mắt vẫn chưa
thấy chút dấu hiệu háo sắc nào của hắn, nhưng hoàn cảnh hôm nay, tư tưởng này,
ờ... thật sự rất dễ khiến cho người ta "no cơm ấm cật, dậm dật linh tinh" lắm.
Hơn nữa Chính Đức đang dần trưởng thành, cũng đã sắp kết hôn, ngộ nhỡ đụng vào
con gái rồi "đầu óc mở mang" thì sao? Không thể không đề phòng à nha!
Dương Lăng hơi cảnh giác, cho nên muốn điều nữ nhân rời xa, dụ Chính Đức đi
câu cá. Không ngờ Hoàng Đế Chính Đức nghe xong cau mày, mất kiên nhẫn:
- Nghe nhạc, câu cá thì có gì hay mà chơi chứ? Đi! Nếu khanh đã khoẻ, đi điều
thân quân của khanh đến, cùng trẫm đi vào trong núi diễn võ. Xem binh sỹ đánh
trận, như vậy chơi mới vui.
Số thân quân hiện giờ Dương Lăng có thể cung ứng thao luyện chỉ có năm trăm
người, nhân số tuy ít nhưng tinh, đạn dược cũng rất là sung túc, cho nên theo
yêu cầu của Dương Lăng, hằng ngày vào núi luyện quân là chuyện bình thường.
Dương Lăng không ngờ Chính Đức nói muốn đi chơi lại là chơi súng ống đạn pháo.
Cái này thì dễ xử. Y thở phào một hơi, vội tâu:
- Nếu như Hoàng Thượng muốn xem luyện binh, vậy thì dễ. Có điều long thể quý
trọng, khi lên núi Hoàng Thượng cần phải ở trong công sự quan sát, không nên
khinh suất hiện thân.
Chính Đức mừng rỡ đáp:
- Điều này có gì là khó chứ! Đi, đi, đi!
Nói rồi hắn không nhẫn nại lôi tay Dương Lăng, quay về phía Ấu Nương gọi:
- Ấu Nương tỷ tỷ! Trẫm và Dương thị độc đi xem luyện quân đây, các người tự
câu cá nghe nhạc đi nhé.
Mắt cá chân Dương Lăng mới lên da non nên y không dám đi quá nhanh. Y vẫy tay
chào Hàn Ấu Nương rồi theo Chính Đức đang vui mừng khấp khởi đi trên con đường
nhỏ trong núi. Thuận tay y ngắt một nhánh ngải xanh đậm mùi đưa lên mũi ngửi,
thoải mái hỏi:
- Hoàng Thượng có đại sự gì muốn thương nghị cùng thần vậy? Là muốn thần đi
đôn đốc kiến tạo Thái Lăng sao?
Chính Đức vẫn bước đi phía trước, thuận miệng đáp:
- Chuyện của Thái Lăng khanh cử một người nào khác đi là được. Hiện giờ mấy
người Đới Nghĩa ra sức rất nhiều, trong triều cũng không thấy còn ai ồn ào
nữa, những chuyện này không cần khanh bận tâm. Khanh không biết chứ, bây giờ
Lục Bộ đã khuyết mất vài viên quan, trẫm không muốn lại dùng mấy lão già tóc
bạc, muốn bổ nhiệm khanh làm thượng thư bộ Hình. Nhưng đám lão già không chịu,
nói là uy đức và tài trí của khanh không đủ để đảm nhận trách nhiệm to lớn như
vậy, làm trẫm tức mà không biết phải làm sao. Không ngờ Đại Dụng thông minh,
đã hiến một biện pháp hay cho trẫm.
Vừa nghe mấy vị thái giám đại ca này lại đề xuất biện pháp giúp y, tim Dương
Lăng không khỏi đập thình thịch. Y lại nghe Chính Đức hùng hồn nói tiếp:
- Không phải bọn họ nói khanh không đủ tài trí, không kham nổi trọng trách ư?
Trẫm cho phép khanh tham dự Kinh Diên (6), khiến cho đám lão già đó phải chấn
động. Đúng rồi... khanh biết Kinh Diên chứ?
Từ sau khi Chính Đức kế vị, bá quan không ngừng dâng sớ thỉnh cầu Hoàng Đế mở
lại Kinh Diên, Dương Lăng sớm đã nghe qua, sao lại không biết Kinh Diên này là
cái gì chứ? Y vừa nghe Chính Đức cho phép y tham dự Kinh Diên, đi đàm kinh
luận đạo, nghị luận điển chương văn học, đại sự triều chính với những văn võ
bá quan đầy bụng kinh thư, vị Dương tú tài mạo danh thế thân, hữu danh vô thực
này liền sợ đến nỗi trong ngực lập tức như có mấy trăm con ếch ở trong giếng
đang kêu "bà thùm, bà thùm, bà thùm".
Chú thích:
(1) Trúc Tương phi: trúc đốm. Tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô rồi
băng hà, hai vợ Vua Thuấn là Nga Hoàng và Nữ Anh thương chồng than khóc ở
khoảng giữa hai sông Trường Giang và Tương Giang. Nước mắt hai bà vẩy lên cây
trúc, từ đó da trúc có đốm.
(2) phủ Chiêm Sỹ là cơ quan phụ trách trợ giúp Thái tử thời Minh. Phủ được bố
trí một Chiêm sỹ hàm Chánh tam phẩm, một Thiếu chiêm sỹ hàm Chánh tứ phẩm, một
Phủ thừa hàm Chánh lục phẩm. Phủ Chiêm Sỹ lập Tả hữu xuân phường, cục Tư Kinh,
và ty Chủ Bộ.
(3) Cổ cầm: một loại đàn cổ. Theo truyền thuyết, cây đàn cổ cầm được sáng chế
vào thời Nghiêu Thuấn, và chỉ có năm dây thôi nên được gọi là "ngũ huyền cầm".
Về sau, mỗi vị hoàng đế Văn và Võ thêm dây vào làm thành cây đàn bảy dây hay
"thất huyền cầm". Hai dây thứ sáu và thứ bảy được gọi là dây Văn và dây Võ.
(4) đây là những câu thơ trong bài "Xuân nhật li hợp" (Chia ly ngày xuân) của
nhà văn học Dữu Tín (513-581) thời Bắc Chu.
Nguyên văn:
Code:
田家足闲暇,士友暂流连。
三春竹叶酒,一曲鹍鸡弦
Dịch nghĩa:
Cuộc sống nhà nông khá nhàn hạ,
Bạn bè lưu luyến đến chơi.
Ba tháng xuân ngồi uống rượu Trúc Diệp,
đàn một khúc tỳ bà.
Dịch thơ:
Nhà nông cuộc sống an nhàn,
Bạn thân lưu luyến hàng ngày sang chơi.
Ngày xuân rượu Trúc đem mời,
Đàn ca một khúc tỳ bà thêm vui.
(5) nguyên văn là "tiễn y" hay "tiễn tụ y", là loại trang phục mà ống tay áo
được sít chặt.
(6) nơi Hoàng Đế nghe quần thần đàm luận kinh sử gọi là "Kinh Diên".