Người đăng: phuongnguyen1151999@
Cứ như thế, trong bối cảnh gà bay chó sủa, Jarrett nổ lực luyện tập ma pháp,
đến khi hắn có thể sử dụng thuần thục Thuật che đậy, người giám hộ và lão sư
của hắn cuối cùng mới chịu im lặng, cùng nhau ngồi dưới đất trừng mắt thở hồng
hộc.
Mà trong phòng, trừ chỗ gần Jarrett năm thước, những chỗ còn lại đều đầy các
dấu vết huỷ hoại do ma pháp.
Bất quá một lát sau, các dấu vết chậm rãi biến mất như trước, trong phòng khôi
phục trạng thái không nhiễm một hạt bụi, giống như chưa từng phát sinh một
trận chiến đấu nào.
''Ông có thể sử dụng ma pháp trong phòng này?''
Không thể không nói, sau khi đánh nhau một trận, ấn tượng của Thang Mộ với
Kirsten tốt hơn một tí, từ ''Lão gay khốn kiếp mơ ước thân thể của đệ đệ ta''
biến thành ''Lão gay khốn kiếp ôm cây chổi.''
''Đương nhiên, nơi này là không gian ta tạo nên.'' Lần đầu tiên cảm thấy mình
được thừa nhận, Kirsten hất mày đắc ý nói, ''Nếu không cô nghĩ ta dạy ma pháp
cho Jarrett thế nào chứ.'' Thật ra theo lý thuyết không phải Kirsten có thể sử
dụng ma pháp ở chỗ này mà là ở không gian này có thể bắt chước ra các loại ma
pháp, cho nên ma pháp có hiệu quả ở nơi này nhưng khi trở lại thế giới bên
ngoài thì sẽ lập tức biến mất; điều này cũng là nguyên nhân Kirsten kiên trì
cho Jarrett học thuật che đậy trong này và thực hành ở thế giới bên ngoài.
''Nhưng mà cô đúng là ngoài dự kiến của ta.''
''?''
''Jarrett là dựa vào Tinh vân châu và khế ước đã ký kết với ta nên mới có thể
làm chủ nhân nơi này giống ta, nhưng mà cô, không chỉ trong lúc không hề ký
kết khế ước mà có thể nhìn thấy ta, hơn nữa còn có thể tuỳ ý đi vào không
gian....''
Trong lời nói của Kirsten rõ ràng mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, nhưng loại
tìm tòi nghiên cứu này với Thang Mộ là không có ý nghĩa, Bàn tay bạc của nàng
và Bàn tay vàng của Jarrett trên danh nghĩa đều là cùng chuỗi sản phẩm của
Ngựa đực đại thần, chung tính năng thì có cái gì không đúng?
Hơn nữa, Ngựa đực đại thần cũng sẽ không yên tâm để cho nam chủ nhà mình mỗi
ngày ở chung chỗ với lão gay này mà, trời biết ông ta có thể hay không thừa
dịp nàng không có ở đó thì khôi phục khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn lúc trước.
Vì thế nàng quyết đoán đưa tay vỗ vỗ bờ vai đối phương, bình tĩnh nói, ''Đừng
nghĩ nữa, nếp nhăn hình hoa cúc trên mặt sẽ sâu thêm đó.''
''... ........''
Đêm hôm đó, Jarrettcuối cùng cũng có thể phóng ra ma pháp trên người Thang Mộ,
vì thế, nàng khiêng một tấm gương tới trong phòng khách, sau đó -- nhìn thấy
một người dáng dấp mập mạp, cao lớn đang gãi đầu.
Kirsten bị nàng tức giận trừng mắt, tỏ vẻ vô tội nhún vai: ''Vì đặc tính của
hệ quang nên mỗi lần sử dụng ma pháp đều cho hiệu quả khác nhau.'' Nhưng mà
tuỳ tiện cũng có thể rơi vào tình trạng này thì nhân phẩm của cô rốt cuộc là
có bao nhiêu kém chứ?
Không.... Kirsten cảm thụ được ký ức đau đớn của mình, âm thầm cảm thấy -- cô
nàng này căn bản là người không có cái loại gọi là nhân phẩm!
''...... Vô vị!
''Loại ma pháp có thể cố định biến hình hiện tại Jarrett không thể dùng
được!''
''Ông là đang khinh thường Jerry nhà ta sao?!''
''... ....''
Kirsten xấu hổ, ở Tinh vân châu thì chưa tính, tại sao giờ ở bên ngoài quyền
lãnh đạo cũng lại không phải của hắn?!
''Tỷ tỷ, để ta làm lại lần nữa cho người đi.''
''Ừ, được!'' Thang Mộ cảm động, vẫn là đệ đệ nhà nàng tri kỷ mà!
Vì thế, dáng người trong gương lại thay đổi!
Lần này nàng biến thành một người đàn ông cường tráng cao hai thước.
''.....''
''Lại lần nữa!''
Lão bà bà mặt đầy nếp nhăn.
''......''
Loại nam nhân đáng khinh muốn bị đánh.
''......''
''Phốc!''
Âm thanh cười khẽ vừa vang lên, cả người Thang Mộ tản ralàn sương hắc ám đáng
sợ, lấy cung tên từ túi ảo ra.
''Này, chờ đã! Mục đích của cô không phải là không cho người khác nhận ra sao?
Hình tượng đó rất hợp tiêu chuẩn mà!''
Thang Mộ cả giận tranh cải: ''Ngu ngốc! Hình dáng đó không giống ta nhưng quá
đặc biệt rồi!''
Việc nàng muốn làm vốn dễ làm người khác chú ý, giờ biến thành người đặc sắc
như vậy càng dễ chú ý, hoàn toàn không hợp tiêu chuẩn của nàng.
Lại trải qua vài lần cố gắng, Jarrett cuối cùng cũng biến thành công Thang Mộ
thành một người đàn ông trông rất bình thường, người cao một thước bảy, bất kể
là diện mạo hay dáng người đều thuộc phạm trù của người bình thường, nói đơn
giản, thuộc loại trong đám đông tìm đâu cũng thấy.
''Cái này không sai.'' Thang Mộ vòng vài vòng trước gương, liên tục gật đầu,
cúi người nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Jarrett, ''Jerry nhà ta thực quá lợi
hại.''
''... ...'' Kirsten không biết nói gì -- Thân ái, không lẽ cô quên vừa rồi
mình không chút biểu tình mà gào thét đòi thay đổi sao?
Sự thật chứng minh, Thang Mộ đúng là đã quên.
Bởi vì đường về trong não của nàng là ''Chuyện gì không tốt đều là lỗi của
Kirsten’’!
Tạm biệt Jarrett, Thang Mộ ra ngoài, mục đích của nàng là cửa hàng giao dịch
lớn nhất trấn này.
Cửa hàng này ở phía trước quảng trường kiểm tra ma pháp, cũng là kiến trúc cao
nhất của thị trấn, rất dễ nhìn thấy, dù không cần bản đồ Thang Mộ cũng dễ dàng
tìm được.
Càng khéo là tới lui còn có thể đi ngang qua quán rượu chỗ Jenny đại tỉ làm
việc.
Thang Mộ vừa đi vừa tự hỏi khi về có lẽ mang cho Jarrett chút bánh mì kẹp thịt
quay thơm ngào ngạt, không giống nàng, hắn có vẻ rất thích món đó, lại còn có
thể mang cho cô bé Liz một ít đồ ăn vặt -- lấy danh nghĩa Jarrett.
Rồi sau đó....
Nàng dừng bước chân.
Bởi vì đường đi bị người khác chặn lại.
Đúng vậy, quán rượu đứng đầy người.
Có chuyện gì sao?
Nghĩ vậy Thang Mộ không cố chen vào đám người mà ngược lại dùng thân thể linh
hoạt đi qua đường tắt ra sau quán rượu nhảy lên mái hiên, dùng lầu cao che dấu
mà ra ban công nhìn xuống.
Giữa đám người có hai người đang đối diện nhau.
Mà một người trong đó là người Thang Mộ vừa quen biết, đúng vậy là Jenny đại
tỷ.
Đối diện nàng là một nam nhân mặc trang phục sang trọng, vì hắn đưa lưng về
phía mình nên Thang Mộ không nhìn thấy mặt hắn, nàng đành phải xem xét tư
liệu, phát hiện người nam nhân này tên Rhodes Booker, ba mươi tuổi, chức
nghiệp là thương nhân, không có sức chiến đấu.
Mới nhìn thì song phương chênh lệch giàu nghèo quá rõ ràng, làm sao lại có thể
hình thành loại cục diện này vậy?
Lúc nàng đang thắc mắc, tình huống lại thay đổi.
Mấy người đàn ông trưởng thành từ trong quán đi ra, mà trong tay bọn họ là một
cô bé đang giãy dụa không ngừng.
''Liz?''
Nhìn thấy con gái bị bắt, khuôn mặt vốn tái nhợt, đại tỷ Jenny vội vàng vọt
lên, lại bị đẩy ngã xuống, mà mấy tên hung hăng kia không thèm để ý Liz đang
kêu khóc, kéo cô bé tới bên cạnh Rhodes Booker.
Cưỡng đoạt dân nữ?!
Thang Mộ kinh hãi.
Tiết mục phổ biến cuối cùng cũng triển khai rồi sao?
Không, trọng điểm không phải chỗ này.
Cho dù là cưỡng đoạt, người bình thường hẳn là cưỡng đoạt Jenny đại tỷ mới
đúng chứ?
Không lẽ vị Rhodes này..... là loli khống?!
Không không không không, hiện tại không phải lúc nghĩ cái này!
Nếu nữ chủ bị bắt cóc thì nên là thời điểm lên sân khấu của nam chính nha!
Jarrett ngươi .... Thật đúng là đang ở đây?!
Thang Mộ kinh ngạc nhìn thấy xuyên qua trong đám người là Jarrett nhà mình,
còn có bên cạnh là Kirsten - người trôi lơ lửng vô hình.
Dựa vào thân thể còn nhỏ mà linh hoạt, hắn nhanh chóng đến bên cạnh Jenny đại
tỉ, hướng mấy người đối diện nói --
''Các ngươi, buông Liz ra cho ta!''
Phách, khí phách trắc lậu quá!!!