Mây mù giăng giăng, sương chiều trầm muộn uốn lượn dọc
theo sơn đạo hiểm trở. Nhạc Nhạc nhìn theo bóng chim tự do bay lượn, hâm mộ thở dài nói:
“Nếu biết bay thì tốt quá, bằng không thì cưỡi trên thân chim cũng được, Vu Sơn này cũng quá khó đi mà!”
Diệu Duyên lau đi mồ hồi trên chóp mũi, lại dùng tay áo giúp Nhạc Nhạc lau trán, cười nói:
“Nhạc lang, con chim nhỏ như vậy làm sao mà chở người được, bất quá
nhân gia cũng muốn cưỡi trên thân chim, muốn ngao du trên mây, như Lăng
Ba tiên tử vậy.”
Huyết Ảnh ngẫm nghĩ lại nói:
“Nếu như chim lớn có thể chở người ta trước kia ở phụ cận Vu Sơn gặp
qua một cô bé, nàng cưỡi trên lung bạch hạc, nàng còn có thể chỉ huy lũ
tiểu điểu nữa đấy.”
Nhạc Nhạc vội hỏi:
“Huyết Ảnh, nàng có phải thấy một cô nương tóc tím, đại khái mười lăm
mười sáu tuổi, một thân quần áo nâu nhạt, nói chuyện không quá rõ rang?”
Huyết Ảnh nghe Nhạc Nhạc hỏi thế, ngạc nhiên đáp:
“ngươi cũng đã gặp qua nàng sao? Lúc ấy ta còn tưởng ta hoa mắt, cách
xa quá ta chỉ thấy một đầu tóc tím, cưỡi một con hạc, còn có một bạch
hạc nữa đi sau nàng… Ta không có cơ hội cùng nàng nói chuyện, cho nên
không biết nàng nói chuyện không thạo.”
Nói tới đây nàng có chút lo lắng làm Nhạc Nhạc thất vọng, khẩu khí thập phần nhỏ nhẹ.
Nhạc Nhạc hướng nàng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ:
“Huyết Ảnh hôm nay cũng thật kỳ quái, hôm qua sau khi săn thú trở về
thấy nàng rất khác lạ, chẳng những bỏ đi khăn che mặt còn thường xuyên
cùng ta nói chuyện, cũng cố gắng lấy long Diệu Duyên. Nhưng mà… quá khác biệt với một thích khách rồi, ta không có hứng thú… Nếu khơi dục vọng
của ta, nói không chừng lại thu thập nàng.”
Thật ra chủ yếu là do vận khí Huyết Ảnh không tốt, để một tuyệt sắc dâm nữ theo gót Nhạc Nhạc đây không phải là tự làm khó mình sao? Nếu là ra
tay sớm một chút nói không chừng đã đem đại sắc lang này thu tới tay.
Nhạc Nhạc cười nói:
“Hai con bạch hạc sao? Ha ha nói không chừng chúng ta nhìn thấy là cùng một người, lần trước chúng ta bị bầy xích tam xà tấn công trong rừng,
là nàng đã cứu chúng ta, thật không biết nàng làm sao làm được?”
Diệu Duyên ôm Đô Đô, vui vẻ nói:
“Thật có thể cưỡi tiên hạc sao? Khi nào Nhạc lang gặp được nàng, nhất
định phải mượn bằng được bạch hạc cho ta cưỡi, có được hay không?”
Nhạc Nhạc vốn định nói cho dù người ta đồng ý thì tiên hạc cũng không
nhất định cho mình cưỡi, nhưng nghe giọng Diệu Duyên liền mềm nhũn ra,
vội nói:
“Dĩ nhiên là được, Duyên nhi nói ta nhất định làm theo.”
Nhìn Diệu Duyên nhoẻn miệng cười hoan hỉ, Nhạc Nhạc trong long buồn bực nói:
“Ta đối với sắc đẹp đã vô lực chống đỡ rồi, chẳng lẽ đây chính là mị lực dâm nữ?”
Liếc nhìn mái tóc màu hồng không nhịn được vuốt lấy một lọn đưa lên mũi ngửi ngửi. kỳ hương nhàn nhạt nhập vào cơ thể, tiểu phúc một trận nóng
ran, dục hỏa đại động, lẩm bẩm nói:
“Chẳng lẽ trên sợi tóc này có thôi tình hương ngay cả ta cũng không thể chống cự?”
Diệu Duyên thấy Nhạc Nhạc say sưa vuốt tóc mình, mỵ thanh cười nói:
“Nhạc lang, lại muốn nhân gia sao?”
Vốn là một câu nói đơn giản, từ trong miệng nàng phát ra lại có lực hấp dẫn yêu dị. Nhạc Nhạc trong đầu ông một tiếng, một tay ôm lấy thân thể
nàng, phủ lên đôi môi gợi cảm, mút lấy chiếc lưỡi trơn nhẫy trúc trắc
thơm tho. Quỳnh tương trong miệng lạnh như băng mà bỏng rát, tiếng rên
rỉ hút hồn truyền ra, cảm thấy trường thương nóng như lửa đang ở dưới
bụng, nàng vô lực rên một tiếng, mềm nhùn trong ngực Nhạc Nhạc, đôi mắt
đẹp tản ra ham muốn trần trụi tột cùng.
Long điêu Đô Đô cố sức chui ra khỏi hai người đè ép, nhảy đến đống đá
ven đường thở hổn hà hổn hển, nhưng lại không hề tức giận, cũng không có làm mặt quỷ, chẳng qua là nhìn nụ hai người hôn hít nóng bỏng, cái đuôi mềm như nhung nhẹ nhàng đung đưa.
Chuyện tốt thì luôn bị người ta cắt đứt, khi hai tay Nhạc Nhạc còn đang đưa vào trong tà áo mỏng manh của nàng đắc ý mải mê xoa nắn, Huyết Ảnh
khôi phục giọng nói lạnh như băng hô:
“Vương Nhạc Nhạc chớ có biến người ta thành kẻ vô hình, người ta còn sống sờ sờ bên cạnh đây này!”
Nhạc Nhạc thầm giật mình, tạm thời dừng xâm chiếm Diệu Duyên, thầm
nghĩ: ‘Thế này là thế nào? Dựa vào định lực Ngự Nữ Tâm kinh của ta mà
ngay cả mùi hương trên tóc nàng cũng không thể nào khống chế dục vọng.
Rốt cuộc là ta chinh phục nàng hay bị nàng mê hoặc? Diệu Duyên hiện tại
mị lực đã vượt qua cả Tư Đồ Mẫn, cùng so sánh hơn kém với Hồ Cơ một
chút, mị lực của Hồ Cơ khiến nam nhân không thể nhìn gần, nếu là sau này đối phó đụng phải Hồ Cơ. Nghe nha đầu Xuân Nguyệt nói Xá Nữ ma công của Hồ Cơ có thể đem nam nhân hút thành xác khô… xem ra cần phải bỏ ra chút thời gian hảo hảo luyện công thôi. Hiện tại Ngự Nữ Tâm Kinh mới đến
tầng thứ bảy, hôm qua mặc dù tiến nhanh nhưng còn cách tầng thứ tám một
khoảng lớn. Trời ạ! Khi nào mới có thể luyện đến tầng thứ mười Hoa Mãn
Thiên, đến lúc đó chẳng quản nàng là tuyệt thế dâm nữ hay là mỵ công
Thái Âm nữ ta hết thảy cũng không sợ.’
“Nhạc lang, chàng làm sao vậy?”
Diệu Duyên thấy Nhạc Nhạc đột nhiên dừng lại, cũng không có ảo não, chẳng qua thấy sắc mặt hắn âm tình bất định lại nói:
“Có phải thân thể không thoải mái hay không?”
“Đáng đời tên sắc lang chết tiệt, tối hôm qua hành hạ người ta cả đêm không ngủ!”
Huyết Ảnh nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút mập mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng quay mặt đi chỗ khác.
“Ha ha, ta không sao, chỉ là nhớ đến chút chuyện xưa, để cho Duyên nhi
phải lo lắng rồi, chúng ta tiếp tục lên đường, sắp đến đỉnh núi rồi!”
Nhạc Nhạc lưu luyến rút tặc thủ khỏi cơ thể Diệu Duyên, ôm phong eo
nàng tiếp tục lên đường, đối với Huyết Ảnh bất mãn làm như không thấy.
Đô Đô biết điều theo sát phía sau Nhạc Nhạc, đầu đầy suy tư gì đó, không ngo ngoe một tiếng nào.
Lại qua hơn nửa ngày, rốt cục cũng tới được đỉnh núi, thế núi cao mà
dốc, trên lại bằng phẳng rộng rãi, bên đường hoa cỏ được tỉ mỉ chăm sóc, chung quanh có dấu vết con người. ở chính giữa đỉnh núi, đứng sừng sững một tòa đại điện tráng lệ hùng hồn, hồng trụ thanh ly, phượng vũ ngọc
điêu, ngay cả đến tay vịn thềm đá cũng nhu mỹ ý vị, thỏ trắng khả ái,
sóc con chơi đùa trong bụi cây, một mảnh tường hòa.
Huyết Ảnh cẩn thận nói them:
“Nơi này thật kỳ quái, chúng ta đi hết nửa cung điện rồi, cũng không
thấy có người ngăn trở hoặc tiếp đón. Theo tính tình Vu Sở Hồng nếu biết có người lên núi nhất định sẽ đuổi người ta ngay từ chân núi, tuyệt sẽ
không cho nam nhân vào cửa điện nửa bước, hôm nay sao lại vậy?”
Ba người chậm rãi leo lên bậc thang trăm tầng, phát hiện thạch môn
không có khóa, còn chừa lại một khe hở liền lấy tay nhẹ đẩy một cái. Ba
người liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau đều nhìn ra vẻ vô cùng
mê hoặc, ngạc nhiên. Long Điêu Đô Đô vuốt vuốt lỗ mũi, hắt xì hơi một
cái, chi chi hai tiếng, đột nhiên bụm miệng, treo trên miệng cụ cười
giảo hoạt vẻ đắc ý trả thù liếc Huyết Ảnh, đuổi theo phía sau Nhạc Nhạc.
Một người cũng không có, đi qua đại điện rộng rãi, lại qua một quãng
sân vẫn chưa thấy gì. Linh thức Nhạc Nhạc hướng ra bốn phía, phương viên trăm trượng không thấy bất luận kẻ nào có cảm xúc ba động. phía trước
chính là nội điện rồi, nghe nói là nơi chư nữ hành lạc.
Nhạc Nhạc chợt thấy một mùi hương thoang thoảng từ một thân thể cực
nóng từ phía sau quấn tới, cho là Diệu Duyên, trở tay ôm chầm lấy nàng,
một tay hung hăng vỗ cái mông của nàng, cười nói:
“Tiểu ni cô lại muốn rồi phải không?”
Nhìn kỹ lại hóa ra Huyết Ảnh, chột dạ nói:
“Nàng… Huyết Ảnh, làm sao vây?”
Huyết Ảnh mái tóc rối bù, đôi môi hé mở, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Nhạc Nhạc, ôm nhân gia một cái, Ảnh nhi thật sự thích chàng.”
Vừa nói vừa cuốn lấy cổ của hắn, trúc trắc hôn lên miệng Nhạc Nhạc, tựa hồ vừa mới lén nhìn một cái, vội mút vào, thỉnh thoảng dùng hàm răng
khẽ cắn một cái. Nhạc Nhạc vừa thấy mị thái của nàng cũng ngây ra một
hồi ‘Thì ra là nàng cũng là một vưu vật tuyệt đẹp, ồ… không đúng sao
trong cơ thể nàng lại có xuân độc?’
“Nhạc lang, Huyết Ảnh làm sao vậy? Hôm qua còn xấu hổ hướng ta thỉnh
giáo làm sao khiến chàng để ý, hôm nay lại to gan đến vậy?”
Diệu Duyên cười yêu mị, không có chút ý tứ ghen tỵ, chẳng qua chỉ thấy cử chỉ Huyết Ảnh nên có chút tò mò.
Nhạc Nhạc thật vất vả mới thoát khỏi hàm răng của Huyết Ảnh, thở dốc nói:
“Xuân dược! thân thể ta có ngự nữ kỳ công, không sợ cả Nhâm Hà xuân độc, nàng có khỏe không?”
Diệu Duyên duỗi duỗi cánh tay, cúi đầu nhìn đùi ngọc một chút nói:
“Không có chuyện gì nha…”
Vừa nói còn quay một vòng, mái tóc yêu dị như thác nước chảy xuôi, hướng Nhạc Nhạc cười mỉm.
Long điêu Đô Đô thấy bọ dáng Huyết Ảnh lần này, vỗ tay hết sức khoái
chí, chỉ vào trong nội môn đại điện kêu chi chit hai tiếng. Nhạc Nhạc
nghi ngờ nhìn Đô Đô một cái rồi hỏi:
“Ngươi nói xuân độc là từ bên trong bay ra?”
Đô Đô gật đầu khẳng định, hướng về phía Huyết Ảnh đang rên rỉ le lưỡi ý nói ‘đáng đời ngươi, ai bảo không có chuyện gì lại đi trêu chọc ta, còn muốn lấy máu ta nữa!’
Nhạc Nhạc đem Huyết Ảnh đang sờ soạn lung tung dứt ra nói:
“vô sắc vô vị, ngay cả ta cũng không thể phát hiện, chỉ có long đạm
thảo của Hoan Hỉ giáo… Loài cỏ này cực kỳ thưa thớt trân quý, hiện tại
nơi đây lại có loại này, bọn họ vì thứ gì mà xuất vốn lớn như vậy? Không tốt, Nhược Tuyết vẫn còn ở đây, nếu trúng thuốc này…”
Nói xong hắn đem Huyết Ảnh cho Diệu Duyên nói:
“Nàng ở nơi này chiếu cố nàng, ta đi trước xem bên trong một chút.”
« Nhạc lang ta cũng muốn đi…«
Diệu Duyên còn chưa nói hết đã thấy Nhạc Nhạc như một đạo bạch quang bắn vào trong nội điện, nàng chỉ đành hô theo :
« Nhạc lang cẩn thận nha… «
Đô Đô cũng hóa thành một đạo hồng quang theo sát phía sau Nhạc Nhạc.
« Ha ha ha, Sở Hồng Vũ, tốt nhất là biết điều một chút giao ra đan
dược, nhìn đám cung phi của ngươi xem, có ai mà không dục hỏa dâng cao,
nếu không có nam nhân giải độc nhất định sẽ bạo thể mà chết, chết thê
thảm không nỡ nhìn kia, hắc hắc, hai người các ngươi cũng sắp không nhịn nổi rồi… Hiện tại cả Vu Sơn chỉ có duy nhất ta là đàn ông, lát nữa các
ngươi nhất định sẽ bò tới van xin ta chơi các ngươi thôi… ha ha ha.. !«
Một nam tử mặc áo tím đang đieni cuồng cười dâm, tuổi chừng ba mươi,
dung mạo tuấn mỹ, vóc người cao lớn. Loại này có lực sát thương rất lớn
với nữ nhân, nhưng vì cuồng tiếu mà trở nên dữ tợn nhăn nhó.
Sở Hồng Vũ và Chung Nhược Tuyết còn có thể đứng vững, hai người không
chịu nổi dựa vào nhau thở hổn hển, da thịt vì nóng bỏng mà càng them
hồng nhuận. Sở Hồng Vũ anh khí mỹ mạo khuôn mặt hơi chút co quắp, nghiến rang quát:
“Xích Tất Cưu, Hoan hỉ giáo các ngươi lại dám hạ thủ với Hành Vũ cung ta, không sợ Phá Hư mà trả thù sao?”
Xích Tất Cưu nghe thấy cái tên Phá Hư Ma. Thân thể hơi run, hồi lâu mới nói:
“Hừ, Phá Hư Ma? Hắn biến mất trên giang hồ mấy chục năm nói không chừng đã chết từ tám hoánh rồi. Không cần đem hắn ra dọa ta, lại nói sư phụ
ta Hoan Hỉ Phật công đã đạt đại thành, nếu có được đan dược tiên y lưu
lại nhất định có thể vô địch thiên hạ. Nhanh giao ra đây, bổn đại gia
còn có thể cho các ngươi sướng khoái, bằng không toàn bộ các ngươi sẽ
bạo thể mà chết!”
“Không có, nếu có chúng ta đã sớm ăn vào rồi, làm gì tới phiên các
ngươi tới cướp đoạt, lại nói cha ta mặc dù là đệ tử tiên y, nhưng cả
người cũng không biết tung tích tiên y, những lời giang hồ đồn đại căn
bản không thể tin, mà cũng không có loại thuốc gia tăng công lực này.”
Sở Hồng Vũ một lần nữa vô lực biện bạch.
“Hắc Hắc, đừng cho ta trẻ con ba tuổi dễ lừa gạt, không có đan dược gia tang công lực, vậy ngươi làm sao có thể đem Lan Hoa Chỉ luyện đến tầng
thứ hai ‘Lam vũ sạ hiện’ loại cảnh giới này không có sáu mươi năm công
lực thì đừng nghĩ đến chuyện luyện thành, ngươi làm như thế nào?”
Xích Tất Cưu mặc dù kích động nhưng vẫn giữ khoảng cách với các nàng, nguyên lại là e ngại Lan Hoa Chỉ của Sở Hồng Vũ.
“Làm sao luyện thành… không khiến ngươi quan tâm! Muốn giết cứ giết, chớ nói nhiều!”
Sở Hồng Vũ nghe hắn hỏi nhiều, sắc mặt chợt biến thành khó coi, quay đầu sang một bên nói với Nhược Tuyết:
“Tuyết muội, vì chuyện của ta mà khiến muội liên lụy, thật xin lỗi!”
Nhược Tuyết trải qua Ngự Nữ Tâm Kinh cải tạo, đối với xuân độc bình
thường đều có năng lực miễn dịch, nhưng ngay cả với loại xuân độc này
cũng không có cách nào hoàn toàn chống cự, tình huống so với các nữ tử
khá có khá hơn đôi chút. Nàng khẽ cười khổ:
“Vũ tỷ không nên đau long, nếu không phải tỷ liều mình cứu ta về, nói
không chừng ta đã sớm chết trên tay Lục Vô Nhật rồi… Ta chết không có gì đáng tiếc, nếu làm lien lụy đến Nhạc Lang vậy thì… Ha ha, dù sao Nhược
Tuyết đối với ngươi cũng cảm kích, cho dù hôm nay chết ở đây cũng không
một câu oán hận.”
“Chẳng nhẽ không nghĩ tới Nhạc Nhạc sao?”
Sở Hồng Vũ u uất hỏi. Những ngày qua nàng dùng hết các loại thủ đoạn
vẫn không lừa được Nhược Tuyết lên giường, khiến cho lòng ganh tỵ với
Nhạc Nhạc càng thêm sâu đậm, mặc dù mình cũng là một nữ nhân.
“Aizz.. nghĩ thì thế nào? Sợ rằng Nhược Tuyết số khổ sẽ không được gặp lại Nhạc lang rồi!”
Nhược Tuyết sâu kín thở dài, không nói nữa..
“ha ha, không có giải thích nào khác sao? Ta nói thật cho các ngươi
biết, nếu không gia ra đan dược, ta sẽ khiến cho các ngươi sống không
bằng chết… ồ, không nên nghĩ tới chuyện tự sát, trúng phải độc Long đạm
thảo, chẳng những dục hỏa khó tắt mà võ công cũng sẽ tạm thời vô dụng,
đến lúc đó ngay cả khí lực cắn lưỡi cũng không còn.”
Hắn nhìn chúng nữ đang ngày càng suy yếu, lộ ra nụ cười âm hiểm.
Sở Hồng Vũ căm giận nói:
“Ngươi… mới rồi nói nhảm nhiều như vậy, nguyên lai là trì hoãn thời gian, ta…”
Còn chưa nói hết câu, đã vô lực té trên mặt đất.
Nhược Tuyết dùng hết khí lực đem nàng đỡ dậy, sắc mặt trở nên tái nhợt. Mới vừa rồi nàng còn nghĩ tới chuyện tự sát để bảo vệ trong sạch, hiện
tại ngay cả chết cũng không thể, nàng bất lực nước mắt rơi xuống lã chã.
“Hảo tỷ tỷ, đừng khóc, thấy nàng rơi lệ, ta sẽ đau lòng lắm!”
Thanh âm yêu thương hết sức thâm tình vang bên tai, nàng mê hoặc ngẩng đầu quan sát
“Nhạc lang?”
Nhưng không thấy bất kỳ bóng người nào. Nàng thầm mắng bản thân nhất định là ảo giác.
Sở Hồng Vũ nhìn Nhược Tuyết lệ rơi đầy mặt, trong miệng hô tên người
khác, cảm thấy mình thật yếu ớt và vô dụng, giờ khắc này nàng muốn một
bờ vai để nương tựa biết nhường nào, khóc lóc kể lể bất hạnh của mình,
thầm nói ‘Chẳng nhẽ là một người phụ nữ thật sự, phải cần một người đàn
ông thật sự sao?’ sau đó lại âm thầm lắc đầu ‘Không, ta không cần nam
nhân, ta có hơn ba trăm phi tử, trước kia không có nam nhân, cuộc sống
của chúng ta trôi qua rất hạnh phúc, tất cả là do tên Xích Tất Cưu này,
tất cả đều do tên khốn kiếp này gây họa…’
“Hảo tỷ tỷ, làm sao còn khóc vậy, chẳng nhẽ mấy tháng không gặp liền
không thèm nghe lời của Nhạc Nhạc nữa rồi? Như vậy sẽ khiến đệ đệ rất
đau long nha!”
Thanh âm quen thuộc bướng bỉnh lại một lần nữa vang lên bên tai Nhạc Nhạc, nàng mờ mịt nhìn chung quanh hô:
“Nhạc lang, là Nhạc lang sao?”
“Hắc hắc, hảo tỷ tỷ, nhớ ta sao? Chỉ cần hô lớn mấy tiếng ‘Nhạc lang ta yêu chàng!’ Ta liền xông tới dù hỏa thiêu vạn dặm có thiêu đốt ta, ta
cũng mặc kệ lao tới chỗ nàng”
Nhạc Nhạc truyền âm nói.
Nhược Tuyết sung sướng thầm nghĩ ‘Quả nhiên là Nhạc Nhạc, hắn vẫn còn
tính tính tiểu hài tử, ngay cả chuyện này cũng so đo cùng ta’. Bất quá
vẫn dùng hết khí lực hô liền ba tiếng:
“Nhạc lang, thiếp yêu chàng! Mau tới cứu ta!”
Xích Tất Cưu khinh thường cười to:
“Toàn bộ Hành Vũ cung đã bị xuân độc rải khắp, nếu không ăn giải dược
từ trước, đừng mơ tưởng đến chuyện vào nội điện nửa bước… hắc hắc, tiểu
nương lớn lên không tệ, lát nữa chọn ngươi trước tiên hưởng dụng một
phen!”
“Hừ!”
Bỗng dung từ phía sau hắn truyền đến tiếng hừ lạnh
“Vì lời đùa giỡn này của ngươi với Nhược Tuyết… ta sẽ đoạn của ngươi một tay!”
Xích Tất Cưu toàn thân toát ra một mảng mồ hôi ‘cách ngay sau lưng ta
có hai trượng mà không thể phát giác… công lực của người này… hắn… hắn
là ai?’