Loạn Nam Lăng vén lên điềm báo về một thời đại chinh chiến loạn lạc.
Phương Bắc lấy Lạc thành làm trung tâm, ký kết liên minh. Phương Nam có Nam Lăng, nghiêm thủ làm đầu. Tây bộ Tư Đồ thế gia thương xuyên âm thầm động binh, xu thế chân vạc đã thành. Cũng không thiếu thế lực bảo trì
trung lập tọa sơn quan hổ đấu, âm thầm chờ đến ngày đại điển tân hoàng
mùa xuân năm sau.
Vương Nhạc Nhạc một lần nữa lại nổi danh, không riêng trên giang hồ,
trên chính trị, cũng ẩn ẩn trở thành người thừa kế đứng đầu Nam Phương.
Vương Nhạc Nhạc ở lại Nam Lăng giúp nghĩa phụ mấy ngày. Tạm biệt mấy vị phu nhân hướng Vũ Cung trên đỉnh Vu Sơn, chỉ dẫn theo Long Điêu Đô Đô.
Đối phó với nữ nhân thì phải dùng nam nhân, đây là nguyên nhân Nhạc Nhạc không để chúng nữ đi theo. Bất quá…
“Ồ… Huyết Ảnh? Ngươi đi theo ta ư? Ta đã đáp ứng cho máu long điêu thì sẽ không nuốt lời.”
Ngẩng đầu, thấy Huyết Ảnh ôm thứ đao đang tựa mình vào cây khô, nhàm chán chờ đợi hắn.
“Ngươi nếu chạy mất rồi, cho dù không chạy mà bị người ta giết chết, ta biết đi đâu đòi… Cho nên, ta theo ngươi đến tận cùng!”
Những lời này giống như đã sớm thêu dệt, nói ra hết sức nhanh gọn lưu loát.
“Nga… ha ha, danh dự của ta kém như vậy sao? Nếu không phải, ta hiện tại cho ngươi ba giọt long điêu huyết…”
Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười khổ nói.
Long điêu Đô Đô nghe xong bị dọa cho rụt cổ vào, cái đuôi bất an quét
tới quét lui, ánh mắt lúng liếng căm giận nhìn chằm chằm Huyết Ảnh, đối
với nàng vốn dĩ thành kiến đã sâu.
Huyết Ảnh ánh mắt buồn bã, thở dài sâu kín nói:
“Ngươi… thật chán ghét ta như vậy sao?”
“Hả?”
Vương Nhạc Nhạc không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ ‘Huyết Ảnh này là thế nào? Chẳng lẽ thật là bị ta
câu dẫn ra ‘thú tính’, bất quá ta ngay cả ngươi lớn lên mặt mũi ra sao
cũng không biết, muốn ta trả lời thế nào đây?’
Huyết Ảnh thấy Nhạc Nhạc hồi lâu không có phản ứng, lại thở dài nói:
“Aizzz… cho dù ngươi thật chán ghét ta”
Giọng nói liền chuyển, kiên định hữu lực nói:
“Ta cũng theo ngươi, đi thôi, chỗ kia ta đã từng đi qua, có thể dẫn đương!”
Nói xong, không để Nhạc Nhạc lựa chọn đã tự đi trước dẫn đường.
Nhạc Nhạc đem Đô Đô nâng lên trước mặt lầm bẩm:
“Đô Đô a, ngươi cũng thấy đấy, nữ nhân cả ngày đi theo ta, chính là vì
ba giọt máu của ngươi mà thôi. Hắc Hắc không nên giãy dụa, ngươi mập như vậy cho nàng ba giọt máu cũng không đáng ngại, uy… Không nên hung dữ
với ta như vậy, chỉ bất quá nói ngươi mập thôi mà, coi như ngươi thon
thả được rồi. Hắc Hắc, như vậy mới ngoan nha, ta thấy ngươi cũng rất
ghét nàng, chỉ cần đem máu cho nàng là không sợ nàng theo dõi rồi.”
Long điêu Đô Đô đôi mắt to đen lúng liếng đảo đảo mấy vòng, thử toan
tính một chútm uể oải gật đầu đồng ý. Nhạc Nhạc thấy nó đồng ý, nhịn
không được mà thơm nó một cái, Đô Đô sợ run hồi lâu, đột nhiên chit lên
một tiếng, từ trong tay Nhạc Nhạc thoát ra, nhảy lên lùm cây rậm rạp,
núp bên trong không dám thò đầu ra.
Lần này đến phiên Nhạc Nhạc buồn bực
“Đô Đô làm sao… giống như đại cô nương, không phải là hôn một cái thôi sao, có cần thiết phải khoa trương như vậy không?”
Hướng về phía lùm cây hô:
“Đô Đô, nếu ngươi không xuống ta liền đi ngay, uy, ta đi thật.”
Nói xong bước nhanh đuổi theo Huyết Ảnh, không để ý tới nó.
Đô Đô thấy Nhạc Nhạc đi xa mới từ sau cây chui ra, giống như tiểu cô
nương thẹn thùng nhìn tình lang, nhảy xuống gốc cây hít hà, dọc theo nơi Nhạc Nhạc vừa đi qua, nhanh chóng đuổi theo.
Huyết Ảnh thấy Nhạc Nhạc trên người không có long điêu, vội hỏi:
“Đô Đô đâu?”
“Chạy rồi!”
« Hả .. làm sao ngươi để nó chạy ? ta còn…»
Huyết Ảnh vội la lên.
« Hắc hắc, ngươi gấp cái gì, nó sẽ chạy trở về thôi, ngươi quan tâm tỷ tỷ ngươi như vậy, nàng bị bệnh gì?«
“à…”
Huyết ảnh suy tư một chút mới nói:
“Thật ra thì cũng không phải là bệnh, chẳng qua khi còn nhỏ bị kẻ thù
nhốt vào liễu băng quật, hai chân bị đông cứng mất cảm giác nên vẫn ngồi xe lăn. Nàng rất thông minh, hiểu nhiều biết rộng, nhưng cũng vì chuyện này mà thường hay âm thầm rơi lệ, ta cùng Hạ thúc vì nàng mà vái tứ
phương cũng không có hiệu quả, nghe nói, dị thú long điêu thiên thuần
dương hỏa, có thể khu hàn hoạt huyết, tiểu thư cũng chỉ còn hi vọng cuối cùng này cho nên ta nhất định phải giúp nàng.”
“Tiểu thư? Nàng không phải là thân tỷ tỷ của nàng sao?”
Nhạc Nhạc hỏi.
“Không… ta… ta là cô nhi được Hạ thúc cùng tiểu thư thu dưỡng.”
Huyết Ảnh có chút bi thương nói.
“Ồ thật xin lỗi, thật ra thì ta cũng xem như là cô nhi, chưa từng thấy
mẫu thân, đến khi mười tuổi thì phụ thân mất, là sư phụ đem ta nuôi
lớn.”
Nhạc Nhạc an ủi.
Huyết Ảnh nghe được Nhạc Nhạc cũng là cô nhi, cũng không có ý xem thường nàng, trong lòng hơi rung động, lại nói:
“Thì ra là chúng ta giống nhau a.”
Trong thâm tâm đã đem Nhạc Nhạc và mình cùng một giai cấp.
Nhạc Nhạc gật đầu cười cười, lại nói:
“Cái gì mà.. tiểu thư nhà nàng tên gọi là gì?”
“Nàng tên Bách Lý Bằng, nàng chủ nhân của Luân Hồi và Thiên Cơ Các… a, những thứ này không thể nói với ngươi.”
Huyết Ảnh sợ hãi kêu một tiếng, mới nhớ tới quy định của tổ chức
“Ngươi ngàn vạn lần không thể nói với người khác.”
Nhạc Nhạc nhìn bộ dáng kinh hoàng của nàng hết sức buồn cười:
“Ha ha, yên tâm, ta không muốn vì tiết lộ thông tin mà chết trong tay Luân Hồi đâu”
Chợt nhớ tới một chuyện nói:
“Bách Lý Băng? Dòng họ Bách Lý này rất thưa thớt nha, cũng là họ Bách Lý…”
“Thật không, hắn tên là gì?”
Huyết Ảnh hỏi.
Nhạc Nhạc đang muốn trả lời, chợt nghe bên phía tả trong rừng cây có
truyền đến tiếng ẩu đả, cái hắn lưu ý nhất là thanh âm nũng nịu của nữ
nhân, cho nên hắn mới lao tới như tên bắn.
“Diệu Ngọc sư muội”
Diệu Duyến đau khổ kêu một tiếng, nhìn sư muội trong vũng máu, nàng vô
lực lấy kiếm chống đỡ thânt hể, hai tên trung niên hán tử cười dâm đãng
hướng nàng đi tới.
“Hừ, võ công Tuyệt Tình trai cũng chẳng có gì hơn người, hừ, trừ phi
lão ni cô kia tự thân đến, nhị đại đệ tử các ngươi làm sao là đối thủ
của Thái Âm trưởng lão.”
Một trong đó nói.
Người đó thấy Diệu Duyến thân thể đầy đặn, lộ ra nụ cười tà tà:
“Sư huynh hiện tại còn dư một nàng, tư thái kia thật là mê người, tuy là ny cô nhưng cũng như thường tiên thôi, hắc hắc!”
Hai người cẩn thận đánh giá Diệu Duyến, kinh hỉ phát hiện trừ đi vết dơ trên mặt cũng là mỹ nhân mười phần:
“Hắc hắc, thật là không tệ, đúng là sư đệ tinh mắt, mẹ kiếp, Tuyệt Tình trai khi dễ chúng ta nhiều năm, không cho chúng tiến thêm nửa bước, lần này cuối cùng cũng hả một bụng, ha ha!”
Diệu Duyên hoảng sợ lui về phía sau, phát hiện thân thể đã tựa vào trên cây mục, chân khí trong cơ thể đã sớm trống trơn, ngay cả khí lực chạy
trốn cũng bị mất, nhìn thi thể đồng môn phía xa, nước mắt lăn dài trên
khuôn mặt rửa trôi da thịt, lộ ra làn da trẵng noãn yêu dị. Nàng giơ
kiếm đặt ở cổ, nhìn chằm chằm hai người tới gần:
“Tuyệt Tình trai sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu, võ lâm cả nuốc cũng bất dung Thái Âm giáo, hừ, các ngươi cứ chờ diệt vong đi.”
Nói xong muốn cứa cổ tự sát.
Diệu Duyên chợt thấy một trận tranh phong đánh úp lại, kiếm trong tay đã bị đoạt đi, nàng hoảng sợ vạn phần, âm thầm kêu khổ:
“Nếu là bị hai tên này chà đạp, sau khi chết làm sao có thể nhìn mặt tổ tông đồng môn!”
Nàng quyết tâm sẽ phải cắn lưỡi tự sát, bỗng nhiên cả người bị nâng lên
“Ha ha, tiểu ni cô, nghĩ như vậy muốn tự sát sao?”
Diệu Duyên nghe thanh âm hết sức không giống hai tên Thái Âm giáo, liền mở mắt, thấy Nhạc Nhạc nở một nụ cười miễn cưỡng, chính mình bị hắn ôm
vào ngực, tư thế cực kỳ mập mờ, nàng ngây người một lúc tựa hồ không thở nổi:
“Ngươi… ngươi là ai?”
Nhạc Nhạc ôm thân thể lung linh của nàng, tâm thần rung động, ngự nữ
chân khí lại điên cuồng vận chuyển ba vòng, một đạo phấn hồng xạ vào hai tròng mắt của Diệu Duyên, những thứ này chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Nhạc Nhạc kinh hãi, trong lòng nhớ lại một tia:
“Tiểu tử, hãy nhớ kỹ, Ngự Nữ Tâm kinh vì tu luyện dễ dàng cho nên sợ
nhất độc… Còn có ba loại nữ nhân ngươi phải cẩn thận, một là tu luyện mỵ công đại thành; hai là cửu âm chi nữ, cũng chính là Thái Âm nữ; ba là
dâm nữ, nàng này không dễ bị phát hiệnm chỉ có sau khi phá thân mới có
thể bị phát hiện, yêu mị khôn cùng, đòi hỏi vô độ… Nhìn thấy ba loại nữ
nhân này, Ngự Nữ Tâm Kinh trong cơ thể ngươi cũng sẽ không bị khống chế, tự động vận chuyển. Trong ba loại nữ nhân này người tu luyện mỵ công là nguy hiểm nhất, bởi vì công lực của nàng nếu là tà ác hoặc cao hơn
ngươi, công lực của ngươi có thể bị nàng hút sạch… Thái Âm nữ đứng thứ
hai, đáng lưu ý chính là thánh nữ Thái Âm giáo san hô quốc, có một bộ
công pháp đặc biệt dương bổ âm, nữ nhân tu luyện phương pháp này so với
loại người thứ nhất còn kinh khủng hơn, gặp được nhất định phải né
tránh; loại thứ ba là dâm nữ, cũng gọi là Ngân nữ, tất cả đều vô mao,
trắng nõn một mảnh, khi giao hợp có một chất lỏng màu bạc chảy ra, có dị hương cực kỳ mê người, trước khi hợp thể phần lớn là nhất lưu bình
thường, nếu là sau khi phá thân mị lực có thể tăng ngàn vạn lần… Ngự Nữ
chân khí đụng phải ba loại nữ nhân này nếu là công lực đối phương tương
đối hoặc ít hơn sẽ lập tức vận chuyển, chân khí có thể tự động phòng vệ, thu phục đối phương… Duy có dâm nữ tốt nhất là thu…”
Nhạc Nhạc thầm suy nghĩ:
“Chẳng lẽ nàng là dâm nữ, vừa mới rồi dùng linh thức thu phục được nàng rồi sao?”
Diệu Duyên ôm chặt Nhạc Nhạc, ánh mắt mê mang không giải thích được,
chẳng qua trong tiềm thức cảm thấy mình và hắn rất thân thuộc, chính
nàng đã thuộc về hắn, dựa vào hắn là có thể an toàn, hắn là tất cả của
mình. Nàng khẽ cười ngọt ngào nũng nịu:
“Công tử, bọn họ khi dễ ta! Chàng phải vì nhân gia mà làm chủ!”
Hai trưởng lão Thái Âm còn đang vì thân pháp của Nhạc Nhạc mà chấn
kinh, chợt thấy ni cô mới vừa rồi còn bộ mặt thần thánh, giờ lại như một kỹ nữ bình thường làm nũng, không khỏi càng thêm ngạc nhiên, còn chưa
nói chuyện, lại nghe đằng sau có giọng lạnh lùng bất mãn:
“Hừ, ngay cả tiểu ni cô cũng không bỏ qua, vô sỉ!”
Huyết Ảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, cũng nhìn chằm chằm vào
Diệu Duyên trong ngực hắn, chút hảo cảm mới vừa rồi còn có với Nhạc Nhạc cũng vì vậy mà tan thành mây khói.
Nhạc Nhạc cũng vì giọng nói của Diệu Duyên mà kinh ngạc, đang nhớ lại
lúc đầu thôi miên Tiên Vu Yên, thầm nghĩ: ‘Công pháp thật thần kỳ, mà ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, bằng năng lực của mình còn không làm
ra hiệu quả bực này, bất quá nàng là dâm nũ, là một trong tam đại danh
nữ, hắc hắc thật là có phúc khí!’
Diệu Duyên nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Huyết Ảnh, cười quyến rũ nói:
“Tỷ tỷ có phải là ghen hay không?”
Nét mặt và giọng nói của nàng, lại thêm tố sắc ni trang, dâm mi quỷ dị
nói không ra lời (chỉ có thể ra chữ). Huyết Ảnh lại hừ lạnh một tiếng,
có vẻ là mặc nhận.
“Khặc khặc khắc! Lại không đem Thái Âm song sát chúng ta vào trong mắt, ở nơi đây mà liếc mắt đưa tình, hừ cho các ngươi biết một chút về thần
công bổn giáo.”
“Đúng vậy, sư huynh, nam giết nữ thu, nhìn nàng ni cô này ngày càng dâm mị, ta đã không nhịn được rồi, ha ha ha!”
Hai người này đã xem Nhạc Nhạc bọn họ thành người chết, nhưng quên mất tốc độ thân pháp vừa rồi của Nhạc Nhạc.
“Cuồng vọng!”
Huyết Ảnh từ trong kẽ răng gằn ra từng chữ, sau đó huyễn ra một chuỗi tàn ảnh, ánh đao lãnh huyết, sát khí mạn không.
Hành gia xuất thủ liền biết ngay có nên chạy hay không. Thái Âm song sát vừa nhìn đao pháp người này liền hô to không tốt, vội la lên:
“Người này võ công tuyệt diệu, chúng ta đi thôi!”
“Hắc hắc, muốn đi ư? muộn rồi!” Nhạc Nhạc ôm theo Truy Tâm kiếm như quỷ mị chặn đường hai người.