Vương Nhạc Nhạc tuy biết Tiên Vu Yên cũng có bệnh đồng
dạng nhưng lại chưa gặp qua thảm trạng lúc phát bệnh. Quan Đình đang
phát bệnh mồ hôi thấm ướt áo, toàn thân co quắp té ngã trên cỏ, hàm răng cắn chặt cố gắng không phát ra tiếng rên quá to. Tiêm Tiêm đang bên
cạnh chiếu cố nàng, mồ hôi nhanh chóng vã ra đầy đầu.
Nhạc Nhạc thấy Vương phu nhân đi theo bên cạnh, sao không biết xấu hổ
đem con dâu nhà mình cấp cho người ta. Vương phu nhân dường như biết
điều gì thúc giục:
“Vân nhi… Nga, Vương thiếu hiệp nếu có biện pháp nào tốt cho Đình Nhi
cứ việc thử. Cần gì ta sai người đi xử lý. Mỗi lần nhìn nàng chịu khổ
trong lòng ta cũng đau đớn khôn xiết, hận không thể giúp nàng chịu khổ!”
Vương Nhạc Nhạc nhìn Vương phu nhân khóe mắt đang ươn ướt, bất đắc dĩ thở dài nói:
“Phu nhân, nói thật , ta có thể giúp nàng chữa khỏi…!”
“Vậy còn chờ cái gì, còn không mau giúp nàng!”
Vương phu nhân vội vàng nói tiếp.
Vương Nhạc Nhạc nhanh chóng âm thầm tính toán, nghĩ ngợi ‘Làm sao nói
với nàng đây, à, hay là để Vương phu nhân cùng Tiêm Tiêm nói đi, được
hay không do nàng quyết!’
Nghĩ vậy liền tiến tới ghé tai Tiêm Tiêm mấy câu. Nàng khẽ kinh ngạc, tức giận liếc Nhạc Nhạc một cái mới gật đầu đáp ứng.
Vương phu nhân sau khi nghe Tiêm Tiêm chuyển lời, lại không một chút do dự, nói:
“Nguyên lai là như vậy, chỉ cần Đình Nhi đồng ý. Chúng ta quyết không phản đối!”
Nhạc Nhạc gật đầu, ghé sát tới tai Quan Đình, khẽ hỏi:
“Nàng có muốn chữa lành bệnh này không?”
Quan Đình gật đầu.
Lại thì thầm hỏi mấy câu vào tai nàng.
Quan Đình hơi do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
Nhạc Nhạc ôm lấy nàng, Quan Đình cũng ôm chặt cổ hắn, ngửi Nhạc Nhạc
phát ra xạ hương nam tính, run rẩy tựa hồ giảm đi chút ít, đau đớn vẫn
không giảm như cũ. Nhưng trong lòng vô cùng kiên định giống như con
thuyền nhỏ phiêu bạt tìm được bến đỗ.
Vương phu nhân mặc dù không nghe thấy Nhạc Nhạc cuối cùng là nói cái
gì, nhưng nhìn phản ứng của Quan Đình, đã biết hẳn là nàng đã đáp ứng,
tảng đá trong lòng cũng buông xuống, nói thầm:
“Hắn nếu là nhi tử của ta thì tốt rồi!”
Nhạc Nhạc hướng các nàng tạm biệt, rồi ôm lấy Quan Đình phi thân vào
trong rừng rậm. Long Điêu tựa hồ hiểu được chuyện gì sắp phát sinh, như một đạo điện quang theo sát phía sau hắn.
Bên trong phấn hồng hộ thể tràn đầy thôi tình chân khí. Ngửi thấy hương thơm nồng đậm, Quan Đình thân thể lạnh như bang dần dần biến thành nóng như lửa, cảm giác gân mạch đau đớn được lửa tình trong lòng hòa tan,
nàng vẫn ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, chẳng qua chiếc áo lót không biết từ lúc nào bị hắn tháo ra. Thân thể lõa lồ dán chặt lấy lồng ngực kiên cố của
hắn, nàng có chút u mê rủ rỉ nói:
“Ngươi… mới vừa rồi… không phải nói chỉ cần ôm chặt ngươi là được sao?”
Nhạc Nhạc cười giả tạo nói:
“Đúng vậy a, chúng ta hiện tại vẫn đang ôm nhau mà!”
Thì ra mới vừa rồi là hắn hỏi Quan Đình như thế.
Quan Đình e thẹn nói:
“Nhưng không nói phải cởi quần áo a?”
“Nhưng hiện tại đã cởi rồi nha!”
Tăng thêm nồng độ thôi tình chân khí, tặc thủ đã dừng ở trên mông ngọc.
“Nha…!”
Quan Đình đột nhiên nói không ra lời, cảm giác kỳ dị càng khiến mật địa khép chặt, kẹp cứng lấy Nhạc Nhạc, giữa hai chân thon dài tựa hồ có
dòng gì đó tuôn ra, nàng dúi đầu vào lồng ngực Nhạc Nhạc, thấp giọng rên rỉ.
Long Điêu Đô Đô dán lại bên người Nhạc Nhạc, tận tình hưởng thụ năng
lượng khí thể, thỉnh thoảng dùng cái đuôi nhung nhung khẽ vuốt bờ vai
Quan Đình. Da thịt tuyết trắng từ từ biến thàng ửng đỏ, nàng đã uốn éo
không chịu nổi, vuốt ve Nhạc Nhạc tựa hồ lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.
Nhạc Nhạc dĩ nhiên biết nàng thiếu thứ gì, cảm thấy đã đến lúc, chuẩn bị tư thế, đẩy vào…(T.T)
Hai thân thể hợp lại làm một, tâm linh giao hòa. Nhạc Nhạc dụng ngôn
ngữ tâm thức, từ từ hướng nàng phát khởi thế công. Sự xa lạ trong nháy
mắt trở nên nhạt nhòa, một khắc giao thoa hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ.
Quan Đình rốt cục biết tới cảm giác sung sướng hạnh phúc, tâm tình bị
lừa gạt mới vừa rồi bị nàng ném lên tận trời, gân mạch đã sớm khang
phục, toàn thân sảng khoái, toàn thân lâng lâng như phi điểu, thỏa thích bay lượn trên bầu trời.
Nơi đó lại thêm ướt át, nàng cảm thấy chỉ có như vậy mới phát tiết hết
yêu thương trong lòng, lại bò lên thân mình Nhạc Nhạc rên rỉ. Đại chiến
sắp tới, Long Điêu xấu hổ quay lưng lại, thoải mái mà tiêu hóa thức ăn
trong bụng.
Rất nhanh Triều Châu đã ở trước mắt. Nhạc Nhạc mang theo Quan Đình vượt
qua đại đội nhân mã. Vương phu nhân nhìn Quan Đình xuân ý dào dạt, hạnh
phúc tràn ngập, sủng ái kéo nàng qua một bên lặng lẽ thủ thỉ.
Tiêm Tiêm cùng chúng nữ thấy Nhạc Nhạc trở về, vốn định trừng phạt hoa
tâm của hắn, nhưng vừa thấy nụ cười mê người lại mềm lòng thở dài nói:
“Làm sao hạ thủ được đây?”
Nhanh chóng bỏ đi ý niệm này trong đầu, vui sướng nhảy vào lồng ngực
của hắn, nếu không phải ngoài trời thế này khẳng định lại là một cuộc
mây mưa.
Huyết Ảnh xa xa nhìn chúng nữ hạnh phúc khoan khoái tươi cười, ngọc
dung sau lớp khăn che mặt hết sức buồn bã, thầm nghĩ ‘Ta khi nào có thể
hạnh phúc như vậy?’
Đêm đó, thuận lợi tiến vào Triều Châu, chưởng quản quân thủ thành Nam
Lăng đang lo lắng đột nhiên thấy Nam Lăng Vương trở về, liền tạ trời tạ
phật, thật giống như tất cả đều là công lao cầu khẩn của hắn vậy. Nam
Lăng vương an toàn trốn vào Triều Châu tâm tình thật tốt, cười nói:
“Ha ha ha… Hoàng Thành vẫn thủ vững, binh mã lương thực đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vương gia Trở về, một vạn tinh binh toàn bộ chờ xuất quân, không có Vương gia ra lệnh, tiểu tướng không dám tùy ý liễu binh!”
Hoàng thành thủ quan cẩn thận đáp.
Mạc Dương nói tiếp:
“Như thế rất tốt, chỉ cần lấy được mười vạn tinh binh trong tay Dương
Mãnh, ta nắm chắc mười phần đem quân Lũng Tây Vương chôn vùi!”
“Nhưng ai sẽ là người đi tiếp quản binh mã? Nếu hắn phản bội chắc chắn
sẽ không dễ dàng cho ta tiếp cận quân doanh, thật hung hiểm!”
Nam Lăng vương vuốt ve hổ phù trong tay, lâm vào trầm tư.
“Hãy để ta đi!”
Mạc Dương nói tiếp.
Nam Lăng Vương lắc đầu:
“Mạc tướng quân hùng phong áp trận, điều binh khiển tướng không có đối
thủ nhưng nếu xét về thủ đoạn của người giang hồ, chỉ sợ ngươi còn chưa
đủ đối phó!”
Mạc Dương biết lão nói lời thật, lại nói:
“Quan Thái còn có Phách Vương kiếm Điền Thăng còn có Vương Nhạc Nhạc…
những người này võ công sâu không lường được, Vương gia sao không phái
bọn họ đi trước?”
“Ai!”
Nam Lăng vương thở ra một hơi thật dài, lại nói:
“Ta làm sao yên tâm đây? Ngay cả Dương Mãnh theo ta hơn hai chục năm
cũng sinh lòng phản trắc, làm sao ta dám tin tưởng ngoại nhân. Hổ phù
nhất xuất, hơn nữa ta đích thân viết văn thư, quyền lợi có thể rất lớn,
mười vạn tinh binh hoàn toàn do hắn điều lệnh, người này nếu không thể
tin, Nam Lăng chúng ta coi như xong rồi”
“Vương gia, ta có việc cần người thương lượng một chút!”
Vương phu nhân chẳng biết từ lúc nào đã hiện thân tại nghị sự đại đường.
Nam Lăng vương hết sức ngoài ý muốn, phu nhân chưa từng quấy rầy lão thương nghị quốc gia đại sự, hôm nay là vì sao?
Lão ý bảo chúng tướng sĩ chờ, đi theo Vương phu nhân ra bên ngoài yên tĩnh, cười nói:
“Phu nhân mệt nhọc một ngày, còn không sớm đi nghỉ, lại ra đây làm gì?”
Vương phu nhân giận dỗi liếc lão một cái, nói:
“Hôm nay Đình nhi phát bệnh ông cũng biết, nhưng ông lại bận rộn thương
nghị quân sự cũng không thèm hỏi bệnh tình của nó một chút?”
Nam Lăng vương kinh ngạc cười nói:
“Ồ… ha ha, lần đó bị bệnh còn không phải như vậy, qua hai ba canh giờ chắc là không sao, bây giờ nó thế nào?”
“Nó hiện tại tốt lắm, bất quá cũng có một vấn đề…”
“Hả, tốt rồi còn có vấn đề gì?”
Vương phu nhân thở dài nói:
“Nàng thích Vương Nhạc Nhạc, mới vừa rồi đã nói toàn bộ với ta. Ta đáp
ứng Đình Nhi, chờ qua chuyện loạn binh lần này, chọn ngày tốt, để bọn họ thành thân. Nhưng nếu nàng vừa đi chúng ta không con không cái… Ai..
nếu có thể thu một nghĩa tử cũng tốt!”
Nam Lăng vương khẽ cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
“Nàng nói là thu Vương Nhạc Nhạc làm nghĩa tử?”
Vương phu nhân gật đầu.
“Ân, ta cũng có ý đó. Hắn chẳng những lớn lên rất giống Vân nhi, hơn
nữa ta cũng rất thích đứa nhỏ này, chính là không biết hắn có đồng ý hay không ?”
Vương phu nhân thấy lão đáp ứng, vui vẻ nói:
“Cứ hỏi thẳng nó không phải là sang tỏ sao!”
“Ân, được rồi, ta cùng chúng tướng sĩ thương nghị, nàng trước cứ về phòng đi!”
Vương Nhạc Nhạc vừa mới ôm chúng nữ từ bồn tắm ra, đang muốn sính lộng dâm uy thì truyền đến tiếng gõ cửa
“Nhạc lang, ta là Đình Nhi! Nhanh một chút mở cửa, công công cùng bà bà tìm chàng có việc !”
Nghe nàng hô, thật giống như Nhạc Nhạc đã là nhi tử của Nam Lăng vương.
Nhạc Nhạc thân thể trần truồng. Quan Đình vừa mời mở cửa đi vào đã hét lên:
“A, Ngươi muốn làm gì?”
“Hắc hắc đương nhiên là có chuyện muốn làm…”
Nhạc Nhạc cười dâm đãng đem nàng ôm lên giường lớn, chúng nữ cười duyên nhường ra một mảnh trống trải.
“Ư…không nên… công công cùng bà bà đang chờ chúng ta đấy…Ô..ô..!”
Hôn mãi đến khi tóc mây xõa tung xõa mù, nụ cười ửng đỏ mới thu tay lại, cười xấu xa:
“Đã trễ thế này tìm ta có việc gì gấp?”
Quan Đình bộ ngực sữa phập phồng thở dốc nói:
“Chàng chỉ biết khi dễ nhân gia…À…Công công bà bà còn đang chờ chúng ta đấy! Cũng tại chàng quấy rối chắc lại bị họ chê cười.”
Nàng vội vã sửa sang lại y phục, vừa thẹn vừa lườm Nhạc Nhạc.
Khi đi, chúng nữ đều dặn dò:
“Nhạc lang trở lại sớm một chút, chúng ta đang đợi chàng nha!”
Nhạc Nhạc vừa tiếc nuối quét nhìn ngọc thể trắng noãn của các nàng một cái rồi cùng Quan Đình Đình rời đi.
Đến Nam Lăng vương phủ. Mới nói vài câu hắn đã hiểu ngay ý của nhị lão, lập tức dập đầu ba cái, cung kính nói:
“Hài nhi con, Nhạc Nhạc tham kiến nghĩa phụ nghĩa mẫu, cũng cám ơn nhị lão đã thành toàn cho con cùng Đình Nhi”
Quan Đình cũng quỳ xuống theo, khấu đầu tạ ơn.
Nam Lăng Vương cùng phu nhân đều lộ ra thần sắc an hòa, dường nhi lại
nhớ tới thân nhi, vội đem hắn đỡ dậy, khóe mắt ươn ướt cười nói:
“Ngô nhi bất tất đa lễ, nếu không phải lúc nguy cấp bổn vương nhất đinh bày tiệc, công cáo thiên hạ, để cho thế nhân cũng biết Nam Lăng Vương
ta vẫn còn có người nối nghiệp!”
“Nghĩa phụ không cần lo lắng chuyện quân. Ngày mai để con tới Vu Sơn triệu hồi mười vạn tinh binh giải khốn Nam Lăng!”
Nhạc Nhạc nghiêm nghị nói.
“Hảo! như thế rất tốt! nhưng trên đường có nhiều hung hiểm, muốn con mang theo nhiều người một chút, tránh cho bị thương!”
Nhị lão đều lo lắng nói, giờ phút này hai người thật tình đem Nhạc Nhạc đối đãi như con ruột.
“Ha ha, nghĩa phụ nghĩa mẫu yên tâm, võ công hài nhi con hiện tại chỉ
thua kém mấy đại tong sư, bằng không cũng không ai làm khó được con!”
Nhạc Nhạc tràn đầy tự tin cười vang nói, thần thái hào sảng, thấy vậy
vợ chồng Nam Lăng vương liên tiếp gật đầu, sinh lòng vững dạ.
Nếu đáp ứng hôn sự cùng Quan Đình, Nhạc Nhạc cũng không khách khí, đêm
đến đem nàng về trong phòng. Nhị lão cũng làm như không thấy không hỏi,
lặng lẽ hạ lệnh công bố sự tình thu Vương Nhạc Nhạc làm nghĩa tử, không
mấy ngày sau đã truyền khắp thành Triều Châu.
Vì bảo đảm vạn vô nhất nhất, Nhạc Nhạc mang theo Liễu Tiêm Tiêm, Cung
Như Mông, tứ nguyệt chấp sự còn có Mạc Dương đi Vu Sôn bồn địa. Mà Quan
Thái cùng Điền Thăng thì ở lại Triều Châu thành bảo vệ an toàn cho gia
quyến.
Mạc Dương đối với mảnh địa hình này hết sức quen thuộc, tốn nửa ngày đã đến Vu Sơn, lúc này có hai sơn đạo để chọn. Đi thẳng một canh giờ là
tới chỗ luyện binh, hướng Tây chính là Vu Sơn hạp cốc. Tổng hành dinh
của Sở Hồng Vũ chính là ở trong hạp cốc này, Nhạc Nhạc âm thầm ghi nhớ,
chờ qua kiếp nạn Nam Lăng sẽ đến nơi này cứu Chung Nhược Tuyết.
Vừa đi nửa canh giờ, Cung Như Mộng ngẩng đầu nhìn chung quanh, hỏi:
“Nhạc lang, chàng không phải có rất nhiều địch nhân sao? Sao còn chưa thấy bóng dáng?”
“Ồ, người xấu bình thường đều thích loại trò mèo này, càng ra muộn càng chứng tỏ bản thân lợi hại!”
Nhạc Nhạc đáp.
"Nhạc lang thật là lợi hại, chàng là làm sao mà biết được?" Cung Như Mộng lại hỏi.
“Cái này là do ta thong minh vô cùng, bởi vì từ nhỏ đã bắt đầu ăn cá,
mấy người các nàng nếu muốn thông minh như ta thì cứ ăn thịt hai con
Kình ngư là được!”
Nhạc Nhạc dõng dạc nói to.
Cung Như Mộng từ nhỏ sống ở trên đảo, nghe xong gật đầu reo lên "Ân, ta đã thấy Kình Ngư, ta muốn bắt bớ ăn hết!"
Lúc này Long điêu Đô Đô chỉ vào cánh rừng, khoa chân múa tay chit chit
kêu loạn, khi Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc thì nghe thấy trong rừng
tiếng quát mắng.
“Ai đã gặp qua lão tử, tiểu nha đầu ngươi muốn ăn ta?”
Một thân ảnh màu xanh lộ ra từ rừng cây âm u phía trước, trong tay cầm hai cây Tinh Cương đại bầu, hung hang quát lớn:
“Ta chính là Dã Thảo đại cao thủ tiếng tăm lừng lẫy Kình Ngư, ai dám ăn ta?”
“A, có mai phục!”
Chúng nữ hô, đều làm ra vẻ đề phòng.
Trong rừng lại có năm sáu chục tên thích khách Dã Thảo chui ra, trong
lòng mắng thầm ‘Lão Kinh Ngư này đúng là không có óc rồi, người ta đàm
luận chuyện riêng, hắn rảnh mồm xen vào cũng chẳng sao, lại còn tiết lộ
danh phận, đánh rắn động cỏ… Nếu là Dã Lang thủ lĩnh ở chỗ này, chắc
chắn là ăn bạt tai như lần trước. Thật đáng thương, chúng ta mai phục ba ngày ba đêm đều bị hắn vứt cho chó nó ăn rồi, lát nữa tốt nhất là bị
chém chết cho rồi…!’
Những thích khách này đều che mặt cũng không ai biết ý nghĩ ác độc gì trong bụng chúng.
Kình Ngư kia thấy không ai trả lời hắn, liền giơ Cương bầu lên hô:
“Các ngươi đích thị là tới doanh địa viện binh phía trước, mau đem hổ phù giao ra, nếu không ta đập nát đầu các ngươi!”
Vương Nhạc Nhạc thấy tên sát thủ đã ‘trồi lên mặt nước’, đồng nghĩa với việc nguy hiểm đã giảm đi một nữa, lại càng lớn lối quát:
“Ta nhổ vào! Lão tử ghét nhất loại đánh cướp các ngươi. Một chút ngón
nghề cũng không có! Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì. Người ta giỏi dùng
đao giang hồ gọi là đao khách, dùng trường kiếm dương danh lập vạn giang hồ gọi là kiếm khách. Mà ngươi tay cầm cương bầu, chẳng biết có giỏi
hay không, chẳng lẽ chính là khách làng chơi trong truyền thuyết?”
Kình Ngư ngẩn ra, vẫn hung hang như trước nói:
“Ta chính là bầu khách, làm sao?”
Thích khách Dã Thảo phía sau hắn nghe xong, tựa hồ tâm thần đều bị
thương, thiếu chút nữa hộc máu nằm sàn, lực chiến đấu giảm hơn phân nửa…
“Ta chính là thích đánh đập bọn khách làng chơi!”
Nhạc Nhạc thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị, một kiếm nhanh như chớp đâm
tới. Kiếm khí cuồn cuộn ẩn dấu thôi tình chân khí. Kể từ sau trận chiến
với Lục Vô Nhật, hắn càng thêm nhận thức đối với loại kỹ năng dung hợp
này.
Lục nữ theo sát Nhạc Nhạc, thẳng hướng những thích khách Dã Thảo khác.
Động tác của Đô Đô rất mạnh, vượt trước chúng nữ, cắn về hướng lục y
thích khách, một khi bị nó cắn cả người toàn thân như thiêu đốt, thì ra
trong hàm răng của nó mang theo xuân độc.
Mạc Dương mặc dù võ công cũng là nhất lưu nhưng cũng có một đoạn khoảng cách với các nàng, dưới giáp công của hai thích khách, hắn cố hết sức
ngăn cản. Hắn âm thầm bội phục suy đoán của Nam Lăng Vương. ‘Nếu là ta
tự mình điều binh, chắc chắn táng thân nơi đây, bỏ mình là chuyện nhỏ,
nếu làm mất Hổ Phù…’
Hơi chút phân tâm, trên cánh tay đã bị địch nhân chém một đao, mặc dù
không có thương tổn tới gân cốt nhưng máu vẫn tuôn ra như suối.