Chương 82: Hồ Cơ


Tư Đồ Bằng toàn thân chiến giáp, kim quang lập lòe không ngừng khiển trách Tư Đồ Bất

“Đã có tám ngàn binh sĩ mai phục trên đường sao không nói sớm, hiện tại ngươi mới nói cho ta biết, thiếu chút nữa làm hư đại sự ngươi biết
không? Tuy nói ngươi là đường thúc của ta nhưng chuyện này làm ẩu cha ta cũng sẽ hỏi tội ngươi! Hừ, chuyện lớn sắp thành cư nhiên lại bị Vương
Nhạc Nhạc phá hư hết. Ta thề nhất định phải giết chết hắn. Ồ, dĩ nhiên
là mời người khác giết!”

Tư Đồ Bất cưỡi ngựa đi theo bên cạnh hắn, lau tấm trán đầy mồ hôi, liên tiếp gật đầu đồng ý, trong lòng thì buồn khổ không thôi ‘Đường đường là ma giáo trưởng lão, dưới mấy người trên vạn người. Trong giang hồ tùy
tiện vung tay cũng là thiên kinh địa hoảng. Ai… nhưng hiện tại… ai bảo
mình lại mang cái họ Tư Đồ, lại là kẻ nằm vùng, có hai cái đầu cũng rơi
không đủ.’

Điếu Tử Quỷ u ám nói tiếp:

“Tư Đồ Bất muốn đem bọn họ giết sạch sẽ, ai ngờ Vương Nhạc Nhạc xuất
hiện đúng lúc cũng không nghĩ tới hai ngàn tinh binh đột nhiên tỉnh lại. Bất quá hoàn hảo làm sao tám ngàn binh lính của ta có thể tàn sát sạch
sẽ Long Cốt huyện nhỏ bé này!”

Vừa nói vừa liếm môi lộ ra cái vẻ khát máu kinh tởm.

Tư Đồ Bằng nhìn lại tinh binh phía sau mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Ân, chỉ cần hạ sát Nam Lăng Vương, những người khác giết bao nhiêu tùy ngươi. Hắc hắc, ta không tin, muốn giết mình ngươi chỉ có hai ngàn binh sĩ! Hừ, Vương Nhạc Nhạc ngươi cứ chờ xem rơi vào tay ta hậu quả sẽ ra
sao!”

Trương Mạnh Chu Thuận bên cạnh nhắc nhở:

“Nhị công tử, những binh sĩ này nguyên là chuẩn bị nửa đường phục kích cho nên không mang theo công cụ công thành.”

“Ha ha ha. Long Cốt huyện kia tường thành cao ba trượng còn cần công cụ công thành sao? Chúng ta tùy tiện tìm mấy cao thủ nhảy qua mở cửa
thành, thẳng tiến giết vào lấy tính mạng Nam Lăng Vương. Ồ.. còn đến lúc đó, mấy người Tư Đồ thế gia chúng ta đều phải bảo đảm giữ bí mật nhân
dạng, nếu truyền ra ngoài ắt chẳng ích lợi gì đến nghiệp lớn.”

“Vâng. Tuân lệnh!”

Chẳng bao lâu đã đến Nam Thành môn, nhưng lại được một phen ngạc nhiên.

Vốn tưởng rằng Long Cốt Huyện cửa thành đóng chặt, phòng vệ sâm nghiêm, nhưng hiện tại…

Cửa thành rộng mở, có vài ba hạ nhân quần áo rách nát cúi đầu quét sân, thần sắc bình tĩnh yên ổn, Vương Nhạc Nhạc khép hờ hai mắt đứng trên
đầu thành. Cung Như Mộng ngồi bên cạnh, Hắn thấy Tư Đồ Bằng cách hơn
mười trượng, cười vang nói:

“Chư vị đường xa đến, nhất định là rất cực khổ, để cho tiện nội đàn một khúc vì chư vị mà tiếp phong tẩy trần.”

Tư Đồ Bằng che mặt nên nhìn không ra biểu tình, nhưng kinh sợ đến hồi
lâu không thấy phản ứng. Chỉ khi Cung Như Mộng ôm đàn, thanh âm du dương réo rắt vang lên, hắn mới tâm thần không yên kêu lên:

“Hắn làm cái gì vây, lại cái trò ‘không thành kế’ sao?”

Tư Đồ Bất toát cả mồ hôi lạnh, run run nói:

“Đây… đây nhất định là quỷ kế, bất quá chúng ta có tám ngàn binh lực không cần sợ bọn chúng, bây giờ cứ xông lên đi…”

“Câm miệng! Nếu biết là quỷ kế của Vương Nhạc Nhạc ngươi còn xông vào chẳng phải là đúng ý của hắn sao”

Tư Đồ Bằng nổi giận quát.

Điếu Tử quỷ nhìn chung quanh nghi ngờ nói:

“Nhị công tử, người xem binh sĩ bốn phía thần hồn không tỉnh táo, tiếng đàn này có điều cổ quái.”

Thanh âm ưu mỹ phiêu tán đầy trời, dư âm còn văng vẳng bên tai không
dứt. Cung Như Mộng mồ hôi trán càng ngày càng nhiều, Nhạc Nhạc thấy thế
thương yêu đem tay đặt lên hậu tâm nàng, nếu muốn dùng tiếng đàn mê hoặc tám ngàn binh sĩ, nội lực tiêu hao là không thể tưởng tượng.

Tư Đồ Bằng đẩy đẩy hai người Trương Mạnh Chu Thuận, quát lên

“Tỉnh lại cho ta, hai tên ngu ngốc, nhanh làm tỉnh các binh sĩ khác.”

Hai người bị hắn lay tỉnh, ngượng ngùng cười nói:

“Thanh âm chỉ từ thiên thượng mới có, nhân gian khó tìm, hảo cầm nghệ..”

Chợt thấy Tư Đồ Bằng mặt sầm lại sắp sửa phát tác mới bỗng dưng im miệng

“Công tử, có việc gì phân phó!”

Xem ra bọn họ mới vừa rồi xác thực bị tiếng đàn mê hoặc, Tư Đồ Bằng ra lệnh cho bọn họ một câu cũng không nghe thấy.

Tám ngàn binh sĩ kia dễ dàng bị đánh thức, vừa mới kêu tỉnh lại vì
không có nội lực chống đỡ nên tâm thần bất ổn, si ngốc dựng tai lên
nghe. Trương Mạnh Chu Thuận hai người loay hoay người đầy mồ hôi cũng
không thấy hiệu quả, uể oải trở lại nói:

“Công tử, chúng ta tận lực gọi họ tỉnh lại chi bằng nhảy lên đầu tường giết chết kẻ đánh đàn.”

“Các ngươi là đồ ngu”

Tư Đồ Bằng điên tiết quát lên:

“Ngươi nhìn một chút, cao thủ Nam Lăng Vương, còn có những nữ nhân khác của Minh Nguyệt cung và thích khách của Luân Hồi sát thủ không thấy
đâu, không chừng còn đang mai phục ở góc nào đó. Các ngươi muốn đi chịu
chết ta không cản. Sao không đi?”

Trương Mạnh Chu Thuận rụt rụt cổ hắc hắc cười khan không dám ho he gì nữa.

Hơn phân nửa canh giờ, chợt nghe một tiếng bén nhọn, dây đàn chợt đứt
làm hai mảnh, nhạc chương bị ngừng. Cung Như Mộng cầm dây đàn bị đứt
lìa, đầu đầy mồ hôi nhìn về phía Nhạc Nhạc lo lắng bị trách cứ. Nhạc
Nhạc nhìn về hướng Đông Nam, thầm nghĩ: ‘trì hoãn cho bọn họ một canh
giờ, hẳn là đã chạy xa trăm dặm rồi, dù sao cưỡi khoái mã mà Quan Đình
cùng Vương phu nhân lại không biết võ công, có thể bị thảm chút ít’. Kéo Như Mộng lại gần, lau đi vết mồ hôi trên trán nàng cười nói:

“Không cần lo lắng, chúng ta đã tận lực rồi.”

Nàng như mới trút được trách nhiệm nặng nề cười cười, mắt liếc bốn “lão nhân” quét cửa thành nói:

“Bốn nha đầu kia thật thích hợp quét sân, giả cũng thật giống!”

Vương Nhạc Nhạc kéo tay Như Mộng nhìn về phía binh lính Lũng Tây, bọn
họ mới từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, đều lẩm bẩm tự hỏi tiếng đàn ưu mỹ ở
đâu.

“Các ngươi nói xem, nàng đàn có hay hay không?”

Vương Nhạc Nhạc vận nội công la lớn.

“Hay lắm!”

Tám ngàn binh sĩ mơ mơ màng màng trả lời, thanh âm thật chỉnh tề.

“Mỗi người một vạn lượng bạc, mau lấy ra nộp bạc vào trong thành, còn có tiết mục đặc sắc nữa!”

Lời còn chưa dứt, tám ngàn người chạy không còn một mống, đều la

“Chúng ta không có bạc…”

Tư Đồ Bằng nóng nảy, điên cuồng từ phía sau đuổi theo

“Trở lại, các ngươi trở lại cho ta…”

Không thành kế thành công, Tứ Nguyệt chấp sự khôi phục dung mạo như cũ, còn chưa tới lúc chạy trốn đột nhiên một thanh âm cực kỳ yêu mị truyền
tới. Chẳng biết từ khi nào trên đầu thành đã đứng một bị mỹ nữ phong tư
trác tuyệt, nàng đưa lưng về phía Nhạc Nhạc, yêu khí lượn lờ quanh thân
thể không nhìn rõ dung mạo. Tâm thần Nhạc Nhạc rúng động không ngớt, ngự nữ chân khí không thể kiềm chế cấp tốc vận hành. Nhìn eo thon của nàng
như tiểu xà, phong kiều tròn xoe núng niếng, trường thương đang lúc cấp
bách lại dựng đứng lên.

Nhạc Nhạc âm thầm kêu khổ ‘Đụng phải cao thủ thái dương bổ âm, một thân mỵ công này không dưới ta! Bằng công lực của ta mà liếc nhìn một cái đã chào cờ, nam nhân bình thường thấy nàng còn không máu chảy đầm đìa?’

Cung Như Mộng có chút cao hứng chạy lại hô:

“Hồ di! là người sao?”

Tứ Nguyệt chấp sự cũng theo sát sau rồi khom người bái kiến

“Tham kiến sư phụ!”

“Nga? Không phải là… Hồ di?... Chẳng lẽ là Hoan Hỉ giáo – Hồ Cơ?”

Nhạc Nhạc nghi ngờ nhìn tấm lưng của nàng, cẩn thận vận công khống chế tâm thần.

Thân ảnh kia chậm rãi xoay mình khẽ cười nói:

“Mộng nha đầu vẫn như vậy, lại nhận ra ta tới! Di , mấy người các ngươi sao võ công lại tinh tiến đến tầng này, ngay cả song tu cũng sẽ không
nhanh như vậy, thật là kỳ dị?”

Một gương mặt yêu tinh đẹp đến không cách nào hình dung hé ra. Không rõ là mười tám hay ba mươi tám, mị nhãn như tơ khích động dục hỏa điên
cuồng của kẻ khác. Đôi môi hồng nhuận mỹ miều gợi cảm mê người khiến
người ta vừa thấy đã muốn hôn ngấu nghiến. Một khi đã gặp nàng, mỗi
thằng đàn ông trong đầu đều mơ tưởng đến thân thể nàng, càng muốn đem
nàng dưới hạ thân mà cho nàng rên rỉ giãy dụa.

Nàng cười duyên dù không nhắm vào Nhạc Nhạc và cũng không cố ý dùng mỵ
công nhưng… cái cán thương Nhạc Nhạc đã chợt dựng lên, mấy lần muốn quay đầu không nhìn nàng mà chẳng thể cưỡng nổi cái bản tính đàn ông đang
dâng lên mãnh liệt.

Hồ Cơ phát hiện Nhạc Nhạc khác thường bèn liếc một cái cười khẽ nói:

“Ngươi chính là Vương Nhạc Nhạc sao, quả nhiên không đơn giản, lại có
thể nhìn thẳng ta mà không… khách khách khách, ta hỏi Mẫn nhi đêm qua
sau khi trở về sao tâm thần không yên, nguyên lai là vì ngươi.”

Cái nhìn này nàng đã âm thầm dụng mỵ công, Nhạc Nhạc trong đầu ông một tiếng, thiếu chút nữa không nhịn được xông lên, đem nàng đặt trên mặt
đất hảo hảo hành hạ một phen, trong lòng thầm mắng:

“Hay cho một yêu cơ tuyệt sắc, cẩn thận chọc giận lão tử, dù có liều mạng ta cũng đem hết một thân công phu thuần phục ngươi!”

Xuân Nguyệt mỵ công cũng đâu phải hạng xoàng, đoán được Hồ Cơ đang giở trò ám muội, không nhịn được đành nhắc khéo:

“Sư phụ, hắn chính là Vương Nhạc Nhạc, chúng con cùng tiểu thư đã đi theo hắn.”

“Ồ, Xuân nha đầu sợ ta đoạt lão công của các người ư?”

Hồ cơ cười quái dị lườm Xuân Nguyệt.

“Đồ nhi không dám, con nghĩ sư phụ cũng không có hứng thú này!”

Xuân Nguyệt mặc dù cực kỳ cung kính nhưng là ngầm khích tướng Hồ Cơ. Ma công của nàng cực kỳ bá đạo, Xuân Nguyệt từng tận mắt trông thấy nàng
đem một nam tử cường tráng nháy mắt hút thành một xác khô. Chỉ sợ nàng
không để ý đến giao tình mà đoạt mất Nhạc Nhạc, đến lúc ấy sợ rằng đã
muộn rồi.

“Khách khách …, Xuân Nguyệt càng ngày càng tinh minh, ta sớm đã nói,
chẳng qua là vì giao tình với Minh Nguyệt Cung mới dạy các người chút mị thuật, cho nên cũng không nhất thiết phải gọi ta bằng sư phụ, vốn dĩ
chúng ta chẳng phải quan hệ thầy trò. Ta chỉ có một Tư Đồ Mẫn làm đệ tử, cho nên… nếu ngày nào đó ta thiếu nam nhân nói không chừng lại tìm đến
hắn đó!”

Nàng cười híp mắt chỉ hướng Nhạc Nhạc, ánh mắt kiều mỵ một lần nữa lướt về phía ấy.

Nhạc Nhạc tựa hồ miễn dịch hoàn toàn không thấy nàng khiêu khích, khẽ
cười phản kích. Xuân phong cực lỳ sáng lạng trên khuôn mặt tuấn tú, tinh mục ẩn hiện màu phấn hồng cực kỳ tà dị lọt vào mắt Hồ Cơ, thân thể hai
người đều chấn động đều tự mình lùi về sau nửa bước.

Hồ Cơ trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị không dám khinh thị hắn nữa, lại nói:

“Ta nghe tiếng đàn Như Mộng nên mới tới, đi dạo trong thành một vòng,
ha ha.. không ngoài sở liệu của ta Nam Lăng Vương đã mang binh đào tẩu.
Mặc dù Vương Nhạc Nhạc dùng mê âm lừa tám ngàn binh lính nhưng chờ bọn
chúng tỉnh lại chắc chắn sẽ phản công, các người hay là mau mau chuồn đi thôi”

Bống quay sang Nhạc Nhạc cười khách khách nói:

“Ta lại không muốn một tiểu lang quân chết trong loạn quân như vậy.”

Nói xong tung người bay về phương Bắc, giữa không trung còn hướng Nhạc
Nhạc vung tay một cái, y phục vốn đã ngắn ngủi khiến khe rãnh giữa hai
quả đào tiên khổng lồ càng thêm sâu thăm thẳm. Nhạc Nhạc vừa mới tĩnh
tâm đã rạo rực không chịu nổi, hướng ngũ nữa cười dâm đãng đi tới, trong quần vun thành một đống cao ngạo nghễ.

Chúng nữ đều hiểu nguyên do, liếc nhìn nhau, đợi chờ một trận cuồng phong bạo vũ.

Phương Nam lại truyền đến binh mã dị động. Nhạc Nhạc cố áp chế dục hỏa
quay đầu quan sát, binh lính Lũng Tây đông nghìn nghịt gầm thét lao tới, tựa hồ muốn báo mối nhục bị mê hoặc, vội la lên “Đi theo ta!”

Sáu người trước tiên đem cửa thành đóng lại, lặng lẽ chạy về phía Đông
Nam, dân chúng trong thành dường như ngửi thấy mùi nguy hiểm, cũng đóng
chặt cửa phòng không dám thò đầu ra.

Chờ mấy người Nhạc Nhạc từ tường thành Đông Nam nhảy ra, Tư Đồ Bằng
cùng tám ngàn binh lính phá thành mà vào, xông thẳng hướng phủ nha huyện thừa.

“Báo cáo nhị công tử, phủ nha trống rỗng, ngay cả cọng lông lợn cũng không có!”

“Hai người các ngươi chính là đồ con lợn, biết không có ai còn không mau đuổi theo!”

Tư Đồ Bằng quát.

Nhạc Nhạc mang theo ngũ nữ tiến vào nơi ước định trong rừng, nơi đó
buộc sáu con khoái mã, mấy người phi thân lên ngựa, chạy về phía Đông
Nam.

Đây là kế sách tối hậu Nhạc Nhạc đã suy tính kỹ, để cho hai ngàn binh
mã đi đường vòng về phương Nam, chuẩn bị chạy về một thành nhỏ phía đông Nam Lăng thành – Triều Châu. Triều Châu thành thuộc quản hạt của Nam
Lăng thành, trong thành có hơn chín ngàn binh sĩ sau khi hội hợp cũng
tính là một lực lượng mạnh.

Nhạc Nhạc giục ngựa chạy như điên ba canh giờ mới đuổi tới chủ quân của Nam Lăng vương, còn chưa kịp nghỉ ngơi thình lình nghe Vương phu nhân
hô:

“Vương gia mau xem, Đình Nhi lại phát bệnh rồi!”

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #82