Chương 77: Sơn Đạo


Trong sơn lâm, mọi người bình an vô sự qua một đêm. Trời mới hửng sáng, Tư Đồ Bằng cùng mấy người Phi Mã mục trường đồng hành.

Vương Nhạc Nhạc tự nhiên lặng lẽ theo sau tìm cơ hội đem Liễu Tiêm Tiêm lấy vào tay. Lại nói hắn cũng tò mò mục đích chuyến đi này của Tư Đồ
Bằng. Cả công cả tư hắn đều phải theo sát không tha.

Nhạc Nhạc bằng vào tuyệt thế khinh công, chẳng những hứng trí du ngoạn
lại luôn gắt gao theo sát bọn họ. Cho đến khi ra khỏi hẻm núi Tử Minh
sơn tiến vào Long Cốt sơn mạch tình huống mới trở nên phức tạp.

Long Cốt sơn mạch thế núi thoai thoải, không có kỳ phong tú lĩnh. Chỉ
là sơn đạo ngang dọc liên tục thay đổi, đoạn nào cũng giống đoạn nào y
như mê cung vậy. Bụi cây ven đường um tùm xanh tốt, hoa quả khắp nơi,
phi cầm dị thú bị kinh động cũng không sợ hãi, còn nghịch ngợm ném quả
dại vào Vương Nhạc Nhạc khiến hắn chẳng phải lo nghĩ khoản ăn uống.

Lòng vòng một hồi hắn mới phát hiện mình lạc đường.

“Hướng Nam, hướng Nam...” Nhạc Nhạc trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Gặp ngã ba ngã tư liền quẹo hướng Nam mà đi, không có đường thì quẹo
hướng Đông.

Nơi đây thực vật phong phú, dăm bữa nửa tháng tìm không thấy đường cũng không lo chết đói. Nhưng hắn nóng lòng vì Liễu Tiêm Tiêm sao có thể an
tâm mà đợi chờ. Nhìn mặt trời dần khuất sau bóng núi, hắn lại buồn bực
nắm thức ăn còn dư về hướng ấy.

“Chít… chi chi…”

Một gốc cây sồi sum suê phát ra tiếng hí lanh lảnh như ngựa. Ngay sau
đó, một đoàn phấn hồng như lưu tinh bắn về phía Nhạc Nhạc nhanh đến nỗi
không nhìn rõ là vật gì. Nhạc Nhạc thấy điều không ổn, vội mở ra hộ thể
chân khí màu phấn hồng như một cái lồng thực chất che chở toàn bộ thân
mình.

“Bụp!” một tiếng, cái cục màu hồng kia đụng phải hộ thể chân khí bền
chắc bị méo mó dữ dội rồi đánh văng dị vật kia ra ba bốn trượng, lăn lốc mấy vòng trên thảm cỏ, điên tiết đứng lên hướng Nhạc Nhạc ‘chít chít’
kêu loạn lên.

Nhạc Nhạc không nghĩ tới cái cục bông kia lại có lực đạo ngần ấy, hung
khẩu nóng rực thiếu chút hộc máu. Sau khi lùi lại mấy bước mới đứng vững được. Nhạc Nhạc cẩn thận đánh giá Lưu Tinh phấn hồng kia nhưng không
nhận ra rốt cuộc là loài gì. Bề ngoài có phần giống chồn, đuôi dài hơn
thước, toàn thân màu phấn hồng mượt mà óng ánh không có một sợi pha tạp, mắt tròn xoe long lanh hơi nước, con ngươi đen láy tinh nghịch. Chân
trước không ngừng gãi gãi cái đầu nhỏ nhắn, vuốt vuốt cái tai khả ái
thản nhiên ăn quả dại, nhất định là hung khí nó đùng để đập Nhạc Nhạc.
Cái đuôi của nó mềm mại tinh xảo giống như một số loài bình thường nhưng lại phập phồng cuộn sóng như đuôi rồng quỷ dị đáng yêu hết chỗ nói.

“Là Long Điêu trong truyền thuyết?”

Nhạc Nhạc nhíu mày học theo bộ dáng con chồn không ngừng gãi gãi cái
đầu ‘Nếu là Long điêu thì phiền toái lớn rồi, nghe nói nó là dị thú tốc
độ nhanh nhất, tính tình điêu ngoa như tiểu nha đầu có thù tất báo. Mới
rồi ta không cẩn thận đập trúng cái đầu nó, nếu không nhanh nhanh chạy
khỏi Long Cốt sơn mạch nói không chừng còn bị nó hành hạ dài dài! Loại
dị thú ngàn năm khó gặp này sao hết lần này tới lần khác lại bị ta vớ
được đây…’

Long Điêu kinh ngạc thấy Nhạc Nhạc học bộ dáng vò đầu của nó lại càng
tức giận, điên tiết chìa móng vuốt ra, bộ long mềm như nhung xù ra đong
đưa hướng Nhạc Nhạc nhăn mặt nhăn mũi bất mãn, thè lười làm bộ muốn bổ
nhào.

Nhạc Nhạc thấy vẻ mặt nó phong phú như vậy vừa giật mình, trong đầu lóe lên vội cười nói:

“Thật xin lỗi, vừa rồi không phải cố ý, ngươi xem ta lạc đường ở chỗ
này có thể gặp tiểu tử xinh xắn như ngươi thật là may mắn. oa.. ngươi
lớn lên thật đáng yêu, là động vật xinh đẹp nhất ta từng gặp…”

Hắn khoa chân múa tay cùng con vật trao đổi. Không ngờ Long Điêu tựa hồ có thể nghe hiểu, lộ vẻ dương dương đắc ý chit chit liên hồi.

Nhạc Nhạc trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ ‘thật là gặp quỷ mà. Một
tiểu bất điểm mà còn thúi như vậy. Xem ra lời khen không chỉ hữu hiệu
với nữ nhân mà đối với bất kỳ động vật nào cũng đều hữu dụng… Nhưng là,
làm thế nào thoát ra khỏi đoạn sơn lộ như mê cung thế này đây?’

Nhạc Nhạc thừa dịp Long Điêu cao hứng, vội khoa chân múa tay cuối cùng
ngay cả mình cũng chẳng biết là đang diễn đạt cái gì, nhưng là… Long
Điêu lại đắc ý gật đầu khẳng định dùng chân trước chỉ vào một ngã rẽ, tự mình bay vụt qua dẫn đường.

Nửa tin nửa ngờ đi theo sau nó. Long Điêu đi một chút lại ngừng lại thi thoảng quay đầu hướng Nhạc Nhạc làm mặt quỷ, khinh hắn tốc độ quá chậm. Nhạc Nhạc đầu đầy mồ hôi toàn lực thi triển khinh công hướng về phía
tên tinh linh cổ quái này bất đắc dĩ cười khổ.

Lại qua một ngã rẽ lần này Long Điêu đợi Nhạc Nhạc đến gần hai trượng
mới chỉ cho hắn phương hướng, sau đó nó theo hướng chỉ vừa rồi nhảy lên
nhanh như chớp. Đó là một mảng rừng cây thẳng tắp âm u ẩm ướt như địa
vực. Nhạc Nhạc vốn định như lúc trước theo sát nó nhảy vào nhưng linh
thức cực kỳ yếu ớt cảm ứng được Long Điêu đang cười nhạo hắn, trong lòng kinh ngạc thầm nghĩ ‘Chẳng lẽ Ngự Nữ Tâm Kinh tầng bảy có thể cảm ứng
ngay cả với động vật? tiểu tinh linh giảo hoạt này khẳng định đang gạt
ta…’

Nghĩ tới đây, Nhạc Nhạc hiểu ý cười một tiếng, đột nhiên thu nhiếp tinh thần cẩn thận hướng Long Điêu chỉ đi tới.

Mới vào được bốn bước, Nhạc Nhạc đã ngửi thấy mùi xác chết hôi thối,
ruồi muỗi vo ve khắp nơi. Nhạc Nhạc nhướng mày, thầm mắng Long Điêu trả
thù quá thâm hiểm, đùa giỡn mức này cũng chơi được. Phía trước không
chừng còn có đồ vật hại người nữa cũng nên. Vừa định rời đi lại nghe
thấy không xa có tiếng hít thở yếu ớt truyền đến, hắn liền tò mò đi vào
tìm kiếm.

Nhạc Nhạc mở ra hộ thể chân khí, cẩn thận tránh mấy xác động vật, vẹt
ra mấy càng lá um tùm, mới đi được sáu bảy bước liền kinh ngạc đến há
hốc miệng, thiếu chút nữa quên cả vận hành chân khí, hắn chẳng qua chỉ
là thấy một mạng nhện mà thôi.

Vấn đề ở chỗ mạng nhện lớn nhỏ to như cái giường lớn. Lại còn có heo
lớn heo bé mắc lên trên và thậm chí còn có cả một người sống sờ sờ mắc
trên đó.

Nhạc Nhạc cả kinh hô

“Người nhện?”

“Người nhện cái đầu ngươi, Vương Nhạc Nhạc mau thả ta xuống!”

Người trên lưới lại há miệng phun ra một đạo kiếm khí đánh lui thế công của nhện khổng lồ, thì ra là nàng chưa bị nó xử lý, cũng không phải
nhện là loài động vật ăn chay mà con mồi của nó một mực dùng chân khí
ngăn cản nó lại gần.

“Nữ nhân? Nàng quen ta?”

Nhạc Nhạc vừa nghe là một thanh âm của thiếu nữ, nhất thời tinh thần
đại chấn. Đánh giá lại trang phục của nàng rõ ràng là chế phục của Luân
Hồi sát thủ, vóc người yêu kiều hoàn mỹ, khăn che mặt chỉ lộ ra đôi mắt
đẹp lạnh như băng mệt mỏi liếc nhìn Nhạc Nhạc đầy phức tạp. Lưỡi đao
Luân Hồi rơi dưới khoảng đất trống phát ra u quang lạnh lẽo.

“Nhìn cái gì vậy, còn không mau cứu ta!”

Vẫn là thanh âm lạnh lẽo chẳng qua còn thoang thoảng pha thêm chút hờn dỗi.

“Hắc hắc… cô nương. Chúng ta rất thân sao? Làm sao nàng biết tên ta, có phải hay không âm thầm rình trộm ta?”

Nhạc Nhạc đã nhớ ra nàng, chẳng qua là giả bộ hồ đồ dùng giọng trêu chọc, hả hê cười nói.

“Người nào rình coi ngươi… Tiểu tặc, ánh mắt ngươi nhìn gì đó, đợi bổn
cô nương thoát xuống, nhất định đem ngươi chém thành mười tám mảnh!”

Thanh âm đã có chút ít khàn khàn, xem ra bị giam thời gian không ngắn,
vừa tức giận vừa thẹn thùng, thân thể không ngừng uốn éo lại càng kích
khởi hung tính của con nhện. Trong mắt nó tỏa ra lục quang, trong miệng
rớt rãi trào ra hướng nàng táp tới.

Chân khí của nàng đã sơm như ngọn đèn cạn dầu, thấy cái mặt con nhện
ghê tởm đánh tới. Kiếm khí không kịp phát ra hộ thể chân khí thật mỏng
bị nó dễ dàng đánh vỡ, dịch nhờn tanh hôi thiếu chút nữa nhỏ giọt lên
mặt khiến cô nàng khóc nức nở cả kinh la toáng lên

“A, đồ bại hoại, mau cứu ta…”

Nhạc Nhạc biết không thể giỡn quá mức, đặc biệt là đối với nàng. Vội
bắn ra một đạo chân lực nhu hòa cản thế công của con nhện, đẩy lui nó về chỗ cũ. Hướng về phía cô nàng đang la oái cười nói:

“Cô nương, nàng che mặt, ta nào biết nàng là kẻ thù hay bằng hữu? Nếu
là đem nàng cứu ra, nàng tìm một cơ hội nào đó khử ra, ta đây chẳng phải là chết oan sao! Cho nên.. Thỉnh cáo phương danh tiểu thư!”

Nhìn nàng hãy còn chút do dự lại bồi thêm nhát nữa:

“Nội lức của ta cũng không phải là rất tốt nếu như thời gian dài quá
không cẩn thận khống chế không nổi con nhện, nó nhào tới đem đầu nàng
cắn mất nửa, ta đây lại mang tội lớn! chậc chậc… a.. nhịn không được
rồi!”

Nói xong còn cố ý dí cái mặt con nhện vào người nàng. Chú nhện nhỏ bé
đáng thương bị chân khí Nhạc Nhạc khống chế, cái mặt vốn nhăn nhó lại
càng thêm khổ sở nghĩ cách nhảy lưới trốn thoát, nó còn có giá trị lợi
dụng sao mà Nhạc Nhạc để nó như ý.

« A.. Đừng cho nó lại gần, ta nói.. ta tên là Huyết Ảnh, Chúng ta đã
gặp qua tại Tầm Phật tự… ngươi còn nói mùi vị trên người ta rất dễ chịu… Uy, mọi thứ đều nói rồi còn không thả ta xuống ! «

Đe dọa một phên ngay cả chuyện xấu hổ bực này cũng nói ra, yếu thế hướng Nhạc Nhạc cầu khẩn.

Nhạc Nhạc ra vẻ kinh ngạc :

« Oa.. thì ra ngươi chính là Luân Hồi Huyết Ảnh đại danh đỉnh đỉnh,
thật là thất kính thất kính, ồ, không cần sợ, ta lập tức đem mấy con rệp vô tri này đập bẹp hết báo thù rửa hận cho nàng !«

Vừa nói liền dùng chân khí ném con nhện xuống lưới, phát ra một trảm chém nó thành đôi khúc.

Dùng biện pháp tương tự đem Huyết Ảnh cứu ra, nàng vừa chạm đất vội đi
nhặt đao, tức giận trợn mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái không nói lời nào đã
chạy ra ngoài. Nhạc Nhạc đuổi theo nói :

« Uy.. Huyết Ảnh, nàng cứ như vậy mà đối đãi với ân nhân sao, mỗi lần cứu nàng, nàng đều không nói một lời liền bước đi !«

Ra khỏi cánh rừng đầy mùi hôi thối. Huyết Ảnh mới dừng lại căm giận nói :

« Lần trước không tính, lần này ân tình của ngươi ta nhớ kỹ, nhiều lắm là sau này lúc giết ngươi sẽ ít đi một lần !«

Nhạc Nhạc nào biết Huyết Ảnh đã sớm tiếp nhiệm vụ ám sát hắn. Cho là nàng đang nói đùa, chẳng để ý tới cười đùa nói:

“Phương thức báo ân của sát thủ các ngươi thật đặc biệt, có hay không việc lấy thân báo đáp?”

Huyết Ảnh xì cười một tiếng, ngay lập tức khôi phục mặt lạnh như bang nói:

“Có, bất quá không đến phiên ngươi!”

Nói xong lại muốn rời đi.

Nhạc Nhạc lại nhớ tới một chuyện, vội hỏi:

“Làm sao tới được tiểu thành phía trước, ta bị lạc!”

“Đi đến đây còn có thể lạc đường sao? Nhìn biển báo bên giao lộ kia
không… Con chồn thối không xong với Huyết Ảnh ta đâu. Dám đem ta lừa gạt đến cái địa phương quỷ quái này, để ta bắt được nhất định ăn tim uống
máu ngươi…”

Cùng với thanh âm mắng chửi của nàng biến mất dần sau rặng cây âm u.

Nhạc Nhạc lắc đầu cười khổ, thì ra lại là Long Điêu gậy sự… Hắn theo
biển báo bằng đá đi vào lối rẽ chậm rãi hướng về phía Nam. Trời vừa mới
nhá nhem tối, rốt cục cũng tiến nhập sơn thành, thở phào một tiếng lần
đầu tiên phát ra âm thanh cảm than: “Nhìn thấy người thật tốt!” Khuôn
mặt vui mừng hướng tới khách sạn duy nhất đi tới.

Vừa vào cửa hắn đã như nguyện thấy được Liễu Tiêm Tiêm. Khó chịu chính
là bên cạnh nàng chính là Tư Đồ Bằng, cùng với Liễu Côn ba người một
bàn, trên bàn đầy thức ăn thịnh soạn còn chưa động đũa, hiển nhiên là
vừa mới mang lên.

Tiểu nhị ân cần khom người nghênh đón

“Công tử là ăn cơm hay ở trọ? Dùng cơm thì vẫn còn một bàn. Chỉ là tất cả gian phòng đều bị vị đại gia kia bao hết…”

Hắn áy náy chỉ vào cái gọi là “Đại gia” Tư Đồ Bằng.

Nhạc Nhạc ghé mắt nhìn Tư Đồ Bằng một cái thầm nghĩ:

“Trẻ tuổi chính là công tử, có tiền chính là đại gia! Chi bằng…”

Nhạc Nhạc cười xấu xa không để ý nói:

“Không có chuyện gì, chúng ta biết nhau, ngươi mau đi!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhị đi về phía Tư Đồ Bằng.

Cách thật xa, Nhạc Nhạc đã cao giọng cười nói:

“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, không nghĩ tới lại hội ngộ ở chỗ này, Tư Đồ công tử”

Vừa nói cũng không thèm nhìn Liễu Tiêm Tiêm một cái, kéo ghế ngồi bên cạnh Liễu Côn.

Tư Đồ Bằng trong đầu đã ông ông thành tiếng rồi, âm thầm kêu khổ ‘Tại
sao lại là Vương Nhạc Nhạc? ngày ước định với Huyết Ảnh sắp tới rồi, hắn làm sao còn chưa chết?’

Vô cùng bất đắc dĩ cười nói:

“Nguyên lai là Vương huynh, nếu không chê mà nói… cùng nhau ăn đi!”

Cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt Nhạc Nhạc, chẳng qua là sắc mặt hơi
khó coi liếc Truy Tâm kiếm mấy cái, hiển nhiên đã nhận ra đây là tên
cường đạo che mặt ngày đó.

“Không chê, không chê, ta đây sẽ không khách khí nữa!”

Nói xong vùi đầu ăn như hổ. Thằng đến khi càn quét hết một lượt món
ngon trên bàn. Ba người kia chỉ có há mồm nhìn Nhạc Nhạc chỉ trong thời
gian nửa chén trà nhỏ đã đi tong một bàn ăn. Ợ một cái thật kêu rồi vỗ
bụng nói:

“Oa… no quá, nghe nói Tư Đồ huynh đem phòng khách bao hết?”

Tư Đồ Bằng gật đầu xác nhận, Nhạc Nhạc lại nói:

“Vậy thì tốt rồi, phân cho ta một gian thượng hạng, chạy một ngày thật mệt mỏi!”

Tư Đồ Bằng còn nói thế nào được nữa, đương nhiên là gật đầu. Hắn bây
giờ đối với Nhạc Nhạc có một loại trực giác e ngại trong lòng, bất tri
bất giác thuận theo ý kiến Nhạc Nhạc.

Liễu Tiêm Tiêm mới gặp gỡ Nhạc Nhạc, cũng như những nữ nhân bình
thương, trái tim đập loạn, đối với phong độ Nhạc Nhạc tràn đầy ái mộ
cùng hảo cảm, ăn xong một bữa hắn còn không nhìn mình một cái không thể
không khiến Tiêm Tiêm sinh ra hoài nghi với dung mạo của mình

‘Hắn làm sao cứ chăm chăm ăn uống, không thèm nhìn ta lấy một cái,
chẳng lẽ ta rất xấu hay sao? Bất quá…Tư Đồ công tử cả ngày đối với ta…’

Suy nghĩ lung tung nàng đối với Nhạc Nhạc lại thêm một chút tò mò.

Nhạc Nhạc trong linh thức cảm thấy Tiêm Tiêm tâm tư hỗn loạn lúc nào
cũng cũng dùng ánh mắt len lén liếc mình, trong lòng âm thầm đắc ý ‘Hắc
hắc, trong lòng rối loạn sao, cứ tò mò đi xem ta làm sao bắt được nàng!’

Đang lúc ấy thì thực khách chợt vang lên một trận hỗn loạn, còn có nước miếng nhỏ giọt rồi tiếng huýt sáo inh ỏi.

Nhạc Nhạc bởi vì đưa lưng về phía cửa chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng ướt
át nước miếng của thực khách cũng biết đích thị là tuyệt sắc. Có con mắt đảo liên tục tuần tra, liền hiểu là không chỉ một cô.

Có mỹ nữ, dĩ nhiên là muốn xem! Đây chính là chân lý của Nhạc Nhạc.
Quay đầu lại liền dại mặt ra, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện để Nhạc Nhạc phải giật mình rồi, trước mắt là một chuyện như thế. Mới vừa vào
cửa là năm vị mỹ nữ, nhìn thấy Nhạc Nhạc đều nhướng mày kinh hỷ, trong
mắt đẹp lóng lánh quang mang kích động

“Nhạc Nhạc…” “Công tử…” Một trận gió thơm ùa tới đập vào mặt. Còn có nàng động tình ôn cổ Nhạc Nhạc hôn không ngừng.

“Như Mộng!” Nhạc Nhạc ôm lấy Như Mộng đang vì kích động mà run rẩy nói
không ra lời. Mặc dù có chút hồn nhiên ngây thơ, nhưng tình cảm chân
thành tha thiết này không chút che dấu nào biểu lộ trên mặt ‘Nàng là nữ
nhi của sư phụ a, mặc dù có chút hiểu lầm, cũng là do Cung Minh Nguyệt ở giữa, hơn nữa mẹ con các nàng đều thất thân cho mình, nếu các nàng tìm
tới nhất quyết không để các nàng thương tâm!’

Xuân Nguyệt tay ngọc leo lên bả vai Nhạc Nhạc giúp hắn nhẹ nhàng xoa bóp, mềm mại đáng yêu nói:

“Công tử, tiểu thư nhà ta ngày ngày đều nhắc tới công tử đấy, nếu không
sao lại xa xôi ngàn dặm tìm đến đây, cần phải hảo hảo đối đãi với chúng
ta!”

Đông Nguyệt lặng lẽ gật đầu nhưng xấu hổ không mở miệng, Hạ Nguyệt cùng Thu Nguyệt mặc dù đã thất thân cho Nhạc Nhạc nhưng còn chưa cùng hắn
nói qua một lời, lại càng khẩn trương không biết làm sao, sợ Nhạc Nhạc
không nhớ rõ các nàng.

Lúc này, Liễu Tiêm Tiêm kinh nha thốt:

“Các nàng đều là nữ nhân của ngươi sao?”

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #77