Thảo nguyên thất sát chỉ còn lại có năm, còn chưa kịp mở
miệng từ xa đã truyền đến tiếng cười nhạo sang sảng. Không phải một
người mà là rất nhiều người.
“Ha ha ha… Thảo nguyên thất sát bảy tên tàn phế lại chạy tới đây kiếm
cơm ăn. Nghe nói lần trước tới Trung Nguyên thiếu chút nữa không thể
quay về, lần này lại có vận khí tốt như vậy sao?”
“Nhị công tử nói sai rồi, mấy tên tàn phế này động một chút là muốn ăn
thịt người, lần trước bị Lao Sơn song hiệp chém đứt một chân, móc một
mắt, còn chấn điếc hai lỗ tai, nghe nói cái tên béo háo sắc bị thiến,
tên gầy tham ăn răng bị nhổ sạch rồi…”
Thảo nguyên thất sát sắc mặt kịch biến, nổi giận quát hỏi:
“Là ai đang lén lén lút lút, mau mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!”
Hiển nhiên là bị chọc đúng chỗ nhọt, nếu không cũng sẽ không kinh hoảng tức giận như vậy.
Nhạc Nhạc nghe mấy thanh âm này cũng vô cùng khó chịu, hướng phía thanh âm kia phát ra giơ lên ngón giữa, thầm mắng:
“Tư Đồ Bằng ngươi là tên khốn kiếp! Sớm không tới muộn không tới lại
tới đúng lúc lão tử ta đây làm anh hùng cứu mỹ nhân ngươi tới chõ mõm
vào làm chi! Tử Minh sơn thế núi hiểm trở lúc nào lại trở thành thắng
địa du lịch rồi, lão tử mới tới, các ngươi đã lục tục theo đuôi rồi!”
Người tới chính là Tư Đồ Bằng, cẩm y phất phất, trong tay lăm lăm Tử
kim bảo đao càng tăng thêm vẻ tuấn dật. Bên trái là Ba Mộc Đồ, bên phải
là Điếu Quỷ Tử, phía sau là Chu Thuận Trương Mạnh hai tham tướng, còn có hai mươi tên cao thủ hộ vệ nhất đẳng theo sát phía sau.
Nhạc Nhạc nhìn xuyên qua tàng cây, liếc Tư Đồ Bằng một cái, khẽ sợ hãi than
“Vài ngày trước bị tinh thần lực của ta đả thương thành tật, ủ rũ như
con gà mái. Ngắn ngủi mấy ngày chẳng những thương thế khỏi hẳn, võ công
lại tinh tiến đến thế, thật sự là ngoài dự tính của ta. Nội lực đột
nhiên tăng lên một năm, hắn đã chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ biệt cấp rồi, hắc hắc, xem ra lần này hắn gặp được kỳ ngộ gì đó rồi! Mà hắn
mang nhiều cao thủ như vậy theo làm gì, chẳng lẽ chỉ vì cua Tiêm Tiêm
nương tử của ta, ân, có khả năng, bất quá…”
Nhạc Nhạc ngồi trên cây suy đoán lung tung thì phía dưới cục diện đã bung bét hết cả rồi.
Thảo nguyên thất sát thấy hai mươi mấy người, từ từ trong tối tiến ra,
nhất thời cũng choáng váng. Bọn chúng ngĩ rằng có thể trong vài câu nói
toạc ra chuyện xấu của mình, cũng phải là cao thủ Trung Nguyên tuổi ít
ra cũng trên ngũ tuần, không nghĩ tới hai mươi mấy cao thủ tất cả đều là thanh niên. Tên lớn tuổi nhất trong bọn họ đến tên cũng không thể nhận
ra, cho nên liền khôi phục thấn thái quát:
“Chúng ta chính là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, gặp thảo nguyên thất sát
bọn ngươi nếu không muốn rước họa vào thân, tốt nhất nên mau mau rời đi, tránh cho bổn sát quân nổi giận diệt cả nhà ngươi!”
Ngôn ngữ uy hiếp của bọn hắn càng đổi lấy càng nhiều tiếng cười nhạo
“Ha ha, giải đất trung nguyên, lại không biết Tư Đồ gia nhị công tử, bị người ta chém chết cũng là chuyện thường…”
Trương Mạnh, Chu Thuận cười nhạo khinh thường móc ra lệnh bài bên hông
lắc lư. Điểm này vừa vặn bị Nhạc Nhạc nhìn thấy, thầm nghi hoặc “Hướng
thảo nguyên thất sát đưa ra lệnh bài, chẳng lẽ những tên cường đạo này
chính là ám binh của Tư Đồ gia?”
Càng làm cho Nhạc Nhạc nghi ngờ chính là, bảy tên này liếc nhìn Trương
Mạnh, Chu Thuận, đối với lệnh bài kia làm như không thấy, ngược lại rút
ra binh khí hướng bọn họ đánh tới. Tam Mộc Đồ cùng Điếu Tử Quỷ lập tức
phi thân che chắn đằng trước Tư Đồ Bằng, hai mươi hộ vệ rút đao đón nhận thất sát.
Liễu Tiêm Tiêm hoàng kim cung cũng đã sớm kéo căng, xoay người khóa mục tiêu vào tên què, mũi tên này không bắn không được
“Băng!”
Một thanh âm giòn nhẹ mang theo một huyễn ảnh thật dài, như Đằng Lông bắn về hậu tâm gã què kia.
Nhạc Nhạc trên tàng cây nhìn dao động thầm kêu:
‘Phi Mã mục trường tài bắn cung cũng không phải chỉ là cái danh hão a,
Tiêm Tiêm nương tử tài bắn cung cũng quá bình thường rồi, loại tốc độ
này, chân khí chưa đầy. Nếu dùng Ngự Nữ Tâm Kinh của ta giúp nàng cải
tạo một phen, uy lực lúc đầu cũng phải tăng sáu thành… hắc hắc.. tùy
tiện một đạo chưởng khí có thể đem tên này đánh văng!’
Không riêng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, tên què kia cũng cùng ý nghĩ như thế.
Vừa nghe đến thanh âm huyễn cung, hắn đã thầm để dành chưởng lực, không
thèm quay đầu trở tay đánh về phía tiễn vũ hoàng kim kia. Liễu Tiêm Tiêm thấy gã nọ không thèm để mũi tên trong mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười
giảo hoạt, Nhạc Nhạc thấy vậy trong lòng run lên, thầm nghĩ ‘Cười thật
là đắc ý, thật là âm hiểm, chẳng lẽ nàng đã luyện thành phệ hồn tiễn?’
Người có thất hồn, một mũi tên sao có thể phệ hồn chứ?
Gã què vốn tưởng rằng một chưởng vừa rồi nhất định có thể đem tiễn vũ
kia đánh thành bột phấn. Không ngờ chưởng vừa tới tiễn kia bỗng dưng
trượt sang, phân ra bảy đạo tiễn ảnh, đây không phải là huyễn ảnh, mà
chân chính là bảy mũi tên, liền thất thanh kinh hô “Phệ hồn thất tiễn!”
Nếu hắn chính diện ngăn cản có lẽ còn có cơ hội thoát thân, hiện tại đã muộn rồi…
Bảy đạo tiễn ảnh như có sinh mạng, vô cùng linh xảo xuyên thấu hộ thể
cương khí của hắn, chia ra bắn về bảy đại yếu huyệt. Sáu tên còn lại
nghe tiếng kêu lạ của gã què, muốn giúp hắn đỡ tên đã không kịp nữa.
Thân tiễn ngập hết vào da thịt, chỉ chừa lại vũ mao màu vàng rung bần
bật bên ngoài. Gã què hai mắt mở trừng trừng, giống như con nhím không
cam lòng ngã trên mặt đất, máu lạnh dần.
“Phệ hồn tiễn chuyên phá hộ thể cương khí, chưởng phong, kiếm khí, còn
có thể truy sát địch nhân, chỉ có thể dụng binh khí phản kích.. hắc hắc, Tiêm Tiêm tiểu nương tử quả nhiên có tài!”
Nhạc Nhạc đánh ợ một cái, gặm cái chân thỏ cuối cùng.
Sáu tên thất sát còn lại còn không kịp bi thương, đã bị Tư Đồ gia tướng vây quanh quần đấu, thiếu một người, không cách nào bày trận, bọn chúng rất nhanh bị đánh đến không còn sức chống trả. Trương Mạnh bên tai Tư
Đồ Bằng thì thầm:
“Nhị công tử, bọn chúng không để ý tới lệnh bài Tư Đồ gia, chẳng lẽ là người Vạn Lý Minh dùng ‘ân tình lệnh’?”
Chu Thuận cũng nói:
“Đúng vậy a, Nhị công tử, theo kế hoạch ban đầu, chúng ta nhờ Vạn Lý
Minh phái người ngăn cản không cho bất luận kẻ nào của Phi Mã mục trường vào Nam Lăng vương phủ, nếu là dùng ân tình lệnh, chúng ta cũng không
có cách nào sai sử bọn chúng. Không bằng mặc kệ Phi Mã mục trường, để
cho bọn họ tự sanh tự diệt đi. Chúng ta hỏa tốc chạy tới Nam Lăng, hiện
tại kế hoạch có biến, Nam Lăng Vương cả nhà đến Long Cốt Huyện tế tự tổ
tiên, đây chính là cơ hội ngàn năm có một!”
Tư Đồ Bằng len lén liếc nhìn Liễu Tiêm Tiêm một cái, nói:
“Chính bởi vì kế hoạch có biến, nên ta mới cứu mấy người Phi Mã mục
trường này, cho dù giúp các nàng đến Nam Lăng vương phủ, thì khi đó cảnh còn người mất, một ngàn vạn lượng bạc chẳng lẽ các nàng không muốn đòi
lại.. Rồi lại nói, nếu có thể đem trường chủ Liễu Tiêm Tiêm lấy về nhà,
sau này Tư Đồ thế gia còn phải mua chiến mã nữa sao?”
“Hắc hắc, công tử thật anh minh!”
Hai tên cùng vỗ mông ngựa, lặng lẽ ra ám hiệu cho đám hộ vệ ‘Giết!’.
Sáu tên thảo nguyên tàn phế bị tách ra mới chân chính là tàn phế, mỗi
tên đều bị ba bốn cao thủ ngang hàng vây quanh, ngay cả cơ hội thở dốc
cũng không có, bị Tư Đồ chém rụng bốn tên, tứ mã phân thây.
Chỉ còn dư lại hai tên, một tên cao và một tên lùn.
Hai tên võ công cao nhất, liếc mắt nhìn lẫn nhau, lộ ra vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng.
Chó cùng cắn dậu, người cùng thì…
Một cao một thấp liều mạng nguy hiểm bị chém, đem tay cho vào túi bên hông.
Tư Đồ Bằng bỗng cảm thấy không ổn, đang nhớ lại việc trọng yếu nào đó, hướng hộ vệ hô khẩn cấp:
“Cẩn thận ám khí!”
Lời còn chưa dứt, Ngưu Mao Tế Châm như mưa đầy trời. Hai người này phối hợp rất ăn ý, một bên trái, một bên phải coi như không chút sơ hở.
Ba tên hộ vệ gần nhất cảm ứng có nhanh hơn nữa cũng không thể trốn
thoát, kêu thảm một tiếng, xanh cả mặt, ngã xuống đất co quắp. Những tên hộ vệ khác võ công rất tốt, hơn nữa lại ở khoảng cách xa, cấp tốc nhảy
lên cao, né tránh độc châm nguy hiểm. Tư Đồ Bằng mở ra hộ thể chân khí,
chưởng phong hùng hậu đánh vào hư không, đem độc châm trước mặt toàn bộ
đánh rơi.
Phi Mã mục trường bên kia bị đánh không kịp, mấy hộ vệ đều đã bị thương phản ứng không kịp nữa trúng châm mà chết, Liễu Côn chỉ có năng lực tự
vệ nào còn khả năng lo cho người khác, bi thiết rống lên:
“Tiêm Tiêm mau tránh!”
Liễu Tiêm Tiêm nhìn độc châm tới gần, cười ngậm ngùi, chiêu phệ hồn
tiễn vừa rồi đã đem chút chân khí trong nàng rút hết sạch, hiện tại lấy
đâu ra chân khí hộ thân nữa? Nàng chậm rãi nhắm chặt hai mắt, đợi chờ Tử Thần quang lâm.
Tử thần không tới mà chỉ có mấy cục xương. Tàn hương mê người lướt qua
ngọc thể của nàng, gào thét mà qua. Mỗi một khúc xương mang theo chân
nguyên cường đại, đem độc châm ngăn cản toàn bộ. Nhạc Nhạc liếm liếm đầu lưỡi, đem toàn bộ gà rừng nướng ném xuống, chỉ là lần này hắn lén dùng
thủ pháp mỡ gà nhầy nhụa từ từ chảy khắp bộ ngực Tiêm Tiêm.
Nàng không thấy có đau đớn, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, đột nhiên ngửi
thấy mùi thịt nướng nồng nặc, từ từ mở mắt, vừa lúc thấy được gà nướng
trước ngực, nàng trực tiếp đưa tay tiếp lấy. Nhìn quanh quất chỉ thấy
độc châm cùng xương gà la liệt đầy đất, những người khác cũng vội vàng
tránh né ám khí, cũng không thấy xương gà từ đâu mà đến, chờ lấy lại
tinh thần kỳ quái nhìn Tiêu Viêm, nhìn thịt gà trong tay nàng.
Tư Đồ Bằng mới ra khỏi cửa đã tổn thất ba hộ vệ đắc lực, lửa giận đại
thịnh, không để ý tới Điếu Tử Quỷ ngăn trở, rút đao bên hông, một chiêu
‘Đao phân thiên hạ’ toàn lực đánh ra, đao khí nóng rực trải đầy trời,
cao thấp song sát, sắc mặt bỗng nhiên như chết trôi, bị khí phách bén
nhọn từ một đao của hắn ép đến không thể lui, kêu thảm một tiếng, đồng
thời mất mạng.
Đây chính là khác biệt giữa đẳng cấp.
Tư Đồ Bằng một chiêu trấn trụ toàn trường, gia tướng dưới tay vỗ tay
khen không ngớt gật gù như gà mổ thóc. Liễu Tiêm Tiêm đôi mắt đẹp sáng
ngời, hơi lộ ra vẻ cảm kích sùng bái, mang theo thủ hạ còn sót lại hướng bọn họ bái tạ:
“Liễu Tiêm Tiêm đại biểu Phi Mã mục trường tạ ơn cứu mạng của Tư Đồ công tử!”
Nàng mỉm cười lấy lễ rồi lại nói:
“Món gà rừng này chỉ là món ăn thôn quêm kính xin công tử vui lòng nhận cho làm lễ!”
Vừa nói, đem gà nướng Nhạc Nhạc tỉ mỉ chế biến hai tay cung phụng cho Tư Đồ Bằng.
Nhạc Nhạc trên cây suýt chút nữa thì tức đến nhảy xuống, trong lòng điên cuồng hét lên:
“Tiêm Tiêm nương tử, cái này lễ ra mắt của vi phu, có thể nào tặng cho
cái tên khốn kiếp kia ăn… Bất quá, dùng con gà làm lễ tạ ơn, cũng thật
là không lỗ, hắc hắc, hay cho tiểu nương tử thông minh, không hổ là
đương gia của Phi Mã mục trường, tránh cho Tư Đồ Bằng khốn kiếp kia được thế chào giá lung tung!”
Tư Đồ Bằng hơi ngẩn ra, nhận lấy gà rừng xé toang một nửa, đem một nửa trả lại cho Tiêm Tiêm, nói:
“Tiêm Tiêm cô nương nói vậy chắc còn đang chịu đói, lễ tạ thì không cần, có cô dâng cho đồ ăn lúc đói đúng là mỹ thực!”
Vừa nói vừa giả thành bộ dáng rất hưởng thụ, cắn một miếng nhai nhấu nghiến như lang sói.
Tiêm Tiêm đem nửa con gà còn dư lại chia đều cho những người khác, rồi tự xé lấy một miếng, vừa ăn vừa nghĩ:
“Gà nướng này là ở đâu ra nhỉ? Còn có những khúc xương này đã cứu ta nữa, hình như là thỏ hoang…”
Nàng chẳng phân tâm được lâu, mỹ vị tuyệt diệu khiến nàng tham lam đến
cả xương cũng muốn nuốt xuống, vừa ăn vừa ngẩng đầu hướng trên cây ngắm
nhìn, lẩm bẩm nói:
“Chẳng lẽ là ông trời già thương ta đói liền đem tặng?”
Cô bé mơ hồ ảo tưởng.
Nhạc Nhạc thấy nàng ngẩng đầu, cho là bị phát hiện, đang chuẩn bị hiện
thân. Không ngờ vừa mới nghe câu sau, Nhạc Nhạc xoa xoa chút dầu mỡ dính ngoài miệng, kinh thán ngẩng đầu lên trời than:
“Nương tử ngốc, nàng đã gặp qua ông trời ban cho lương thực bao giờ chưa?”