“Ha ha ha!”
Thanh âm quỷ dị từ Đông bay sang Tây, lại thoáng từ Nam sang
Bắc, sau đó lại phản hồi theo đường cũ, lặp đi lặp lại.
Mọi người đi theo như nghe thấy tiếng quỷ gào thảm thiết, đầu
óc quay mòng mòng. Nghe thanh âm Lục Vô Nhật ngày nào, Nhạc
Nhạc lại thấy đau hết cả đầu, tư vị Thực Cốt Chưởng để lại
khiến hắn vẫn còn sợ hãi, ghét của nào trời cho của nấy,
vội vàng gọi chúng nữ Mộ Dung Kỳ, Yến Vô Song trở về, năm
người kề vai sát cánh, cẩn thận nghênh địch.
Tràng cười kéo dài có đến nửa nén nhang cũng chẳng thấy Lục Vô Nhật đâu, Nhạc Nhạc không nhịn được nhổ một bãi nước bọt
quay về phía khu rừng mắng:
“Ngươi rốt cuộc có ra không thì bảo, bay tới bay lui trên đầu
người ta có phiền hay không chứ! Nếu không xuống, lão tử ôm lão bà về còn ngủ nữa!”
Đám người Tư Đồ Bằng cũng đồng ý với lời Nhạc Nhạc, rối
rít chỉ vào bầu trời đêm tối như mực chửi loạn cả lên.. vẫn
là thanh âm u oán nhưng lại đầy bất đắc dĩ lầm bầm:
“ta cũng muốn xuống sớm một chút kiếm chút uy phong, nhưng…
nhánh cây gai mắc ở thắt lưng ta nãy giờ, làm sao mặt dày hạ
tràng bây giờ!”
Đang lúc ấy thì trong rừng cây cách đó không xa vang lên tiếng quát tháo inh ỏi
“…Lục môn chủ, người bay từ từ, cẩn thận gai hoa hồng… Chúng
tiểu nhân đuổi theo không kịp. A… Môn chủ sao lại bị treo lên cây rồi? Chẳng qua thật là phong độ, chúng tiểu nhân có muốn treo
lên cũng không có cái năng lực ấy!”
Lục Vô Nhật cả giận nói:
“Bớt nói nhảm! Nhanh lên một chút cứu Bổn môn chủ, đừng để hình tượng lãnh khốc vô tình của ta bị phá hư! ”
Mấy đạo thân ảnh thoăn thoắt leo lên câu, sau đó lại nghe tiếng quỷ khiếu âm sâm..
Lục Vô Nhật mang đến ba mươi tên cao thủ Quỷ Ngục rốt cục cũng an toàn hạ xuống mặt đất. Quỷ Ngục đệ tử nghi biểu bất phàm ai nấy đều âm khí âm sâm, sát khí đằng đằng, khí thế cùng Tư
Đồ gia hoàn toàn trái ngược, trong tay cầm binh khí quái dị như cái móc liềm, trên ngực săm mấy hình đầu lâu ghê rợn, trông có vẻ nguy hiểm.
Nhạc Nhạc đưa mắt quan sát tình huống đối phương, Tư Đồ thế
gia còn có bảy tám trăm, Vạn Lý Minh còn có hơn một trăm, hơn
nữa còn có hai mươi mấy đệ tử Quỷ Ngục Môn, còn có Tam Mộc
Đồ, Chu Thuận, đều là nhất đẳng cao thủ. Tình huống hết sức
không lạc quan chút nào.
Hơn hai chục đệ tử Quỷ Ngục Môn chung quanh, võ công đều là
nhất đẳng, trong mắt tử khí trầm trầm, cực giống một xác
chết vô hồn. Nhạc Nhạc nhỏ giọng dặn dò:
“những người này khó đối phó, lát nữa nghe khẩu lệnh của ta, đánh không lại thì chạy!”
Chúng nữ âm thầm gật đầu, chợt nghe Lạc San từ bên ngoài vòng vây hô:
“Ca, muội trở lại giúp ca rồi! Coi như hai cái lão quỷ các
ngươi có lương tâm, biết trở lại giúp ta, hừ, nếu dám một mình chạy trốn, sẽ không bao giờ ..cho các ngươi uống rượu nữa! Oa,
tên khốn kia, dám chém ta, xem chiêu – Song Quyền Tứ Thủ!”
Một trận kêu thảm thiết truyền đến, Lạc San lại nói với hai lão quỷ:
“Chiêu này sai lại không quá hữu dụng, đã đánh hắn không chết, sao lại giống như mập ra thế này?”
Yếu Tử Yếu Hoạt vừa đánh vừa kêu trời:
“Ta không muốn sống nữa! Nha đầu ngươi dùng chiêu này đối phó
với một địch nhân, đem một cây gậy trúc đánh thành bộ dáng bà bầu, còn đang không ngừng phún huyết, xương cốt của hắn hoàn
toàn vỡ vụn rồi, nội tạng toàn bộ… Aizz, đừng có trừng mắt
với ta, ta không nói nữa!”
Nhạc Nhạc cười khổ, ‘Sao nàng lại quay lại? Theo chân bọn họ còn an toàn hơn chút ít!’
Lạc San lộn mấy vòng tuyệt đẹp chính xác rơi bên cạnh Nhạc Nhạc – trung tâm của vòng vây. Hoan hỉ hô lên:
“Cho dù ca ở đâu chăng nữa, muội cũng muốn đi theo ca! bên cạnh
ca thật an lòng! Ta cũng muốn giống các nàng vĩnh viễn đi theo
chàng!”
Nàng chỉ vào đám người Mộ Dung Kỳ nói.
Nhạc Nhạc xoa xoa đầu nàng, vui mừng cười nói:
“San nhi thật ngoan, gần đây võ công rất có tiến bộ nha, lại đây nào, cùng nhau chiến đấu, vì một đại kết cục”
Yếu Tử Yếu Hoạt, hai lão đầu đáng thương cũng nhảy đến bên
cạnh Lạc San, chỉ là không ngừng than thở. Lạc San trừng mắt
nhìn bọn họ một cái, mới bất mãn im re.
Điếu Tử Quỷ sớm đã chạy đến bên Lục Vô Nhật an vấn, Khu
Trùng Quỷ lại càng xấu hổ lão lệ tung hoành, thật thương tiếc cho đám độc trùng. Cho đến khi Lục Vô Nhật chịu không nổi,
đồng ý cho hắn mượn vạn độc huyết trì nuôi côn trùng, hắn mới hưng phấn bò dậy tạ ơn.
Tư Đồ Bằng không có nhàn rỗi như vậy, cố nén bi thương, chính
sự hàng đầu, vội cho thủ hạ thu thập thi thể Trương Mạc Hưu,
nhưng mục đích thật sự là tìm Nguyệt Thần binh thư.
Lục Vô Nhật thẳng tiến bước về phía Nhạc Nhạc, khí cơ âm lãnh bao trùm lấy thân thể hắn.
Vương Nhạc Nhạc tự biết không phải đối thủ của hắn, lần
trước công lực toàn thịnh, Lục Vô Nhật không tới năm thành, mới có thể liều mạng lưỡng bại câu thương. Hôm nay tình huống vừa
lúc ngược lại, Nhạc Nhạc trong lòng đang tính toán xem quần ẩu lão như thế nào?. ‘Không được! Đối phương có hơn một ngàn
người, không khả thi. Dụng độc? Lại càng không thể, bản thân
Lục Vô Nhật chính là độc thể, hạ độc hắn thì còn kém nhiều
lắm. Dẫn thiên lôi, dùng thiên ngoại phi tiên? Phì, lấy đâu ra lôi điện, chưa nói trăng đang sáng vằng vặc, có thêm tám mười ngày nữa cũng sẽ không có mưa..’
Có câu, chiến thắng nỗi sợ hãi là thành công đầu tiên.
Cước bộ lão quỷ dị như một loài rắn độc, Thực Cốt Chưởng âm lãnh xám xịt, toàn lực thi triển đánh tới Vương Nhạc Nhạc,
chưởng phong tiếng rít vù vù mang theo mùi tanh hôi, áp sát hộ
thể chân khí màu phấn hồng.
"Thân pháp thật nhanh, độc chưởng cũng thật phi thường! Tốt…chỉ có khuôn mặt là ghê tởm!"
Nhạc Nhạc thân rơi hiểm cảnh nhưng cái miệng không có nhàn rỗi, không ngừng chọc giận Lục Vô Nhật.
Lục Vô Nhật bị lâm vào trạng thái cuồng nộ, đập chết mấy tên Tư Đồ gia thất thủ, Nhạc Nhạc thừa dịp hắn vô ý, lén đem thôi tình chân khí trong cơ thể kích hoạt, hòa cùng kiếm khí màu
phấn hồng đánh ra, chỉ một thoáng, tứ phía tràn ngập mùi
hương thoang thoảng, chỉ là một chút.
Nhưng chỉ một chút ấy cũng đủ để phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mấy trăm Tư Đồ gia tướng chóng mặt đem vứt hết đao kiếm liểng
xiểng trên mặt đất, kêu hừ hừ như heo đực, đứa thì hì hục quay tay, đứa thì ôm gốc cây giải tỏa(^^…
May mà mấy mỹ nữ vẫn còn đang che mặt, nếu không thì… Tham
tướng Trương Mạnh, Chu Thuận vừa thấy bộ dáng này của thủ hạ, nhất thời nộ hỏa bừng bừng, quát:
“Chúng mày đứng dậy cho tao, nhặt binh khí lên!”
Tư Đồ Bằng thấy hai người bọn họ hai tay trống trơn, bất mãn hỏi:
“Binh khí của các ngươi đâu?”
Hai người thấy bất hảo vội nói:
“Bị cha ta đoạt! À không không, rơi trên mặt đất mất rồi, không
biết tại làm sao… hôm nay nhị công tử thật ôn nhu gợi cảm nha…”
Tư Đồ Bằng toàn thân nổi hết da gà, che đi bộ vị trọng yếu, từ từ lui về phía sau..
Khu Trùng Quỷ bò lên mặt đất ngửi mấy cái, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to:
“Ha ha ha, mùi vị cực phẩm xuân dược, ta đêk sợ, xuân dược càng lợi hại đối với ta càng hữu dụng! Ha ha.”
Điếu Quỷ Tử liếm liếm cái lưỡi dài, ác độc quát:
“Câm miệng, không nói cũng không ai nói mi câm, nhanh tìm thuốc giải cho ta!”
Khu Trùng Quỷ bất đắc dĩ cười nói:
“Hắc hắc sư huynh cũng biết xuân dược không có giải dược… a~~ sao lại oánh ta. A~~ a đừng có đánh vào mặt!”
Chúng nữ Mộ Dung Kỳ, Yến Vô Song ngửi thấy mùi thơm mê người
quen thuộc, nhìn nhau cười một tiếng. Tiếng cười như chất kích
thích, tay quay càng thêm điên cuồng, đoàn quân Quỷ Ngục Môn đệ
tử hơn hai mươi chín tên tan rã đến thê thảm, bảy tám gã đã
chết trong hưng phấn xúc động.
Trương Dương sắc mặt ửng hồng, ngó chừng vẻ mặt Mã Vạn Lý hổn hển nói:
“Minh chủ, hay là chúng ta trở về thành trước giải độc đã
rồi nói sau, ở lại đây cũng vô ích, chúng ta đi rooifk Tư Đồ gia vẫn còn hơn mấy trăm người, còn có cao thủ Quỷ Ngục Môn, chưa
kể..”
Hắn chỉ chỉ đám đệ tử đang cố nén dục hỏa
“Bọn họ sắp chịu không nổi rồi, nếu không trở về sợ rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
Mã Vạn Lý vuốt vuốt mấy sợi lông cằm, gật đầu lia lịa:
“Ta cũng đang có ý đó, chúng ta về thành!”
Lời còn chưa dứt, thủ hạ đã chạy được hơn hai dặm, đều là cao thủ khinh công, võ công trác tuyệt.
Lục Vô Nhật cách Nhạc Nhạc gần nhất hai mắt đã sớm chuyển
sang màu đỏ, rít lên càng đánh càng nhanh. Khí lực tựa hồ gấp đôi bình thường, Nhạc Nhạc khổ không thể tả, thật vất vả mới tìm ra khe hở, dùng tinh thần lực công kích, hiệu quả cũng
không đáng kể, Lục Vô Nhật chẳng qua chỉ hơi ngẩn ra lập tức
khôi phục trạng thái cuồng bạo.
Hai người đều lấy nhanh chế nhanh, toàn lấy tốc độ để thủ
thắng, đảo mắt đã quá trăn chiêu. Vạt áo Nhạc Nhạc đã bị mồ
hôi nhuộm ướt, thở hổn hền. ‘Mân Côi chi thứ’ đã sử ra vài
lần, đã như nỏ kéo hết đà rồi, thương ngân phu vũ, thiếu chút
nữa đã tự đả thương chính mình rồi, chỉ có điều ‘Thệ Ngôn’
còn chưa có sử dụng. Bất quá hắn biết, cho dù có là ‘Tâm
toái’ cũng không thể khiến lão thú điên này dừng tay.
Lục Vô Nhật lại không cường hãn như bề ngoài, hắn trúng thôi
tình chân khí phải dùng một phần nhỏ nội lực chế trụ, hít
càng nhiều thôi tình chân khí, lão áp chế càng thêm lao lực,
hiện tại đã sắp đến giai đoạn bộc phát rồi.
Đúng lúc này Nhạc Nhạc đâm một kiếm vào ngực Lục Vô Nhật,
lão không lùi mà tiến, tay trái dính đầy khói độc màu đen,
biến chưởng thành trảo, một đạo hắc quang lướt qua thân kiếm
màu đỏ. Nhạc Nhạc thấy lão không né, cho là đầu óc lão bị
xuân dược ảnh hưởng, đang mừng thầm chợt thấy thân kiếm không
tiến thêm tấc nào nữa, thế mà lại bị lão dùng tay tóm lấy.
Còn chưa kịp hoảng hồn, một tay kia của Lục Vô Nhật chưởng
kình chân khí hùng hậu, hướng hắn đánh tới.
Nhạc Nhạc thầm cười khổ, hiện tại chỉ có thể liều mạng
đánh liều một chưởng, nghĩ xong hạ quyết tâm, tay trái vận
khởi mười hai thành công lực, cương khí màu hồng bao chặt lấy
lòng bàn tay, như một đạo lưu tinh rực lửa đón nhận sương mù
đen đặc.
Ba!
Một thanh âm nổ ra giữa hai bàn tay, hai người chợt phân.
Lục Vô Nhật trên không trung vội vàng thối lui năm sáu thước
mới đứng vững thân mình. Vương Nhạc Nhạc bàn tay trái đã mất
đi tri giác, nửa người chết lặng, há mồm phun ra một ngụm máu
nhỏ, thầm nghĩ: “Lại hộc máu? May mà ta đã dùng chân khí ngăn
trở độc khí, nếu không thì ngay cả sức để mà chạy cũng không
có…Bất quá phiêu diêu hồi lâu mà sao còn chưa rơi xuống đất
nhỉ?”
“Ca, ca lại bị thương ư?”
Một âm thanh rất quen thuộc vang lên bên tai Nhạc Nhạc, trong lòng hiện lên cái tên, Tiểu Vi ư?.
“Ca, ca nhìn gì đó, là muội đang ôm ca đây, nhìn phía sau xem!”
Nhạc Nhạc vẫn giáo dác nhìn quanh, thấy một bóng người quen thuộc, bật thốt lên:
“Nhược Tuyết?”
Một trung niên tóc trắng, lông mi trắng hướng Nhạc Nhạc bất mãn nói:
“Nàng không phải là Nhược Tuyết, nàng là phu nhân của ta Lâm Tố! Nhìn cho kỹ chớ có nhận nhầm!”
“Là người sao?”
Vương Nhạc Nhạc lại hỏi.
Ta là phu quân Lâm Tố, à… cũng chính là phụ thân Nhược Tuyết!
Theo giang hồ đồn đại cũng là nhạc phụ của ngươi, ngươi nói
xem! Chung Vô Nhai vẫn dùng một loại ngữ điệu bình bình đạm
đạm nói.
Nhạc Nhạc không biết nên nói với Tiểu Vi thế nào, chẳng qua
chỉ hơi kinh ngạc với Chung Vô Nhai, gật đầu lầm bầm:
“Bất quá, nghe nói…các vị… dường như đã..?”
Lâm Tố nhảy vô nói:
“Nói láo, toàn là nói láo! Chúng ta chẳng qua chỉ vui đùa du hí một chút mà thôi…”
Mộ Dung Kỳ, Mặc Linh Tử thấy Nhạc Nhạc bị thương, thoắt cái nhảy đến bên cạnh, cắt lời của Lâm Tố:
“Ca..ca không có sao chưa? À, Tiểu Vi ngươi đã trở lại đấy ư? Đem ca ca giao lại cho chúng ta!”
Lạc San lại càng bốp chát, le lưỡi với Tiểu Vi nói:
“Ta nhớ ngươi đã bỏ Nhạc lang, hừ, vẫn còn biết quay lại cơ
à? Ta chính là Lạc San tiếng tăm lừng lẫy, sợ chưa!”
Nhạc Nhạc loạng choạng đứng trên mặt đất, nói với Lạc San:
“San nhi, phải lấy lễ đãi nhân, lấy đức thu phục nhân tâm…”
Giang Tiểu Vi trong lòng mặc dù sớm có chuẩn bị, chuyện tới
nước này thấy Nhạc Nhạc không để ý tới mình, trong lòng đau
nhói như ngàn vạn ngân châm hành hạ, nước mắt tuôn rơi, lăn dài trên đôi gò má:
“Ca, là Tiểu Vi sai rồi, xin chàng tha thứ, hu hu, trước kia chàng đã nói không tức giận!”
Nhạc Nhạc thấy bộ dáng nàng bi ai, có chút mềm lòng, thở dài một tiếng:
“Aizzz.. ta cũng đâu có tức giận, chẳng qua trong lòng bấn
loạn, cổ nhân có câu trời đa tình trời cũng già, nhân đa tình
nhân chết sớm, xem ra mạng ta không còn được lâu nữa.”
“Ca…”
Tiểu Vi khóc lớn thành tiếng, còn có lời muốn nói đã bị Lâm Tố kéo lại khuyên nhủ:
“Nam nhân chính là đồ sĩ diện, rõ ràng đã tha thứ cho ngươi,
lại không chịu xuống nước nói rõ. Ngươi đừng khóc, nhớ kỹ lời ta nói, đối với nam nhân phải ôn nhu, ôn nhu…”
Quay đầu đột nhiên thấy Lục Vô Nhật bay đến bên cạnh, nàng đôi mắt đẹp trợn tròn, hét lớn một tiếng:
“Lục Vô Nhật, lão khốn kiếp nhà ngươi, bị lão nương bắt gặp
chỗ này, hôm nay phải lột da ngươi ra! Phu quân chớ có đứng ngốc ở đấy, đã đến giờ báo thù rồi!”
Như hổ báo hạ sơn, song chưởng mang theo cương khí độc phong, như phong như điện tấn công hướng Lục Vô Nhật. Chung Vô Nhai cũng
nhảy vào trợ chiến, vừa đánh vừa la:
“Phu nhân, nàng có phải đánh nhanh quá hay không, Lục Vô Nhật còn chưa có mở miệng nói lời thoại mà!”
Lâm Tố phách liền thập bát chưởng, không kịp lấy hơi, hỏi hắn còn thời gian đâu mà nói?
Chung Vô Nhai xoay người bay lên không ngăn cản đường lui của Lục Vô Nhật, phách ra hai mươi bốn chưởng, hô:
“Ví dụ như sẽ nói: - a… thì ra các ngươi còn chưa có chết!..”
Lâm Tố gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người đột nhiên dừng tay, nói:
“Cho ngươi thời gian nói một câu!”
Lục Vô Nhật thở hồng hộc, mồ hôi dầm dề dùng giọng vô cùng kinh ngạc nói:
”A… thì ra là các ngươi”
Đúng lúc này Lâm Tố quát một tiếng lại nhào tới. Cùng lúc
Chung Vô Nhai cũng xuất thủ công kích, không để lỡ thời cơ nói:
“một chút sáng ý cũng không có, ta nói cái gì, ngươi nói cái đó, thà không nói còn hơn!”
Vương Nhạc Nhạc khóe môi máu tươi còn chưa kịp lau, miệng kinh
hãi đến không khép lại được, Yến Vô Song đẩy đẩy cánh tay hỏi:
“Ca, ca làm sao vậy?”
Nhạc Nhạc phất tay một cái, ý bảo nàng yên tĩnh, hồi lâu mới chậm rãi nói:
“Hung mãnh, cường hãn, ta còn cảm nhận được một thứ rất nguy hiểm đang từ từ nhích tới gần”
Lục Vô Nhật bị Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố hợp sức tấn công. Mọi người chỉ thấy hai luồng thanh quang đuổi theo một đoàn hắc vụ bay tán loạn. Hắc vụ cùng thanh quang tán rồi lại tụ. Chẳng
qua thanh quang kia càng tụ càng dày đặc càng đánh càng thịnh.
Rất nhiều tên bị trúng xuân dược hành hạ, ngửi thấy mùi thanh
sắc bạch vụ, hai chân duỗi ra, run rẩy mấy cái rồi tắt lịm.
Hắc vụ bị đánh trúng, ba mộ tiếng bị đánh bay ra ngoài tám
trượng, đụng gãy liên mấy cái cây. Lục Vô Nhật cũng phun ra một ngụm máu đen, che ngực hướng phía chân núi bỏ chạy. Tư Đồ
Bằng thấy chuyện không ổn, dưới sự bảo vệ của của đám gia
tướng trung thành rút lui, bỏ lại vài tên gia tướng thần trí
bất thanh tinh trùng thượng não. Quỷ Ngục môn đệ tử một tên
cũng không chạy, Điếu Quỷ Tử khinh công trác tuyệt, thấy lão
đại bỏ trốn, không nói một câu chạy vào trong rừng ngay cả sư
đệ Khu Trùng Quỷ cũng chẳng thèm quản nữa.
Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố thấy Lục Vô Nhật chạy trốn lửa giận
không có chỗ phát tiết, độc phong màu xanh gầm thét xé nát
mấy tên đệ tử Quỷ Ngục Môn không kịp chạy trốn, không có cốt
nhục phân ly, không có tiếng kêu thảm thiết chói tai, chỉ là
nhẹ nhàng lướt qua, một giấc ngủ say vĩnh hằng.
Vượt qua kiếp nạn mới có thể phục sinh, bất quá vẫn còn một người không thể sống lại, bởi vì hắn còn chưa có độ kiếp.
Oa, thật nhiều trùng tử, xích hạt tử, kim ngô công,.. ta muốn
thu thập hết lại, tất cả đều là của ta…a…. làm sao lại chẳng
còn ai thế này? Làm sao lại còn một mình mình, Lục môn chủ
đâu? Khu Trùng Quỷ mồ hôi lạnh ứa ra, sợ hãi ngó chừng Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố.
“Ngươi là Khu Trùng Quỷ một trong ngũ quỷ của Quỷ Ngục Môn?”
“Đúng vậy, chính là bổn quỷ, a, các ngươi đừng tới đây tới
nữa ta sẽ triệu trùng tử cắn ngươi,… đừng tới đây, ta còn chưa
muốn chết, ta mới xuất trướng, tuổi còn trẻ, chỉ là kẻ tay
sai không phải chủ mưu. Rồi hãy nói, ta còn không có lộ mặt ra, mặt của ta vẫn bị bịt kín, trước khi chết cho ta được lộ mặt lần cuối!”
“Cho ngươi được lộ mặt! Nhanh lên một chút, nắm tay của ta không có kiên nhẫn đâu!”
Lâm Tố lạnh lùng quát.
Bàn tay mập mạp của Khu Trùng Quỷ chầm chậm gỡ mặt nạ
xuống, thấy khuôn mặt hắn, hai người Lâm Nhị toàn thân nổi da
gà, đồng thời vận đủ mười hai thành công lực đánh về phía
đầu của hắn. Khu trùng quỷ không kịp kêu một tiếng hồn đã về
Tây Thiên.
Sắc trời ửng hồng, nơi đây lại khôi phục an tĩnh, Toàn Giới
đại sư lặng lẽ bay ra khỏi chùa. Thấy thi thể đầy đất hơi vẻ
không đành lòng, chấp tay hành lễ, lẩm bẩm niệm kinh siêu độ
vong hồn:
“Phật Tổ linh thiêng phù hộ, Tầm Phật Tự cũng được bình an
mấy ngày rồi. Trương gia mới cưới tiểu thiếp thật là tươi ngon
mọng nước, ngày mai đi nhà hắn truyền kinh thuyết đạo, aizzz,
Vương Nhạc Nhạc tiểu tử này nữ nhân bên cạnh ai nấy đều xinh
đẹp, thật làm cho người ta ganh tỵ, tội lỗi! tội lỗi! Phật Tổ từ bi, sao dám động tà niệm như vậy, tiểu tử kia coi nữ nhân
như bảo bối, trừ phi ta không muốn sống… còn muốn tiêu diêu mấy
ngày nữa!”
Hết Quyển 5
Tóm tắt quyển 6:
Nhạc Nhạc lên đường đi Vu Sơn cứu Nhược Tuyết, lại một hành
trình diễm ngộ đầy lý thú với lũ cường đạo, thích khách,
long điêu… Dọc đường qua Nam Lăng, dưới tình huống hỗn loạn gặp
lại Quan Thái, trong lúc vô tình phá đi âm mưu vô cùng đen tối
của bọn xấu. Câu chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào. Hãy cùng
Tân Tân đón đọc tập tiếp theo của bộ truyện: “Ngộ Tắc Thu Chi”