Nhạc Nhạc há mồm chen vào:
“Hồ A Tam ta ở chỗ này thề, sau khi lấy tiền lập tức dẫn thủ hạ rời đi, nếu phạm lời thề, thiên lôi giáng xuống, quỷ thần
bất dung”
Thanh âm mặc dù kiên định nhưng trong lòng âm thầm bật cười. “Ta
Vương Nhạc Nhạc nào biết Hồ A Tam là ai? Muốn đánh thì đánh
Hồ A Tam đi, nói sau vậy, lão tử đi rồi lại có thể trở về!
Sẽ không coi là làm trái lời thề rồi!”
Tư Đồ Bằng nghe mà chân mày nhăn lại, mồ hôi lạnh chảy ra, vội sai thủ hạ đưa đi một triệu ngân phiếu. Có thể giáp mặt nhiều người như vậy lập độc thệ, hắn không thể không tin.
Nhạc Nhạc nhận lấy ngân phiếu, cặn kẽ kiểm tra đo lường thật
giả một chút mới ném cho Mặc Linh Tử, xoay người hô:
“Các huynh đệ, chúng ta đã thu tiền, phát thệ thì phải tuân
theo, ngay lập tức trở về hang ổ chia tiền thôi! Ha ha ha, đi!”
Mới vừa đi được mấy bước, thân hình lại dừng lại hướng về phía luân hồi sát thủ hô:
“Huynh đệ sát thủ, tự cầu đa phúc, tìm lãnh đạo anh minh, tốt nhất là giống như ta vậy! Ha ha, các ngươi bận rồi, chúng ta
phải về chia tiền thôi, rút thôi, các huynh đệ!”
Trong lúc nhất thời, Nhạc Nhạc mang theo gia tướng Lạc gia, ma
giáo hơn trăm người toàn bộ rời đi, chỉ để lại khói bụi nhàn
nhạt.
Một Luân Hồi sát thủ bị vây, kinh ngạc ngó chừng phương hướng Nhạc Nhạc rời đi, hô:
“má ơi, mang theo huynh đệ một bang, tùy tiện nói đôi câu đã vơ
vét hơn một trăm vạn lượng bạc, được lão đại như vậy ta đã
tình nguyện theo hắn rồi!”
007 cũng kinh ngạc ngó chừng tình hình Nhạc Nhạc, thở dài nói:
“Huynh đệ, tống tiền hay lắm! Nếu có thể bái ông làm thầy, ta cả đời cũng không tiếc!”
Tư Đồ Bằng thở dài một hơi, nói:
“Đám cường đạo kia cuối cũng rời đi, ta đường đường thống
lĩnh năm vạn thành phòng quân, Tư Đồ thế gia nhị công tử, từ
khi nào ngay cả cường đạo cũng phải sợ, buồn cười!”
Trương Mạc Hưu lắc đầu nói:
“Bọn họ tuyệt không phải cường đạo, mấy thế lực muốn cướp
lấy binh thư bị thanh trừ không ít, còn lại Hoan Hỉ Giáo đảo
loạn, còn có thế lực Lạc Gia mạnh nhất không có xuất hiện,
chẳng lẽ là Lạc Gia thuê những người này?”
“Hừ hừ, sau khi trở về lại phái người truy xét hành tung bọn
họ, nghĩ muốn nuốt bạc Tư Đồ gia, chỉ sợ bọn họ vô phúc tiêu
thụ, mới vừa rồi phái Điếu Tử Quỷ về gọi viện binh cũng nên
trở lại rồi. A~ ngươi.. các ngươi sao lại trở lại?”
Tư Đồ Bằng thấy Vương Nhạc Nhạc dẫn một nhóm người vừa chạy đã trở lại, tức đến nảo nhảy ra ngoài.
Vương Nhạc Nhạc thanh âm buồn bực, quát:
“mụ nội nó, ta cũng không muốn trở lại, ngoài rừng có đám
khốn kiếp, một thân khôi giáp như rùa đen, nói cái gì là Tư Đồ gia gia tướng, có hơn một ngàn người, chúng ta không xông ra
được, chỉ có thể trở về! Ta cho ngươi biết, cái này cũng không tính Hồ A Tam ta làm trái lời thề, đây là bị ép, đám điểu
nhân Tư Đồ gia các ngươi không có hảo tâm, một bên ép ta thề
độc, một bên làm trái, lão thiên gia, người làm chứng cho ta,
muốn trừng phạt thì phạt Tư Đồ Bằng, để cho yêu ma quỷ quái
tìm hắn, ban đêm lén ăn hết nội tạng hắn luôn”
“Ha ha ha, ta nói các ngươi chết vì bạc, nhân mã Tư Đồ Thế gia đã đến, các ngươi còn không giơ tay chịu trói?”
Tư Đồ Bằng vừa nghe nhân mã trong nhà tới, hưng phấn đến tột
cùng, ngay cả lời nhục mạ của Nhạc Nhạc cũng không để trong
lòng, nghiêng người nói với Trương Sở Hưu:
“Điếu Tử Quỷ tốc độ rất nhanh, may nhờ kịp thời chạy tới,
nếu không hơn một trăm vạn lượng bạc uổng phí rồi!”
Vương Nhạc Nhạc chửi đổng:
“Đừng tưởng rằng nhiều người là giỏi, bức lão tử Hồ gia nhà ngươi, cho dù chết cũng sẽ kéo theo ngươi chôn cùng!”
Vừa nói, một cỗ tinh thần lực sắc nhọn giống như sát khí
thực chất, đánh về phía Tư Đồ Bằng, đâm vào thân thể hắn.
Tư Đồ Bằng đột nhiên toàn thân lạnh như băng, cảm giác linh hồn như bị thứ gì đó đâm vào vô cùng đau đớn, một chút phản
kháng cũng không có, vô số hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, thật giống như dạo qua Quỷ môn quan một vòng. Trương Mạc Hưu
thấy hắn sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, vội đưa vào
một cỗ chân khí thuần khiết thuận lợi chảy vào trong cơ thể Tư Đồ Bằng, ngoại trừ cảm giác lạnh như băng lúc đầu, mà chân
khí cũng không có bế tắc, hắn đang không biết làm sao, Tư Đồ
Bằng đã khôi phục bình thường, chỉ là khuôn mặt suy yếu không
tả nổi (Mãi về sau mới tả nổi), so với một đêm ngự ba trăm nữ sắc quỷ còn muốn nhu nhược hơn, chỉ cần bị gió thổi một cái là ngã sấp mặt xuống ngay.
“Nhị công tử, làm sao vậy?”
Trương Mạc Ưu quan tâm hỏi.
“Sư… sư phụ, người nọ võ công rất tà môn, thật giống như bí
thuật Hoan Hỉ Giáo phương Bắc, bị hắn trừng mắt liếc một cái, toàn thân lạnh như băng khó chịu vô cùng!”
Tư Đồ Bằng được Trương Mạc Hưu dìu lấy, suy yếu chỉ vào Vương
Nhạc Nhạc, cũng không dám nhìn vào ánh mắt hắn nữa, hai chữ
‘Sư phụ’ thật lâu mới thoát ra khỏi miệng, hô lên.
“Nói nhả, Hoan Hỉ giáo vẫn là ám đồng minh của chúng ta, bọn họ làm sao phản bội được? Lại nói tà thuật dụng nhãn thuật
công kính cơ hồ chỉ có Hoan Hỉ Giáo, hoặc giả chỉ bản thân
Hoan Hỉ trưởng lão mới có công lực như vậy, bọn cường đạo này làm sao lĩnh hội được vô thượng tà công như vậy?”
Trương Mạc Hưu trên dưới đánh giá mấy lần Nhạc Nhạc, không thể tin được lắc đầu.
“Sư phụ, nếu không để bọn chúng chạy? Chỉ cần giết mấy chục
tên sát thủ Luân Hồi này, chúng ta cũng coi như xuất khẩu ác
khí!”
Tư Đồ Bằng có chút yếu thế nói.
Trương Mạc Hưu lại sờ sờ Nguyệt Thần binh thư trong ngực, có chút giận tái quát lên:
“Không nên bị địch nhân hù cho vỡ mật, bình thời ta dạy ngươi
làm sao, dũng khí chiến thắng là mấu chốt. Bọn họ chỉ có
bốn trăm mạng, sao có thể địch nổi hơn một ngàn cao thủ của
ta. Tu vi của ngươi nếu hơn một tầng, sao có thể sợ hãi chiến
đấu như vậy. Nếu không sau này cho dù đình trệ bất tiến, đại
sự Tư Đồ thế gia còn muốn ngươi chủ trì, ngươi hiện tại khiếp
đảm như vậy còn lấy lực lượng gì ra tranh giành kế vị với anh trai ngươi? Đao Cốc chúng ta, còn có Quỷ Ngục Môn Lục Vô Nhật
toàn tâm ủng hộ ngươi, chỉ có Hoan Hỉ giáo ủng hộ đại ca
ngươi. Ai mạnh ai yếu vừa so đã biết! Ta đã thông tri Đao Cốc
chưởng môn sư huynh phái ra thất đao trận đang trên đường tới Nam
Lăng, đợi đến thời khắc mấu chốt, chưởng môn sư huynh cũng sẽ
xuống núi, giúp ngươi một tay, ngươi còn có gì phải sợ!”
Tư Đồ Bằng bị hắn giáo huấn phải cúi đầu vâng vâng dạ dạ, có chút e sợ nói:
“Sư phu nói rất đúng, là đồ nhi chột dạ khiếp đảm, sau này
đại sự chắc chắn thành, không cô phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Trương Mạc Hưu hài lòng gật đầu, lại nói:
“Vạn Lý Minh gần đây không thể xuất lực, dường như chỉ muốn
rút khỏi khống chế của Tư Đồ thế gia, lát nữa chúng ta rút
lui về sau, để bọn hắn nếm chút khổ sở, ngươi xem thế nào?”
Tư Đồ Bằng lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, gật gật đầu nói:
“Đồ nhi đang có ý đó, dù sao thực lực Vạn Lý Minh đã bị tiêu hao năm sáu thành, chờ giải quyết xong chuyện Nam Lăng, bọn họ
nhiều nhất cũng chỉ có hai thành lực lượng thời toàn thịnh,
không đủ gây sợ, đến lúc đó sẽ đem bọn họ nuốt sạch!”
Trương Mạc Hưu nhìn ra ngoài bảy tám trăm trượng, nhìn Mã Vạn
Lý vây bắt Luân Hồi, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý giả tạo.
“Nhị công tử, thuộc hạ dẫn người chạy tới!”
Thanh âm Điếu Quỷ Tử phiêu hốt bay tới, hơn ngàn bước chân nhẹ
nhàng chỉnh tề đi tới, cũng lặng lẽ dừng lại, đem hơn bốn trăm người Luân Hồi Nhạc Nhạc, bao vây thật chặt.
“Sư huynh, huynh trở lại là tốt rồi, huynh cũng biết, võ công
của ta không tốt lắm, độc trùng cũng bị ăn sạch, lát nữa thời điểm hỗn chiến, huynh cần phải chiếu cố nhiều hơn đến ta!”
Khu Trùng Quỷ mặt mếu khóc tang, nắm lấy cánh tay Điếu Tử Quỷ không chịu buông.
Điếu Tử Quỷ khó xử nhìn về phía Tư Đồ Bằng, trưng cầu ý
kiến hắn, Tư Đồ Bằng thấy một ngàn gia tướng chạy tới, trong
lòng thoáng kiên định, khổ sở yếu ớt cười nói:
“Điếu Tử Quỷ kịp thời đưa tớ viện binh, lập công lớn, lát
nữa thời điểm hỗn chiến, ngươi cẩn trọng bảo vệ hắn, Lục
Chưởng môn rất coi trọng hắn!”
Hai tên gia hỏa nửa người nửa quỷ, vội cảm tạ.
Hai vị tham tướng đầu lĩnh chạy tới hành lễ với Tư Đồ Bằng:
“Trương Mạnh, Chu Thuận bái kiến nhị công tử! Thuộc hạ mang
tới một ngàn gia tướng, tới trước nghe Hậu công tử sai khiến.”
Tư Đồ Bằng cố sức giơ tay lên, miễn cưỡng cười nói:
“Hai vị không cần đa lễ, mau đứng lên!”
Lạc Hà thân bị bao vây, trong lòng khẩn trương có chút oán giận nói:
“Vương Nhạc Nhạc, chính là chúng ta hoàn toàn nghe lời ngươi, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
Nhạc Nhạc còn chưa trả lời, Yến Vô Song không nhịn được nói tiếp:
“Bị bao vây có liên quan gì đến ca ca, là ngươi mang binh quá
ít, nếu là bọn họ ngót nghét một vạn, một ngàn người bọn
họ bao vây được sao?”
Nhạc Nhạc cười hì hì che miệng nhỏ của nàng nói:
“Song nhi không nên nói lung tung, ta tự có tính toán, ha ha, bất quá ngươi mang binh đúng là quá ít nha!”
Lạc Hà trợn mắt một cái, xoay người tìm An Định Thư thương lượng.
Lạc San quay đầu nhìn Nhạc Nhạc một chút, vừa nhìn Lạc Hà
một cái, cười hì hì không để ý tới, địch nhân đếm trên đầu
ngón tay rốt cục có mấy người?
Nhạc Nhạc vỗ vỗ tay, lại nói:
“Chư vị tới đây, thương lượng một chút chuyện tình phá vòng
vây, Lạc huynh, không nên tức giận, tới hay không tới đây? Không
tới ta liền dẫn người bỏ chạy, cũng mặc kệ thủ hạ ngươi chết hay sống, cũng không quản tunh tích Binh thư nữa, đúng, thế mới ngoan! Khụ khụ, tốt, hiện tại ta nói phương án hành động kế
tiếp.”
Thứ nhất, bọn họ có một ngàn hai trăm người, chúng ta chỉ có bốn trăm người, tương quan gấp ba, cho nên chúng ta rộng lượng
lấy chữ Trốn làm chủ, như thế nào mới trong chạy trốn tổn
thất ít nhất, có thể thừa dịp loạn cướp đoạt binh thư, đây là mấu chốt vấn đề. Vấn đề mấu chốt để sau thảo luận.
Thứ hai, bọn họ chủ yếu muốn tiêu diệt chúng ta, mà chúng ta
lại muốn toàn lực ám sát Tư Đồ Bằng, đúng, chính là cái đầu của hắn, mấy lão gia hỏa đi cùng, võ công cũng bình bình,
nga, chỉ có Lạc Hà huynh là cao thủ vượt trội (Lạc Hà lau mồ
hôi, trừng mắt không phục nhìn Nhạc Nhạc!) Cho nên chúng ta muốn chọn ra một cao thủ ám sát hắn, làm giả tượng lôi kéo sự
chú ý của bọn chúng, áp lực bao vây sẽ bị giảm bớt để toàn
lực bảo vệ Tư Đồ Bằng, cho nên chúng ta có thể dễ dàng thoát
khỏi vòng vây.
Thứ ba, phải tận dụng mọi lợi thế trong tay, đúng, hay là
Định Thư huynh tương đối thông minh, quả thực đạt tới năm thành
tài nghệ của ta (Định Thư sắc mặt nóng ran, thiếu chút nữa đem đốt cái mặt nạ của hắn) chỉ là mấy tên Luân Hồi bị vây, lát nữa vào lúc hỗn loạn, bọn họ sẽ nhất định tẫn lực giết
người, Lạc Hà huynh phá vòng vây, chỉ vần đi theo bọn họ, chắc chắn tiết kiệm rất nhiều sức lực, ân, chư vị còn có ý kiến
gì?
Nhạc Nhạc đắc ý nhìn mọi người chung quanh, chẳng qua trong
mắt mọi người cũng dõi mắt theo hắn, Mộ Dung Kỳ nhỏ giọng đề xuất:
“Ca, mấu chốt, vấn đề mấu chốt!”
“Nha, Binh thư trong tay Trương Mạc Hưu, giải quyết vấn đề mấu
chốt, chư vị có thể thu hồi ánh mắt rồi! Có ý kiến thì nói, không có ý kiến thì bỏ qua!”
Lạc Hà lúc này mới khẽ gật đầu, xoay người cùng An Định Thư thương lượng kế sách một lát, rồi nói:
“Không có ý kiến, hiện tại hãy thương định tình tiết cụ thể đi!”
Nhạc Nhạc lắc đầu:
“Không thương lượng với ngươi được rồi! Kỳ nhi, Song nhi các
nàng đi ám sát Tư Đồ Bằng, ta đi đoạt thư, ngươi dẫn phá vòng
vây. Ba vị trưởng lão chỉ huy đệ tử ma giáo”
“Vâng, đã rõ!”
Mấy người đáp.
Lạc Hà chưa từ bỏ ý định, truy vấn:
“Vì..vì..vì cái gì không cùng ta thương lượng?”
“Bởi vì..”
Nhạc Nhạc chỉ vào tiến vũ đầy trời, không nói thêm gì nữa.
Hộ thể chân khí trong nháy mắt mở ra, biến thành hình dáng
bán cầu, che xung quanh mọi người, trong lúc Nhạc Nhạc đang động thủ, Lạc gia gia tướng cũng kịp lấy thời gian, nội lực cao
cường mở ra hộ thể chân khí ở bên ngoài, nội lực kém hơn
tránh ở trong.
Nhạc Nhạc hô lớn một tiếng
“Hành động!”
Đứng mũi chịu sào, đánh về phía Trương Mạc Hưu, hộ thể chân
khí phấn hồng nhanh chóng biến hóa thu nhỏ lại, đem vũ tiễn
đánh bay ra bên ngoài, kiếm hóa trường hồng, cương khí như long,
nhảy múa giữa làn vũ tiễn. Trương Mạc Hưu bị uy thế của một
kiếm này kinh sợ, hô to một tiếng, “Bảo vệ công tử”, nói đoạn
huy đao đón nhận công kích Nhạc Nhạc, hai người không nói một
lời, chiến đấu cùng một chỗ,
Yến Vô Song, Mộ Dung Kỳ vừa thấy Nhạc Nhạc vọt vào quần công
của địch, không chút nghĩ ngợi phi thân sát theo sau, giả bộ ám sát Tư Đồ Bằng. Thật ra cũng không thể nói là giả bộ giết,
nếu có cơ hội thì nhất định sẽ lấy đầu trên cổ hắn, đây là
ý định của Nhạc Nhạc.
Thải Vân, Mặc Linh Tử cũng không nguyện rơi ở phía sau, theo
sát Mộ Dung Kỳ hướng Tư Đồ Bằng giết tới, bốn đặc cấp cao
thủ toàn lực ám sát. Tư Đồ Bằng nhìn trận thế bị loạn thành một đống, công phu của hắn cũng không yếu, chẳng qua mới bị
Nhạc Nhạc công kích tinh thần bị nên hù không nhẹ, đến dũng
khí xuất đao còn chưa có. Chỉ đứng một chỗ mà hô toáng lên:
“Cứu mạng, mau tới bảo vệ bổn công tử!”
Tam Mộc Đồ, Trương Mạnh, Chu Thuân vội vàng ngăn trở thế công
của bốn nàng, chỉ tiếc khinh công Yến Vô Song tuyệt diệu vô
cùng, liệng một vong giữa không trung đã vòng qua đường đao của
Tam Mộc Đồ, lại thuận thế đâm về phía Tư Đồ Bằng. Điếu Quỷ
Tử bên cạnh thấy rõ, mặc dù không hiểu mấy đặc cấp cao thủ
này có chuyện gì với Tư Đồ Bằng, nhưng nếu chậm chân cứu hắn
nhất định là mất mạng, liền quay sang Khu Trùng Quỷ quát:
“Tự tìm chỗ núp đi!”
Nói xong, phi thân bay lên không, giữa không trung ô kim tác run
lên, một tia hắc quang như một con rắn độc quét ngang eo thon của Yến Vô Song. Nếu như bị quấn lấy nhất định không thể không bị
đứt đoạn.
Yến Vô Song kiếm cách mục tiêu chỉ có ba thước, đang hưng phấn
vì đắc thủ, chợt thấy một thứ đen nhánh bay xéo tới bên
người, mang theo một luồng gió sắc bén chớp mắt đã tới, nếu
tiếp tục đâm tới khẳng định là tính mạng khó giữ. Đành bỏ
lại, một lần nữa tung mình vọt lên, ô kim tác xẹt qua bên hông,
còn chưa rơi xuống đất đã vun vút quay lại lia vào cổ nàng,
Yến Vô Song không dám khinh thường, hoành kiếm tự vệ, cùng đối
chiến với Điếu Quỷ Tử.
Tư Đồ Bằng cũng không biết bên mình xảy ra chuyện gì. Chỉ có
thể vô lực rút đao, bị gia tướng hộ vệ lùi lại phía sau, hai
tay nắm chặt chuôi đao, khuôn mặt tái nhợt run rẩy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Năm mươi mốt Luân Hồi sát thủ thấy tinh anh Dã Thảo cùng cao
thủ Tư Đồ thế gia lui ra bên ngoài, địch nhân bên cạnh chẳng qua
cũng chỉ là cao thủ bình thường của Vạn Lý Minh. Liền không
khách khí nữa, 007 ra ám hiệu, không nói một tiếng nhất tề
phản kích phá vây. Đao pháp trận triển khai vô cùng chỉnh tề,
Vạn Lý Minh khoảnh khắc mất đi hơn hai chục mạng, vòng vây kín
kẽ bị chục một lỗ hổng lớn, Trương Dương hộ pháp nói thầm
mấy câu bên tai Mã Vạn Lý, vừa chỉ phương hướng Tư Đồ Bằng, Mã Vạn Lý sắc mặt biến hóa liếc Tư Đồ Bằng một cái, âm thầm
gật đầu.
Luân Hồi sát thủ chợt thấy người Vạn Lý Minh tự động tránh
ra, không hề đuổi giết, trong lòng mặc dù nghi hoặc nhưng không
kịp nghĩ nhiều như vậy, đi theo 007 xông thẳng ra ngoài. 007 lại
ra ám hiệu bằng tay, một người còn sót lại ba viên phích lịch
tử tập trung oanh tạc một chỗ, trước sau toàn bộ ném ra, ầm
ầm ầm nổ tung một lối thoát.
Lạc Hà thất kinh thấy uy lực của phích lịch tử, sinh lộ đã
mở, lập tức dẫn người theo sát phía sau, tập trung binh lực
phối hợp với người Luân Hồi, xông ra bên ngoài.
Vương Nhạc Nhạc công lực hiện tại không thể so với Trương Mạc
Hưu, hơn nữa gần đây kinh nghiệm thực chiến rất nhiều, đánh trăm hiệp vẫn là bất phân thắng bại. Trương Mạc Hưu chưa từng cùng
Nhạc Nhạc giao thủ, trước kia cũng chỉ là đứng xa mà xem, mặc
dù nghi ngờ phấn hồng hộ thể chân khí, nhưng mấy loại màu
này, số người tương tự nhiều không đếm xuể, cũng không dám xác định chính thị Vương Nhạc Nhạc.
Vương Nhạc Nhạc thấy hầu hết người mình đã tẩu thoát, không
che giấu diếm kiếm khí, quang mang huyết hồng đột khởi, như
thần rồng tỉnh giấc, tunh hoành thiên địa, gầm thét giữa vòng
vây của Tư Đồ gia tướng không hề kiêng sợ, nếu là đơn đấu, Nhạc Nhạc làm như vật tuyệt đối là dùng giao mổ trâu giết gà,
nhưng toàn bộ xung quanh đều là địch nhân, uy lực này có thể so với phích lịch tử còn kinh khủng hơn gấp mấy lần. Công lực Tư Đồ gia tướng vốn so với người Vạn Lý Minh còn hơi thấp hơn,
tuyệt đại đa số không có hộ thể chân khí, loại kiếm khí giết
người phô thiên cái đại này căn bản có muốn tránh cũng không
được. Tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi văng ra, huyết nhục,
tàn cốt bay đầy trời như mưa. Đơn giản chỉ như những con thiêu
thân lao tới, còn chưa kịp lại gần Nhạc Nhạc đã bị ngược sát.
Trương Mạc Hưu xem sợ hết hồn hết vía, lại càng đau lòng hơn,
những gia tướng này đều là một tay mình huấn luyện cùng vào
sinh ra tử, tuy còn chưa là Nội môn đệ tử, nhưng cũng coi như có duyên phận, rống giận một tiếng:
“Có lá gan thì đi theo ta!”
Nói xong bay ra ngoài vòng vây, xoay cổ tay chém một đạo kiếm
khí bổ về phía Nhạc Nhạc muốn dẫn hắn tới một địa phương ít người.
Nhạc Nhạc cười hắc hắc dễ dàng tránh thoát đạo kiếm khí
kia. Bảy tám tên gia tướng Tư Đồ gia lại thê thảm, bị chém ngang hai thành khúc, mắt mở trừng trừng không cam lòng ngã xuống.
Nhạc Nhạc không đuổi theo Trương Mạc Hưu, cười lớn nhảy vào nơi
nhiều người nhất. Truy Tâm kiếm bạo lệ, hút no tiên huyết địch
nhân. Mã Vạn Lý cùng đồng bạn tâm kinh đảm chiến, thấy Nhạc
Nhạc như cuồng ma sát nhân hút máu người, lại càng tự thấy
mình may mắn không có chọc hắn, mang theo thủ hạ từ từ lui lại một góc an tĩnh.
Nhạc Nhạc liếc mắt một cái nhìn Trương Mạc Hưu bạo nộ, trong
lòng cười thầm quỷ kế được như ý, ngầm vận thần lực như mũi
kiếm bắn về phía hai mắt Trương Sở hưu, hăn đang ở giữa không
trung chỉ cảm thấy thân thể chết lặng âm lãnh, linh hồn như bị
thứ gì đó trói buộc, thần sắc hoảng hốt.
Nhạc Nhạc cầm kiếm quét một vòng, thi thể ngã xuống thành
một vòng, rồi lao ra đánh về phía Trương Mạc Hưu, hai tay huy
Truy Tâm kiếm lên đỉnh đầu, ngửa mặt lên trời thét dài, lăng
không mấy trượng, phấn hồng hộ thể chân khí càng thêm dày đặc, càng ngày càng thu nhỏ lại, cuối cùng co lại bao lấy Truy Tâm
kiếm. Nhạc Nhạc đã biến mất, trên không trung chỉ còn lại một
thanh kiếm kia mang theo chân khí nồng đậm. Như một xích long
mãnh tốc lao về phía Trương Mạc Hưu, trong khoảnh khắc Nhạc
Nhạc dùng chân khí cường đại, bắt chước cảnh giới nhân kiếm
hợp nhất, người tức là kiếm, kiếm tức là người, Nhân Kiếm
Hợp Nhất. Xích long màu đỏ kia kéo theo một vệt đuôi thật dài
như sao chổi, thần thái ngạo thị hết thảy, như một thệ ngôn
kiên định vô hối. Khí phách thà chết không từ ấy khiến tim
người ta loạn nhịp! Hồng long chỉ trong nháy mắt hắn còn đang
kinh ngạc đã xuyên phá hộ thể chân khí…xuyên qua tim hắn…xuyên
qua thân thể. Một khoảnh khắc, một khoảnh khắc quyết định vĩnh viễn.
Khi Nhạc Nhạc xuyên qua người hắn, thuận tay đem Nguyệt Thần
binh thư trong ngực móc ra ngoài, nhét vào trong người mình.
Hồng mang nhạt dần, khi thân hình Nhạc Nhạc đã đứng vững ở
ngoài bảy trượng, thi thể Trương Mạc Hưu mới đổ xuống, một làn mưa máu rơi xuống, một đời cao thủ vẫn mạng, cho đến phút
cuối đáng thương hắn còn không biết mình chết trong tay ai!
Mã Vạn Lý núp ở một bên thấy rõ ràng, lỡ miệng hô:
“Vương Nhạc Nhạc?”
Loại chiêu thức huyễn lệ kỳ lạ này, trên giang hồ chỉ có
Vương Nhạc Nhạc, Trương Dương cũng bị hù cho rụt cổ lại, thầm
hạ quyết định sau này thấy Vương Nhạc Nhạc nhất định phải
trốn thật xa!
Tư Đồ Bằng vừa vặn trông thấy, thất thanh hô lên: “Sư Phụ…!”
Vừa định phái người thu hồi thi thể, chợt nghe tham tướng Chu Thuận la gấp:
“Mau bảo hộ công tử về thành, địch nhân võ công quá cao, chúng ta không trụ được rồi!”
Mộ Dung Kỳ, Thải Vân, Mặc Linh Tử tha hồ giết chóc, thỉnh
thoảng còn uy hiếp an nguy Tư Đồ Bằng, Yến Vô Song công lực cùng Điếu Tử Quỷ không kém bao nhiêu, nếu không dùng điên đảo tà
thần công, nhất thời cũng không cách nào thủ thắng, chẳng qua
Vương Nhạc Nhạc vẫn dặn dò nàng, nơi hỗn chiến không nên tùy
tiện sử dụng, cho nên hồi lâu vẫn bất phân thắng bại.
Nhạc Nhạc mặt ngoài uy phong, nhưng chỉ có người trong cuộc
mới biết, bởi luân phiên sử dụng chân khí, lại dùng “Thệ Ngôn”
trảm sát Trương Mạc Hưu, nội lực chỉ còn năm thành, bảo vật
đã đắc thủ, có đánh nữa cũng vô ích, thét to một tiếng muốn
cho đám người Mộ Dung Kỳ rút lui.
Người Tư Đồ thế gia sớm đã mất đi chiến ý, cũng muốn dể đám người Vương Nhạc Nhạc rời đi, chẳng may một thanh âm như du hồn
từ trong bóng tối truyền đến:
“Ha ha ha, nhị công tử đừng vội kinh hoảng, Quỷ Ngục Môn-Lục Vô Nhật đến đây trợ chiến!”