Chương 7: Tạm Biệt (Thượng)


An Định Thư
mặc dù thương thế chưa lành, nhưng vẫn kiên trì kính tửu, đối với Nhạc
Nhạc và Nhược Tuyết mười phần lễ độ, Nhạc Nhạc ngồi giữa Nhược Tuyết và
Lạc San, trên bàn rượu, nếu ngồi cách xa thì cũng không vui, Đông Phương Bạch nhân vì cùng tham gia khảo thí với Nhạc Nhạc, nên giữa hai người
có rất nhiều chuyện để nói, đều coi trọng tài nghệ của nhau.

Lạc đại công tử chẳng nhìn ai, ngồi đối điện Nhược Tuyết, đáp lời nàng
câu có câu ko, chỉ biết giương mắt nhìn, Nhạc Nhạc chợt mỉm cười thần
bí, vòng tay về phía Lạc Kiệt nói: “Khó có dịp chúng tôi được cùng hội
ngộ với đại công tử, tại hạ kính ngài một chén!”

Lạc Kiệt bản thân vì muốn tạo thiện cảm, cũng cười nói: “Mời!” Hai người vừa chạm chén, từ trong tay Nhạc Nhạc bắn ra một tiểu dược hoàn màu
hồng phấn, rơi vào chén của Lạc Kiệt, vừa chạm vào rượu liền tan biến,
hắn xuất thủ cực nhanh, lại có chén rượu che chắn, nên ngay cả Nhược
Tuyết dù rất chú ý đến hắn cũng không phát hiện ra.

Lạc Kiệt uống cạn chén thì cười hi hi, cảm giác rất tốt, không hề cảm
thấy khó chịu, chỉ là một lúc sau, hắn đột nhiên có cảm giác toàn thân
tỏa nhiệt, dục hỏa mãnh liệt như núi lở, nhanh chóng phi thường, từ một
hình tượng uy phong không vượt qua giới hạn ngày hôm nay, lại không thể
chịu đựng được nỗi dằn vặt lúc này, vỗ mạnh lên bàn, sắc mặt lộ vẻ dâm
tà, nhìn trừng trừng vào Nhược Tuyết trực tiếp câu dẫn, nhãn tình như
muốn phun lửa, nuốt nước bọt ừng ực, trông không khác gì con cóc.

Lạc Hà quát lên: “Đại ca, huynh làm gì vậy? Muốn làm cho Lạc gia chúng
ta mất mặt sao!” Cảm tình giữa hai huynh đệ bọn họ có vẻ cũng không được tốt.

Nhược Tuyết cũng bị nhãn tình của hắn kích nộ, chính đang muốn phát tác, Nhạc Nhạc liền nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, xảo quyệt cười hề
hề, nàng cũng minh bạch là trò quỷ của Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc đối với tân
dược của mình tràn đầy mãn ý, viên hồng sắc dược hoàn này chính là...
..Cực Lạc tán, nam nữ thường dùng “Khách khách, sao ta lại thực sự là
thiên tài như vậy, ta nghĩ, hắn một đêm điên cuồng, một đêm buông thả,
há há, đến sáng ngày mai, ngay cả đến ngón tay của hắn cũng phải run rẩy không ngừng nghỉ suốt tám ngày mười ngày, thế thì không thể nào động
đến nữ nhân.”

Nhược Tuyết đã biết là trò quỷ của Nhạc Nhạc, tính thích đùa của nàng
cũng bị khơi gợi, liền yêu kiều mỉm cười với Lạc Kiệt. Nụ cười đó khiến
cho hai mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, đột nhiên kêu “ngao” một tiếng, mở
rộng vòng tay muốn ôm lấy Nhược Tuyết.

Lạc Hà há lại để cho hắn càn quấy như vậy, vung chưởng đẩy hắn văng ra
cửa, chưởng này dùng Nhu Tự quyết, mặc dù ném đi rất xa, nhưng không làm tổn thương Lạc Kiệt, cũng là vì muốn tốt cho hắn. Lạc Hà vốn minh bạch
sự lợi hại của Nhược Tuyết, nàng có thể lập tức giết chết Lạc Kiệt, Lạc
gia cũng có thể tiến lên Thiên Nhai giác, tìm Ma Môn mà báo cừu.

Lạc Kiệt đang nằm trên đất, dùng cặp mắt đỏ ngầu, uất hận nhìn Lạc Hà
một cái, sau đó điên cuồng kêu một tiếng, chạy khỏi nội viện, tìm đám
thê thiếp của hắn để tiết hoả.

Ồn ào như vậy, chúng nhân vừa rồi cũng không còn hứng thú nữa, An Định
Thư nói sang chuyện khác: “Lạc Hà huynh, hung thủ thực sự ám toán San
muội, đã có manh mối gì chưa?”

Lạc Hà cười khổ: “Thực không dễ tra xét, tiểu muội ta náo loạn cả trời,
chỉ là những người muội ấy đắc tội gần đây rất nhiều không đếm xuể, có
nhi tử của Thanh Long đường đường chủ, bị nàng ta bẻ gẫy tay, đầu tháng
lại giết chết vài tên dâm tăng của Hoan Hỷ giáo, thiếu chủ của Thiết
Kiếm môn cũng thường bị nàng bắt nạt, vài ngày trước còn hoạn đứa con
độc nhất của Kim gia, hai lão nhân gia Yếu Tử Yếu Hoạt đùa bỡn, những sự việc của nàng ta thật nhiều không kể xiết!”

“Nhị ca... huynh tại sao lại nói ta như vậy, những việc như vậy mà cũng
nói ra.” Giọng nàng có chút giận dữ, liền liếc Nhạc Nhạc một cái, thấy
hắn không biểu thị chút biến hoá nào, nên hơi yên tâm.

Nhạc Nhạc minh bạch, Lạc Hà cố ý nói đến một số chuyện cũ của Lạc San,
để thuyết minh cho bản tính điêu man của nàng ta, không muốn hắn bị dung mạo kiều mỵ ôn nhu của nàng ta đánh lừa, ý muốn nói là không đồng ý cho bọn họ lai vãng. Bất quá, Vương Nhạc Nhạc hắn không sợ, hắc hắc, càng
là nha đầu dã tính, hắn lại càng hoan hỷ.

Chính vào lúc đó, hạ nhân đến báo: “Công tử, Vương gia đến!”

Hạ nhân vừa lui ra khỏi cửa, tức thì nghe thấy một thanh âm khàn khàn
đầy uy nghiêm quát lên: “Hà nhi, tại sao lại khiến cho đại ca của con ở
trong viện lý của nó phát cuồng vậy, mặc dù nó không có thành tựu gì,
với con cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, cũng không thể làm càn như
vậy!” Thanh âm vừa dứt, đã thấy một người chừng năm mươi tuổi, sắc mặt
hồng nhuận, cặp mắt hổ tinh quang sáng rực, trên cằm bộ râu ngắn hoa râm không giận mà uy. Quét cái nhìn qua một lượt bảy người bên trong, liền
hơi kinh ngạc nhìn Nhược Tuyết và Nhạc Nhạc.

“Cha, nhị ca cũng có làm gì đâu, là đại ca tự nhiên phát cuồng, liên quan gì đến chúng con!” Lạc San nũng nịu nói.

“Hai người này là?” Lạc vương gia nhìn Nhạc Nhạc với Nhược Tuyết.

Nhạc Nhạc đối với Lạc vương gia hoàn toàn ngưỡng mộ, đưa Nhược Tuyết đến hành lễ, nói: “Vãn bối Vương Nhạc Nhạc (Chung Nhược Tuyết), tham kiến
Lạc vương gia!”. Nhạc Nhạc cùng Nhược Tuyết tuy là thứ dân, tức phải
xưng hô là “thảo dân”, nhưng vì tính khí của họ, không để quyền quý làm
mất đi tư cách của mình.

Lạc vương gia lắng nghe, thầm khen bọn họ, đặc biệt là nhìn Nhược Tuyết, nói : “Cô là Băng Tuyết Ma Nữ, Chung Nhược Tuyết?”

“Chính thực là vãn bối!”

“Hay lắm, quả nhiên danh bất hư truyền! Đa tạ cô đã cứu giúp Định Thư và San nhi, lão phu ở đây xin đa tạ nhị vị!” Lạc vương gia cười nói.

Chính lúc này cận vệ của Lạc vương gia tiến tới gần, nhẹ giọng nói: “Đại công tử chỉ trúng phải xuân dược, hiện đang ở thư phòng tiết hỏa, thân
thể tịnh không có gì đáng ngại, tất cả sẽ ổn!”

Lạc vương gia lộ vẻ vui mừng, nói: “Tất cả đều tốt rồi. À, thật là một
đứa con chẳng ra gì!” Lại tiếp tục nói với bọn họ : “Các vị hãy cứ tiếp
tục, ta cũng xin cáo từ. Hà nhi, hãy tiếp đãi chư vị ân nhân thật tốt
cho ta!”. Nói xong cáo từ mọi người rồi rời khỏi, đến nhanh, đi cũng
nhanh, thật xứng đáng là người đứng đầu quân đội, làm việc rất linh
động.

Lạc Hà liền cười ngượng nghịu, nói : “ Ta muốn nhị vị vui lòng, lại
không tưởng rằng đại ca lại gây ra điều phiền muộn như vậy, làm nhị vị
không thoải mái. Ài, ta kính nhị vị một chung, coi như chịu tội thay,
cạn!”

Nhạc Nhạc nâng ly, thầm nghĩ : “Hừm, vui hay không vui đối với ta không
quan trọng, hôm nay ta đến đây vì nể mặt em gái ngươi, cũng không cần
ngươi phải phân trần, lần này ta nói với ngươi, không như ta với Nhược
Tuyết nói chuyện tình cảm!”. Nghĩ vậy nhưng lập tức nói: “Cạn! Nhị công
tử đích thực hào hiệp, ta cùng kính người một ly, Nhược Tuyết”

Nhược Tuyết hiểu rằng Nhạc Nhạc muốn ra vẻ, cảm thấy rất vui, cũng nói: “Nhược Tuyết kính nhị công tử một ly, thỉnh!”

Nói chuyện khoảng một lúc, Nhạc Nhạc và Nhược Tuyết ly khai Lạc vương phủ.

********

Cả hai quay trở về quán trọ, trên đường đi, tay trong tay một cách thân
mật, bỗng nhiên thành Nam xuất hiện một quầng khói đỏ, làm chói sáng cả
một vùng trời đêm huyền ảo. Nhược Tuyết thần sắc đại biến, nói: “Thánh
môn đã bắn tin cầu cứu! Nhạc lang, hãy trở về quán trọ trước!” Nói xong
không chờ Nhạc Nhạc hồi đáp, tự phi thân bỏ đi về phía phát ra tín hiệu.

Nhạc Nhạc có thể cùng nàng mạo hiểm, mặc dù bản thân công lực không đáng kể, nhưng sử dụng bộ pháp “Hoa Gian Vũ Bộ” khả dĩ có thể tự bảo vệ được mình. Hét to một tiếng “Đợi ta với!” rồi khẩn trương chạy theo Nhược
Tuyết.

Khi Nhạc Nhạc chạy đến một tòa trang viện, bên trong âm thanh chém giết
không ngừng truyền lại, liền phi thân lên bức tường cao ba trượng của
trang viện, ở sân trong hai phe phân ra rõ rệt, khoảng bốn mươi tên
thanh y nhân đang vây hãm hai mươi tên hắc y nhân, bọn hắc y nhân đích
xác là người của ma giáo, Nhạc Nhạc nghĩ Nhược Tuyết thường mặc đồ đen,
bọn người kia cũng mặc đồ đen như vậy, thông minh? Bất quá lần này thực
sự là ngu ngốc, như vậy làm sao hắn tìm và nhận ra được Nhược Tuyết.

Còn Nhược Tuyết ư? Nàng hiện đang ở trên mái ngói.

Bóng tuyết nhảy múa, hắc ảnh phiêu phưởng, hoa tuyết rơi trên hoả diễm,
đồng thời dung hoá nó. Hỏa diễm từ đâu? Đó là từ tay người, hai người
bốn chưởng, tứ bề hoả diễm, vây quanh bốn phía Nhược Tuyết, rõ ràng là
sở trường phối hợp công kích, thập phần hoàn mỹ.

Nhược Tuyết công lực đại tiến, vẫn thong thả chiếm thượng phong, vừa
đánh vừa nói: “Hai tên khốn các người, trước mới phục kích ta, nay lại
tấn công phân đàn thánh môn, muốn khai chiến với thánh môn chúng ta
sao?”

Một người cuồng tiếu đáp: “Thánh môn ư? Hắc hắc, với bọn ngươi thôi, Vạn Lý Minh bọn ta tất nhiên sẽ tấn công lên Thiên Nhai Giác, ma môn sẽ trừ danh trên giang hồ! Ngươi hạ sơn lần này đúng vào thời điểm tiêu diệt
ma môn, nên minh chủ mới phái bọn ta đi giết ngươi, không ngờ lại để
ngươi chạy thoát!”

Một người khác cười nói: “Nữ oa oa, ngươi công lực tiến bộ đích thực rất nhanh, nếu như ngươi gia nhập Vạn Lý Minh, ta sẽ bẩm báo với minh chủ,
không truy cứu thân thế ngươi nữa? Nếu ngươi bỏ tối đầu sáng, thì dư
đảng ma giáo của ngươi nhất định cũng sẽ gia nhập theo, hê hê!”

“Ngươi nói nhảm, bằng vào Vạn Lý Minh nhỏ bé các người, sao có thể là
đối thủ của gia gia ta được! Ta không tin!” Nhược Tuyết giận dữ đáp.
Dưới cơn phẫn nộ, chiêu thức theo đó hỗn loạn, hai tên cười ha hả, hoả
diễm tăng mạnh, tận sức công kích.

Nhạc Nhạc nhảy vào sân trong, rút trường kiếm hướng tới một thanh y nhân đâm tới. Nhạc Nhạc hiện nay công lực đã tăng thành nhất lưu cao thủ,
cảnh giới tuy cao nhưng chiêu thức kém cỏi, Loạn Hoa Trảm dùng loạn lên, xử kiếm pháp cực kỳ không thuận ý.

Hắn nghĩ thầm: “Ta sao lại quên mất nguyên bản kiếm pháp nhỉ, thế này,
ta đỡ, ta tránh, ta đâm, nguyên lai đánh tiếp thế này, rồi ta bỗng nhiên quên mất, ồ, đúng rồi, đúng là như thế, hừ, dùng nửa chiêu đầu thì lại
quên mất nửa chiêu sau.

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #7