Bảo Phương dành trước nhảy ra tấn công người bịt
mặt, chiêu thức thật là âm độc quỷ dị. Các đốt ngón tay vặn
vẹo bất thường, phát ra âm thanh tích tích ba ba ghê người, không khí chung quanh cũng bị hắn làm cho thay đổi, khắp nơi đều có
lực hấp dẫn hạn chế động tác đối thủ, người bịt mặt hô:
‘Phamh ly ma công’
“hắc hắc, biết là tốt rồi, chết vì Phạm ly ma công, cũng không ủy khuất cho ngươi, chịu chết đi!”
Bảo Phương đắc ý cuồng tiếu tựa hồ đã đem người bịt mặt trở thành tử thi, Người bịt mặt bay lên không mấy trượng tránh mấy chiêu cường công của Bảo Phương, lạnh lùng nói:
“Phạm Ly ma công mặc dù lợi hại, đáng tiếc ngươi chỉ học được có ba thành, ở trước mặt ta lại dám ngông cuồng tự đại, hừ,
không nghĩ tới Hoan hỉ giáo lại một lần nữa xâm nhập cảnh nội hơn nữa lại giấu trong Vạn Lý Minh, thật là buồn cười! Vạn
Lý Minh huy hoàng đã qua, ai!”
Một câu cuối cùng hắn nói là thật là thê lương, tựa hồ lại có chút giải thoát.
Bảo Phương vừa chủ động công tới, người bịt mặt lần này không có tránh, kiếm quang tung hoàng đón nhận Phạm Ly ma công, hai
người bắt đầu trận chiến.
Ấn Quy đạo trưởng nhe răng cười từng bước từng bước tiến tới Thải Vân nói:
“Thải Vân, đồ nhi ngoan, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của vi sư đâu, theo ta trở về, nếu không muốn vi sư tức giận, ngươi
là người hiểu vi sư nhất, hiện tại theo về coi như chuyện gì
cũng chưa phát sinh!”
Đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên nhu hòa dị thường, thanh âm so với Thiền Tông Tuệ Năng còn muốn hiền lành hơn
“Theo trở về! Vi sư có thứ cho ngươi, theo trở về~~”
Thải Vân ánh mắt trở nên mê ly bất định, có chút thất thần chậm rãi đi về phía trước hai bước lẩm bẩm nói:
“Sư phụ! Cho đồ nhi trở về!”
Ấn Quy đạo trưởng cười lại càng hòa ái từ thiện, thải bào
phần phật, râu tóc bồng bềnh, mơ hồ có cảm giác hóa vũ phi
thăng, tiếp tục dùng mê âm thuật nói:
“Sư phụ thương ngươi, Thải Vân nhi, bước hai bước là có thể về nhà, đúng, đi từ từ tới đây!”
Hắn đối với mê nhân chi thuật của mình rất tự tin. Thấy Thải
Vân đã bị khống chế lại càng đắc ý, song chưởng ám tụ chân
khí dấu sau lưng chờ gặt hái thành quả thắng lợi.
Chỉ có năm bước khoảng cách, Ấn Quy đạo trưởng cũng không có
phát giác, Thải Vân khóe miệng nhanh chóng lộ ra nụ cười giả
tạo, hắn chậm rãi vươn ra hữu chưởng, nói:
“Cùng sư phụ trở về!”
“Ta tới rồi!”
Tới là tới, bất quá, tới cũng là kiếm quang. Thải Vân một
kiếm mưu đồ đã lâu, kiếm khí cuồn cuộn mang theo, trên không
trung vẽ nên một đạo huyết quang, nửa đoạn cánh tay “lạch cạch” rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng, con ngươi Ấn Quy đạo trưởng
mới nhô ra không thể hiểu nổi chằm chằm nhìn nửa đoạn cánh tay kia, một hồi lâu mới phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết
“A…. xú nha đầu, lão tử giết chết ngươi!”
“Phi! Ngươi không giết ta, ta cũng muốn giết ngươi! Tự cho là sư
phụ thì rất giỏi sao, ra lệnh cho ta làm cái này cái kia, ép
ta
làm chuyện ta không muốn! Ta sớm đã thấy ngươi không phải hạng
tốt đẹp gì, bí mật bị ta phát hiện muốn giết người diệt
khẩu đúng không? Ta nhổ vào! Lại còn dùng cái mê âm thuật cấp
thấp ấy, phu quân ta tùy tiện nói đôi câu tình thoại so với
ngươi cao minh hơn không biết bao nhiêu lần!”
Nàng vừa đánh vừa mắng, trường kiếm trong tay giống như là để trút giận ra ngoài, chẳng qua thay vào đó lại là kiếm khí.
Hai người đều là y phục bồng bềnh rực rỡ, một đuổi một
trốn, chỉ có điều y phục rực rỡ trên thân Ấn Quy đạo trưởng
màu đỏ tựa hồ quá nhiều, phá hư cả mỹ quan đô thị, Trướng
kiếm Thải Vân tiếp tục vạch lên trên người hắn, miệng mắng
nhiếc không ngừng:
“Đừng chạy, ngươi khi dễ Thải Vân ta mười năm, cũng nên gặp báo ứng rồi, ngươi cũng biết kêu thảm thiết ư? Ha ha ha võ công của ngươi đi đâu rồi? Hoàn thủ đi!”
Ấn Quy đạo trưởng hai mắt đỏ ngầu nhìn Thải Vân lâm vào trạng thái thích giết chóc
“Đúng, là ta biết võ công, ta muốn hoàn thủ!”
Trong lòng mới nghĩ như vậy, động tác vừa hơi dừng lại hạ
xuống, trên đùi lại nhiều thêm hai vết máu thật sâu, bạch cốt
lộ ra dày đặc
“A, ta không được, cứu mạng a!”
Thanh âm thật thê thảm tuyệt vọng lại cành khiến Thải Vân thêm điên cuồng
Bảo Phương vốn tưởng rằng bản thân có ma công thâm tàng bất
lộ, có thể dễ dàng thu thập kẻ bịt mặt, không ngờ đánh trăm
chiêu đối phương vẫn không có bất kỳ một dấu hiệu thua nào,
mũi kiếm trong tay hắn vẫn mạnh mẽ, tốc độ vẫn như điện, mà
bản thân đang dần kiệt lực, chợt nghe tiếng kêu thê lương của Ấn Quy đạo trưởng, không nhịn được liếc nhìn một cái, động tác
thoáng để lộ sơ hở, người bịt mặt tỉnh táo như rắn độc, nhìn thấy một tia cơ hội, bất động thanh sắc chém về phía cổ Bảo
Phương, kiếm khí thấu xương đột phá hộ thể chân khí của hắn,
khiến Bảo Phương đổ một thân mồ hôi lạnh. Tại cảnh ngàn cân
treo sợi tóc, cổ của hắn đột nhiên như không xương rụt ra sau bả vai, chẳng qua lỗ tai không có cách nào co rút lại, “xoẹt” một tiếng. Vành tai trên đầu bị cắt ngọt văng ra.
Lại là một tiếng hét thảm. Phi thân lui nhanh mấy trượng, liếc mắt nhìn Ấn Quy đạo trưởng huyết nhục mơ hồ, vuốt máu đang
chảy ồ ồ trên vết thương, trong mắt tuôn ra vẻ hung tàn oán
độc.
“Nếm thử thế nào là Phạm Ly ma công chân chính”
Hắn từng chữ từng chữ nói:
“Thiên ma phụ thể”
Hăn vừa mới hô, đồng thời ngón tay nhanh chóng kết xuất một
dấu ấn kỳ quái, xương cốt toàn thân hắn phát ra thanh âm răng
rắc ghê người, bắp đùi cánh tay bội hóa gấp đôi, da thịt nứt
toác đỏ tươi như máu, đầu đã cao hơn một thước, trong miệng
phát ra âm thanh “Ô ô” quái lạ, há miệng phun ra một ngụm máu
tươi.
Người bịt mặt càng thêm cẩn thận, “thương người một vạn, hại mình tám trăm! Có khí phách!”
Ấn Quy đạo trưởng máu như đã chảy cạn, tiếng la đã nghẹn
lại, da thịt trên người đã bị Thải Vân gọt một nửa, xương
trắng lộ ra rất nhiều, hắn kinh hãi nhìn Thải Vân gọt tới một kiếm, cũng không tránh né, ngược lại dùng tay trái còn sót
lại bắt được thân kiếm, hướng bộ ngực mình đâm tới. Trường
kiếm thấu ngực mà vào, hắn lại lộ ra vẻ tươi cười đắc ý,
giống như đang nói: “Rốt cục cũng có thể chết rồi! Thật vui
vẻ!”
Thải Vân nhìn đạo trưởng từ từ ngã xuống, cũng kinh ngạc đến ngẩn người, đột nhiên thét to
“A ~~ ta đã giết chết sư phụ rồi! Hu hu, rốt cục cũng không
cần sợ hắn nữa rồi, rốt cục cũng không gặp ác mộng nữa rồi, ha ha!”
Lúc khóc lúc cười, cũng không biết là nàng đang hưng phấn hay đang thương tâm, hay là giải thoát?
Nàng từ cảm xúc hỗn loạn tỉnh lại, nhìn về phía Bảo Phương cùng người bịt mặt.
Thiên Ma Phụ Thể không những khiến thân thể trở nên mạnh mẽ,
tốc độ cũng đề cao kinh người, người bịt mặt né tránh lần
tiến công thứ ba mươi bảy của Bảo Phương, trên trán mồ hôi chảy
xuống tận khóe miệng, nhìn Bảo Phương càng ngày càng điên
cuồng, hắn đích xác cũng đã bị kích phát tính cuồng ngạo,
kiếm quang chợt trở nên cường thịnh, “Phong lôi đột khởi” theo
tiếng hắn gầm lên, mơ hồ có tiếng sấm vang rền. Hai người đụng vào nhau cát bay đá nhảy bụi mù tung bay, chân khí cắn nuốt
lẫn nha, Thải Vân ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, nói:
“Thật quá khoa trương đi! Có nhất thiết phải liều mạng thế không?”
Nàng có thể đã quên mất đại sự mới rồi mình đã bức chết một cao thủ như thế nào!
Hai bóng thân ảnh chợt hợp chợt phân, miếng vải đen trên mặt
người bịt mặt sớm đã bị chân khí chấn nát lộ ra chân diện
mục trước mặt Bảo Phương. “Ngô Thanh! Thiểm điện kiếm Ngô Thanh!”
Khóe miệng vương máu, dùng ánh mắt nghi ngờ, tiếp tục hỏi:
“Tư liệu võ công của ngươi ta đã xem qua, làm sao ngươi có thể
đánh bại ta? Vì sao ngươi lại giúp đỡ xú nha đầu này, đừng
quên ta cũng là người Vạn Lý Minh!”
Ngô Thanh không nhúc nhích, lãnh đạm nói:
“Tại sao không thể đánh bại ngươi, ta không cần giải thích, bởi vì ngươi đã thua! Ngươi là người nhị công tử tiến cử, nói vậy Tư Đồ gia cũng Hoan Hỉ giáo cấu kết đã lâu, Vạn Lý Minh làm
mưa làm gió ta sớm đã xem không vừa mắt, bây giờ thu phục đám
tà giáo bại hoại các ngươi, cái loại địa phương đó ta cũng
không thèm lưu lại!”
Thân thể Bảo Phương vừa mới khôi phục bộ dạng bình thường,
sắc mặt trắng bệch dị thường, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo
cầm máu, chẳng qua chân khí trong cơ thể trống rỗng, dùng khóe
mắt liếc nhìn Thải Vân đang từ từ tiến lại gần, hắn thân cô
thế cô không khỏi co quắp run rẩy, mãnh liệt hít một ngụm chân
khí, liên tiếp hướng Thải Vân, Ngô Thanh chém ra hai chưởng,
chưởng phong thổi bay vô số cát bụi, cát bụi biến mất hắn
cũng đã bỏ chạy vô ảnh vô tung.
“uy, ngươi sao lại cứu ta? Có ý đồ gì ?”
Thải Vân đi tới bên cạnh Ngô Thanh sáu bảy bước liền dừng lại, tò mò hỏi.
« Vì một cái bánh ! khụ khụ«
Hắn vừa nói trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết. Thì ra là hắn cũng bị thương, mới vừa rồi dùng nội lực chế trụ đã
lừa gạt Bảo Phương
Thải Vân thấy hắn hộc máu, vội lấy từ trong ngực móc ra một
cái bình ngọc, móc ra một viên thuốc ném cho Ngô Thanh nói :
« Bánh nào ? không thể hiểu nổi, là Nhạc Nhạc ca để lại cho
ta, phân cho ngươi một viên, nhìn ngươi đánh thật cực khổ !«
Ngô Thanh nhận lấy thuốc, cẩn thận xem xét mới bỏ vào miệng
đúng là diệu dược, trong chốc lát sắc mặt có hơi chuyển biến, hắn tiếp tục dùng thanh âm trầm thấp lạnh như băng nói :
« Thật lâu trước đây, chúng ta bị lũ tam giác xà hung tàn vây
khốn, sinh cơ mỏng manh, lương thực khan hiếm, ngàn vàng khó mua
mà Vương Nhạc Nhạc lại khẳng khái cho ta một cái bánh khiến
cho ta hoàn cảnh gian khổ tuyệt vọng có thêm hi vọng sinh tồn,
ui ui, làm sao nàng khóc ?«
Thải Vân xoa chút nước mắt ở khóe mắt, dùng thanh âm trầm thấp như trước, nói :
« A, ta bị ngươi cảm động ! nhưng ngươi kể cũng quá lâm li bi đát rồi, có thể nói ngắn gọn chút hay không ?«
Ngô Thanh gật đầu nói :
« Được rồi ! ta thiếu Vương Nhạc Nhạc một cái nhân tình hôm nay xin trả, hai ta không thiếu nợ nhau, xong !«
“Ân, ta sẽ nói cho Nhạc Nhạc ca, thương thế của ngươi không có sao chứ, ngươi sẽ bị Vạn Lý Minh đuổi giết sao?”
Ngô Thanh xoay người phất tay một cái, nói:
“Phiêu bạt chốn giang hồ sao có thể không bị chém, vết thương
nhỏ này ta chịu được! Đuổi giết lại là khảo nghiệm ác liệt
mà người giang hồ thường xuyên gặp phải sinh tồn hay hủy diệt,
đây căn bản là một lựa chọn sống còn của người giang hồ!”
Hắn từ từ đi khuất, thanh âm thâm trầm từ trong bóng tối truyền đến:
“Ta đây ra đi nhẹ nhàng
Phiêu diêu tự tại chả màng đến ai
Một thân áo vải tung bay
Thải Vân ở lại chớ vương vấn lòng”
Thải Vân ngơ ngác nhìn hắn biến mất, lầm bầm:
“Nhà thơ à? Hay là đầu óc hắn bị đánh ngớ ngẩn rồi? Mặc
kệ, về khách sạn trước đã, cũng không biết các nàng có tìm
được Nhạc Nhạc không?”
************
“Ngươi là Thải Vân cô nương sao? Mấy vị cô nương khác chuyển đến Mộc phủ tướng quân rồi, các nàng phân phó tiểu nhân nếu thấy
cô nương trở lại kêu người tới Mộc phủ”
Tiểu nhị gác đêm hướng Thải Vân lấy lòng nói.
“Mộc phủ? Các nàng đi Mộc phủ làm cái gì, mặc kê, đi trước xem cái đã”
Thải Vân nói xong cũng bay ra ngoài phòng trọ, điếm tiểu nhị
ngơ ngác nhìn Thải Vân phiêu bồng bay lên, giật nảy mình
Trời vừa tảng sáng, ánh bình minh lặng lẽ len lỏi nơi đường chân trời.
Mộc phủ thủ hộ đã được thông báo qua, Thải Vân dễ dàng tiến
vào, liền có nha hoàn dẫn nàng đến biệt viện của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc từ từ mở mắt, tiếng bước chân quen thuộc từ từ
lại gần, trong đầu hắn hiện lên bóng dáng Thải Vân, dường như
để nghiệm chứng, khinh phiêu nhảy tới cửa, vội vàng chờ người. Nha hoàn kia còn chưa gõ cửa, lại thấy cửa tự động mở ra,
vừa định sợ hãi kêu lên đã thấy thân thể trần truồng của Nhạc Nhạc lồ lộ trước mặt nàng, nha hoàn đầu óc trống rỗng, còn
chưa kịp phản ứng, cửa đã đóng lại.
Nhạc Nhạc ôm lấy Thải Vân, dùng môi chặn lại thanh âm nàng ô ô
la hoảng, một phen kích tình qua đi, hai người đem mấy chuyện
xảy ra gần đây kể cho nhau nghe. Nhạc Nhạc nghe kinh lịch của
Thải Vân vừa rồi, rất là khích lệ nói:
“Ca ca càng ngày càng thích Thải Vân rồi, không tệ, kẻ nào
chọc đến chúng ta sẽ khiến chũng chết không tử tế, hắc hắc,
giết hay lắm, rốt cuộc không cần sợ cái tên dâm côn sư phụ kia
rồi! Cái tên Ngô Thanh kia thật đúng là tri ân tất báo, không
tệ, có cơ hội muốn hảo hảo kết giao với hắn một phen!”
“Nhạc Nhạc ca, cái tên Bảo Phương kia đúng là bị dạy dỗ thích đáng, võ công của hắn rất tà môn, sau này đụng độ phải cẩn
thận một chút!”
“Thải Vân yên tâm, vô luận hắn là cái dạng gì, lại dám khi dễ Thải Vân ngoan của ta, tử kỳ của hắn cũng không xa nữa, hừ
hừ!”
“Ân, giết chết hắn, thấy hắn ta liền ngán!”
Hai người khóe miệng đều lộ ra nụ cười âm lãnh.
Ở một xó xỉnh nào đó, Bảo Phương đang chữa thương chợt lạnh
run người, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thâm suy nghĩ nói:
“Mùa đông đã tới chưa?”
“Ồ! Đây không phải là Mộc phu nhân sao? Nhạc Nhạc ca thật là
lợi hại, đem nàng đoạt tới tay rồi, chúng ta lại là tỷ muội!”
Thải Vân lúc này mới chú ý tới Xảo Xảo nằm cạnh đang trong
mộng đẹp, đối với Nhạc Nhạc lại càng sùng bái, lại nói:
“Tiểu Vi thật là ngu ngốc lại bỏ chúng ta đi theo cái tên tiểu nhân hèn hạ kia, Nhạc Nhạc ca sau này không thèm để ý đến
nàng, được không?”
Nhạc Nhạc đang được Thải Vân tán dương lâng lâng, thình lình
nghe nàng nhắc đến Tiểu Vi, nhất thời chau mày ủ dột, không
khí chợt có chút nặng nề, Thải Vân ngẩng đầu nhìn sắc mặt
hắn, có chút hối hận le lưỡi, làm nũng nói:
“Ca không nên tức giận, Thải Vân chẳng qua là tùy tiện nói một chút, ha ha, không biết Nhược Tuyết tỷ tỷ bây giờ thế nào?”
Nhạc Nhạc nghe đến Nhược Tuyết, lại khổ não nhức đầu, nói:
“Ta nghe nói, Vu Sơn Sở Hồng Vũ là một phụ nữ không cần phải
lo lắng an nguy Nhược Tuyết, nhưng là nàng ta yêu thích nữ nhân,
chuyện này thật phiền phức, võ công của nàng lại cao cường,
chờ chuyện Hoàng Thành an bài tốt, ta lại đi Vu sơn tìm Nhược
Tuyết.”
******************
Tử Minh Sơn, Tầm phật tự
Trên một đài cao bằng trúc bên ngoài chùa, tám hòa thượng trẻ tuổi ngồi trên chiếu, trường côn Tinh Cương trong tay nắm chắc
không rời, một trong đó nói:
“Sư huynh, chúng ta cũng ngồi suốt cả đêm rồi, sao còn chưa có
động tĩnh, kế của sư phụ có dùng được không? Hay là chúng ta
đem trưng Nguyệt Thần Binh lộ liễu quá, những tên đoạt bảo kia
nhìn không thấy?”
Mấy hòa thượng khác ngẩng đầu nhìn thạch giá cao cao treo
Nguyệt Thần hộp ngọc, bởi vì hấp thu một đêm ánh trăng, vẫn
phát ra màu đỏ nhàn nhạt, một hòa thượng lớn tuổi hơn, nói:
“Bát Giới, ngươi thật quá ngu ngốc, trừ phi người mù mới không nhìn thấy, kế sách của sư phụ lúc này quả không tệ, sư phụ
kế định bát phương, mưu sau mà động, cương nhu kết hợp.”
Bát Giới vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn, ngơ ngác hỏi:
“Sư huynh, huynh hôm nay làm sao vậy, có phải ăn nhiều thịt chó
rồi hay không? Dám mắng sư phụ không phải là huynh mất đầu hay
sao? Ô? Mắt huynh làm sao hấp ha hấp háy thế kia, không phải
là…”
“Khụ khụ.. Nhất Giới, sau khi trời sáng không cho ngủ, theo ta
đến thiện phòng, tụng ngàn lần Bát Nhã Tâm Kinh, không cho trả
giá, trả giá gấp bội! Ta nói hậu viện nuôi chó mực làm sao
lại thiếu đi một con, Phật dạy: ý nghĩ xằng bậy là hết thảy
mầm tai họa! Hừ hừ!”
Toàn giới đại sư chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau Bát Giới, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nhất Giới hung hăng trợn mắt nhìn Bát Giới một cái, bất đắc dĩ rủ đầu xuống không dám nói một lời.
Toàn Giới đứng tại trung tâm đài cao, ánh mắt quét về phía
rừng rậm hoang hóa, có vô số đạo nhân ảnh nhanh chóng ẩn nấp,
trong không khí mùi huyết tinh nhàn nhạt bay tới, hắn hài lòng
gật đầu ôm lấy Nguyệt Thần binh thư trở về tự viện.
Trong một góc rừng rậm.
“Ta không muốn sống nữa, đánh nhau sống chết cả đêm, lại đổi
lấy một vò rượu này sao? Lạc Hà ngươi cũng quá hẹp hòi đi!”
Hắn bắt đầu lầm bầm, cũng đá xé niêm phong nâng cốc rót nửa
vò ‘Ực ực ực’. Một đôi tay từ phía sau người đoạt lấy vò
rượu uống, chỉ trong nháy mắt, bình đã thấy đáy.
“Thật không tệ! Vẫn còn nửa vò, sống thật không uổng!”
“Ta không muốn sống nữa, lần nào ngươi cũng phá ta, chúng ta
làm huynh đệ mấy chục năm, ngươi lúc nào cũng giúp ta ra miệng, ta đây không phải vì huynh tranh thủ lợi ích lớn nhất ư. Thế
cũng tốt, rượu ngươi cũng uống, lại giúp tiểu tử thúi kia ra
miệng!”
“Nào có phá, đám lừa ngốc kia còn đang sống dở chết dở,
sống có cái gì không tốt, đừng có cả ngày gọi tới gọi lui,
ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”
“Câm miệng! Hai lão tửu quỷ các ngươi náo loạn đủ chưa? Ta còn muốn ngủ!”
Lạc San đang trằn trọc trên tấm nệm bông, không nhịn được nắm lấy mấy cục đá, ném loạn ra.
Hai lão đầu lập tức che miệng, nhẹ nhàng tránh thoát cục đá, chỉ có Lạc Hà né không kịp, trên đầu nổi lên mấy cục u bướu, hắn quét mắt nhìn Lạc San, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết
Lạc San đang tức giận, cũng biết hai lão đầu “yếu tử yếu
hoạt” cũng chỉ nghe lời nàng, chỉ có thể tự diễu cười khổ.
An Định Thư nghe thấy tiếng ồn ào, vội chạy qua xem xét tình
huống, thấy vẻ mặt chật vật của Lạc Hà thì đã hiểu chuyện
gì xảy ra, cũng chỉ có Lạc San mới khiến hắn chật vật như
vậy, tới bên cạnh hắn nói:
“lạc huynh, không sao chứ? Hành tung của chúng ta đã bại lộ,
không bằng để cho nàng vào thành, nếu không chỉ sợ người xui
xẻo là chúng ta.”
Lạc Hà cười khổ gật đầu, thở dài nói:
“ha ha, chỉ có thể như vậy, ta nói San muội vì sao tranh nhau
muốn tới Hoàng Thánh đoạt sách, nguyên lai là vì gặp Vương
Nhạc Nhạc, aizz.. con gái lớn không giữ được, ngay cả ca ca này
cũng không chịu cấp cho ít mặt mũi. Nếu không để nàng vào
thành, sợ rằng ngay cả hai vị cao thủ Yếu Tử, Yếu Hoạt cũng
không nghe ta chỉ đạo nữa rồi.”
Lạc San ở một bên giả vờ ngủ say nghe thấy mấy cái này, hưng
phấn nhảy dựng lên, như gió lốc vọt tới bên cạnh Lạc Hà:
“Nhị ca, đây là huynh nói nhé! Không cho chối cãi, rạng sáng ta liền vào thành, nga, trời đã sáng rồi ta đi thu dọn đồ đạc
lập tức vào thành”
Lại quát hai lão nhân đáng thương Yếu Tử, Yếu Hoạt:
“Sư phụ nhanh lên một chút thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức
vào thành, mời các người uống rượu, muốn bao nhiêu có bấy
nhiêu, nếu vận khí tốt, còn có thể xin biểu tẩu mấy hũ bách
thảo nhưỡng, còn lo lắng làm chi?”
Yếu Tử Yếu Hoạt bị thái độ nho nhã lễ độ của Lạc San dọa
sợ, run run nửa ngày mới tin đây là chuyện thật, giống như được uống bách thảo nhưỡng vậy, mặt mày hớn hở đi theo sau Lạc
San, trong đầu ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc sau này.