Nhạc Nhạc đang ở trong khoái cảm vô cùng đẹp, nghe tiềng
ồn ào từ bên ngoài truyền đến, tiếng ồn ào kia thập phần quen thuộc, hắn trong lòng mừng như điên, thầm nghĩ: "Cơ hội tới rồi!"
Tư Đồ Tinh bởi vì lần trước chưa đụng được Kim Điệp, hôm nay rốt cuộc
nhịn không được, mang theo mười tùy tùng cao thủ, đi tới Kim Điệp phủ.
Môn vệ lại nói với hắn, Kim Điệp phu nhân đã có khách.
Tư Đồ Tinh cả giận nói: "Lão tử mỗi lần đến đều có khách nhân, là ai, ta dẫn người chém chết con chó này!"
"Chính là ta, thủ hạ bại tướng, Kim Điệp phu nhân sớm nói qua không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi lại còn mặt dầy đến, thật sựu không hiểu hai chữ tu sỉ (hổ thẹn) viết sao!" Mã Diệc Phổ mang theo mấy hộ vệ cũng vừa
tới, sau khi nghe được thanh âm giận dữ của Tư Đồ Tinh, đem mọi chuyện
nói ra hết.
"Mã Diệc Phổ, như thế nào lại là ngươi? Hôm trước ngươi không phải đã tới rồi sao?"
"Ha ha, đúng vậy, ta thường xuyên tới, hôm trước Kim Điệp phu nhân nhờ
ta tra hung phạm ở sau tấm màn bí mật lần trước ám sát nàng, ta đã tra
được, đến đây để nói cho nàng, nàng nhất định đang đợi ta, ha ha, ngươi
hay là trở về đi, bằng không lại giống lần trước, đánh ngươi nằm trên
giường ba ngày, ha ha!" Hắn đắc ý cực kỳ, nghĩ đến người Kim Điệp phu
nhân chờ chính là hắn. Mã Diệc Phổ mang theo người muốn vào, Tư Đồ Tinh
cũng bất phục, cũng muốn vào, hộ vệ kia vốn định ngăn đón, nhưng thấy
song phương thần sắc cực kỳ bất thiện, nuốt một ngụm nước miếng, để bọn
họ toàn bộ đi vào.
Tư Đồ Tinh thầm nghĩ: "Hừ, coi là ta hôm nay làm không đụng được nàng,
cũng không để cho các ngươi hài lòng như ý, ta phải đi theo ngươi, xem
ngươi!"
Hai người dẫn theo hộ vệ tiến vào trong sân, mắng chửi lẫn nhau, xông
vào khuê phòng Kim Điệp, nha hoàn sớm biết không thể gây sự với bọn họ,
sợ hãi lui ở một bên, thầm lo lắng cho Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc sau khi công lực tiến vào tầng thứ bảy, tinh thần lực tăng
nhiều, thao túng tinh thần lực càng thích hợp, bây giờ hắn cảm nhận được rõ ràng lực lượng khống chế, tựa như khống chế tượng gỗ, Nhạc Nhạc ánh
mắt tập trung tại Tư Đồ Tinh, tâm linh ám chỉ nói: "Ta cảm giác được hận ý của ngươi, ngươi rất hận hắn sao?" Hắn gật đầu.
"Ngươi rất muốn diệt trừ hắn, đúng vậy, ngươi muốn diệt trừ hắn! Không
phải sợ, kỳ thật rất đơn giản, sau khi diệt trừ hắn, ngươi sẽ rất thư
thái, ngươi sẽ không còn trở ngại nữa, ngươi không phải rất muốn chơi mỹ phụ này sao, ân, vậy chỉ cần giết chết hắn, hết thảy đều là của ngươi
rồi, mau nhẹ nhàng rút kiếm của ngươi ra, ôi, tốt lắm, đúng vậy, nhắm
ngay trái tim hắn, đúng rồi, đúng là chỗ đó, đâm nhẹ vào, ngươi phải có
được tất cả, đối với, không cần do dự..." Nhạc Nhạc thanh âm âm trầm
giống như cái nôi trầm trầm ru người ta vào mộng đẹp, làm cho người ta
say mê, trái lại Tư Đồ Tinh dưới sự ám kì của Nhạc Nhạc, điều trong lòng nổi lên cừu hận, cừu hận với Mã Diệc Phổ, thừ người ra đích ánh mắt hàn quang chợt lóe, trường kiếm hoa lệ sắc bén đâm vào rồi trái tim hắn.
Nhạc Nhạc đem ánh mắt chuyển về hướng Mã Diệc Phổ, biết hắn hết cơn đau
nhức, nhất định sẽ lại thức tỉnh, tập trung tất cả tinh thần lực, lại
điên cuồng nói với tâm thần hắn, hung tợn ám chỉ nói: "Đá tên trúng ung
hắn đi, đá, không đá ngươi sẽ chết, dùng hết toàn lực, đá hắn!"
Mã Diệc Phổ đột ngột cảm thấy ngực đau đớn, vừa định cúi đầu xem xét,
lại nghe đến ác ma gầm lên, hắn không có năng lực tự hỏi, chỉ có thể
tuân theo thanh âm mà không thể kháng cự, dùng hết mười thành công lực,
đá chéo giữa vào người Tư Đồ Tinh, chỉ nghe thanh âm vang lên như khí
cầu bạo liệt, lại vừa như gỗ mục nát vụn, Tư Đồ Tinh bi thảm hét lên một tiếng bị hắn đá văng ra ngoài cửa sổ, đụng vỡ vài đạo bình trướng, bay
vào trong viện, mà Mã Diệc Phổ đá xong một cước kia, đã ngửa mặt lên
trời té trên mặt đất, kiếm Tư Đồ Tinh vẫn đang cắm trên trái tim.
Nhạc Nhạc đã đạt được mục đích, trong lòng mừng rỡ. Đem Kim Điệp còn
đang bay bổng trên may ôm vào vây quanh sa trướng hương sàng, nhanh
chóng nhặt quần áo cùng Truy Tâm Kiếm trên mặt đất, tránh ở phía sau tấm bình phong, tĩnh lặng xem tình thế phát triển.
Hộ vệ Tư Đồ Tinh cùng Mã Diệc Phổ mang đến đang nhàn rỗi đến nhàm chán,
song phương trừng mắt nhìn nhau, chợt nghe Tư Đồ Tinh kêu thảm từ bên
trong bay ra, bước lên phía trước điều tra, đã thấy hắn thất khiếu chảy
máu, đã mất mạng, hộ vệ Tư Đồ thế gia kinh hãi, nếu hộ chủ bất lợi,
chính mình cũng là tử tội, không thể làm khác, kinh sợ tiến vào khuê
phòng Kim Điệp, hộ vệ Mã Diệc Phổ mang đến cũng cảm thấy không ổn, Tam
công tử Tư Đồ thế gia đã chết, cuộc sống tốt ở Vạn Lý Minh đã tới hồi
kết, nhưng nghĩ đến Mã Diệc Phổ còn đang ở bên trong, liền theo sát mà
bọn kia xông vào. Chuyện ồn ào này đã kinh động hộ vệ nha hoàn Kim Điệp
phủ đích, hai thiếp thân nha hoàn của Kim Điệp tiến vào nhuận phòng, gặp phu nhân đang đắp một chiếc chăn mỏng manh, cả người xích lõa, rưng
rưng run rẩy, kinh hô: "Phu nhân, phu nhân, người tỉnh tỉnh!"
Hộ vệ Vạn Lý Minh sau khi thi thể nhìn thấy Mã Diệc Phổ, đầu đã" Vù vù"
Đích một tiếng nổ tung rồi, mắng thầm: "Mẹ kiếp, lần này thì tiêu rồi,
Thiếu chủ của mình cũng đã chết, lại còn giết Tam công tử Tư Đồ thế gia, trời ạ, lần này nên làm thế nào cho phải?" Lại nghe nha hoàn trong
hương trướng kêu lên sợ hãi, đều phán đoán nhất định là hai vị công tử
tranh đoạt nữ nhân, không chỉ riêng chính mình chết, lại còn Kim Điệp
phu nhân.... Kim Điệp phu nhân lại là ngự phong nhất phẩm phu nhân, đệ
đệ nàng ở phương bắc thống lĩnh mười vạn trọng binh, vốn là nhân vật
không thể đắc tội, trời ạ, nên làm gì bây giờ?
Hộ vệ Kim phủ cũng vô cùng cấp bách, bọn kia thế nào cũng không chịu ra
khỏi phòng của phu nhân, là của,khuê phòng nữ nhân mặc dù phu nhân cái
kia... cũng chẳng đẹp mặt gì, bọn hộ vệ cũng là thất trách thật lớn, nói không chừng còn có thể bị phạt nặng, thậm chí chém đầu.... Hộ vệ Kim
phủ tiến bộ đến quát: "Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, các ngươi trước đem
thi thể mang ra ngoài, mau rời khỏi khuê phòng phu nhân, bằng không phu
nhân trách tội xuống, các ngươi sẽ ăn không tiêu!"
Kim Điệp đang ở trong cao trào khoái hoạt phiêu du, bị người đánh thức,
vừa thấy là nha hoàn của mình, trong lòng thập phần bất khoái, phẫn nộ
quát: "Các ngươi sao lại vào đây, đã xảy ra chuyện gì!" Nàng nói với hai nha hoàn, nhưng thanh âm thập phần lớn, dọa đến thân thể nam vệ mềm
nhũn, cáo lỗi một tiếng, nâng thi thể Mã Diệc Phổ chạy ra khỏi viện.
Kim Điệp nghe được tiếng cáo lỗi đã phát hiện bên ngoài một đám nam hộ
vệ đang đem thi thể đi, vội la lên: "Kẻ chết là ai?" Nha hoàn vội nói:
"Đó là Mã công tử của Vạn Lý Minh, Tam công tử Tư Đồ thế gia cũng chết ở bên ngoài..."
Kim Điệp thân thể chấn động mãnh liệt, vừa rồi rõ ràng thân thể đang
giao hợp với Nhạc Nhạc, như thế nào đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như
vậy, Nhạc Nhạc ở đâu, có thể hay không xảy ra nguy hiểm? Vội hỏi: "Vậy
Vương công tử đâu?"
Nha hoàn đáp: "Chúng nô tỳ vừa đến đã thấy như thế này, cũng không thấy
Vương công tử. Hai bọn họ đã chết, Kim phủ chúng ta có không gặp phiền
toái?"
" Ôi!" Kim Điệp u u than khóc một tiếng, nói: "Phiền toái khẳng định sẽ
có, bất quá hai người chúng tàn sát lẫn nhau mà chết, không cần lo lắng
thế lực sau lưng chúng báo thù, chỉ là.... Quên đi, về chuyện Vương công tử đến không được nói với người ngoài, biết không?"
Hai nha hoàn này là từ nàng mang từ nhà mẹ đến, đối với nàng thập phần
trung thành, liền trả lời: "Vâng, chúng nô tỳ sẽ không nói với người
khác, chỉ là chuyện đó và Vương công tử có quan hệ sao?"
Kim Điệp mặc dù không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nữ
nhân nói cho nàng hay, nhất định có liên quan với Nhạc Nhạc, nói: "Để
không gặp phiền toái, tốt nhất đừng nhắc đến chuyện này, chờ mọi chuyện
qua đi, ta sẽ hỏi sau!"
Hai nha hoàn đi rồi, Kim Điệp vuốt bắp đùi mát lạnh mềm mại, khẽ lắc
đầu, thất thanh bật cười, nhẹ giọng nói: "Nhạc lang thật sự làm cho
người ta thật thoải mái quá đi, nếu không phải xảy ra việc này, nói
không chừng, hắn còn ôm nhân gia nữa! Hi hi, bị hắn ôm cũng thật thoải
mái!"
Nàng đang cố nhớ lại dư vị kích tình đam mê mãnh liệt, bỗng một đôi tay
hữu lực, nắm chặc lấy ngọc nhũ cao vút kiêu ngạo sừng sững, nàng đang
muốn kinh hô, cái miệng nhỏ nhắn đã bị xâm chiếm, đầu lưỡi linh hoạt đã
chui vào trong miệng nàng, nhanh chóng thiêu lộng quấn lấy chiếc lưỡi
thơm thơ của nàng. Kim Điệp thân thể căng căng đột lại buông lỏng ra,
mềm nhũn ngả vào ngực người kia, y đầu lưỡi tuyệt vời thần kỳnà, ngoại
trừ Nhạc Nhạc, còn có ai khác nữa chứ? Nhạc Nhạc cảm thấy nàng buông
lỏng chống cự, biết nàng nhận ra mình, mới nhả miệng ra, cười nói: "Tỷ
tỷ không phải nói ta ôm thoải mái sao, sao lại phản kháng?"
Kim Điệp mị nhãn như tơ, yêu kiều lãng tiếu nói: "Tỷ tỷ nếu sớm biết
rằng là đệ, sớm đã đem thân dán vào người đệ rồi, sao lại phản kháng
chứ, đệ đột nhiên xuất hiện, dọa nhân gia không nhẹ đâu, ha hả, đệ đệ
tay thật có lực đây, làm tỷ tỷ thở không nổi rồi!"
"Tỷ tỷ sao không hỏi ta, vừa rồi đã phát sinh chuyện gì?"
"Nếu đệ đệ muốn nói cho tỷ tỷ, chắc chắn nói rõ, nếu không nghĩ nói, Điệp nhi hỏi, chẳng phải làm chàng khó xử sao?"
Nhạc Nhạc cười nói: "Không thể tưởng được tỷ tỷ hiểu tâm tư nam nhân như vậy, thực khiến người yêu thích, ta có chút không nỡ xa nàng!" Lại nói
"Nàng chỉ cần biết, bọn họ hai người đánh lẫn nhau mà chết, biết việc
khác, ngược lại đối với nàng bất lợi!"
"Ân, Điệp nhi biết rồi, Điệp nhi nhất định nghe lời chàng, để cho Điệp
nhân làm nữ nhân của chàng được không, chỉ làm nữ nhân của chàng thôi!"
Nhạc Nhạc thấy nàng trịnh trọng hướng mình cúi đầu tuyên thệ, nao nao,
thầm nghĩ: “Nữ nhân dâm đãng nổi tiếng nhất Hoàng thành sẽ lại vì cùng
với mình có một lần ân ái, cứ như vậy ái mộ mình sao, có phải là tất cả
nam nhân nàng đều nói như vậy, ta có thể thể cảm giác được nàng nội tâm
chân thành kiên quyết.... Chính mình thật sự có mị lực như vậy sao?"
Kim Điệp thấy Nhạc Nhạc nghi lự(không tin tưởng), trong lòng chua xót,
bi thê rơi lệ, nói: "Ta biết Nhạc lang nhất định à xem thường tỷ tỷ,
ngại tỷ tỷ thân thể không sạch sẽ, không xứng bên cạnh người, trong lòng chung quy rất khó chịu, rời khỏi chàng, tỷ nhất định sống không nổi."
Nhạc Nhạc thừa dịp nàng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, mặc quần áo chỉnh tề,
lại nói: "Ha hả, còn có, chiếm hữu dục của ta rất mạnh, nữ nhân theo ta, tâm cần hoàn toàn cho ta, thân thể hoàn toàn thuộc về ta, một lần phản
bội đều không được! Hãy nghĩ kỹ rồi quyết định...."
Kim Điệp kinh ngạc nhìn Nhạc Nhạc cầm Truy Tâm Kiếm, bay ra khỏi cửa sổ, tâm hồn nàng đã nhẹ nhàng bay theo ra ngoài, trong lồng ngực nhất thời
trống rỗng khó chịu, nàng chợt bổ nhào vào cửa sổ, cao giọng kiều hô:
"Thiếp đã nghĩ xong rồi…”
Bóng đêm thanh vắng, thanh âm bay rất xa rất xa, chẳng biết hắn có thể nghe được hay không, nghe được lựa chọn khó khăn này
Nhạc Nhạc thân pháp cực nhanh, đương nhiên không nghe lời Kim Điệp nói,
đang bay trên mái phòng, cách đó không xa một bóng đen khô gầy màu xám
xuất hiện, chỉ là trên vai hắn lại còn vác một nữ tử mặc áo ngủ trắng,
mái tóc dài đen bóng buông xuống, không thấy rõ dung mạo, Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Hái hoa tặc? Chỉ là khinh công tên tặc nhân này cũng quá cao,
khiêng một người lại còn nhảy hoan khoái(vui sướng) như vậy, nữ nhân
kia.... Hắc hắc, nhất định là cực phẩm! Không bằng..."