Dương Hạnh nói: "Các tỷ thử xem, đặt tay ở trên thân chàng, dụng tâm cùng ca ca trao đổi."
Mặc Linh Tử cùng Thái Vân dựa theo phương pháp của nàng ta, nhưng lại
không cảm giác được tin tức gì, lắc đầu, cười nói: "Chúng ta không cảm
giác được, ha ha, bất quá tỷ muội các ngươi nếu thích, chúng ta đi ra
ngoài là được, thật sự hiếu kỳ rốt cuộc bọn muội làm như thế nào?”
" Ca ca nói, có thể do tỷ muội chúng ta có tâm linh cảm ứng, tiếp thu
năng lực so với các tỷ mạnh mẽ hơn, cho nên tỷ muội chúng ta có thể cảm
thụ tư tưởng của ca, ca ca bởi vì tẩu hỏa nhập ma, võ công tiến vào tầng thứ bảy, đã có rất nhiều địa phương không có năng lực đột phá, bị kẹt ở giữa tầng thứ sáu với tầng thứ bảy, mấy ngày nay hắn vẫn phong bế nội
tâm, tu bổ vài kinh mạch trọng yếu, vừa mới tỉnh lại, cùng với chúng ta
cái kia..."
Thái Vân cười hì hì nói: "Hi hi, nếu thật sự là như vậy, vậy thật tốt
quá, ca ca rốt cục đã tỉnh, Linh tỷ, chúng ta đi ra ngoài trước, chờ tin tức tốt của bọn hắn!"
Trong phòng chỉ còn Dương gia tỷ muội cùng Nhạc Nhạc ba người, Dương Mai Dương Hạnh nhìn lẫn nhau một chút, đồng loạt cởi bỏ váy áo, trước ngực
ngọc thỏ trắng như tuyết tuy không phải rất lớn, nhưng lại rất đáng yêu, phong yêu phong đồn, một cặp đùi thon dài rất đẹp, thẳng đều như nhau,
hai đùi không hề có một vết xước nhỏ, diện mạo hai người giống nhau,
thân hình lại giống như đúc, con ngươi cũng đồng loạt nhấp nháy, kỳ cảnh như thế, nhưng lại không ai thưởng thức, thật sự là.... Khụ khụ!
Dương Hạnh nói: "Tỷ tỷ, chúng ta nên làm như thế nào? Muội không biết!"
Dương Mai nói: "Tỷ cũng không biết, bất quá xem thời điểm Kì tỷ bọn hắn làm, đầu tiên là như vậy, lại..."
"Được rồi, chúng ta nghe ca ca, ân, thật sự khó khăn rồi, muội muội cố gắng lên!"
"Ôi, ân, tỷ tỷ, ân, đến giúp ta, cùng với muội..."
Bây giờ hai người đối thoại, tựa như mặt đối mặt, ở giữa đã không còn cách trở gì.
Nhạc Nhạc trong lòng nói: "Mai nhi, ta cảm thấy sự đau đớn của nàng rồi, không nghĩ nàng lại toàn tâm như vậy, nước mắt chảy tới khóe môi, nếu
ca ca có thể động đậy, chắc chắn sẽ kiền muội, đừng khóc, qua rồi sẽ dễ
chịu, trước tiên đừng cử động, đến, nằm trên người ca ca, ôm chặt ta!"
Dương Mai lau một chút thanh lệ chảy ra, nội tâm vui vẻ nói: "Ca ca, thì ra chàng yêu thương Mai nhi như vậy, muội thật sự cao hứng ôi, muội còn nghĩ chàng không thích tỷ muội chúng ta, muội có thể biết rõ cảm giác
của chàng ý nghĩ - yêu thương, ca, ôm chàng thật sự rất thoải mái, cuối
cùng muội đã hiểu được vì cái gì Kì tỷ Song tỷ luôn ôm chàng không
buông!"
Nhạc Nhạc nội tâm nói: "Ca đương nhiên yêu các muội, ha hả, tâm linh cảm ứng thật sự là kỳ diệu, ta cũng có thể cảm giác được Hạnh nhi rồi, hai
người các muội cũng có thể thường xuyên trao đổi như vậy sao?"
Dương Hạnh trong lòng vui vẻ nói: "Nếu khi nào có tâm tình đặc biệt mãnh liệt nảy sinh, mới có thể biết rõ được cảm ứng đối phương, tựa như vừa
rồi tỷ tỷ đau đớn, muội đã cảm thấy nơi đây đau đớn, tỷ tỷ cảm thấy ý
nghĩ - yêu thương của ca, Hạnh nhi đã cảm giác được, cho tới bây giờ
chưa từng mãnh liệt như vậy, thật tốt!"
Dương Mai trong lòng nói: "Ca, muội nơi đây ngứa rồi, muội... Ân… ca ca
hảo phôi, sao trong đầu có thể nghĩ Mai nhi thành bộ dáng kia, à, cái
này xấu hổ quá, ôi..."
Nhạc Nhạc đùa nói: "Hì hì, ta cũng có thể cảm giác được suy nghĩ của
muội, chỉ mong sao ca ca đối với muội như vậy, có phải không, nhìn xem,
ca vừa định một chút, muội đã đến cao trào rồi, ôi, Hạnh nhi cư nhiên đã chảy, thật tốt chơi! Bất quá ta bây giờ muốn luyện công, không cùng các nàng hàn huyên, các nàng cần cố gắng lên!"
Nhạc Nhạc phong bế tâm linh, có thể cảm nhận được ý nghĩ của Dương Mai,
mà các nàng lại không cảm giác được ý nghĩ của hắn, Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Ngự nữ kinh pháp nói không sai, chính mình có thể ngụy tạo những ý
nghĩ, mà nội tâm người khác lại hoàn toàn bị ta nhìn trộm, tầng thứ bảy
thật sự là kỳ diệu, tinh thần lực trong cơ thể đã tăng cao không ít, có
thể khống chế người khác rất tốt, khí hải đan điền đều gia tăng gấp đôi, chân khí ngày càng thịnh, ân, hấp thu luồng xử nữ nguyên âm này, phá
tan trở ngại trên dưới đan điền, ôi, quả nhiên thẳng đường sảng khoái,
ôi tư vị ở giữa thực không dễ chịu, lên không được, xuống không xong,
Nhược Tuyết thiếu chút nữa hại chết ta, hừ, chờ ta khỏe hẳn, chắc chắn
đem nàng hảo hảo tra tấn một trận, trong thời khắc tẩu hỏa nhập ma, ta
đã biết rõ cảm giác nồng đậm ý nghĩ - yêu thương của nàng, đã khống chế
không được chân khí hỗn loạn, nhất chiêu kia dường như đã giết chết
không ít người, nhất chiêu kia dùng như thế nào đích, ôi... Nghĩ không
ra rồi, lúc ấy có loại cảm giác tan nát cõi lòng, chẳng lẻ chỉ có thời
điểm tan nát cõi lòng, mới có thể sử dụng được, ôi, không, không, thà
rằng không cần chiêu kia, cũng không muốn lại nếm thử tan nát cõi lòng,
rất thống khổ rồi. Còn có tên Mã Diệc Phổ tạp chủng kia, lão tử sẽ là
người đầu tiên thu thập hắn, hừ, cư nhiên có dũng khí vũ chửi mắng Nhược Tuyết như vậy, cư nhiên có dũng khí cười nhạo ta như vậy, nhất định
phải để cho hắn... Lầm bầm!"
Nhạc Nhạc lại cảm thấy một trận đau lòng, đau đớn kia đến từ Dương Hạnh, Nhạc Nhạc thu công, tâm linh lại mở ra, ôn nhu nói: "Hạnh nhi, ca ca
cảm thấy đau đớn của muội, muội lại đây."
Nhạc Nhạc sau khi hấp thu hết nguyên âm của Dương Hạnh, chẳng những
trong chữa trị hoàn hảo nội thương trong cơ thể, lại chính thức bước vào tầng thứ bảy Ngự Nữ Tâm Kinh -- Xử Nữ Giao Tâm.
Mặc Linh Tử cùng Thái Vân vẫn canh giữ ở ngoài cửa, sau khi nghe được
tiếng hét lên của Dương Hạnh, nghĩ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vội
vàng đẩy cửa ra, đã thấy nàng cực độ thỏa mãn đang ngủ, hai người vừa
vui vừa cười, giúp hắn lau sạch thân thể, mấy người đồng miên.
Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Ta có thể biết rõ cảm nhận tâm tình của Thái Vân,
Mặc Linh Tử, còn có vài loại tình cảm ba động mãnh liệt, ý nghĩ nội tâm
không cách nào biết được, chẳng lẻ chỉ có thể cùng tỷ muội sinh đôi mới
có loại thần thông chi diệu này sao? Cũng phải, nếu ta có thể biết rõ
biết tất cả tâm sự nội tâm của người khác, chẳng phải thành thần tiên
rồi sao! Xung quanh có thể cảm giác được tâm tính tâm tình của các nàng, nếu tại toàn thể, có thể sẽ lại càng biết rõ thêm, đến lúc đó, các nàng cũng sẽ cảm thấy nội tâm tư tưởng của ta, nên là như vậy. Ôi, khẩu kĩ
của Thái Vân càng ngày càng diệu rồi, ân, không sai, mấy ngày nay đã khổ các nàng rồi, sau này phải bồi thường các nàng thôi!"
Cảm thấy tứ nữ đã ngủ say, hắn tinh thần thể đã ở trong cơ thể nghỉ ngơi ngủ say, giống như chân nhân đang ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Nhạc Nhạc hoàn toàn tỉnh lại, mở ra hai mắt,
trong phòng rất nhiều khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười kinh hỉ, vây chung
quanh hắn, Nhạc Nhạc cười nói: "Có các nàng ở bên ta, thật sự là hạnh
phúc, mấy ngày nay làm cho các nàng lo lắng mệt mỏi, Kì Kì như thế nào
lại khóc rồi, nàng không phải thường tự nhận là không thua thân nam nhi
sao, sau khi theo ta lại ngày ngày hay khóc vậy, ca thâtk tâm đau, ca
biết nàng lo lắng sợ hãi, nhưng thầy tướng số không phải đã nói sao, ta
sẽ sống đến chín mươi chín tuổi, hắn nhận tiền rồi, khẳng định không
sai. Ha ha, Song nhi cũng thế, có phải không? Tiểu Chi như thế nào khóc
nhiều như vậy, Tiểu Nguyệt cũng vậy, hắc hắc, đều tới đây để cho ca ca
ôm một cái, vài ngày rồi không ôm các nàng, phải nghĩ thấy cả người khó
chịu!"
Mọi người ôn tồn một lát, Mộ Dung Kì mới sẳng giọng: "Ca, chàng không
yêu thương thân thể, bảo chúng tỷ muội làm sao bây giờ, lại ngủ một giấc tạn sáu ngày trời làm chúng ta rất lo lắng, lại nói, nếu Nhược Tuyết tỷ cũng có cái gì khó xử, không biết chàng có giận đến tổn thương nữa
không, không phải để cho cừu nhân lấy làm chuyện cười à!"
Yến Vô Song cũng nói: "Đúng vậy, chúng ta đã tin tưởng Nhược Tuyết tỷ
không phải người như vậy, ca ca cần tịnh dưỡng thân thể cho tốt trước,
sẽ tìm Nhược Tuyết tỷ tỷ từ từ nói chuyện sau, sự tình sẽ có chuyển cơ."
Nhạc Nhạc thấy các nàng giọng nói kiên định, hơn nữa cảm giác được trong lòng các nàng tin tưởng không chút dao động, nghĩ rằng các nàng nhất
định biết chút ít chuyện mình không biết, cười nói: "Các nàng tin tưởng
Nhược Tuyết như vậy, ta thực thay nàng cao hứng. Ta lúc ấy giận đến hồ
đồ rồi, sau đó nghĩ lại, mới phát giác sự tình chắc chắn có điểm đáng
nghi. Các nàng trong lòng một chút cũng không hoài nghi, hơn nữa thập
phần kiên định, có phải là gạt ta cái gì, cần nói thật, bằng không ta
phải trừng phạt các ngươi đấy!"
Khi Nhạc Nhạc nói đến hai chữ "Trừng phạt", chúng nữ lại tâm hỉ tim đập
dồn dập, đương nhiên biết hàm ý trừng phạt là gì, bất quá cũng không dám nói dối Nhạc Nhạc, đem chuyện Nhược Tuyết nhất nhất nói ra, Nhạc Nhạc
nghe xong cười khổ, nói: "Cùng suy đoán của ta cũng không sai là bao,
các nàng không gạt ta, ca thật cao hứng, ca sẽ hảo hảo thưởng cho các
nàng!"
Chúng nữ xấu hổ cười, nhưng mỗi người lại thầm lộ vẻ chờ mong, Tiểu Chi
bưng tới chén canh, nói: "Công tử, đây là Tiểu Nguyệt làm riêng cho
ngươi Ngao Bổ Thang, nhân lúc còn nóng uống đi!" Nhạc Nhạc vài ngày nay
không uống chút nữa nào, trong bụng sớm đã reo sùng sục, đem chén canh
uống một hơi cạn sạch, thở dài: "Tiểu Nguyệt hảo thủ nghệ, sau này chúng ta có khẩu phúc rồi, so với thịt nướng ta làm còn ngon hơn!"
Tiểu Nguyệt cười nói: "Chỉ cần công tử thích, Tiểu Nguyệt mỗi ngày đều
làm cho ngươi uống, trong nồi còn rất nhiều, chư vị tỷ tỷ nếm thử tay
nghề của ta đi!"
Dương Mai Dương Hạnh vẫn còn ngủ ở bên cạnh Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc thông
qua tâm linh cảm ứng, biết bọn hắn thức tỉnh đã lâu, có thể sợ chúng tỷ
muội cười chọc, thân thể cũng không động đậy một chút nào, Nhạc Nhạc
cùng bọn hắn thân thể tiếp xúc, mới có trao đổi rõ ràng, hắn vừa ăn mĩ
thực, một bên đem phóng chân tới trong đào nguyên phì nộn của Dương Mai, nàng ngọc thể run lên, ý thức kẹp chặt chân của Nhạc Nhạc, rồi lại thấy như vậy thật ngứa ngáy khó chịu, đang không biết nên làm như thế nào,
thanh âm Nhạc Nhạc rơi vào trong tâm nàng: "Tiểu bảo bối, còn giả ngủ
sao, nếu không tỉnh lại, ca ca sẽ xốc chăn mềm lên!"
Vài nữ nhân đang ăn canh, thấy Dương Mai Dương Hạnh bất tỉnh, nghĩ bọn
hắn mới lần đầu phá thân, cần phải nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe được bọn
hắn hai người rên rỉ gấp, hơn nữa ngọc thể ở trong chăn mền điên cuồng
giãy dụa, đều hiểu được đã xảy ra chuyện gì, đều cười nói: "Ta nói Mai
nhi Hạnh nho vì sao bất tỉnh, thì ra đang xuân mộng ôi, à, tiếng kêu
thật nóng vội, ca ca, mau lên giúp các nàng đi, hi hi!"
Dương gia tỷ muội biết đã bị phát hiện, đang giả bộ ngủ, hai người lập
tức xoay người, đánh về phía Nhạc Nhạc, gắt giọng: "Ân… mặc kệ i, ca ca
khi dễ chúng ta, lại vừa để cho chư tỷ muội cười chúng ta, chúng ta mới
không phải xuân mộng, là do ca ca làm mấy chuyện xấu! Hắn dùng chân một
bên hồ lộng nơi đây của chúng ta, còn không ngừng nghĩ ra những hình ảnh không thể chịu nổi, làm chúng ta thật xấu, hừ, đánh chết chàng, đánh
chàng!"
Nhạc Nhạc liền cầu xin tha thứ: "Á, thì ra hai tỷ muội là cọp cái, oa,
mở miệng thật là lớn quá, như thế nào chặn miệng các nàng đây, phải tìm
công lão hổ(cọp đực) mới được, hắc hắc.... Ôi, thì ra ta đúng là công
lão hổ à, bằng không như thế nào lại đổ cả bồn máu vì hai cái miệng lớn
này."
"Hừ, chàng dám nói miệng chúng ta lớn, nơi nào lớn, không nói rõ ra, tỷ muội ta nhất định không buông tha chàng!"
Nhạc Nhạc xoa xoa phì đồn của hai nàng, một tay chà xát, còn ngón tay
lại đâm vào thật sâu trong u động, cười nói: "Nơi này cũng rất lớn,
chẳng lẻ ta nói không đúng sao?"
Chư nữ cười to không ngừng, Dương gia tỷ muội trong lòng biết không phải đối thủ của Nhạc Nhạc, ngược lại đành phải ăn cơm, cũng không ngừng
trộm đụng với thân thể Nhạc Nhạc, cùng hắn thầm thông tình nói chuyện,
tình cảnh này làm cho Nhạc Nhạc có loại trộm tình khoái lạc, hơn nữa
loại tâm cùng cảm giác tâm trực tiếp trao đổi, càng yêu thích không chịu nổi.
Sauk hi ăn cơm xong, thái dương đã ngả về tây, Nhạc Nhạc mới hỏi: "Mấy
ngày nay Vạn Lý Minh có động tĩnh gì không, chịu thiệt thòi lớn, thanh
danh mất hết, ta không tin bọn họ cứ bình tĩnh tâm an như vậy!"
Mặc Linh Tử nói: "Ta vẫn hoài nghi, Vạn Lý Minh có kế hoạch âm mưu khác, sau khi Ma Giáo Thiên Nhai Giác bị công phá, hảo thủ mà Mã Vạn Lý chiêu mộ cũng không trở lại hoàng thành tổng bộ, lại phát thiếp mời từng nhân sĩ chính phái từng nợ ân tình hắn đến Minh môn, đến tổng bộ Vạn Lý
Minh, giúp hắn phòng vệ sự trả thù của ma giáo, Mặc Sơn chúng ta đã nợ
Vạn Lý Minh một ít ân tình, sau khigiúp bọn chúng làm một việc, chúng ta mới rời đi đích, bởi vì sư phụ ta yêu cầu qua chúng ta, Vạn Lý Minh
không thể ở lại lâu. Lần này sau khi hang ổ bị thiêu, cũng không có phản ứng, rất là kỳ quái, khẳng định là lực lượng không đủ, đang đợi cao thủ trở về!"
Thái Vân cũng nói: "Đúng đó, sư phụ ta cũng vì báo ân mới phái ta xuống
núi, chỉ là gặp ca ca, mới không giúp bọn chúng, bọn chúng không phải
người tốt. Bất quá, sư phụ ta khẳng định sẽ trách ta đ."
Nhạc Nhạc ôm Thái Vân vào trong ngực, an ủi nói: "Sư phụ nàng con người
biết đạo lí, sau khi biết chân tướng sẽ không trách tội của nàng, lại
nói còn có ca ca ở đây, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ nữ
nhân của ta, cả sư phụ nàng, cha mẹ nàng cũng không được!" Nhạc Nhạc nói thật kiên định, không tồn một tia tư lự, thấy mĩ mục chư nữ lộ ra ánh
sáng kỵ dị, ái ý nồng đậm, Mộ Dung Kì lòng cảm xúc, liền nũng nịu trong
lòng Nhạc Nhạc, thấp giọng nói: "Ca!"
Nhạc Nhạc sau khi thành công tiến vào pháp tầng thứ bảy, đối với tâm
tính cảm tình của mình đã nắm chắc không để rò rỉ, vừa thấy đã biết hỉ
nộ ái ố trong lòng các nàng, hắn vuốt ve mái tóc đen của Mộ Dung Kì,
nói: "Kì Kì không cần lo lắng, chờ ta hoàn thành chuyện của Nhược Tuyết
chuyện, chắc chắn tới Mạch Dã Thành Mộ Dung thế gia cầu hôn, bọn họ
không đồng ý, ta cũng cướp, cũng muốn đem Kì Kì cướp về, bởi vì Kì Kì là nữ nhân của ta!"
Mộ Dung Kì mỉm cười, gật gật đầu nói: "Ân, Kì Kì là nữ nhân của ca ca, ai cũng không cướp được!"
Nhạc Nhạc cười to, lại nói với chúng nữ: "Các nàng cũng là nữ nhân của
ta h, theo ta, ai cũng không thể cướp đi các nàng. Đều lên giường cả đi, ta phải bồi thường các ngươi mấy ngày nay đã khổ cực.... Ha ha!"
Tiểu Nguyệt sau khi nghe được lời nói của Nhạc Nhạc, thần sắc buồn bã,
đã thấy Nhạc Nhạc đang nhìn chằm chằm nàng: "Tiểu Nguyệt sao vậy, trong
lòng vì sao lại có đau khổ bất đắc dĩ như thế, có chuyện gì khó nói cho
ca ca nghe, chắc chắn giúp nàng giải khốn!!" Tiểu Nguyệt thầm nghĩ:
"Công tử võ công tâm pháp đã biết được tâm tình của người khác, ta phải
cẩn thận, không thể phá hủy kế hoạch của cung chủ, bằng không chúng ta
đều chết!" Nàng nói: "Ca ca không chê xuất thân của thiếp, vẫn đối đãi
Tiểu Nguyệt ngang hàng mọi người, Tiểu Nguyệt chỉ là cảm động mà thôi!"
Nhạc Nhạc cũng không phải là thần tiên, không có khả năng biết bí mật
tận đáy lòng nàng, tuy có nghi hoặc, lại muốn mình không nên nghĩ nhiều
như vậy, có lẽ không muốn nghĩ đến chuyện buồn trước kia, tựa như Tiểu
Vi, đều có khúc mắc, Tiểu Vi không biết đi đến nơi chưa, thực sự có chút lo lắng cho nàng.
Nhạc Nhạc mở hộ thể chân khí, Tiểu Nguyệt tâm thần chấn động mạnh, cảm
giác được ái ý nhu tình của Nhạc Nhạc đối với nàng, tâm linh trong lúc
đó trần trụi tương chạm, để cho trong lòng nàng trở mình nổi lên xao
động tâm hồn, xấu hổ hối hận hỉ oán, kích động bất an, lại lập tức sợ
hãi, căng căng khóa trụ tâm thần, Nhạc Nhạc cảm ứng lập tức lại lập tức
mơ hồ.
Nhạc Nhạc mới biết được trong lòng nàng thì ra chứa nhiều cảm tình như
vậy, đối với Nhạc Nhạc tình yêu trần trụi lại vừa nhiệt tình không hề
cản trở, đối với thân thế lại tự ti hối tiếc, lại vừa hối hận chuyện nào đó, lại vừa oán hận chính bản thân nàng ta, sau đó một cổ cảm giác sợ
hãi chiếm cứ tâm thần nàng, cái loại này rõ ràng liên lạc lại vừa chậm
chạp mơ hồ, Nhạc Nhạc lại thử tìm kiếm bí mật làm nàng sợ hãi, nhưng lại không có thu hoạch gì, thầm nghĩ: "Chỉ có thể cảm giác cảm tình Tiểu
Nguyệt ba động, lại không biết nàng sợ hãi cái gì! Không thể giống với
cặp song sinh tỷ muội như vậy trực tiếp đối thoại, thật sự là tiếc nuối! Bất quá nếu thật sự biết hết toàn bộ bí mật của đối phương, vậy cũng
quá không tôn trọng đối phương rồi, dù sao mỗi người đều có tư ẩn(chuyện riêng)."
Trên đường người đi đường không hề giảm, trong đó người giang hồ mang
binh khí chiếm đa số, ba, năm người thành nhóm, thỉnh thoảng cao giọng
cười nói cái gì, phần lớn nói đều là Vạn Lí Minh như thế nào chịu không
nổi, e ngại ma giáo với Luân Hồi, còn có không ít người nói chuyện của
Vương Nhạc Nhạc cùng Chung Nhược Tuyết, thật sự là cái gì cũng có, Nhạc
Nhạc biết ngày đó không hề ít người rãnh rỗi quan sát cuộc chiến, mấy
tin tức này nhất định là từ bọn họ miệng mà ra, sau khi gia công biến vị mới truyền ra, tỷ như Nhạc Nhạc một kiếm giết sáu bảy trăm người,
truyền nhân Điên Đảo Vương tái xuất giang hồ, đại cừu nhân Tư Đồ thế gia ra trăm vạn lượng bạc mời Luân Hồi báo thù, minh chủ Vạn Lý Minh bị hủy dung rồi, tiểu thiếp thừa dịp rối loạn cùng người khác chạy trốn....
Nhạc Nhạc trong lòng cười to: "Giang hồ thật là địa phương thú vị, hôm
nay một con kiến, ngày mai từ miệng bọn họ sẽ biến thành con voi, hơn
nữa con voi kia bọn họ lại còn cưỡi qua. Chậc, con người!"
Nhạc Nhạc từ trong ngực móc ra ngân sắc điệp hoa, khi nghĩ đến mỹ phụ
tao mị nhập cốt, nhục dục mười phần, trong lòng không ngừng rung động,
thầm nghĩ: "Mỹ phụ kia tướng mạo cùng Tiểu Chi Tiểu Nguyệt ngang nhau,
vì sao lại hấp dẫn ta như thế, không lẽ nữ nhân đối với nam nhân quả
nhiên có lực hấp dẫn trí mạng như vậy, nàng có một luồng phong tao thành thục, thực làm cho ta phát cuồng, ôi, tới rồi!"
Nhạc Nhạc đem ngân sắc điệp hoa giao cho môn vệ, môn vệ trung niên cường tráng đkia, chua xót tiếp nhận ngân hoa, vừa ghen ghét lại vừa mang
theo hâm mộ liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Ngươi cầm miếng điệp hoa này, đem nó giao cho nha hoàn nội viện là được, bọn hắn sẽ đưa ngươi đi, hắc hắc, tiểu huynh đệ, ta xem ngươi thân thể đốm yếu, làm được không à,
nếu không được, hô huynh đệ chúng ta, con mẹ ngươi, tao phụ kia chung
quanh toàn điểu nam nhân, lại không cho hộ vệ phủ chúng ta vào nàng một
ngón tay, nhìn thấy mà chúng ta trong lòng buồn bực bốc hỏa à!"
Nhạc Nhạc cười quái dị chăm chú nhìn hắn: "Huynh đệ quả nhiên rất cường
tráng, mẫu mã cũng chịu không nổi thế công của ngươi, có cơ hội ta chắc
chắn giúp ngươi giới thiệu..." Môn vệ kia quả nhiên vô cùng vui sướng,
vừa cảm kích lại vừa tự tin nói: "Huynh đệ quả nhiên hảo nhãn lực, nếu
giúp ra giới thiệu thành công, huynh đệ ta mời ngươi uống rượu, ha ha!"
Nhạc Nhạc nghênh ngang tiến vào, chỉ để lại môn vệ dương dương tự đắc ở
nơi này cười khúc khích, Nhạc Nhạc đột nhiên nghĩ, nói dối có thiện ý
cũng là chuyện rất tốt, tỷ như vừa rồi hắn còn chưa nói hết nửa câu còn
lại: "Chắc chắn giới thiệu giúp ngươi.... một con mẫu mã xinh đẹp!"
Nhạc Nhạc dưới sự chỉ dẫn của nha hoàn, đi vào đích khuê phòng Kim Điệp, nha hoàn kia mĩ mục trần trụi quét trên thân Nhạc Nhạc, trong mắt lộ vẻ xuân sắc nhộn nhạo, Nhạc Nhạc mặc dù không thấy nàng, cũng có thể cảm
giác hàm ý hỏa lạt(nóng rực) của nàng kia, cười thầm: Có của nó chủ tất
có của nó phó, nha hoàn của Kim Điệp phu nhân cũng đã là thục nữ rồi, ha ha, tư sắc không tệ!"
Kim Điệp nhận được bẩm báo của nha hoàn, liền ngồi ngay ngắn tại nhuyễn
ghế chờ Nhạc Nhạc, chỉ là nàng mặc thật sự quá ít, chỉ có hung y(áo
ngực) màu xanh nhạt), áo khoác bằng lụa mỏng, cặp đùi trắng như tuyết
chồng lên nhau, mị nhãn lưu chuyển, nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc đi vào cửa
phòng.
Nha hoàn liền đóng cửa lại, Nhạc Nhạc mỉm cười đi đến cạnh nhuyễn y, ôn
nhu nói khẽ bên tai nàng: "Tỷ tỷ mặc ít vậy, không lạnh sao?" Kim Điệp
vốn là tức giận lời nóiNhạc Nhạc lần trước muốn nghĩ dọa hắn một trận,
không nghĩ hắn mới đi lên liền khiêu khích như thế, ác ngôn lạnh ngữ đã
chuẩn bị thật tốt, một câu đã nói không nên lời, dùng ngữ điệu nhu mì
ngay chính cô ta cũng không tin nổi nói: "Tỷ tỷ nhìn thấy đệ cả người
liền nóng lên, như thế nào lại rét lạnh chứ!"
*phong yêu: eo, phong đồn: mông
Phong eo phong đồn: mông to eo thon