Chương 54: Tiểu Nhân


Tiểu Nguyệt cuối cùng mới thức giấc, Nhạc Nhạc tham lam
ôm sát nàng vào trong lòng mình, chàng cười nói:" Buổi sáng nàng đã giúp ta chữa thương, ngươi chắc đã rất thèm muốn rồi, đã lâu không tìm nam
nhân rồi sao, hắc hắc, Tiểu Nguyệt càng ngày càng thẹn thùng rồi, thật
là đáng yêu!"

Tiểu Nguyệt nỉ non nói" Công tử đi rồi, Tiểu Nguyệt đã không tiếp khách
nữa, cho nên.... Tiểu Nguyệt đã lâu không làm cái kia rồi, nhìn thấy
công tử thì… thì đã nhịn không được rồi!"

" Úc, nguyên lai Tiểu Nguyệt vì ta thủ thân như ngọc, ca ca thật cảm
động, đến đây nào, đêm nay hảo hảo bồi thường ngươi... ha ha"

Nhạc Nhạc đang ở trên thân Tiểu Nguyệt ra sức quất đâm, chợt thấy hỏa
quang lóe sáng tận trời sâu, chiếu sáng nửa hoàng thành, những tiếng
hống lớn ồn ào khiến cho quần ngũ thức giấc. Nhạc Nhạc biết hỏa quang
này chắc chắn có liên quan đến đây, cấp bách dùng chấn động mật kĩ, đem
Tiểu Nguyệt làm cho mê đi, cho nàng mơ mẩn trên mây du du, chính mình
bứt ra mặc quần áo, cầm lấy Truy Tâm Kiếm, lập tức đi ra ngoài.

Mộ Dung Kỳ, Giang Tiểu Vy, Thái Vân, Yến Vô Song, Mặc Linh Tử, đã ăn mặc chỉnh tề, lập tức đi theo sau Nhạc Nhạc, tốc độ mặc quần áo của chư nữ
lúc này mới lại bình thường như cũ. Nhạc Nhạc biết bọn hắn lo lắng cho
mình nên không để ý mệt nhọc của thân thể, vẫn muốn đi theo bên cạnh
mình, cũng không quản ý tứ của hắn.

Dựa theo phương hướng phát ra đám lửa, vốn là tổng bộ của Vạn Lý Minh,
ngọn lửa được gió trợ lực ngày càng mạnh, hoàn toàn triển khai lớn mạnh, lửa giận lan tràn, thỉnh thoảng có tiếng phòng ốc sụp đổ ầm ầm, nữ nhân hài tử khóc la thảm thiết. Chung quanh đó lửa sáng chiếu rực như bản
ngày có rất nhiều nhân sĩ võ lâm đang đứng trong đêm, dưới ánh sáng của
ngọn lửa tất cả đang mặt y phục dạ hành(áo quần đen), che mặt kín mít,
nghênh ngang đứng đầy ngã tư đường.

Nhạc Nhạc mang theo ngũ nữ, đi theo đám người hiếu kỳ chạy đến Vạn Lý
Minh. Hôm nay không thấy những võ trận phòng vệ mà lại thấy được trên
trăm tên hảo thủ Vạn Lý Minh đang vây quanh hơn bảy mươi hắc y nhân, hắc y nhân trên người có dấu hiệu của ma giáo. Ma giáo tất cả mọi người đều không hề che mặt, Nhạc Nhạc xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp bóng
người, ở bên trong bắt gặp một nữ tử quen thuộc, Lãnh Nhược Tuyết, tuyệt đẹp hoàn mỹ, đang cô đơn thê lương khuôn mặt nàng tiều tụy gầy gò, mồ
hôi chảy đầy trên mi mắt của nàng, đôi mắt đẹp híp lại, đối với Vạn Lý
Minh nàng lạnh lùng miệt thị, tràn đầy địch y. Mặc dù bị bao vây, vẫn
không một chút sợ hãi. Nhạc Nhạc nhịn không được thốt ra:” Nhược Tuyết!"

Nhạc Nhạc kêu lên thanh âm tuy nhỏ, nhưng bên người hắn năm vị nữ tử lại nghe rất rõ, thuận theo ánh mắt của hắn, đã thấy được Nhược Tuyết, đã
thấy được vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng, Nhạc Nhạc thường xuyên kể cho chúng
nữ nghe về tướng mạo Nhược Tuyết cùng những đặc thù riêng, đương nhiên
chư nữ có thể nhận ra được Nhược Tuyết ngay.

Chúng nữ nói:" Nữ đầu lĩnh mỹ mạo tuyệt vời kia đúng là Nhược Tuyết sao, quả nhiên giống như lời ca ca đã kể lãnh diễm băng hàn, bọn hắn bị bao
vây rồi, chúng ta làm sao bây giờ đây?"

Lúc này, từ Vạn Lý Minh nội viện lại vừa chật vật chạy ra hơn một trăm
người, đầu lĩnh đúng là Mã Diệc Phổ, đầu hắn đầy bụi, cẩm bào dính đầy
mồ hôi, còn có mấy lỗ thủng do lửa thiêu, khí thế vô cùng bại hoại chạy
ào vào bên trong vòng vây, tràn đầy đau lòng tức giận nói với trung niên hán tử :" Cha, kho hàng cũng bị đốt, cứu không được, toàn bộ bị thiêu
rồi, ta cần làm thịt con đàn bà thối kia, giết sạch bọn họ!" Trung niên
hán tử cùng mấy người phía sau kinh sợ nói: "Cái gì? Toàn bộ bị thiêu
rồi? Minh chủ, hôm nay nếu không giết sạch dư nghiệt bọn người Quang ma
giáo, Vạn Lý Minh chúng ta còn có mặt mũi nào tồn tại tại trên giang hồ
nữa! Nghe lệnh ta, giết sạch bọn họ, sát!"

Minh chủ Mã Vạn Lý, phía sau có Mã Diệc Phổ, Viên Hôi, Trương Dương, Ngô Thanh, Bảo Phương, Ba Mộc Đồ, Ngạ Tử Quỷ, Điếu tử quỷ, còn có mấy cao
thủ nữa, nhất thời khó có thể thấy rõ. Mã Vạn Lý nhìn thấy bọn người
Nhược Tuyết đang bị vây thì phẫn nộ quát lớn:" Bọn ma giáo dư nghiệt các ngươi, ta Vạn Lý Minh tấm lòng nhân hậu, tha các ngươi một con đường
sống, các ngươi lại không biết hối cải, một lần rồi lại hai ba lần quấy
nhiễu bổn minh, hôm nay càng quá mức, cư nhiên đốt tổng bộ bổn minh .Hôm nay đừng trách Mã Vạn Lý ta không nói giang hồ đạo nghĩa, lấy nhiều
hiếp ít!" Hắn thần sắc biến đổi, sát khí bừng bừng nói:" Hôm nay ta cho
các ngươi có đến mà không có về, không thể nhìn thấy ánh mặt trời vào
ngày mai nữa! Hắc hắc, sát!"

" Từ từ, chậm một chút động thủ, chậm một chút..." Một thanh âm hoảng sợ phi thường vang lên, một tiếng khóc hèn nhát vang lên bên cạnh Nhược
Tuyết, một người đi ra, cánh tay và ngực đều quấn đầy băng vải, trên mặt đẫm máu, phía sau còn mang theo một trung niên tùy tùng cũng bị thương, đai lưng đeo loan đao cất tiếng cầu xin:" Chúng ta là vương tộc Mạc Sa
Quốc, ngươi không thể giết bọn ta, cầu các ngươi buông tha ta đi, ta hôm nay chỉ là vô tình lạc vào quý minh, hiểu lầm thôi mà, ta sau khi về
nước chắc chắn đem quý lễ dâng tặng các người, lấy biểu xin lỗi..."

Mã Vạn Lý rất kỳ quái tại sao trong bọn ma giáo lại xuất hiện một kẻ bị
thương, nghi vấn nói:”Các ngươi đã là vương tộc Mạc Sa Quốc đích, tại
sao lại cùng đi chung với bọn ma giáo, ngươi là người như thế nào ở Mạc
Sa Quốc?”

Tên kia thấy có hy vọng chạy trốn, mừng rỡ chạy về phía trước vài bước,
nói: " Ta là mạc sa quốc con của Sa Khâu Vương tên là Sa Nhân Bình, đây
là bán nguyệt kim bài ta thường mang theo bên người, chỉ cần Mã minh chủ thả ta trở về, tại hạ chắc chắn bẩm rõ với phụ vương, ủng hộ quý minh,
cảm tạ quý minh xứng đáng!"

Mã Vạn Lý tiếp nhận bán nguyệt kim bài, nhìn kỹ một phen, xác nhận là
thật, trầm tư nói:" Mạc sa quốc phân ra thành mấy Tiểu vương quốc, chỉ
có này Sa Khâu Vương có thế lực lớn nhất, trong tay binh mã mười lăm
vạn, lãnh thổ trù phú, rộng lớn, sau này.... Nếu tìm được sự ủng hộ của
Sa Khâu Vương, chắc chắn sau này thuận buồm xuôi gió, nếu mà giết chết
hắn, chẳng những không có lợi, ngược lại có thể lại cùng Sa Khâu Vương
kết thù. Chưa nói tên hộ vệ phía sau hắn mặc dù mang theo chút ít tiểu
thương, nhưng võ công vẫn thâm sâu khó lường, không bằng thuận theo nhân tình, để cho hắn được tự do, tha cho hắn một mạng!"

Hắn đem bán nguyệt kim bài trả lại cho Sa Nhân Bình, lạnh nhạt nói:" Hừ, mặc dù ngươi là con của Sa Khâu Vương, nhưng ngươi dẫn người ban đêm
xông vào Vạn Lý Minh, hỏa thiêu tài sản của bổn minh, cái này không thể
nào không tính, ngươi quyết định bồi thường như thế nào?"

Sa Nhân Bình nghe được tin đại ca hắn Sa Nhân An đêm nay muốn tới Vạn Lý Minh cướp đi “Nguyệt thần binh pháp”, vội vàng đi theo bên cạnh Sa Nhân An, tìm cơ hội đoạt lấy binh thư. Ai ngờ vừa đến Vạn Lý Minh thì bọn
người ma giáo lại ngay lập tức đại khai sát giới, phóng hỏa chung quanh, chưa nói đến chuyện lấy binh thư, mà mấy người hắn mang theo, cũng đã
chết hai. Sa Nhân An chẳng những không giúp hắn, còn có ý tứ đem hắn
diệt trừ. Hắn bị dọa sáu phần đã run rấy sợ hãi, lại bị vây chặt, sau
khi nghe được Mã Vạn Lý cần diệt toàn bộ bọn họ, không để ý thể diện
thân phận đi ra cầu xin tha thứ. Bắt gặp ánh mắt cười nhạo của Sa Nhân
An ở phía sau, ở trong lòng ngầm hạ quyết định, sau khi ngàn dặm trở lại Mạc Sa Quốc chắc chắn trước mặt phụ vương, cáo trạng hắn có ý giết
mình. Hôm nay nghe được Mã Vạn Lý có ý tứ muốn thả hắn, cao hứng hứa rất nhiều điều có lợi cho Vạn Lý Minh.

Sa Nhân An từ trong đám người đi ra, ha ha cười nói:" Ta như thế nào lại có loại đệ đệ như nhà ngươi, đúng là đồ sợ chết, thật sự là mất hết thể diện người Mạc Sa Quốc, nhìn ngươi sau này còn dám tại mạc sa quốc lộ
diện sao! Người và con mẫu thân đê tiện như người đều giống nhau, đâu
còn mặt mũi của Sa Khâu Vương cha chúng ta nữa!"

Sa Nhân Bình sau khi ký xong điều kiện để được tự do, thần sắc mới yên
ổn nhiều phần, oán độc mắng lại:" Ha ha, các ngươi hôm nay đều cũng chết tại đây, ai còn biết chuyện này nữa. Sa Nhân An, hôm nay ngươi gạt ta
đến nơi đây, không phải là muốn giết chết ta sao, là ông trời giúp ta,
ha ha!"

Sa Nhân An sắc mặt ngoan độc nói:" Hắc hắc, hy vọng ngươi có thể bình an trở lại Mạc Sa Quốc!"

Sa Nhân Bình bị dọa làm cho thân thể t run run, nhìn thấy bên người còn
sót lại chỉ một hộ vệ bị thương, trong lòng tràn ngập lo lắng, ngầm hạ
quyết tâm, mau mau rời khỏi nơi đây, lại hướng đến Mã Vạn Lý nói chút ít lời cảm tạ, tìm cách rời khỏi vòng vây, hướng ra ngoài bỏ chạy. Bỗng
nhiên gặp được đám người Nhạc Nhạc, lại bắt gặp Tiểu Vy, trong lòng nảy
sinh một kế, làm bộ thống khổ đi đến trước mặt Tiểu Vy, giọng nói khổ
sở:" Tiểu Vy, Vy nhân, ngươi cần phải cứu ta... Vừa rồi ngươi cũng nghe
đó, đại ca của ta muốn giết ta, hôm nay ta chỉ còn lại một tên hộ vệ,
khẳng định quay về không được Mạc Sa Quốc. Xin ngươi giúp ta một lần
cuối cùng, đưa ta trở vể, không, chỉ cần đưa ta đến Tề Nghiệp Thành là
được rồi, cầu xin ngươi, xin hãy giúp ta, trước kia là ta không đúng, ta đã đối xử không tốt với ngươi....xin ngươi… Tiểu Vy!"

Nhạc Nhạc nhìn thấy hắn thấy vô cùng khó chịu, nhíu chặt mày lại, loại
người gì hèn hạ vô sỉ lại còn tham sống sợ chết, thật là đáng ghét chỉ
hận không thể ngay lập tức giết chết hắn. Tiểu Vy bị hắn khóc lóc mãi
cũng động tâm, lại thấy hắn quỳ trên mặt đất, rốt cuộc bảo trì không
được sự lạnh lùng, sau cùng nâng hắn đứng lên, nàng nói:" Ngươi, ngươi
sao có thể như vậy, ta… chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, ngươi đi
đi!" Sa Nhân Bình lại quỳ xuống, khóc ròng nói:" Tiểu Vy, ngươi một chút tình cũ cũng không nhớ sao, hôm nay tánh mạng của ta đang lâm nguy,
ngươi có thể tàn nhẫn quyết tâm không cứu ta sao? Ta cam đoan sau khi
ngươi giúp ta lần này, ta không bao giờ ... nữa quấn lấy các ngươi, giúp ta một lần cuối cùng đi mà!"

Tiểu Vy tuy có hơi chán ghét, nhưng có chút mềm lòng, thấp giọng nhìn
Nhạc Nhạc nói:" Ca, ta, ta nghĩ sẽ giúp hắn một lần..." Nhạc Nhạc than
khổ một tiếng, biết đây là khúc mắc lớn nhất của Tiểu Vy, nếu không trừ, nàng vĩnh viễn sẽ không yên ổn, bất đắc dĩ nói:" Ta không để ngươi đi,
ngươi khẳng định sẽ không an tâm, cũng sẽ oán tức giận ta, hắn không
phải cái thứ gì tốt, trên đường cẩn thận một chút, nhớ kỹ lời ta nói!"

Tiểu Vy cảm kích nói:" Vy nhân cám ơn ca, chắc chắn nhớ kỹ lời ca nói!"

Nhạc Nhạc lại hung ác đích cảnh cáo Sa Nhân Bình:" Ngươi nhớ kỹ lời này
của ta, nếu dám đối với Tiểu Vy có ý nghĩ xấu, mặc cho vương phủ gì của
nhà ngươi bảo vệ, ta cũng sẽ lấy tính mệnh của ngươi, cút đi!"

Sa Nhân Bình trong lòng thầm hận, nhưng kẻ dưới mái hiên không hề không
cúi đầy, chỉ đành gật đầu cam đoan:" Ta làm sao dám đây, ha hả, nàng đem ta đưa đến Tề Nghiệp Thành, ta chắc chắn không dám quấy nhiễu các
ngươi...."

Nhìn thấy bọn người Tiểu Vy rời đi, Mộ Dung Kì mới bất mãn nói:" Ca,
ngươi đối với Tiểu Vy tốt như vậy, nàng như thế nào lại còn để ý cái tên vô sỉ kia chứ, thật sự là quá mức!"

Nhạc Nhạc thở dài:" Mỗi một cá nhân đều có khúc mắc, chỉ cần giải khai, tự nhiên sẽ lại suy nghĩ cẩn thận!"

Hơn ba trăm người của Vạn Lý Minh đang xiết chặt vòng vây, dần dần dồn
ép bọn người ma giáo, Mã Diệc Phổ đứng ở bên người Mã Vạn Lý, nhe răng
cười nói:" Hắc hắc, Chung Nhược Tuyết nhà ngươi là một con điếm thối
tha, nếu là bị ta xài đến, không thể không khô bạo ngươi một phen cho
đã, ha ha, cho ta giết sạch bọn họ!"

Chung Nhược Tuyết cả giận nói:" Vô sỉ, ta trước đóng băng cái miệng thối của ngươi, các huynh đệ thánh giáo, chúng ta đã bị vây chặt rồi, không
bằng cùng bọn họ lấy máu tử chiến, vi các huynh đệ khác báo thù, sát!"

Hai nhóm người ác chiến một số, tiếng la sát sát cảnh chém giết ác loạn, đao quang kiếm ảnh, những dòng máu tươi phọt ra, kêu thảm liên tục....

Sa Nhân An mang theo sáu hộ vệ tới bên cạnh Nhược Tuyết, nói:" Nhược
Tuyết, hôm nay đã đốt tổng bộ của bọn họ là đủ rồi, hơn nữa bọn họ người đông thế mạnh, không bằng chúng ta trước phá vòng vây, ngày khác mới
quyết tử chiến sau, giữ lại rừng xanh lo gì sau này không có củi đốt!”

Hai lão già ma giáo cũng ở bên cạnh an ủi:" Tiểu thư, Sa công tử nói rất có đạo lý, bọn tại hạ quyết liều cái mạng già, cũng sẽ đem tiểu thư đưa đến địa phương an toàn, chỉ cần ngươi còn, không sợ không có cơ hội báo thù, tiểu thư, nếu không rời đi, sẽ không kịp mất!"

Nhược Tuyết đương nhiên biết mấy cái đạo lý này, nàng giết chết một địch nhân trước người, sau đó nói:" Ta biết, các ngươi cứ phá vây đi, ta có
thể tự chiếu cố cho mình!" Chợt nghe từ đám người bên ngoài truyền đến
tiếng đánh nhau, giương mắt nhìn xem thì thấy bên kia hồng quang đại
thịnh, kiếm khí tiêu tiêu, tuyệt mỹ hoa mỹ kiếm chiêu, huyết quang bay
tán loạn, phấn hồng hộ thể chân khí, trong đêm hỏa quang chói lòa, quỷ
dị kì huyễn, cái khí chất từ nơi đó phát ra thật rực rỡ. Bên kia có một
bạch y nhân đang đánh nhau giúp cho nàng, giúp nàng giải vây Nhược Tuyết trong lòng thổn thức,, thất thanh nói:" Nhạc lang?" Nàng biết Nhạc Nhạc võ công như thế nào, chỉ mới cách xa chưa đầy một tháng, như thế nào
đạt tới cảnh giới như thế này đây, nàng thật sự không thể tin được, đó
là Nhạc Nhạc. Thấy hắn kiếm hoa tạo ra một đóa hồng nở rộ, nhụy hoa rực
rỡ tươi thắm, chung quy cảm thấy hoa và mình có gì đó liên lạc, hoa hồng nở rộ một lần trong lòng, nàng ý nghĩ - yêu thương không thể kìm chế
trào dâng ra ngoài một ít, cao hứng khiến nước mắt từ đôi mắt đẹp đảo
quanh trên mắt nàng.

Nhạc Nhạc quan tâm đến an nguy Nhược Tuyết, sử dụng Mân côi chi thứ(Hoa
hồng nở rộ) , chợt thấy rất nhẹ nhàng, chân khí chỉ tộn hại một phần
mười, hơn nữa tốc độ xuất kiếm đã nhanh rất nhiều, hoa khai nở rộ, lập
tức xuất hiện bảy tám tử thi, hô to nói:" Nhược Tuyết, ta tới cứu ngươi, mau tránh ra, cản ta là chết!". Vòng vây rất chặt có rất nhiều cao thủ
xung quanh, khi hắn tiến tới cách Nhược Tuyết khoảng sáu bảy trượng,
chợt cảm giác giác áp lực tăng gấp bội, Mã Vạn Lý cùng một trung niên
hán tử cầm đao chặn trước mặt. Hai người tuy không ra tay, nhưng Nhạc
Nhạc lại cảm thấy nguy hiểm hướng tới hắn rất lớn, Nhạc Nhạc chém ra một đạo kiếm quang, dọa cho bọn người bao vây xung quanh tản ra, lạnh lùng
quan sát hai tên địch nhân cao thủ.

Mã Vạn Lý quát:" Vương Nhạc Nhạc, ta niệm ngươi là con rể của Tiên Vu
gia, đối với ngươi nhẫn nại suốt nãy giờ, ngươi nếu là tại đây chẳng
phân biệt thị phu, còn tiếp tục sát thương người ta sẽ giết ngươi sau đó tới nhà Tiên Vu gia tạ lỗi!"

Nhạc Nhạc cười to nói:" Ta không thấy hề thấy ngươi có ý thủ hạ lưu
tình, ta tới cứu Nhược Tuyết, cùng Tiên Vu thế gia không có quan hệ gì,
đây là chuyện của cá nhân ta, các ngươi có bản lãnh thì cứ ra chiêu đi!"

Đạo nhân trung niên cầm đao lạnh lùng quát:" Không biết tốt xấu, để cho
ta Trương Mạc Hưu giáo huấn ngươi, cái tên tiểu bối chẳng biết trời cao
đất dày nhà ngươi!"

" Trương Mạc Hưu? Là người trợ giúp Ba Khắc Tinh cầm tù Đao cốc chưởng
môn, ngươi là Trương mạc hưu? Qủa nhiên lớn lên đạo mạo trang nghiêm, có điều lòng dạ quá tàn nhẫn vô tình, nghe nói Quan trường môn đối với
ngươi không tệ lắm đâu!" Nhạc Nhạc nghe Quan Thái nói qua chuyện tình
của Đao Cốc, đối với Trương Mạc hưu có chút hiểu rõ.

" Không cần ngươi quản ta, tiểu bối, ăn trước ta một đao!"

" Chậm đã!" Nhược Tuyết chạy tới gần cả hai, quát lạnh nói:" Ân oán của
ngươi với thánh giáo chúng ta cùng Vương Nhạc Nhạc không quan hệ, ta
cùng hắn không có quan hệ gì cả, ngươi mang theo nữ nhân của ngươi mau
rời đi, không cần nhúng tay vào chuyện của chúng ta!"

Nhạc Nhạc thấy Nhược Tuyết sắc mặt biến chuyển, ánh mắt kia lạnh lùng
tàn nhẫn khiến cho hắn đau lòng, hồi lâu mới nói:" Tuyết tỷ tỷ, ngươi…
có thể nào như vậy, nếu ta không giúp ngươi thì ai sẽ giúp ngươi!"

Nhìn thấy hiện tượng quái dị này, ba cổ thế lực đình chỉ đánh nhau, tĩnh lặng xem xét tình thế phát triển.

Nhược Tuyết cúi thấp đầu, trong lòng thầm quyết định, nàng dường như đã
hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói:" Vương Nhạc Nhạc, hôm nay thật cao hứng
ngươi có thể đến giúp ta, nhưng chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa,
ngươi đừng nên quấn lấy ta nữa, ta đã cùng Sa Nhân An tư... Quyết định
chung thân đại sự rồi!" Nàng kéo lấy tên Sa Nhân An đang ngây ngốc nhìn, kéo chặt cánh tay hắn, lại hướng Nhạc Nhạc lạnh nhạt nói:" Chính là
hắn, hắn là Đại vương tử của vương thất Sa Khâu Vương, có năng lực giúp
thánh giáo ta báo thù, ngươi... Ngươi đi đi!"

Nhạc Nhạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin rằng Nhược Tuyết thân mật
kéo tay nam tử ngay trước mắt hắn, không thể tin đượcNhược Tuyết vì báo
thù không để ý tình ý trước kia, lòng đầy lửa giận đố kỵ chằm chằm nhìn
Sa Nhân An, thấy hắn quả thật tướng mạo tuấn mỹ, run rẩy nói:" Nhược
Tuyết, chúng ta..."

Nhược Tuyết thấy Nhạc Nhạc còn không hết hy vọng, lại nói:" Chúng ta,
chúng ta chỉ là ngẫu nhiên quen biết, cùng một chỗ vài ngày à, nếu không phải ta bị mấy tiểu tặc ám toán, như thế nào lại gặp được ngươi, chuyện trước kia ta không truy cứu nữa, ngươi còn không mau đi!"

" Không phải mà, không phải như vậy, Nhược Tuyết, ngươi nhất định gạt
ta!" Nhạc Nhạc thất thố giận dữ hét lớn, hắn mấy ngày nay đã chịu nhiều
đố kị hỏa giận tra tấn, hôm nay lại bị người hắn yêu Chung Nhược Tuyết
thương tổn, có chút phát điên.

Nhược Tuyết quay đầu nhìn Sa Nhân An ngọt ngào cười, nhẹ nhàng trên hắn
gương mặt hôn một cái, nói:" Ta không cần phải ... lừa ngươi, lúc này
ngươi tin chưa!"

Trên đời đả thương người sâu nhất không phải bảo đao danh kiếm, mà là nữ nhân, vũ khí mạnh nhất của nữ nhân là nụ cười, chỉ cần nàng nhẹ cười,
nam nhân kia sẽ vì nàng móc ra tâm can, có khi nàng cười nhẹ lại có năng lực đâm thủng tâm can của nam nhân.

" Không! Ngươi như thế nào có thể như vậy! Như thế nào có thể! A…!" Nhạc Nhạc nhìn thấy Nhược Tuyết ngọt ngào hôn nam nhân khác, thái độ y hệt
tiểu kiều thê thân thân ái ái với phu quân. Trong lòng hắn đau đớn khó
chịu, thân thể tê dại, tâm thần không chịu khống chế, Ngự Nữ chân khí i
trong cơ thể cuồng cuồng chạy như điên, thiêu cháy huyết mạch hỏa năng,
một sóng một sóng cuồng cuộn chảy xiết, phẫn nộ tựa sóng lớn, kích đánh
vào tận sâu kinh mạch của hắn, kim tâm dị thường kinh hoàng sầu thương,
gia tăng theo tốc độ chân khí phát ra. Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên trong
ngực có một cổ buồn phiền tạp nhiễm, cả thân thể trống ngực điên cuồng
đập mạnh, nỗi buồng phiền tạp nhiễm kia khiến hắn không thở nổi, không
nôn không nói, giống tiểu nam hài đang bị ủy khuất, lệ rơi đầy mặt ngửa
mặt lên trời rống lớn. Sau khi nỗi hờn dỗi, buồn phiền tuôn ra, toàn
thân kim quang đại thịnh(ánh sáng cực lớn), như ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, chợt lóe sáng lòa, người khác bị tiếng kêu lớn của hắn làm cho
chóng mặt choáng váng, nghĩ mình bị mê man nhìn lầm, cũng không dám tin
tưởng kim quang(ánh sáng màu vàng) kia thật sự tồn tại.

Nhạc Nhạc bi thương không dứt, nhưng lại phun ra một ngụm lớn máu tươi,
thân thể héo mòn, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, Truy Tâm Kiếm rớt xuống đất. Mộ Dung Kì cùng vài nữ nhân khác, bị người vây cách đằng xa, thấy
Nhạc Nhạc hộc máu, đau lòng hô lớn:" Ca, ca, ngươi như thế nào rồi, ca!" Chúng nữ đau lòng khóc lớn, huy kiếm hướng Nhạc Nhạc sát sát bay tới

Mã Diệp Phổ thấy trạng thái Nhạc Nhạc như vậy, biết hắn sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, muốn nghĩ đổ dầu vào lửa, lại nghĩ thầm rằng phải chọc cho tên
này tức khi lên chết càng tốt! Hắn cười quái dị nói:" Vương Nhạc Nhạc
ngươi cũng có ngày hôm nay sao, nữ nhân cùng nam nhân khác thân thân ái
ái, ha ha, nón xanh (cắm sừng!) mang ở trên đầu rồi ba, ha ha, còn không dùng kiếm tự đâm vào tim đi, ha ha!"

Nhạc Nhạc sau khi hộc máu, lại sâu sâu cảm nhận được chuyển vận trong cơ thể, mặc dù nhắm mắt lại nhưng lại cảm nhận được tâm tình trạng thái
của người đứng chung quanh. Mấy người gần hắn nhất, hắn còn có thể thấy
được ý nghĩ trong đầu bọn họ, chỉ là người nhiều lắm, tâm tình cũng quá
phức tạp, nhưng phần lớn là cười nhạo, đắc ý, an ủi, ủy khuất, còn có
không ít người ảo tưởng thèm khát thân thể Nhược Tuyết. Suy nghĩ phong
phú này làm cho hắn thấy quá sức chịu đựng, quá nhiều chuyện tình. Tất
cả hết thảy như ma quỷ xâm phạm Nhạc Nhạc, chui thẳng vào lổ tai của
hắn, ánh mắt, tâm thần, tra tấn khiến hắn sắp nổi điên, lại nhớ tới
Nhược Tuyết vừa hôn Sa Nhân An, khiến tim hắn tan nát. Chỉ là hắn không
có dự kiến đến giờ phút này hắn đã đến bên bờ tẩu hỏa nhập ma, trong cơ
thể chân khí hỗn loạn mặc dù bị hắn kêu lớn phát tiết ra ngoài hơn phân
nửa, nhưng còn lại bộ phận lớn đang nhiễu loạn tâm can hắn.

Trong tình thế hỗn loạn này, Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình mặc dù cảm
giác được những suy nghĩ dài dằng dặc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà
thôi. Lúc này thình lình nghe Mã Diệc Phổ dùng ngôn ngữ vũ nhục, trái
tim đã có vết rách, tựa hồ thật sự nát tan, chỉ cảm thấy “Răng rắc" một
tiếng, tâm thần hoàn toàn mất đi, hét giận dữ một tiếng, trong tay Truy
Tâm Kiếm vô ý thức vũ lên đồ án, một hắc sắc mân côi được vẽ ra, chỉ là
cánh hoa rất nhiều mật, hoa kia run run rẩy rẩy, nhảy lên, thì không
giống hoa, đã bị hoen bẩn như vết rách loang lổ trong trái tim Nhạc
Nhạc. Đồ kỳ này chỉ chợt lóe, nhưng lại khắc ở trong đầu mọi người, tử
khí hắc sắc bi thương, đánh sâu vào tâm can mỗi người, hắc khí làm cho
người ta nghĩ đến tử vong, nghĩ đến... Nghĩ đến....

Bọn họ còn chưa kịp nghĩ thì nguy cơ đã xuất hiện, người có võ công cao
cường bản năng đã cảm thấy nguy hiểm, tiếng hét kỳ quái vừa mới bay ra,
đã tan ra khắp nơi phương viên mười trượng đều bị hắc sắc tử vong bao
phủ, vạn đóa hắc mân côi thiểm điện bắn ra, cách Nhạc Nhạc gần nhất năm
sáu mươi người, ngoại trừ mấy người võ công siêu cao đào tẩu thoát ra
toàn bộ biến thành vỡ bọt, cả kêu đều cũng không kịp hô một tiếng. Hắc
mang không ngừng, tiếp tục hướng ra ngoài bay vụt, tiếng kêu thảm thiết
chói tai nhức óc, ngay cả người ma giáo chẳng phân biệt được địch ta,
toàn bộ bị hắn công kích. Tình cảnh này chỉ là công phu trong nháy mắt,
hắc khí lại đột nhiên biến mất, tựa như không hề tồn tại.

Mã Vạn Lý thật hy vọng hắn không tồn tại, mà khi hắn bắt gặp vết thương
của hơn trăm mười tên thủ hạ thì vừa sợ lại vừa căn giận hướng về Nhạc
Nhạc, đã thấy Nhạc Nhạc đứng thẳng sừng sững, phương viên ba trượng
quanh không có một tử thi nào, bởi vì tử thi đã tan thành phấn bọt.

Nhất chiêu này chính là nguyên nhân khiến Nhạc Nhạc lưu truyền đời sau, chiêu này sau đó có tên:"Tan nát cõi lòng".

Mộ Dung Kì thấy không có người ngăn trở, cùng vài nữ nhân khác, vội vàng vọt tới bên người Nhạc Nhạc, quan tâm hô:"Ca, ca!" Nhẹ nhàng chạm vào
Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc lại giống khúc gỗ đơ đơ, bỗ té trên mặt đất, bất
tỉnh nhân sự!

Mắt thấy Nhạc Nhạc ngã xuống đất, Nhược Tuyết trong lòng đau nhức run
rẩy, âm thầm ân cần hướng hắn nhìn lại, Sa Nhân An gan lớn xoa vai Nhược Tuyết, ôn nhu nói:" Nhược Tuyết, thừa dịp bọn họ không chú ý, chúng ta
đi nhanh đi." Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, đem bàn tay của gã gạt ra
khỏi vai nàng, không thể những ma giáo đứng gần nàng, những ma giáo cao
thủ đưng gần Nhạc Nhạc cũng đã chết hơn một nửa, Nhược Tuyết trong lòng
đau khổ không chịu nổi, không nghĩ tới sự tình sẽ lại biến thành như
vậy, Lý Phú Quý gặp qua Nhạc Nhạc, biết quan hệ của bọn hắn, vội vàng ở
bên an ủi nói:" Tiểu thư, phá vòng vây quan trọng hơn, tâm tư của ngươi
tiểu nhân hiểu được, chỉ nên lấy đại cục thánh giáo làm trọng!"

Mã Vạn Lý sắc mặt biến thành xanh tím, gặp đứa con Mã Diệc Phổ còn đang
bên người, khôn ngoan yên tâm nói" Diệc Phổ đi theo bên người ta, không
cần đi xa, những người khác giết cho ta, bọn họ còn có hai ba mươi
người, toàn bộ giết chết cho ta, giết một người thưởng bạc ba trăm hai
mươi lạng, giết nhất lưu cao thủ thưởng một ngàn hai lạng bạc!"

Mộ Dung Kì ôm lấy Nhạc Nhạc, gặp bọn Vạn Lý Minh đang vây quanh, trừng
mắt nói:" Mặc kệ ma giáo các người, hừ, để cho bọn họ tự mình chống đỡ,
chúng ta phá vòng vây đi!" Yến Vô Song kêu lên:" Ta mở đường ra, các
ngươi hộ vệ bên cạnh ca!" Nàng nóng lòng cứu người, lại sử xuất tuyệt
kỷ" Hội phi lưu thủy(Nước chảy hợp bay)", chân khí màu lam từ lòng bàn
chân nàng bốc lên, lam chân khí vận lưu trong thân thể mềm mại của nàng, ban đầu cũng mềm mại bình thường, sau đó chân khí quanh nàng đột nhiên
giống tựa biển rộng bành trướng mở rộng, chân khí màu lan biến thành một tràng hoa trắng, phương viên ba trượng(xung quanh ba trượng) đều bị
nàng đánh vỡ. Dòng nước trong suốt sủi đầy bọt khí, nhanh chóng nhằm
phía chân trời, sử dụng "Yến tử bay cao" tuyệt diệu khinh công, tựa như
cá nhỏ trong nước lượn lờ tuần tra. Những kẻ đang chặn phía trước nàng
nhưng rồi cũng tan như bọt biển, chết hết.

Mã Vạn Lý cùng Trương Mạc hưu, cùng với lưỡng quỷ Quỷ Ngục Môn có kiến
thức uyên bác, vừa thấy thân ảnh kia sóng nước tận trời xanh, kinh hô:"
Điên đảo Tà Thần công"? Ngạ tử quỷ kêu lên:" Như thế nào có thể, tuyệt
kỷ đã biến mất mấy trăm năm của Điên Đảo vương làm sao cái con tiểu nha
đầu kia như thế nào lại sử dụng?" Mã Vạn Lý càng nóng vội hơn, rít giọng nói:" Không cần ngăn cản nàng, cứ cho bọn họ rời đi! Tránh ra!" Bang
chúng vốn là sợ chết, nghe được minh chủ muốn cho bọn họ tránh ra, sao
có thể không né, té lộn nhào né ra hai bên. Yến Vô Song dừng lại chiêu
thức, suy yếu tựa bên người Thái Vân, nàng nói" Giúp đỡ ta, không còn
khí lực rồi!"

Mấy người dìu đỡ lẫn nhau, rời khỏi hỏa quang ở Vạn Lý Minh.

Nhạc Nhạc bọn họ mới vừa đi, Tư Đồ Tinh cùng một ... thanh niên khác,
mang theo một trăm tên cao thủ, lập tức tới trợ trận, càng làm hơn ba
mươi người ma giáo bị bao vây kín chặt.

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #54