Chương 47: Mị Thuật


Nhạc Nhạc chưa kịp ngồi xuống, Điền Thăng đã tiến lại
gần, hướng tới Yến Vô Song đang ẩn sau lưng gã nói: “Yến Vô Song, chúng
ta lại giáp mặt nhau rồi!”.

Nhạc Nhạc kéo Vô Song ra phía trước, cười nói “Điền huynh, mấy ngày
không gặp, trong tâm nàng thực tưởng nhớ huynh rất nhiều. Song nhi của
ta cũng thường nói chuyện về huynh, nói huynh thực là một anh hùng hảo
hán, thường khi đánh nàng cũng không dụng toàn lực, hà hà, thực hay,
thực tốt! Song nhi, ra chào Điền anh hùng đi nào!”

Yến Vô Song nghe thấy Nhạc Nhạc giở giọng trào lộng gây bất lợi cho Điền Thăng, trong lòng vô cùng cao hứng, dũng khí khởi phát, cất tiếng:
“Ngươi khỏe chứ, lâu rồi không gặp! Xin hỏi kiếm ta có việc gì?”

Ngữ khí của nàng ta cứ như thật sự cũng không quen biết Điền Thăng vậy.
Hơn nữa, thanh âm đầy vẻ rụt rè, e lệ, khiến nam nhân nghe được, thật
chỉ muốn ra sức bảo hộ cho kẻ liễu yếu đào tơ.

Điền Thăng nghe vậy lại tức điên lên, chỉ muốn quát tháo một hồi, cuối
cùng cố nhẫn nhịn hét lớn: “Ngươi tự minh bạch trong lòng, Yến Vô Song,
không đạt được mục đích, ta không thể để ngươi đi được!”

Nhạc Nhạc cười lớn xen vào: “Oa, huynh muốn cướp Song nhi của ta à, đừng có trắng trợn như thế chứ, có phải bởi vì phu thê hai chúng ta biết
được bí mật của ngươi, nên nhất định phải cướp Song nhi của ta mới được
ư?”

Yến Vô Song thấy Nhạc Nhạc hiện nụ cười chế nhạo, biết rằng gã đang giở
trò diễn kịch lộng người, nên cũng cùng Nhạc Nhạc đóng cho tròn vai
diễn, tạo thành màn kịch hay, vì vậy đột nhiên giở giọng khóc lóc: “Ta
không muốn làm tiểu thiếp của ngươi, ngươi cũng không thể ép buộc ta. Ta chỉ yêu một mình Nhạc Nhạc ca. Ngươi bước đi, đừng đi kiếm ta nữa.
Chuyện bí mật của ngươi ta sẽ không hé môi với ai!”

Điền Thăng khẩn cấp, chỉ mong sớm giải thích, nhưng lại nghe thấy Nhạc
Nhạc lớn tiếng: “Xin mọi người nghe một tiếng. Phách vương kiếm chục năm không ra giang hồ, sau khi làm ra một việc xấu xa, bị chúng ta nhìn
thấy, liền muốn bắt Song nhi để uy hiếp ta. Oa, thật chẳng có thiên đạo
gì hết !”

Đám võ lâm nhân sĩ, căm phẫn trước hành vi cướp người của Điền Thăng,
liền nhao nhao nghị luận: “Ai da, quả nhiên là vậy. Trước đây ta nghe
bằng hữu nói Phách vương kiếm truy tầm một mỹ nữ, ta không thể tin, hôm
nay cuối cùng đã chứng thật việc này.” “Cũng nhân việc này, những ngày
qua, nghe nói có nhiều thôn nữ bị hại trên đường làng. Có người nhìn
thấy hung thủ sử dụng Phách vương kiếm đó.”

“Cũng có vài người nói rằng, tại sao Phách vương kiếm Điền gia phải che
đậy nhiều việc, đó là bởi vì chúng đã đem nhiều nữ nhân mà nam nhân Điền gia lùng bắt được trên giang hồ giấu đi!"

Điền Thăng đại nộ phản bác: “Ngươi nói nhăng cuội. Đừng có nghe chúng nói càn, không phải như vậy”.

Yến Vô Song ra vẻ u uất hỏi: “Ngươi chả từng nói rằng, không đạt mục
đích, không tha ta. Chúng ta nói nhăng chỗ nào. Ngươi phải để ta đi, ô
ô!”

Nhạc Nhạc nhẹ giọng an ủi. “Ha, Song nhi ngoan đừng khóc, huynh có thể
bảo vệ muội, ai muốn bắt nàng, trừ phi đạp qua xác ta!”. Đoạn quay sang
Điền Thăng thét lớn: “Tên họ Điền kia, chúng ta chỉ muốn yên phận ăn
uống thoải mái nhưng ngươi vẫn cứ muốn ép ta phải nói ra chuyện xấu xa
của ngươi trước anh hùng thiên hạ tại đây sao?”

Yến Vô Song cũng thêm vào: “Thật là, chỉ tại chúng ta thấy những việc
không nên thấy. Ngươi vì thế chỉ muốn ta, muốn ta ở cạnh ngươi, ô ô.”

Rất nhiều giang hồ hào khách có mặt tại tràng cũng lớn giọng hô: “Có chuyện gì, bí mật gì, cứ nói cho chúng ta hay.”

Điền Thăng bối rối lưng ướt đẫm mồ hôi, khí tức đầy bụng, nổi giận quát
lớn: “Ta chẳng có bí mật gì cả. Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”

Nhạc Nhạc cũng gầm lên: “Bất quản ngươi đã làm ra chuyện xấu xa gì, thì
cũng bị chúng ta trông thấy rồi. Ngươi lại đổ oan chúng ta nhìn trộm
ngươi luyện kiếm, nói chúng ta học trộm Phách vương kiếm pháp của nhà
ngươi, muốn phế bỏ võ công chúng ta. Chúng ta mà chạy không thoát, chắc
chỉ có con đường chết. Chúng ta mà chết, đương nhiên sẽ không một ai hay ngươi đã làm ra chuyện xấu xa gì!”

‘Các ngươi nguyên lai cũng có lén xem trộm Phách vương kiếm pháp của Điền gia chúng ta!”

“Đấy đấy, các vị anh hùng, các vị xem hai chúng ta mà đấu kiếm so tài,
thì hắn dùng Phách vương kiếm hay là ta, thì biết ta không phải là đang
lừa dối các vị? Còn ngươi, ngươi sợ bọn ta kể những chuyện tồi bại của
ngươi nên muốn dọa nạt lấp liếm, ngươi tưởng có thể lừa được mọi người
ư? Hừm! A ha, Song nhi bảo bối, thức ăn tới rồi, chúng ta ăn thôi! Lại
đây, các bảo bối của ta hãy ăn trước đã”, Nhạc Nhạc thấy tiểu nhị bưng
rượu thịt tới, biểu tình bi phẫn khổ não oan uổng một khắc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười rạng rỡ, đầy khoa trương vui vẻ. Yến Vô Song Nhi gương mặt cũng trở nên hoan hỉ, không lý tới Điền
Thăng nữa, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Nhạc, lớn tiếng reo vui tham gia tấn công đồ ăn trên bàn.

Cảnh tượng tranh giành náo nhiệt, liên miên bất tuyệt thực khiến Điền
Thăng chỉ biết ngây ngốc đứng đó, giận thời chẳng được, đi thời chẳng
xong, miệng lắp bắp: “Ta, ta, các ngươi”. Nhạc Nhạc không nhẫn nại được
trước cảnh đó hét lớn: “Lăn ngay đi cho ta, lão tử ăn cơm ngươi cũng gây phiền. Lúc nãy cơm rượu chưa lên, vui chơi với ngươi một lúc. Hiện tại
lão tử không rảnh, bước mau!”

“Ngươi đồ vô xỉ. ta trước tiên lấy mạng ngươi,” Điền Thăng nghe trọn lời nhục mạ nhắm vào mình, nộ hỏa bốc cao vạn trượng, bạt xuất Phách vương
kiếm, chém về hướng Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc sắc mặt đầy sát khí, tay án trước ngực, nói:“Đừng làm phiền
ta. Trong số những kẻ ngu ngốc, kẻ không biết đường tiến thoái là loại
lão tử ghét nhất.”

Yến Vô Song miệng đang đầy đồ ăn, cũng nhân cơ hội xen vào: “Ca, huynh
giúp ta xử lý hắn. Hắn thật là đáng ghét. Ta sẽ bảo hộ thức ăn”. Nói
xong nàng vận khởi chân khí hộ thân, một màn chân khí lam sắc hiển hiện, nhẹ nhàng như nước mở rộng ra bảo vệ cho chiếc bàn cũng như những người ngồi quanh bàn.

Nhạc Nhạc từ từ kéo Truy tâm kiếm ra, hồng quang xuất hiện, sát khí đại
thịnh khiến không khí trong phòng như làm cho máu người ta đông lạnh
lại, làm tê liệt tâm trí người ta. Mắt của Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm vào
đồng tử của Điền Thăng, tưởng như muốn xuyên thấu qua thân thể hắn vậy.
Tinh thần lực của Điền Thăng rất yếu, yếu như của nhưng đứa hài tử mà
Nhạc Nhạc đã nhiều lần dùng cách thôi miên này thử nghiệm. Sau những lần thử nghiệm đó Nhạc Nhạc phát hiện ra loại pháp lực này quả thực rất hữu ích.

Nhạc Nhạc tập trung tinh lực, tâm trí chuyên chú, dùng nhãn thần mê nhân lôi cuối nói: “Ngươi thật gớm ghiếc, ngươi thật đáng thương. Ngươi chết đi có khi còn tốt hơn. Ngươi đánh không lại ta, ngươi tốt nhất là chết
trước đi. Đúng rồi, đưa kiếm lên cổ ngươi. Đúng rồi, từ từ cắt đi. Đúng
rồi, đừng nên do dự!”

Do Điền Thăng nhìn chằm chằm vào nhãn thần của Nhạc Nhạc, sự phòng bị
trong lòng không ngờ dần bị tinh thần lực của Nhạc Nhạc thôi miên đột
phá, sát khí càng lúc càng giảm, mặt hiện lên biểu tình xấu hổ thẹn về
chính mình, sau đó đầy yếu đuối, thương tâm, từ từ nâng kiếm kề ngang
cần cổ, do dự trong chốc lát, chuẩn bị tự sát.

“Điền huynh! Huynh phải tỉnh lại, tỉnh mau! Điền huynh!” Hàn Thu thấy
Điền Thăng có hành động khác thường, vội vàng chạy lại lay tỉnh. Điền
Thăng sau khi tỉnh lại, thấy Hàn Thu đứng ngay cạnh, vội vàng hỏi:
“Chuyện gì, chuyện gì vừa xảy ra?”

Hàn Thu đáp: “Huynh, huynh giống như là đang định tự tử!”

Nhạc Nhạc cười lớn: “Điền Thăng thấy không còn mặt mũi nào nhìn anh hùng thiên hạ, nên muốn tự sát cho xong. Hắc hắc, Hàn cô nương, kéo hắn đi
đi, ta cũng phải ăn đã”. Nói xong đột nhiên quay đầu hô lớn: “Song nhi,
ta còn chưa ăn, để phần cho ta đó, muội vừa rồi miệng còn nói muốn bảo
vệ đồ ăn, để cho ta đánh, nào ngờ các người ai cũng lao vào ăn chẳng
giúp đỡ ta gì cả, ai da, ta thật khổ a ! Lại nữa, Quan Thái ăn nhiều
nhất, ồ, ta biết rồi, hắn chiều nay phải chia tay chúng ta rời đi nên
phải ăn nhiều, ta hiểu rồi. Tiểu nhị mau lại đây đem thêm thức ăn lên
nào! "

Điếm tiểu nhị lúc trước đã bị sát khí làm cho sợ hãi, không dám khinh xuất, nhìn thấy rau thịt đã hết, vội lao xuống lầu.

Khách nhân giang hồ cũng bị sát khí hồi nãy làm cho khiếp hãi, không ngờ một kẻ liến thoắng, thích làm nhộn nhạo như Nhạc Nhạc lại là một cao
thủ thân tàng bất lộ. Giờ thấy tên hồ đồ Điền Thăng đã được người kéo
đi, bất giác ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, thanh âm bàn tán lại lập túc vang lên.

Đương khi Nhạc Nhạc dùng bữa vừa xong, cũng là lúc Dịch Trì Cống bước
chân lên lầu ba, sắc diện mệt mỏi. Nhạc Nhạc với đám nữ nhân xung quanh, nói vài câu gì đó, sắc mặt chúng nữ liền hiện lên sắc hồng, tiếng cười
kiều mị cất lên, khiến xung quanh ánh lên những cặp mắt đầy vẻ ngưỡng
mộ. Tiếng cười mê nhân khiến một thanh niên anh tuấn vẻ tà khí, trái tim đập mạnh, bèn bưng chén rượu tới bên Nhạc Nhạc, cười nói: “Thấy huynh
đài tướng mạo bất phàm, võ công cao cường, ta Bảo Phương kính huynh một
chén, không biết huynh đệ tên họ là gì?”

Nhạc Nhạc thấy ánh mắt gã không ngừng liếc về phía thân hình chúng nữ,
làm sao không hiểu ý nghĩ của hắn, nghĩ thầm: “Hắc, tiểu tử, ngươi định
dùng mị lực câu dẫn, chẳng lẽ không thấy đám nữ nhân của ta một cái cũng không thèm nhìn ngươi, đừng có chọc tức ta nổi giận!”

Song ngoài mặt lại cười đáp: “Bảo huynh khách khí quá. Bổn nhân là Vương Nhạc Nhạc, làm gì có võ công cao cường, chỉ là một kẻ nhát gan yếu ớt
thôi!"

Bảo Phương liền nở nụ cười tà dị, kéo một chiếc ghế ngồi vào khoảng
trống bên cạnh Yến Vô Song, cười nói: “Cô nương đây thực dáng người mê
nhân, nàng tên gọi là gì?”

Trong thanh âm đã vận dụng một chút mị thuật. Nhạc Nhạc nghĩ thầm: “Ái
da, thật là qua cầu rút ván nhanh quá, không lý tới ta nữa, muốn chuyên
tâm câu dẫn nữ nhân của ta. Lão tử trước hết câu dẫn nữ nhân nhà ngươi!”

Nhạc Nhạc nháy mắt với chúng nữ, Yến Vô Song ngày ngày ở cùng một chỗ
với Nhạc Nhạc, làm sao cái giống mị thuật sơ cấp này có thể khiến nàng
mở miệng, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạc, thấy Nhạc Nhạc nở nụ cười tà dị, nụ
cười đích thị mang ý tứ lộng nhân. Yến Vô Song đã quá quen với biểu tình này của gã, nhu nhuyễn đáp: “Ta tên Yến Vô Song, có chỗ nào mê nhân
đâu?”, âm thanh ngọt ngào dễ nghe và cũng cực kỳ quyến rũ, khiến cho Bảo Phương tâm hỏa đại thịnh, thấy nàng chịu trả lời, liền vội gia tăng tấn công: “Vô Song cô nương thực chỗ nào cũng mê người hết, ha ha, quả thực rất lôi cuốn."

Các mĩ nữ khác chăm chăm nhìn Nhạc Nhạc, không hiểu tại sao hắn lại
không ngăn cản kẻ kia câu dẫn Vô Song. Nhạc Nhạc chợt ra dấu hiệu kỳ
quái rồi bưng chén rượu tiến tới bàn của Bảo Phương. Đám mĩ nữ tỏ vẻ
hiểu ra một chút, liền giả bộ nghe tên Bảo Phương kia ba hoa một hồi,
còn Bảo Phương thì đột nhiên phát giác mình cũng có mị lực đáo để, hắn
trong lòng như mở cờ, cùng các mĩ nữ của Nhạc Nhạc chuyện trò say sưa,
cặp mị nhãn không ngừng lấp lánh liếc ngang liếc dọc.

Nhạc Nhạc nhanh chóng tiến lại bàn của Bảo Phương. Đám nữ nhân đó trong
ánh mắt chỉ thấy ngập tràn vẻ si mê, ái mộ. Nhạc Nhạc ngồi xuống đối
diện với các nàng, lưng tựa vào lan can lầu, lựa người đẹp nhất trong
bốn nàng, nhẹ nắm tay nàng, cất giọng nhẹ nhàng: “Nàng tên là gì, chà
làn da nàng thật là mượt mà, êm ái!” Nhạc Nhạc khẽ vuốt ve đôi ngọc thủ
nõn nà, hồng hào, dụng một chút lực ve vuốt bắp tay nàng, đồng thời âm
thầm xuất ra một đạo thôi tình chân khí truyền vào nội thể nàng. Nữ tử
kiều mị nọ chỉ biết run rẩy đáp “Nô gia tên gọi Tiểu Chi, công tử, ôi!”. Nguyên lai Nhạc Nhạc đã ôm nàng đặt lên đùi mình, thôi tình chân khí đã bắt đầu phát huy tác dụng. Thân hình nhu nhuyễn của Tiểu Chi uốn éo
trong lòng Nhạc Nhạc, hô hấp dần trở nên gấp rút, song nhũ phong mãn
cương mãnh dựng lên thẳng đứng đầy vẻ khiêu khích. Đám võ lâm nhân sĩ
trông thấy cảnh tượng nhiệt náo mê nhân ấy, chỉ còn biết nuốt nước miếng ừng ực.

Nhạc Nhạc không lý gì đến ánh mắt người khác, nhẹ nhàng nâng áo ngoài
Tiểu Chi lên, ma thủ đẩy tiểu khố của nàng lên cao dần khiến cặp tuyết
đồn mềm mại, mượt mà trắng muốt của nàng tiếp xúc với thần côn của gã.
Tiểu Chi cảm thấy một sự ngứa ngáy khó mà chịu nổi lan tỏa, sớm đã bị
Nhạc Nhạc làm cho ham muốn tình dục bộc phát, đã chẳng còn biết Nhạc
Nhạc đang làm gì mình, chỉ dùng cặp mắt tràn ngập thâm tình âu yếm nhìn
Nhạc Nhạc, chủ động đưa môi tìm đến Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc chẳng hề khách
khí cùng đôi môi ẩm ướt của nàng hưởng thụ một phen, lại nhẹ nhàng từ
dưới bàn, lôi thần pháo của mình ra, nhằm thẳng vào lạch đào nguyên vốn
đã ẩm ướt trơn tuột của nàng, thực chậm, thực chậm tiến vào. Tiểu Chi
thực đã bị đôi môi ma quỷ của Nhạc Nhạc làm cho mê muội, phân tán ý
thức, đột nhiên cổng thành bị thần pháo phá thành đạp lũy, thân hình mềm nhũn ngồi cũng không vững, liền vòng tay ôm chặt Nhạc Nhạc. Do bởi
trước mặt có nhiều người, Nhạc Nhạc không thể để nàng phát xuất âm thanh kinh nhân, bèn ôm khuôn mặt nàng, tiếp tục nút chặt cái miệng nhỏ xinh, không cho nàng phát xuất âm thanh kiều mị.

(Đoạn này cố tình dịch thoáng một chút, tránh dùng những từ ngữ “nặng nề sặc máu” …, cám ơn các bạn thông cảm, nhiều cái tự hiểu + liên tưởng
hay hơn, thân)

Nhạc Nhạc ngầm dùng bí thuật, vận lên những rung động kịch liệt, khiến
Tiểu Chi cảm nhận trong dũng đạo thoải mái vô cùng, mỗi rung động làm
vùng đất mẫn cảm đầy bí ẩn đó dậy lên sự hứng khởi, khoái hoạt. Sâu bên
trong dũng đạo, một luồng khí thủy ấm nóng từ trong lướt ra không cách
gì khống chế. Toàn thân không chủ ý cứ nhịp nhàng lắc lư, miệng mở lớn
nhưng lại không thể phát ra âm thanh, nhãn lệ hạnh phúc long lanh khóe
mắt. Cùng với dòng nước xuất ra, nàng cảm thấy cõi lòng xao xuyến, bồng
bềnh như từ dưới nước vút lên trời cao, trên trời có một đám mây lớn còn mình đang vùng vẫy bơi lội trong đám mây, vĩnh viễn không thể ngã
xuống, cũng vĩnh viễn không muốn rơi xuống, có cảm giác như mình đã
chết, lại dường như biến thành thần tiên cùng khoái hoạt.

Đám nữ nhân cùng bàn với Tiểu Chi đương nhiên minh bạch biểu tình của
nàng có hàm nghĩa gì. Biểu tình đó chỉ có thể biểu hiện cho việc đạt tới đỉnh ngọn sóng cực khoái, cực hoạt, khiến chúng nhân chỉ biết nuốt nước miếng ừng ực, cặp mắt mở ra lớn nhất có thể, không thể tưởng nổi đó có
thể lại là sự thực. Chỉ đến khi Nhạc Nhạc vươn ra trao cho vài nụ hôn,
mới có thể khẳng định được tư vị, cảm giác tuyệt mĩ, để lại trong lòng
tam nữ một khát vọng sâu sắc, cường liệt, khiến họ quên đi cả không
gian, thời gian.

Tòa lầu đột nhiên yên lặng như tờ, chỉ trừ một người không hiểu chuyện
gì diễn ra chính là gã Bảo Phương đang rơi vào trạng thái mê đắm, kỳ dư
những người khác đều dán mắt vào Nhạc Nhạc và Tiểu Chi, một số người rõ
ràng minh bạch đó là phản ứng của việc lên tới cao trào, ghê thật! Một
số người lại không biết biểu tình đó là gì, chỉ biết giương mắt nhìn
gương mặt mê đắm, ngập tràn hạnh phúc của Tiểu Chi thực sự đang long
lanh nhãn lệ, thân hình run rẩy, thật là mê hoặc!

Nhạc Nhạc thấy mục đích đã thành công mỹ mãn, nhẹ nhàng thức tỉnh Tiểu
Chi khỏi đợt cao trào, giúp nàng kín đáo mặc lại quần trong, quần ngoài, rồi tự mình cũng kín đáo kéo lại chiếc quần gấm thêu kim tuyến. Tiểu
Chi toàn thân mềm nhũn vô lực, không thể trở mình, ngồi mặt kề mặt trong lòng Nhạc Nhạc, cất giọng nhu mị: “Công tử, hãy đưa thiếp đi cùng,
thiếp thực ra là một cô nương của kỹ viện, được Bảo Phương dùng năm ngàn hai trăm lượng chuộc thân ra. Thiếp cũng có chút vốn, sẽ hoàn trả lại
hắn để được công tử mang thiếp đi cùng, được không. Có là nô bộc hay tì
nữ thiếp cũng cam tâm tình nguyện! Công tử…”.

Thấy Nhạc Nhạc có vẻ do dự, nàng vòng đôi tay ngọc trắng muốt thanh tú
quanh cổ hắn, thống khổ hôn Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc giúp nàng lau đi những
giọt nước mắt nói: “Ta không quản nàng trước đây đã làm gì, chỉ cần nếu
là nữ nhân của ta thì nhất định phải nghe lời ta, cũng không cho phép
cùng nam nhân khác tương hảo. Bằng không ta không thể với nàng ở cùng.
Đó là quy định phải theo, nàng nếu đồng ý, ta đưa nàng đi cùng !”

Tiểu Chi nghe xong thật đại hỷ, không ngờ điều kiện lại chỉ có vậy, nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, gật đầu toét miệng cười sung sướng: “Ha, đa tạ
công tử, thiếp đồng ý, thiếp đồng ý! Tiểu Chi cao hứng quá!”.

Thanh âm tràn đầy hưng phấn của nàng thật lớn, cuối cùng cũng thu hút
mục quang của Bảo Phương quay lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Chi từ trong bao
phục của mình, lấy ra một xấp ngân phiếu, rút ra đúng một vạn hai ngàn
lượng, số ngân phiếu còn lại đặt vào tay Nhạc Nhạc. “Công tử trước tiên
cầm giúp thiếp cái này!”. Tự nhiên nhận một đống tiền, Nhạc Nhạc cười
khổ, không làm khác được đành cầm giúp nàng cho vào trong bao phục, mang theo mình rồi cất bước theo sau nàng.

Bảo Phương vẻ như cũng đã minh bạch được đôi chút, chỉ nghe Tiểu Chi
nói: “Bảo công tử, cảm tạ huynh đã chuộc thân cho thiếp. Đây là một vạn
hai ngàn ngân lượng, trả lại huynh tiền chuộc thân. Thiếp sau này đi
theo vị công tử đây, xin hãy nhận lấy!”

Bảo Phương sắc mặt trắng bệch, nửa ngày sau mới lúng túng cười nói:
“Tiểu Chi à, nàng đã muốn cùng Vương công tử đây, ta cũng không ngăn cản nàng. Số tiền này ta cũng không cần. Nàng đã phụng bồi ta vui vẻ trong
sáu bảy ngày qua, hắc hắc, cũng đáng đồng tiền bát gạo!”

Tiểu Chi sắc diện đỏ hồng lan tới tận mang tai, lo sợ nhìn Nhạc Nhạc,
thấy Nhạc Nhạc gật đầu tỏ vẻ khích lệ nàng, trong lòng không còn cảm
thấy lo lắng nữa, chuyển qua căm hận Bảo Phương, băng lãnh nói: “Ta cũng không muốn thiếu nợ ai, vì thế mời Bảo công tử nhận lấy!”, nói xong ném tập ngân phiếu vào người Bảo Phương, chuyển thân tới cạnh Nhạc Nhạc, ôn nhu nói. “Công tử, bao phục để Tiểu Chi tự mang, huynh hãy ngồi nghỉ
ngơi, để Tiểu Chi được phục thị huynh!”, thanh âm ngọt ngào kiều mị,
trong đó chứa đựng siết bao tình thâm, ái luyến như quấn lấy thân hình
Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc cảm thấy tâm tình rất tốt, cười nói: “Đa tạ Bảo công tử bỏ qua không chấp, ta thật chẳng khách khí, oa, đồ ăn đã tới rồi, chén thôi”,
mọi người không lý gì tới Bảo Phương nữa, tiếng nói cười vui vẻ lại vang lên không ngớt.

Nhạc Nhạc đang một mình nhàn nhã đi dạo, vô tình nghe thấy từ bên trong
có tiếng cãi cọ nhau, tiếng cười sắc nhọn, tiếng khóc kỳ quặc liên miên
không dứt. Một lúc sau thấy Bảo Phương nhếch nhác đang dẫn tam nữ sắc
diện ai oán li khai Vọng Giang lâu, nhìn Nhạc Nhạc vừa giận vừa sợ,
không hiểu tại sao đám nữ nhân không còn bị minh mê hoặc nữa, cũng không hiểu tại sao chỉ sau dăm câu ba điều mà người đẹp quyến rũ nhất trong
số bốn nữ nhân của mình là Tiểu Chi lại không đi theo, lại càng không
hiểu nổi vì sao tam nữ còn lại trên mặt đầy vẻ bi thương ai oán, nhìn
hắn thì lạnh lùng xa lạ!

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #47