Chương 46: Mị Thuật (Thượng)


Nhạc Nhạc rất sợ nghe hai từ “dâm tặc”, lời vừa phát ra đã khiến cho gã lùng bùng lỗ tai!

Trước cửa tửu lâu gần đấy, mọi người đi đường chợt chạy tứ tán, tiếng đả đấu vọng đến liên miên bất tuyệt. Một vài người qua đường vô tình bị
thương, cất tiếng rên la thảm khốc. Những thường nhân thấy thế nhất loạt rời khỏi đương trường, chỉ còn lại những kẻ lớn gan hiếu kỳ cùng các
nhân sĩ võ lâm.

Yến Vô Song nghe tiếng người đánh nhau vọng đến, bèn hưng phấn thốt:

- Ca, nhanh lên, chúng ta qua đó xem xem!

Nàng vỗ mông ngựa, giục nó tiến lên đi trước. Tiểu Vi thấy vậy cười nói:

- Cô ả này thật là thích gây nhiệt náo. Ca, chúng ta cũng đi mau lên!

Tại trường hỗn chiến có ba người, hai người còn trẻ tuổi đang cuồng đấu
với một lão nhân hơn năm mươi tuổi. Lão nhân ấy mặt trắng, cằm không
râu, ánh mắt có thần. Tuy mặt lão đầy vết chân chim, nhưng y phục toàn
thân lại rất diêm dúa, hoa hòe, mỗi chiêu tung ra đều như bươm bướm vờn
hoa, rất tiếc vành tai trái chỉ còn một nửa. Nếu không khoác lên mình
tấm áo choàng hoa lệ đó, chắn chắn lão sẽ mang diện mạo của một tiên
sinh dạy học đáng kính. Nhưng trong tình thế hiện tại, nét mặt ấy lại
tràn đầy khí tức quái dị.

Nhạc Nhạc từng nghe sư phụ nói qua về cố sự của những dâm tặc nổi danh
trên giang hồ. Lão nhân này nhất định là Sắc quỷ, một trong ngũ quỷ của
Quỷ ngục môn. Mộ Dung Kỳ đang đứng cạnh đó chợt thốt lên:

- Ca, hai người này chính là người của Kiếm tông. Nam chính là Dịch Trì
Cống, nữ tên là Hàn Thu. Còn lão đầu kia chắc hẳn là Sắc quỷ của Quỷ
ngục môn!

Yến Vô Song cũng lên tiếng:

- Kiếm pháp của họ thật lợi hại, nhưng lão quỷ cũng đáo để không kém, chỉ tay không vung quyền mà điềm nhiên bình thủ với họ…

Nhạc Nhạc liền giải thích:

- Võ công thiện dụng nhất của Sắc quỷ chính là song thủ, do đó có đưa
kiếm cho lão, lão cũng không thèm. Mỗi người đều có ưu nhược riêng. Song nhi, ba chiêu ta dạy cho nàng cứ học cho tốt, nhất định không kém võ
công của người khác đâu!

Yến Vô Song gật đầu đáp:

- Ca, muội biết rồi! Kiếm pháp của cô nương kia có phải là Thu thủy kiếm pháp phải không?

Nhạc Nhạc hào hứng bảo:

- Không sai, nàng ta đích thực là đang dùng Thu Thủy kiếm pháp đấy. Kiếm pháp mặt nước hồ thu, uyển chuyển và rõ ràng. Kiếm quang múa lượn như
ngân xà, khi tĩnh thì kín bưng như đáy hồ, khi động thì như sóng dậy ba
đào, chiêu nọ tiếp chiêu kia, liên miên bất tuyệt, kiếm sau cẩn mật hơn
kiếm trước, càng đánh càng nhanh.

Tiên Vu Dã đã kể cho hắn nghe về chuyện Kiếm thần từng sáng tạo ra kiếm
pháp thành danh như thế nào. Lão đã dựa vào sự biến hóa của thủy trong
bốn mùa xuân, hạ, thu, đông mà cảm ngộ ra bộ kiếm pháp này. Tuy Kiếm
thần đã tinh lọc toàn bộ kiếm chiêu quy thành một kiếm, đồng thời cải
danh cho bộ kiếm pháp này thành “Khiếu Giản Nhất Kiếm”, nhưng một kiếm
đó lại bao hàm toàn bộ kiếm chiêu của lão. Sau đó, lão dựa vào tính cách của bốn đệ tử, truyền riêng cho mỗi người họ một cách biến hóa khác
nhau.

Thái Vân cũng xen vào hỏi:

- Ca, huynh giảng giải quả là hay. Nhưng bộ Hạ thủy kiếm pháp làm sao mà hình dung cho được?

Nhạc Nhạc cười đáp:

- Nước mùa Hạ thì như dòng hồng thủy từ núi cao, dội thẳng từ trên
xuống, khai sơn phá thạch, gặp vật cản ắt phải đánh bay, cuồn cuộn như
thiên lôi, kiếm quang mang theo sự kỳ diệu của lực câu dẫn, trong cương
có nhu. Do kiếm pháp của lão từ nước mà ra, vô luận biến hóa như thế nào thì cũng nhu nhuyễn như nước cả!

Yến Vô Song lại thắc mắc:

- Ca, trong tuyệt chiêu của muội cũng bao hàm cái đạo lý của Thủy, nếu
như luyện tới đại thành liệu có đánh bại được bọn họ không?

Nhạc Nhạc cười đáp:

- Ba chiêu của Vô Song quả có bao hàm Thủy. Bất quá ba chiêu đó biến hóa cực nhanh, từ thủy hóa thành mây, từ mây tạo thành mưa, mây mưa giao
hòa, chính là hiện tượng biến đổi phi thường của tự nhiên. Đây chính là
tuyệt kỹ của Điên Đảo vương vào khoảng bảy trăm năm về trước. Dù cho
cảnh giới tu luyện của họ khá cao, nhưng khi Song nhi luyện thành kiếm
pháp này, thế gian cũng khó tìm được đối thủ, dĩ nhiên là có thể đánh
bại bọn chúng rồi!

Yến Vô Song liền cao hứng, cười nói:

- Ha ha, muội nhất định phải luyện cho tốt ba chiều này. Muội nhất định
sẽ trở nên lợi hại, nhất định sẽ đánh cho tên Điền Thăng tơi bời hoa lá, đòi món nợ dám hại muội thiếu chút nữa là mất mạng.

Dương Vũ, Dương Hạnh thiểu não than thở:

- Nhạc Nhạc ca, sao họ đánh nhau lâu vậy, chúng muội đói bụng lắm rồi, chỉ muốn ăn thôi!

- Ha ha, đừng có quá khẩn trương mà, lão đầu đó công lực không kém đâu,
trong vòng trăm chiêu nữa chưa chắc đã phân thắng bại, công phu của hai
nàng thế nào?

Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, bẻn lẻn đáp:

- Cha chỉ truyền cho bọn muội một ít khinh công, còn kiếm pháp thì còn kém lắm, không biết có phải bọn muội ngốc lắm không nữa?

Thấy Nhạc Nhạp không nói gì, Yến Vô Song liền cười đỡ lời:

- Khách khách, không sao đâu, ca ca có thể giúp gia tăng công lực cho
các muội. Vào lúc thích hợp chúng ta cũng sẽ chỉ giáo thêm công phu cho, lúc ấy võ công của hai muội sẽ lợi hại lên ngay. Lúc trước võ công của
ta cũng chẳng hơn các muội là bao nhiêu.

- Thật hả, Nhạc Nhạc ca nhất định phải giúp chúng muội đó nha. Chúng muội cũng phải luyện được võ công lợi hại!

Hai tỷ muội nghe được có thể gia tăng công lực, nhất thời kích động,
gương mặt đỏ hồng, đôi mắt đầy kỳ vọng tha thiết nhìn Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc nghĩ thầm: “Ta thật không phí công mở miệng, Song nhi đã giúp
ta có được hảo sự này, hí hí! Hà hà, ta đương nhiên là đáp ứng rồi!”
Nhưng ngoài miệng lại nói:

- A, việc này rất nguy hiểm, để ta cân nhắc kỹ lại đã!

- Nhạc Nhạc ca, chúng muội nhất định đều sẽ nghe lời huynh. Huynh giúp
chúng muội gia tăng công lực đi. Nếu chúng muội có võ công đủ để tự bảo
vệ mình, huynh cũng không phải bận tâm lo lắng nữa. Kỳ thật chúng muội
cũng thông minh lắm, chỉ cần có người hướng dẫn, nhất định sẽ trở thành
cao thủ!

Hai tỷ muội thấy Nhạc Nhạc chưa đồng ý, vội lên tiếng thuyết phục, bảo
chứng, thanh âm kiều mị, thật khiến cho người ta khó mà cự tuyệt cho
được.

Lòng Nhạc Nhạc đang hoan hỉ lên chín tầng mây song hắn vẫn “bất lực” thở dài:

- Được rồi, xem hai nàng ngoan ngoãn có thừa như vậy, sau này nhất định phải nghe lời ca ca, biết chưa.

Hai tỷ muội cao hứng vội vã gật đầu, sung sướng cười không ngậm lại
được, trong chốc lát cũng đã quên mất chuyện ăn uống, vui vẻ liếc nhìn
Nhạc Nhạc.

Quan Thái đột nhiên la lên:

- Nhạc Nhạc, lão đầu dùng độc, cái thứ phấn màu hồng nhạt đó là độc dược gì thế?

Nhạc Nhạc cũng trông thấy từ thân hình sắc quỷ tán xạ ra phấn hồng nhạt, đáp:

- Lão danh xưng là sắc quỷ, còn có thể dùng loại độc gì khác nữa!?

Thái Vân kinh hãi hỏi:

- Có phải khó đối phó lắm không?

Trong nàng bỗng dâng lên một nỗi lo sợ mơ hồ.

- Xem kìa, mọi người xem Dịch Trì Cống đã phải bế khí ngưng thở, không dám hé môi. Nhưng Hàn Thu lại khác.

Nhạc Nhạc liếc nhìn Hàn Thu, thấy nàng vẫn hô hấp liên tục nhưng đôi mắt vẫn một màu đen bóng không một chút biến hóa, nghĩ rằng nàng nhất định
có bảo ngọc hộ thể hay bảo vật gì đó.

Mộ Dung Kỳ lo lắng hỏi:

- Hàn Thu làm sao?

Thái Vân kinh hãi la lên:

- A, ca, sắc quỷ đang dồn lực tấn công Hàn Thu, nàng ta nhất định sẽ nguy hiểm. Chúng ta phải giúp nàng ta.

- Không sao, nàng ta chẳng sao đâu, các người xem.

Nguyên lai sắc quỷ thấy thế công của Dịch Trì Cống chậm lại, bèn muốn
trước tiên khống chế Hàn Thu mà không lý tới Dịch Trì Cống nữa, tập
trung toàn bộ chiêu số nhằm vào Hàn Thu công kích. Hàn Thu tựa hồ chống
đỡ không nổi, tay kiếm dần buông lơi. Sắc quỷ đại hỷ, một tay hướng tới
mệnh môn huyệt, một tay điểm xuống. Ngay khi ngón tay chạm vào làn da
của Hàn Thu cùng với ý nghĩ đắc thắng trong đầu, đột nhiên cảm thấy lạnh ngực, toàn thân lập tức thấy băng lãnh.

- Ngươi, ngươi không sao, không trúng độc ư?

Lão nhìn mũi thanh trường kiếm đang kê sát ngực, không cam tâm hỏi.

Hàn Thu không còn tỏ ra lo sợ như một khắc trước, trở lại vẻ kiều mị, thần sắc lãnh ngạo lạnh nhạt đáp:

- Ta có huyền băng ngọc!

Kiếm bạt xuất, sắc quỷ cười khổ ngã gục xuống, máu đỏ loang nhanh. Trên
thế gian này chỉ có thiên hàn thạch là có khả năng phòng tị độc, danh tự huyền băng ngọc chính là một khối thiên hàn thạch. Tiếc cho sắc quỷ
không ngờ nàng có khối ngọc ấy. Trên thân khối ngọc có khắc ba chữ
“Huyền băng ngọc”, vốn là vật của hắn luôn mang theo bên mình từ thuở
nhỏ. Lớn lên một lần được người cứu, liền đem huyền băng ngọc tặng cho
người, chỉ nhớ rằng người đó ở họ Hàn. Không ngờ hôm nay gặp người mang
ngọc, lại là ngày giỗ của mình. Hơn nữa, nữ tử này cũng ở họ Hàn, làm
sao lão không cười cho được!

Trông thấy biểu tình trước khi chết của lão, Nhạc Nhạc vô cùng kỳ quái,
bởi vì khi sư phụ hắn qua đời, vẻ mặt cũng hiện ra nét cười như vậy,
trong lòng thầm nghĩ:

- Phải chăng cứ là dâm tặc thì khi chết sẽ cười? Hay là đến lúc chết vẫn còn thấy được những thứ khiến cho tâm trạng hưng phấn! Hắc hắc, bất quá ta không cần phải bẻ hoa, vì hoa tự nhắm ta mà chạy tới!

- Sắc quỷ, sắc quỷ, ta tới muộn mất rồi!

Một lão già khô gầy phi thân lao tới trước sắc quỷ, thống khổ ôm lấy thi thể lão. Da mặt lão vàng vọt, trên mặt như không có thịt, cặp mắt trũng sâu, lưỡng quyền nhô cao, cái miệng mở to méo mó vì thống khổ, để lộ cả bộ răng xỉn vàng khè. Lão từ từ nhỏm dậy, lạnh lẽo thét lớn:

- Hai phái chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tại sao kiếm tông các ngươi phải truy sát sắc quỷ?

Vẻ mặt lão biểu hiện sự đau khổ lúc này, thật chẳng khác gì ngạ quỷ đến từ địa ngục, mà quả thật lão được gọi là ngạ tử quỷ.

Hàn Thu lanh đạm đáp:

- Đêm qua lão lẻn vào Mộc tướng quân phủ, ngươi nói lão có đáng giết
không? Bị người phát hiện, lại không chịu hối cải, sáng nay ra đi đúng
lúc Mộc phu nhân đang lễ bái, liền hạ thủ phu nhân, ngươi nói lão có
đáng chết không?

- Ngươi, ngươi nói lão hạ thủ Mộc phu nhân. Ta sao có thể tin rằng sắc
quỷ dám vào Mộc vương phủ. Ta sẽ giết ngươi, báo thù cho lão.

Ngạ tử quỷ nghiến răng hằn học, từ trong tay áo thò ra một bàn tay khô
quắt, ngón tay dài mà khẳng khiu sậm màu, không có một chút huyết sắc
nào. Hàn Thu lộ xuất thần sắc ngưng trọng, từ từ lùi lại bên cạnh Dịch
Trì Cống. Dịch Trì Cống hai mắt ánh dục hỏa, sắc mặt cũng trở hồng
nhuận, song lại trấn áp xuống cùng Hàn Thu lo ngại chăm chú hướng tới
ngạ tử quỷ.

- Chà, đó là Cửu u chưởng. Điền mỗ có một phen nhiệt náo rồi!

Phách vương kiếm Điền Thăng đứng yên phía sau cái xác, cây cự kiếm cài
sau lưng, thân kiếm dài và rộng bản, cây trường kiếm này nặng tám mươi
sáu cân, tha nhưng thị nhất kiểm tiêu sắt, sắc mặt trầm tĩnh.

Ngạ tử quỷ từ từ chuyển thân, mục quang sâm lãnh rời tới phía sau, nơi cài cây cự kiếm, hỏi “Phách vương kiếm?”

- Chính thị!

- Quỷ ngục môn cùng Điền gia nhà ngươi vốn vô cừu vô oán, tiểu bối ngươi chớ nên đa sự!

- Người ta thường nói, có ân tất báo, có thù phải tầm, đâu phải chỉ một từ đa sự!

Điền Thăng trừng mắt lạnh lẽo nhìn Ngạ Tử Quỷ, hữu thủ đưa lên án tại đốc kiếm.

- Ngươi nói vậy là ý gì?

- Ba mươi năm trước, Điền gia nhị tiền bối thảm tử dưới Cửu u chưởng,
ngươi nói đó có phải cừu không. Kiếm tông lại có ân với Điền gia, ngươi
nói ta có nên báo ân không!

- Cáp, cáp, cáp, hảo hảo!

Ngạ Tử Quỷ nghiến răng cười nói, đột nhiên ôm lấy thi thể Sắc Quỷ, phi
thân bay đi. Tuy phải mang theo một thây người nhưng tốc độ phi thân của lão vẫn thật kinh nhân.

- Lão tử cũng có thù tất báo, các ngươi hãy đợi đấy!

Thanh âm vọng lại từ đằng xa, âm hàn lạnh lẽo, giống như âm thanh phát xuất từ trong lòng đất.

Dịch Trì Cống cùng Hàn Thu hướng tới Điền Thăng hành lễ, nói lời cảm tạ

- Đa tạ Điền huynh tương trợ. Chắc huynh chuyến này ra ngoài có việc trọng yếu!

Điền Thăng sắc diện hòa hoãn trở lại, trên miệng xuất ra nụ cười nhẹ, đáp:

- Đừng nói tới chuyện tương trợ nữa. Ta lần này ra ngoài là có việc
riêng, tấu xảo lại gặp hai vị ở đây, sẵn dịp chúng ta đến tửu lâu đàm
luận a!

Dịch Trì Cống cười khổ nói:

- Sự muội hãy cùng Điền huynh đến vọng giang lâu trước, ta phải đi trước, ha ha, hội kiến!

Hàn Thu gương mặt ửng hồng mời:

- Điền huynh, chúng ta hãy tới tửu lâu trước rồi đợi huynh ấy!

Yến Vô Song nhìn thấy Điền Thăng, vội vã núp vào sau lưng Nhạc Nhạc, kiều mị nói:

- Ca, hồi nãy chỉ là người t among muốn được vậy, không nghĩ gặp kẻ thù sớm đến vậy, huynh giấu cho người ta nha!

Nhạc Nhạc cười lớn:

- Khắc trước muội còn đòi đánh gã, giờ gã đã đến đây, muội lại trốn đi. Cáp, cáp, đừng sợ, đã có ca ca đây!

Quan Thái đứng bên cạnh cũng mỉm cười tiếp lời:

- Ta mấy ngày nay cũng đã có tiến bộ, có lẽ nên cùng gã tái chiến một phen, hắc hắc!

Vọng giang lâu tại Phong Nguyệt quốc đích thực là một nơi thắng cảnh ,
không biết được xây dựng từ khi nào, chỉ biết trong lịch sử Phong Nguyệt quốc, cũng đã có ghi chép về Vọng Nguyệt lâu. Tòa lầu được xây dựng
trên một cự thạch to lớn, nằm bên bờ sông. Tòa lầu cao ba tầng, tầng
trên cùng không xây tường, tứ phía chỉ dựng hàng lan can cao nửa người
để bảo vệ khách nhân. Từ trên tầng lâu này phóng tầm mắt có thể nhìn ra
rất xa, tai có nghe được tiếng gió thổi mây bay từ bốn phương tám hướng.

Tầng một đón tiếp khách bình dân, tầng hai tiếp khách trung lưu còn tầng ba chỉ dành cho quý nhân. Bởi vì càng lên cao, giá càng lớn. Nhạc Nhạc
chưa từng đến vọng giang lâu, chỉ biết trong sách vở ca ngợi nơi này
cảnh đẹp như cổ tích, trong lòng chợt nổi lên sự so sánh. Cũng biết trăm nghe không bằng một thấy, dù cho đã đọc bao nhiêu cũng không thể so với đến tận nơi thưởng ngoạn mỹ cảnh. Ngoài ra, đồ ăn ở Vọng giang lâu còn
vang danh thiên hạ.

Nhạc Nhạc, Quan Thái cùng chúng nữ lên thẳng lầu ba, đi theo còn có vô
số ánh mắt khách nhân. Khi lên tới lầu ba, âm thanh ồn ào náo nhiệt nơi
đây đột ngột ngưng trệ, tất cả đều đã dừng lại đưa mắt chăm chăm ngó mỹ
nữ tuyệt sắc. Trong số này, có một bàn cạnh lan can lầu khiến Nhạc Nhạc
chú ý hơn cả. Tại bàn này cũng có một nam, bốn nữ. Nam thì tuấn mỹ, đang nhìn chúng nhân với ánh mắt đầy tà khí, Nhạc Nhạc cũng không thấy xa lạ lắm với loại tà khí này vì hắn tu luyện Ngự nữ tâm kinh đến một giai
đoạn thì cũng có cùng một loại khí chất này. Sau một hồi nhãn tình của
gã mới rời khỏi chúng nữ phía sau Nhạc Nhạc. Tứ nữ nọ cũng thập phần
kiều diễm, mặt thoa phấn bình thường, so với đám nữ nhân đi cùng Nhạc
Nhạc lại càng khêu gợi, quần áo diêm dúa lộ liễu, phong thái đầy vẻ
quyến rũ chúng nhân. Họ trông thấy Nhạc Nhạc, nhãn tình thoáng hiện vẻ
xao xuyến, kích động.

Thế nhưng cũng lại có một ánh mắt chứa đầy phẫn hận nhìn tới Nhạc Nhạc, chủ nhân của ánh mắt đó chính là Điền Thăng.

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #46