Chương 45: Thệ Ngôn


Yến Vô Song kiều mỵ quát lên một tiếng, bị Chu Hạo bức
bách xuất ra tuyệt chiêu “Hội Phi Đích Thủy”, ngọc thủ mềm mại của nàng
dựng lên như tế kiếm, uốn éo rất kỳ diệu, cánh tay ngọc phấn ấy tựa như
không có xương. Chân khí lam sắc khởi phát theo chân nàng bao bọc toàn
thân, đang mềm mại như nước, đột nhiên bành trướng thành đại hải, từ màu lam biến thành những làn sóng hoa trong suốt, biến khuôn viên ba trượng xung quanh như rơi vào thế giới nước, chứa đầy bọt khí.

Chu Hạo liền triển khai hộ thể chân khí, sắc mặt tái nhợt, hết dưới lại
trên, mãi vẫy vùng mà không thể nào ra khỏi được thế giới nước ấy. Yến
Vô Song như một con cá nhỏ tung tăng đùa giỡn, ngược nước lượn lờ, tự do quấn quít xung quanh Chu Hạo.

Nhạc Nhạc cùng chúng nữ nhìn đến trợn mắt há mồm, Vô Song cũng thích
khoa trương ấy nhỉ, khinh công cũng rất thần kỳ, thật giống như đang ở
trong nước, chèn ép Chu Hạo kêu thét điên cuồng. Hắn liều mạng vọt ra
khỏi thủy vực, miệng phun vài ngụm máu tươi.

Chu Hạo sinh ra ở vùng sông nước, nhưng chưa từng thấy qua thứ nước kinh khủng như vậy. Y không còn tâm tư nào đánh tiếp, muốn bỏ chạy, nhưng
Nhạc Nhạc đã chặn mất đường lui của y.

Yến Vô Song cũng mệt muốn đứt hơi, thở dốc hù hụ không ngừng, được Mộ
Dung Kỳ dìu đở quay về. Một chiêu vừa rồi đã hao tổn ít nhất chín thành
chân khí của nàng.

Nhạc Nhạc thấy sau khi Yến Vô Song sử chiêu vừa rồi, nội lực tiêu hao
trầm trọng, không còn sức tái chiến nữa, nên vội bước tới trước, ngăn
Chu Hạo lại. Hắn đùa cợt:

- Chu bang chủ, tiểu nha đầu này có công phu không tệ, hôm qua ngươi quả là có mắt nhìn người, quả nhiên là chọn ngay ả, ngươi nói ta sao mà bỏ
được!

Chu Hạo kinh sợ trong lòng, thật là đáng giận, hôm qua rõ ràng ả là một
nha đầu có võ công vào hàng tam lưu, thế mà hôm nay lại biến thành nhất
lưu cao thủ! Nhạc Nhạc không cho hắn đủ thời gian cân nhắc, vừa tới đã
dùng “Manh mục chi quang” . Ánh sáng làm tối mắt, kiếm quang vừa chớp
động, Chu Hạo đã vội nhắm hai mắt lại tránh né chiêu đó. Nhạc Nhạc biết
sẽ có tình huống này. Chiêu đó chỉ có thể xuất kỳ bất ý sử dụng. Nếu để
người ta biết được, nhất định sẽ có đề phòng. Chiêu thứ hai “Mân côi chi thứ” lại xuất ra, thân kiếm liền có máu, nhưng Nhạc Nhạc biết sát chiêu này lại bị hắn tránh được. Nó chỉ đâm lên bàn tay hắn. Hắn đã dùng thủ
chưởng ngăn kiếm lại.

Nhạc Nhạc thầm than: “Mình bị thương nên chiêu thức không đủ lợi hại,
tốc độ không theo kịp địch nhân, đối phó với cao thủ tương đương hoặc
cao hơn mình chút xíu còn đuợc, chứ đem so với cao thủ vượt hơn mình hẳn một cấp thế này, thì y sẽ dễ dàng tránh được tuyệt chiêu của mình. Xem
ra phải sáng tạo thêm vài chiêu mới, trước hết phải nghĩ ra chiêu gì cái đã, không biết có thành công hay không nữa!”

Lúc này Quan Thái đã giải quyết xong đối thủ, đứng ở bên cạnh các nữ nhân, nhìn Nhạc Nhạc giao đấu cùng Chu Hạo.

Nhạc Nhạc dựa vào thân pháp tuyệt diệu của mình, né tránh thương pháp
mãnh liệt của Chu Hạo. Hắn tạm thời dùng những chiêu thức đơn giản mới
sáng tạo ra, nhất thời khó phân cao thấp. Nhạc Nhạc suy tư, mỗi lần sáng tạo ra chiêu mới đều là trong trạng thái tâm kích động mạnh nhất, tư
tâm mạnh nhất, thành kính nhất. Loại tình cảm đó chỉ có trước khi chết,
cũng là lúc Ngự Nữ chân khí thịnh nhất. Vì tình thâm, lại dùng khí thịnh mà xuất chiêu, lập tức nó như Quan Vũ hạ sơn, dũng mãnh tiến thẳng lên
trước, không có gì cố kỵ, vì ái mà toàn lực đánh ra.

Nhạc Nhạc thấy Chu Hạo mặc dù đang bị thương, nhưng vẫn hung mãnh ngoan
cường. Do đó, lòng sính cường trong người bị kích thích dữ dội, Ngự Nữ
chân khí được vận chuyển lên cao độ, song thủ nâng cao Truy Tâm kiếm,
ngửa mặt thét dài, phóng vút lên không trung hàng mấy trượng, hộ thể
chân khí màu phấn hồng càng lúc càng dày, phạm vi càng thu hẹp lại. Cuối cùng, thể khí màu hồng phấn đó rút lại chỉ cỡ Truy Tâm Kiếm, bóng hình
của Nhạc Nhạc cũng không còn. Thứ đang bay trên không chỉ còn lại thanh
kiếm, mang theo kiếm khí dày đặc màu hồng phấn, tựa như con xích long
lao nhanh đến Chu Hạo. Trong nháy mắt, Nhạc Nhạc đã dùng chân khí cường
đại, mô phỏng theo cảnh giới thân kiếm hợp nhất, người tức là kiếm, kiếm tức là người, nhân kiếm hợp nhất!

Chu Hạo kinh hãi thất sắc, thất thanh nói:

- Thân kiếm hợp nhất? Sao lại như thế chứ?

Xích long kiếm khí màu hồng đó như kéo theo cái đuôi dài, sắc thái ngạo
thị tất cả mọi thứ, lại kiên định vô hối, hiện rõ khí phách nếu không
đạt mục đích thề không bỏ qua. Trong lúc hắn còn đang ngạc nhiên, hồng
long kiếm khí đã xuyên phá hộ thể khí tráo của hắn, xuyên thủng trái
tim, xuyên suốt người. Cao thủ đánh nhau chính là trong lúc này, thời
khắc này quyết định mãi mãi.

Truy Tâm kiếm bay đến phía sau Chu Hạo năm trượng, kiếm quang biến mất,
Nhạc Nhạc cầm kiếm hiện thân, bạch y bay bay, không dính một chút máu.
Chu Hạo đang đứng ngây dại đột nhiên nổ tung, huyết nhục bay tứ tán,
không còn cái nào hoàn chỉnh. Bọn nữ nhân reo hò vui sướng, Nhạc Nhạc
mỉm cười. Biểu hiện của hắn rõ là không dễ dàng gì. Chân khí trong nội
thể lúc này trống rỗng. Theo cảnh giới trước mắt, gã căn bản không xuất
ra được chiêu kiếm thứ hai. Một chiêu vừa rồi đã phí hết chân khí.

Chúng nữ vây quanh Nhạc Nhạc, cười hỏi:

- Ca ca, chiêu vừa rồi rất uy mảnh, đẹp mắt, giống như một con xích long bay lên không vậy. Chúng muội cách khá xa mà vẫn cảm thấy sợ hãi, vô
lực đề kháng, chiêu đó có tên gọi là gì vậy?

Nhạc Nhạc cười nói:

- Thứ mà người không thể ngăn cản được chính là cảm tình. Ta đã kể cho
các nàng nghe về chuyện của Lạc San. Chiêu này có liên quan đến nàng,
đến lời thề không bao giờ hối, do đó nó có tên là “Thệ ngôn”.

Thần sắc của Mộ Dung Kỳ chợt ảm đạm, lẩm bẩm nói:

- Từ đầu ta theo ca ca đã không hối hận rồi. Vô luận là phát sinh chuyện gì, Kỳ Kỳ cũng chỉ yêu một mình ca ca, mãi kiên định như lời thề ấy,
bất chấp tất cả như lời thề ấy.

Nhạc Nhạc nhìn thấy thần sắc không tốt của nàng,vội quan tâm hỏi:

- Kỳ Kỳ làm sao vậy? Không thích nhìn người chết à, chúng ta trở về nghĩ ngơi thôi, lại đây cho ca ca ôm một cái nào!

Mộ Dung Kỳ được Nhạc Nhạc ôm, nhất thời vui vẻ nở ngay nụ cười, lại cất giọng ngọt xớt:

- Ca ca ẫm muội về đi! Ha ha, được ca ca ôm thật là hạnh phúc.

- Muội cũng muốn ôm, ca…

- …Còn muội nữa

Nhạc Nhạc thấy Quan Thái đứng ở một bên, do dự không chừng, giống như có chuyện muốn nói, vội vàng buông các nữ nhân ra, đi tới vỗ vỗ vai hắn
cười hỏi :

- A Thái, muốn nói với ta cái gì?

Quan Thái sửng sốt một hồi, rồi cười nói:

- Hắc hắc, sao ngươi biết ta có chuyện muốn nói ? Ta đang muốn hỏi cái
chiêu vừa rồi ngươi làm thế nào mà nghĩ ra được, cái cảnh giới thân kiếm hợp nhất đó còn lâu ngươi mới đạt tới mà?

Nhạc Nhạc cũng cười đáp :

- Ha ha, bị ngươi nhìn ra hết rồi. Đó chỉ là một thứ ảo giác, sử dụng
chân khí mạnh mẻ bao trùm mình cùng binh khí, đưa điểm phát sáng lên
trên binh khí, khi ánh mắt địch nhân dừng lại đủ lâu trên binh khí thì
sẽ bị cường quang của nó làm cho mê hoặc, hộ thể chân khí nhanh chóng
mỏng đi, chung quanh biến thành một màu giống nhau, lại dùng nội lực
trong thân thể đè ép, liền tạm thời biến thành thân kiếm hợp nhất. Đao
pháp của ngươi cũng có thể làm như vậy, nhưng sẽ rất hao tổn chân khí,
nếu không phải lâm vào thời khắc thiết yếu thì đừng nên sử dụng.

Quan Thái mở to hai mắt nhìn, hưng phấn cười nói:

- Ha ha, Nhạc Nhạc ngươi thật lợi hại, chiêu thức như vậy mà ngươi cũng
nghĩ ra. Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết, ta nghĩ ta cũng sẽ sử dụng,
thật không biết sao mà ngươi lại nghĩ ra nó được!

Nhạc Nhạc cười cười bỏ đi, đương nhiên là không màng giải thích với hắn. Bởi vì bối cảnh để sáng tạo ra chiêu thức đó hắn không thể giải thích
được. Quan Thái làm sao hiểu được binh khí chính là thệ ngôn, ẩn tàng
trong thân thể là thật tâm. Trên thế gian này, rất nhiều tình nhân đều
chú ý đến lời thề. Nghe nhiều lời thề thốt, để rồi bỏ bê chân tâm. Chân
tâm mất rồi, thì lời thề ấy sẽ quay ngược lại giết người. Lời thề mà
kiên định, thì sẽ giết chết đối phương. Lời thề không kiên định, sẽ giết chết song phương.

Lưỡng Hà bang cứ như vậy mà biến mất. Tử Sa sơn trang tự tại an nhiên
trang trí đèn đuốc, hoan hỉ khánh chúc. Dân chúng bị nhốt lâu trong
trang, đua nhau chạy ra ngoài. Cuộc sống bận rộn cả lên, cả sơn trang
say sưa trong niềm vui sướng.

Tiên Vu Thác còn có việc phải làm, mang theo thủ hạ rời khỏi. Nhạc Nhạc
viết hai phong thư nhờ hắn mang về, báo cho bọn Lạc San, Tiên Vu Yên
cùng mọi người rằng họ đều bình an. Đồng thời tỏ chút tình tưởng nhớ.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Nhạc cùng Quan Thái dẫn chúng nữ ly khai sơn
trang. Dương Kế cũng tự mình cưỡi ngựa đi cùng, tiễn họ xuất trang. Còn
Dương Mai, Dương Hạnh thì lại rối rít đòi đi cùng Nhạc Nhạc đến hoàng
thành du ngoạn. Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt của hai tỷ muội nàng, dĩ nhiên
hiểu được vài phần, bèn đưa mắt hỏi ý Dương Kế.

Dương Kế tuy biết Nhạc Nhạc là con rễ của Tiên Vu thế gia, nhưng nếu
nhún nhường cho con gái lão quan hệ với hắn, thì Tử Hà sơn trang coi như có hậu thuẫn. Vừa rồi nhìn thấy võ công của Nhạc Nhạc và mấy vị phu
nhân của hắn, cùng với cách con gái mình nhìn Nhạc Nhạc, lòng lão đã
ngầm quyết định.

Giờ nhìn thấy ánh mắt Nhạc Nhạc, lão lập tức minh bạch, bèn cười nói:

- Hai nha đầu này chưa bao giờ đi xa nhà, xin Vương thiếu hiếp chiếu cố
nhiều vào, chỉ cần chúng nó bình an vô sự, ta cũng không lo lắng gì.
Thỉnh thoảng cho chúng về thăm nhà là được rồi!

Nhạc Nhạc rộn rã trong lòng, cái này là các ả đi chơi mà, sao lại đem
cái ngữ khí giống như phó thác chung thân ra nói vậy? Hắn lại thấy bộ
dạng thẹn thùng của Dương Mai và Dương Hạnh, hiển nhiên hiểu rõ, bốn nữ
nhân còn lại cũng đã minh bạch hết rồi.

Nhạc Nhạc vốn đã động tâm đối với hai tỷ muội, giờ thấy có chuyện tốt sao lại có thể buông tha, bèn cười nói:

- Dương trang chủ yên tâm, tỷ muội họ đi theo tôi, tôi sẽ dùng tánh mạng bảo vệ họ. Nếu bọn họ nhớ nhà, tôi sẻ sắp xếp tự thân đưa các nàng trở
về!

Lời hắn vừa nói, mọi người đều hiểu. Bốn nữ nhân vội vàng kéo hai tỷ
muội lại cùng một chỗ, nói cười vui vẻ, khiến cho Dương gia tỷ muội thẹn thùng không dám ngẩng đầu. Dương Kế truyền lệnh cho gia bộc chuẩn bị
một ít hành lý đơn giản, rồi cùng Nhạc Nhạc rời khỏi Tử Sa sơn trang.

Dương gia tỷ muội không khóc lóc vì xa nhà, ngược lại cao hứng giống như chim nhỏ rời khỏi lồng, nói líu lo không ngừng. Họ lại thường xuyên
giương mắt nhìn Nhạc Nhạc. Hắn cũng thường cùng các nàng nhìn nhau giao
tình, cảm tình tăng tiến không ít suốt đường đi.

Tử Sa sơn trang cách bến sông chỉ khoảng năm mươi dặm. Nhạc Nhạc cùng
các nàng thong thả tới thị trấn trên bến sông thì đã giữa trưa.

Tiểu trấn này náo nhiệt khác thường, đây là bến sông lớn nhất phụ cận
Nhữ Dương thành, hơn nữa cũng rất gần Hoàng thành nhất. Hầu hết người
muốn đi đến Hoàng thành đều lên thuyền tại đây.

Nhóm người họ đi xen lẫn với đám người náo nhiệt, chợt nghe tiếng một nữ nhân quát mắng:

- Dâm tặc, chạy đâu cho thoát!

Lòng Nhạc Nhạc lạnh ngắt, thầm nghĩ: “Không phải chửi ta chứ?”

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #45