Yến Vô Song không dám tin, cất tiếng hỏi lại:
- Ca ca, muội nhớ lại rồi, cuốn sách đó thật sự có tên như vậy, huynh đã xem qua rồi à? Lợi hại lắm sao?
- Đương nhiên là lợi hại rồi, đấy là tuyệt kỹ thành danh của một thiên
tài cao thủ của Phong Nguyệt quốc vào bảy trăm năm trước – Điên Đảo
Vương. Khinh công mà nàng sử dụng có tên là ‘Tùy Tâm Sở Dục Phiêu’. Ai
học được loại võ công này, ắt sẽ khó tìm được đối thủ trong thiên hạ. Ha ha… Bảo bối ngoan, mau biểu diễn cho ca ca xem, từ nay về sau nàng đã
là cao thủ rồi! Ha ha, ta đã đào luyện ra được một cao thủ.
Yến Vô Song nghe Nhạc Nhạc khen mình, liền vô cùng hưng phấn, miễn cưỡng gượng cơ thể đang mềm nhũn và đau ê ẩm dậy, dùng chưởng khởi thức thứ
nhất “Hội phi đích thủy”.
Ngọc thủ của nàng mềm mại như măng non mùa xuân, uốn éo theo một thế
thức rất kỳ quặc. Cánh tay trắng như phấn tựa như chẳng có xương. Chân
khí màu lam dâng lên như sóng cuộng, bắt đầu nổi dậy từ chân, rồi bao
bọc lấy thân thể của nàng. Luồng chân khí ấy mềm mại như nước, trước thì bảo hộ quanh thân thể, sau đó đột nhiên mênh mông ra như biển cả, sắc
lam biến thành sắc trắng trong suốt.
Mọi vật trong vòng ba trượng quanh đó chợt bị nàng chấn cho nát vụn
thành phấn. Dòng nước trong vắt bao bọc quanh nàng còn sủi những bọt khí vụt lên không. Yến Vô Song trong bộ dạng lõa thể như một con cá trắng
muốt ngược nước bay lên, phá vở nóc nhà thành từng mảnh. Trong chớp mắt, thứ nước đó hoàn toàn biến mất, một đám mây màu xám từ từ hạ xuống. Nó
rất lớn, lại biến hóa thật nhanh. Nàng ở trong luồng vân vụ, không ngừng biến hóa. Một con chuột chạy ra từ đám rường cột bị phá nát, vô tình
lạc vào đám mây mù. Nó chưa kịp kêu một tiếng đã biến thành một đám bọt
thịt nhuyễn nhừ, tiếp tục bị cuốn vào đám mây biến ảo.
Khi đám mây đó còn cách mặt đất hai thước, Yến Vô Song đột nhiên đáp xuống, đám vân vụ liền biến mất không thấy dấu vết.
Bên ngoài, khi chúng nữ nghe tiếng động cực lớn phát sinh trong phòng,
liền kinh hoảng chạy vào. Họ nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng hiện ra
trước mắt. Nóc nhà thì biến mất, mọi thứ trong vòng ba trượng quanh
phòng đều nát vụn. Yến Vô Song thì khắp người xanh tím, không mảnh vải
che thân, đang nằm mê man trên mặt đất. Nhạc Nhạc thì ngất đi ở một góc
tường, miệng vẫn còn rỉ máu tươi.
Mộ Dung Kỳ kêu lên một tiếng thảm thiết, nhào lại ôm chầm lấy Nhạc Nhạc, lẫy bẫy kiểm tra mạch môn, thấy hắn chỉ hôn mê và bị chấn động, liền
cảm thấy an tâm thêm một phần. Nàng vội quay đi tìm y phục mặc vào cho
hắn. Giang Tiểu Vi thấy Nhạc Nhạc không có gì, liền ôm Yến Vô Song lên,
xem xét thương thế. Nàng nhíu mày nhăn nhó, thương xót cho thiếu nữ xinh xắn vừa trãi qua cơn dập vùi này, cũng nhanh chóng tìm quần áo khoác
lên cho nàng. Lúc này, có tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền
đến, Thái Vân vội ra ngăn lại, không cho ai khác tiến vào.
Dương gia tỷ muội cũng chạy tới hỏi thăm tình hình. Thái Vân chỉ cho
biết là do luyện công xảy ra chuyện. Dương Mai chỉ bĩu môi không tin,
nhưng cũng giúp các nàng an bài một khách phòng khác rồi mới bỏ đi. Tam
nữ ôm Nhạc Nhạc và Yến Vô Song còn đang hôn mê đặt lên giường, rồi mới
thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Dung Kỳ lo lắng nói:
- Sao lại biến thành vậy chứ, chắc là ca ca muốn dùng sức mà ép, bị Vô
Song đánh lại, thành ra như vậy. Võ công của Vô Song không tệ song không thể đả thương được ca ca. Chẳng lẽ ca ca gia tăng công lực cho nàng
rồi, nàng lại nặng tay với ca ca thế sao?
Giang Tiểu Vi thở dài:
- Muội đoán cũng có đạo lý, ta thấy trên người Vô Song có nhiều vết
thương… dường như … dường như là do ca ca đùa giởn quá lố, giống như đã
từng làm với chúng ta vậy. Nhưng mà sao ca ca lại bạo lực đối với Vô
Song như vậy chứ?
Thái Vân cầm tay Nhạc Nhạc lên nói:
- Ca ca không xấu xa như vậy đâu, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Hãy chờ họ tỉnh lại thì biết liền, chúng ta đừng có ở đây mà đoán mò. Ca ca đối đãi với chúng ta như thế nào, chắc mọi người đều hiểu rõ. Nội
công của huynh ấy không tiếp thụ ngoại lực, còn Vô Song thì lao lực quá
độ, chúng ta nên chờ thôi.
Đúng là Yến Vô Song còn chưa thuần thục trong việc vận dụng chân khí,
hơn nữa vừa rồi nàng bị Nhạc Nhạc “dày vò”, nên không còn đủ năng lực sử cho hết chiêu thứ hai “Lạc Địa Đích Vân”. Nàng mê mang thiếp đi, đến
tận khuya mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, nàng đã hưng phấn thét lớn:
- A, ha ha, ca ca, muội thành công rồi, võ công của muội sẽ lợi hại lắm. Muội còn có hộ thể chân khí nữa, ca ca! Huynh sao thế…?
Tiểu Vi, Mộ Dung Kỳ, Thái Vân đều ngủ bên cạnh đó. Yến Vô Song tỉnh giấc thì các nàng cũng tỉnh theo. Họ nghe được tiếng thét hưng phấn của
nàng, liền biết Nhạc Nhạc không ép buộc nàng làm điều gì cả. Tiểu Vi vội hỏi:
- Song muội, ngươi tỉnh lại là tốt rồi. Ca ca bị thương, trừ phi tự
tỉnh, còn thì không có biện pháp nào đánh thức huynh ấy dậy được.
Yến Vô Song hoa dung thất sắc hổn hển quát:
- Ai đả thương ca ca, muội có võ công lợi hại rồi, muội sẽ bóp cổ nó,
đánh nó bò lê bò càng dưới đất khấu đầu xin tha, hừ hừ. A … mọi người
sao lại nhìn muội như vậy? Chẳng lẻ là … hư hư…. thôi chết rồi. Lúc đó
muội quá cao hứng nên quên còn có ca ca ở bên cạnh, thôi chết rồi, tiêu
đời muội rồi!
Tam nữ lắc đầu, nhìn nhau cười khổ, thở dài cảm thương cho Nhạc Nhạc.
Hắn vì muốn tạo ra một cao thủ, không ngờ khiến chính mình bị thương bất tỉnh.
Yến Vô Song tự biết mình sai, liền nhào đến cạnh Nhạc Nhạc, hôn lấy hôn
để, hôn khắp cả người hắn. Nói ra thì thật là kỳ quái, bị nàng hôn hít
liếm láp, Nhạc Nhạc đang hôn mê, vậy mà tự nhiên lại có phản ứng. Phản
ứng chính là ở căn nguyên gây họa của hắn. Nó dần dần biến hóa, từ từ
bành trướng … vươn vai đứng dậy. Yến Vô Song không biết làm sao cho
phải, kêu lên một tiếng nho nhỏ. Ba nữ nhân khác bước đến xem qua, cả
thẹn nhìn nhau. Mộ Dung Kỳ e ấp nói:
- Ca ca luyện Song tu công pháp, giờ huynh ấy bị thương, hay là chúng ta cùng huynh ấy làm chuyện đó, biết đâu lại tốt … Hơn nữa, hiện huynh ấy
cứng như sắt thế kia, nhất định là khó chịu lắm.
Tiểu Vi và Thái Vân mỉm cười gật đầu ra chiều bẻn lẻn. Ý hay thì phải để cho người nghĩ ra nó được ưu tiên làm trước. Mộ Dung Kỳ khe khẽ mỉm
cười, nàng không hề có ý từ chối, chồm lên người Nhạc Nhạc, dùng thế tọa kỵ chuẩn bị hành sự. Nàng ngửi phải mùi vị ngự nữ từ trong nội thể Nhạc Nhạc tiết ra, nên kích thích vô cùng, vừa tiếp xúc với đầu tiểu huynh
đệ của Nhạc Nhạc thì điều kiện để có thể bắt đầu đã xuất hiện. Toàn thân nàng bủn rủn, hạ thể nhanh chóng chấp nhuận, thoắt cái cuộc mây mưa vần vũ bắt đầu diễn ra. Trên dưới đều động, mới đầu còn khập khiễn e ấp,
nhưng chỉ sau một chốc, nàng đã tiến nhập vào trạng thái tóc tai rũ
rượi, rên thét liên hồi.
Yến Vô Song chứng kiến cảnh ấy mà thân thể mềm nhũng, mặt đỏ tía tai, run rẫy cất tiếng nhỏ nhẹ hỏi:
- Tiểu Vi tỷ, Kỳ Kỳ tỷ lại đang tăng gia công lực đó à? Nhưng mà ca ca vẫn còn đang hôn mê mà!
Tiểu Vi cũng nhìn cảnh ấy mà dục hỏa dâng trào. Nàng bị tiếng rên của Mộ Dung Kỳ làm cho thân người căng cứng, nên chỉ hàm hồ đáp:
- Không phải, tỷ ấy đang giúp ca ca trị thương, a…a
Lúc này nàng nhịn không được chồm lên giường.
Vừa rồi, khi Nhạc Nhạc đang hưng phấn nhìn cao thủ do một tay mình tạo
ra biểu diễn, chợt cảm thấy nguy hiểm đến gần, liền hạ ý thức triển khai hộ thể chân khí. Sau đó, gã bị một trận ngoại lực vừa mềm dẽo vừa cường đại bức tới không ngừng, đánh văng vào tường, bất tĩnh nhân sự. Thể nội của hắn lấy Ngự nữ chân khí làm chủ, liền tự động phong bế mọi liên hệ
với thế giới bên ngoài, tự động trùng tu phục hồi các kinh mạch bị tổn
hại. Không biết bao nhiêu lâu, bị âm thể từ ngoại giới xâm nhập và nhiễu loạn, Ngự nữ tâm kinh liền có ngay phản ứng rất tự nhiên, hấp thu mọi
khí tức có lợi. Theo đó, thân thể của Nhạc Nhạc cũng có những cử động
phản ứng rất tự nhiên.
Trong cơn khoái cảm, Nhạc Nhạc chợt tỉnh lại, phát hiện một mỹ nhân
trắng nõn ngọc ngà đang cưỡi trên người mình. Thấy nàng không ngừng tấn
công tiểu đệ đệ của gã, khoái lạc rên la, gã liền thầm than:
- Hà hà, xem ra mình đang bị người ta cưỡng gian đây mà! Bất quá cũng
không mất mặt gì. Ta quả nhiên là bị nha đầu Vô Song đả thương rồi. Cái
công pháp đáng thương của ta! Ôi, vừa bị thụ thương là đã muốn hôn mê
rồi, sao mà yếu vậy chứ?
Nhạc Nhạc cũng từ đó mà biết được, nếu không tu luyện cho thứ công pháp
này đạt tới cảnh giới “kim thân”, thì kết quả chẳng những bị thương giản đơn như vậy, mà còn có khả năng bị “ngộ sát” bất cứ lúc nào!
Hạ thân của Nhạc Nhạc bành trướng rất khó chịu, liền xoay người lật người nọ xuống dưới, cười nói:
- Vô Song, nàng rên nghe thật là mê người! Dày vò lúc chiều vẫn chưa đủ sao?
Vô Song bị gã làm cho kinh hoảng, nhưng chợt phát hiện âm động huyền bí
của mình đang co bóp mãnh liệt, liền gấp rút nói trong cơn co giật:
- A, là các tỷ ấy dạy muội đấy…. a…. sướng quá!
Ba nàng khác đều chưa hề ngủ, tuy vừa trải qua một trận oanh liệt, nhưng khi chưa đạt tới cực điểm thì đã hết sạch khí lực, động đậy không nổi
nữa, mềm oặt ngã xoài qua một bên, bất mãn tự vuốt ve chính mình. Lúc
này nghe thấy Nhạc Nhạc đã tỉnh, liền lấy lại tinh thần, mang tấm thân
bạch ngọc trườn về phía hắn, trong miệng thốt lên lời âu yếm không
ngừng. Tiềm thức của Nhạc Nhạc luôn nhớ rõ một điều. Khi thấy bọn họ
trong dáng vẻ kiều mị như vậy, rõ ràng là vẫn còn chưa thỏa mãn, cần
phải tấn công một cách mạnh bạo thêm một hồi nữa.
Nhớ rõ điều đó, gã liền cười trêu:
- Các nàng không cần gấp, ta nhất định sẽ khiến các nàng vừa lòng. Đến
đây nào! À, trước hết phải tống Song nhi lên chín tầng khoái lạc mới
được!
Nhạc Nhạc vốn không muốn dùng chiêu nhất kích tất sát “Chấn Động Đích
Vân”, nhưng trong tình huống khẩn cấp này, dù gì cũng đã dùng qua rồi,
dùng thêm vài lần nữa thì đã sao? Do đó, gã nhìn Vô Song đang nằm dưới
thân mình, cười nói:
- Song nhi, ta muốn nàng bay, vừa bay vừa vui say trên đỉnh khoái lạc!
Chân khí kỳ dị của gã liền tập trung đến long căn, vận khởi kỹ năng chấn động. Yến Vô Song liền há hốc mồm miệng, mắt ứa lệ đào, thân người đạt
đến cực độ khoái cảm. Mới trong chốc lát, nàng đã tiết thân như sóng
thần, toàn thân vừa nhịp theo tiết tấu, vừa rung lên bần bật. Quả là
nàng đang cảm thấy bản thân như đám mây đang bay, bay mãi, vĩnh viễn
không hạ xuống, nói đúng hơn là vĩnh viễn không muốn hạ xuống.
Lần lượt, Mộ Dung Kỳ, Thái Vân đều nếm mùi đi mây về gió. Cuối cùng, Nhạc Nhạc ôm Tiểu Vi vào lòng, ôn nhu bảo:
- Hảo muội muội, sao nàng lại chờ lâu đến như thế, không như các muội khác, co phải muốn ca ca từ từ an ủi muội không?
Tiểu Vi như con chim nhỏ rúc vào lòng Nhạc Nhạc hôn lấy hôn để, cố ép tòa nhũ phong vào ngực gã, thỏ thẻ đáp:
- Ca đối với muội như thế nào, muội đều thích cả. Ca, muội nhịn không nổi nữa rồi. Ca….
Âm thanh gấp rút ấy nghe như muốn khóc, Nhạc Nhạc biết đây là do trong
khi giao chiến, thân thể gã tiết ra khí vị kích tình rất mạnh, nên Tiểu
Vi giờ giống như đã uống không ít xuân dược. Nàng hiện giờ như đã ngấm
thuốc quá lâu, khát khao cầu được an ủi thương yêu.
Nhạc Nhạc liền dùng cương thương tiến đánh phòng tuyến của nàng, ma thủ
nắn bóp cơ thể nàng thỏ trắng mập núc mập ních, lại dùng giọng ôn nhu
nói:
- Tiểu Vi, khi cùng ta hoan lạc, sao nàng không dám nhìn ta?
Tiểu vi run rẩy:
- Ca, tiến vào đi mà, muội muốn lắm, khó chịu lắm rồi!
- Nhìn ca ca này, mở mắt nhìn ca ca thì ca sẽ cho muội thỏa mãn, cho muội sung sướng, giống như bọn Song nhi vậy!
Nhạc Nhạc nhìn chăm chăm đôi mắt khép hờ của nàng, thấy nàng nhẹ lắc
đầu, lệ nóng trào ra, mắt vẫn không thèm hé mở. Gã bèn than thầm: “Nàng
không thể quên nam nhân trước đây của nàng. Lúc hoan lạc ngay cả mở mắt
cũng không dám. Nàng muốn lưu lại ở bên ta, nhưng không dễ quên chuyện
dĩ vãng, lại sợ ta nhìn thấy chứ gì? Vậy ta sẽ cho nàng chìm đắm trong
khoái cảm, quên hết mọi vết thương trên cơ thể nàng. Nhưng biết đâu
được, nàng có quên được vết thương trong tâm trí của nàng hay không?”
Nhạc Nhạc hôn lên mặt nàng, lên mắt nàng, nếm nhẹ từng giọt lệ rơi, ôn nhu nói:
- Ta không ép muội, cũng không cần lo lắng gì. Có rất nhiều chuyện dù cố trốn tránh cũng không có ích gì. Chuyện trước kia ca ca vốn không để ý
từ lâu rồi.
Lời vừa dứt, thân đã động. Gã dùng phương pháp bình thường nhất, nhưng
lại là thứ công pháp cao diệu nhất, yêu nàng. Phương thức đó cao minh
không thể tưởng. Nó đánh vào mọi giác quan của nàng. Nó bao gồm lời thì
thầm như cầu xin tha thứ, trong đó lại như chen lẫn sự cổ vũ và kích
thích. Nó bao gồm cả cái thực thể tiến thẳng vào người nàng, khiến nàng
kêu không thành tiếng, ngây ngất tận cùng, để rồi kêu rú một tiếng, tựa
không biết bao nhiều dòng thủy triều. Nàng rốt cuộc chỉ còn biết động
tình, dâng hiến hết mình cho Nhạc Nhạc. Đầu lưỡi của nàng vươn ra như
cầu xin tha thứ, Nhạc Nhạc đáp lại khẽ khàng. Gã chợt đưa ngón tay thoa
thứ bọt trong miệng lên từng vết thương trên người nàng, tuy là ngoài
da, nhưng lại giống như ve vuốt từng ngóc ngách bi thương trong tâm hồn
nàng vậy.
Tiểu Vi cất tiếng yếu ớt lo lắng hỏi:
- Ca ca, xin lỗi, muội không nghĩ như vậy đâu. Chỉ là có đôi khi không
biết vì sao mà nó tự đến. Huynh đừng trách muội. Ca ca. Muội yêu huynh
nhiều lắm!
Môi hai người lại áp vào nhau, đầu lưỡi quyện chặt. Hồi lâu, khi phân tách ra, gã cũng nói rất nhẹ nhàng:
- Ta cũng yêu nàng, ta không trách nàng. Có một số việc cả đời người
không thể nào quên. Đừng trốn tránh, cũng đừng cố quên. Bỡi vì nó không
hữu dụng. Càng nghĩ phải quên, thì càng sẽ nhớ. Ca ca có khi cũng phải
làm như vậy.
- Ca ca cũng muốn quên đi một người nào sao?
- Ai da, có chứ, chỉ sợ nàng ấy sẽ không tha thứ cho ta thôi! A, không
nói nữa, biết đâu chừng sau này còn được gặp lại nàng ấy. Đến lúc đó,
còn phải nghĩ ra biện pháp để mà đối mặt! Nàng cũng vậy, học cách đối
mặt đi, đúng không?
- Ừ, muội sẽ, cảm ơn ca ca!