Chương 42: Tăng Công (Thượng)


Yến Vô Song giữ chặt cánh tay Nhạc Nhạc sẵng giọng nói:

- Muội nghe Kỳ Kỳ tỷ kể rằng huynh có biện pháp giúp ta gia tăng công
lực. Huynh phải giúp muội mới được. Tất cả các nàng đều được huynh giúp
gia tăng công lực rất nhiều, còn nội công của muội là kém nhất, ca ca,
hãy giúp muội gia tăng nội công đi.

Trong lòng Nhạc Nhạc thì nghĩ thầm:

- Kỳ nhi rốt cuộc cũng đã thông suốt, lại còn giúp ta kéo Vô Song xuống nước, hà ha, cô vợ trẻ này cũng dễ dạy!

Nhưng ngoài mặt thì gã chỉnh sắc nói:

- Việc gia tăng công lực không dễ chút nào, mệt chết người đi, hôm nay ta mệt rồi, chuyện này để sau hãy nói nghe!

- Ca ca, tối ngày huynh cứ nói sẽ bảo hộ muội, chiếu cố muội, nhưng rõ
ràng là chỉ giúp các tỷ ấy, không thèm giúp muội, hu hu! Muội tức chết
đi thôi!

Yến Vô Song làm hờn làm giận, lấy hai tay che mắt lại, giống như một đứa bé đang làm nũng lắc lư mình. Đáng tiếc là nàng không phải tiểu hài tử, lại đít to mông lớn, vòng eo nhỏ xíu cong cong, áo lót mỏng bên trong
không đủ che bộ ngực sinh động không biết thân biết phận cứ run nhẹ mãi
không yên. Điều này khiến nàng dù không cố ý, nhưng vẫn lộ ra vẻ hấp dẫn mê người.

Nhạc Nhạc trợn trừng hai mắt, nuốt nước miếng đánh “ực”, nghĩ thầm:
“Song nhi quả nhiên là tiểu yêu tinh trời sinh , Ngự Nữ Tâm Kinh ta trên người vốn có tác dụng chống lại mỵ công, thế mà thiếu chút nữa đã không chống được cái ỏng ẹo tùy ý của tiểu nha đầu này.

Gã giang hai tay ôm nàng trong lòng, cười nói:

- Nếu muội đã yêu cầu, thì ta đây chỉ còn có cách giúp muội thôi.

- Tốt lắm, không được chơi xấu nuốt lời, móc nghéo nào.

Yến Vô Song tự bán mình cho sói, thế mà hoàn toàn chẳng biết gì, lại còn buộc gã sói kia phải ký hiệp ước bán thân, thảm thương thay!

Nhạc Nhạc tiếp thụ ngón tay búp măng ngà ngọc như búp hoa xuân thì của nàng, cười nói:

- Lát nữa ta bảo cái gì phải phối hợp làm theo cái đó, không được phản
kháng, biết không? Nếu không cả hai chúng ta đều gặp nguy hiểm đấy. Ha
ha, nếu không phải ta thích nha đầu ngươi, thì ta sẽ không làm chuyện
nguy hiểm này đâu.

Nhạc Nhạc lắc đầu, sắc mặt màu mè làm ra vẻ rất quan trọng.

Yến Vô Song cảm động gật đầu, đôi mắt đẹp trần ngập thâm tình. Nhạc Nhạc cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của nàng, kéo đi vào phòng trong,
cất tiếng nói với các nữ nhân:

- Ta phải giúp gia tăng công lực cho Song Nhi. Các người thủ hộ bên
ngoài này, còn Kỳ Kỳ, một lát sau hãy vào, ca ca có chuyện muốn nói với
muội!

Nói xong ban cho Mộ Dung Kỳ một cái nhìn tán thưởng, khiến Mộ Dung Kỳ
sung sướng cười hì hì không ngớt, tiêu sái mở cửa bước ra ngoài. Các
nàng khác đương nhiên biết hắn muốn làm chuyện gì, cũng tủm tỉm cười
không nói gì, bước ra phòng ngoài.

Yến Vô Song chớp đôi mắt trong sáng và cực đẹp, hỏi:

- Đại ca, các tỷ ấy cười gì mà kỳ quái vậy.

- Không có gì, không có gì đâu, để ca ca giúp muội cởi y phục nào.

Nhạc Nhạc vừa cười quái dị như mụ tú bà mang đầy lòng lang sói, vừa giơ tay cởi thắt lưng của Yến Vô Song.

- A ,ca ca, phải cởi y phục à?

Yến Vô Song có chút thẹn thùng, nhưng không hề ngăn cản tay của Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc thở dài đáp thầm: “Cái này đúng là dụ dỗ nữ nhân người ta để
gian dâm, nhưng cũng mới mẻ, hấp dẫn đấy, đúng không nào?” Nhưng ngoài
miệng lại nói:

- Đúng rồi, còn có rất nhiều chuyện nàng không thể tưởng tượng được đâu. Hãy nhớ kỹ định ước của chúng ta, nếu làm trái lại, sẽ dẫn đến nguy
hiểm cực kỳ đấy.

Yến Vô Song kiên định gật đầu, nói:

- Muội nhất định không hỏi han loạn lên nữa.

Nhạc Nhạc cởi ngoại y làm bằng vải mỏng màu phấn hồng được chế bằng tơ
tầm bóng loáng của nàng ra. Ngọc nhũ cao vút của nàng đột ngột hiện ra,
đi liền với cánh tay nuột nà trắng như tuyết. Gã lần tay xoa nhẹ mơn
trớn gò ngực trắng như sữa ấy, tuy vẫn còn cách một làn áo lót nhưng đã
cảm thấy nó đẹp và đàn hồi đến thế nào rồi. Vô Song khẻ rên lên một
tiếng, nói:

- Cảm giác sao kỳ quái quá à.

Nhạc Nhạc cười thầm: “Cảm giác kỳ quái còn chờ nàng nhiều lắm, hà hà.”

Nhạc Nhạc lột luôn đồ lót màu phấn hồng của nàng. Thân thể trắng bạch và thanh khiết của Vô Song hoàn toàn lõa lồ trong không khí. Nàng quả là
có quý tướng, trường túc, tiểu yêu, làn da trắng hồng, nơi âm hộ chỉ mới thưa thớt vài ngọn cỏ non. Nàng tuổi nhỏ, lớt phớt như vậy là hợp cách. Nó không phạm cái đại kỵ “Âm hộ mao thảo”* hay “Âm hộ vô mao”** ở nữ
nhân, vốn Nhạc Nhạc được lão sư phụ truyền dạy. Cái tướng quý ấy còn thể hiện ở cái cách cỏ non được vu vén, không quá rối, cũng chẳng ép dồn.
Nói cho cùng, Nhạc Nhạc cảm thấy nó đẹp, và cúi xuống nhìn đến no mắt,
rồi ép người vào mình nàng, bắt đầu động thủ, dùng đủ mọi kỹ xảo kích
động xuân tình của nàng.

Lát sau, thân người của Vô Song mềm như cọng bún, thẹn thùng bảo:

- Ca ca, muội không đứng nổi nữa, muội muốn lên giường nằm.

Nhạc Nhạc cười quỷ dị, ôm thân người nóng bỏng và mềm mại của nàng ném
lên giường, rồi bằng tốc độ nhanh nhất cởi phăng y phục, phóng người
lên.

Vô Song bị Nhạc Nhạc kích thích khiến cho dục tính dâng trào, lại bị hắn thô bạo ném lên giường, không tự chủ được hé mở cặp đùi thon trắng ngần ra. Nhạc Nhạc nhìn nàng trong tư thái cực kỳ yêu mỵ đó, đột nhiên gầm
nhẹ một tiếng, không khống chế được nữa, phốc người đến tấn công, trong
nội thể tràn đầy cái dụng vọng muốn phá hủy nàng, muốn nghe nàng kêu
khóc, muốn thấy nàng dãy dụa né tránh.

Gã ép chặt Vô Song xuống giường, đưa tay giới thiệu đường đi nước bước
cho tiểu đệ đệ, rồi phó mặc tất cả, mặc tình cho nó nhập động tìm mồi.
Vô Song thống khổ kêu lên một tiếng, nước mắt chảy ròng ròng. Nàng cắn
chặt rằng, không hề khóc thành tiếng. Nàng nhớ đến ước định lúc nãy,
không được khóc lóc, cũng không được loạn động. Có điều, nơi ấy đau đến
khủng khiếp, nàng không thể không động, không thể không uốn mông lắc
đít, tránh bớt áp lực do Nhạc Nhạc tạo ra. Nhạc Nhạc vừa phá hủy nàng,
vừa dùng lực kéo miết hai đầu thỏ ngọc, lại há miệng không thèm biết
nặng nhẹ cắn loạn lên đầu vú hồng nhuận của nàng. Một cảm giác nhột nhạt và điên cuồng, vừa đau vừa thống khoái xâm chiếm toàn thân nàng, khiến
nàng không nhịn được khóc òa lên.

Nhạc Nhạc bị tiếng khóc của nàng làm cho ma tính càng mạnh hơn, ánh mắt
lóe lên từng tia đỏ hồng, giang thẳng hai đùi của Vô Song ra, mỗi lần
đều kéo ra tận ngọn, đóng vào tận gốc. Máu loang hạ thể, ướt đẫm hết
giường chiếu. Vô Song đau đến không chịu nổi, không ngừng né tránh,
không ngừng bưng lấy đầu lắc lư một cách bất lực.

Điều kỳ diệu là, dù Vô Song bị hắn dày vò cơ hồ không thể nhẩn nại được, nhưng trong thống khổ nàng lại dần dần tìm ra chút khoái cảm. Thứ khoái cảm chen lẫn đau đớn thật lạ kỳ. Khổ đau. Khoái cảm. Lại khổ đau. Lại
tiếp tục khoái cảm. Theo từng nhịp đung đưa, nàng cố gắng hợp tác chặt
chẽ với Nhạc Nhạc, không dám vọng động, vì nàng sợ hai người sẽ “tẩu hỏa nhập ma”. Cơn đau từ từ dịu bớt, một luồng điện như lan ra toàn thân,
kéo rút tới hạ thể nàng, khiến nàng co thắt lại, như cố ngăn dòng nguyên âm không ngừng trút vào cơ thể của Nhạc Nhạc từ nãy giờ. Tuy nhiên cơn
co thắt đó càng mạnh dần, rồi đến lúc nào đó, nàng như chết ngất đi,
quên mình trong cơn tuyệt đĩnh đầu đời.

Về phần Nhạc Nhạc, một cổ hoạt dịch muốn phún xuất ra ngoài càng lúc
càng mãnh liệt. Nó khiến thân thể gã rúng động không ngừng. Đến lúc tối
hậu, khi Vô Song chuyển từ dâng hiến nguyên âm sang quên mình cố thu rút trở lại mọi thứ, tinh quan của Nhạc Nhạc đại khai. Đây là điều chưa bao giờ có từ khi gã luyện thành tầng sơ cấp của Ngự Nữ Tâm Kinh. Trong cơn lo sợ, gã vội rút mạnh dương vật ra, nghiên người nhỏm dậy, hạ thể co
thắt, bắn thẳng ra từ đạo niêm dịch màu ngũ sắc. Luồng niêm dịch đó tanh hôi dị thường, lại khiến gã có chút đau đớn xen lẫn khoái lạc chưa từng có. Sau lần thứ năm thứ sáu, gã phún tiếp ra một luồng hư tinh, liền
thở phào yên tâm. Nguyên thứ dịch thể màu ngũ sắc ấy chính là tạp chất
trong nội thể. Nhạc Nhạc sau khi vận công tra xét tình huống trong nội
thể, phát hiện bộ phận tạp chất lưu trầm trong kinh mạch không còn nữa.
Chân khí bây giờ tinh thuần về chất, nhiều hơn về lượng, chính là hiệu
quả của việc vừa mới hấp thu xong nguyên âm của Vô Song. Chân khí trong
kinh mạch của gã đã đầy tràn, tin rằng không lâu sau sẽ đột phá qua tầng công pháp thứ sáu.

Quay lại nhìn Vô Song, Nhạc Nhạc chợt giật mình kinh hoảng. Toàn thân
vốn trắng nuột không tì vết của nàng giờ lởm chởm vết răng và về cào
cấu. Hạ thể thì sũng máu, vấy đều ra bờ mông tròn lẳng. Nàng nằm bệt ra
giường thống khổ nhìn gã, run giọng nói:

- Ca ca, được rồi chưa, quả là đau quá. Muội không dám kêu lớn!

Nhạc Nhạc đau lòng xót dạ, vừa rồi tâm thần hổn loạn, nhân họa đắc phúc. Cái chỗ tạp vật ấy vốn phải mất hết ba mươi lăm năm cũng chưa luyện hóa hết, không ngờ nó nhất thời bài xuất toàn bộ. Chỉ có điều là khổ cho Vô Song dưới người gã. Đây chính là lần đầu của nàng, thế mà hắn lại hủy
hoại nàng như thế.

Gã vội bò lên giường, nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, nói:

- Sẽ chóng khỏi thôi, vừa rồi ca ca xảy ra một chút ngoài ý muốn, khiến
cho muội thống khổ thế này. Từ nay về sao sẽ không như vậy nữa!

Lần giao hợp vừa rồi là nhằm gia tăng công lực, nhưng do Nhạc Nhạc đang
lo lắng không biết tu vi của mình bị tổn hại gì, nên không truyền công
lực giúp nàng. Truyền công chính là hy sinh một phần nội lực, lại có thể gia tăng mấy lần chân khí cho đối phương. Nếu không phải là người tu
luyện song tu công pháp, thì sẽ không học tập thứ bí thuật tổn hại cho
mình có lợi cho người như thế. Chỉ có điều, Nhạc Nhạc sau khi học rồi,
và cũng đã dùng qua. Lần đầu tiên là giúp Mộ Dung Kỳ, đây là lần thứ nhì (Lần với Chung Nhược Tuyết thì không tính, vì đó là khi công pháp đang
thăng tiến, đã tự động phản ứng mà thành).

Yến Vô Song tín nhiệm nói:

- Ca ca, vậy tiếp tục thôi, lúc đầu thì muội đau muốn chết, bất quá sau
đó cũng thoải mái lắm, muội thích cái cảm giác đó, ca ca, nhanh lên!

Nhạc Nhạc chỉ còn biết tận lực an ủi và kích thích nàng một cách rất ôn
nhu, sau đó mới nhẹ nhàng tiến nhập vào cơ thể nàng. Lần này, gã không
hề động đậy, chỉ im lặng khởi động Ngự Nữ công pháp, cho chân khí tuần
hoàn trong trong nội thể hai người. Nhạc Nhạc cấp tốc vận chuyển hết ba
vòng chu thiên, rồi mới rút lui khỏi thân thể nàng. Đến lúc này, chân
khí trong nội thể của Yến Vô Song đã gia tăng thêm hai mươi năm, lại là
chân khí thuần chánh. Nội lực của nàng được tính là thuộc hàng nhị lưu,
nhưng giờ tăng vọt lên cảnh giới này, có thể tính thuộc hàng nhất lưu,
so với Giang Tiểu Vi, Thái Vân các nàng không có gì sai biệt mấy.

Yến Vô Song mềm yếu vô lực nép vào trong lòng Nhạc Nhạc, cất giọng ngọt liệm hỏi:

- Ca ca, có thật là nội công của muội đã gia tăng hai mươi năm không?
Nhưng sao bây giờ muội không có một chút khí lực nào, cũng không muốn
vận công xem xét. Ca ca, ôm chặt muội đi, trên người huynh có mùi vị
thật hấp dẫn, khiến người ta muốn vĩnh viển nằm ở trong lòng huynh.

Nhạc Nhạc vỗ lên bờ mông tròn lẳn của nàng, ôn nhu nói:

- Vậy hãy luôn ở cạnh ca ca, ca ca sẽ ngày ngày ôm muội thế này. Vừa
rồi, khi ta ở trong cơ thể của muội, phát hiện nội công của muội thập
phần cổ quái, lúc thì thuận chuyển, lúc thì nghịch chuyển, sao lại thế?
Ta suýt chút nữa là khống chế không được rồi, nguy hiểm quá thôi.

- À, nội công đó là như vậy đấy, thuận chuyển một hồi, rồi nghịch chuyển một hồi!

Yến Vô Song chớp mắt nhu mì, không hiểu nhưng cứ đáp đại.

- Ai dạy muội thứ nội công này? Nghịch chuyển là điều rất nguy hiểm, sao mỗi ngày lại như thế được. Nội công của người bình thường chỉ theo một
đường thuận mà thôi.

Nhạc Nhạc lo lắng hỏi tiếp.

- À, là học từ một lão gia gia ở sơn thôn kia. Người cũng không biết nội công, nhưng lại có rất nhiều cổ thư. Nội công chính là do muội học từ
trong một quyển sách, luyện tới luyện lui rất khó tiến bộ.

- Còn khinh công thần kỳ của muội là học từ đâu thế?

Nhạc Nhạc lại hỏi.

- A, cái đó mà thần kỳ gì, đơn giản thì có. Chỉ cần ở trong không trung
cho chân khí nghịch chuyển vận hành, thân người liền tự do tuy ý, muốn
bay là bay, cũng là học từ trên quyển sách kia. Ha ha, cái môn khinh
công đó kêu là gì muội quên rồi, bèn đặt cho nó một cái tên mới, kêu là
“Yến tử phi nha phi”. Nghe có hay không? Yến Vô Song đắc ý cười.

- Hay lắm, ha ha, lần này muội có thể bay cao và xa hơn được rồi đó. Ta
thấy chiêu thức của muội loạn cào cào lên hết, không lẻ quyển sách kia
không có chiêu thức nào?

- Hì hì, những chiêu thức đó rất buồn cười, vừa giống như kiếm pháp, vừa giống chưởng pháp. Cộng lại chỉ có ba chiêu “Hội Phi Đích Thủy”, “Lạc
Địa đích vân”, “Phiên vân Phúc vũ”. Muội luyện vài trăm lần mà một chút
uy lực cũng không có. Nó không thể dùng để đánh người, nên muội không
dùng tới nữa!

Nhạc Nhạc cười to nói:

- Ha ha, tìm được báu vật rồi đấy. đó chính là “Điên Đảo Tà Thần Công”. Hà hà, bảo bối cưng ơi, luyện một lần cho ta xem nào!

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #42