Chương 37: Liệu Thương


Rời khỏi kĩ viện thì trời đã về khuya, ánh sáng mông lung khiến cho cảnh vật nhìn không được rõ.

Tiết trời lúc này đã se se lạnh, ánh trăng chiếu xuống trong đêm khuya, rọi tới từng con ngõ vắng bóng người.

Nhạc Nhạc vội trở về luyện hóa nội lực nên đi nhanh như bay. Trong lúc
xuyên qua một tiểu đạo âm ám, hắn chợt nghe thấy âm thanh kiều mị quen
thuộc từ tiểu viện phía trái truyền đến. Âm thanh đó vừa khủng hoảng,
vừa phẫn hận!

Trong viện, năm tên hán tử cầm bán nguyệt loan đao vây quanh Yến Vô
Song. Nàng đã bị nội thương, khóe miệng còn lưu lại vết máu, tay cầm
trường kiếm vô lực đối kháng với năm cao thủ. Nàng phẫn nộ nói:

- Các ngươi quá ti bỉ, ta còn tưởng các ngươi là người tốt, khụ khụ...

Một thanh niên nam tử trong bọn tự cho mình là tiêu sái cười đáp:

- Nếu Vô Song đi theo ta, nào có sự việc này. Nếu giờ nàng đã nghĩ thông suốt, ta tự nhiên sẽ sai thủ hạ trị thương cho nàng, hắc hắc, hôm nay
nàng không chạy thoát đâu, nàng đừng hy vọng, chúng ta đã phí không ít
sức lực mới đánh đuổi Bá Vương Kiếm, đâu có thể không thu hoạch chút báo đáp nào, nàng nên ngoan ngoãn đi.

- Ta chết cũng không đi theo ngươi, xem kiếm!

Bất luận là ai trong năm người, đều có thể đánh bại Yến Vô Song, hơn nữa nàng giờ đã bị nội thương, lại bị năm người đồng thời công kích.

- Các vị đừng làm tổn thương da thịt nàng, nếu như bị thương sẽ khó coi
lắm, hắc hắc, con nhỏ này thật khiến người ta chảy nước miếng! Cái mông
này lắc thực mạnh mẽ, da dẻ thực trắng, Phong Nguyệt quốc quả nhiên có
mỹ nữ, so với nước chúng ta hơn quá nhiều!

Tên thanh niên tránh qua một bên cười dâm dật, xem bốn thủ hạ bỡn cợt Yến Vô Song.

Yến Vô Song thầm biết rõ võ công bản thân so với bọn chúng còn kém xa.
Càng kéo dài cuộc chiến nàng càng khó thoát thân. Chợt thấy một tên cử
chưởng đánh tới, nàng bèn cắn răng vận toàn lực đối phó một chưởng.

Nguyên nàng muốn mượn cỗ lực đạo đó để đào tẩu, đâu biết nội lực tên này cực mạnh, hai chưởng vừa chạm vào nhau, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng
to lớn xâm nhập toàn thân, xương cốt gần như vỡ ra, cơ thể giống như
diều đứt dây, bay ra ngoài, toàn thân không còn chút sức lực nào. Ngay
từ trên không, nàng đã há miệng phun ra hai ngụm máu. Hai mắt nàng tối
sầm lại sắp mê đi, chợt trong đầu lóe lên một bóng dáng: bạch y tiêu
sái, bướng bỉnh khôi ngô, trên môi luôn treo một nụ cười nhếch miệng.
Mặt người ấy tuy còn non choẹt, nhưng nữ nhân bên cạnh cứ thích gọi gã
hai tiếng “Ca ca”. Gã đối diện Bá Vương Kiếm vẫn nói cười khơi khơi,
hiên ngang không sợ, lại luôn trêu đùa vô lại, chỉ gặp qua một lần mà đã khiến người khác cười không ngớt. “Bản thân vì sao lại không thể quên
được gã nhỉ? Nhưng hôm nay sợ không được nhìn gã nữa rồi! Ta hôm nay dù
chết, cũng không thể để người khác làm nhục thân thể!” Nàng đã cầm mũi
kiếm chĩa thẳng hậu tậm, đợi đến lúc rơi xuống đất... lúc rơi đến đất là lúc tử vong.

Đột nhiên nàng cảm giác thân thể mình bị người ta ôm chặt. Nàng cảm thấy rất không cam tâm, sao ngay cả chết mà cũng không chết được thế này?
Bỗng nhiên, nàng ngửi được hương thơm trên cơ thể người đó, quen quá,
hình như nàng đã ngửi qua đâu đó rồi. Nàng dùng hết chút khí lực cuối
cùng mở to mắt, lại nhìn thấy nụ cười hời hợt lười biếng đó. Nụ cười đó
bao hàm thương xót lẫn mến yêu, bao hàm hết thảy mọi thứ. Nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng an toàn, gượng cười đi vào giấc ngủ.

Nhạc Nhạc ôm lấy Yến Vô Song nhẹ nhàng đáp xuống đất. Lần này gã ra
ngoài không mang kiếm, nhìn vào mắt của năm người, biết chúng đều là cao thủ, bản thân lại đang ôm một người bị thương, sao có thể chiến đấu
được? Gã dùng hết toàn lực vung ra một chưởng, Ngự Nữ chân khí sung mãn
trong cơ thể ồ ạt xuất ra, chưởng khí to lớn màu hồng phấn đẹp rực rỡ
đánh rát năm người. Năm người bị chưởng phong kì quái đó hù dọa không
ít, tưởng là trong chưởng có độc, liền lách tránh ra sau, nín thở phòng
bị, không dám truy đuổi. Một chưởng đó đã tiết ra không ít tạp vật trong cơ thể Nhạc Nhạc, một chưởng phát ra, Nhạc Nhạc ngược lại cảm thấy cực
kỳ khoan khoái, mượn lực phản chấn của chưởng, bay vọt về phía xa.

Bốn tên trung niên cầm loan đao hướng về tên thanh niên thỉnh tội nói:

- Tiểu vương gia thứ tội, chúng tôi vô năng để nữ nhân đó trốn mất, lần sau nhất định sẽ bắt được ả!

Tên thanh niên vô cùng phẫn nộ, hướng về bọn chúng rống lên:

- Vô dụng, vô dụng, ta biết là các ngươi dụng, cả việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, hừm!

Một lúc sau hắn mới nói:

- Lên đường thôi, nghe nói đại ca ta đã dẫn người đến Hoàng thành, nói
là đến vì cuốn 'Nguyệt Thần Binh Pháp', chỉ cần đoạt được cuốn binh thư
đó, phụ vương nhất định sẽ nhìn ta bằng con mắt khác. Đến lúc đó các vị
cũng sẽ thăng quan tiến tước, vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết! Hãy kiểm tra cho kỹ lai lịch người vừa rồi, lần gặp sau nhất định để hắn
thấy rõ! Để hắn nếm mùi lợi hại của Tàn Nguyệt Đao Pháp!

Nhạc Nhạc ôm Yến Vô Song chạy như bay trên đường, thấy phía sau không có người đuổi theo mới yên tâm. Do nội lực đại tăng nên khinh công nhanh
nhẹn tựa như trong đầu nghĩ sao thì được như vậy. Nhạc Nhạc giống làn
mây trắng từ bầu trời hạ xuống tiểu viện bên trong khách sạn, mở cửa
tiến vào phòng của mình. Bọn nữ nhân mặc dù đang chìm sâu trong mộng đẹp nhưng đều có võ công, nên khi nghe có người mở cửa ba người lập tức
tỉnh lại, trông thấy Nhạc Nhạc tiến vào, vừa mừng vừa giận nói:

- Thì ra ca ca đã đi ra ngoài, lại còn dẫn theo một người trở về, nàng là ai vậy?

Sau khi thắp đèn, họ mới nhìn rõ người đang được gã ôm chính là Yến Vô Song, bèn vội vàng hỏi:

- Nàng ta sao vậy, sao trở thành bị thương thế này? Có phải ca ca đả thương nàng không?

Thái Vân không hiểu hỏi:

- Ca ca vì sao đả thương nàng?

Mộ Dung Kỳ nhếch miệng nói:

- Hừm, khẳng định là cầu ái không thành bèn dùng sức, kết quả chính là…
ha ha ha ta nói đùa, nhìn huynh ngơ ngơ ngác ngác kìa, ca ca, sao huynh
lại phớt lờ muội? Không lẽ là giận rồi! Đồ quỷ nhỏ nhen!

- Ta nào có thời gian để giận nàng, thương thế của Yến Vô Song rất nặng, hà hà, mấy lão quỷ đó hạ thủ thật nhẫn tâm, đối với tiểu nha đầu gợi
cảm thế này mà cay độc như thế, nếu không phải ta đến kịp thời, nha đầu
này hầu như đã tự sát mà chết rồi. Trước hết cho nàng uống một hoàn
thuốc, kế đến tới phiên Tiểu Kỳ dùng nội lực cực tốt của mình giúp ả trị thương!

Nhạc Nhạc vừa giúp Yến Vô Song cọ rửa sạch vết máu trên mặt, vừa nói với bọn Mộ Dung Kỳ.

- Ca ca, ta bị huynh làm bủn rủn tay chân mất hết khí lực rồi, hay là để Thái Vân hoặc Tiểu Vi giúp nàng trị thương nhé! Hừm, tự mình nửa đêm ra ngoài tìm nữ nhân, hại chúng ta ngủ không ngon giấc, sao ta lại thèm
giúp huynh nữa chứ!

Mộ Dung Kỳ làm ra vẻ mặt lười nhác, vươn vai uốn éo định li khai.

Nhạc Nhạc không vui nói:

- Kỳ Kỳ, nàng sao lại biến ra bộ dạng này? Thương thế của Yến Vô Song
hiện giờ rất nặng, nếu không điều trị sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính
mạng. Nếu như ta không nôn nóng cần luyện công, thì sẽ không thèm nhờ
các nàng giúp đỡ đâu!

- Tiểu Vi, Thải Vân cũng có thể mà, bảo họ trị thương cho nàng!

Mộ Dung Kì đầu không ngoảnh lại, muốn trở về giường ngủ, nhưng nghe đằng sau hơi có chút yên tĩnh lạ thường, quay đầu nhìn lại, thấy Nhạc Nhạc
đang nhìn mình với ánh mắt cực kỳ thất vọng. Ánh mắt đó thực sự đã làm
nàng hoảng sợ! Tiểu Vi và Thái Vân lúc đó cũng lo lắng nháy mắt ra hiệu
cho nàng, muốn nàng xin lỗi.

Nàng thấy Nhạc Nhạc đã hơi giận, mới hối hận dịu dàng nói:

- Ca ca, Kỳ Kỳ sai rồi, người ta không biết huynh có chuyện, muội giúp nàng trị thương cũng không được sao! Ca ca...

Nàng nôn nóng đến suýt bật khóc, nàng đâu thấy qua Nhạc Nhạc tức giận,
bình thường luôn cười hi hi cùng các nàng bông đùa. Biểu tình thất vọng
hiện giờ của Nhạc Nhạc khiến nàng hoảng hồn, vội dùng ánh mắt lo lắng
nhìn Tiểu Vi và Thái Vân, bảo họ giúp xin tha thứ.

Hai người Tiểu Vi và Thải Vân cũng chưa nhìn qua biểu tình nghiêm túc
như vậy của Nhạc Nhạc, sợ hắn thực sự tức giận Mộ Dung Kỳ, cũng ở một
bên xin dùm.

Nhạc Nhạc đương nhiên không giận thực sự, chỉ là cảm thấy Mộ Dung Kỳ gần đây được sủng ái quá thành ra kiêu ngạo, muốn trước khi tính cách ấy
của nàng còn chưa thành hình mà dạy dỗ cho thích đáng một phen, để tránh ngày sau cùng các tỉ muội khác tranh giành ghen tị. Gã muốn mượn cơ hội này dọa nàng một trận, bằng không sau này càng thêm phiền hà.

Nhạc Nhạc lạnh lùng nói:

- Được rồi, các người mệt thì đi ngủ hết đi, không có các người ta vẫn
có thể làm được! Để ta cứu ả khỏi cần khẩn cầu các người, lại phiền các
người mất công đùn đẩy nhau nữa! Lúc trước một mình giờ một mình cũng
sống được mà!

Nhạc Nhạc nói cho cùng mới mười sáu tuổi, khẩu khí này thực sự giống như một câu bé mới lớn còn hay giận dỗi, trên mặt không có chút biểu tình.

Mộ Dung Kỳ thấy Nhạc Nhạc vẫn còn tức giận, lo lắng đến bật khóc, cho rằng hắn không cần mình nữa, vừa khóc vừa nói:

- Hu hu, ca ca, muội sau này nhất định nghe lời, không quấy rối huynh
nữa, Kỳ Kỳ thực sự biết là đã sai, huynh tha thứ cho muội nhé, ca ca!

Nhạc Nhạc không ngờ mới nói có hai ba câu mà nàng đã bật khóc. Đây không phải là gây thêm phiền phức sao? Xem ra sau này lại tiếp tục khuyên
nhủ, may mà lúc nãy những lời thực sự muốn hù dọa nàng gã chưa kịp nói
ra, nếu không không biết nàng khóc thành bộ dạng nào nữa. Gã vội vàng
nói:

- Được rồi, ca ca đã tha thứ cho muội. Ta thấy mình tự giúp ả trị thương rồi đi luyện công cũng không có chuyện gì, các nàng đi ngủ đi, một mình ta làm!

- Ca ca, ô ô, huynh vẫn còn giận Kỳ Kỳ à? Nếu không sao huynh không cho
Kỳ Kỳ trị thương cho Vô Song chứ? Muội không mệt, không mệt chút nào, để muội làm đi! Ca ca, hãy để muội làm đi!

Mộ Dung Kỳ vừa lau nước mắt, vừa nâng Yến Vô Song dậy.

Nhạc Nhạc nghĩ thầm: “Sao để nàng vừa khóc vừa trị thương được, nếu lỡ
xui thì sôi hỏng bỏng không, hai người đồng thời tẩu hỏa nhập ma, há
không phải là tính mệnh hai người đều không còn, thật là vụng tính quá!”

Nhạc Nhạc kéo Mộ Dung Kỳ vào lòng, lau nước mắt cho nàng, rồi khuyên nhủ:

- Thôi mà, đừng khóc, khóc nữa thì không đẹp đâu, nàng khóc thì làm sao
giúp Vô Song trị thương được, để Tiểu Vi giúp nàng ta đi, Tiểu Vi nội
lực cũng không tệ!

Tiểu Vi còn chưa kịp đáp ứng, Mộ Dung Kỳ đột nhiên càng òa khóc to:

- Oa oa, ô ô, ca ca khẳng định không cần muội nữa, ô ô, rõ ràng muốn
muội đi, sao lại để Tiểu Vi làm, ca ca nhất định tức giận không yêu
thương Kỳ Kỳ nữa, để muội ra đi, ô ô!

Nhạc Nhạc giờ mới biết nữ nhân phiền hà thì có bộ dạng thế nào, vừa thống khổ vừa bực mình nói:

- Tiểu Vi, Thái Vân, qua đây khuyên nhủ Tiểu Kỳ, ta tự mình vẫn động thủ được, thời gian còn dài thế này, tự mình ta thu xếp mọi chuyện rồi cũng ổn thôi!

Nói xong lập tức điểm vào ma huyệt của Mộ Dung Kỳ, để Tiểu Vi và Thái
Vân đỡ nàng đi, lúc này mới thanh tĩnh trở lại. Tuy nhiên, hai mắt Mộ
Dung Kỳ ứa lệ ròng ròng, nước mắt hàm chứa sự lo lắng và sợ hãi, chẳng
mấy chốc đã thấm đẫm vạt áo trước ngực nàng.

Nhạc Nhạc ban đầu muốn dùng song tu công pháp để giúp Yến Vô Song trị
thương, nhưng thấy rằng chưa được nàng đồng ý mà đã làm vậy thì khẳng
định không thỏa đáng. Hơn nữa, bị Mộ Dung Kỳ khóc lóc cho một trận, gã
không còn tâm tình nào nữa, đành phải dùng liệu pháp độ khí phổ thông mà làm. Do Yến Vô Song vẫn còn hôn mê, không có cách tiếp thụ chân khí bên ngoài, Nhạc Nhạc đành dùng nội lực cường đại miễn cưỡng cố gắng dồn vào kinh mạch tắc nghẽn của nàng, phí sức cả nửa ngày mà kết quả chẳng bao
nhiêu, đến khi tính mệnh nàng đã không còn đáng ngại nữa, lúc này Nhạc
Nhạc mới thu công.

Sau đó, gã ngồi ở mặt đất bên cạnh bắt đầu luyện hóa nội lực đã hấp thụ trong ngày.

Chân khí trong thể nội Nhạc Nhạc nhiều và hỗn tạp, tựa như sông ngòi lúc lụt lội, mặc dù nước tràn lên bờ nhưng trong nước lại đục ngầu. Quá
trình luyện hóa của Nhạc Nhạc là thanh lọc tạp vật, giống như làm nước
đục trong sông trở nên trong vắt. Tối nay trong kỹ lâu, Nhạc Nhạc thu
hoạch không ít, tổng lượng chân khí hấp thụ tính ra chiếm đến một phần
ba chân khí trong người gã, khiến gã từ từ cảm nhận được hiện tượng công lực đã đột phá vượt qua tầng thứ sáu, tiến nhập vào tầng công pháp của
tầng thứ bảy Ngự Nữ Giao Tâm.

Hắn từ trên khẩu quyết Ngự Nữ Tâm Kinh mà biết được khi luyện đến tầng
thứ bảy năng lực nhận biết tâm linh của người khác sẽ đại tăng, có thể
thăm dò tâm tư tình cảm và thất tình lục dục xao động trong nội tâm của
người khác. Bởi vì chưa có ai luyện đến tầng thứ bảy, nên tình huống cụ
thể như thế nào thì gã chỉ dựa vào kinh văn mà suy đoán.

Nội lực hấp thụ trên thân các nữ tử đó vô cùng tạp nham, nếu dung nạp
nhiều thì nhất định sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Do đó, trong lần hành công
này, Nhạc Nhạc chỉ làm tạp vật vẩn đục chìm xuống, giống như lòng sông
tồn tại phù sa, tịnh không bài xuất các tạp vật đó ra ngoài cơ thể. Vì
vậy, hiện giờ gã không thể hấp thụ lung tung những chân khí khác nữa.
Chỉ khi nào gã triệt để bài xuất tạp vật khỏi cơ thể mới chân chính khử
trừ tai họa tiềm ẩn. Âu là vậy, nếu không có thứ ẩn họa này, thì Nhạc
Nhạc ngày ngày thay đổi nữ nhân để hấp thụ liên tục, không còn cố kỵ gì, sớm đã là nhân vật thiên hạ vô địch rồi sao?

Hắn thu hồi chân khí đang vận hành, chầm chậm mở mắt. Mở mắt rồi, hắn
gặp ngay một đôi mắt đẹp đỏ hồng như đóa hoa lê còn vương giọt mưa đang
chăm chú nhìn hắn không chớp, khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt lệ chưa
khô. Nhạc Nhạc cười khổ nói:

- Kỳ nhi sao vẫn còn khóc, trời còn chưa sáng sao?

Tiểu Vi và Thái Vân thấy Nhạc Nhạc tỉnh lại, vội vàng đi đến nói:

- Nàng nhìn huynh luyện công không tỉnh, liền ở bên cạnh khóc hoài, cơm cũng chưa ăn, đã ngồi cả một ngày một đêm rồi!

- Một ngày một đêm?

Nhạc Nhạc kinh ngạc hỏi lại:

- Ta chỉ cảm thấy vừa mới nhắm mắt một chút xíu, làm sao lại nhanh như thế! Kỳ nhi sao không nói gì?

Mộ Dung Kỳ vừa mới ngừng khóc, nghe thế liền khóc òa, run run nói:

- Ca ca, muội sợ huynh vẫn còn giận, liền tại đó chờ huynh tha thứ cho
muội, muội biết trước đây cực kỳ tùy hứng, huynh có lẽ ngàn vạn lần
không cần muội, ô ô.

- Không phải ta đã nói là không giận muội sao, muội muốn thế nào mới tin ta chứ?

Nhạc Nhạc thầm cười khổ, ả này quả thực là cố chấp, chẳng nhẽ mình đã
nói sai điểm gì sao, nếu không sao nàng khóc lụt chùa lụt miếu thế kia?
Ta sao có thể khiến nàng thương tâm được chứ, khà khà, có lẽ lão quỷ sư
phụ nói đúng, nam nhân vĩnh viễn không thể hiểu rõ nữ nhân!

- Trước đây sau khi muội quấy rầy, huynh luôn thơm muội, hôn muội, hôm
qua huynh đã không làm như thế, khẳng định trách móc muội không nghe
huynh nói, ô ô.

Nhạc Nhạc chợt giật phắt người: “Hèn gì! Chẳng lẽ nàng khóc một ngày một đêm, chỉ đợi mình hôn ư? Nàng liên tục lo lắng mình sẽ vứt bỏ nàng,
chẳng lẽ mình có phương diện nào làm chưa đủ ư? Làm sao khiến nàng lo
lắng như vậy nhỉ? Cái lòng yêu hoa đa đoan của mình nhất thời khó mà từ
bỏ cho được, do đó nhất định phải đối xử sao thật tốt với những nữ nhân
bên cạnh!”

Nghĩ đến đây, lòng Nhạc Nhạc vô cùng áy náy, ôm nàng vào trong lòng, tay chân nàng lúc đó rất lạnh, Nhạc Nhạc yêu thương nắm chặt bàn tay nhỏ
nhắn của nàng, thơm vào miệng nàng một cái, rồi dịu dàng nói:

- Kỳ Kỳ, làm sao lại nghĩ là ta sẽ vứt bỏ nàng, ta đã nói sẽ chăm sóc
cho nàng suốt cuộc đời, ca ca sao lại giận nàng được. Một ngày chưa ăn
uống gì, chắc đã đói rồi, để ca ca bón cho nàng ăn nhé!

- Ô ô, ca ca còn chưa hôn muội.

Mộ Dung Kỳ há miệng, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói.

Nhạc Nhạc không tưởng đến nàng có thể để ý nụ hôn của mình như vậy, cúi
mình, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi khô héo vì mất nước của nàng. Sau khi
hôn xong, nàng mới kìm nước mắt, nở nụ cười, bỗng nhiên lao vào trong
lòng Nhạc Nhạc lớn giọng khóc thét lên, như muốn qua tiếng khóc trút hết toàn bộ lo lắng và bất an trong lòng. Nhạc Nhạc biết lúc này an ủi
không có tác dụng gì, bèn nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, để nàng tùy ý
khóc, đến khi nàng mệt mõi mới thiếp đi trong lòng gã.

Lúc này Tiểu Vi đã mang cơm nước đến, Nhạc Nhạc sớm đã đói cồn cào, liếc nhìn Yến Vô Song vẫn còn đang ngủ, liền hỏi:

- Thương thế của nàng ấy đã đỡ chút nào chưa?

Tiểu Vi nói:

- Giữa chừng tỉnh lại một hồi, muội liền giúp nàng vận công trị thương một lượt, thương thế đã đỡ nhiều rồi!

- Cực khổ cho các nàng, Thái Vân các nàng có đói không? Cùng ăn một chút đi!

- Bọn muội đều ăn rồi, ca ca mau ăn đi!

- Hôm qua ta không nói lời nào khó nghe chứ, sao Kỳ Kỳ lại khóc thành bộ dạng như vậy, các nàng không trách ta sao?

Nhạc Nhạc thấy không khí có phần trầm muộn, hỏi có chút bất an.

Hai người nghe thế liền cười nói:

- Ca ca vẫn nhớ là nói khó nghe sao, huynh ngày nào cũng cười hi hi, hôm qua nét mặt trầm ngâm, lại dọa Tiểu Kỳ thành bộ dạng như vậy, nếu như
nói khó nghe hơn nữa, Tiểu Kỳ không tìm đến cái chết mới là lạ! Bọn muội sao lại trách huynh, là Tiểu Kỳ đã quá lo lắng, bọn muội tin tưởng ca
ca không phải không cần bọn muội!

- À à, đúng hen, sao ta cam lòng vứt bỏ các nàng được chứ! Chỉ là khi nữ nhân nếu như đố kị nổi máu ghen, thì sẽ giống như vò mỹ tửu biến thành
hũ giấm chua, chẳng là đáng tiếc lắm sao. Ta vì quá yêu các nàng, mới sợ các nàng thành dạng nữ nhân đó, ta đối với mỗi người các nàng tâm ý đều như nhau, sẽ không thiên vị ai cả, chỉ là nhìn thấy Tiểu Kỳ có xu thế
phát triển theo hũ giấm chua, bảo vệ nàng khắp nơi, mỗi việc đều thiên
vị nàng, không ngờ càng cưng chiều nàng, nàng càng hỏng, tối qua ta có
chút lo lắng, chứ không hề tức giận!

“Ca ca”, Mộ Dung Kỳ không biết đã tỉnh từ lúc nào, Nhạc Nhạc nói chuyện
với hai người, không biết nàng đã tỉnh dậy bước đến bàn từ lúc nào, đã
nghe thấy những lời vừa nói:

- Kỳ Kỳ biết sai ở đâu sau này sẽ sửa đổi, muội biết ca ca sủng ái Kỳ
Kỳ, yêu Kỳ Kỳ, càng không nên nổi máu ghen, hôm qua thật sợ ca ca không
còn yêu muội nữa!

Nhạc Nhạc kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, cười nói:

- Thôi mà, sau này không cần lo lắng nữa, để ca ca bón cho nàng ăn!

Mộ Dung Kỳ lúc này mới an tâm ăn cơm, vừa chảy nước mắt vừa cười ngượng
nghịu, vừa hạnh phúc vừa hài lòng. Trên một khuôn mặt đồng thời có thể
có nhiều biểu tình như vậy không? Đáp án khẳng định là có

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #37