Yến Vô Song
trông thấy nam nhân đầy bá khí đó, đã không còn vẻ quyến rũ và tùy ý như lúc đầu nữa, bất an núp sau lưng Mộ Dung Kỳ, dựa vào ánh mắt của nàng,
có lẽ chỗ dựa giẫm duy nhất là Mộ Dung Kỳ, nếu như lôi kéo được quan hệ
với nàng, có lẽ có thể chống được nam nhân kia một trận, mình lại kiếm
cơ hội bỏ chạy nữa.
Nam tử ấy vừa bước vào cửa, rất nhiều người đều đã hít một hơi lạnh, cặp mắt đều nhìn chăm chăm vào thanh kiếm to dày rộng sau lưng gã, bất giác hô lên “Bá vương kiếm”. Nghe giang hồ đồn đại, Bá vương kiếm pháp của
Điền gia bắt nguồn từ đánh giặc nơi sa trường, kiếm pháp lạnh lẽo vô
tình, ngang ngược khát máu, mạnh mẽ vững vàng, trong hỗn chiến đánh đâu
thắng đó. Mỗi đời Bá vương kiếm chỉ có một truyền nhân, mỗi đời Bá vương kiếm đều có rất nhiều truyền thuyết anh hùng.
Về sau do Điền gia tranh vị cho hoàng tộc, nên bị liên lụy, vì thế bỏ
quan về quê, trải qua mấy đời sống tự do nhàn cư nơi điền dã, nhưng do
thế cục hỗn loạn, cường đạo hoành hành, Điền gia chung quy vẫn bị cuốn
vào giang hồ, ba chục năm trước ruộng đồng trở thành chiến trường, khiến cho Bá vương kiếm dương danh lần nữa, cùng với lúc danh tiếng lên cao,
đột nhiên Điền gia cả tộc quy ẩn lần nữa, không ngờ bữa nay lại có thể
gặp mặt truyền nhân của Bá vương kiếm Điền gia, lại là ở trong một khách sạn nhỏ, mà còn vì một tiểu nha đầu quyến rũ, đây đích thực là một cái
nhìn đáng giá.
Nam tử lạnh lẽo nhìn Yến Vô Song, trên mặt chẳng hiện ra chút biểu tình nào, nói:
- Ngươi nhìn lén Bá vương kiếm pháp của Điền gia chúng ta, dựa vào tổ
huấn, trừ phi ngươi tự phế võ công, nếu không chỉ có con đường chết!
Yến Vô Song bất an đảo mắt ngó cự kiếm sau lưng gã, dáng vẻ tội nghiệp, tiếng nói tựa như sắp khóc:
- Điền Thăng! Ta chỉ ngó hai cái, đừng nói học được, cả Bá vương kiếm ta cũng nhấc không nổi, cầu xin ngươi tha cho ta đi, Điền đại ca!
Ngữ điệu kiều mỵ này, khiến lửa dục của mọi nam nhân trong sảnh bỗng
chốc “Vọt lên cao”, toàn bộ đều bị khêu gợi lên, dán mắt vào cơ thể kiều mỵ quyến rũ của nàng, trong mắt tựa như sắp phun ra lửa đến nơi, có
người trong mắt không phun ra lửa, mà trong mũi lại phun ra máu tươi. Có người lại hầm hầm nhìn Điền Thăng, do gã không biết thương hoa tiếc
ngọc, do gã khiến thiếu nữ Vô Song mỹ diệu quyến rũ thân ái chịu uất ức. Giận thì cứ giận, nhưng không người nào ngu xuẩn hứng lấy đi liều mạng
với gã, bởi vì uy danh và truyền thuyết của Bá vương kiếm.
- Tổ huấn khó làm trái, ta cũng chỉ phụng mệnh mà làm, đừng ép ta động thủ!
Điền Thăng cao giọng quát.
Yến Vô Song vô kế khả thi, lắc cánh tay Mộ Dung Kỳ cầu xin:
- Vị thư thư này, giúp ta một chút đi, khó lắm ta mới học được công phu như ngày hôm nay, thực không muốn phế đi!
Mộ Dung Kỳ cũng có phần khó xử, cứ theo quy tắc giang hồ, học trộm bí kỹ quả là đại kị của võ lâm, nhưng tiểu nha đầu khiến người yêu thích như
vậy cầu xin mình, khước từ sao không xấu hổ, nàng vừa định cứng cỏi ra
mặt, nào ngờ Giang Tiểu Vi ra trước một bước, kêu lên:
- Xem hai cái thì cho là xem lén, nếu người ta xem ngươi sử kiếm há không phải là sẽ chết sao!
- Việc của chúng ta, người ngoài tốt nhất không nên nhúng tay vào, bằng không đừng trách Điền mỗ vô tình!
Điền Thăng nói chuyện có chút tức giận.
Nhạc Nhạc cười khổ không ngớt lắc đầu, nữ nhân này không ngờ đã mang lại phiền phức lớn, Điền Thăng này còn mạnh hơn Quan Thái, đơn đả độc đấu
thì không được, ai trong chúng ta cũng không phải là đối thủ của gã, có
điều vì Vô Song quyến rũ này, phiền phức cũng đáng giá!
- Hừ, lẽ nào lại sợ ngươi sao!
Giang Tiểu Vi từ khi gặp Nhạc Nhạc, đã đè nén sát khí xuống, hôm nay bị
sự ngang ngược của Điền Thăng kích động, tay cầm loan đao, sát ý dày đặc đáp lại Điền Thăng.
Điền Thăng hơi kinh ngạc, ban nãy còn là cô nương xinh đẹp ôn nhu, nháy
mắt đã hung ác ép người, quả tình nhìn không ra là cao thủ!
Chưởng quỹ thấy không khí không bình thường, không giống như chuyện nhỏ nhặt vừa rồi, vội chạy lên la lớn:
- Ồ, các vị đại gia, xin nương tay cho, muốn đánh thì ra ngoài kia mà
đánh, tiểu điếm không chịu nổi sự ra tay của các vị đâu, cầu xin các đại gia đấy!
Điền Thăng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Điền mỗ ở ngoài đợi các vị! Đừng để ta đợi quá lâu!
Nói xong, gã quay người rời khỏi, đột ngột như là lúc đến vậy.
Tiểu Vi ngó Nhạc Nhạc đang cười khổ, vội cùng cười nói:
- Ca, đừng giận, sau này ta nhất định không gây phiền phức nữa, có điều tên khốn này quá đáng ghét!
Yến Vô Song gật đầu ủng hộ nói:
- Đúng vậy, hắn thật sự đáng ghét!”
Nhạc Nhạc chăm chú nhìn Yến Vô Song hỏi:
- Tiểu nha đầu, cô không có việc làm mà đi nhìn bừa người ta luyện võ công, luyện công phu của mình cho tốt, vậy thì được rồi!
- Không được gọi ta là tiểu nha đầu, ngươi cũng chả lớn đâu! Võ công của ta học ở chỗ này một chiêu, chỗ khác một chiêu, chẳng có ai dạy ta cả,
lại không có người sẵn lòng thu ta làm đồ đệ!
Yến Vô Song tức tối bất bình nói!
- Được, tiểu nha đầu, cô nói làm sao đối phó với tên to con kia đi!
- Đánh nhé, đánh đuổi gã đi thì được rồi!
Yến Vô Song làm ra vẻ --- ngươi là tên ngốc vậy.
- Chà chà, ta xem thử Vô Song tiểu thư, làm sao đánh đuổi gã đi được? Tiểu Kỳ, Tiểu Vi, thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường!
Nhạc Nhạc biểu tình trông như là xem vở kịch hay, chăm chăm nhìn Yến Vô
Song tức giận vô bờ, nhưng không có cách nào tạo ra được hành động để
trả miếng. Chỉ bĩu môi, quay đầu đi.
Một số người trong sảnh đã ra ngoài chuẩn bị xem náo nhiệt, số còn lại
đang nhìn bọn Nhạc Nhạc, quy tắc trong giang hồ, có náo nhiệt cứ xem,
không có náo nhiệt thì gây ra náo nhiệt.
Mấy người thu dọn xong đồ đạc, dắt ngựa đi về hướng nam, Yến Vô Song
cũng dắt ngựa, theo sát sau lưng bọn Nhạc Nhạc, coi bọn hắn như là bùa
hộ mạng, cẩn thận ngắm nhìn bốn phía, định xem thử Điền Thăng đáo để ở
phía nào, bỗng thấy bọn Nhạc Nhạc lên ngựa, cũng vội vàng giục ngựa bắt
kịp.
- Ca ca, chúng ta cứ giúp nàng ta một tay đi!
Tiểu Vi xin giùm nói.
- Phải rồi, ca, coi nàng ta đáng thương như vậy!
Mộ Dung Kỳ cũng xin hộ.
- Này, ca, phải giúp nàng ta phải không!
Thái Vân nói.
- Nhạc Nhạc, lát nữa cái gã kia đến, ta đánh với gã trước, xem gã có bao nhiêu lợi hại!
Quan Thái nói.
Nhạc Nhạc ôm Thái Vân, mũi ghé sát phần cổ trắng nõn nà của nàng, hít sâu một hơi, cười nói:
- Được rồi, dù sao gã cũng chỉ có một mình, các ngươi mấy người cùng
lên, ta không tin gã có thể địch nổi, ta phải trông coi tiểu Vân nhi,
các ngươi đi đánh đi!
Hắn lại xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, làm sao gạt được Yến Vô Song vào
tay, bụng nghĩ: “Nếu như là một tiểu nha đầu bình thường, trông thấy
mình ắt phải điên đảo hồn vía, có điều nha đầu này đối với người cảnh
giác quá trừng, mà trời sinh lại có thể đối kháng với sự dụ hoặc của nam nhân, hừ, cứ từ từ, không tin cô có thể trốn mất! Hắc hắc!”
Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ bậy, lại dày vò Thái Vân quá sức, bị hắn hít
mãi đến toàn thân trở nên mềm nhũn, tiếng kêu yêu kiều không ngớt vang
lên, thân thể bị hắn không ngừng chà xát, đến khi Thái Vân tâm thần mê
muội. Yến Vô Song theo bên cạnh hắn đang hiếu kỳ quan sát Thái Vân,
không rõ làm hảo sự gì mà kêu thành như vậy, có điều tự nàng cũng không
hiểu, nghe tiếng kêu ấy vì sao tim nhảy kịch liệt, vành tai trắng mịn
cũng đang phát nóng.
Mấy người còn chưa thương lượng xong là đánh đơn, hay là vây đánh, trên
đại đạo rộng lớn phía trước đã hiện ra bóng gã, gió thu rả rích, lá vàng bay bay, chốc chốc cuốn lên một đoạn cỏ khô, luẩn quẩn dưới chân gã,
kiếm vẫn trên lưng, kiếm dài bốn thước, kiếm nặng tám sáu cân, hắc thiết Bá vương kiếm.
- Này, ngươi sao lại chặn đường người khác, nhường đương ngay!
Nhạc Nhạc làm ra vẻ không biết, hướng về gã quát.
Yến Vô Song đột nhiên bị tiếng quát lớn của Nhạc Nhạc hăm doạ không ít,
bụng nghĩ người này văn văn nhã nhã sao có thể trở nên hung mãnh như
vậy, cả Điền Thăng cũng không sợ, lòng càng hiếu kỳ liếc nhìn Nhạc Nhạc
hai cái.
Điền Thăng chậm rãi quay người, đi thẳng qua chỗ bọn Nhạc Nhạc, chăm chú nhìn Yến Vô Song ở sau cùng, nói:
- Không ai có thể cản nổi ta đâu, đến lúc ngươi sẽ hối hận đấy! Khi còn
chưa muộn hãy phế hết võ công đi, nếu không đến lúc cả mạng cũng sẽ
không còn!
Nhạc Nhạc quả có chút khâm phục nghị lực của gã, vì những việc vớ vẩn
này mà truy đuổi không ngừng, còn lý do quái lạ muốn giết người, muốn
phế võ công người ta, quả có hơi ngang ngạnh, Nhạc Nhạc vươn mình nhảy
tới trước mặt Điền Thăng, nói:
- Điền Thăng, ngươi coi cho kỹ!
Mọi người đều không biết Nhạc Nhạc muốn làm gì, Điền Thăng còn cho rằng
Nhạc Nhạc muốn cùng gã động thủ quá chiêu nữa cơ, lùi ra sau mấy mét,
cẩn thận giới bị, dán mắt nhìn kỹ nhất cử nhất động của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc rút Truy Tâm kiếm ra, tại không trung đâm tả chém hữu, nhảy
lên hạ xuống, chốc lát quát lớn một tiếng, khi người khác đều cho rằng
hắn muốn tiến công, hắn đột nhiên lại thu kiếm vào bao, cười nói với
Điền Thăng:
- Ngươi coi rõ chưa?
Động tác vừa nãy của hắn chậm như vậy, người khác đương nhiên là nhìn rõ, Điền Thăng không hiểu nên hỏi:
- Nhìn rõ rồi, ngươi, ý ngươi là gì?
- Hừ, vừa rồi chính là tuyệt học gia truyền của ta, Bi phong bát thức,
ngươi đã xem rồi, giờ ta muốn thu hồi võ công của ngươi, phế ngươi đi,
ngươi hiểu chưa! Chậc chậc, động thủ nhanh một chút, tránh đến lúc phải
mất mạng!
Nhạc Nhạc bắt chước cực kỳ giống, cực giống ngữ khí ban nãy của Điền
Thăng, khiến cho mấy người sau lưng hô hô cười rộ, giờ mới hiểu được
dụng ý của Nhạc Nhạc, Yến Vô Song càng vô cùng bội phục, cặp mắt mở lớn
lộ ra sự sùng bái, có điều nàng sợ Điền Thăng, nếu không đã cao giọng
trợ uy cho Nhạc Nhạc từ lâu rồi!
- Hừ, tiểu tử, không được hỗn láo, ta bỏ qua cho ngươi một lần! Các ngươi đã nhất tâm quấy phá, thì ta thành toàn cho các ngươi!
Nói xong rút kiếm khỏi vỏ, không khí xung quanh như dần nóng lên, kiếm
khí trong gió thu như muôn người gào khóc, lại như móng ngựa lao nhanh,
chấn động tâm hồn người.
Nhạc Nhạc kêu lớn:
- Được, ngươi đã ngang ngược không phân rõ phải trái, ta cũng không khách khí nữa!
Yến Vô Song đang đầy rẫy hưng phấn chờ Nhạc Nhạc xuất thủ, lại thấy hắn quay người ra dấu:
- Giết, cho ngươi giết, ta nghỉ ngơi một lát trước!
Nói xong hắn như tên du thủ du thực lại nhảy lên lưng ngựa, một tay ôm
eo Thái Vân, một tay vuốt ve ngọc phong nàng, Thái Vân được hắn sờ quen
rồi, trước mặt mọi người, lại cũng quên xấu hổ, cơ thể liền mềm đi, rồi
ngã vào lòng Nhạc Nhạc, hưởng tận ôn nhu.
Nhưng Yến Vô Song mặt đầy vẻ sầu não, anh hùng trong lòng sao lại trở
thành vô lại rồi, cặp mắt đẹp quyến rũ, lóe lên hào quang dị dạng, lúc
thì ở trên người Nhạc Nhạc, lúc thì chuyển lên người Điền Thăng.
Chỉ có một mình Quan Thái bước lên, gã chất phác lớn giọng quát:
- Hãy cùng Quan Thái ta đánh trước một cái rồi nói, cho ngươi xem thử Liệt dương đao pháp của ta!
Khi cách Điền Thăng còn có ba trượng, gã chậm rãi rút Tụ Dương đao ra,
thân đao ảm đạm chốc lát bùng ra lửa đỏ tươi, đao khí cực nóng ép đến bá khí lẫm liệt của kiếm khí, hai khí giao nhau, chiến thế đột khởi.
- Húc nhật sơ thăng.
Quan Thái quát lớn một tiếng, đao khí vạn trượng, giống như vầng mặt
trời đỏ bắt đầu nổi lên từ đường chân trời, nhảy lên tươi mới, nhịp
nhàng công về phía mục tiêu,
- Chỉ điểm giang sơn.
Bá vương kiếm tức thì như ngọn bút trên bản đồ, đại khai đại hợp, lần
đầu huy động, non sông đã bị sửa, kiếm khí mãnh liệt muốn tách mặt trời
đỏ ra, mặt trời lại như là chùm sáng, đột nhiên phát ra tia sáng, ánh
sáng không thể chia được, hồng quang ấy mạnh mẽ chọc vào bụng dưới Điền
Thăng, Điền Thăng rít vội một tiếng:
- Quá hà phô kiều.
Rồi vọt người lên cao, vung kiếm chém mạnh vào hồng quang đang đến, Bá
vương kiếm tựa như muôn ngàn binh sĩ cùng dời đất chuyển đá, kiếm khí
tầng tầng lớp lớp đánh xuống hồng quang, muốn cắt đứt hồng quang dưới
chân, nào ngờ hồng quang tuy bị đứt, nhưng như là có sinh mạng vẫn đâm
tới, Điền Thăng bởi vì khinh địch, tức thì cảm thấy không hay, ngầm kinh hoảng: “Đao pháp thật đáng sợ!”. Cảm nhận đượcSát khí thế công của Quan Thái kích ra, cơ thể Điền Thăng như đá lớn rơi nhanh xuống, tránh khỏi
chiêu đầu tiên của Quan Thái trong gang tấc.
Điền Thăng còn chưa rơi xuống đất, đã sử ra “Hoành tảo thiên quân”,
chiêu này dùng để tiến công trong phạm vi rộng, có thể là bị Quan Thái
ép gấp, nếu không sử dụng chiêu này, rất có khả năng không cách nào vãn
hồi được bại cục, bởi vậy cũng bất chấp hậu quả ra sao, một chiêu này sử ra, chân khí của gã đã bị mất đi một phần ba. Sát chiêu này kích thích
cát đá bụi đất, như hồng thủy đổ bộ, bát ngát vô biên, che trời phủ đất, từ xa trông lại, hệt như lốc xoáy, trong chiến trường hai người đều ẩn
trong bụi, không thấy hình bóng.
Mộ Dung Kỳ có chút lo âu hỏi:
- Ca, ca nói Quan Thái có thể xảy chuyện không, không ngờ Điền Thăng lợi hại như vậy!