Mộ Dung Kỳ “ứ ừ” lườm Nhạc Nhạc rồi chui vào lòng gã, giận dỗi nói:
- Không… muội sợ, muội không đi đâu, muốn đi thì ca ca đi một mình đi!
- Được rồi, vậy ta đi đây ! Nói xong Nhạc Nhạc toàn lực thi triển khinh
công, vận hộ thể chân khí nghiêm mật bao phủ toàn thân, rồi phiêu phất
bay lên trên cây. Đám ong núi màu đỏ lao vào vòng chân khí đó liền xoay
mồng mồng rơi xuống dưới đất, càng đánh càng rớt nhiều. Nhạc Nhạc bình
tĩnh tuyển lựa hơn mười quả hồng , rồi nhanh chóng quay lại chỗ cũ,
không thèm liếc nhìn Viên Hôi cái nào. Hiện giờ hắn đột nhiên phát hiện
Viên Hôi quá ngu, một kiếm giết chết hắn vẫn chưa đủ để báo thù, Vương
Nhạc Nhạc này phải dày vò hắn cho thật kỹ, dày vò cho đến khi nào tinh
thần hắn sụp đổ thì thôi, khà khà… Nhạc Nhạc đắc ý nghĩ thầm như vậy.
- Tiểu Kỳ Kỳ, ca ca mang đến cho nàng đây , mau đến chọn đi!
Vừa nói vừa trao cho Tiểu Vi ba quả hồng thật tốt. Mộ Dung Kỳ lựa lấy
năm quả, cơ hồ không giữ được, khiến chúng gần như cả xuống đất.
Quan Thái chọn ba, Nhạc Nhạc cho Ngô Thanh ba, còn bốn quả trong tay, hắn vừa ăn vừa tán thán:
- Chu choa, có ong núi nên hồng này thật ngọt, chách chách… Qua… sinh
hoạt của chúng ta thực là tốt đẹp, phải không Tiểu Vi, Kỳ Kỳ?
Hai nàng thì luôn thuận theo hắn nên ngay cả đang ăn cũng gật đầu, nước
quả hồng trào ra bên khóe miệng, trông điệu bộ đáng yêu vô cùng. Chớp
mắt mấy trái hồng trong tay đã được tiêu diệt nhanh gọn. Sau khi ăn
xong, tinh thần bọn họ sảng khoái hẳn lên.
Ngô Thanh lại hỏi :
- Vương huynh, huynh sao biết được là trên cây có đám ong núi đó bảo vệ ?
- Sao ta biết à? Sao mà biết được chứ? Chỉ vì ta khát quá nên không cử
động được, nhường cho lão Viên đến hưởng trước. Nếu không thì mặt ta giờ đã đỏ tấy, thân người to mập lên rồi. Có thể nói, dung mạo của ta ắt đã bị hủy rồi. Cạnh ta còn hai bà vợ, bị thế thì còn mặt mũi nào nữa chứ?
Hai nàng đều gật đầu, bất quá tinh thần lúc này đã khá hơn, nét mặt hiện lên chút sinh khí, da mặt trắng mịn, khôi phục lại dáng vẻ mỹ nhân.
Đến gần Viên Hôi, thấy hộ thể chân khí của hắn không ngừng run động ,
nhưng vẫn phải huy chưởng đánh giết lũ sơn phong. Nhạc Nhạc vận hộ thân
chân khí bao bọc hai nữ nhân, rồi cười nói:
- Viên hộ pháp, sao lại chọc đám ong đó làm gì. Ối dà, đó không phải là
tổ của chúng hay sao? Chỉ bằng tay không mà ngươi đánh nó rớt xuống, quả thật lợi hại. Tiểu đệ ta bội phục lắm! Ha ha, trong người ta có thuốc
chữa, nghe nói có thể giải được nọc ong và bọ cạp. Lại còn nghe nói nó
có thể giảm đau, không biết Viên Hộ Pháp có cần không vậy ?
Viên Hôi cay đắng giương mắt nhìn Nhạc Nhạc, nhưng nghe gã nói có giải dược cho nọc ong, mắt liền sáng rực, hấp tấp nói:
- Đương nhiên là cần rồi, Vương lão đệ à, mau mau cho ta đi!
- Ta chỉ hỏi xem ngươi có cần không thôi, chứ có nói là cho ngươi bao
giờ. Chà chà, chuyện đáng sợ nhất, đáng buồn nhất trong thế gian này là
tự tác đa tình! Chuyện đáng buồn này xem ra còn đáng sợ hơn nhiều lần tự tác đa tình hơn nữa!
Nhạc Nhạc lắc đầu, từ từ xoay người đi.
Hai nàng nghe Nhạc Nhạc nói liền đồng thanh tán đồng, đáp :
- Ha ha ha, ca ca nói đúng quá, thực sự là đúng ý nha ! Ca ca, huynh sao nghĩ được như thế vậy?
Nhạc Nhạc thở dài:
- Chà chà, hai nha đầu ngốc, đây không phải là biết trước sự việc, mà là sự việc ở trước mắt kìa !
Ba người người tung kẻ hứng, khiến cho Viên Hôi không còn mặt mũi nào
nữa, nếu có chút phong quang cũng là phong quang đỏ hồng thâm thủng chỗ
này, lồi lõm chỗ kia thôi!
- Này, ngươi có điều kiên gì thì hãy mau nói đi? Có lẽ là nọc ong độc quá đau khiến hắn chịu không nổi nữa.
- Hắc hắc, Viên hộ pháp thật thông minh, không sai, cái gì cũng phải có
cái giá của nó, chà chà, chỉ vì cái giải dược này ta đã tốn không biết
bao nhiêu vật liệu trân quí tạo nên, vật càng hiếm thì càng khó dùng
tiền mua, có phải không?
- Đúng rồi, muốn có thuốc đương nhiên là phải dùng tiền để mua. Hai nàng tiếp lời.
- Nhưng nhiều dược liệu quí hiếm đến nổi có tiền cũng không mua được, ví dụ như Thiên Thần Thảo, Nguyệt Âm Hoa, Long Xà Căn vân vân !
- Ngươi, ngươi muốn bao nhiêu tiền ?
Viên Hôi bị bọn họ hí lộng giận muốn điên lên, nhưng không dám lộ ra ngoài.
Nhạc Nhạc đột nhiên nghiêm túc nói :
- Ngươi toàn thân tổng cộng có bao nhiêu tiền ?
- Bẩy nghìn lượng!
- Toàn bộ chỉ có vậy ư, ngươi không còn chút tiền lẻ nào nữa ư?
Nhạc Nhạc có chút tức giận nói
- Tính ngay cả tiền lẻ thì tổng cộng được bảy nhìn lẻ ba mươi hai lượng!
- Được rồi, mang tất cả ra đây, ta cho ngươi giải dược.
Viên Hôi bị ong độc hành hạ, bảy nghìn lượng đối với hắn mà nói thì
chẳng nhiều gì cho cam. Hắn chỉ cần tùy tiện đến vài Tiểu phân đường
tham ô một chút là có ngay. Hắn vội ngoan ngoãn móc toàn bộ tiền giao
hết cho Nhạc Nhạc, còn Nhạc Nhạc thì trao cho hắn một hoàn giải dược,
tiền trao cháo múc.
- Ái dà, tại gần đây ta cũng bị kẹt chút ít, bằng không cũng sẽ không
nhận tiền của Viên huynh đâu. Cái này là do Viên Hộ Phap nguyện ý đưa
ra, ta buộc phải nhận thôi ! Nhạc Nhạc đón lấy chỗ bạc, lại còn vô sỉ
nói mấy lời châm chọc, rõ ràng là thừa dịp ép người, lại bảo rằng mình
vô lực bị người ta cưỡng ép.
Hai nàng ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên cười lớn bảo:
- Ca ca xấu lắm nghe!
Ngô Thanh bên cạnh đứng nhìn nhíu mày lại, dường như đang suy tư cái gì đó.
Giải dược của Nhạc Nhạc quả rất hiệu nghiệm, vừa uống xong không lâu thì cơn đau cũng thuyên giảm, những điểm hồng trên mặt cũng đỡ hơn nhiều.
Ba Mộc Đổ sau khi hái xong hết đám quả hồng, chỉ còn toàn quả nhỏ thôi,
hắn ăn vài quả, giữ cho Viên Hôi hai quả. Viên Hôi rối rít cảm tạ, nuốt
vội hai quả hồng xuống bụng.
Nhạc Nhạc ôm hai nàng đi trước cười cười nói nói, Ngô Thanh cố ý đi chậm lại hỏi Viên Hôi :
- Viên Hộ Pháp, huynh và Vương Nhạc Nhạc trước kia có thâm thù đại hận gì sao?
Viên Hôi lắc đầu đáp:
- Thực không có , lần đầu tiên ta gặp hắn là tại bữa tiệc mừng thọ của
Tiên Vu gia chủ. Lần thứ hai gặp hắn là khi chúng ta truy đuổi Giang
Tiểu Vi. Ngoại trừ hôm trước có cãi cọ với hắn vài câu, bình thường ngay cả gặp mặt cũng không, sao lại có thể kết thành cừu hận chứ?
- Ồ, sao vậy được chứ? Ta và huynh gặp hắn hai lần. Hắn lại không có
chút địch ý gì với ta. Thậm chí trong tuyệt cảnh còn cho ta cái ăn, đối
với Ba Mộc Đồ cũng không tệ, nhưng với huynh thì…Cừu hận có khi chỉ là ở một điểm, không biết có phải hôm qua huynh mắng chửi biểu muội Giang
Tiểu Vi của hắn không?
- Cũng có thể, người này thực sự là tà môn, nhìn thì tưởng như không có
võ công, nhưng võ công thì thật là cao cường, lại còn thường xuyên có
những chủ ý quái đản, thực là quái nhân mà ! Hắn đã có con gái yêu của
Tiên Vu gia rồi, mà vẫn còn câu dẫn nữ nhân khác ở mọi lúc mọi nơi. Thật sự là không hiểu được.
Viên Hôi lúc lắc cái đầu còn sưng vù nói.
Do trên đường luôn xảy ra quái sự , nên mãi đến lúc chánh ngọ bọn họ mới đến được trước tiểu thành. Viên Hôi theo ký hiệu tìm đến khách sạn Tư
Đồ Tinh tá túc, mọi người cùng đi vào.
Khách điếm tại tiểu thành. Người không nhiều, nên trong đại sảnh tương
đối vắng, chỉ có một vài bàn có người đang ăn. Nhạc Nhạc mới vừa liếc
nhìn là đã thấy ngay Tư Đồ Tinh. Hắn đang ngồi cùng bàn với bốn nữ nhân
và hai bảo tiêu, dương dương tự đắc gọi một bàn đầy thức nhắm và rượu
thượng hạng, nhưng chỉ lấy đũa vung vẫy, không ăn miếng nào. Nhưng ở bàn bên cạnh bọn họ thì chỉ có một mình cô nương vận áo hồng tên Thái Vân.
Nàng cô độc gặm lương khô, trước mặt chỉ có một đĩa dưa muối nhỏ, quả
thật là thê thảm.
Thấy một đám người bước vào trong sảnh, Thái Vân ngẩng đầu lên liền gặp
lại vẻ mặt đầy thương yêu đi về phía mình. Nàng đột nhiên cảm thấy quá
ủy khuất, lao thẳng vào lòng người đó khóc rống lên ”Hu! Hu! …”. Nàng
chỉ khóc, không nói gì!
Tiểu Vi và Mộ Dung Kỳ bèn đến an ủi, Nhạc Nhạc hỏi:
- Làm sao vậy Thải Vân, có phải ai đó khinh dễ muội không ?
Tư Đồ Tinh thấy Nhạc Nhạc ôm lấy Thải Vân, mắt lóe lửa giận, hừ lạnh một tiếng, nói với Viên Hôi:
- Viên Hộ Pháp, sao giờ này ngươi mới về, mà lại bị thương thành thế kia?”
Viên Hôi đau khổ than lên một tiếng, đáp:
- Một lời không nói hết, xin cho phép thuộc hạ được bẩm báo!
Thải Vân nín khóc nói:
- Tiền của ta bị ăn cắp mất, không có cái gì ăn, không có nơi trú ngụ, chỉ có thể ăn cái này!”
Nhạc Nhạc quay sang Tư Đồ Tinh lớn tiếng quát:
- Tư Đồ đại tướng quân, ngươi trở nên tiết kiệm từ bao giờ thế, ngay cả
bữa ăn của thiếu nữ này cũng không lo nổi? Làm sao yên lòng để cho một
thiếu nữ ăn những cái này chứ!
- Vương Nhạc Nhạc, ngươi tưởng ngươi là ai mà dám quản chuyện của lão tử hả. Bổn tướng quân ta muốn như thế nào thì ra thế ấy. Nữ nhân kia không phải là người của ta, dựa vào cái gì mà ta phải quản chuyện của nó,
muốn quản thì ngươi tự quản đi! Tư Đồ Tinh giận giữ đáp.
Thái Vân vội vàng khuyên giải:
- Nhạc Nhạc, mặc kệ chuyện của người khác, chỉ là ta không tốt thôi!
- Ồ, nguyên Tư Đồ đại nhân không thèm quản lấy nàng. Vậy tốt lắm, Vương
Nhạc Nhạc ta quản vậy. Không có gì, không có gì! Các ngươi cứ tiếp tục
ăn đi! Ha Ha !
Vương Nhạc Nhạc cười to nói.
Chúng nhân thực không hiểu vì sao Nhạc Nhạc lại hỉ nộ bất thường như
vậy. Nguyên Tư Đồ Tinh muốn xuất thủ, định chọc cho Nhạc Nhạc nổi giận.
Ai ngờ lời gã lại rất kiềm chế, chỉ đành bực mình hừ một tiếng, liền
liên tục rót nốc vài ngụm rượu, đè nén nộ hỏa vào lòng.
Nhạc Nhạc xoay mình đối mặt Thái Vân đang mắc cở bảo:
- Nguyên chuyện là như vậy, ta cứ tưởng chuyện gì quan trọng. Không có
gì, có ta ở đây, có Vương Nhạc Nhạc ta lo cho muội, muội không cần phải
lo sợ cái gì cả, nàng muốn ăn gì thì cứ nói !. Nói vậy nhưng trong lòng
hắn thầm nghĩ: “ Thái Vân mới bước chân vào giang hồ, nhưng võ công
không kém, sao một tên trộm bình thường có thể đắc thủ được chứ? Trừ phi có kẻ cố ý làm ra chuyện này. Cái tên Tư Đồ Tinh kia không cho nàng
chút đồ ăn, cũng không cho nàng ngồi cùng một chỗ, khẳng định là giận
nàng lúc trước làm hắn mất mặt tại Tiên Vu thế gia, hừ hừ, ta không sợ
Tư Đồ ngươi đâu !”
Thái Vân vui vẻ gật đầu, mắt vẫn còn ứa lệ nói:
- Huynh sao lại tới đây?
- Ta cảm thấy Thái Vân đang gặp nạn, nên phải đế tìm nàng! Nhạc Nhạc
cười đáp. Nhạc Nhạc đối với tiểu nha đầu mới bước vào giang hồ này lại
dùng dùng hàm ý sâu xa, tùy miện đáp mà thành xảo hợp với kinh điển rất
nhiều!
Thái Vân vui sướng đáp:
- Thật không? Ta luôn nhớ đến huynh, không ngờ huynh đến đây thật!
Nhạc Nhạc cười không nói, quay đầu nhìn Viên Hôi đang ăn uống nhồm nhoàm quát :
-Viên Hộ pháp, lúc ăn cái bánh đó, ngươi còn nhớ mình đã nói cái gì không, hay là ngươi đã chóng quên rồi ?
- Ta nói cái gì, ta…
Thấy Nhạc Nhạc giận giữ đi qua, hắn đột nhiên nhớ ra, hoảng kinh vội nói :
- A, ta nhớ lại, nhớ lại rồi, ta đã từng hứa sẽ mời ngươi một bữa ăn
thịnh soạn, đúng vậy, đúng vậy, tiểu nhị, ngươi đem cho vị công tử này
một bàn rượu thịt thật tốt, tiền do ta trả!
Rồi nhìn Nhạc Nhạc cười nói :
- Vậy là được chứ gì!
Nhạc Nhạc cười nói:
- Ha ha, Viên Hộ pháp quả thực là người giữ chữ tín, tiểu đệ bội phục,
bội phục! Các người cứ tiếp tục ăn đi , ta tự tới được rồi !
Nhạc Nhạc ngồi cạnh Thái Vân, an ủi:
- Thực ra thì mấy ngày vừa rồi chúng ta ăn uống còn bi thảm hơn nàng.
Hàng ngàn độc xà vây quanh chúng ta, khiến bọn ta chỉ có thể ăn trên
cây, ngủ trên cây, ngay cả nước cũng không có mà uống. Nàng xem cái tên
Viên Hộ pháp bên kia, hắn ở trên cây ngay cả môt miếng ăn hay nước miếng đều không có, so với nàng còn khổ hơn nhiều! Chà chà, có người vừa mới
cho ta ít ngân phiếu, cho nàng năm ngàn lượng, chia ra cất đi, đừng để
mất nữa !
- A, nhiều như vậy ư, muội không lấy đâu!
Thái Vân lắc đầu từ chối.
- Vậy nàng muốn bao nhiêu?
Nhạc Nhạc trịnh trọng hỏi.
- Ta, ta muốn khoảng một trăm hai là đủ rồi !
Thái Vân bấm ngón tay, nhẩm tính hồi lâu rồi mới nói.
- Ha ha, sợ nàng quá rồi! Nào cầm lấy đi! Nhạc Nhạc cười lớn, đếm năm
ngàn lượng ngân phiếu đưa cho nàng. Thấy Thái Vân vẫn từ chối, tay Nhạc
Nhạc liền tiến vào trong ngực nàng, đến lúc đó thì …. nàng chỉ còn biết
thu lấy.
Thái Vân lại hỏi:
- Chuyện lũ rắn hàng ngàn con đó xảy ra thế nào?