Chương 23: Thụ Sàn


Ba Mộc Đồ vốn đã bị lũ rắn làm cho chết khiếp, nên rất sợ chúng đột nhiên quay lại,
do đó dù đang cao hứng, hắn cũng rất cẩn thận ném vài cành cây xuống đám cỏ bên dưới, khi thấy quả thật không còn con rắn nào, thì mới thu hết
can đảm dùng hộ thể chân khí bao phủ toàn thân, nhẹ nhàng hạ xuống phía
dưới. Hắn thận trọng xem trước xem sau, rồi quay về hướng Viên Hôi gọi
to: "Viên Hộ pháp, dưới này không còn con rắn nào cả, có thể xuống rồi!"

Viên Hối do dự hồi lâu, chẳng biết nên xuống hay không. Nếu phóng xuống
đất, có thể sẽ có nguy hiểm. Còn nếu không xuống, tên ngốc kia sẽ khua
môi múa mép, từ nay về sau nếu việc này truyền ra ngoài, thì chắc không
còn mặt mũi gì nữa cả. Hắn dù sao cũng là Hộ pháp của Vạn Lí Minh. Dù
chức Hộ pháp chỉ ngang cấp với các Đường chủ khác, nhưng tại tổng đàn
thì thường xuyên giao tiếp cùng nhân sĩ trong giang hồ, chức vị xem ra
vô cùng sáng giá, ôi, phải xuống thôi! Mẹ nó, cái cánh tay này quả thật
là đau quá!

Viên Hôi vận chân khí hộ thể, nhảy xuống mặt đất, đồng thời gọi Ngô Thanh: "Ngô huynh, dưới này an toàn, xuống đi thôi !"

Ngô Thanh lạnh lùng giương mắt nhìn Nhạc Nhạc, chỉ thấy hắn đang cùng
hai thiếu nữ thấp giọng chuyện trò, chọc cho hai nàng cười nắc nẻ không
ngừng. Hắn lại quay đầu xem động tĩnh của Quan Thái, thấy hắn đang nằm
trên một trạc ba ngủ khì, cất tiếng ngáy vang như sấm, từ xa như thế mà
vẫn có thể nghe được. Hắn suy nghĩ thật lâu rồi nói to với Viên Hôi:
"Các ngươi đi trước đi, ta phải nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ theo sau! Vừa
rồi bị thương, nên ta phải điều dưỡng nhiều hơn một chút!"

Viên Hôi thầm mắng: "Tiểu tử chỉ được cái giảo hoạt, quả nhiên không có
chút đảm lược nào, chỉ có lo sợ cho tánh mạng mình thôi, hừ nếu mà có
rắn, thì lại trở lên cây!"

Hắn ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhạc gọi lớn: "Vương Nhạc Nhạc, chuyện giữa Vạn
Lí Minh chúng ta và Giang Tiểu Vi ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào,
bằng không..." Nhạc Nhạc đột nhiên đứng ở trên cành cây thịnh nộ mắng
xuống: "Con mẹ nó ngươi cái đồ không có chút hảo ý nào, làm cho muội
muội của ta thành ra như vậy, lại còn nghĩ lão tử không tính sổ với
ngươi sao? Nếu ta không chém các ngươi vài trăm đao, vì muội muội ta mà
rửa hận, thì chữ "Vương" của ta có mà viết ngược lại !"

Chữ “Vương” dù đảo ngược hay đảo xuôi thì vẫn cứ là chữ "Vương", ài dù
sao Vương Nhạc Nhạc nói như vậy cũng có cái đạo lý của hắn!

"Vương Nhạc Nhạc, ngươi đừng có chẳng biết tốt xấu gì. Nếu ngươi không
nghĩ cho chính mình, thì cũng phải nên nghĩ một chút cho Tiên Vu thế
gia..." Viên Hôi còn chưa kịp nói hết ,thì đã bị Nhạc Nhạc cắt ngang,
"Ta nhổ vào!" Nhạc Nhạc rút "Truy Tâm" kiếm ra, muốn nhảy xuống thu thập tính mệnh của hắn, Mộ Dung Kỳ và Giang Tiểu Vi vội giữ chặt hắn, không
cho hắn nhảy xuống. Nhạc Nhạc nhân đó chửi tiếp: "Tên khốn kiếp, dám uy
hiếp ta, bây giờ lão tử sẽ xuống chặt phứt cái đầu của ngươi. Vương Nhạc Nhạc ta một mình làm thì một mình chịu, ngươi còn dám đe dọa uy hiếp
Tiên Vu thế gia, hừ hừ, ngay cả Tiên Vu thế gia mà ngươi cũng muốn đụng
tới, một mình Tiên Vu Dã cũng đủ băm nát Vạn Lí Minh các ngươi rồi, ha
ha, lão tử ta đây còn sợ gì!"

Bất quá những điều Nhạc Nhạc nói đều là sự thật, nhân lực và vật lực của Tiên Vu thế gia vô cùng hùng hậu, trong chốn giang hồ cơ hồ cũng gần
như không có xích mích gì, cũng bởi ai cũng biết Tiên Vu Dã, Tuệ Năng
Đại Sư của Thiền Tông, cùng với Tuyệt Tình Sư Thái của Tuyệt Tình Trai
hơn mười năm trước đều là những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trên chốn
giang hồ. Ngoài ra, còn có lời đồn là Tiên Vu Dã và Tinh Vũ Môn có quan
hệ rất mật thiết. Muốn động đến Tiên Vu thế gia, trừ phi những nhân vật
lợi hại này đều đã chết hết!

Viên Hôi vốn là định dọa Nhạc Nhạc một chút để gã phải giao Giang Tiểu
Vi ra , vừa nói mấy câu khách khí như vậy, ai ngờ lại dẫn bản thân hắn
đến tình thế thảm thương như vậy. Không ngờ rằng cái tên trông ôn nhu
như ngọc Nhạc Nhạc kia lại tự nhiên nổi cơn lửa giận, chưa gì đã muốn
nhảy xuống muốn chém muốn giết. Sắc mặt của hắn trông thật khó coi, chỉ
hừ một tiếng, thầm nghĩ mình còn không đi nhanh lên, nếu mà làm hắn tức
quá thực sự nhảy xuống, mình thì đang bị thương, nhất định không đánh
nổi hắn. Nếu hắn giết ta, Vạn Lí Minh cũng sẽ không vì ta mà gây hấn với Tiên Vu thế gia, ôi, thật là xui quá mà !

Nghĩ như thế nhưng trên mặt thì không hề lộ ra, nghĩ thầm: "Ta dù gì
cũng là Hộ Pháp của Vạn Lí Minh, dù cho có sợ Vương Nhạc Nhạc ngươi ,
nhưng cô nương này giết hơn mười huynh đệ của Vạn Lí Minh, thì nhất
quyết phải báo cừu!" Đi được khoảng hai bộ, hắn quay đầu lại nói to:
"Giang Tiểu Vi, ngươi cũng đừng tưởng là có người giúp đỡ thì có thể
trốn thoát được, đã giết huynh đệ của Vạn Lí Minh, trừ khi ngươi tự sát
tạ tội, nếu không khi bị chúng ta bắt được, đến lúc đó sẽ phanh thây
ngươi ra. "

"Vậy để lão tử phanh thây ngươi trước đã !" Nhạc Nhạc cuồng nộ, rút kiếm phóng xuống chém, kiếm ảnh màu hồng liền bao trùm lên Viên Hôi. Một
kiếm này hàm chứa cái thù giết sư phụ , mang theo sự phẫn nộ không gì tả được, sát ý dầy đặc.

Binh khí ngắn tuyệt không phải là sở trường của Viên Hôi, nên một kiếm này hắn căn bản không đỡ được, chỉ còn biết chạy!

Nhạc Nhạc cách mặt đất ba trượng, Viên Hôi hú lên quái dị, tung mình
chạy đi. Hắn chuyên dùng cung, khinh công dĩ nhiên không tệ, khi Nhạc
Nhạc tiếp đất thì hắn chạy xa vài trượng. Trong lúc trốn chạy, tốc độ ấy thật sự là kinh người.

Nhạc Nhạc vốn là chỉ muốn dọa hắn mà thôi, những lời "giận dữ" vừa rồi
chính là nửa giả nửa thật, chủ yếu là muốn cho hắn chạy cho nhanh để còn xác định xem lũ rắn đó còn luẩn quẩn ở đây không. Thấy hắn đào tẩu,
lòng gã vô cùng khoái chí, không thèm đuổi theo, tiện tay chặt hơn mười
nhánh cây, rồi quay lại trên cành cây đứng lúc nãy.

Giang Tiểu Vi bị Nhạc Nhạc làm cho cảm động khóc rống không ngừng, vừa
thấy Nhạc Nhạc bay trở lên liền nhào ra ôm lấy hắn, thỏ thẻ: "hu hu, ca, huynh không cần vì muội mà kết oán thù với bọn họ. Thế lực bọn chúng
rất lớn, muội không đáng giá để cho huynh làm như vậy đâu! Hu hu, huynh
không cần phải tốt với muội như vậy. "

"Muội tử ngốc à, ta sao có thể để bọn họ khi phụ muội nữa. Sau này cứ
theo ta, không ai dám khinh thường muội nữa đâu! Ngoan nào, không khóc
nữa!"

"Nhạc Nhạc, Tiểu Vi có thật sự là biểu muội của huynh không, sao muội
chưa hề nghe nói đến bao giờ?" Hai mắt Mộ Dung Kỳ cũng đỏ hoe giống như
mắt thỏ con, ngồi cạnh Nhạc Nhạc nũng nịu hỏi.Giang Tiểu Vi cũng dừng
lại không sụt sịt nữa, nhìn Nhạc Nhạc chăm chú, muốn biết hắn trả lời ra sao.

Nhạc Nhạc cười nói: "Từ khi Tiểu Vi gọi ta một tiếng "ca ca" thì ta đã
là đại ca của muội ấy rồi! Đúng không nào?" Ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn
Tiểu Vi, trong ấy đầy vẻ quan hoài, yêu thương, xen lẫn một chút tội
nghiệp. Quần áo trên người nàng rách tả tơi nhiều chỗ, lộ ra những vết
thương đỏ hồng. Nữ nhân trong tình cảnh như thế sao không làm cho người
ta thương mến cho được?

Tiểu Vi kích động liên tục gật đầu, lệ lại muốn trào ra, Mộ Dung Kỳ hiểu ra nên cũng gật đầu, trên mặt lộ ra tiếu ý.

"Cứu mạng! Con mẹ nó, lũ rắn đó chưa có rời đi!" Hai bóng người thần tốc lao từ phía rừng đến, toàn thân được bao bọc bởi hộ thể chân khí dầy
đặc, đúng là Viên Hôi và Ba Mộc Đồ hai người. Sắc mặt chúng cực độ khiếp sợ, phía sau là hàng trăm Xích Tam Giác Xà đuổi theo. Chúng lao xao,
liên tục lao người vào cái lồng khí tạo nên bởi hộ thể chân khí của hai
người. Mỗi lần chúng lao vào, vòng chân khí bị méo sệch một chút, xem ra hai người đó đang hết sức cầm cự, tới vào được mảnh rừng này, mặc kệ
cây rừng trước mặt to hay nhỏ, nhảy vội lên. Lũ rắn nhào đến cuồng loạn
trườn qua trườn lại giận dữ phía dưới, vì thân mình chúng quá ngắn nên
không nhẩy lên được, chỉ có thể gào thét điên cuồng mà thôi!

Đám rắn đuổi theo Viên Hôi kêu rít lên, gào thét gọi quần xà đang ẩn
mình khắp bốn phía tới. Trong chốc lát, chúng đã khôi phục lại toàn bộ
số lượng ban đầu, phía dưới đám cây lại tiếp tục tràn ngập một biển xà
đỏ chói.

Mộ Dung Kỳ vừa thấy lũ rắn quay lại, vội thét lên một tiếng, nhanh không tưởng nhào vào trong lòng Nhạc Nhạc. Nỗi sợ hãi đã đánh bại hết thảy,
mặc dù nàng hơi xấu hổ vì hành động đó , nhưng sự sợ hãi xem ra là lớn
hơn hết ! Nhạc Nhạc lấy tay nải đưa cho Tiểu Vi, bảo: "Tiểu Vi, trong
này có chút lương khô, muội ăn một vài miếng đi !"

Tiểu Vi cũng chưa ăn gì suốt cả ngày rồi, nên khi "ca ca" đưa đồ ăn ,
đương nhiên là rất vui , mở vội tay nải, tìm được gói lương khô liền ăn
ngay. Vừa ăn vừa hỏi: "Ca ca, huynh vừa rồi chặt mấy nhánh cây mềm đó để làm gì thế ?"

"Muội không nhắc tới thiếu chút nữa ta đã quên, ta muốn dùng nó đan lại
thành một cái giường thoải mái , trời sắp tối rồi, đêm nay không thể
ngồi suốt, có thể ngủ trên cây cũng hay!"Vừa ôm Mộ Dung Kỳ trong lồng
ngực, nâng nhẹ đầu của Mộ Dung Kỳ lên , ôn nhu nói: "Tiểu Kỳ, ca ca hôn
một chút nhé?" . Hai gò má trắng tinh của nàng chợt đỏ sựng lên, mắt
nhắm lại, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn từ từ dẩu ra như mỉm cười, như dâng
hiến.

Nhạc Nhạc vốn định chỉ chọc nàng chút thôi rồi sẽ làm cái giường, nhưng
giờ sắc tâm trỗi dậy, hôn ngấu nghiến lên miệng thơm ngát của nàng ta.
Mộ Dung Kỳ đã bị Nhạc Nhạc hôn một lần, cảm giác ấy khiến nàng như bay
bổng, giờ đã quen thuộc lắm rồi, liền chủ động đưa lưỡi ra, len lỏi vào
miệng ái lang. Hai người quên đi lũ rắn bên dưới, quên là mình còn ở
trên cây, quên luôn bên cạnh còn có một "muội muội", quên luôn bất cứ
thứ gì vừa định làm.

Giang Tiểu Vi nhìn mà tim đập thình thịch như trống đánh. Nàng nghĩ
thầm: "Cái vị ca ca này chả ra sao cả, vừa rồi nói trời sắp tối rồi,
phải làm một cái giường, nhưng trong một nháy mắt thì lại hôn vào miệng
của nữ nhân này, bất quá nhìn thấy hình dáng say mê của bọn họ ở trước
mặt, tự hỏi sao trước giờ mình chưa hề có thứ cảm giác này! Thật muốn
cùng ca ca thử xem saol!" Thần thái của nàng vô cùng mê hoặc, tiểu thủ
chợt lỏng ra, nửa miếng bánh ăn dở rơi xuống, bèn tiếc rẻ kêu lên một
tiếng "A!"

Miếng bánh đó rơi trúng đầu của một con rắn. Nó kêu to lên một tiếng,
quần xà đại loạn. Nàng ta bình tĩnh nhìn đám rắn ở phía dưới đang di
chuyển loạn xạ từ bên này qua bên nọ.

Tiếng hô đột nhiên đó liền cắt đứt hai người đang say mê "giao lưu", Nhạc Nhạc ngẩng đầu hỏi : "Muội muội, chuyện gì vậy?"

Chỉ thấy nàng xấu hổ đỏ mặt, so với khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Kỳ
trong lòng gã thật chẳng phân biệt được mấy, Tiểu Vi lo ngại đáp: "Cái
bánh trong tay đột nhiên rơi xuống, làm kinh động đến các người .Muội
không phải cố ý!"

Nhạc Nhạc cười ha hả, lấy tay vuốt nhẹ mũi, nói: "Ôi, ta thực đã quên đi chính sự rồi!". Thấy Mộ Dung Kỳ khẽ mở hai mắt, hắn nói "Tiểu Kỳ và
Tiểu Vi trước tiên phải sang cành cây khác, ta phải làm cái giường đã,
đêm nay ba người chúng ta nghỉ tại đây!" Lời yêu thương nhưng ám muội
không rõ ràng này khiến cho hai nàng thẹn không dám ngửng đầu. Mộ Dung
Kỳ cực không muốn nhưng vẫn qua cành cây khác ngồi, như lúc trước vẫn
không dám nhìn xuống dưới, khăng khăng ôm chặt lấy Giang Tiểu Vi.

Nhạc Nhạc chọn những nhánh cây ở chỗ rất cao , dùng kiếm chặt lấy hơn
mười cái cành cây to cỡ bắp chân, rồi chẻ chúng ra làm hai, bào nhẵn các mặt rồi đem lại chạ cây vừa ngồi. Mặt bằng thì gã đặt quay xuống dưới,
mặt tròn thì hướng lên trên, xếp hơn mười nhánh cây này thành một tấm
phản hình rẻ quạt. Sau khi xong, gã vỗ tay ra vẻ rất hài lòng. Nãy giờ,
Tiểu Vi cứ nhìn chằm chằm vào Nhạc Nhạc mặt lộ vẻ thất vọng nói "Ca ca,
không biết đêm nay ta nghỉ trên cái đó, trông giống như cái bồ đoàn. Lỡ
không cẩn thận rơi xuống đó thì sao. Hơn nữa, bề mặt của nó gồ ghề quá,
muội nghĩ nếu quay mặt dưới đổi lên trên chắc sẽ ngủ thoải mái hơn!"

"Ha ha, chớ có bồn chồn, ta đã nói là đại công cáo thành đâu, mới còn
rất sơ sài mà!" Nói xong hắn cầm kiếm, nhún mình phi sang một đại thụ
cách đó 2 trượng. Cây này to cỡ hai người ôm không hết, Nhạc Nhạc từ xa
liền xử một kiếm, kiếm khí chặt sâu vào cành cây to. Hữu chưởng của gã
đẩy tiếp một phát, cành cây bình thường trông khổng lồ như vậy gãy kêu
rắc một tiếng to, rơi ào xuống dưới, làm lũ rắn giật mình.Khi lũ rắn
bình thường trở lại liền tấn công liên tục lên cành cây đó. Cành cay
đang lành lặn bị chúng cắn thành nát nhừ.

Đám người Vạn Lí Minh đứng xa xa nhìn Nhạc Nhạc, không hiểu hắn định làm cái gì, nhưng cũng muốn xem hắn có kì mưu diệu kế thoát thân. Ai ngờ
Nhạc Nhạc muốn trường kỳ kháng chiến, chỉ muốn làm một cái giường thoải
mái để nằm!

Nhạc Nhạc đứng ở trên cành cây cao , nhẹ nhàng khởi động, tiếp tục vung
kiếm. Hắn học võ đã sáu năm rồi, nên kiếm lực chắc chắn thập phần. Lại
có kiếm khí mạnh mẽ hỗ trợ, kiếm quang hồng sắc lấp lánh trên cây. Thân
cây to dày đó bị hắn dùng kiếm khí chia ra hơn mười khối gỗ. Mình Nhạc
Nhạc không thể vận chuyển được, bèn nhờ Giang Tiểu Vi giúp: "Mau giúp ta tiếp lây´!" Giang Tiểu Vi buông Mộ Dung Kỳ ra, đứng vào vị trí thích
hợp. Mấy tấm ván thật sự rất lớn, khi Nhạc Nhạc ném xong năm khối gỗ,
nàng kêu thế là đủ rồi, Nhạc Nhạc bèn theo đường cũ quay trở lại.

Dùng lợi kiếm và nội lực phù trợ, năm khối gỗ đính chặt vào trên cây.
Sau khi ghép thêm cái sàn đơn giản như thế, hiệu quả mang lại thật diệu
kỳ. Chỉ thấy Ging Tiểu Vi và Mộ Dung Kỳ luôn miệng khen, nhưng vừa mới
nghĩ tới chuyện nằm xuống, lại phát hiện bề mặt của nó hơi bị ướt, bởi
vì đó là là gỗ của cây vừa bị chặt .

Điều này đối với người bình thường thì khó, nhưng đối với những người có nội lực cao cường như bọn họ, thì chỉ là việc nhỏ. Quần áo ướt có thể
dùng nội lực làm khô, cho nên gỗ ướt đương nhiên cũng có thể dùng nội
công làm cho khô. Khi những tấm gỗ này trở nên khô ráo ấm áp, thì trời
cũng đã tối hẳn. Nhạc Nhạc nằm trên cái giường đó, kêu to: "Điều gì
chúng ta cũng có thể làm được!"

Dưới tấm phản ghép này là bốn năm cành cây to dày đủ chứa sức nặng của
họ, đầu giường thì cao hơn đuôi giường một chút, hai bên đều có khung
chắn, thân giường thì bóng loáng, khô và ấm. Giang Tiểu Vi và Mộ Dung Kỳ vô cùng vừa ý bò lên giường.

"Đại ca, huynh nói xem liệu ngày mai lũ rắn đó có rời đi không?" Mộ Dung Kỳ nằm ở trong lồng ngực hắn hỏi.

"Ca, huynh nói xem liệu chúng ta có chết không?" Giang Tiểu Vi cũng rúc vào lòng hắn phía bên kia, cất giọng hỏi.

Nhạc Nhạc ôm hai nữ nhân trong lòng, lắng tai nghe hai câu hỏi cơ hồ
đồng thời phát ra, thực không rõ mối quan hệ với muội muội và người yêu
khác nhau chỗ nào. Có lẽ hắn căn bản không nghĩ tới chuyện coi Tiểu Vi
là muội muội ruột thịt. Bây giờ nàng là muội muội, sau này sẽ tính sau.

"Lần này nếu phải chết, các muội có tiếc nuối không?" Nhạc Nhạc dùng ngữ khí mộng ảo hỏi.

"Đại cừu đã báo, được chết cùng với ca ca một chỗ, muội cũng yên tâm.
Chỉ là vẫn còn rất hận nam nhân đã lừa dối muội. Nếu còn sống ở thế
nhân, muội nhất định phải tự thân giết hắn!" Giang Tiểu Vi lạnh lùng
đáp, sát ý trên mặt đại thịnh. Nhạc Nhạc âu yếm vuốt hai gò má đầy đặn
của nàng, ôn nhu nói : "Tiểu Vi, nếu muội còn sống thì đừng nên chỉ sống với cừu hận không thôi! Nếu chúng ta còn sống thoát khỏi đây, ta nhất
định sẽ giúp muội, dù muội làm gì ta đều giúp muội!"

"Ca ca, sao huynh tốt với muội như vậy? Muội... muội đã từng qua tay
nhiều nam nhân khác, huynh còn muốn muội sao?" Giang Tiểu Vi dụi mặt vào ngực Nhạc Nhạc, nước mắt tuôn ra ướt đẫm áo hắn.

Nhạc Nhạc thầm than: "Nguyên không chỉ có ta nghĩ như vậy, nha đầu này
dù sao cũng nói ra rồi, thế thì đỡ cho ta biết mấy!" Gã bèn ôn nhu an
ủi: "Mặc kệ trước kia phát sinh chuyện gì, chỉ cần tốt với ta, ta sẽ đều có thể đối đãi tốt với muội!" Nói xong nhẹ hôn lên trán nàng. Thân
người của Tiểu Vi khẽ rúng động, ôm chặt lấy cổ Nhạc Nhạc, miệng thủ
thỉ: "hum, ca ca, ca ca ".

"Ca, huynh sao không thèm hỏi đến muội thế!"Mộ Dung Kỳ giọng chua như dấm, hờn mát nói.

Nhạc Nhạc khẽ cười nói: "Được rồi, vậy ta hỏi lại Kỳ nhi nhé, nếu bây giờ mà phải chết, nàng có tiếc nuối không?"

Mộ Dung Kỳ xoay người trên sàn gỗ, nhìn vào màn đêm hắc ám , ngọt ngào
nói "Nếu mà phải chết cùng một chỗ với ca ca, muội rất vui vẻ. Bên ngoài kia có rất nhiều chuyện thực rất phiền lòng, nếu mà phải chết như vậy,
muội sẽ rất hạnh phúc!"

Nhạc Nhạc phát một nhát lên mông nàng, nói: "Kỳ nhi của ta nếu khôi phục lại thân thể nữ nhân, nhất định sẽ có khả năng làm ta rối tung rối mù
mà chết mất!" Mộ Dung Kỳ yêu kiều giận rỗi "a" một tiếng, đáp lại: "Ca
ca thật không yêu ta mà, đánh người ta đau muốn chết!"

Nhạc Nhạc ôm ghì nàng vào lòng, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, lúc
sau mới rời ra, cười nói: "Kỳ nhi, nếu lại dụ dỗ ta nữa, ta sẽ ăn thịt
muội đấy!"

Mộ Dung Kỳ xấu hổ đỏ mặt, không quay người lại, đưa bờ mông ép vào Nhạc
Nhạc, đáp: "Người ta có dụ dỗ huynh khi nào đâu! Ah "Nàng chợt cảm thấy
mông mình đang chạm vào một cái gì đó vừa nóng ấm vừa cứng, trái tim xử
nữ run lên, nhất thời nói không ra lời.

Giang Tiểu Vi lo lắng hỏi: "Tiểu Kỳ sao thế?"

"Không, không có gì, thiệt mà!" Hiện giờ nàng mâu thuẫn phi thường, vừa
lo lắng, vừa mong đợi. Chỗ bị hắn chạm vào, giờ cảm thấy ướt át như băng đá mới tan ra vậy, muốn động đậy cũng không dám động, chỉ sợ cảm giác
đó mất đi, nhưng cũng lo lắng hắn sẽ có động tác gì đó khác nữa.

Nhạc Nhạc quả thực không tha cho nàng, vươn bàn tay nóng ấm luồn vào
trong quần áo của nàng, vuốt ve bụng dưới nhu nhuyễn mềm mại của nàng.
Nàng hiện giờ ngay cả thở cũng quên, chìm sâu vào thứ cảm giác dịu kỳ,
bàn tay ma quái đó không hề yên phận, len lỏi lên trên, luồn vào lớp vải bó ngực của nàng. Nhạc Nhạc ôn nhu nói: "Bó chặt như vậy nhất định là
không thoải mái chút nào, để ta giúp muội cởi nó ra!" Bàn tay hắn nhẹ
nhàng luồn quanh người nàng vài vòng. Lúc này nàng thật sự cảm thấy tấm
vải bó quá chật, rất khó chịu. Nhưng sao bó lâu như vậy rồi mà nàng
không để ý, giờ tự nhiên lại cảm thấy vậy?

"Không, không được đâu mà. Người ta nhìn thấy đó ! "Mộ Dung Kỳ thấp giọng phản kháng.

"Ta dùng hộ thân chân khí mở ra, ai cũng không nhìn thấy được, muội yên
tâm đi a." Nhạc Nhạc vận hộ thể chân khí màu phấn hồng tạo thành khí
cầu, trong khí cầu có kèm theo thôi tình chân khí. Trong khí cầu nhất
thời lan tỏa một mùi thơm nhàn nhạt quyến rũ lòng người. Mùi thơm và
luồng phấn hồng hộ thể chân khí đó bao bọc lấy cả ba người.

Nhạc Nhạc cởi xiêm y của nàng , bộ ngực bị tấm vải bó đó ép khiến trông
như hai quả trứng vậy. Nhạc Nhạc kéo nó xuống, hai con thỏ nhỏ trắng
tinh bật lên, mềm mại kinh người, đàn hồi nhu nhuyễn. Hai tay Nhạc Nhạc
giữ chặt đôi nhũ phong trắng như ngọc, mỗi tay nắm một quả, vui sướng
nói: "Ồ, thật là động nhân, để ca ca thử xem sao, mmm, thơm thật đó, thứ tốt như vây mà lại lấy vải bó lại, lãng phí quá đi !"

Thôi tình khí thể trong không khí khiến hai người họ như mê như say.
Giang Tiểu Vi cũng quên hết xấu hổ ép sát vào lưng của Nhạc Nhạc. Quần
áo vốn đã rách tả tơi của nàng lộ ra những vết sẹo còn đỏ trên làn trắng muốt. Tuy nhiên, dục vọng của nàng đã bị kích thích tột độ trong cái
không khí dâm mĩ này.

Nhạc Nhạc lột bỏ áo ngoài của Mộ Dung Kỳ, không ngừng đưa tay hưởng dụng từng thốn thịt da của nàng, thỉnh thoảng ôm Tiểu Vi vào lòng, hôn thật
sâu một phen. Lạc thú phong tình của Tiểu Vi như được giải khai, dục
vọng trào dâng mãnh liệt. Nàng không giống như Tiểu Kỳ, lộ dần từng chút bí mật tình ái. Thân thể thật kỳ quái, toàn thân nấp hờ nhu nhuyễn dưới lớp vải mỏng, thật mềm mại, êm dịu và thật là thơm. Khi Tiểu Vi đã thõa mãn cực độ thiếp đi, Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Mộ Dung Kỳ, thấy thân thể
của nàng lúc này co lại như một con cừu non, đôi mắt tràn ngập xuân tình nhìn Nhạc Nhạc, trên mặt lộ ra khát vọng không gì tả được.

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #23