Lòng Chung
Nhược Tuyết rối bời, không biết phải đối diện chuyện này như thế nào.
Tên nam tử tuấn tú đã chiếm hữu thân thể của nàng này rất kỳ lạ. Gương
mặt bình tĩnh ấy lại khiến lòng nàng đập rộn rã. Nàng nhịn không được vỗ vào người gã giải khai á huyệt cho Nhạc Nhạc, lạnh lùng hỏi: “Ngươi
tính danh là gì?”
Hỏi rồi nàng tự hối hận “Ta sao lại hỏi tên hắn làm gì, ta nên trực tiếp giết hắn cho rồi. Kỳ thật thì ta chỉ muốn làm rõ đã phát sinh chuyện
gì? Công lực của ta vì sao mà tăng vọt lên? Nội thương cũng thuyên giảm
đi chín phần mười. Hỏi xong rồi sẽ sửa trị hắn sau vậy. Đúng rồi, ta nên làm như thế!”
Nhạc Nhạc mỉm cười đáp: “Đệ tên là Vương Nhạc Nhạc, còn tỷ tỷ tên gì?”
Bảo mệnh là quan trọng, do đó miệng lưỡi phải ngon ngọt, trong lòng Nhạc Nhạc thầm nghĩ như thế.
“Hi hi, ta tên là Chung Nhược Tuyết, đệ đệ, tên của đệ nghe buồn cười
quá!” Đáp rồi nàng lại nghĩ thầm “Ta sao lại cười thế này? Tiểu tặc này
rõ ràng là đã hủy đi sự thanh bạch của ta, nhất định phải nghiêm khắc
đối với hắn mới được!” Hai thái độ đó đấu tranh với nhau rất quyết liệt
trong lòng nàng.
“Đẹp tựa thiên tiên, lạnh như băng tuyết. Tên quả thật là đẹp, tỷ tỷ cũng đẹp nữa!”
Chung Nhược Tuyết chính là thiếu chủ của Thiên Nhai Giác, ở vào cái thế cao cao tại thượng.
Nhưng khi có người nói với nàng những mỹ từ như thế này, trong lòng lại
vui mừng, nụ cười băng lãnh được dung hóa thành một đóa tuyết liên, nở
rộ trong hàn phong lạnh giá. Chung Nhược Tuyết mới trở thành phụ nhân,
xuân ý vẫn còn vương trên đầu mày cuối mắt, khiến nụ cười đó càng tăng
thêm vẻ phong tình, đẹp động lòng người.
“Miệng của đệ đệ dẻo quẹo thì có, tỷ tỷ có đẹp ở chỗ nào đâu” Tuy miệng
nàng nói như thế, nhưng gương mặt lại tràn đầy vẻ hân hoan và tự tin.
Luyện được Ngự Nữ Tâm Kinh đến tầng thứ năm “Hoa Chú Kim Tâm”, ngôn ngữ
đường mật trời phú cho Vương Nhạc Nhạc theo đó cũng tăng lên một thành.
Tuy nhiên, cụ thể thế nào thì ngay chính bản thân gã cũng không biết.
Lão quỷ sư phụ Hoa Thiết Thương của gã chỉ mới luyện được tầng thứ tư,
thế mà đã thành dâm tặc đệ nhất trên giang hồ, do đó sự phát triển sau
này của Nhạc Nhạc rất khó mà lường được.
“Những gì đệ nói đều xuất phát từ chân tâm hết, tỷ tỷ chính là người đẹp nhất trong các nữ nhân mà đệ từng gặp qua!”
Nhìn thấy nàng càng cười càng đẹp, Nhạc Nhạc bắt đầu hơi yên tâm. Nữ
nhân khai tâm hết giận thường rất tốt, tiểu mệnh của gã coi như giữ lại
được rồi! Nghĩ vậy hắn liền tiếp tục hỏi: “Tỷ tỷ có chuyện gì mà sao lại bị hai tên tiểu tặc đó ép uống xuân dược vậy?”
Thần sắc của Chung Nhược Tuyết chợt biến đổi, liền thở dài kể lại diễn
biến mọi chuyện. Sau khi kể xong, nàng hậm hực nói: “Vạn Lý Minh quả
nhiên là dám phục kích ta. Ta giờ phải quay về Thánh giáo, dẫn người
giết sạch ổ của chúng không còn một mống!” Không khí chung quanh đột
nhiên biến thành băng lãnh.
Nhạc Nhạc ngây ngốc nhìn nàng, một cử động nhỏ cũng không, dù có muốn hắn cũng không thể.
Hắn thầm thở dài: “Nữ nhân này quả là lợi hại” Hắn nhớ lại hai thi thể
lúc nãy, hậu quả của nó vẫn còn gây chấn động và làm nhu nhược tâm linh
của hắn.
Nàng chợt cười rộ lên, nói: “Đệ đệ sợ rồi phải không? Tỷ tỷ lừa ngươi đó thôi!” Một người vốn lạnh lùng độc lạt như thế, sao lại có thể trêu đùa lừa người thế này?
“Nói cho tỷ tỷ nghe nào, vì sao đệ lại cứu được ta thế?”
Vương Nhạc Nhạc liền “ca” bài anh hùng cứu mỹ nhân, bắt đầu từ trong khu rừng nhỏ, lại thêm mắm dặm muối, lời lẽ vô cùng sinh động, khiến Chung
Nhược Tuyết say sưa như đang theo dõi một thiên cố sự thật hào hùng, đặc sắc.
Cảm thấy thân hình tuyệt mỹ của nàng run rẩy, Nhạc Nhạc trong tình huống huyệt đạo không được giải khai, phải cố gắng dùng đủ cách dối lừa Tiểu
ma nữ.
Nhưng điều chủ yếu lại chính là Tiểu ma nữ thích và tự nguyện bị hắn lừa!
Chung Nhược Tuyết ngửi thấy trên người của Nhạc Nhạc phát ra mùi vị đặc
biệt của đàn ông, thần sắc nàng bỗng chốc giống như người say.
Luồng khí tức trên người Vương Nhạc Nhạc chính là do tu luyện “Ngự Nữ
Tâm Kinh” mà đặc biệt như thế. Nó như xạ như lan, nhè nhẹ chứ không nặng mùi, tùy theo công lực gia tăng thâm hậu mà khí vị này ngày càng dày
lên, có công dụng như là một thứ mị dược tối lợi hại trong thiên hạ.
Chung Nhược Tuyết dĩ nhiên là đã yêu thích mùi này mất rồi. Không chỉ có mình nàng thích, mà nữ nhân trong toàn thiên hạ khó mà cưỡng được không hoan hỉ khi hưởng thụ mùi này. Nó không phải chỉ là một thứ khí vị. Nó
còn là một thứ cảm giác!
Nữ nhân là một loại động vật có cảm giác. Hô hấp của nàng vốn đã không
còn bình thường mất rồi! Ngọc thể của nàng đã nhu nhuyễn ép lên người
Nhạc Nhạc. Lòng giới bị trước đây với nam tử này đã hoàn toàn tan biến
sau khi được hắn khoa trương nàng đẹp như thế nào. Nàng không những bị
hắn lừa phỉnh, mà còn bị hắn gây xúc động chân tình, ngọc thể trắng muốt từ từ nóng bừng lên.
Nhạc Nhạc đem chuyện phải vào thành tham gia kỳ thi nói cho nàng nghe.
Tuy nhiên, chuyện hắn là đồ đệ của Hắc Dạ Hoa Vương thì không hề đề cập
tới. Nhạc Nhạc đột nhiên cười nói: “Tỷ tỷ, toàn thân ta mỏi quá, có thể
giải khai huyệt đạo cho ta được không?”
Chung Nhược Tuyết tỉnh dậy từ trong cơn mê, phát hiện bản thân mình đang ôm chặt thân thể trần truồng của Nhạc Nhạc, gương mặt khẽ mỉm cười
trắng xinh như ngọc của nàng đang gục xuống gò ngực tràn trề sinh lực
của y, liền lập tức đỏ mặt, cười nhẹ một tiếng, ánh mắt chớp động, mị ý
dâng trào.
Nhạc Nhạc nuốt một ngụm nước bọt to, trong lòng thầm kêu quái “Thế mới
đáng làm người chứ, nhân gian sao lại có nữ nhân đẹp thế này!”
Kỳ thật ba năm trước, người trong giang hồ đều gọi Chung Nhược Tuyết là
“Băng tuyết ma nữ”, còn lén tặng thêm cho nàng cái mỹ hiệu “Giang hồ đệ
nhất mỹ nữ”.
“Đệ đệ nha! Sự thanh bạch của người ta đều trao cho đệ hết rồi, sau này đệ muốn đối đãi với tỷ tỷ như thế nào đây?”
Nhạc Nhạc thầm nghĩ “Không hổ là ma nữ trong giang hồ, có thể tự do hỏi trước về tâm ý của mình, nếu không?”
Tuổi của Nhạc Nhạc tuy còn nhỏ, nhưng hắn thông tuệ tuyệt luân, hắn hiểu “Khi con gái nhà người ta nói với ngươi câu này, rõ ràng là nàng đã ngụ ý phải cùng ngươi sống đến hết cuộc đời”. Dĩ nhiên, hắn cũng hiểu rõ
hàm nghĩa những lời không nói ra tiếp theo sau đó.
Hắn lập tức vui mừng đáp: “Tiểu đệ nhất định sẽ chân tâm đối đãi với tỷ
tỷ, chiếu cố tỷ tỷ trọn cả kiếp này!” Cái thứ cao hứng này dĩ nhiên
không thể là giả được, có một giai nhân như thế nguyện cùng ngươi cộng
tử nhất sinh, có đang nằm mộng cũng phải lập tức ngồi bật dậy mà cười
nữa là!
Nhưng mà nói đi còn nói lại, Thiên Nhai Giác chính là thánh địa của ma
môn đứng đầu hắc đạo. Nàng là thiếu chủ của Thiên Nhai Giác, nếu không
đáp ứng nàng thì coi như sinh mệnh của bản thân sẽ sớm chầu trời, lúc đó nên kiếm cái cây nào đó treo cổ chết còn sướng hơn.
“Hừ, đừng có mơ, ai thèm ngươi chiếu cố!” Vừa nói, nàng vừa vui vẻ giải
khai huyệt đạo trên người Nhạc Nhạc, hiển lộ hoàn toàn vẻ đẹp kiều mị
của một tiểu mỹ nhân.
Nhạc Nhạc nhìn thấy liền đại động xuân tâm, bảo bối cự đại của hắn từ từ vùng lên, chĩa thẳng vào eo của Nhược Tuyết.
“Í da...!” Nàng trợn mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: “Hiện giờ không thể được, hạ diện của người ta còn đau lắm!”
Vương Nhạc Nhạc cười hì hì, cố ý hỏi: “Thế chừng nào thì được?”
“Đáng ghét, đệ đệ hư! Mau giúp người ta mặc y phục, chúng ta vào thành nghỉ ngơi cái đã!”
Nhạc Nhạc đứng dậy liền phát hiện Nhược Tuyết cao gần bằng gã, một nữ
nhân có thân người dong dỏng cao, đùi dài, da chắc mịn như thế không
phải là dễ kiếm trên đời này.
“Người đẹp nhờ lụa, Phật đạo mạo nhờ bộ cà sa!” Nhạc Nhạc tuy là mặc áo
xanh thô kệch, nhưng lại toát lên khí chất phiêu dật khác người, khiến
cho Nhược Tuyết nhìn đến ngu ngơ, thầm nghĩ “Gã đệ đệ quỷ quái này càng
nhìn càng thấy đẹp, tương lai thế nào cũng làm khổ không ít thiếu nữ!”.
Dù là lo lắng cho các thiếu nữ khác, nhưng nàng không ngờ rằng chính
mình cũng đã sớm hãm thân trong vòng tay của gã rồi!
“Tỷ tỷ, sao lại thẫn thờ như thế?” Nhạc Nhạc đã thu thập ổn thỏa, cái túi sách nhỏ được đeo gọn gàng sau lưng.
Sắc mặt Nhược Tuyết ửng hồng, vội đáp: “Không, không có gì! Người ta đói đến không còn chút sức lực nào đây này!”
Nàng vừa đề cập, bụng Nhạc Nhạc đã sôi ùng ục, giờ ăn tối đã trôi qua lâu lắm rồi, nhưng rất may là Lạc thành cũng ở gần đây.
Nhạc Nhạc nắm cánh tay trắng muốt nhỏ nhắn của nàng, Nhược Tuyết đột
nhiên mềm nhũn dựa vào người gã khẽ nói: “Đệ đệ, người ta đau quá, đi
không nổi nữa!” Dứt lời, nhào vào lòng gã, ngước mắt tình tứ nhìn lên.
Nhạc Nhạc cười hì hì bảo: “Để đệ đệ đưa tỷ vào thành!”
Nhạc Nhạc ôm nàng trong lòng, Nhược Tuyết càng chúi đầu sâu hơn, mặt
sung sướng dựa vào ngực Nhạc Nhạc, hít luồng hương đặc biệt nhẹ tiết ra
từ cơ thể hắn. Thân thể nàng càng lúc càng mềm, lặng nghe tiếng gió rì
rào bên tai cùng nhịp đập con tim của Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc cảm thấy vô
cùng ấm áp, lòng không khỏi thầm cảm ơn bọn mã tặc, cảm tạ bọn Lân Sơn
Tam Thử, cảm tạ lão quỷ sư phụ, rồi cảm tạ ngay chính bản thân mình...
Hắn toàn lực thi triển khinh công, không lâu sau đã đến cửa thành phía đông.
********
“Tỷ tỷ, đã đến cửa thành, có muốn xuống không?” Nhạc Nhạc ôn nhu hỏi.
“A! Sao lại mau tới thế nhỉ, đệ đệ thật là lợi hại!”
“Ài, trong mắt tình nhân xuất Tây thi!” Khinh công của Nhạc Nhạc miễn
cưỡng chỉ vào hàng nhất lưu, mang túi sách trên lưng, lại ôm một người
phía trước, mà có thể đi nhanh như vậy, nếu không có nội công thâm hậu,
nhất định đã thở hổn hển như trâu rồi!
“Hừ, là một kẻ phong lưu, nếu để ta mất mặt trước mỹ nhân, ta thà tự
sát! Dù có mệt bở hơi tai, cũng ráng cười mà lén thở lấy hơi thôi!” Nhạc Nhạc thầm nghĩ rồi bật cười ha hả.
Vệ binh nơi cổng thành chiếu theo lệ tra hỏi, thấy bọn họ như một cặp
thần tiên, nam thì tuấn nhã, nữ thì kiều mị, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Bất quá mọi ánh mắt đều tập trung trên mặt Chung Nhược Tuyết, tròng mắt
như muốn lọt ra ngoài. Nhạc Nhạc ho khan một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Các
vị quan gia, chúng ta có thể đi qua được rồi chứ?” Thấy nam nhân khác
dám trợn mắt nhìn nữ nhân của mình đến ngây ngốc như vậy, hắn tuy là đắc ý, nhưng trong lòng dĩ nhiên là không thoải mái chút nào.
Đôi mắt đẹp của Nhược Tuyết lúc này đang say đắm nhìn Nhạc Nhạc, thấy gã phát ghen như thế, liền cười khúc khích. Tiếng cười đó không có gì là
kiểu cách, thế nhưng lại khiến cho bọn thủ vệ choáng váng cả người.
Thủ vệ thấy Nhạc Nhạc vai mang túi sách, biết hắn là người tham gia khảo thí trong năm nay, do đó không dám làm phiền, bởi vì hoàng thượng hiện
giờ rất trọng thị quan văn, nếu năm nay lỡ gã đỗ đạt cao, nhất định sẽ
làm đại quan, cái thứ quân lính tép riu như bọn chúng không có cách gì
sánh được, do đó vô cùng cung kính mời họ nhập thành.
********
Lạc Thành cách hoàng thành khoảng bẩy trăm dặm, nằm ở vị thế phúc địa
của Phong Nguyệt quốc, sau hoàng thành thì nó là tòa đại thành đứng ở vị trí thứ hai. Toàn thể nền kinh tế, chính trị, văn hóa, quân sự trong
thành đều thể hiện đặc tính của một đại thành thị, nhân khẩu ước chừng
sáu mươi vạn, thực tế cuộc sống lại phồn hoa hơn hẳn so với hoàng thành. Ở phía đông thành là Lam Hải, đường thủy phát đạt. Phía bắc tiếp với
các bộ lạc du mục ở thảo nguyên, cùng phát triển mối giao dịch thật hòa
hảo với bọn họ. Ở phía nam chính là hoàng thành, hai thành dựa thế ứng
phó cho nhau, về mặt quân sự rất là trọng yếu. Hiện giờ quyền lực hoàng
đế đã suy yếu, bị Tư Đồ thế gia nhiếp chính, rất nhiều chư hầu cực kỳ
bất mãn, nhiều nơi li khai tự lập. Lạc thành là do vương gia trong hoàng tộc khống chế, trọng binh trong tay có mười vạn, gia thần hơn ba nghìn. Lạc vương gia ở trong chư hầu là lãnh tụ về mặt tinh thần, phần lớn là
vì ông ta là người trong hoàng tộc, khiến cho các chư hầu phe bảo hoàng
chỉ cần nghe lời là phục tùng. Dù trải qua nhiều năm chiến loạn, sự tai
ương vẫn không ảnh hưởng đến Lạc thành, điều đó khiến cho bách tính càng thêm yêu mến Lạc vương gia, Lạc thành theo đó cũng ngày càng phồn thịnh hơn.
Lạc vương gia có ba con, hai nam một nữ. Do Lạc vương gia chiến tranh
lạnh trường kỳ với Tư đồ gia, con cái của y vẫn chưa có quan tước gì, đó là một chuyện hiếm thấy tại Phong Nguyệt quốc. Bất quá cả nhà bên nội
bên ngoại của y đều như vậy, dù không có quyền cao chức trọng gì, nhưng
trong tay lại nắm binh quyền, sống một cuộc sống vô cùng khoái hoạt.
Trị an của Lạc Thành rất tốt, ban đêm thập phần phồn hoa, đèn sáng
trưng, người đi xe lại như nước chảy rồng đi, mọi chuyện cứ như là ban
ngày.
Sau khi Nhạc Nhạc và Nhược Tuyết tiến vào thành, trời mới tối được mấy
khắc, dòng người rất đông, rất nhiều điếm phô vẫn còn mở cửa bán cho
khách. Dưới ánh đèn, quần áo có dính máu và rách lỗ chỗ của Nhược Tuyết
hiện ra rõ ràng, khiến hắn phải vội dẫn nàng vào một y điếm rất lớn
trong thành.
Điếm chủ là một vị trung niên mỹ phụ, tuổi ước chừng ba lăm ba sáu,
người dong dỏng cao, phong thái tao nhã nhìn cũng khá xinh. Nàng ta mặc
trên người một bộ váy áo may bằng gấm, áo khoác ngoài làm bằng voan rất
hợp với cái váy màu vàng đang mặc. Nàng vừa gặp người là cười, dưới ánh
đèn trông rất đẹp. Nhạc Nhạc thầm nói “Lúc còn trẻ, nàng này nhất định
là mỹ nhân!
Rất may ta đã rời khỏi Thạch đầu thôn, nếu không không thể nào thấy được nhiều mỹ nhân như thế trong đời, đặc biệt là Nhược Tuyết của ta!”
Trung niên mỹ phụ đã nhiều năm buôn bán, do đó ắt phải là người rất tinh tế, nhưng lại không hiểu được ánh mắt kỳ lạ của Nhạc Nhạc. Thấy cạnh
Nhạc Nhạc có một tuyệt sắc mỹ nhân đang trìu mến nhìn y, bà ta không
khỏi đắc ý cười nói: “Tiểu ca quả là tuấn tú, mới đến Lạc thành hả? Gần
đây Lạc thành có nhiều thư sinh đến quá, để nô gia giới thiệu cho người
vài bộ tuyệt đẹp!”
Mỹ phụ chưa nói hết câu, toàn thân đã phát lãnh, một luồng ớn lạnh chạy
từ đầu đến chân, một ánh mắt lạnh như băng nhìn như nén chặt nàng xuống
đất, khiến nàng không khỏi kinh hoàng, thầm nghĩ “Ghen gì mà dữ thế,
tiếc cho một thân nam tử tuấn tú dường kia!”
Kỳ thật Nhược Tuyết không phải ghen, mà chính là vì từ khi bước vào điếm tới giờ, mỹ phụ không hề để nàng vào mắt, chỉ chăm chăm chộp lấy tình
lang của nàng nói nhăng nói cuội. Làm như thế thì nàng không tức giận
sao được? Tuy nhiên, nàng không thể trước mặt Nhạc Nhạc mà thể hiện vẻ
giận dữ của mình, chỉ hừ khẽ với Nhạc Nhạc, biểu hiện đó không phải là
bổn ý của nàng. Mỹ phụ quả nhiên không còn nhiều lời nữa, nỗ lực biểu
hiện mình là thương nhân tốt, giúp hai người họ xem qua quần áo.
Nhược Tuyết chọn được một bộ tầm sa phượng quần màu đen, tơ tằm như cánh dơi, lại có nhiều cánh, phủ dài xuống chân, che lấy nội y là một cái
khố dài màu đen, bên trong ấm áp, bên ngoài đẹp đẽ, lại thêm một cái dây lưng màu đen có viền kim tuyến, vừa khít với eo lưng của nàng, lộ ra bờ mông tròn lẳng.
Nhạc Nhạc cũng chọn một bộ màu lam, vật liệu chế tạo rất tinh mỹ, đường
may sắc sảo. Khi gã từ phòng thử bước ra, trường bào nho nhã như không
có gió mà vẫn phấp phới tung bay, vẻ phong lưu tiêu sái không cách gì tả xiết. Mắt Nhược Tuyết và mỹ phụ cùng phóng ra những tia nhìn kỳ dị,
khóe miệng của Nhạc Nhạc thoang thoáng nụ cười cố hữu, nhẹ giọng hỏi
Nhược Tuyết: “Bộ này có hợp không?”
“Rất hợp, rất hợp!” Nhược Tuyết gật đầu lia lịa đáp. Nhưng rồi nàng cũng tò mò hỏi: “Đệ nha! Sao đệ cứ chọn toàn màu lam thế? Màu khác không
được à?”
Xưng hô từ “đệ đệ” chuyển thành “đệ nha”, trải qua quan hệ nhục thể quả là có khác!
Nhạc Nhạc đột nhiên cười bí hiểm: “Tỷ tỷ, có thật là muốn biết không?”
Nhược Tuyết lại gật đầu liên hồi. Nhạc Nhạc đến cạnh nàng kề tai nói
nhỏ: “Tối nay khi đi ngủ ta sẽ giải thích cho nàng nghe.” Nói xong liền
hôn nhẹ lên vành tai trắng mịn của nàng.
“Ái a! Ghét đệ lắm!” Nhược Tuyết bị gã hôn đến bủn rủn toàn thân, mặt ửng hồng, đưa mắt lườm hắn một cái.
Thật ra Nhạc Nhạc rất là nhã nhặn, không muốn nói thật với nàng, chỉ vì có lần hắn mặc một bộ
đồ màu trắng vào thành, trên đường đi rất nhiều nữ nhân nhìn ngơ ngẩn mất hồn rồi xỉu luôn.
Hắn cũng không dám nói cho nàng biết, vì khi tu tập “Ngự Nữ Tâm Kinh”
tất phải cần âm dương giao hợp. Hắn vận bộ bạch y đó đi vào kỹ lâu, xong việc thì gần hết bọn kỷ nữ trong đó đều muốn trốn theo hắn.
Hai bộ y phục hoa lệ tốn hết một trăm hai mươi ngân tử. Áo đẹp thì mắc
tiền, nhưng nhờ sư phụ của hắn chuyên bán xuân dược, thu nhập rất khá.
Khi ra ngoài, ông ta đã cho hắn một nghìn hai trăm ngân tử, coi đó như
một khoản tiền tiêu vặt nhỏ.
Khi bọn họ rời khỏi tửu lâu lớn nhất toàn thành thì trời đã khuya, Nhược Tuyết nép vào lòng Nhạc Nhạc, chìm sâu và say sưa với cảnh ý hữu tình,
đi trên con đường lớn ngang qua Lạc phủ, nhắm hướng Phong Nguyệt khách
sạn đến ở qua đêm.
********
“Kiên trì, vài trăm bộ nữa là tới Lạc phủ rồi, tới Lạc phủ là an toàn
rồi! An Định Thư, ngươi cần phải gắng lên!” Một thanh niên toàn thân đầy máu, đi đứng loạng choạng cố lết trên đường lớn dẫn tới Lạc phủ, máu
tươi theo chân gã in trên đường, rơi vãi từng giọt trên nền đá xanh. Gã
cố tự nói với chính mình, lần này đến lần khác, nhất định là phải cố
sống đi đến Lạc phủ.
Phía sau lưng gã có năm đạo hắc ảnh cầm trường đao truy gấp không bỏ, cự li chỉ còn cách khoảng bảy trượng. Chân của An Định Thư chợt mềm nhũn,
té lăn ra giữa đường, mắt của gã tứa đầy máu “Lạc phủ đang ở phía trước, đã có thể nhìn thấy tượng thạch sư to lớn ở cổng, sao ông trời lại
trách phạt ta?”
Bọn hắc y tận dụng lúc gã té xuống đã bắt kịp, không nói lời nào, cử đao chém xuống. Một đao hung hiểm chưa tới đích, phía sau đã có nhiều hắc
ảnh chực chờ. An Định Thư nằm trong làn đao, giống như con thuyền con
trước sóng dữ, chỉ trong chốc lát nữa thôi nhất định sẽ thuyền hủy nhân
vong. Trường kiếm trong tay không còn chút sức lực nào để đề kháng đao,
chỉ còn hơn trăm bước nữa là tới Lạc vương phủ, thế mà..., mọi chuyện
phải kết thúc ở đây rồi. Ánh mắt gã bình tĩnh nhìn đao quang chém tới cổ mình, tuyệt vọng nhắm chặt mắt, một giọt lệ nhẹ rơi như thầm tiếc cho
nhiều chuyện lớn mà gã chưa kịp hoàn thành, đặc biệt là nó bao hàm một ý nghĩa vô hạn “Tiểu muội, hi vọng muội biết rõ cừu địch chân chính của
An gia chúng ta!”
Nhưng đao quang đó không kịp đến cổ của gã, bởi vì hắn thấy được những
đóa hoa tuyết! Trời thu làm gì có hoa tuyết? Gã véo mạnh tai mình, xác
định đây không phải là mộng mị. Quá tuyệt! Trước khi chết lại được nhìn
thấy hoa tuyết trong trời thu, đây không phải là điều hân hạnh lắm sao?
Những hắc y nhân đang bao vây gã cũng bị những đóa tuyết hoa này làm cho mê hoặc, đao trong tay không thể chém xuống được.
Hoa tuyết có thể cứu người không? Hoa tuyết không thể! Nhưng lần này thì nó thực sự đã làm được! Có vẻ như năm người bọn hắc y nhân bị giữ chặt
tại một chỗ đó là do một bàn tay nhỏ nhắn làm ra theo sau một thứ quỹ
tích kỳ dị. Trên hắc y của bọn chúng lúc này đọng lại một lớp băng mỏng. Một trận gió lạnh thổi qua, những mảnh băng nhỏ từ từ rớt ra, kéo theo
thịt da xương cốt, năm người bỗng chốc biến thành những tử thi đỏ lòm.
Tuy Nhạc Nhạc đã thấy qua thủ đoạn này, nhưng đó là đối với hai xác chết vô hồn. Còn đối với năm sát thủ có võ công đứng vào hàng nhất lưu này,
bằng một chiêu mà đã giết sạch, thật không thể tưởng tượng công phu đó
lợi hại như thế nào. Bản thân hắn có thể miễn cưỡng đối phó bốn tên,
nhưng chí ít phải hơn ba trăm chiêu mới thủ thắng. Còn nếu năm tên cùng
vào một lượt, thì hắn có thể chạy thoát là giỏi lắm rồi. Nhạc Nhạc than
thầm “Rất may là thu phục được nàng ở trong rừng, nếu không ta chết còn
bi thảm hơn chúng nữa!” Nhạc Nhạc càng nghĩ càng sợ, lòng bàn tay chốc
lát đã xuất đầy mồ hôi lạnh.
Kỳ thật Nhược Tuyết không quá lợi hại như thế. Tuy là đích thân nàng ra
tay, nhưng chân khí đã bị hao tổn rất nhiều, nếu không nhờ đánh trong
lúc bất ngờ thì không tài nào một chiêu diệt gọn hết bọn chúng như thế.
Nhược Tuyết tựa hồ phát giác cái nhìn sợ sệt của hắn, bèn nhìn hắn mỉm
cười, sát khí đại giảm. Nhạc Nhạc chỉ biết cười khổ.
An Định Thư lại nghĩ năm tên hắc y nhân chết một cái chết rất đẹp. Tuy
gã cho rằng cách gây ra cái chết đó quá tàn nhẫn, nhưng lại nhìn những
thi thể bị đóng băng đó một cách sững sờ cho đến khi nghe một tiếng ho
khẽ.
Nhạc Nhạc chính là người lên tiếng đằng hắng, cất giọng quái dị nói:
“Ầy, vị nhân huynh kia, chúng ta cứu một mạng của huynh, huynh không
muốn nói lời gì sao? Ví dụ như, cảnh đêm nay thật là đẹp, trăng tròn
vành vạnh chẳng hạn!”. Nhược Tuyết cười lên khanh khách, ánh mắt chan
chứa tơ tình liếc nhìn Nhạc Nhạc.
Mục quang của An Định Thư cuối cùng cũng li khai năm thi thể bị tàn phá
không ra hình dạng, ngẩng đầu tìm kiếm nơi vừa xuất phát nụ cười. Hai
người họ như là người bước ra từ trong tranh đang đứng cách đó không xa, áo hình cánh dơi đung đưa theo gió nhẹ. Thiếu nữ vận đồ đen xinh đẹp
kiều mị, tình lai láng như nước mùa thu, đang say đắm nhìn lam y thiếu
niên. Lam y thiếu niên có hình dạng giống thư sinh, tuấn tú phi phàm,
trên môi luôn đọng lại nụ cười vui tươi.
“Cảm tạ hai vị! Tại hạ An Định Thư, mai sau nhất định sẽ đáp đền ân cứu mạng của hai vị. Xin hỏi đại danh của nhị vị ân công?”
Lam y thiếu niên vẫn mang vẻ tươi cười, bước đến giúp gã đứng lên, không hề đáp lời, lại nói: “Vết thương như thế này mà không chết, quả thật
lợi hại, cũng có chút năng lực để sau này báo ân đấy, không tệ!” Rồi hắn thở dài nói: “Thật ra đây chỉ là vết thương ngoài da thịt, nếu điều trị cho tốt, nghỉ ngơi mười bữa nửa tháng là có thể khôi phục được!”
Chính vào lúc đó, đại môn của Lạc phủ cách đó trăm bộ mở ra đánh ầm một
cái, từ trong đó chạy ra một đội quân toàn thân nhung trang, đi đầu là
một thanh niên vô cùng tuấn tú, tuổi ước khoảng hai mươi ba hai mươi
bốn, toàn thân ngân khôi ngân giáp, eo giắt Hậu bối quân đao, đầu đội mũ hồng anh phiêu động, khí thế bức người.
Nhạc Nhạc thầm than một tiếng: “Quá uy vũ, không biết có phải là Lạc
vương phủ nhị công tử Lạc Hà hay không? Nghe nói hắn lĩnh binh đánh trận xứng đáng là mãnh tướng. Ha ha, bộ giáp đẹp quá, nhưng mà hơi nặng,
nhất định là mặc vào không thoải mái chút nào!”
Đội quân nhân đó đã chú ý tình huống bên này, nhanh chóng chạy tới. An
Định Thư vừa thấy thanh niên mặc ngân giáp, hai mắt liền sáng rực, lập
tức lấy lại tinh thần, thân người trầm trọng cố bước lên trước đón: “Lạc Hà huynh!” Dứt lời vội ôm chầm lấy ngân giáp võ sĩ khóc ròng.
Ngân giáp võ sĩ trước tiên là giật mình, sau đó ôm chặt người y, cất
giọng lo lắng và quan tâm hỏi: “Định, Định Thư? Ngươi sao vậy, sao mà
thành ra hình dạng này?” Dứt lời bèn quét mắt nhìn Nhạc Nhạc cùng Nhược
Tuyết đang dựa vào lòng gã. Nhìn thấy Nhược Tuyết, mắt gã chợt phóng ra
tia kỳ dị, dừng lại trên người nàng cả ba khắc, sau đó mới hồi phục lại
vẻ bình tĩnh.
Nhạc Nhạc đối với biểu hiện của y cực kỳ vừa ý, vừa như khẳng định,
nhưng cũng lắc đầu. Bất quá Nhạc Nhạc đang khá mệt, lại rất buồn ngủ.
Nhược Tuyết lập tức dịu dàng hỏi: “Nhạc lang, mệt lắm phải không, mau về khách sạn ngủ nha!”
Từ một người được mệnh danh trong giang hồ là “Băng tuyết ma nữ”, giết
người như nghóe, hiện giờ Chung Nhược Tuyết chỉ còn là một nương tử vô
cùng ôn nhu đối với Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc gật đầu đáp ứng, quay sang An Định Thư nói: “Hầy, đừng có khóc ngập đất như vậy nữa! Chúng ta đi đây, bảo trọng!”
Khi An Định Thư ngẩng đầu gạt lệ xong thì Nhạc Nhạc và Nhược Tuyết đã đi xa rồi, bèn hướng theo thân ảnh của họ hỏi lớn: “Ta còn chưa thỉnh giáo đại danh của nhị vị ân công?”
Ngân giáp vũ sĩ tra xét trường đao do bọn hắc y nhân sử dụng, trên đao
có khắc hai chữ “Luân hồi”. “Luân hồi sát thủ?” vừa dứt lời, vội đưa
trường đao có dính tuyết lên hơ lửa, cây đao từ từ biến mất, “Quả nhiên
chính là luân hồi sát thủ, thứ binh khí đặc thù này không ai mô phỏng
được! Người chết đao diệt”. Xem qua các thi thể còn xót lại, gã lộ ra
thần tình kinh dị, khẽ than: “Hàn băng chân khí quả thật là độc ác, một
chiêu có thể đánh chết năm luân hồi sát thủ, không ngờ ả ba năm không
xuất giang hồ, công lực lại cao thâm đến như vậy!”
An Định Thư vẫn còn thút thít nói: “Lạc huynh, toàn gia của đệ bị luân
hồi truy sát, tiểu muội vẫn còn học nghệ ở ngoài, nếu không vì mục đích
báo cừu, không chừng đệ đã không chi trì nổi.”
“Định Thư, đừng quá thương tâm. Trước hết vào phủ của ta trị thương, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi bái kiến phụ thân của ta!”