Chương 17: Thái Vân (Hạ)


Hắc nhân còn
chưa hồi đáp, một thanh niên cao lớn ở phía sau Tư Đồ Tinh đứng ra quát: “Y là Quan Thái kẻ phản bội của Đao cốc, để ta chỉnh lý y!”

Khung người của Quan Thái cũng rất cao lớn, nhưng tỏ ra hơi ốm yếu, sắc
mặt khô vàng, giống như ăn uống không tốt trong thời gian dài, mặt vuông mắt hổ, vẻ mặt trời không sợ đất không sợ, có điều hơi có phần chất
phác, thật thà nói: “Ba Mộc Đồ, ngươi với cha ngươi Ba Khắc Tinh mới là
phản đồ của Đao cốc, sư phụ ta Quan Thành Phong bị các ngươi hại chết,
ta đã chạy trốn ra ngoài, còn bị các ngươi truy sát, hôm nay ta tới đây
chỉ là đưa một bức thư cho Tiên Vu gia chủ, bởi vì sư phụ chỉ có một
minh hữu là Tiên Vu gia chủ… ta không phải đến đánh nhau đâu!”

Quan Thái nói chuyện không phải rất mạch lạc, nhưng ý cơ bản mọi người
nghe đều hiểu, mọi người đều ngầm hiểu gật gật đầu, biết được tại sao
Đao cốc vứt bỏ truyền thống mấy trăm năm, liên hợp với Vạn Lý Minh, té
ra xuất hiện kẻ phản bội.

Ba Mộc Đồ đại nộ, nói: “Đừng có nói bậy, ngươi vì ăn cắp tín vật Tụ
Dương đao của Đao cốc, đã giết môn chủ, cha ta đương nhiên tiếp nhận
chức vị môn chủ, thu hồi tín vật của bản môn, đó là lẽ dĩ nhiên, xem
đao!”

“Khoan đã!” Đây là Tiên Vu Dã nói. Tranh chấp vừa rồi thuộc về cá nhân
giữa Tư Đồ Tinh và Bành Nghĩa, lão có thể tránh phiền phức không ra mặt, nhưng vấn đề quan hệ đến danh dự của minh hữu và mình, sao có thể
nhường nhịn được nữa: “Tạm thời không nên động thủ vội, để ta xem hết
thư, rồi nói sau!”

“Không được!” Ba Mộc Đồ rất nóng tính, rút đao chặn đường Quan Thái, thân đao phát ra đao khí.

Đang lúc này, một tiếng uể oải buồn ngủ từ cửa hông sau đại sảnh vang
lên: “Buồn ngủ quá! Oa, nhiều người thế này, Yên nhi, thể diện cha nàng
thực lớn, oa, còn có mấy người quen nữa cơ! Ta đi chào hỏi cái!”

Đây là tiếng nói của ai vậy, Vương Nhạc Nhạc ấy mà! Từ lâu đã ở hậu sảnh nghe được đầu đuôi sự việc, từ miệng Tiên Vu Yên được biết, nhà Tư Đồ
này với Vạn Lý Minh quan hệ cực kỳ mật thiết, dựa vào nguyên tắc “Hận ốc cập ô”, nên cũng hận nhà Tư Đồ! Thấy trận náo nhiệt không thể dứt ra,
nhạc phụ tương lai sắp mất đi sĩ diện lớn, nếu không ra quấy rối một
phen, thì có lỗi với mình.

Tuy tiếng nói uể oải, nụ cười uể oải, nhưng nhất thân mặc quần áo võ sĩ
màu trắng, đai ngọc xanh màu nước biển, kết hợp với bộ mặt tuấn mỹ khác
thường, khí thế kinh người, khiến ánh mắt mọi người bị hấp dẫn dán trên
người hắn. Tiên Vu Yên sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành ở sau lưng bị
phong quang của hắn cướp hết, nhưng vẫn cứ cười dịu dàng chăm chú nhìn
Nhạc Nhạc, biểu tình “Thế nào chàng cũng là xuất sắc nhất!”

Người quen của hắn chẳng qua là mấy người Lạc vương phủ, bởi vậy hắn
không coi ai ra gì đi về phía Lạc San, cách rất xa đã kêu lớn: “San nhi, nàng cũng đến rồi, qua đây để ta ngắm nào!”

Lạc San không ngờ Nhạc Nhạc sẽ xuất hiện ở đây, mất tích mấy ngày, làm
cho nàng gầy đi rất nhiều, thấy Nhạc Nhạc đối với nàng như vậy ở trước
mặt mọi người, mừng thẹn lẫn lộn, tình ý càng nhiều, không lý gì tới
tiếng quát của Lạc Hà, chạy băng băng tới lao vào lòng Nhạc Nhạc, Nhạc
Nhạc ôm nàng, nhẹ nhàng quay một vòng, mềm giọng cười nói: “Mấy ngày
không gặp, San nhi gầy đi rất nhiều, càng trở nên xinh đẹp hơn nữa! Yên
nhi ở bên đó, đi qua tìm nàng nói chuyện, lát nữa ta lại kiếm nàng!”

“Hỡi ôi, mấy ngày nay tiểu muội không tìm được đại ca, khiến tiểu muội
sắp chết rồi, sao vừa chào hỏi đã không được gặp nữa! Tiểu muội cần đại
ca… nếu như không thấy được đại ca, một mình tiểu muội cũng không sống
được đâu!” Lạc San ở trong lòng Nhạc Nhạc, cũng không nén được tương tư
mấy ngày, khẽ khóc lóc.

Nhạc Nhạc xấu hổ trong lòng, không ngờ Lạc San si tình với mình như thế, vội vàng an ủi, nói: “Hảo San nhi, ca ca ra có tý việc, để Yên nhi giải thích cho tiểu muội, ở đây còn có người khác, không nên để người ta
nhìn thấy San nhi khóc, được không?”

Lạc San nước mắt vòng quanh, ngẩng đầu lướt nhìn xung quanh một lượt,
quả nhiên thấy đã có hơn ngàn người hiếu kỳ nhìn nàng rồi, nàng rất
ngượng, lau nước mắt, đi tới chỗ Nhạc Nhạc chỉ, gương mặt đỏ ửng bước
tới cạnh Tiên Vu Yên, nàng với Tiên Vu Yên đã biết nhau từ lâu, Tiên Vu
Yên kéo nàng đến bên cạnh, giúp nàng lau nước mắt, khẽ nói điều gì, Lạc
San đôi khi gật đầu, lúc thì kinh ngạc, lúc thì hiếu kỳ.

Nhạc Nhạc nhìn thấy Mộ Dung Khí, chỉ hướng về gã gật đầu, xem như là chào hỏi.

Nhạc Nhạc đi ngang qua Ba Mộc Đồ, đi thẳng tới chỗ Quan Thái, lớn tiếng
cười nói: “Quan Thái huynh, lâu lắm không gặp đấy! Đi, cùng ta vào trong uống mấy chén!”Vừa nói vừa nháy mắt với gã, sau đó truyền âm nói với
Quan Thái: “Ta là Vương Nhạc Nhạc, đi qua đây với ta, giao thư cho Tiên
Vu gia chủ!”

Tuy có phần chất phác, nhưng gã không ngu ngốc, thấy Nhạc Nhạc từ hậu
sảnh Tiên Vu thế gia đi ra, nhất định là người tín nhiệm của Tiên Vu thế gia, vừa nghe được lời truyền âm của hắn, lập tức cười thật thà nói:
“Đúng rồi, Vương huynh, phải uống mấy hũ mới được!”

Nhạc Nhạc kéo tay Quan Thái, từ từ đi đến gần Ba Mộc Đồ, Ba Mộc Đồ nào
để cho bọn hắn đi qua, nếu như đi qua rồi, Tiên Vu gia chủ xem xong thư, có thể thanh danh cha gã trên giang hồ sẽ xấu đi, gã thấy Nhạc Nhạc
dường như có vẻ không biết võ công, liền tập trung tất cả sát thế trên
người Quan Thái, nhưng gã tức khắc phát hiện không hay, bởi vì nhược
điểm trên người, giống như bị kiếm khí mãnh liệt chỉ vào, động cũng động không nổi, nếu như động rồi, kiếm khí ấy nhất định sẽ động một thành
trăm, toàn bộ công về phía gã.

Mọi người tại trường có thể không cảm thấy như vậy, chỉ thấy được Nhạc
Nhạc lắc lư lắc lư, ung dung tự nhiên kéo Quan Thái, còn Quan Thái nắm
chặt hữu thủ, chăm chú hết sức nhất cử nhất động của Ba Mộc Đồ, nhưng Ba Mộc Đồ lại không động tý nào, mồ hôi trên đầu to như hạt đậu, lăn xuống từng hạt, đã là mùa thu, nhưng quần áo lại đã bị thấm ướt.

Mô tả tuy lâu, nhưng cũng chỉ mấy giây đồng hồ, một bóng người vụt qua,
Nhạc Nhạc và Quan Thái đã vượt qua Ba Mộc Đồ, đi đến trước mặt Tiên Vu
Bộ.

Ba Mộc Đồ mệt lử một hồi, chống trường đao xuống đất, há hốc mồm thở hổn hển, giống như vừa mới đi chơi quỷ môn quan một chuyến, gã chưa đến nỗi kém cỏi như thế, nhưng gã đã xem nhẹ Nhạc Nhạc, nếu như đánh nhau thực
sự, gã đã là người chết rồi.

Tiên Vu Bộ tiếp lấy bức thư, bức thư dùng máu viết trên một tấm giấy
bản, trên thư viết: “Bộ huynh… ta bị sư đệ mưu hại, e rằng không còn
nhiều thời gian, đặc biệt thu đầy tớ đưa cơm làm đồ đệ, truyền cho gã
bản lĩnh đao pháp đắc ý của ta, còn có con gái của ta là Quan Đình, tuy
vào cửa nhà quyền quý, nhưng thế cục nhiễu nhương, nếu như ngày nào đó
gặp khó khăn, mong Bộ huynh niệm tình cũ, cứu trợ chúng nó!”

Tiên Vu Bộ sau khi xem xong, than dài một tiếng, lòng thầm nhủ “Thành
Phong huynh cứu ta một mạng, ta còn chưa đền ơn, việc nhỏ này sao ta có
thể thoái thác!” Lại cao giọng nói với mọi người: “Sự thực đã rõ, ta
cũng không nói nhiều nữa! Thác nhi, dẫn truyền nhân của Quan Thành Phong là Quan Thái đến hậu đường nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nhiều tân khách đã hiểu sự việc ra sao, đã công nhận Quan Thái là truyền nhân của Quan Thành Thái, phụ tử Ba Khắc Tinh nhất định là mưu sát
chưởng môn, bọn giết người diệt khẩu, chỉ trỏ Ba Mộc Đồ, tiếng thảo luận không ngớt vọng vào tai.

Tư Đồ Tinh cũng bị xấu mặt, vốn định lập uy, nào muốn rối loạn ầm ĩ thế
này, nhưng lực lượng Đao cốc không được phép coi thường, chỉ bực bội hừ
một tiếng: “Ba Mộc Đồ, còn không lùi lại!”

Lại lớn tiếng nói “Đây là chuyện riêng của Đao cốc, mọi người không cần
quan tâm quá, à, đây là Tiên Vu tiểu thư phải không? Quả nhiên mỹ lệ phi thường, tại hạ đương triều nhất phẩm tướng quân Tư Đồ Tinh, vô cùng
ngưỡng mộ mỹ mạo của tiểu thư, đặc biệt đến cầu hôn, không biết ý tiểu
thư thế nào!”

Tiên Vu Yên ban nãy ở hậu sảnh đã nghe lời cuồng vọng của gã, lại nghe
lần nữa, tỏ ra không quá tức giận, chỉ nhạt nhẽo nói: “Hết sức có lỗi,
tiểu nữ là một thảo dân, nhận không nổi hậu ái của nhất phẩm đại tướng
quân!”

Nàng nhấn mạnh chữ đại ấy, chọc đến mức Tư Đồ Tinh trong mắt nổi lên nộ
hỏa, nhưng lại không thể phát tác, bình tĩnh một lát mới nói: “Hô hô,
Tiên Vu tiểu thư thực biết nói đùa, nếu như là vì Tiên Vu tiểu thư, ta
thà rằng vứt bỏ quan chức, để bày tỏ lòng thành thật!”

Tiên Vu Yên cười nhạt, nói: “Tư Đồ đại nhân làm sao có thể vì một tiểu
nữ tử mà bỏ đi chức đại tướng quân, đại tướng quân đích xác là vinh hiển lắm! Vả lại, tiểu nữ trong lòng đã có nơi, không dám với cao!” Lúc nói, nàng đưa mắt nhìn về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cũng đang nhìn nàng, hai người đối mặt cười một tiếng, muôn vạn nhu tình, đều là ở trong mắt.

Người khác đối với loại nhu tình này tỏ ra vô cùng cảm khái, thực muốn
đi ngay về nhà kiếm vợ mình, hảo hảo ngắm một phen. Chưa cưới được vợ,
hận không thể lập tức kiếm ngay lão bà, ân ân ái ái triền miên cả đời.

Mộ Dung Khí biểu tình rất kỳ dị, nói không rõ là ca tụng, hay là cái gì khác.

Tư Đồ Tinh chua xót nhìn bọn họ, lại căm hận trừng Nhạc Nhạc, hy vọng có thể dọa lùi cái thứ không biết võ công này, nhưng Nhạc dường như không
cảm giác được ý hận của gã, vẫn cứ mỉm cười không biết mệt mỏi.

“Hứ, cho dù lòng tiểu thư đã có chỗ, nhưng chỉ cần vẫn chưa kết hôn, ta
vẫn còn có cơ hội tranh thủ, nhớ để cho ta một cơ hội thì được rồi,
không có việc nào mà Tư Đồ Tinh ta không thể làm được!” Tư Đồ Tinh vẫn
chưa hết hy vọng, hoặc là gã chưa từng thất bại, hoặc là gã cho rằng
nhất định có thể đánh bại được Nhạc Nhạc.

Vương Nhạc Nhạc thấy gã điên cuồng ngang ngược như vậy, lòng nảy ra ý
xấu, khóe miệng treo lên nụ cười uể oải, đi về phía Tư Đồ Tinh, không
phải mà là đi về phía cô nương áo lụa màu bên cạnh Tư Đồ Tinh.

Thái y cô nương vốn rất có hiếu kỳ với Nhạc Nhạc, từ lúc Nhạc Nhạc đi từ hậu sảnh ra, luôn luôn hấp dẫn mục quang của mọi người, gã phô ra vẻ
tuấn mỹ như thế, không chỉ là tuấn mỹ, còn có phong vận kỳ diệu trong
mắt hắn, khí chất kỳ dị trên người hắn, khiến người vừa nhìn thấy hắn đã sinh ra hảo cảm, mắt hắn hấp dẫn người ta nhất, như có vô hạn nhu tình, cơ thể hắn cũng kỳ diệu nhất, chăm chú nhìn một hồi, tim đã nhảy liên
tục… tâm hồn thiếu nữ đang suy nghĩ hỗn loạn, lại thấy hắn hơi cười tiến về phía mình, hắn… đang cười với ta chăng! Ta phải làm sao, làm sao
đây? Tim nhảy càng kịch liệt, gương mặt xinh đẹp hơi chuyển sang đỏ,
khóe miệng không kiềm chế được cười lên, mắt hắn đẹp quá… như có một
chùm sáng bên trong.

Nhạc Nhạc vốn muốn trả miếng bằng cách trêu chọc nữ tử bên cạnh Tư Đồ
Tinh một tý, chọn đi chọn lại, chỉ có thái y cô nương này hợp với tâm ý
mình nhất, khẽ cười, cặp mắt câu người, đã rót đủ Ngự nữ chân khí, chân
khí có thể khiến nữ nhân mất phương hướng nhất, có chùm sáng mềm mại,
chiếu vào trong mắt thái y cô nương.

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #17