Chương 1: Diễm Ngộ


Phong Nguyệt quốc, năm mươi năm trước sau khi xảy ra việc loạn lạc Thương thị, nội loạn không ngừng, làm cho Thương thị bị tru di cửu tộc. Trước kia Thương thị là một đại gia tộc ở Phong Nguyệt quốc,
giờ đã bị tru diệt hết.

Trận chiến tranh giành ngôi vị xảy ra 3 năm trước càng làm cho tình hình loạn càng thêm loạn. Cuối cùng cục diện được khẳng định bởi thắng lợi
của Tư Đồ thế gia, một hoàng mạch mới. Họ đã đưa vị hoàng tử trẻ tuổi,
đứa con hoang của vị hoàng phi xuất thân từ chốn nhân gian lên chấp
chính, lấy niên hiệu là Thuận Thiên, nhưng vị hoàng đế mười ba tuổi này
không thể độc chính. Theo luật của Phong Nguyệt Quốc, người đủ mười sáu
tuổi mới được coi là thành niên, có quyền dự vào việc lớn trong tộc.

Tư Đồ Nghiệp tự phong “Nhiếp Chính Vương”, can thiệp chuyện triều chính. Tuy không công khai tạo phản, nhưng mưu đồ của hắn thì ai cũng biết.
Triều thần dù bất mãn nhưng chỉ biết hận chứ không dám nói ra.

Sau cuộc chiến loạn làm hao binh tổn tướng thì thiên hạ tạm bình ổn. Giờ đang là lúc cần tìm văn nhân để xây dựng lại quốc gia. Thuận Thiên năm
thứ 3, triều đình mở lại kỳ thi khoa để tuyển nhân tài, người tham gia
nườm nượp như trẩy hội.

********

Ánh trăng non treo lơ lửng, chỉ còn cách Lạc Thành khoảng ba dặm nhưng
Vương Nhạc Nhạc đã buồn ngủ díp cả mắt. Tuy nhiên, hai chân hắn vẫn phải bước tiếp không ngừng. Khuôn mặt non choẹt, búng ra sữa trông rất tuấn
tú của hắn giờ trông khá mỏi mệt. Tuy nhiên, khóe miệng thỉnh thoảng
treo một nụ cười khinh ngạo, phớt đời. Nếu có ai đó trông thấy hắn lúc
này, chắc chắn sẽ phải nhảy chồm lên mà hét: “Người đâu mà xinh thế!”.

Thực ra đã lâu rồi hắn không còn là con nít nữa. Hắn đã mười sáu tuổi
rồi còn gì, người cao đến một mét bẩy lăm, không vạm vỡ nhưng cường
tráng, trông thật tuấn tú với bộ áo màu xanh nhạt, cùng với một túi đựng đầy sách đeo sau lưng. Trong đó ngoài bút mực ra còn có mấy cuốn cấm
thư quý hiếm ví dụ như “Minh Nguyệt Các Đích Nữ Nhân”, “Cung Đình Bí
Sử”, “Tiểu Đào Hồng Tự Truyện”.

“Mẹ kiếp, lũ trộm ngựa đáng chết, hại ta phải lết bộ hơn hai trăm dặm
như thế này. Chúng bây mà để ta bắt được thì biết mùi ‘Cực lạc tán’,
hehe! Mặc kệ nó là nam hay nữ, cứ trói vào gốc cây, ép mỗi đứa uống một
viên, à không, hai viên, khà khà! Cho tụi bây sống không được, chết
không xong. Nếu không kịp giao hợp thì chắc chắn sẽ nổ tung huyết mạch
mà chết. Từng ngụm máu đỏ sẽ phun ra giữa đường, từng đám... từng đám!
Cảnh tượng này đã lắm đây! Khà Khà!”.

Không ai ngờ rằng, đằng sau vẻ mặt non trẻ và anh tuấn đó lại là những suy nghĩ độc ác như vậy.

Gió đêm vi vu giữa những hàng cây trong bóng tối, thổi tung quần áo và
mái tóc dài, hắn đột nhiên mở to mắt. Đôi mắt sáng rỡ một cách mê người
nhưng lại láo liên nhìn qua nhìn lại. Trong bóng tối dày đặc, không thấy ai, hắn vội vã chạy đến một gốc cây to bên lề đường. Sau đó là tiếng
nước lách tách liên hồi cùng tiếng huýt sáo cùng lúc phát ra sau rặng
cây. Vương Nhạc Nhạc thở phào thoải mái: “Đã quá!”.

Chỉnh trang lại xiêm y, hắn vươn người qua lại, vẻ mệt mỏi như đã tiêu
biến hoàn toàn, chỉ còn nụ cười lười nhác vẫn thường trực trên môi.

“Í cà?” Hắn nghe có tiếng người truyền từ trong rừng sâu ra, tính tò mò khiến hắn từ từ lần đến nơi phát xuất âm thanh.

********

“Ha ha! Con mẹ nó may quá, chưa đến Lạc thành đã bắt được con nhỏ đẹp như thế này! Nhị đệ, cái này để ta thử trước nghen!”

“Đại ca, huynh vô lý thật! Lần nào cũng là huynh giành trước, lần này để cho đệ “uống” nước nhất, cô nương này vẫn còn là xử nữ, làm ả một lần,
nhất định khoái lạc mười năm, đệ nhận ra mà.”

Vương Nhạc Nhạc đến gần, cách bọn chúng không quá năm trượng, trăng non
mờ ảo nhưng vẫn chiếu sáng xuyên qua rừng cây, hiện rõ hình ảnh của bọn
chúng. Hai tên đang nói chuyện khoảng hơn ba mươi tuổi, đầu dơi mắt
chuột, sắc mặt vàng vọt, thân cao khoảng một mét năm mươi sáu, lại còn
gù lưng.

Phía sau bọn chúng là một nữ tử mặc hắc y, tóc đen rối bù, nhìn không rõ gương mặt, nhưng thân hình dài đẹp nõn nà, đường cong hiện rõ. Bộ quần
áo đen đó có dính máu đen, y sam rách rưới, lộ ra phân nửa bụng, da thịt trắng như tuyết, miệng không ngừng rên rỉ, như khóc như than, không
ngừng uốn éo trên mặt đất. Vương Nhạc Nhạc biết rõ đây là triệu chứng
của việc bị trúng phải xuân dược, ngoài ra trên người nàng đó còn có nội thương nghiêm trọng.

Hắn thầm chửi “Mẹ nó, cùng đức tính với lão quỷ nhà ta, có gì mà tốt
chứ, nếu không làm dâm tặc hái hoa, lão quỷ đó sao thân tàn ma dại như
bây giờ. Nhưng về phương diện hái hoa mà nói, lão đã nghiên cứu chế ra
không ít xuân dược hại người, nếu không phải dương căn bị người ta cắt
mất, không biết bao nhiêu mỹ nữ đã bị lão hại rồi.”

Hán tử ở ngoài nói: “Lân Sơn Tam Thử chúng ta sống với nhau đến giờ
không phải dễ. Ai da, ta thân làm đại ca hôm nay đành nhường cho đệ vậy, mau hành sự đi, con nhỏ đó chịu hết nổi rồi, cái thứ ‘Hắc Dạ Hoa Vương
Hợp Hoan tán’ này quả là danh bất hư truyền.”

Tên còn lại mừng rỡ, đáp: “Ha ha, đa tạ đại ca, tiểu đệ nhất định không quên ân tình của đại ca.”

“Hợp Hoan tán? Hắc Dạ Hoa Vương?” Vương Nhạc Nhạc bắt đầu ưu phiền: “Cái danh xưng Hắc Dạ Hoa Vương của lão quỷ quả là có danh khí, như lão từng nói qua xuân dược sử dụng trong giang hồ tám phần mười là do lão nghiên cứu chế tác ra, bất quá ‘Hợp Hoan tán’ của lão vẫn còn thua xa lắc ‘Cực Lạc tán’ của ta.”

Ở giữa tràng đột nhiên sinh biến cố, lão nhị vừa định nhào về phía nữ
nhân thì đã bị điểm huyệt đạo, bèn tức giận quát: “Đại ca, huynh có ý gì đây?”

“Ý gì à? Dám tranh với lão tử sao, ngươi không muốn sống rồi, ngươi
không biết lão tam vì sao mà chết sao? Ha ha, không sai, cũng giống như
hôm nay vậy, dám tranh trước sau với ta! Làm sao mà có thể nhường một nữ nhân xinh đẹp như thế này chứ? He he...”

Bàn tay cứng như sắt của Lão đại nắm chặt lấy cổ của hắn, bộc lộ biểu
tình hoài niệm, nói: “Sát lão tam là vì Lưỡng Hà bang bang chủ phu nhân, bất quá nữ nhân đó không bằng một phần mười nữ nhân ngày hôm nay, do đó ngươi phải chết!”

Lão nhị đột nhiên cảm nhận hồn thân phát lãnh, giống như bị độc xà xiết
cổ vậy, nhãn châu lồi ra ngoài, sức lực từ từ tiêu thất cùng những giờ
phút cuối cùng của tính mệnh. Lão đại cười âm lãnh một tiếng, gia tăng
sức lực của cánh tay, bóp vỡ vụn yết hầu hắn. Lân Sơn lão nhị giờ giống
như bùn, mềm oặt trên cỏ, chết không nhắm mắt, kết thúc cuộc đời ngắn
ngủi nhưng đầy tội ác.

Vương Nhạc Nhạc đột nhiên muốn thiếu nữ trên mặt đất, tò mò muốn biết mỹ nhân này đẹp đến cỡ nào mà có thể khiến cho huynh đệ bọn họ thủ túc
tương tàn.

Hán tử đó tâm tình cực sướng, cuối cùng thì không còn ai tranh giành nữ
nhân đang nằm đó với gã nữa, gã có thể an tâm hưởng thụ rồi. Hắn đắc ý
cười lớn, cởi bỏ quần áo, để lộ thân người đầy xương gớm ghiếc, chiếc
lưng gù hiện ra rõ ràng. Vừa chuyển thân, đột nhiên phát hiện một thư
sinh có gương mặt tuấn mỹ, diện một bộ áo xanh lam, mang sau lưng một
túi sách nhỏ, vừa cười vừa bước đến gần hắn.

Vị thiếu niên đó có bộ dạng rất khả ái, tuấn tú, có gì đó phiêu dật, nhưng có vẻ không phải là người biết võ công.

Nhưng tại vì sao hán tử đó lại cảm thấy sợ hãi? Gã nghĩ không thông,
nhìn nụ cười trên khuôn mặt của thiếu niên, một kẻ hung bạo như hắn cũng không thể nổi cơn thịnh nộ, đột nhiên muốn cười trả lễ người thiếu niên đó. Lễ mạo? Cười mỉm? Trời hỡi, một người giết người không ghê tay như
lão đại của Lân Sơn Tam Thử sao lại muốn đáp lễ, mỉm cười chứ? Nghĩ
không thông thì thôi, dù sao thì hắn cũng cười mất rồi. Tuy nụ cười rất
khó coi, thậm chí như nhát người ta, nó cũng là một nụ cười. Hàm răng
nhọn hoắt, vàng khè lộ ra dưới ánh trăng làm cho Vương Nhạc Nhạc khẽ
nhăn mày, thầm than: “Cười gì mà xấu thế!”

Nhạc Nhạc rảo bước về phía hắn, năm bước, bốn bước, rồi ba bước… hán tử
bất ngờ thét lên, vội lui lại hai trượng, thở hào hển như trâu, gầm gừ
tự bảo mình “Người này cổ quái thật, rõ ràng là hắn không hề biết võ
công, nhưng sao lại có thể đến gần ta một cách vô thanh vô tức như vậy?
Quả là tà đạo!”. Gã kinh khủng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, hỏi: “Ngươi,
ngươi là ai?”

Nhạc Nhạc bất mãn nhìn dáng vẻ của hán tử thầm nghĩ: “Quả nhiên là tên
hái hoa tặc chuyên nghiệp, khinh công không tệ, nhưng làm gì mà hãi hùng vậy, bộ nghĩ rằng ta muốn cưỡng bức ngươi sao?”.

Nhạc Nhạc không thèm chú ý đến gã nữa, tập trung quan sát vị hắc y thiếu nữ nằm trên đất, thấy nàng mày ngài như liễu rủ, đôi mắt có hàng mi rõ
ràng, cong vút, sắc sảo hấp dẫn vô cùng. Do trúng phải xuân dược nên ánh mắt nàng tràn trề dục vọng. Chiếc mũi nhỏ xinh thanh tú thở ra từng làn hương nhẹ. Đôi môi đỏ hồng mấp máy khêu gợi dục tính, hàm răng cắn nhẹ. Bàn tay trắng như ngọc luồn vào mái tóc xõa dài tán loạn, trông càng
thêm dâm mỹ phong tình. Cổ nàng lộ ra làn da trắng muốt như băng tuyết,
dụ hoặc không thể hình dung. Ngực nàng nhấp nhô theo nhịp thở dồn dập,
mông tròn eo nhỏ làm động lòng người, thân người dài đẹp, áo ngoài vốn
đã bị nàng vò bứt rơi mất lộ ra vùng ngực trắng hồng, tinh tế đẹp đẽ ...

Vì sao lại xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần như vậy ở đây?
Nhạc Nhạc không khỏi nuốt nước bọt thèm thuồng, nhìn thấy nàng thở rất
gấp, mặt lại đỏ bừng, cộng thêm nội thương trầm trọng nếu không kịp
“giải cứu” thì chỉ sợ là sẽ tổn hại đến tâm thần, khiến một thiếu nữ
thiên kiều bá mị trở thành kẻ loạn trí thì quả thật là đáng tiếc.

Hán tử đó thấy Nhạc Nhạc không thèm lý đến mình, lửa giận liền bốc cao
ba trượng, sự giận dữ lấn át cả nỗi sợ, quát lớn: “Tiểu tặc thối, còn
không mau cút, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không có đất mà chôn!”.

Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn hắn, lầu bầu nói: “Ấy, cái khẩu thần công này
sao mà nổ lắm lời thế, từ lúc xuất hiện đến giờ ta có nói lời nào đâu,
sao lão cứ giành hết chỗ của ta thế!”

Thanh âm đáp lại như từ trong lòng đất phát ra, cười xòa đáp: “Vặt sạch
lông hắn đi, cũng đâu có sao đâu mà! Ài, đến lúc đó thì thế giới này
thanh tĩnh yên lành rồi!”

Nhạc Nhạc đành phải gật gật đầu, thốt: “Ài, đành phải tự mình ra tay mất rồi!”

Hán tử thấy Nhạc Nhạc lầu bầu tự nói với chính mình, không hề để hắn vào mắt, bèn tức điên cả người, mặc kệ đông tây nam bắc, hét lớn một tiếng, cử chưởng đánh tới. Nhạc Nhạc bỏ hòm sách xuống đất, nhặt lấy một nhánh cây ở bên cạnh, đón đòn đang đánh tới. Hán tử đó lập tức biến chưởng
thành quyền, phát ra một đoàn hắc phong. Quyền phong màu đen kèm theo
mùi tanh tưởi phát ra tiếng “suy” một cái đã lao thẳng đến giữa ngực của Nhạc Nhạc. Không khí xung quanh liền chấn động.

Nhạc Nhạc than thầm: “Hắc Phong quyền quả là lợi hại! Nếu để hắn đánh
trúng, nhất định toàn thân sẽ biến thành con chuột đen thui thối rùm!
Lân Sơn Tam Thử quả thật có chút danh tiếng.”

Hán tử đánh ra một quyền, lòng thầm đắc ý, nghĩ bụng: “Bằng một pho Hắc
Phong quyền pháp đã tung hoành trên giang hồ hai mươi năm nay của ta,
xem tên thư sinh yếu đuối như ngươi cự lại như thế nào. Chỉ tiếc cho một tên nam tử đẹp đẽ thế này! Nhưng vì vị mỹ nữ nằm trên mặt đất kia, cho
dù là ông già ta có đến ta cũng giết chứ không nể mặt.”

Quyền này hắn vận tới mười thành công lực, một đi không quay lại, đánh
là dứt điểm. Hắn không ngờ mắt mình tự nhiên hoa lên, lam y tiểu tử đang đứng sờ sờ trước mắt hắn đột nhiên biến mất, tiếng cười đắc ý của y đột nhiên vang lên từ phía sau lưng: “Quyền hay, nhưng chậm quá!” Lời của
Nhạc Nhạc rất dễ nghe, nhưng trong lòng gã thì không ngừng rủa xả “Con
mẹ nó, đời này là cái quỷ gì thế? Lão tử chưa từng chánh thức động thủ
với ai bao giờ mà đã gặp phải độc chưởng này rồi!”

Đòn đánh vừa rồi của hán tử tuy không thành công, nhưng kinh nghiệm
chiến đấu lâu năm đã khiến hắn nhanh chóng quyết đoán, quát lên một
tiếng, xoay nhanh người, toàn lực triển khai Hắc Phong quyền. Nhưng Nhạc Nhạc dưới quyền phong của y lại giống như con hồ điệp màu xanh lam,
tung bay múa lượn giữa những đợt mưa gió cuồn cuộn. “Giữa vạn cánh hoa
rơi, một phiến lá không chạm” chính là “Hoa Gian Vũ Bộ” thân pháp. Hán
tử xấu xí càng đánh càng kinh hãi, bộ pháp quỷ gì mà cao minh thế này?
Điều này khiến hắn quyết tâm trừ khử Lam y tiểu tử.

Nhạc Nhạc thấy quyền pháp của hắn rất khẩn mật, không thể không dùng
cành cây làm kiếm, xử ngay ra một bộ kiếm pháp duy nhất mà gã đã học
được tên gọi “Loạn Hoa Trảm”. Sau khi học xong kiếm pháp này, lão quỷ có nói qua, trong tương lai khi lăn lộn trong giang hồ, nếu không gặp phải lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được sử dụng kiếm pháp này. Đó là vì đây là kiếm pháp làm chiêu bài của lão, chỉ cần người có kiến thức nhìn qua thì sẽ biết ngay xuất xứ của nó.

Sợ người ta nhận ra, chính là vì lão quỷ chính là “Hắc Dạ Hoa Vương” Hoa Thiết Thương, hai mươi năm trước chính là tên hái hoa tặc lừng danh
trên giang hồ, đứng đầu “Dâm tặc bảng”.

“Tiệm hoa loạn dục mê nhân nhãn”, nhánh cây nhỏ nhoi trên tay bất ngờ
hóa thành ngàn vạn huyễn ảnh, tựa như hoa rơi sương phủ, thanh thoát như nước, cuồng loạn như hoa, dày đặc như sương vụ. Công thế của hán tử
còng lưng do đó cũng chậm hẳn lại, kinh hãi thét lên “Loạn Hoa Trảm?”

Nhạc Nhạc khổ sở mắng “Lão quỷ chết toi, cái này quả là không gạt ta,
mới vừa xuất hai đường kiếm, đã bị người ta nhận ra rồi!”. Hắn “hừ hừ”
không lí gì đến hán tử lưng còng kia, kiếm trong tay càng lúc càng khẩn
mật và mỹ lệ.

“Loạn Hoa Trảm” tổng cộng có chín thức, mỗi thức gồm chín chiêu, chín
lần chín tám mươi mốt chiêu, cương nhu đều có đủ, lúc thi triển đẹp mắt
như dáng thu, hoa lệ dị thường. Năm xưa, Hoa Thiết Thương sau khi dựa
vào kiếm pháp nguyên bản của “Hoa Cốc phái” để sáng tác ra “Loạn Hoa
Trảm”, thì mỗi bộ vị đều truy cầu ảo ảnh, ưu mỹ mà quên đi mục đích
chính của kiếm pháp chính là dùng để giết địch. Do đó, dù kiếm pháp đáng được kiệt vào hạng nhất, lại rơi vào loại hai. Nhưng năm xưa lão ta
chính vì dùng thứ kiếm pháp này mà làm mê mẩn biết bao thiếu nữ giang
hồ. Người nào từng nhìn qua kiếm pháp này thì đều không thể quên được.

“Hoa bất túy nhân nhân tự túy - Hoa không say mà người đã tự say” kiếm
ảnh lúc chậm lúc nhanh, như ảo như thật, hán tử gù dường như đang bị
say, bộ pháp đại loạn, song quyền không còn biết đánh vào chỗ nào nữa.
Mắt hắn chập chờn nhìn nhánh cây, nó bất giác đến rất gần, hiện lên rõ
ràng, có thể thấy rõ từng dấu vết. Nguyên nhánh cây này được múa lên
biến thành mỹ lệ như vậy, hắn tử không thể nào ngờ. Hắn từ từ tiếp nhận
nhánh cây đâm lút vào mi tâm, nhìn lại một lần nữa ở cự li thật gần vẻ
tuyệt mỹ của nó… để rồi, nó trở thành ý thức cuối đời của hắn!

Nhạc Nhạc hít một hơi thật sâu, vuốt mồ hôi trán, chửi um lên: “Cái tên
quỷ cứng đầu sống dai này, phải dùng biết bao là chiêu thức thế này. Lão quỷ già nói không sai, Loạn Hoa Trảm đúng là thứ kiếm pháp nhị lưu, đem đối phó với một tên ngốc hạng hai thế này mà phải dùng quá nhiều chiêu, nếu bộ pháp của ta không học thành rồi thì đã sớm chết nhăn răng dưới
độc quyền của hắn rồi. Càng nghĩ càng nhớ lão quỷ, lần này đi thi xong
phải mau về, giang hồ quả là hung hiểm! Nếu không thì lão quỷ sao bị cắt mất ‘tiểu đệ đệ’ như vậy? Chân thì bị mất một cái, mặt thì bị hủy dung
nhan, ài, thật là khổ cho lão quỷ già của ta!”

Bất quá hắn chửi mà quên mất rằng cái bộ pháp “học được” đó của hắn cũng chính là do “lão quỷ” dạy mà thôi !

********

Thiếu nữ đang nằm trên mặt đất chợt phát ra tiếng rên rỉ câu hồn hút
phách lôi kéo gã khỏi muôn trùng chửi bới lảm nhảm. Cái yếm nhũ của nàng đã bị vứt bỏ, lộ ra bầu ngực tròn trắng vút cao như núi, cười ngạo thế
nhân, trên tòa ngọc phong đó có đính hạt trân châu làm say lòng người.

Nhạc Nhạc ôm trọn vị thiếu nữ mềm mịn vào lòng, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, để ta giải độc cho nàng nhé?

Hử? Không hồi đáp à? Không hồi đáp có nghĩa là mặc nhận. Mặc nhận thì
tức là đáp ứng, vậy tốt rồi, ta sẽ thể hiện phong phạm của hiệp giả,
nhưng giải độc liệu thương mà không … giải y thì không được rồi! Ái chà… da dẻ mịn láng trắng trẻo thế này, lại … thơm quá nữa !”

Thật đúng là vô sỉ, đê tiện ! Con người ta trúng phải xuân dược, thần trí không thông thế này, còn biết gì mà nói nữa ?

Thiếu nữ bị Nhạc Nhạc ôm vào lòng, giống như kẻ đang ngộp nước vớ được
khúc cây to, cơ thể nóng ran, sực nức mùi hương, liền như con rắn quấn
chặt lấy hắn. Mùi hương trinh nữ không ngừng tỏa ra tấn công vào khứu
giác của hắn, chân khí bên trong cơ thể của Nhạc Nhạc bắt đầu vượt khỏi
tầm không chế, cả người hắn nóng ran. Hắn thủ thỉ “Ngoan nào, ngoan đi
cưng … đây là dạng nữ nhân nào thế, tại sao ‘Ngự Nữ Tâm Kinh’ trong cơ
thể ta lại đột nhiên không chịu sự khống chế của mình nữa, tự động vận
khí thế này, không biết chân khí trong nội thể của mình có biết phát
hiện ra mùi vị của cực phẩm mỹ nhân không nữa?”

Nhạc Nhạc động tình hôn ngấu nghiến lên đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn của
thiếu nữ, cuốn lưỡi đượm hương quyện chặt vào nhau, tả thủ sớm đã không
yên phận xoa nhẹ thân thể nàng. Hắn hít hà một tiếng, lột bỏ y phục của
mình, cong người xốc tới…

Không biết đã trải qua bao lâu, Nhạc Nhạc vẫn rong ruổi trên cơ thể kiều diễm của nàng, khi khoái lạc điên cuồng sắp đến cực điểm, thì vận
chuyển “Ngự Nữ Tâm Kinh” tạm ngừng lại một chút, đưa luồng khí lưu ấm áp từ Dũng Tuyền đi qua ngọc hành, theo đường lối vận công của “Ngự Nữ Tâm Kinh” mà cố gắng khống chế cho vận chuyển cực nhanh một vòng, sau đó
lại cho từ ngọc hành trở về “Dũng đạo”.

Lúc này cả Nhạc Nhạc và nữ nhân đều nhắm tịt mắt, nếu có người nhìn thấy họ thì nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên vì toàn thân hai người họ đang
phát ra luồng sáng nhẹ óng ánh, huyết quản trong thể nội lúc ẩn lúc
hiện. Cuối cùng, một cổ khí lưu ấm áp kỳ dị quay trở lại cơ thể của Nhạc Nhạc, xông thẳng vào đan điền, rồi từ đan điền hướng thẳng vào tâm
tạng. Huyết quản, kinh mạch ở gần tâm tạng lúc này như được gia cố hơn
hàng vạn lần, màu sắc của tâm tạng chuyển dần từ màu đỏ nguyên gốc sang
ánh kim sắc nhè nhẹ.

Đây là điềm báo Ngự nữ tâm kinh đã tiến nhập vào tầng thứ năm với tiêu chí là “Hoa Chú Kim Tâm”.

Nhạc Nhạc từ từ mở mắt, trong mắt phóng ra một đạo kim quang. Lát sau,
hắn dần khôi phục lại vẻ bình thường, khẽ đưa mắt ngắm nhìn mỹ nữ dưới
thân đang chuyển động hoan nhiệt, có thể nhìn rõ từng sợi tơ đứng dựng
cả lên. Hắn thử nhìn lên một cây nhỏ cách đó mười trượng, thấy rõ một
con trúc diệp thanh xà dài sáu thốn đang lò dò bò trên cây. Nhạc Nhạc
biết rằng công lực của mình đã thăng cấp thêm một tầng, trong lòng cảm
thấy vô cùng cao hứng, động tác càng điên cuồng hơn. Cuối cùng, nữ nhân
đó run lên bần bật một hồi, rồi mãn nguyện ngất đi.

Nhạc Nhạc ôm lấy mỹ nữ trong lòng, đầu óc vẫn còn nhảy múa loạn xạ.
Khuôn mặt mê người của nàng quả thật là một tuyệt tác, lại thêm vẻ kiều
mị của nữ nhân mới vừa sơ qua tính giao, làm cho hắn nhột nhạt không
yên. Có điều, khi nhìn thấy hạ bộ sưng đỏ của nàng, lại thêm vài giọt
máu còn đọng lại, đành cố gắng ức chế nội tâm đang dâng trào.

Không biết nữ nhân này khi tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào? Bây giờ nên trốn đi, hay ở lại giải thích rõ ràng với nàng? Vương Nhạc Nhạc đắn đo
không biết làm sao cả.

Ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng non trên trời, Nhạc Nhạc thầm nghĩ : “Nếu
mây che ngược phía này của mặt trăng thì ta sẽ… vọt, còn không thì ta sẽ ở lại!” Kết quả cuối cùng là, vị anh hùng cứu mỹ nhân của chúng ta ôm
lấy ngọc thể trắng bạch như tuyết ngơ ngẩn nhìn vầng trăng…

********

Ba năm qua Chung Nhược Tuyết không hề rời khỏi Thiên Nhai Giác. Vừa mới
ra được ba ngày, thì đã bị hai vị hộ pháp Tôn Hổ và Trương Dương của Vạn Lý Minh cùng hàng chục bang chúng liên thủ phục kích. Sau khi trúng
phải một chưởng Hỏa Diệm, nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây của Vạn Lý Minh.

Nhưng tránh chuối nào ngờ đạp phân, khi gặp phải hai tên ham hố mỹ sắc
trong Lân Sơn tam thử, nội thương của nànng bắt đầu phát tác, không thể
nào phản kháng, chỉ còn biết trơ mắt nhìn bọn chúng uy hiếp uống Hợp
Hoan tán. Nàng lúc đó đương nhiên là muốn cắn lưỡi tự vẫn, nhưng sức lực đâu còn chút nào nữa.

Lúc nàng tỉnh lại, cảm giác toàn thân mình không một mảnh vải che thân,
lại bị người ta ôm chặt, trên bờ mông tròn trịa phong nhuận còn có một
bàn tay không biết yên phận, hai tay nàng cũng đang ôm chặt lấy eo của
nam nhân đó. Người này có mùi thật thơm, chỉ muốn được gã ôm mãi thế
này. Chung Nhược Tuyết bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình, không ngờ
tự hào xưng là “Băng tuyết ma nữ” Chung Nhược Tuyết mà lại có ý nghĩ bất kham này sao!

Nàng đột nhiên nhớ lại tình cảnh trước khi mê đi bị hai tên hán tử xấu
già ép uống xuân dược, không biết đây có phải là một trong hai gã đó
không? Nàng lập tức toát mồ hôi lạnh cả toàn thân, bật người phóng dậy,
dùng thủ pháp khoái tốc điểm trụ huyệt đạo của đối phương.

Chung Nhược Tuyết đột nhiên ngẩn người, má khẽ ửng hồng, hô hấp trở nên
dồn dập… Một nam tử anh tuấn quá! Một đôi mắt tinh anh mê người, đang
ngẩng nhìn ánh trăng mờ, miệng mỉm nụ cười đắc ý ngạo đời. Do huyệt đạo
đã bị chế trụ, nên y giờ giống như một bức tượng kim đồng, gió phớt nhẹ
bay, vẻ mặt phát ra nét linh động nhẹ nhàng. Vừa rời khỏi vòng tay ấm áp của y, nàng đột nhiên phát giác gió khuya se lạnh, hoảng hồn tóm lấy
xiêm y còn vương vãi trên đất.

Trong suốt thời gian mặc quần áo, ánh mắt của nàng không hề rời khỏi Nhạc Nhạc.

Mặc quần áo xong, Chung Nhược Tuyết từ hoảng loạn dần lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy hai thi thể quen thuộc ở phía xa, chính là hai hán tử ép nàng uống Hợp Hoan tán. Trong cơn thịnh nộ, nàng vận hết mười thành công
lực, nhiệt khí trong phạm vi hơn trượng lập tức hạ xuống hàng chục độ,
những chiếc lá vàng khô rời khỏi thân cây tung bay theo gió. Trong làn
lá khô tung bay, còn có một đóa hoa tuyết, cánh hoa tỏa ra hàn khí bạch
sắc, từ thân ảnh hắc sắc tuyệt mỹ của nàng phóng ra. Một đám bạch vụ
băng lãnh mang theo luồng khí âm hàn cực lạnh phóng đến tử thi, khiến
thi thể vàng nhợt của chúng biến thành trắng xóa và đông cứng. Đôi mắt
của Chung Nhược Tuyết ngời sáng, khẽ phất nhẹ tay, hai cổ thi thể đột
nhiên nổ tung, cả xương thịt đều nát bét, mỗi mảnh không còn đến tám
lạng, văng tán loạn trên cây rừng như những mảnh băng.

Chung Nhược Tuyết nhìn thừ cả người, dường như ngay cả nàng cũng không
tin hiệu quả tinh mỹ như vậy: “Ai da! Công lực của ta luyện tới cảnh
giới Tuyết Vũ Phân Phi từ khi nào vậy? Gia gia có nói cho dù thiên tư
của ta cực cao, nhưng cũng phải đến năm bốn chục tuổi mới có thể tu
luyện được đến cảnh giới này” Nàng vừa mừng vừa nghi hoặc, chạy về phía
Nhạc Nhạc.

Vừa chạy được hai bước, nàng bất giác cảm thấy hạ thể đau rát, nhất định là do tên tiểu dâm tặc này. Hừ! Vừa nghĩ nàng vừa tức giận gầm gừ.
Nhưng có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không phát giác, vào giây phút
này, nàng đang tràn đầy tiếu ý.

Nhạc Nhạc vừa phát giác mỹ nhân trong tay đã tỉnh dậy, liền sau đó cơ
thể đã không thể cử động được, rồi lại cảm thấy người rất lạnh. Tuy
nhiên, thứ lạnh hơn vẫn là lòng hắn, bởi vì nhìn thấy cảnh Chung Nhược
Tuyết xử lý thi thể hai tên kia, xương thịt tan nát, băng đá như mưa.
Hiện giờ gã ớn lạnh đến nỗi thở cũng không nổi, bởi vì nàng đang đến gần gã, trên mặt còn mang theo nụ cười tàn ác

Vương Nhạc Nhạc thầm thở dài: “Ài ! Công nhận đều là lỗi của mặt trăng cả !”

Hắn hối hận vì đã đem mặt trăng ra mà đánh cuộc. Kỳ thật mặt trăng chỉ
bị hắn ép đánh cuộc thôi, chứ ai lại để hắn nhìn mòn vẹt cả mặt ra như
thế?!

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #1