Kim Quan Ngọc Tỏa Nhị Thập Tứ Quyết


Người đăng: ☯༺Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên༻☯

Ba chữ kim sắc cổ thần triện văn hoàn mỹ dung hợp cùng Tiếu Vô Thường, toàn
thân trẻ sơ sinh vốn như vạn cổ bạch ngọc thánh khiết cao quý, giờ đây lại phủ
lên một tầng như có như không Tiên Hoàng Chi Khí, uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Tiên Hoàng Chi Khí nhanh chóng dung nhập vào thần thức của Tiếu Vô Thường,
ngưng tụ thành một cái lệnh bài kim sắc, trên khắc bốn chữ: Vung Kiếm Chiến
Thiên!

Các thánh nhân tại đây, ngoại trừ ba vị ngoại lai thánh nhân đều hiểu ý nghĩa
của đạo ý chí đó. Nó là miễn tử kim bài thực tế nhất, chỉ cần Tiếu Vô Thường
gặp bất cứ tổn thương gì, thương sinh đều phải đối diện Tiên Hoàng lửa giận,
vạn giới hôi phi yên diệt, chỉ là chớp mắt!

Khi Tiếu Hồng Trần, Tiếu Ngạo Hàn, Tiếu Thần Phong ra đời, đều được ban tặng
một đạo ý chí kim lệnh. Nhìn thấy cử động của Tiếu Thiên Chiến bọn họ cũng
không nghi hoặc, nhưng lần trước đặt tên cho Tiếu Khuynh Quốc, Tiếu Khuynh
Thành cũng không xuất hiện lão tổ cải danh tự, chờ sau khi đặt tên rồi thì hai
đạo ý chí kim lệnh tự động xuất hiện, dung nhập vào thần thức của hai vị Tiếu
gia minh châu.

Cái vấn đề này nằm trong đầu Tiếu Hồng Trần cùng Đông Phương Tung Hoành, khó
mà giải thích. Hai lão thông gia này chờ ánh sáng hoàng sắc tán đi, trong mắt
hai người hiện lên thanh mang, quan sát Tiếu Vô Thường.

Thiên Nhân đệ tứ cảnh đạo ngộ, nhìn thấu vạn thế luân hồi!

Thanh mang trong mắt hai người tìm tòi trên người Tiếu Vô Thường, đoạt được
kết quả thỏa mãn, ánh mắt hai vị Cổ Thánh nhìn Tiếu Vô Thường vừa yêu thương
vừa áy náy. Còn lúc ánh mắt lướt qua Tiếu Ngạo Hàn cùng Đông Phương Ngọc, đều
là giận dữ khó bình. Tiếu Hồng Trần lửa giận tích tụ từ lúc bị đoạt cháu đến
giờ, bây giờ lại như xăng đổ vào lửa, lạnh lùng hướng Tiếu Ngạo Hàn phu thê
nói:


  • Nhân quả do hai đứa tạo ra, liền tự mình giải quyết đi!

Tiếu Ngạo Hàn Đông Phương Ngọc trong lòng nghi hoặc khó hiểu, với Thiên Nhân
đệ tam cảnh thậm chí Thánh Nhân Chi Nhãn của họ, cũng không nhìn ra bất cứ
điều gì. Thiên Nhân đệ tam cảnh, nhìn thấu cổ kim đại bí! Nhưng đụng phải đỉnh
phong Thiên Đạo bước thứ tư tu sĩ che lấp, thì bậc thánh nhân bọn họ cũng thúc
thủ chịu trói.

Trần Giới, Ngọc Nguyệt Hồ, Luân Hồi Đạo Cung.

Tại hư không bao la vô tận của Trần Giới, một cung điện tao nhã trôi dạt giữa
chư thiên tinh hà, phía trên cung điện một hồ nước bao phủ tỷ dặm treo ngược
trên không.

Lúc này bên trong Luân Hồi Đạo Cung, Thường Ngọc Nguyệt ung dung thưởng thức
Hư Không cổ trà, chiếc ghế bên cạnh cũng lơ lững một chén trà bằng ngọc, đang
chờ khách nhân đến thưởng thức.

Vượt qua vô tận hư không mà đến, một thanh niên phong thần tuấn lãng một thân
bạch y, phong thái tuyệt luân. Ngàn tỷ đại la thiên trên người y lại bé nhỏ vô
cùng, mỗi lần hít thở, ngàn tỷ đại la thiên lập đi lập lại vòng tuần hoàn bất
biến, khai thiên rồi lại giới diệt!

Vô số thánh nhân như những con kiến nhỏ bé, sinh sống trong hắc sắc lưỡng đồng
của y, dâng lên tín ngưỡng chi lực thuần khiết nhất. Thanh niên lười biếng
ngồi lên chiếc ghế cạnh mà Tiếu Vô Thường ngồi không lâu trước, ánh mắt lướt
qua Thường Ngọc Nguyệt nói:


  • Tĩnh Du Tiên Tử, bổn hoàng cùng ngươi cũng không xa lạ gì, lần này ta tới
    đây chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu: Mặc kệ ngươi có âm mưu gì, hậu nhân Tiếu
    gia quyết không thể bị thương tổn!

Thanh niên nói xong cũng không quan tâm Thường Ngọc Nguyệt phản ứng, cầm lấy
chén ngọc thanh tao thưởng thức Hư Không cổ trà. Thường Ngọc Nguyệt thấy đối
phương còn nhớ thù xưa cũng không thể làm gì, ai bảo mình cần nhờ cậy đối
phương, không thể không nặn ra gương mặt tươi cười nói:


  • Thần Thiên huynh bớt lo, bản chủ chỉ là có chút việc cần nhờ huynh đài, cái
    lợi chắc chắn to lớn vô cùng, Đại Đạo Chi Chủ bảo tọa chúng ta chắc chắn ngồi
    vững!

Thanh niên cạnh Thường Ngọc Nguyệt chính là sơ đại Tông Chủ Lạc Phàm Thánh
Tông, Tiếu phủ đệ nhất Tiên Hoàng - Tiếu Thần Thiên!

Tiếu Thần Thiên không đáp trả Thường Ngọc Nguyệt, uống hết trà trong chén
ngọc, lập tức biến mất khỏi Trần Giới, trong chớp mắt trở lại hắn Lạc Phàm
Cung trong Tiếu phủ. Thường Ngọc Nguyệt mĩm cười, đối phương không từ chối
cũng không đồng ý, liền ý nghĩa để cho hắn tùy ý hành động, chỉ cần Tiếu Vô
Thường an toàn được đảm bảo có thể.

Thường Ngọc Nguyệt mi tâm bay ra một thân hình yểu điểu dung mạo tuyệt sắc,
không nhiễm tu chân giới phong trần. Nàng là người trong mộng của vô số Thánh
Nhân, Tiên Hoàng. Vô Tình Kiếm Đạo trong tay nàng bại tận thiên hạ kiếm đạo
thánh nhân, vô tình mà lại hữu tình. Vì một tiểu hồ điệp nghịch Tiên Hoàng chi
ý, gọt đi Hoang Cổ Tiên Hoàng góc áo.

“ Nếu ta gãy kiếm, thiên hạ không võ”, ngăn ngắn một câu, tuyên cổ trường tồn!
Vì cứu tiểu hồ điệp một mạng, ruồng bỏ kiếm đạo, bị thiên hạ chi kiếm kịch
liệt bài xích. Thường Ngọc Nguyệt truyền một đạo ý niệm truyền vào Cơ Thanh
Linh thức hải: Dư thứ bảy mộng, quan hồ điệp nghịch thiên.

Thân thể Cơ Thanh Linh run rẫy, tiểu hồ điệp mà nàng mong nhớ một tỷ năm lại
an toàn, thoát khỏi truy bắt của vô số thánh nhân. Không biết hắn có đã là
tĩnh nhãn tu sĩ? Có hay không đau khổ? Mười triệu năm một nụ cười có hay không
lãng phí?

Thường Ngọc Nguyệt chờ Cơ Thanh Linh tâm hồn bình ổn, nói:


  • Hỗn Côn Thánh Tông đã tìm được người tu luyện Định Luân Hồi Chi Thuật,
    nhưng có Tử Đấu ý chí. Bọn họ cũng khó mà định vị được Huyễn Mộng Giới đó, ta
    cho ngươi thời gian 10 Kỷ Luân Hồi, đưa hắn trở về Nghịch Trần Giới!

Cơ Thanh Linh do dự, nếu nàng xuất hiện, có hay không khiến hắn đau khổ khi
biết tất cả chỉ là huyễn cảnh? Nhưng Thường Ngọc Nguyệt đã ban xuống mệnh lệnh
thì không muốn cũng phải đi, chỉ có thể đáp ứng.

Cơ Thanh Linh tự giác tiến vào không gian Luân Hồi Đạo Môn, rời đi khỏi Tam
Đại Chân Giới.

Thường Ngọc Nguyệt cần đó chính là các đạo thống ngang hàng với thiên đạo.
Chấp đạo, Tiêu Dao đạo, Luân Hồi đạo, Kiếp Huyết đạo, Lạc Phàm đạo, Bắc Đẩu Tử
Vi đạo, Hồng Trần đạo đều là những đạo do các thiên tư tuyệt thế tu sĩ kiến
lập.

Thường Ngọc Nguyệt tựa lưng vào ghế, đôi mắt màu đen tuyền nay chuyển thành
hắc tử sắc, câu nói tràng đầy oán niệm vang vọng trong Luân Hồi Đạo Cung mang
theo sát ý kinh thiên, Hồng Quân ngươi chờ đó!

Tiếu Thần Thiên trở lại trong Lạc Phàm Cung, một đạo ý chí vượt qua thời không
đan xen truyền đến Tiếu Thiên Chiến, hạ lệnh lấy tên cho tân hậu đại, danh
xưng Tiếu Vô Thường.

Tiếu Thần Thiên trong Lạc Phàm Cung, đến rồi hai thanh niên. Thanh niên dẫn
đầu một thân thanh y, ánh trăng chiếu lên mặt y một sáng một tối. Phần sáng
thì trắng như mỹ ngọc, phần tối thì ôn nhu êm ái. Đây là một nam tử tuấn tú
nhường nào, bế quan vô số Kỷ Luân Hồi không mai một đi nhuệ khí của y, chỉ
càng thêm thâm tàng sắc bén. Đôi lông mày như đao mỏng dù nhướng dù cau đều
mang theo nét tuấn tú khó tả.

Thanh niên còn lại một thân tro sắc y phục, trên cổ đeo xâu chuỗi hạt làm từ
Vạn Cổ Trường Thanh Mộc tràn đầy phật tính, nhưng trên đầu Tử Hư Lưu Vân Bát
Quái Quan lại là một trong những Đạo gia chí bảo. Thanh niên này có nét không
nhiễm hồng trần của Đạo gia lại có khí chất thánh khiết của Phật gia.

thanh y thanh niên hướng Tiếu Thần Thiên khom người hành lễ hỏi:


  • Phụ thân, bên Thường Ngọc Nguyệt đánh chủ ý gì lên người tiểu Vô Thường?

Tiếu Thần Thiên trở lại trên ngọc tọa, nhìn lục y thanh niên trước mắt này
nói:


  • Thiên Đấu, con không cần lo lắng, có cho Thường Ngọc Nguyệt một trăm lá gan
    hắn cũng sẽ không đi hại bản thân mình, việc đó con có thể yên tâm.

Nhị đại Tông Chủ Lạc Phàm Thánh Tông, Tiếu gia đệ nhị Tiên Hoàng - Tiếu Thiên
Đấu.

Tiếu Thiên Đấu yên tâm trong lòng, hắn từng bói một quẻ biết được quan hệ của
Thường Ngọc Nguyệt cùng Tiếu Vô Thường. Nhưng vẫn lo lắng, ai có thể nói hổ dữ
không ăn thịt con? Nhưng nếu phụ thân y xác nhận không có nguy hiểm gì, nhưng
để tăng cường sự an toàn, vẫn nên đưa Tiếu Vô Thường vào U Minh Uyên tu luyện
với y.

Thanh niên hôi sắc y phục tự mình đề cử hướng Tiếu Thần Thiên nói:


  • Gia gia, tiểu Vô Thường vừa sinh ra tuy thân thể có Đại La Thiên Tôn thực
    lực, nhưng nó không có Chưởng Vị chi lực, hơn nữa thần thức tuy cường đại
    nhưng không đạt đến Thiên Tôn cấp bậc. Các đại cảnh giới trong tu lộ cũng chưa
    trải qua, không có tinh thuần pháp lực cùng thiên đạo chi hoàn thì không thể
    xem là Đại La Thiên Tôn. Đế Khí, Đế Niệm, Đế Hồn, Đế Vị thiếu một cái tuyệt
    không thể phong Đế. Nhưng có Thiên Chiến hoàng giả chi khí, tiểu Vô Thường có
    thể nhanh chóng thể ngộ Đế Khí. Con đề nghị, nên đưa tiểu Vô Thường đến Thiên
    Khanh cùng con tu luyện.

Thanh niên nói xong, Tiếu Thần Thiên không trả lời ngay lập tức, hướng Tiếu
Thiên Đấu hỏi:


  • Thiên Đấu con thấy đề nghị của Phạm Thiên như thế nào?

Tam đại Tông Chủ Lạc Phàm Thánh Tông, Tiếu gia đệ tam Tiên Hoàng - Tiếu Phạm
Thiên.

Nếu là nơi khác, Tiếu Phạm Thiên vừa nói ra câu này, Tiếu Thiên Đấu nhất định
dạy dỗ một trận. Nhưng đây là Lạc Phàm Cung, chỉ khi phụ thân y mở lời bọn hắn
mới có thể nói chuyện. Tiếu Thiên Đấu thấy nhi tử mình đề nghị để Tiếu Vô
Thường đến tu luyện cùng nó, tuy trong lòng yêu thương đứa con một này nhưng
một khi hắn đã quyết định thì ai cũng không nể mặt cho dù đó có là thiên đạo
thì đều như nhau, nói ra ý nghĩ của mình:


  • Con thấy Phạm Thiên không thích hợp chỉ đạo tiểu Vô Thường tu luyện, vẫn
    nên để nó theo con đi thôi.

Tiếu Phạm Thiên thấy phụ thân phản bác ý nghĩ mình, trong lòng thở dài thầm
cầu nguyện cho Tiếu Vô Thường. Cho dù đã qua mười tỷ năm nhưng hắn vẫn nhớ mồn
một. Hướng Tiếu Thần Thiên cùng Tiếu Thiên Đấu nói:


  • Con không có ý kiến gì, vậy liền để Vô Thường tu luyện cùng phụ thân.

Tiếu Thiên Đấu hài lòng gật đầu, cái quyết định này lại để cho Tiếu Vô Thường
sợ hãi hắn một thời gian dài. Tiếu Thần Thiên cũng lười quản Tiếu Thiên Đấu
như thể nào chỉ đạo, phất tay để hai người lui ra, trở lại tinh không trong
Lạc Phàm Cung lâm vào mộng.

Tiếu Ngạo Hàn cùng Đông Phương Ngọc nghi hoặc khó mà lý giải nhị lão nổi giận,
họ cũng từng dụng qua Thánh Nhân Chi Nhãn nhưng không có kết quả gì, mỗi lần
vận dụng thì cảm giác đột phá lại càng to lớn, càng khiến bọn họ muốn nhìn
thấu sự việc, nhưng đều vô dụng.

Tiếu Ngạo Hàn biết việc này cũng không thể cưỡng cầu, chỉ cần thời cơ vừa đến
tự nhiên sẽ rỏ, hướng nhị lão hỏi ý kiến:


  • Phụ thân nhạc phụ, một tháng sau con quyết định sẽ cử hành Mãn Nguyệt Chi
    Lễ (đầy tháng) cho Vô Thường, không biết hai vị ý kiến thế nào?

Đông Phương Tung Hoành đang bế lâm vào giấc ngủ Tiếu Vô Thường, không tiện trả
lời liền dùng truyền âm thảo luận cùng Tiếu Hồng Trần. Tiếu Hồng Trần gật đầu
đồng ý nói:


  • Vậy thì tháng sau đi, lúc đó mong ba vị có thể đến chúc mừng.

Nhan Chân Khanh, Tôn Tư Mạc, Thần Toán lão nhân vui vẻ đáp ứng. Có thể dự Tiếu
phủ đại tiệc là chuyện hiếm có vô cùng, lần trước Mãn Nguyệt Chi Lễ của Tiếu
Khuynh Quốc, Tiếu Khuynh Thành bọn họ đồng dạng được mời.

Chỉ qua hai ngàn năm như chớp mắt lại có thể lần nữa dự tiệc Tiếu phủ, chính
là thiên đại tạo hóa. Lần trước dự tiệc, bọn họ được lợi lớn vô cùng, vô số
đạo quả, tiên nhưỡng, linh thực đều dùng thời gian cực ngắn hấp thu, tăng một
mảng lớn chiến lực.

Tiếu Hồng Trần hướng Tiếu Thần Phong nói:


  • Thần Phong, con mau đưa Khuynh Quốc, Khuynh Thành, Tinh Nguyệt cùng nhau
    trở lại. Còn về danh sách khách nhân lần này thì để Ẩn Nguyên Hội thông báo
    đi.

Tiếu Thần Phong lãnh mệnh, xé rách hư không, thoát ra khỏi Tiếu phủ. Tiếu Thần
Phong công pháp Hoa Nguyệt Bát Thiên Thần Phong Quyết được xếp vào Tam Đại
Chân Giới đệ nhất phong hệ công pháp, người có thể sở hữu bậc này công pháp,
chỉ có thực lực xứng tầm mới có tư cách đi đôi. Hoang Thánh Chi Hoàn đã được
giải phóng sau lưng Tiếu Thần Phong đạt đến 840 Kỷ Luân Hồi,

Tiếu Thần Phong triệu hồi hắn tọa kỵ, Thái Cổ Tước Thánh hướng Di Hoa Thánh
Cung bay đi. Thái Cổ Tước Thánh toàn thân hắc sắc lông vũ, đôi mắt màu tím như
bảo thạch, chiếc đuôi xòe ra tràn đầy cao quý lãnh ngạo, đôi cánh dài ngàn vạn
dặm vung cánh một lần đã đến gần Di Hoa Thánh Cung không gian.

Thủy Ngân Hàn Long thuộc Thái Cổ Long tộc đại thánh một trong. Thái Cổ Tước
Thánh mà Tiếu Thần Phong sở hữu thuộc Thái Cổ Minh Tước tộc, Tước Thánh một
trong.

Thái Cổ Tước Thánh khiến vô số thánh nhân e dè với nó Thái Cổ Minh Độc tồn tại
ở phần cuối các lông vũ ở đuôi, một phần ngàn một giọt Minh Độc có thể nhẹ
nhõm độc chết Vạn Cổ Tiên Đế. Thánh nhân nhiễm phải Thái Cổ Minh Độc sẽ không
dẫn đến đạo diệt, nhưng không bỏ ra vài Kỷ Luân Hồi hóa giải Minh Độc thì đừng
mơ tu vi tinh tiến.

Sau khi hấp thu đan dược do Tiếu Như Thủy luyện chế, Đông Phương Ngọc toàn
thân khí huyết khôi phục hơn nửa, xuống giường đưa Tiếu Vô Thường đang ngủ
trong lòng Đông Phương Tung Hoành cho Tiếu Hồng Trần bế. Nàng tin chắc nếu
Tiếu Hồng Trần chờ thêm nữa hai người chắc chắn ra tay đánh nhau.

Tránh phiền toái không cần thiết Đông Phương Ngọc chỉ có thể đoạt lại Tiếu Vô
Thường đưa cho Tiếu Hồng Trần, vừa bế Tiếu Vô Thường vào vòng tay, thân thể
Tiếu Hồng Trần tan biến khỏi lâu các, phá không hướng địa phương Công Tôn U bế
quan phi hành.

Đông Phương Tung Hoành thấy vậy lập tức giận dữ đuổi theo, y còn định đem cháu
trai về cho phu nhân mình gặp, đến tầng tuổi này mới có cháu bồng là hạnh phúc
bậc nhất của bậc làm ông bà. Không như Tiếu Hồng Trần có hai đứa con trai,
Đông Phương Tung Hoành hắn chỉ có Đông Phương Ngọc mà thôi.

Tiếu Ngạo Hàn đưa Nhan Chân Khanh, Tôn Tư Mạc, Thần Toán lão nhân đến một tu
chân tinh trong Tiếu phủ. Nơi đây thiên địa linh khí tinh thuần cực kỳ, là một
trong những nơi thánh nhân khách mời Tiếu gia cư ngụ.

Một ngày sau, Ẩn Nguyên Hội truyền bá tin tức khắp Lạc Phàm Giới rằng một
tháng sau sẽ cử hành Mãn Nguyệt Chi Lễ cho đại công tử Tiếu gia. Danh sách
khách nhân gồm vô số viễn cổ thánh tông, viễn cổ thế gia do Ẩn Nguyên Hội đệ
tử và Tiếu phủ thủ vệ đến đưa thiếp mời.

Còn những Thánh Nhân, Đại Đế tán tu đều do Tiếu gia gia đinh, nha hoàn tiễn
thiếp mời. Trong đó chỉ gồm Lạc Phàm Tiên Đế Bảng mười vạn người trở xuống.
Thực lực quá thấp Vạn Cổ Tiên Đế không có tư cách tham gia.

Đương nhiên khách mời không phân biệt chủng tộc hình hài thế lực, bất kể Yêu
tộc, Ma tộc, Hoang tộc, Kiếp tộc, Thần tộc, Man tộc, Phật môn, Đạo Hồn tộc.
Chỉ cần có thực lực, địa vị, tài năng đều nằm trong danh sách.

Các viễn cổ thánh tông, viễn cổ thế gia hay tán tu Thánh Nhân đều có thể trong
thời gian đúng hẹn chạy đến Tiếu phủ dự tiệc. Còn những Vạn Cổ Tiên Đế có cho
bọn họ trăm vạn năm cũng không đến được Tiếu phủ chứ đừng nói một tháng. Nhưng
các thiếp mời gửi đến các Vạn Cổ Tiên Đế tán tu đều có Hư Không Trận Ấn, theo
thông tin Tiếu gia đưa ra, tu sĩ chỉ cần truyền pháp lực vào thiếp mời có thể
dùng thời gian nửa tháng đến Tiếu gia.

Còn các viễn cổ thế lực đều có tọa kỵ, phi hành pháp bảo, hư không trận pháp,
Ma Khang có thể nhanh chóng đến Tiếu phủ. Tọa độ Tiếu phủ luôn luôn thay đổi,
nên các thiếp mời được phát ra đều mang theo Tinh Bàn định vị tọa độ không
gian.

Trận pháp di chuyển tọa độ không gian do Tiếu Dược Nhân, Tiếu gia lão tổ một
trong, rảnh rổi sinh nông nổi mà sáng chế ra. Khi y còn trẻ, cũng nhờ trận
pháp độc đáo này mà thoát chết không ít lần, từng được mệnh danh là Tam Đại
Chân Giới Thập Đại Ác Nhân một trong, gây thù chuốc oán không hề ít.

Tiếu Dược Nhân từng vài lần đem viễn cổ thánh tông, viễn cổ tiên vực tu sĩ
luyện thành thi nô, thi độc. Sau đó tự nhiên là bị Hạo Khí Minh treo Truy Sát
Lệnh vài Kỷ Luân Hồi, khi đó còn là Tịch Giới, tự nhiên Lạc Phàm Thánh Tông
không ra mặt bảo vệ y. Tiếu Dược Nhân chỉ có thể chế tác càng nhiều thi nô,
độc cổ đối phó kẻ địch.

Đối phó Hạo Khí Minh thánh nhân vô cùng khó khăn, Tiếu Dược Nhân đành gia nhập
Ác Nhân Cốc lánh nạn, Hạo Khí Minh bất đắc dĩ đành gỡ xuống Truy Sát Lệnh. Ẩn
cư được vài Kỷ Luân Hồi thì Tiếu Dược Nhân lập tức đắc chí xuất thế, với cái
tính thù dai khó bỏ, những kẻ từng truy sát hắn đều trở thành khôi lỗi, thi nô
vĩnh kiếp vì hắn trung thành.

Tiếu Dược Nhân là Thái Thượng trưởng lão Ngũ Độc Thánh Giáo cùng Thiên Nhất
Thánh Giáo. Lưỡng phái lấy độc làm bản nguyên, nhưng Ngũ Độc Thánh Giáo thiên
về cổ độc, hư không độc, ngôn độc, quang độc, nhân quả độc, trớ chú. Còn Thiên
Nhất Thánh Giáo lại thiên về luyện chế thi nô, lưỡng đại viễn cổ thánh tông
từng là kẻ thù bất không đội trời chung. Nhưng khi viễn cổ thế gia Đường Gia
Bảo tham luyện Độc Kinh của hai tông, hai bên chỉ có thể hợp tác đối kháng
giặc ngoại xâm.

Một tháng đến, các viễn cổ thánh tông, thế gia sớm hẹn đến chúc mừng Tiếu Vô
Thường Mãn Nguyệt Chi Lễ. Đạo quả, linh thực, tiên tửu nhiều vô số kể, có ít
nhất mười vạn đàn Nhân Quả Nhưỡng uống sạch.

Những thiên tài địa bảo đều có thể hấp thu cực kỳ nhanh chóng, không hề tồn
tại tác dụng phụ. Có vô số Vạn Cổ Tiên Đế được đến loại này thiên tài địa bảo,
cơ hội đột phá vạn năm một thuở sao có thể bỏ lỡ, trong lúc chư thánh luận đạo
thường vang lên Vạn Cổ cảnh tu sĩ độ kiếp âm thanh.

Tại bất cứ không gian, thời không, vị diện nào, đều tồn tại thiên đạo. Nhưng
tại Tiếu phủ, thiên đạo không có khả năng tồn tại! Khi thiên kiếp giáng xuống,
lượng lớn thiên đạo lôi kiếp bị Tiếu phủ hư không pháp tắc gạt bỏ không thương
tiếc, chỉ chừa lượng nhỏ tràn vào thử thách tu sĩ.

Đương nhiên, thiên đạo cũng không bỏ qua dễ dàng như thế, chỉ chờ đột phá tu
sĩ ra khỏi không gian liền sẽ hạ xuống lần nữa, đến lúc đó đối với Tiếu gia mà
nói, sống chết mặc bây.

Đến lễ dâng quà mừng, bối phận từ thấp đến cao. Trăm triệu năm đế dược, vô số
Đế Đan đếm mãi không hết. Thiên Đạo Kim Ngân chất thành vô số đại sơn, Tiên
Thiên pháp bảo, linh trang rải rác trên mặt đất. Những tác phẩm Thiên Đạo Ngọc
Bảo điêu khắc tỷ mỉ trong nằm trong hộp ngọc, thậm chí vang danh Viễn Cổ Tứ Đồ
đều có ba bức tất cả nằm trong Tiếu Vô Thường Trung Thiên Giới Bảo.

Tu chân giới có rất nhiều loại không gian pháp bảo, điển hình nhất là Trữ Vật
Giới Chỉ hay là Túi Trữ Vật đều như nhau, loại này cấp thấp không gian pháp
bảo rộng lớn nhất cũng chỉ có thể rộng một tiên quốc, đương nhiên không thể
dùng diện tích các tiên quốc của Tam Đại Chân Giới đến đo.

Loại tiêu biểu không gian pháp bảo thứ hai chính là Động Thiên Pháp Bảo, loại
này pháp bảo tự thành không gian, có thể tu luyện, luyện đan, luyện khí, bố
trận trong đó nhưng không thể tồn tại ngoại nhân trừ chủ nhân động thiên ra.
Linh khí trong Động Thiên phụ thuộc vào phẩm chất cùng trận pháp.

Đến bậc cao hơn, chỉ có Chân Tiên mới có thể sở hữu Tiểu Thiên Giới Bảo, giới
bảo có tất cả những thứ mà động thiên sỡ hữu. Nhưng chủ nhân đời đầu giới bảo
có thể trải nghiệm cảm giác khai thiên tích địa, tất cả cảnh vật sinh vật
trong giới bảo đều phải do chủ nhân thu thập. Nó đương nhiên cho phép người
sống sinh hoạt trong đó, diện tích tiêu chuẩn của một Tiểu Thiên Giới Bảo là
một cái hoàn chỉnh đại lục.

Trung Thiên Giới Bảo diện tích tiêu chuẩn đạt đến có thể dung nạp mười viên hạ
cấp Tu Chân Tinh mà không có cảm giác quá tải, linh khí trong Trung Thiên Giới
Bảo có thể dựa theo chủ sở hữu công pháp, ý thích mà thay đổi. Yêu cầu sử dụng
Trung Thiên Giới Bảo là phải có Vạn Cổ Tiên Tôn thực lực.

Đại Thiên Giới Bảo phải lớn bằng diện tích một cái trung cấp Đại La Thiên mới
có thể xưng là Đại Thiên Giới Bảo. Tiếu Vô Thường Giới Bảo thuộc về Tàn Đại
Thiên Giới Bảo, hơn nữa có cho hắn Đại Thiên Giới Bảo hắn cũng không dùng
được, dù sao yêu cầu sử dụng chính là Chưởng Vị Thiên Tôn thực lực!

Tuy thân thể Tiếu Vô Thường thực lực Đại La Thiên Tôn nhưng những năng lực
cường đại của một Thiên Tôn thì hắn không có, đương nhiên ngoại trừ khả năng
điều khiển thiên địa tứ quý. Tuy nhiên, có cho một ngàn Vạn Cổ Tiên Đế đồng
loạt vây công hắn cũng không làm hắn rớt sợi lông nào. Tuy không có năng lực
một Thiên Tôn nên có nhưng thân thể là chân chính Thiên Tôn.

Thời không đan xen, đã qua đi hơn gần bốn ngàn năm kể từ Mãn Nguyệt Chi Lễ, ý
nghĩa Tiếu Vô Thường đến với cuộc sống mới cũng đã có bốn ngàn năm.

Một hài đồng bộ dáng tầm ba bốn tuổi mập mạp đáng yêu, da dẻ nhẵn nhụi, đôi
mày như dãy núi xa, đôi mi cong cong vừa phải, mái tóc đen tuyền bóng mượt xỏa
bên vai. Hài đồng một thân tử y được dệt từ Thiên Đạo Tằm Tơ cao quý trang
nhã, khí chất yêu dị tà tứ cùng ánh mắt kiêu ngạo xem thường thiên hạ thương
sinh được khắc họa rõ ràng nhất trên người hài đồng này.

Hài đồng nằm ngủ trên đại thụ cao vạn trượng, miệng ngậm một cọng cỏ vàng ố
nhìn như cỏ dại, nhưng đây lại là Tiên Đế khó cầu Ngọc Hoàng Thảo, dược liệu
chính trong luyện chế Ngọc Hoàng Đan.

Từ phía xa bay tới, là một tiểu cô nương khoảng chừng bốn năm tuổi, một thân
hoàng nhạt váy dài, mái tóc đen tuyền phấp phới theo gió, cây ngọc trâm cao
quý cài trên tóc, gương mặt trái xoan, mi mục như họa cưỡi trên một con Thất
Tuyệt Băng Phượng to lớn trăm dặm, la lớn nói:


  • Vô Thường biểu đệ! Gia gia kêu ta đến gọi đệ về dùng bữa!

Tiếu Vô Thường đang vờ nằm ngủ nghe vậy cũng không dám không trả lời nói:


  • Khuynh Thành biểu muội, ngươi về nói với gia gia là ta đang giảm béo!

Tiếu Khuynh Thành mắc cười thầm nghĩ “ Đệ mà giảm béo? Có heo nái nó tín ấy,
ngày nào cũng có câu này nhưng đêm đến bụng đói cồn cào thì lại kêu ngự trù
làm đồ ăn tối, như thế chẳng phải công toi? Ăn theo chế độ bình thường còn các
thời gian ngoài đi ngủ ra thì có thể chạy nhảy cùng tọa kỵ của mình cũng rất
tốt cho sức khỏe”. Tiếu Khuynh Thành không thể không dụ dỗ nói:


  • Đệ mau về đi, hôm nay có món Gà Nướng Tiên Thổ (gà nướng cái bang) mà đệ
    thích, còn có đùi nướng Thiên Thủy Thanh Ngưu.

Tiếu Vô Thường nghe đến món gà nướng cái bang đã lập tức đứng lên, bay ra khỏi
nhánh cây, một con hắc long chui ra từ hư không, hai chân Tiếu Vô Thường đạp
lên đầu nó, toàn bộ thân thể hắc long chui ra khỏi hư không đồng dạng dài trăm
dặm. Tiếu Vô Thường hướng Tiếu Khuynh Thành nói:


  • Cùng đi với ca ca đi, lần này ca sẽ nhường cánh gà cho muội.

Thất Tuyệt Băng Phượng dưới chân Tiếu Khuynh Thành chuyển hướng bay trở về,
Tiếu Khuynh Thành bĩu môi nói:


  • Lần nào cũng hứa như vậy, nhưng có bao giờ tỷ cùng đại tỷ được cánh gà nào
    đâu, toàn là đệ ăn hết. Còn nữa, ta lớn tuổi hơn đệ, đệ phải gọi ta là tỷ tỷ
    chứ không phải muội muội.

Đại Ám Thiên Long dưới chân Tiếu Vô Thường rất nhanh bay đến bên cạnh Thất
Tuyệt Băng Phượng, Tiếu Vô Thường quay qua giải thích với Tiếu Khuynh Thành:


  • Tuy ca sinh sau muội hai ngàn năm, nhưng phụ thân ca là huynh trưởng phụ
    thân muội, thế nên muội cứ ngoan ngoãn gọi ca ca đi.

Sau Mãn Nguyệt Chi Lễ đó, Tiếu Hồng Trần đã hạ lệnh bọn hắn có thể vui chơi
mấy ngàn năm, không cần lo lắng vấn đề tu luyện. Trong bốn ngàn năm này Tiếu
Vô Thường mỗi ngày đều ăn linh thực, uống linh tuyền, khí huyết cùng thân thể
phòng ngự của hắn đã cao đến rợn người. Bây giờ chính là cho Chuẩn Thánh muốn
làm hắn bị thương hầu như là không thể nào, nhưng bốn ngàn năm qua đi trong cơ
thể hắn không có một tia pháp lực nào, tất cả tinh thuần nhất linh khí đều
dung hợp đến từng thớ thịt trên người.

Tiếu Vô Thường thấy được dịp lười biếng lập tức đem trăng sao ném lên tới cửu
tiêu, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, rảnh rỗi thì nghiên cứu võ học đời trước.

Trong thời gian này, Tiếu Vô Thường biết được đây là một tu chân giới, hắn
biết được không phải đến từ sách vở mà đến từ huyết mạch truyền thừa ký ức.
Tuy chưa hề tu luyện bất cứ pháp thuật nào những pháp thuật cơ bản Chưởng Tâm
Lôi, Băng Vũ Thuật, Ma Chưởng Sinh Lôi đều biết tất.

Tiếu Vô Thường cùng Tiếu Khuynh Thành ngồi tọa kỵ trở về trung tâm không gian
Tiếu phủ. Đông Phương Tung Hoành cùng phu nhân Trương Uyển Ngọc đều đến, họ
biết khí huyết cùng cường độ thân thể Tiếu Vô Thường, Tiếu Khuynh Quốc, Tiếu
Khuynh Thành đã đạt đến Chuẩn Thánh cấp bậc.

Thời cơ tu luyện đã chín muồi, thời gian dài đằng đẵng bốn ngàn năm với Tiếu
Vô Thường vừa bắt đầu cảm thấy rất lâu, nhưng sau khi hòa nhập vào thì thời
gian chỉ như thoi đưa, hắn cũng hiểu bản thân không thiếu thời gian.

Từ trong miệng Tiếu Ngạo Hàn cùng Tiếu Thần Phong hắn biết được, thánh nhân bế
quan chục triệu năm chỉ là thường tình, nhưng trong thời gian này tất cả cao
tầng Tiếu gia cùng Đông Phương thế gia đều nghiêm cấm bế quan tu luyện. Bọn họ
quyết định để Tiếu Vô Thường, Tiếu Khuynh Quốc, Tiếu Khuynh Thành vui chơi
thỏa thích, không cho phép tuổi thơ chỉ biết tu luyện và tu luyện.

Tuy Tiếu Khuynh Quốc, Tiếu Khuynh Thành thân thể cường độ không có như Tiếu Vô
Thường khủng bố đạt đến Đại La Thiên Tôn, nhưng hai vị Tiếu gia tiểu thư đều
có Vạn Cổ Tiên Vương đẳng cấp.

Ăn uống no say xong, Tiếu gia công tử tiểu thư đều cảm nhận việc này đã đến,
trong tâm có chút chờ mong hưng phấn. Đông Phương Tung Hoành phu thê cùng Tiếu
Ngạo Hàn phu thê đưa Tiếu Vô Thường lên Cửu Long Xa, phá không bay đến U Minh
Uyên của Tiếu Thiên Đấu.

Cùng lúc đó, Tiếu Hồng Trần phu thê cùng Tiếu Thần Phong đưa Tiếu Khuynh Quốc,
Tiếu Khuynh Thành lên Ly Hỏa Đệ Nhất Long phá không đến Luận Kiếm Phong của
Tiếu Phương Nhi. Tiếu Phương Nhi đồng dạng là Tiếu gia lão tổ, tuy nàng thực
lực không phải cao nhất nhưng cũng là Tiên Hoàng, tính tình hiền hòa từ ái,
cùng với Tiếu Như Thủy một dạng tính cách.

Trương Uyển Ngọc là Trường Ca Môn trưởng lão, một thân cầm kiếm song tuyệt uy
trấn hoàn vũ, Tiền Duyên Tương Tri của Trường Ca Môn cũng từ đó mà ra.

Sau ngàn năm quan sát Tiếu Vô Thường, tuy hắn chưa từng tu luyện hay thi triển
bất cứ pháp thuật hoặc võ học nào. Nhưng với Trương Uyển Ngọc năng lực tự
nhiên nhìn ra được hắn Ngọc Tiêu Kiếm Pháp cùng nàng cầm kiếm song tuyệt có
đạo lý tương tự, nghiên cứu mấy ngày sáng chế ra Động Thiên Tiêu Pháp, một
loại không gian tù lung pháp thuật.

Cửu Long Xa đặt chân đến U Minh Uyên, không phải như Tiếu Vô Thường tưởng
tượng âm u tử khí. Những cây trúc cao vạn trượng che đi ánh trăng trên đầu,
mùi hương ưu nhã thanh lãnh vờn quanh trúc lâm, tiếng thác nước trút xuống ào
ào tràn đầy hào khí.

Trương Uyển Ngọc thấy đã đến U Minh Uyên, một đạo thần niệm trong đầu nàng bay
ra dung nhập vào Tiếu Vô Thường thần thức, truyền thụ Động Thiên Tiêu Pháp.

Tứ thánh đưa Tiếu Vô Thường đến nhà trúc gần thác nước của Tiếu Thiên Đấu, bàn
giao cho hắn. Cùng lúc đó bên Tiếu Khuynh Thành, Tiếu Khuynh Quốc cũng đã đến
Băng Cung trên Luận Kiếm Phong của Tiếu Phương Nhi. Trước khi rời đi, Công Tôn
U thần niệm truyền thụ Vân Thường Vũ Kiếm lại cho Tiếu Khuynh Quốc, Tiếu
Khuynh Thành.

Trong cùng thời, Tiếu Thiên Đấu cùng Tiếu Phương Nhi đồng thời truyền thụ một
bản tâm pháp vào thần thức Tiếu Vô Thương, Tiếu Khuynh Quốc, Tiếu Khuynh
Thành.

Kim Quan Ngọc Tỏa Nhị Thập Tứ Quyết, Tiếu gia cơ sở tâm pháp, ôn dưỡng kinh
mạch, tinh luyện khí huyết.

“ Khẩu xỉ tồn thần, yên tân phục khí, bảo dưỡng tinh huyết, bồi đan điền khí,
thanh tĩnh tích khí, tinh huyết bất suy, trường sinh bất lão”.


Ngọc Tiêu Kiếm Thần - Chương #9