Thiên Đạo Chi Hồn, Lục Đạo Luân Hồi


Người đăng: ☯༺Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên༻☯

Thường Ngọc Nguyệt vui lòng giảng giải:


  • Thiên địa đều có hồn, từng cọng cây ngọn cỏ, từng đạo linh khí cũng có hồn.
    Thế nhân đều nghĩ chỉ có thiên địa tán thành chí tôn tộc đàn, nhân loại mới có
    hồn, nhưng thật ra bất cứ vật gì trên thế gian đều có hồn, “ Một hoa một thế
    giới, một đời một số phận”. Tập tính sinh sống khác biệt, điểm xuất phát khác
    biệt nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở về với nguyên bản. Tựa như Đạo gia có câu “ Hư
    vô sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng
    sinh bát quái”, nhưng tu đạo giả lại có thuyết từ giản hóa phồn rồi lại từ
    phồn hóa giản. Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, huyễn hóa đại đạo,
    đạo này không thể nghịch, khi nghịch liền tiên băng giới diệt.

Tiếu Vô Thường nghe một tràng giải thích, cái hiểu cái không, mày nhướng lên
gương mặt nghi hoặc. Thường Ngọc Nguyệt đương nhiên biết Tiếu Vô Thường chẳng
hiểu gì cả, liền tiếp tục giải thích:


  • Thuộc tính công pháp trong tu chân giới được chia ra như sau: Thái Cực,
    Thái Âm, Cực Âm, Thái Dương, cùng Cực Dương. Đẳng cấp công pháp phân chia
    Nguyệt và Tinh, mỗi đẳng cấp phân chia từ nhất tinh đến cửu tinh, phía trên
    Nguyệt cấp công pháp liền là thuộc về bản mệnh đạo kinh, chính là bản thân
    sáng tác đạo kinh. Lúc ngươi chiến đấu sử dụng là Bích Ba Tâm Kinh thuộc tính
    Thái Cực, còn Hàn Băng Chân Khí thuộc tính Thái Âm, lúc ngươi sử dụng võ học
    là Diêm Vương Thiếp thuộc tính Thái Dương. Vốn Bích Ba Tâm Kinh đã trung hòa
    thân thể ngươi khi nó trở thành cầu nối, cân bằng Thái Âm cùng Thái Dương.
    Nhưng trong cơ thể ngươi tồn tại hai loại đao khí, thuộc tính Cực Dương, một
    là đến từ Địa Ngục Nhiếp Hồn Đao còn cái khác đến từ Huyết Đao Quyết. Chính
    thuộc tính Cực Dương này đã phá vỡ cân bằng trạng thái Thái Cực, nếu đối thủ
    của ngươi thực lực ngang tầm ngươi thì cũng không qua mức nguy hiểm, nhưng sự
    chênh lệch giữa ngươi và đối thủ quá lớn, dẫn đến Bích Ba Tâm Kinh không thể
    trung hòa, khiến hiện tượng Đạo Quy Nhất xuất hiện, bị Thiên Đạo Chi Hồn gạt
    bỏ. Tại sao ta nói đạo này là nghịch, đạo nguyên sinh ra các đại đạo khác
    nhau, ngươi lại đem những đạo đó hợp lại thành một, đưa về hình thức đại đạo,
    liền là nghịch.

Tiếu Vô Thường đã đại khái hiểu được thuộc tính công pháp, quả thật trước đây
các võ công tâm pháp của hắn đều đi đôi hỗ trợ cho nhau, như Bích Ba Tâm Kinh
thuộc tính thái cực kết hợp với Bích Hải Triều Sinh Khúc, cũng là thuộc tính
thái cực.

Các cùng thuộc tính võ học cùng tâm pháp đi đôi với nhau sẽ hỗ trợ bù trừ cho
nhau, kết hợp tạo nên lực lượng vượt xa lẽ thường.


  • Thật ra Đạo Quy Nhất, thuộc về Thánh Nhân thần thông, chỉ khi nào được
    thiên đạo cho phép mới có thể sử dụng. Đại đạo quy nhất, là ba ngàn đại đạo,
    tùy ngươi sử dụng, ngôn xuất pháp tùy. Cũng may đó chính là ngươi chỉ luyện
    Bích Ba Tâm Kinh đến tầng mười bốn, thiên đạo đối với hiện tượng này cũng chỉ
    cảm nhận được mà thôi, nên ngươi mới có thể bảo toàn thây. Nếu ngươi luyện
    Bích Ba Tâm Kinh đến tầng cao thâm, chỉ sợ cả vùng biển đều hóa thành bình địa
    trong bạo tạc.

Tiếu Vô Thường cả kinh, không ngờ nguyên nhân mình chết lại có liên quan đến
tâm pháp, võ học, đao khí, còn cả Ngô Phong Lăng. Giải đáp được nguyên nhân tử
vong, Tiếu Vô Thường tiếp tục hỏi:


  • Ta muốn hỏi, lúc trên Hoàng Tuyền Lộ, ta thấy một mai thụ, không hiểu lúc
    đó tại sao bản thân mình lại cuốn vào nó, khó có thể thoát ra, còn bốn câu thơ
    trên Cầu Nại Hà là như thế nào?

Thường Ngọc Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu nói:


  • Những thứ này liền để ngươi tự mình giải đáp đi, chỉ khi chính mình tìm
    được câu trả lời thì mới thú vị.

Tiếu Vô Thường hiểu đối phương không muốn trả lời vấn đề này, liền không xoắn
xít đề tài này nữa, liền hỏi nghi hoặc khác của mình:


  • Vậy lúc tại Vọng Hương Đài, lúc ta quan sát bản thân mình tại dương gian,
    tại sao lại không thấy Bích Ngọc Tiêu, có phải là ai trên Bồng Lai Đảo đã cướp
    vũ khí của ta? Còn tại sao Tam Sinh Thạch lại không thể huyễn hóa ra tiền kiếp
    của ta?

Tiếu Vô Thường rất xoắn xít về vấn đề này, hắn cướp của người khác thì được
chứ người khác đụng chạm đến đồ của mình sẽ có chuyện, còn là chuyện lớn, hắn
không nghĩ khi chết còn bị phản sát. Thường Ngọc Nguyệt cười cười nói:


  • Cũng không có ai trên Bồng Lai Đảo chạy đến hiện trường nhanh như thế đâu,
    Bích Ngọc Tiêu của ngươi không có mất, chờ thời cơ đến, nó tự sẽ trở lại trên
    tay ngươi. Tam Sinh Thạch đẳng cấp quá thấp, nó không có tư cách ghi chép tư
    liệu tu sĩ đẳng cấp quá cao, còn về tư lịch tiền kiếp liền sẽ đến với ngươi
    rất nhanh thôi.

Tiếu Vô Thường đối với sự giải thích của Thường Ngọc Nguyệt vô cùng thỏa mãn,
xem ra hắn đã có thể xuôi tay an nghĩ, nhưng mày hắn nhíu lại, như bắt được
điểm gì đó, đôi mắt tràn đầy hy vọng sống sót nhìn qua hỏi:


  • Ngươi nói, Bích Ngọc Tiêu sẽ trở về bên ta, ý ngươi là ta còn có thể sống?

Thường Ngọc Nguyệt gật gật đầu:


  • Ngươi không thể sống... nhưng có thể đầu thai bắt đầu cuộc sống mới.

Tiếu Vô Thường mới đầu nghe đối phương trả lời liền ỉu xìu xuống, nhưng nghe
câu sau lập tức mừng rỡ trong lòng, hắn còn rất trẽ còn rất yêu đời, chỉ cần
còn sống là được, liền nhìn chằm chằm Thường Ngọc Nguyệt.


  • Ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi đến Luân Hồi Tĩnh.

Thường Ngọc Nguyệt nói xong liền đứng lên đưa Tiếu Vô Thường đi, bước qua một
cánh cửa, tưởng chừng như là trong cung điện, lại là một không gian khác độc
lập. Một không gian tiêu điều, chính giữa có một chiếc giếng cổ xưa, nước
trong giếng khi thì đục ngầu khi thì trong vắt, như nói lên thế gian mặt tốt
mặt xấu.

Kế bên chiếc giếng này là một cây hoa đào, dưới cây đào có một bầu rượu. Tiếu
Vô Thường quan sát kỹ trong bầu rượu này chỉ toàn là nước lã, nhưng nhìn lâu
một hồi liền cảm thấy đầu mình choáng váng, tửu khí xâm nhập vào trong đầu
mình. Đành phải dời ánh mắt đi, thì lập tức sự choáng váng biến mất, như chưa
từng xuất hiện.

Thường Ngọc Nguyệt dẫn hắn đến Luân Hồi Tĩnh, duỗi tay ra hướng nước trong
giếng vồ tới. Nước trong Luân Hồi Tĩnh cấp tốc sụt giảm đến một trượng, trong
tay Thường Ngọc Nguyệt xuất hiện một ly ngọc, bên trong chứa nước trong Luân
Hồi Tĩnh, đưa ly nước đến Tiếu Vô Thường nói:


  • Nhớ phải uống hết, sau đó ta đưa ngươi đến Luân Hồi Đạo Môn.

Tiếu Vô Thường quái dị nhìn Thường Ngọc Nguyệt một cái, cái chén nhỏ xíu mà
cần phải nhắc nhở hắn như vậy, không lo nghĩ gì nhiều liền tiếp nhận ly nước
rồi đổ vào trong miệng. Vừa uống liền cảm thấy khác biệt, chính là uống hoài
uống hoài đều không hết, kiên trì uống hai canh giờ mới hết nước trong ly nhỏ
này.

Uống xong lại cảm thấy kỳ quái, không hề có cảm giác no nước, cũng đúng bây
giờ là linh hồn thể, làm sao lại cảm thấy no được.

Thường Ngọc Nguyệt kiên nhẫn thấy Tiếu Vô Thường uống xong liền dẫn hắn ra
không gian này trở lại điện chính, bước đi một hồi đến một không gian hư vô
phiêu miễu. Thường Ngọc Nguyệt ánh mắt đảo nhẹ qua vô số tinh thần, những tinh
thần đó liền ngoan ngoãn dạt ra hai bên để lộ một cánh cửa.

Cánh cửa làm từ chất liệu liền khó có thể nói rõ là thứ gì, nhìn thì như được
làm từ Huyền Thiết. Nhưng nó lại không tối tăm mà lại sáng rực rỡ, như tinh
không sao trời, toàn bộ dãy ngân hà đều được đúc thành cánh cửa này vậy.

Nhắm mắt lại cảm nhận thì lại như một đoàn khí thể, vô số đại đạo đúc kết mà
thành. Thường Ngọc Nguyệt đưa Tiếu Vô Thường bước trên hư không sao tinh tú
này, một tay đẩy ra Luân Hồi Đạo Môn, chờ mong nhìn Tiếu Vô Thường một chút
nói:


  • Ngươi vào đi, vượt qua liền sẽ đầu thai sở hữu cuộc sống mới.

Tiếu Vô Thường nhìn Thường Ngọc Nguyệt một chút, đè lại trong lòng không nỡ
khó nói rõ, liền bước vào trong Luân Hồi Đạo Môn.

Vừa bước vào trong, phía sau cánh cửa liền đóng lại.

Không gian chấn động, tinh thần Tiếu Vô Thường liền rung chuyển theo, linh hồn
bị tấn công mang tới đau nhức vô cùng lền nhắm mắt lại một cái, lúc mỡ ra lần
nữa. Chỉ nhìn thấy phong cảnh quen thuộc này mà hắn sẽ không bao giờ quên.

Đôi mắt Tiếu Vô Thường đảo quanh, thấy một ông lão tinh thần quắt thước, tà
khí lăng nhiên, bước tới nhìn hắn một cái. Người này không phải ai khác, là
Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, Đông Tà - Hoàng Dược Sư.

Trong lòng Tiếu Vô Thường run rẫy “ sư phụ?”. Hoàng Dược Sư ánh mắt kỳ quái
giao nhau với Tiếu Vô Thường, liền hứng thú ôm đứa bé trong tả lót hoa gấm này
lên, nhìn một cái rồi ôm tiểu Vô Thường rời đi.

Trở về Đào Hoa Đảo, đưa cho vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung nuôi dưỡng, còn
Hoàng Dược Sư mỗi ngày quan sát Tiếu Vô Thường.

Tiếu Vô Thường kỳ quái, tại sao mọi thứ chung quanh lại chân thật đến như vậy,
cũng không nghĩ nhiều, nếu thể có một lần nữa trở về quá khứ, hắn chỉ cần như
thế. Sinh hoạt trong Đào Hoa Đảo, lớn lên cùng đảo chủ cùng phu nhân, suốt
ngày hai người đều bị Tiếu Vô Thường chọc phá, khóc lóc hướng Hoàng Dược Sư tố
cáo.

Tiếu Vô Thường vô số lần bị nhốt vào nơi Chu Bá Thông từng ở trên Đào Hoa Đảo,
mỗi lần bị nhốt đều là Hoàng Dung đều sai đệ tử Đào Hoa Đảo đem đồ ăn đưa tới
cho hắn. Còn Quách Tĩnh cũng không dám có động tác gì nghịch ý cha vợ, bị Tiếu
Vô Thường cùng đảo chủ và phu nhân nói xấu sau lưng, không những sợ vợ còn sợ
luôn cha vợ.

Qua nhiều năm, Tiếu Vô Thường một lần nữa rời Đào Hoa Đảo, đương nhiên không
quên mang theo Bích Ngọc Tiêu với mình.

Sau khi gia nhập giang hồ hiểm ác này, trải qua vô số sự việc, vẫn tại Thiên
Đăng Trấn gặp lại Tư Không Trích Tinh, hai người một lần nữa kết bạn mà đi.
Những lần ăn cắp Từ Gia Trang, đến mém lấy được Bách Dạ Ma Đao của Ma Đao Lão
Tổ. Sau này nghe ngóng mới biết được là bị đệ tử Huyết Đao Môn lấy được, đem
về dâng lên cho Huyết Đao Môn Chủ.

Du lịch trong bình nguyên may mắn thu phục được Yên Chi Mã, những lần thoải
mái tẩu thoát khỏi truy sát của nhân sĩ võ lâm.

Nhẹ nhõm trà trộn vào võ lâm Bát Đại phái, làm Tiếu Vô Thường một lần nữa háo
hức là Nga Mi phái. Đến tối tìm nhị sư tỷ bàn bạc kế hoạch, bí mật đưa phản đồ
môn phái một lần nữa trở lại, thích thú xoay các đệ tử xoay vòng vòng, nhưng
lại chưa đắc ý lâu thì bị Nga Mi cao tầng vây bắt, chạy trối chết thoát khỏi,
về sau gia nhập Ngũ Phong Hải Thương.

Lại qua đi vài năm, Tiếu Vô Thường lại nhìn thấy hình ảnh quen thuộc ngày đó,
Tử Cấm Thành. Như những gì xảy ra, Tiếu Vô Thường không làm ra bất kỳ cử động
khác gì với hắn lúc trước.

Cuối cùng rồi đến Bồng Lai Đảo, lần này hắn không chết, hắn không lần nữa sử
dụng Diêm Vương Thiếp cùng mà sử dụng Viêm Dương Đao. Lần này hắn đặt chân lên
Bồng Lai Đảo, nhưng không qua lâu thì một nam tử xuất hiện trước mắt.

Nam tử này dung mạo cực kỳ tầm thường, nếu như để hắn vào đám đông chỉ sợ sẽ
không ai nhớ được hắn. Nam tử này nhìn Tiếu Vô Thường lạnh nhạt hỏi:


  • Lần này xem ra ngươi đã rút kinh nghiệm, bước qua ta liền sẽ sống lại.

Tiếu Vô Thường lắc đầu cười nhạt nói:


  • Ta làm như thế không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ muốn chứng thực thuộc tính
    tâm pháp thôi.

Nói xong Tiếu Vô Thường vận công lên, nội lực hướng trái tim hắn đâm tới. Trái
tim của hắn dễ dàng vỡ nát, Tiếu Vô Thường nhìn nam tử này một chút rồi nói:


  • Tuy huyễn thuật này vô cùng cao minh, nhưng ta không bị ảnh hưởng, ảo cảnh
    chung quy là hư huyễn, mãi mãi không thể là thật.

Nam tử nội tâm hài lòng nói:


  • Xem như ngươi thông qua, xem ra Thường Ngọc Nguyệt cho ngươi uống Luân Hồi
    Tĩnh chi thủy cũng có tác dụng đi. Nếu không phải chính nó giúp ngươi, muốn
    phân biệt thật giả ngươi hoàn toàn không có năng lực đó. Nhớ một điều, khi
    ngươi có thực lực thì thật giả chỉ trong nhất niệm.

Tiếu Vô Thường lập lại lời nhắc nhở của nam tử lần nữa nói:


  • Thật giả chỉ trong nhất niệm… thật giả chỉ trong nhất niệm....

Nam tử này bốc hơi trôi đi, như chưa từng xuất hiện. Thế giới xung quanh hiện
lên những vết rạng, từ từ sụp đổ thành từng mãnh từng mãnh.

Linh hồn thể Tiếu Vô Thường chân động, mở mắt ra lần nữa, bản thân hắn vẫn ở
chỗ củ. Trong tai vang lên tiếng của Thường Ngọc Nguyệt:


  • Vượt qua được rồi thì đi đến phía trước, đi đến khi nào mệt thì thôi.

Tiếu Vô Thường có chút buồn bực, đi đến khi nào mệt thì thôi? Không biết làm
sao nhưng cũng dựa theo hướng dẫn mà làm.

Hắn đi chậm rãi miệt mài trong dãi ngân hà này, đạp lên vô số tinh thần mà đi.
Đi bộ trong ngân hà vô số năm, những lần mệt mỏi vô cùng thì Luân Hồi Tĩnh chi
thủy đều nạp đầy năng lượng cho hắn, tiếp tục bước đi.

Đi qua vô số năm, có rất nhiều lần hoài nghi Thường Ngọc Nguyệt lời nói, nhưng
đi xa như vậy mà còn quay đầu đi ngược trở lại chính Tiếu Vô Thường cũng thấy
mệt. Không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đi tiếp.

Lại qua vài năm, đến khi Luân Hồi Tĩnh chi thủy hoàn toàn hao hết, thành công
dung nhập vào trong linh hồn hắn, mất đi sự chống đỡ liền mệt mỏi ngất xỉu.

Tinh không xung quanh hắn run lên, di chuyển hợp lại hóa thành một trận pháp
khổng lồ. Linh hồn Tiếu Vô Thường bị hấp vào bên trong Lục Đạo Luân Hồi, bị
Luân Hồi Đạo Môn ném vào nhân đạo.

Tam Đại Chân Giới một trong, Lạc Phàm Giới.

Trong một đại hào trạch, nha hoàn trong phủ đi tới đi lui, những người xuyên y
phục hoa quý lo lắng chờ đợi trước một lâu các thanh nhã. Khí thế trấn áp vạn
cổ, mỗi ánh mắt của một người liền đủ tiên băng giới diệt, thời gian như đọng
lại.

Đại hào trạch này tên, Tiếu phủ.

Hai trung niên nhân lo lắng nhìn vào bên trong, người bên trái lo lắng nói:


  • Lần này thật kỳ quái, thiên đạo lại bị che lấp, lão già tôi không thể thôi
    diễn bất kỳ gì, chúng ta đường đường Cổ Thánh lại không thể làm gì, chỉ sợ chỉ
    có thể cầu trợ hai tộc lão tổ!

Trung niên bên phải cũng lo lắng không thôi nói:


  • Ông không cần lo lắng, con gái ông cũng là con dâu tôi, Tiếu gia chúng tôi
    luôn luôn xem Ngọc nhi như thân sinh nữ nhi của mình. Tôi có hỏi qua lão tổ,
    lần này Ngọc nhi sinh hạ chính là bé trai, bị Thiên Đạo che lấp, trong cái rủi
    có cái may, che giấu lưỡng đại chân giới các thế lực.

Trung niên bên trái cũng an tâm hơn một chút, hướng con rễ của mình nói:


  • Ngạo Hàn, ngươi chạy đi tìm Y Thánh cùng Thiên Cơ Thánh đến, bảo đảm an
    toàn cho Ngọc nhi.

Ngoài hai trung niên nhân còn có hai thanh niên, một người quanh thân đạo
thống lạnh lẽo, người còn lại quanh thân đạo thống như thanh phong rồi lại như
cuồng phong. Thanh niên khí chát lạnh lẽo nói:


  • Con hiểu rồi nhạc phụ đại nhân!

Nói xong Tiếu Ngạo Hàn liền hóa thành một đạo băng quang bước ra một bước liền
vượt qua hư không ức vạn dặm. Trung niên bên trái này có thể không hoảng sao?
Thai phụ trong đó chính là con gái độc nhất của hắn và vợ hắn, cho dù là bé
trai hay bé gái đều sẽ tiếp quản Đông Phương thế gia cùng Thông Thiên Thánh
Tông. Còn thanh niên như thanh phong này hướng trung niên bên phải báo:


  • Phụ thân, những gì người cần con đã tìm đến, Phù Tang tộc cùng Thiền Tằm
    tộc đã di chuyển vào Lạc Phàm Giới chúng ta.

Nói xong liền đưa lên Sưu Bảo La Bàn cho trung niên bên phải, trung niên này
gật đầu hỏi:


  • Thần Phong, Khuynh Thành và Khuynh Quốc bên Di Hoa Thánh Cung thế nào rồi?
    Lâu rồi mới được gặp mẫu thân của mình, chắc chúng vui lắm đi?

Tiếu Thần Phong đôi mắt âm áp, tràn đầy yêu thương nói:


  • Khuynh Thành và Khuynh Quốc rất vui, Tinh Nguyệt cũng rất mừng khi thấy nữ
    nhi. Tuy nàng là cung chủ Di Hoa Thánh Cung lại không thể ngay lập tức bước
    vào Tiếu gia đại môn được, phải chờ đến khi tìm được người thừa kế nàng mới an
    tâm. Tinh Nguyệt nghe tin đại tẩu sinh hạ bé trai, liền ngỏ ý muốn để đại ca
    nhi tử trở thành Di Hoa Cung thủ tịch đệ tử.

Tiếu Hồng Trần hài lòng gật đầu, hắn chỉ sợ khi hai đứa trẻ lớn lên không thấy
phụ thân mẫu thân gần nhau liền hiểu lầm, gây nên ám ảnh từ lúc còn nhỏ. Nên
liền lệnh cho Tiếu Thần Phong mỗi tháng đều đưa hai đứa con gái tới thăm mẫu
thân bọn chúng.

Đông Phương Tung Hoành nghe Tinh Nguyệt Nữ Thánh ngỏ ý muốn cháu ngoại mình
trở thành đệ tử của nàng lập tức không vui, hắn không những là gia chủ Đông
Phương thế gia mà còn là Thông Thiên Thánh Tông Thái Thượng trưởng lão, để
cháu trai mình trở thành trưởng lão cũng không khó khăn gì.

Tiếu Hồng Trần phản ứng cũng không có gì, dù sao gia nhập thánh tông hay đế
cung nào cũng được, hắn lại có ý định cho cháu nội mình gia nhập Hỗn Côn Thánh
Tông hoặc Hồng Quân Thánh Tông đều được, các thánh tông đó lại hội tụ rất
nhiều đại nho, nhất là Nho Đạo Chí Thánh - Khổng phu tử tự mình giản đạo.

Lúc này bên trong lâu các, một tuyệt thế mỹ nhân nằm trên giường, mồ hôi tuôn
rơi ướt đẫm cả người, vô số nha hoàn bà mụ quay quanh chậm mồ hôi cho nàng.
Đôi mắt nữ nhân này nhíu nhẹ, nàng cảm nhân được thai nhi trong bụng mình
không có linh hồn, lại không phải là thiên sinh không có, mà lại đang chờ linh
hồn nhập vào trong đó.

Một đoàn lục ngọc bảo ánh sáng nhè nhẹ xuất hiện ở phòng, đừng nhìn các nha
hoàn bà mụ này trên thân không có bất kỳ gợn sóng pháp lực nào, mỗi người chỉ
sợ đều là Chuẩn Thánh trở lên. Nhưng họ đều không hề cảm nhận được đoàn lục
sắc này bay tới, dung nhập vào bụng Tiếu phu nhân. Ngoại trừ chính thai phụ
nàng Thánh Nhân thực lực trong đây, không ai thấy được ẩn sâu đoàn khí thể đó
là một linh hồn.

Khí tức đoàn linh hồn đó hoàn toàn tương đồng với khí tức thai nhi trong bụng
mình, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, chẳng mấy chốc nàng sẽ sinh hạ con mình,
bất kể linh hồn đó là của ai, nàng chỉ nghĩ ta đã cho ngươi sinh mệnh, ngươi
liền là ta nhi tử.


Ngọc Tiêu Kiếm Thần - Chương #7