Tiên Thiên Thất Sát Quỷ Diện


Người đăng: ☯༺Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên༻☯

Khi hắn quay đầu lại, Tiếu Vô Thường thấy năm người gương mặt lạ lẫm nhưng
cũng có phần quen thuộc, trong ánh mắt mỗi người đều không thể che đi sự căm
phẫn cùng oán niệm nhìn hắn.

Tiếu Vô Thường nhướng mày nhìn những người xa lạ nhưng từ nơi sâu xa hắn cảm
giác được một tia nhân quả quấn quanh, mờ mịt đến mức hầu như không tồn tại.
Nhân quả đó không trực tiếp dính lên người hắn, nó liên quan đến Đào Hoa Đảo,
và đương nhiên hiện giờ Tiếu Vô Thường vẫn chưa thể nhìn ra được.

Tiếu Vô Thường lật lại trí nhớ một hồi mới đại khái đoán ra năm người trước
mắt này là ai. Năm hắn lên 10 tuổi, có vài vị nhân sĩ không mời mà đến tiến
vào Đào Hoa Đảo, chẳng may cho họ là lúc đó Tiếu Vô Thường lại đang đi dạo
trong Đào Hoa Lâm.

Giang hồ ai nấy đều biết Hoàng Dược Sư tinh thông vô số loại nghề, từ chế
thuốc đến bố trận đều bác đại tinh thâm, những Ngũ Tuyệt khác còn có phần
không bằng ông ở khoảng này.

Đào Hoa Lâm chẳng những được nhân sĩ giang hồ biết đến bởi vẻ đẹp thanh tao mà
còn có sự kỳ bí bởi Đào Hoa Trận. Trừ phi có Đào Hoa Đảo đệ tử tiếp đón thì
đừng mơ mà qua được Đào Hoa Lâm, có chăng chỉ có đẳng cấp đạt đến Ngũ Tuyệt
mới có thể đi vào mà không có sự dẫn dắt.

Tiếu Vô Thường tuy lười biếng nhưng thiên tư siêu tuyệt, hắn đương nhiên cũng
học được phần nào da lông Kỳ Môn Ngũ Chuyển mà Hoàng Dược Sư mất mười năm
nghiên cứu mới thành công.

Cái gọi là điểm xuất phát cao thì sức mạnh nhất định sẽ có sự chênh lệch. Thứ
mà có thể khiến Hoàng Dược Sư nghiên tập mười năm mới thành không hề đơn giản.
Dù cho Tiếu Vô Thường chỉ học được phần nhỏ nhưng đủ để điều khiển Đào Hoa
Trận, vây giết năm người trước mắt.

Lần đầu Tiếu Vô Thường giết người chính là năm hắn mười tuổi, và nạn nhân là
năm người trước mắt. Tiếu Vô Thường lười biếng mệt mỏi phủi tay áo một cái,
xoá đi năm người thân ảnh, thầm nhủ một câu trong lòng " Duyên khởi duyên
diệt, năm xưa nếu như các ngươi không tự tiện tiến vào Đào Hoa Đảo, không đưa
lên thiệp mời bái phỏng thì ta cũng không ra tay giết người. Tán đi đi".

Năm oan hồn tan biến, như tro bụi về với đất trời. Bổng chốc lát, thân thể
Tiếu Vô Thường trưởng thành đến mười bảy tuổi, và cũng là năm mà hắn rời khỏi
Đào Hoa Đảo.

Lần này Tiếu Vô Thường không dùng thời gian suy ngẫm quá lâu liền ngay lập tức
nhớ đến một chuyện cách đây rất lâu, một chuyện mà hắn chả muốn nhớ.

Năm đó rời đảo, Tiếu Vô Thường lần đầu trở về Trung Nguyên. Tiếu Vô Thường
chính là hướng Tô Châu thành đi đến, mà địa điểm dừng chân trên đất liền đầu
tiên chính là Phong Linh Cốc, địa phận nằm ngoài Tô Châu thành.

Tô Châu thành nổi tiếng là một trong những thành trì sầm uất nhất của Minh
triều vì địa thế nằm giữa cương thổ, nối tiếp Kim Lăng cùng Yên Kinh. Tô Châu
đồng dạng địa thế gần với hải ngoại, cũng vì thế mà nó trở thành trung tâm
giao dịch, chỉ đứng sau Thành Đô.

Bất cứ ngành nghề nào đều không thể thoát khỏi triết lý: có cầu ắt có cung (
đây là một loại kinh tế học, nếu có khách hàng cần sản phẩm thì nhất định sẽ
có nhà đầu tư cung cấp sản phẩm đó, chứ không phải ngược lại. Cũng như Thẩm
Vạn Tam từng nói “bán thứ người cần ,chứ không phải bán thứ mình có”).

Cũng vì thế, nếu Tô Châu thành là nơi mậu dịch phát triển phồn thịnh, thì nhất
định sẽ không thiếu đạo tặc lộng hành.

Căn cứ của đạo tặc có nổi danh Tô Châu ngụ tại Ngọc Trụy Lâm, khu vực rừng núi
hoang sơ phía nam Tô Châu thành và nằm cạnh Phong Linh Cốc.

Lần đầu trở về Trung Nguyên, những người mà Tiếu Vô Thường lần đầu tiên gặp
mặt chính là những hương thân phụ lão sinh sống tại thôn nhỏ trong Phong Linh
Cốc, và gần đó không thiếu đạo tặc thuộc khu vực Ngọc Trụy Lâm.

Vì vượt biển từ Đào Hoa Đảo đến Trung Nguyên nên tinh thần rã rời, nên Tiếu Vô
Thường đành ngồi xa phu từ thôn trang đến Tô Châu thành. Trong lúc ngồi trên
xe ngựa, hắn đã lâm vào ngủ say vì mệt mỏi. Khi tỉnh dậy, Tiếu Vô Thường phát
hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ.

Trong lúc mờ mịt, Tiếu Vô Thường phát hiện đây là sơn trại của thổ phỉ Ngọc
Trụy Lâm. Thì ra lúc hắn ngồi xa phu đên Tô Châu thành đi ngang địa điểm tập
kích của bọn chúng, vì thế mà bị vạ lây.

Tại thời điểm đó, khinh công của Tiếu Vô Thường khá tốt, vốn hắn chẳng màng để
ý vì đã lấy lại sức lực. Dù sao chỉ bị bắt thôi, bọn sơn tặc cũng chưa làm gì
đối với hắn.

Nhưng trong lúc vô tình lại nghe được một chuyện, mà chuyện đó khiến hắn nổi
trận lôi đình!

Lúc đó, chân của Tiếu Vô Thường sử xuất chiêu thứ nhất trong Toàn Phong Tảo
Diệp Thoái, Lăng Hư Ngự Phong đem tên sơn tặc nói ra những lời ô uế đá bay,
tạo nên động tỉnh to lớn.

Nhưng dường như đó chỉ là ngòi kíp nổ mà chả giải quyết được vấn đề gì, bởi vì
sơn tặc trong trại nghe được động tỉnh mà lao ra vây công Tiếu Vô Thường. Lúc
bị vây công, chỉ chừng hai mươi mấy sơn tặc còn lại trong trại, vì từ trong
lời tên sơn tặc bị hắn đá bay mà biết được trại chủ đang tại địa điểm cướp
tiêu.

Lần đó Bích Ngọc Tiêu trong tay Tiếu Vô Thường từ sáo hóa thành côn, Ngũ Lang
Bát Quái Côn trong tay hắn được sử dụng một cách thuần thục, biến hóa khôn
lường.

Ngũ Lang Bát Quái Côn là côn pháp được biến hòa từ thương pháp giết địch trên
chiến trường, sự tàn nhẫn và sắc bén đã được giảm bớt nhưng không vì vậy mà
sát thương giảm đi.

Chẳng những thế, Ngũ Lang Bát Quái Côn trong tay đệ tử của Đào Hoa Đảo càng
thêm huyền ảo, thiên kỳ bách quái.

Hai mươi mấy sơn tặc đương nhiên không thoát khỏi sự truy sát của Tiếu Vô
Thường, nếu không họ cũng xuất hiện trước mắt Tiếu Vô Thường hiện tại, điều đó
cũng đại biểu cho kết cuộc của họ là gì.

Tiếu Vô Thường khóe miệng khẽ nhếch, hời hợt gạt đi những oan hồn của các sơn
tặc năm xưa.

Thân hình cao thêm một chút, gương mặt càng thêm thu hút người đối diện. Tiếu
Vô Thường đã đến độ tuổi mười tám, cái độ tuổi mà vô số thiếu hiệp bắt đầu
cuộc hành trình lưu lạc giang hồ của mình.

Nhưng tại thời điểm đó, Tiếu Vô Thường đã là sát thủ nổi tiếng trong triều
đình, chuyên ám sát các đại thần, quyền thần cùng thương nhân ủng hộ Minh Huệ
đế Chu Doãn Văn năm xưa.

Cũng như bao lần trên, Tiếu Vô Thường chỉ nhìn những oan hồn chết dưới tay
mình năm xưa một lần nữa, rồi tiễn họ về với cát bụi.

Khí chất trên người Tiếu Vô Thường thay đổi, mang theo chút phong trần, cùng
kiêu ngạo. Nếu hắn không nhớ lầm, thì đây là thời điểm hắn lang bạt thảo
nguyên, cũng nhờ đó mà đạt được Yên Chi Mã.

Vài oan hồn xuất hiện trước mắt Tiếu Vô Thường, hắn vừa liếc qua lập tức muốn
nhảy dựng lên mà chửi!

Các người quá cố trước mặt kia đều là những người sinh sống tại thảo nguyên
năm Tiếu Vô Thường mười chín tuổi. Khi hắn tìm được Yên Chi Mã thì đồng dạng
họ cũng tìm được.

Tuy nhiên, đã là bảo mã ắt có linh tính, bọn chúng chọn chủ chứ không phải
ngược lại. Vì thế, theo Tiếu Vô Thường thì điển cố “Bá Nhạc tìm ngựa” có lẽ
những con ngựa đó cũng chỉ tầm thường.

Và đương nhiên, một khi tranh giành bảo mã bắt đầu thì tuyệt đối không thể
tránh khỏi tranh đấu.

Tiếu Vô Thường nhớ khá tốt lần đó hắn chỉ đánh hơn chục người tàn phế tứ chi,
trước khi rời đi chỉ kiêu ngạo để lại một câu: bọn mi không có tư cách chết
dưới tay bản công tử.

Đương nhiên, tại trong thảo nguyên rộng lớn, không thể không xuất hiện tình
huống cá lọt lưới. Con cá lọt lưới đó thấy cảnh tượng Tiếu Vô Thường một hơi
đem hơn mười người đánh cho tàn phế, khiến hắn trong lúc hoảng loạng thành
công trèo lên lưng Yên Chi Mã.

Nhưng tham thì thâm, trong lúc Yên Chi Mã còn ngơ ngác đã giục nó chạy khỏi
hiện trường. Tuy nhiên, Yên Chi Mã chống cự, nó chồm lên khiến tên đó ngã ra
đằng sau.

Trùng hợp thay, có một viên đá nhọn nhô ra như được dành riêng cho hắn, vị trí
quả thật chuẩn không cần chỉnh. Kết cuộc của tên đó tự nhiên là đầu đập vào đá
mà chết, Yên Chi Mã thì về tay Tiếu Vô Thường.

Tiếu Vô Thường tự nhiên là muốn chửi! Bản công tử không giết người sao lại
tính lên người ta! Không phải bốn ngàn năm trước đó, trước Tam Sinh Thạch thì
cái chết của những oan hồn trước mắt không có trên đó sao!

Tiếu Vô Thường ánh mắt bực bội, lườm bia đá khảm đầy huyết văn thạch anh một
cái rồi nhếch mép cười khẩy: “ Ca không làm ca quyết không nhận, mặc kệ bọn nó
vì ta đánh cho tàn phế mà chết thì đoạn nhân quả này ca cũng quyết không
nhận”.

Sau một hồi lâu im lặng, không ai nhường ai, Tiếu Vô Thường mặc kệ chẳng thèm
tiễn những oan hồn đó xuống địa phủ.

Lúc này, linh hồn của Huyết Hải Tế Đàn lạnh lùng thốt một câu: “ Ngươi không
giết bọn hắn nhưng bọn hắn bởi vì ngươi mà chết. Đã như thế thì ngươi hãy nhận
đoạn nhân quả này đi, bản tế đàn không có thời gian đôi co cùng ngươi”.

Câu nói đó như thêm dầu vào lửa, hai mắt Tiếu Vô Thường ánh lên sự khinh
thường cùng kiêu ngạo.

Hắn khinh là khinh Huyết Hải Tế Đàn vô lý, ỷ bản thân thực lực cao hơn hắn
liền có thể ép buộc được hắn sao? Hắn kiêu là kiêu ngạo, mà luồng ngạo khí đó
giống như Đông Tà - Hoàng Dược Sư, mi có là thiên vương lão tử thì bản công tử
vẫn cứ muốn làm gì thì làm!

Tiếu Vô Thường cười đểu một cái, không thèm nhiều lời với Huyết Hải Tế Đàn, vì
dù sao cũng chẳng có gì để nói.

Bàn tay tạo thành thế cầm đao, muốn triệu hồi Bích Ngọc Tiêu ra mà sử xuất
chiêu thứ tám trong Viêm Dương Đao, Nhiệt Sa Lịch Kim.

Nhưng không thể!

Trong phút chốc sững sờ, Tiếu Vô Thường có chút bất ngờ vì mình không thể
triệu hồi Bích Ngọc Tiêu. Nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh thế
công từ đao sang chỉ.

Tham Hợp Chỉ, Chỉ Thỉ Thiên Nhật.

Kinh mạch toàn thân sồi trào, huyết khí bên trong đan điền bị kích thích trào
ra cuồn cuộn, du hành toàn thân của Tiếu Vô Thường. Huyết khí dường như vô tận
cộng với ý chí ngỗ nghịch của hắn tụ lại trên đầu ngón tay. Xung quanh hư
không rung lên nhè nhẹ, nhưng chỉ như hạt muối bỏ biển

Cả người Tiếu Vô Thường lướt tới bia đá, “Chỉ Kình” cuồn cuộn như lốc xoáy tụ
trên ngón tay.

Giây phút này, khi “Chỉ Kình” va chạm cùng bia đá thì phía trên bầu trời đỏ
máu đó rơi xuống từng mảnh kính đã nát tan.

Những mảnh kính đó gợi nhớ Tiếu Vô Thường đến một chuyện cách đây bốn ngàn
năm, và nó xảy ra trong Luân Hồi Đạo Môn.

Tiếu Vô Thường có chút khó tin quan sát xung quanh, lúc này hắn mới phát hiện
không đúng.

Quả thật là không đúng rồi!

Đây rõ ràng là huyễn thuật! Nhưng nó lại thật đến mức khó tin, thậm chí thật
còn hơn chữ “thật”!

Từng mảnh vỡ thuộc về “thế giới” rơi xuống từ thiên không, huyễn thuật cũng
theo đó mà sụp đổ.

……………

Đùng!

Một tiếng động kinh tai nhức óc đánh toát mặt đất tế đàn.

Một cây sáo màu xanh lục, óng ánh ngọc thạch cắm sâu vào mặt đất, chống đỡ
thân thể Tiếu Vô Thường tránh khỏi té ngả.

Tiếu Vô Thường ngơ ngác nhìn chăm chú bia đá, hắn không ngờ! Hắn chính là
không ngờ những gì trải qua từ nãy đến giờ chỉ là huyễn thuật của tế đàn!

Chẳng lẽ từ lúc hắn sinh ra ý chí ngỗ nghịch đó thì đã trúng phải huyễn thuật
rồi sao? Chẳng lẽ huyễn thuật của tu chân giới không giống như huyễn thuật của
Nhẫn Giả Đông Doanh sao? Chẳng lẽ....

Vô vàn câu hỏi mà Tiếu Vô Thường đặt ra trong đầu, nhưng lúc này, chính ánh
sáng màu máu chói lóa đến từ bia đá kéo hắn thoát khỏi sự thắc mắc đang lớn
lên từng giây từng phút trong tâm thần.

Bia đá khảm nạm mười triệu huyết văn thạch anh, mà một khi mười triệu thạch
anh này đồng loạt phát sáng, chính là vô cùng rực rỡ! Sáng đến mức tạo ra một
dải ngân hà màu máu lơ lửng trên bầu trời huyết nhục!

Ngay vào lúc này, một vệt trắng bạc chui ra từ tế đàn với tốc độ cực nhanh,
những nơi nó đi qua đều để lại vết rách hư không trong khi bản thân nó lại
bình an vô sự.

Tia bạc đó như một mũi tên bắn ra khỏi cung, vô tư chui vào giới bảo của Tiếu
Vô Thường, hoàn toàn làm lơ cấm chế của chính giới bảo.

Nhưng lúc này, Tiếu Vô Thường không có tâm tư đi để ý vật phẩm đó, hắn còn có
chuyện đáng quan tâm hơn nhiều.

Mà chuyện đó chính là huyết quang trên bia đá!

Theo huyết quang càng thịnh vượng, thì sát khí của Tiếu Vô Thường càng lớn
mạnh. Một trăm viên thạch anh phát sáng, sát khí thổi bay những hạt bụi của lỗ
hổng do Bích Ngọc Tiêu tạo ra trên tế đàn.

Nhưng đó chỉ là bắt đầu!

Một ngàn viên thạch anh phát sáng, sát khí như đao gió, dễ dàng khiến người
khác thụ thương.

Một vạn viên thạch anh phát sáng, đôi mắt Tiếu Vô Thường ánh lên một chút màu
máu rồi lại tan biến.

Mười vạn viên thạch anh phát sáng, quanh thân cuốn lên yên vụ màu máu nhàn
nhạt, nó như trở thành một tấm mạng che mặt cho Tiếu Vô Thường.

Một triệu viên thạch anh phát sáng, sau lưng Tiếu Vô Thường xuất hiện vô số ma
trơi, ngã quỷ cùng oan hồn gào thét bời oán niệm cùng hận thù.

Khoảnh khắc mười triệu viên phát sáng, cảnh tượng núi thây biển máu thay thế
cho cảnh tượng oán niệm trùng thiên sau lưng Tiếu Vô Thường. Cảnh tượng này
Tiếu Vô Thường không thấy vì hắn nhìn lại phía sau, lúc này hắn đang đối đầu
cùng sự tăng phúc bất chợt về sát khí lẫn sát uy.

Thế gian có được tất có mất, mọi sự đều có cái giá mà con người phải trả. Tiếu
Vô Thường nhận được sự tăng phúc về sát khí từ Huyết Hải Tế Đàn do thắp sáng
thạch anh mà có, nhận được vật phẩm thần bí do vượt qua khảo nghiệm đạo tâm
cũng từ đó mà ra.

Nhưng thứ mà hắn đối mặt là cái gì?

Từ nãy đến giờ, bắt đầu từ đối mặt với huyễn thuật tới tăng phúc về sát khí.
Huyễn thuật xuất hiện những nạn nhân từng tử vong dưới tay Tiếu Vô Thường.
Đến, huyết văn thạch anh gia tăng sát khí lẫn sát uy lên một cách đột ngột.

Cái nào không phải khảo nghiệm đạo tâm?

Hơn hai tuần trôi qua...

Dị tượng quanh thân tan biến, sát khí trùng thiên nay đã thu liễm vào cơ thể.
Tiếu Vô Thường một thân tử y một lần nữa xuất hiện, trên gương mặt thêm vào
một sự chán chường cùng mệt mỏi.

Tiếu Vô Thường tự lẩm bẩm nói chuyện với bản thân mình: “ Quái dị, những oan
hồn đó có phải là thật sự huyễn thuật không? Bọn họ còn thật hơn cả thật, nếu
nói là giả ta tin, nói thật ta cũng tin. Hai chữ thật giả, thật là khó nói.
Mặc dù đoạn nhân quả này không trực tiếp nhiễm lên người ta, nhưng dù sao bản
thân ta cũng là người tiễn họ xuống địa phủ. Thì một tách trà hôm nay, xem như
lời tiễn biệt đi”.

Dứt lời, Tiếu Vô Thường từ giới bảo lấy ra một chung trà, dốc ngược lên rồi đổ
xuống mặt đất. Hắn vốn muốn dùng rượu nhưng giới bảo hắn không có, nên đành
lấy trà thay rượu, cũng xem như làm tròn tấm lòng.

Trong lòng Tiếu Vô Thường không hiểu nhẹ đi, hắn không hiểu đây là cảm giác
gì. Nhưng tâm thần cùng toàn thân nhẹ nhõm, cảm giác như bỏ đi gánh nặng tâm
lý.

Ánh mắt Tiếu Vô Thường đứng nhìn mặt đất dậy lên mùi hương của tiên trà một
hồi, sau một thời gian hắn liền xoay người phi hành rời đi Huyết Hải Tế Đàn.
Lúc hắn đi, đã không để ý sau lưng vô số khô lâu như người sống, dõi mắt nhìn
theo thân ảnh của Tiếu Vô Thường đang khuất dần.


Ngọc Tiêu Kiếm Thần - Chương #17