Nguyên Anh Kẻ Điên Hàn Nghịch Thiên


Người đăng: ☯༺Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên༻☯

So với âm dương tứ kiếm chi thù, Tiếu Vô Thường lại càng có hứng thú với Nhật
Nguyệt, Chư Thiên Tinh Thần chi chủ. Có thể khiến Bích Ngọc Tiêu e ngại thật
sự không nhiều, Tiếu Vô Thường cũng không đi sâu vào chuyện này. Hắn không
phải thiếu hiệp mới bước vào giang hồ, trải qua vô số thất bại trên thương
trường Đại Minh, khiến Tiếu Vô Thường ngộ ra một điều: thực lực thấp kém biết
nhiều chỉ có tác hại!

Tiếu Vô Thường đi đến thu thập Âm Kiếm Hạp rồi ném cả hai vào hắn giới bảo.
Tiếu Vô Thường ánh mắt quan sát dãy sơn mạch này, lúc đặt chân đến đây toàn bộ
đều là tiên dược linh thảo trải khắp sơn mạch.

Vô số cường đại yêu tu, thậm chí Toái Hư kỳ Yêu Hoàng đều dễ dàng như thế bị
nhấn chìm trong nước biển, hôi phi yên diệt. Đại địa sơn mạch này không giống
như từng bị bao phủ bởi nước biển qua, mà giống như một loại cằn cỗi đến rợn
người, mặt đất nứt toát tạo nên vô số khe hở trên mặt đất.

Tiếu Vô Thường thầm than tu chân giới đấu pháp lực phá hoại vô cùng to lớn,
chính là Độc Cô Cầu Bại có đến cũng không mạnh hơn Dung Linh kỳ tu sĩ là bao.
Vô số lịch sử ghi chép lên những trận đấu pháp lực phá hoại đạt đến vô cùng vô
tận.

Có vài ghi chép kể rằng, có một vị Vạn Cổ Tiên Vương trong lúc thử nghiệm hắn
tân sáng tạo đạo thuật mà phá hủy một dãy ngân hà, dù chỉ là dư ba cũng chấn
nát vô số hạ cấp tu chân tinh cầu thành bột mịn.

Lại có cái khác ghi chép, kể rằng một vị Cửu Chuyển Đế Phẩm Đan Sư vì luyện
chế nàng đan dược, tàn sát trọn một cái trăm vạn dăm hư không tinh vực sinh
linh, đem sinh cơ bừng bừng đại địa đánh thành phế tích, nhờ đó luyện chế ra
nàng Thương Hải Tang Điền Đan.

Lại có ghi chép rằng, có một vị Thiên Tôn đại năng vì luyện chế ra hắn binh
khí, đem chư thiên tinh thần làm sắt thép, lấy thiên địa vì lô đỉnh, hiến tế
hàng tỷ vô tội sinh linh ngưng tụ thành Vạn Linh Huyết Châu mà luyện ra đến
Tiên Thiên trung phẩm pháp bảo, Thiên Tội Đao!

Tu chân giới là một cái thiên kỳ bách quái thế giới đồng dạng là một cái tàn
khốc thế giới. Thế giới này quy tắc trò chơi rất đơn giản, không nằm ngoài hai
chữ thực lực.

Tiếu Vô Thường chỉ thầm than, sao hắn lại không gom đủ trước khi đến đây chứ,
phải biết thế giới trước đây hắn đã “chật vật” vô số lần mới “tìm” được đến
những tài nguyên tu luyện đó a!

Tiếu Vô Thường lấy ra Động Huyền Cửu Thiên Kiếm chém nát Bích Ngọc Tiêu Phong
Thiên Tỏa Địa xong liền lắc mình bay lên trời hướng tầng 32 thông đạo phi
hành.

Thông đạo tầng 32 nằm tại hai hướng, một nam một bắc, mỗi một canh giờ đều
thay đổi vị trí. Nhưng điều đó chẳng ăn thua gì với hắn, một kiếm chém rách hư
không, vượt qua khoảng cách dùng tốc độ chớp nhoáng chạy đến thông đạo.

Thông đạo tại thời điểm này nằm tại hướng bắc, xung quanh một mảnh đại địa bao
phủ trong gió tuyết, tại đây tồn tại một tòa thành trì được xây bởi vạn niên
băng phách, tên là Mai Thê thành. Cả tòa thành trì đều bị một luồng khác
thường hàn khí bao phủ, tựa như linh hồn đều có thể đông cứng.

Mai Thê thành là một cái ma đạo thành trì, trong đó có đến mấy ngàn tu sĩ,
thậm chí còn có ba tên Nguyên Anh kỳ tu sĩ trấn giữ.

Tiếu Vô Thường tiến vào Mai Thê thành, trong thành có bán vô số ma tu vật phẩm
sinh hoạt thường ngày như song tu đỉnh lô, đan dược, công pháp, binh khí, thẻ
ngọc truyền đạo, vân vân.

Tiếu Vô Thường dùng thần thức tìm kiếm tung tích thông đạo tầng 32 nhưng chả
thể tìm thấy được một vết tích nào của nó cả, như nó vốn không xuất hiện tại
đây vào lúc này, như vậy thì càng kỳ quái, chỉ có thể giải thích rằng nó đã bị
che lấp.

Trong Mai Thê thành này có vô số ma đạo tông môn tiếp dẫn địa điểm, do các
Tiếp Dẫn Sứ chiêu nạp nhân tài đưa về tông môn tu hành. Có qua thì cũng phải
có lại, hàng năm các tông môn này đều phải dâng lên cống phẩm cho Mai Thê
thành người quản sự, hay còn gọi là thuế thu.

Nhưng điều này cũng gây ra khá nhiều sự phiền phức như có vài tông môn ngu
tri, ếch ngồi đáy giếng âm mưu trốn thuế, vì thế mà đẫn đến kết cục đồ tông
diệt môn thảm án nhưng chẳng ai có gan lên tiếng.

Vì bọn họ là ma đạo tông môn, sẽ không ai vì họ mà đứng lên chống đối Nguyên
Anh kỳ tu sĩ, nói ra có lẽ lại khiến chính đạo tông môn bỏ đá xuống giếng, lấy
cớ đuổi giết ngang nhiên công báo tư thù.

Tu sĩ có cuộc sống tu chân đầy trắc trở của họ, phàm nhân cũng có cuộc sống
bình phàm của mình, không nằm ngoài bốn chữ: sinh, lão, bệnh, tử. Bất kỳ một
tu chân quốc nào cũng sẽ chứa đựng vô số tu chân thành, tông môn, bang phái,
và đương nhiên cũng không thể thiếu phàm nhân quốc.

Những tu chân quốc gia này đều có một điểm chung rằng họ không hề có bất cứ ai
dám xưng vương, xưng đế, có chăng cũng chỉ là những phàm nhân quốc. Vì chỉ có
những Toái Hư kỳ tu sĩ đã lĩnh ngộ được Hoàng Giả chi khí cùng ngưng tụ ra
Hoàng Ảnh mới có tư cách xưng Hoàng.

Tự nhiên thế lực thuộc vị tân hoàng đó cũng ảnh hưởng đến bố cục tu chân giới.
Ví dụ vị hoàng giả đó thuộc về chính đạo, chính đạo tu sĩ nhất định sẽ mượn uy
thế đó mà mài đao với ma đạo tu sĩ, nếu điều tương tự xảy ra với ma đạo, họ
đồng dạng làm ra quyết định đó.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều có hai mặt, nếu phe đối địch đồng dạng có hoàng
giả cường đại khác chống lưng thì tốt nhất tân hoàng đó nên ngoan ngoãn, đừng
có mà làm loạn, vì mỗi Toái Hư một trọng thiên chính là thiên đại hồng câu!

Các Tiếp Dẫn Sứ nhìn thấy đến gần là một hài tử, thân mang tử sắc hoa phục,
khí chất yêu dị tà tứ, lại có phần thánh khiết, lưng đeo trường kiếm lập tức
thu hút sự chú ý của họ.

Nhưng vào lúc này, tiếng kêu hoảng hốt thất thải chạy vù tới, miệng la ỏm tỏi
cắt đứt mạch suy nghĩ của họ: “ Đại nhân xin tha mạng! Tiểu nhân tháng này đã
tiến vào nội cung rồi, vốn nên đến lượt người khác chứ, cớ sao lại tiếp tục là
ta?”

Thanh niên chạy hùng hục một đường kêu la om sòm, Tiếu Vô Thường lười biếng
nhìn lại, phía sau y đuổi theo là một trung niên nhân cao to, làn da bánh mật,
thân hình cân đối.

Trung niên nhân cười lạnh khinh bỉ nói: “ Có đến lượt của mi hay không, không
quan trọng, quan trọng là chủ tử cần người”.

Tiếu Vô Thường ánh mắt mang chút hứng thú nhìn lấy đại hán, bèn nhoẻn miệng
cười lạnh. Ngón tay cong lên, bắn ra hai đạo tạp khí huyết mỏng manh nhỏ nhoi
chạm vào thanh niên đầu gối. Thanh niên lập tức lăn ngã ra đất, đôi chân bị
tạp khí huyết xuyên qua dẫn đến trọng thương, không thể di chuyển.

Nếu mà so sánh thì khí huyết trong cơ thể của Tiếu Vô Thường được hắn sử dụng
có phần tương tự chân khí, tuy nhiên chân khí của hắn cũng đã hao tổn khá
nhiều. Nhìn tại một góc độ nào đó, thì luyện thể tu sĩ rất giống với võ lâm
hiệp khách trước đây mà hắn biết.

Thanh niên bất ngờ bị trọng thương, làm hắn không kịp phản ứng, nhưng khi hoàn
hồn thì lại thấy không thể đứng lên liền chỉ có thể chấp nhận số mệnh, chờ đợi
trung niên đến cưỡng ép bắt đi hắn. Thanh niên tự có phần không nhìn rõ ai đã
ra tay, nhưng những người tại đây không phải hắn loại này tán tu có thể động
đến, hơn nữa bản thân hắn cũng là ma tu, việc bỏ đá xuống giếng cũng làm không
ít, âu cũng là nhân quả.

Tiếu Vô Thường nếu biết được thanh niên ý nghĩ nhất định sẽ khịt mũi khinh
thường, hắn chưa bao giờ là một người tốt, và cũng chưa bao giờ tự nhận mình
là một người tốt. Tiếu Vô Thường chỉ đơn thuần là hứng thú với trước mặt đại
hán, vì trung niên trước mặt này rõ ràng là một cụ khôi lỗi!

Khôi lỗi là một loại pháp bảo thuộc về bên trong Luyện Khí Sư chức vụ, khôi
lỗi vốn không nên có hồn, nhưng đại hán trước mắt lại rõ ràng có hồn, có suy
nghĩ độc lập.

Nhưng giải pháp có thể khiến cho khôi lỗi sở hữu linh hồn không phải không có,
một trong những giải pháp đó chính là tu sĩ có thể rút đi linh hồn một người,
cho linh hồn đó dung hợp cùng khôi lỗi thân thể, hoàn toàn có thể thành công
được.

Tuy nhiên, có thể khiến Tiếu Vô Thường hứng thú lại là thân thể của khôi lỗi,
dựa theo huyết mạch truyền thừa ký ức. Thì khôi lỗi này tên gọi đầy đủ chính
là Hắc Ám Long Hoàng Diệt Thế Khôi Lỗi, nhưng trọng điểm là thân thể này thuộc
về đã chết đi yêu tộc hoàng giả, mà còn là long tộc!

Luyện thi chính là một trong nhưng phương pháp chế tạo khôi lỗi, thi đơn giản
là một thân xác của người đã chết, do Luyện Khí Sư xem làm tài liệu luyện khí.
Điều kiện chế tác khôi lỗi thông qua luyện thi đôi khi còn dễ dàng hơn chế tác
khôi lỗi từ tài liệu khá nhiều. Đơn giản vì kết cấu cơ thể mà thân xác đó đã
có sẵn, mà Luyện Khí Sư không nhất thiết phải vẽ ra sơ đồ thân thể, nhưng nếu
thuộc về luyện thi mà ra thì thường được gọi là thi khôi.

Các tông môn Tiếp Dẫn Sứ quanh đây ánh mắt sợ hãi cùng kiêng kỵ nhìn lấy thi
khôi cùng Tiếu Vô Thường, họ dự đoán kẻ đánh thanh niên tàn phế hai chân chỉ
sợ là hài đồng trước mắt, vì thanh niên kia nhìn có vẻ bất lực trước thi khôi
cùng Tiếu Vô Thường nhưng dầu gì cũng là Dung Linh trung kỳ tu sĩ, còn bọn họ
cũng chỉ đạt đến Dung Linh đỉnh phong mà thôi.

Họ kiêng kỵ cũng là điều tất nhiên thôi, có thể thần không biết quỷ không hay
đánh tàn phế một Dung Linh tu sĩ thật sự vô cùng hiếm có, nhưng họ không hiểu
một điều rằng đây là thân phận khác biệt!

Tiếu Vô Thường có thể khiến họ kiêng kỵ nhưng không thể làm họ sợ hãi, ma tu
rất thực tế, trên người thi khôi hư vô phiêu, miễu cường đại khí tức cùng uy
áp khiến họ như rơi vào băng uyên, sợ hãi cực độ.

Long tộc thi khôi vẫn giữ tốc độ nguyên bản thong thả đi đến bắt thanh niên,
nếu hắn muốn thì ngay từ đầu thanh niên không thể di chuyển dù chỉ một cái
nhếch chân, chẳng cần phải đuổi theo như thế này, tựa hồ đối với hắn chỉ là
một loại vui đùa, như mèo vờn chuột.

Thi khôi đi đến, tùy tiện sách thanh niên lên như một con gà, rồi nhìn qua
Tiếu Vô Thường. Hắn linh hồn ngu si đó bản năng vẫn có phần kiêng dè nhìn Tiếu
Vô Thường, hắn đã chết rất lâu rất lâu, có lẽ cũng đã hơn vài chục vạn năm.

Tuy nhiên khi phải đối mặt loại đó cường đại khí huyết, như lại gặp phải một
người đã đưa hắn chầu trời, mà kẻ đó thực lực không cao nhưng khí huyết đồng
dạng cường đại đến rợn người!

Đột ngột vào lúc này, một tiếng nói chán chường mang theo một ít không kiên
nhẫn vang lên: “ Con giun đen sì, thối tha đáng chết nhà ngươi có đuổi theo
một Dung Linh giun dế cũng lâu như thế sao?”

Tất cả Tiếp Dẫn Sứ tại đây lẫn thi khôi đều lâm vào cực độ khủng hoảng, tiếng
nói đó thuộc về thành chủ Mai Thê thành đệ tử! Là tuyệt đại ma đầu, vang danh
Hắc Viêm Quốc!

Tu chân quốc phân chia thực lực tổng thể quốc gia dựa theo thực lực mạnh nhất
của tu sĩ, bất cứ quốc gia nào xuất hiện Kim Đan kỳ liền nhận được quốc hiệu,
hạ cấp tu chân quốc. Đi kèm cùng quốc hiệu chính là Tu Linh Trận, dựa theo
đẳng cấp mà sản sinh linh khí nhiều ít, cải thiện môi trường cùng tài nguyên
tu luyện, và sẽ được thuộc hạ của vị hoàng giả đó đến lắp đặt.

Sở hữu Nguyên Anh kỳ tu sĩ liền đạt được trung phẩm quốc hiệu, Hóa Thần kỳ là
thượng phẩm quốc hiệu, Luyện Hư kỳ là Hư Cấp quốc hiệu. Còn nếu sở hữu Toái Hư
kỳ liền cần tiến về giới đó trung vực, nếu có thể xưng hoàng liền có tư cách
kiến lập hoàng thành, đế đô, trở thành chủ nhân của trung tâm pháo đài.

Hắc Viêm Quốc chính là một cái trung phẩm tu chân quốc, mà người mạnh nhất Hắc
Viêm Quốc không ai ngoài giọng nói đó chủ nhân, Nguyên Anh viên mãn đại tu sĩ!

Hắc Viêm Quốc ma đạo hoành hành cường thịnh, một phần nào là nhờ đến sự tồn
tại của Mai Thê thành, sở hữu lên đến ba vị Nguyên Anh kỳ ma tu chưởng quản.
Nhưng đệ tử của Mai Thê thành chủ này không được nhắc đến vì hắn không can
thiệp bất cứ thứ gì liên quan đến quản sự, hắn chỉ chắm chú vào phòng thí
nghiệm của mình mà thôi.

Mà tên đó lại được xưng Nguyên Anh kẻ điên!

Và những con chuột bạch tự nhiên là những tu sĩ xấu số trong Mai Thê thành
này, bị thành chủ đệ tử để ý. Tại sao lại gọi xấu số?

Vì những người tiến vào nội cung chẳng bao giờ có kết cục tốt, một là chết bất
đắc kỳ tử, hai là bị khiêng ra ngoài, toàn thân kinh mạch đứt đoạn, cả đời
không thể tu luyện, hên thì trọng thương nữa tháng không thể xuống giường.

Thanh niên trên tay thi khôi tháng này đã vào một lần, lần đó Nguyên Anh kẻ
điên để cho hắn tu luyện trong linh tuyền, nhưng thực lực quá yếu dẫn đến phản
phệ mà trọng thương.

Một luồng gió nhẹ nhàng thổi đến mang theo tiếng áo phầm phập, một thanh niên
quần áo chẳng ngay ngắn là bao trực tiếp xuất hiện trên đại lộ, thi khôi buông
ra "chuột bạch", chắp tay lên cùng các Tiếp Dẫn Sứ khom người tham kiến thanh
niên.

Nguyên Anh kẻ điên nhẹ nhàng đi đến, ánh mắt quần thâm mệt mỏi như đã rất
nhiều năm chưa được ngủ, khuôn mặt rả rời nhìn "con chuột bạch" của mình trên
mặt đất rồi cười lạnh nói: “ Ngươi nên cảm thấy may mắn vì bổn tọa chọn ngươi
làm vật thí nghiệm”.

Tiếu Vô Thường nhíu mày, trước lúc Nguyên Anh kẻ điên đó đến thì hắn đã cảm
thấy một luồng cảm giác không khỏe, khi thanh niên đó đến thì cảm giác đó càng
rõ ràng hơn bao giờ hết. Thật lòng mà nói, Tiếu Vô Thường từ lúc bước vào Vân
Hồ Thiên Trì này, thì hắn chẳng bao giờ cảm nhận được uy hiếp, ngoại trừ
khoảnh khắc chạm mặt cùng Ngũ Thất Vạn cùng Âm Dương Lưỡng Kiếm triệu hồi tà
dương cùng hồng hải.

Nhưng đến hiện giờ thì người mang cho hắn cảm giác đó chính là kẻ điên trước
mắt này, cảm giác mang theo sự nguy hiểm đến từ một loại không nằm trong tu
vi, vì thanh niên trước mắt này chỉ có Nguyên Anh viễn mãn tu vi!

Nhưng Tiếu Vô Thường có thể khẳng định một điều, nếu Ngũ Thất Vạn là một con
kim sắc trùng nhỏ bé, thì thanh niên trước mắt này chính cự đại tiên hạc, dễ
dàng gạt bỏ Ngũ Thất Vạn.

Nguyên Anh kẻ điên nói xong híp mắt nhìn Tiếu Vô Thường, cảm nhận trên người
hắn khí tức trong miệng lẩm bẩm: “ Là gia tộc đó truyền nhân sao? Nếu không
phải có bọn họ thì sư phụ đã chết dưới độc kế của Tử…”

Cảm giác như búa bổ vào óc khiến kẻ điên không thể không ôm đầu khó chịu, động
tác này những người ở đây không phải chưa từng thấy, vì thế cũng không dám làm
gì, ngay cả thi khôi cũng không có gan đến đỡ thanh niên.

Một sự việc xảy ra rất lâu nào đó, thanh niên trong lúc đau đầu, hai bộ Long
Hoàng thi khôi tiến đến có ý bất trung liền bị y tùy tiện một cái phất tay áo,
cả hai bộ thi khôi đồng loạt hôi phi yên diệt.

Kẻ điên cảm thấy đầu mình có phần tốt hơn một chút liền nhìn Tiếu Vô Thường
nói: “ Tên này quá phế, ngươi đi cùng ta một chuyến đến nội cung, với tư chất
của ngươi đột phá Kim Đan kỳ chưa tới 5 năm, nhưng với điều kiện là phải tu
luyện cùng ta”.

Đột phá Kim Đan chưa đến 5 năm!?

Các Tiếp Dẫn Sứ quanh đây nghe tin như sét đánh ngang tai, như giao long xuất
hải cảnh tượng hùng vĩ. Ích Mạch kỳ tu sĩ hưởng thọ 100 năm, Dung Linh hưởng
thọ 500 năm, Kim Đan nhưng lại có đến 1000 năm tuổi thọ!

Những Tiếp Dẫn Sứ tại đây không ai không 400 cốt linh trở lên, nhưng chưa từng
nghe qua chuyện không tưởng 5 năm đột phá Kim Đan. Nhưng họ không dám hoài
nghi Nguyên Anh kẻ điên lời nói, ánh mắt những Tiếp Dẫn Sứ mang theo sự tham
lam cùng dục vọng chiếm hữu cao đến đỉnh điểm.

Nếu họ có thể đoạt xá thành công thì hoàn toàn có thể thoát khỏi cả đời gông
xiềng, trở thành tu chân giới cự phách, tung hoành thiên địa, kiếm trảm nhật
nguyệt bát hoang!

Đôi khi sự tham lam ấy lại gây ra sự mù quáng mà che đi lý trí con người, các
Tiếp Dẫn Sứ ở đây quên một điều rằng, có thế tư chất thì bối cảnh sao lại có
thể tầm thường?

Thanh niên bị ném lên mặt đất đồng dạng ghen ghét đố kỵ nhìn Tiếu Vô Thường,
loại đó thiên tư tại tu chân giới vô cùng hiếm có, trong lòng gào thét nếu hắn
có được loại đó tư chất có thể đã là Ma Hoàng Cung đệ tử.

Nhưng đối với Nguyên Anh kẻ điên hắn thì Tiếu Vô Thường chính là “vô thượng
thần chuột bạch”, cơ thể cường độ loại đó hoàn toàn có thể phòng ngự hắn thí
nghiệm, đương nhiên lợi ích mang đến với Tiếu Vô Thường đồng dạng nhiều không
kể xiết.

Tiếu Vô Thường cười nhạt nói: “ Ta không có hứng thú với đi cùng ngươi vào nội
cung, ta đến đây chỉ vì thông đạo”.

Nguyên Anh kẻ điên đôi mắt nhìn sâu vào một chút, tựa như phần nào đoán được
thân phận Tiếu Vô Thường, hắn không thuộc về nơi đây, đồng dạng kẻ điên hắn
cũng như thế!

Nguyên Anh kẻ điên có phần đồng cảm nói: “ Nếu ngươi muốn thì ta có thể đưa
ngươi đến đó, nhưng ngươi nhất định phải làm giúp ta một chuyện”.

Mọi người tại đây chỉ còn thi khôi, "phế chuột bạch" cùng các Tiếp Dẫn Sứ,
những ma tu khác từ khi cảm nhận được hắn khí tức đã chạy mất dép, đâu còn để
ý đến cái gì đến cái gì hình tượng hung thần ác sát, tà khí lăng nhiên nữa.

Bọn ma tu này gặp phải kẻ điên như tiểu vu gặp đại vu, ma mới thấy ma cũ, như
thế yếu đuối.

Tiếu Vô Thường chỉ đáp ứng nhưng vẫn nói còn tùy là chuyện gì nữa, vì đối
phương chẳng yêu cầu hắn tuyên Tâm Ma Đại Thệ, thì chẳng có chút gì ràng buộc
được hắn.

Kẻ điên biết điều đó, nhưng sự vô vọng đó khiến hắn chỉ có thể nhờ cậy mà
thôi, không trong mong quá nhiều, chỉ hy vọng có thể gặp lại được hắn sau bao
nhiêu viên mãn chi hoàn trễ hẹn. Kẻ điên bước đi hướng nội cung đi đến, Tiếu
Vô Thường sảng khoái bước theo, để lại một đám Tiếp Dẫn Sứ trợn mắt há hốc
mồm, không thể tin Hắc Viêm Quốc đệ nhất ma đầu lại như thế dễ nói chuyện.

Long hoàng thi khôi không quên đi nhiệm vụ chính mình, bắt lấy thanh niên lên
rồi bước theo kẻ điên hướng nội cung đi đến.

Nguyên Anh kẻ điên sử dụng thuấn di tiến vào bên trong nội cung, Tiếu Vô
Thường đồng dạng hóa thành dải lụa trắng bước theo. Hai người đi một đường
thẳng đến nội cung, đến sau hậu sơn thì cả hai đồng loạt dựa vào trận pháp hư
không khổng lồ truyền tống xuống bên dưới đất trăm vạn trượng.

Phía dưới mặt đất trăm vạn trượng, không khí nọng nực oi bức bên trong một sơn
động thiêu đốt hừng hực hắc hỏa chi hải, chính giữa là bốn cái quan tài làm từ
Vạn Cổ Băng Phách.

Nguyên Anh kẻ điên đạp lên hắc hỏa chi hải hướng bốn cái quan tài đi đến, Tiếu
Vô Thường bước theo kẻ điên đó, hắc hỏa hừng hực chính là không thể, dù chỉ
một chút ảnh hưởng đến hắn.

Đến bên cạnh bốn cái băng quan tài, Tiếu Vô Thường thần thức lướt nhẹ qua, chỉ
thấy bên trong tồn tại ba cổ thân thể, một cái trống trơn.

Khí tức tồn tại trong cổ quan tài trống rỗng đó có phần tương tự kẻ điên trước
mắt, Tiếu Vô Thường nói: “ Ngươi muốn nhờ cậy chuyện gì cứ việc nói”.

Nguyên Anh kẻ điên chạm tay lên quan tài băng trống rỗng, lấy từ trong Giới
Bảo ra một bình rượu, trực tiếp đổ vào miệng ngụm rồi nói: “ Ta chỉ nhờ ngươi
tìm một người, hắn gọi Toàn Tri, nếu ngươi gặp được hắn hãy nhắn nhủ với hắn
một câu: Hàn Nghịch Thiên đã chờ ngươi rất lâu, ngươi lỡ hẹn cùng hắn 42 lần
viên mãn chi hoàn, chỉ mong ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, cùng hắn gặp
lại. Ta chỉ nhờ như thế”.


Ngọc Tiêu Kiếm Thần - Chương #15