Minh Duệ Rời Đi (2)


Người đăng: ngomanhngoc99@

Minh Duệ lấy lại tinh thần, từ trong giới chỉ lấy ra năm viên Ngưng Hồn Đan
đưa cho Dương Anh Nhi, mỉm cười nói:

- Đây là năm viên Ngưng Hồn Đan, có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, tăng ba
thành đột phá bình cảnh, coi như là quà chia tay ngươi đi.

Dương Anh Nhi nhận lấy đan dược, nghi hoặc:

- Nó giống với công dụng của mấy viên đan dược lần trước Lưu Tinh báo giá.
Không lẽ…

Minh Duệ gật gật đầu, thản nhiên nói ra:

- Nó là do ta luyện chế.

Dương Anh Nhi trợn mắt há mồm nhìn hắn, một lát sau vui mừng kêu lên:

- Như vậy ngươi có thể trở thành luyện đan đại sư, tuy không thể có thành
tích cao trong tu vi, nhưng ta tin ngươi sẽ có được thành tựu khá lớn trên con
đường đan đạo, ta ủng hộ ngươi.

Minh Duệ nhìn nàng, cười cười không nói gì.

Dương Anh Nhi lúc này tiếp tục nói ra:

- Hiện tại ngươi đã là một luyện đan đại sư, ta sẽ xin Tông Chủ cho ngươi gia
nhập Tông Môn.

Minh Duệ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói với nàng:

- Đối với ta, có gia nhập Tông Môn hay không, không quan trọng. Khi trước ta
đồng ý khảo hạch cùng ngươi là lo cho ngươi, nếu ngươi được chiêu thu sẽ không
có ai chăm sóc ngươi. Nhưng hiện tại, ngươi là hạch tâm đệ tử, địa vị cũng ở
trên cao sẽ không kẻ nào dám làm gì ngươi. Ta cũng không cần phải gia nhập
Tông Môn làm gì.

Dương Anh Nhi nghe xong, trong lòng dâng lên một sự cảm động không cách nào
diễn tả được. Đây là Minh Duệ mà khi trước nàng quen sao? Là kẻ ít nói, thường
hay mang vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm kẻ khác hay sao?

Ngay tại giờ phút này, trái tim của Dương Anh Nhi đang đập loạn, nàng cũng
không hiểu tại sao nữa. Cho dù câu nói kia của Minh Duệ có là an ủi nàng đi
chăng nữa, giờ khắc này hình bóng của hắn, bất chi bất giác đã lưu lại trong
tâm trí của Dương Anh Nhi nàng lúc nào không hay.

Trên thực tế, đến ngay cả bản thân Minh Duệ hắn cũng không nhận ra mình đã
thay đổi quá nhiều. Từ khi gặp được Niệm, tu luyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết,
hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác trước.

Minh Duệ cũng không biết tâm trạng nàng lúc này, hắn nói ra một câu khiến nàng
hồi thần lại:

- Ta dự định sẽ rời khỏi Tinh Vân Thành, có thể rất lâu sau mới quay lại nơi
này, hoặc có thể là không.

Dương Anh Nhi nghe xong, ngẩn người:

- Ngươi tính đi?

Minh Duệ nhìn nàng đang có vẻ rất chán nản, cười cười giải thích:

- Ngươi đã là hạch tâm đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông, Dương lão cũng không cần lo
lắng nữa, vì vậy ta muốn đi đến các nơi trên đại lục này nhằm nâng cao thực
lực, coi như là theo đuổi con đường luyện đan sư đi.

Minh Duệ nở nụ cười ôn hòa đối với nàng. Dương Anh Nhi nghe vậy trầm mặc hồi
lâu, sau đó nàng oán giận một câu:

- Sau này đến Tinh Vân Kiếm Tông thăm ta.

Minh Duệ xoa xoa đầu nàng:

- Nhất định.

Dương Anh Nhi thấy hắn có hành động vậy cũng không ngăn lại hắn, nàng yếu ớt
hỏi:

- Khi nào ngươi đi?

Trong nháy mắt, Minh Duệ lộ vẻ suy tư. Hắn nhìn thẳng mắt nàng, đáp lại:

- Hôm nay.

Dương Anh Nhi nghe vậy, trong lòng có chút không vui, nhưng ngay sau đó nàng
cười, một nụ cười yêu kiều, duyên dáng thường xuất hiện trên người của một
thiếu nữ chớm yêu.

Chợt không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, sau đó tiến tới gần bên cạnh hắn,
hôn lên mặt Minh Duệ một cái, sau đó chạy nhanh ra khỏi phòng nhưng thanh âm
nàng lại truyền lại vào tại Minh Duệ:

- Ta đợi ngươi.

Minh Duệ sờ sờ mặt mình, hắn cảm giác hôm nay Dương Anh Nhi rất lạ, còn hành
động rất kỳ quái nữa.

Hắn cũng không có để ý đến chuyện này quá nhiều. Minh Duệ ra khỏi phòng, đi
đến phòng hắc bào nhân kia, kêu hắn chuẩn bị lên đường.

Cùng lúc đó, Dương Anh Nhi cũng tạm biệt Dương lão, đi đến phủ thành chủ chuẩn
bị rời Tinh Vân Thành.

Bên ngoài Tinh Vân Thành, lúc này một thân ảnh mặc một bộ thanh sam đi đằng
trước, theo sau là một tên toàn thân hắc bào không rõ hình dáng.

Hai người này đúng là Minh Duệ và hắc bào nhân kia. Lúc này, bọn hắn đang trên
đường đi tới Huyền Viêm Cốc, đây đúng là phương vị ghi trên tàng bảo đồ của
Minh Duệ.

Huyền Viêm Cốc, nơi này cách Tinh Vân Thành cũng không tính quá xa, ước chừng
khoảng bốn năm mươi dặm.

Lấy tốc độ của hai người Minh Duệ chỉ cần dùng nửa ngày thời gian là tới nơi.
Đó là nói bọn họ đi bình thường, không dùng thân pháp hay phi hành gì.

Khi Minh Duệ hai người bọn họ đặt chân đến Huyền Viêm Cốc, rơi vào mắt Minh
Duệ là một sơn cốc to lớn hùng vĩ ngạn trùng. Hắn cảm nhận được nơi này Thiên
Địa Chân Nguyên vô cùng nồng đậm sung túc, vô số thảo dược Nhất Nhị Giai nằm
ngổn ngang hai bên đường đi. Nhưng kì lạ ở chỗ, thần thức Minh Duệ tản ra
nhưng cả sơn cốc nơi thần thức hắn quét qua không có một Ma Thú nào.

Minh Duệ lên tiếng nghi hoặc:

- Nơi này thảo dược nhiều như vậy, Ma Thú cơ hồ không xuất hiện, vì sao không
một ai đến đây phát tài?

Đi ở đằng sau, hắc bào nhân nghe vậy không trả lời hắn mà lên tiếng hối thúc:

- Đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì. Nhanh đến chỗ kho báu, sau khi
xong việc ngươi muốn thu thập phát tài rác rưởi gì đó thì kệ ngươi ta không
quản.

Minh Duệ nghe xong không khỏi buồn bực, ngươi nói cứ như kho báu hết thảy về
ngươi, ta chỉ là kẻ dẫn đường cho ngươi không bằng. Hơn nữa, tu vi ngươi cao,
ngươi là cao nhân tiền bối thì sao để “rác rưởi” ngoài kia mà ngươi nói vào
trong mắt. Nhưng ta thì khác, ta tu vi còn thấp nên không thể bắt chước ra vẻ
cao nhân như ngươi có được không?

Càng đi sâu vào bên trong, Minh Duệ thi thoảng vẫn có thể nhìn thấy một hai
con Ma Thú xuất hiện trong thần thức của mình. Nơi này cũng không như hắn
tưởng, vẫn có Ma Thú tồn tại nhưng chỉ toàn Nhất Nhị Giai không đáng chú ý,
thỉnh thoảng hắn mới nhìn thấy một hai Ma Thú Tam Giai chiếm cứ một cái hang
động, trở thành đầu lĩnh của mấy đầu Nhất Nhị Giai xung quanh đó.

Minh Duệ cũng không muốn đi tìm bọn nó gây sự, trong mắt hắn mấy đầu Ma Thú
kia nếu không liên thủ lại căn bản không là đối thủ của hắn. Hơn nữa, hắn có
muốn lại gần săn giết, luyện tập thực chiến thì hắc bào nhân bên cạnh cũng sẽ
ngăn cản hắn. Vì vậy Minh Duệ không thèm quan tâm, trực tiếp hướng nơi sâu
nhất Huyền Viêm Cốc, cũng là nơi phương vị trên Tàng Bảo Đồ chỉ định.

Cũng không mất bao lâu, khoảng hơn một canh giờ sau hai người Minh Duệ cũng
đến được nơi chỉ định trên tàng bảo đồ.

Lúc này, Minh Duệ nhìn quang cảnh trước mặt, nơi phương vị chỉ định không khỏi
mắng Hàn Gia gian trá. Trước mặt hắn làm gì có cái gì bảo tàng, ngay cả cái gì
Dị Hỏa như lời Lưu Tinh nói cũng làm gì có. Không lẽ người Hàn Gia đến đây lấy
Dị Hỏa trước sau đó mang Tàng Bảo Đồ đi đấu giá?

Cũng không trách được hắn có suy nghĩ như thế, trước mặt hắn đúng thật không
có gì. Xung quanh ngoại trừ quang cảnh đẹp mắt, dùng làm địa điểm du sơn ngoạn
thủy thì không chê vào đâu được, ngoài ra chẳng có thứ gì khác xuất hiện ở nơi
này cả.

Nhưng lúc này, hắc bào nhân bên cạnh hắn kinh ngạc kêu lên:

- Cửu Cấp Ẩn Nấp Trận Pháp?

Minh Duệ nghe xong, quay lại nhìn hắc bào nhân. Tuy hắn không thấy rõ khuôn
mặt hắc bào nhân hiện tại như thế nào, nhưng từ giọng điệu kinh ngạc của hắn
Minh Duệ cũng phần nào đoán ra, kẻ này tám chín phần đang lộ ra một vẻ mặt
tham lam khi nhìn vào khoảng không trước mặt.

Hắn lúc này nhớ lại lời vừa rồi của hắc bào nhân.

Cửu Cấp Ẩn Nấp Trận Pháp? Thì ra nơi này còn có ẩn nấp trận pháp, hơn nữa phẩm
cấp còn rất cao. Hắn giờ mới để ý, tuy nơi này không có gì nhưng hắn vẫn có
cảm giác nhiệt độ nơi này nóng hơn một chút so với bên ngoài. Xem ra Dị Hỏa
hẳn là chưa bị ai phát hiện.

Nhưng Minh Duệ lại âm thầm kinh hãi, hắc bào nhân vì sao biết nơi này có ẩn
nấp trận pháp? Không lẽ gã là một cao thủ trong trận đạo? Nếu vậy há chẳng
phải hắn sắp ăn quả thiệt thòi lớn.

Phải biết hắn bây giờ cũng chỉ tương đương Lục Cấp Trận Pháp Sư mà thôi, chưa
thể nhìn ra một cái Cửu Cấp Ẩn Nấp Trận Pháp được.

Hắn quay ra hỏi hắc bào nhân:

- Tiền bối nói nơi này có một cái cửu cấp trận pháp, không lẽ ngươi cũng là
một vị cửu cấp trận pháp sư?

- Ta không phải trận pháp sư.

Hắc bào nhân nhàn nhạt đáp lại. Nhưng điều này càng khiến Minh Duệ khó hiểu.
Hắn tiếp tục hỏi hắc bào nhân:

- Vậy vì sao ngươi nói nơi này có cửu cấp ẩn nấp trận pháp gì đó?

- Ngươi không cần quan tâm.

Minh Duệ âm thầm khinh bỉ, cao nhân cái rắm gì. Ngươi đây là tính chiếm một
mình nên mới không cho ta biết.

Nhưng vào lúc này, một tiếng “ầm ầm” ở cách hai người không xa truyền lại,
Minh Duệ thấy vậy cũng không xoắn xuýt với hắc bào nhân mà mở rộng thần thức
đến nơi phát ra tiếng động.


Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết - Chương #21