Tam Tiểu Thư


Người đăng: macphi

Chương 2: Lê Ngọc Giao

Được nửa buổi sáng, chỗ tập trung sơn trang trước, Lê Hạo đi đến, lưng eo đeo
lấy một tiểu bao khỏa đựng quần áo cùng một ít đồ lặt vặt. Đã thấy bên kia hớn
ha hớn hở đứng một bóng núi, này bóng núi phất phất khăn tay gọi hắn: -Đệ đệ ở
chỗ này!

Lê Hạo gật đầu, chân bước nhanh hơn đi sang. Cả đám có sáu người, ngoài béo
tốt tiểu Hồng còn có thêm năm cái hộ vệ mặt mày hung ác. Nhìn lại, đẫy đà tỷ
tỷ đứng giữa năm tên đen hôi tráng sĩ quả thật hạc giữa bầy gà khó mà miêu tả.
Đến nơi, hắn gật đầu chào hỏi, kia mấy tráng sĩ trung có một người ôn hòa gật
đầu đáp lại, còn lại bốn gã mặt vẫn lạnh tanh như khúc gỗ làm hắn rùng mình
vội né sang bên cạnh tiểu Hồng bóng người.


  • Không biết mấy huynh đệ này là...? Lê Hạo hỏi.


  • Giới thiệu với tiểu đệ đệ, mấy vị này thế nhưng đại danh đỉnh đỉnh Lam Sơn
    quân binh sĩ, lần này ra ngoài được gia chủ cử đi theo hộ vệ tiểu thư, ngươi
    qua nhận biết thoáng! Nói xong xách hắn như xách gà đẩy sang bên gã mặt hiền
    hòa hộ vệ lại giới thiệu: - Tiểu Hoành, giới thiệu với các ngươi đây là nhà ta
    tiểu Hạo, cùng theo hầu tam tiểu thư, cũng là ta...là ta... Nàng hơi khẽ dừng
    mặt thoáng ngượng ngùng.


Phát giác, tên kia Hoành tráng sĩ mắt lồi ra, thẳng tắp nhìn hắn, mấy tên còn
lại cũng kinh nghi, hít hơi khí lạnh. Thầm nghĩ, vị này tiểu huynh đệ anh hùng
khí khái thiên hạ vô song, nhan sắc điêu luyện như tiểu Hồng mà cũng dây dưa
được, quả nhiên khẩu vị thấy được lốm đốm. Không ai nói ai, mọi người đều cho
hắn một cái đồng tình đồng tình ánh mắt. Hoành thống lĩnh cười nham nhở nói:


  • Tại hạ Lam Sơn quân Lê Hoành, vừa thấy huynh đệ đã cảm giác người cũng như
    tên hạo hạo thõa thõa, hân hạnh, hân hạnh! Lúc nói chuyện không khỏi nháy mắt
    với hắn mấy cái, biểu thị ngươi hiểu ta hiểu.


  • Tại hạ Lê Lực.


  • Tại hạ Lê Tam....


Lê Hạo chưa đi giải thích, chỉ u oán liếc đám người nhưng trong lòng thì khá
kinh ngạc, lần này đi săn có vẻ đặc biệt, thậm chí có cả tinh nhuệ Lam Sơn
quân đi theo, Lê Hoành thế nhưng hắn biết, Lam Sơn quân nhị thống lĩnh một
trong, hắn khẽ hỏi : - Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư đâu này?


  • Đại tiểu thư trưa nay lên thư các xem sách, không có đi, tam tiểu thư hẳn
    lát nữa liền tới. Tiểu Hồng trả lời, má tròn mập mờ ẩn hiện phấn đỏ.

Hắn gật gù, cả đám chờ đợi đại khái chừng mười hơi thở, đại môn phía trung
khẩu mở ra, Lê Ngọc Giao cưỡi ngựa khoan thai đi tới.


  • Tiểu thư!

Tiểu Hồng trước nhất chạy đến hô, Lê Hạo cũng nhìn sang hứng thú địa đánh giá
của mình tam tiểu thư: Đây mới thật sự là hoàng hoa khuê nữ! Nàng một thân
vàng nhạt quần áo sát thân không thể che giấu này rõ ràng đầy đặn thân hình
quý phái. Tay ngọc um tùm đeo nhất chỉ vòng tay, da dẽ trắng nõn như gốm sứ mê
hoặc. Nàng đôi đùi đẹp thon dài, chân mặc một tinh linh giày nhỏ. Mắt phượng
mày ngài, đôi môi mỏng nhẹ, má đào hồng nhận khiến hoa liễu phai mờ.

Thân hình trước lồi sau lõm, lưng đeo khẩu ngọc cung, hộp tên, đung đưa trên
ngựa chậm rãi đi tới.

Cùng Tiểu Hồng ngụy hoàng hoa khuê nữ, béo tròn một đống, da dẻ nhợt phấn thật
sự là trên trời dưới đất khó mà so sánh.

Trước sân đám người hộ vệ vừa gặp liền ùng ục nuốt nước bọt, phát giác đến
không khỏi mặt già ửng đỏ. Ngay cả Lê Hạo thường xuyên ngắm nhìn vậy mà cũng
hơi chút thất thần, nhưng chỉ chốc lát cười khổ trấn tĩnh lại, vị này tam tiểu
thư thật làm người thấy người yêu.


  • Không cần đợi Đại tỷ, lên ngựa đi chúng ta xuất phát thôi. Lê Ngọc Giao
    lanh lãnh nói, đưa mắt liếc qua toàn trường, nhanh thúc ngựa.


  • Vâng! Mọi người hồi đáp rồi chia nhau mỗi người cưỡi ngựa của bản thân. Lê
    Hoành đi trước nhất mở đường, tam tiểu thư cưỡi ngựa chạy giữa, đằng sau bọc
    hậu đám Lê Lực còn hắn thì bị Tiểu Hồng xách qua một bên cưỡi cùng lòng đầy
    cay đắng. Trên đường thời điểm Lê Hạo tranh thủ tìm hiểu thêm một chút về
    chuyến đi săn, theo Tiểu Hồng nói, chuyến đi săn này mục đích không phải chỉ
    như vậy,nhưng để làm gì thì nàng cũng không rõ, nơi cần tới cách Lê gia trang
    ước chừng hai ngày lộ trình, địa điểm thì tận sâu trong Tam Điệp sơn. Nhìn đám
    hộ vệ mặt mày khá căng thẳng, hắn phát hiện chuyến đi này thật sự không bình
    thường, mang theo hắn cùng Tiểu Hồng đi có lẽ chỉ làm trang trí, nói là đi săn
    chắc kỳ thực là để cho người khác xem. Không nghĩ nữa, hắn lắc đầu dù sao mọi
    thứ chả hề liên quan đến hắn, chỉ cần đi theo đoàn người là được.


Ngay tại đoàn người rời đi gia trang không lâu, ở trung khẩu từ đường trong.


  • A Giao nha đầu xuất phát rồi chứ? Một vị lão giả vẻ mặt độ lục tuần, vận
    đạo bào màu trắng, khí tức thâm hậu mở mắt khẽ hỏi.


  • Tiểu nha đầu vừa xuất phát, bây giờ hẳn đã ra khỏi Hà Trung thành. Bên cạnh
    lão giả đứng một người trung niên mặt chữ quốc cung kính nói.


  • Ừm! Lão giả vuốt râu địa nhắm mắt trầm tư. Này vị tu sĩ tên là Lê Nguyên
    Long, Tử phủ cảnh duy nhất của Quận Hóa Lê gia này, suốt hơn trăm năm qua
    giống như định hải thần châm chấn nhiếp bát phương, làm Hà Trung thành đệ nhất
    cao thủ. Nhưng đường đường phong vân cả đời nhân vật mà nay khuôn mặt lại thấy
    tử khí lượn lờ, thọ nguyên sắp cạn dấu hiệu. Bên cạnh vị kia trung niên nam tử
    tên là Lê Nguyên Hưng, đương nhiệm gia chủ, tu vi Khai Mạch kỳ đại viên mãn.


  • Ngươi hẳn là thắc mắc sự việc trọng đại như thế ta lại làm sao chỉ để cho
    nha đầu kia đi làm mà không phải ngươi, Nguyên Bá hay lão phu tự mình xuất
    hành?


  • Vâng. Lê Nguyên Hưng nói.


Lão giả trầm mặc rồi thở dài: - Nếu được lão phu cũng muốn tự mình xuất hành
đi một chuyến, nhưng chỉ sợ vừa ra khỏi cửa đã bị chặn đánh trở về. Nếu để
ngươi hay lão nhị đi, càng dễ đem thêm nghi ngờ. Ngươi phải biết rằng lão phu
thọ nguyên sắp hết bên kia Trần gia, Lý gia mấy lão bất tử vẫn cứ nhìn chằm
chằm, không động thì thôi nếu động thì sẽ dẫn đến đại họa lâm đầu.

Trung niên nam tử gật đầu, lại nhíu mày nói: - Để tiểu nha đầu đi nguy hiểm
cũng không phải ít.


  • Nhưng cơ hội sống sót cao hơn, nha đầu kia tính cách trầm ổn, làm việc cẩn
    thận, hazz, chuyến này xem như một lần nho nhỏ lịch luyện đi.


  • Chỉ tại ta tư chất quá kém, tu hành gần nửa đời cũng chẳng đột phá nổi Tử
    Phủ, đến bây giờ vẫn phải liên lụy phụ thân đại nhân lo lắng. Lê Nguyên Hưng
    cười khổ than.


  • Không nói chuyện này! Lão giả khoát tay nói: - chuyến này như thành công,
    lão phu đem bế tử quan, nếu ta Kết Đan thì Lê gia vẫn là Hà Trung bá chủ, nếu
    chẳng may lão phu thất bại vẫn lạc, chuyện sau này các ngươi tự lo lấy.


Lê Nguyên Hưng gật đầu, mày ưng ngưng trọng. Chợt ngoài đại môn vọng lên tiếng
gõ, lão gia tử nhẹ nói ra: - Không cần vào, nói đi!

Ngoài cửa có tên nam tử khẽ chắp tay kính cẩn thưa: - Bẩm lão gia chủ, có
người bám theo tiểu thư!

Lê Nguyên Long hai mắt lóe lên: - Là Trần gia hay Lý gia?


  • Đều không phải, người kia khuôn mặt lạ lẫm, tu vi khá cao, theo phán đoán
    là người của phủ thành chủ. Người nọ đáp.


  • Ồ! Lão gia tử hít hơi khí, đôi mắt vẫn đục ngưng ngưng “Thậm chí ngay cả
    lão già họ Nguyễn kia cũng chen vào này vũng nước đục, xem ra chuyến đi săn
    này không an ổn như dự định.”


  • Ngươi sai người giám sát thật chặt động tĩnh của Trần gia, Lý gia cùng cả
    phủ thành chủ, chỉ cần có động tĩnh liền thông báo.


  • Vâng!


Người kia đi rồi, Lê Nguyên Long lại ra lệnh: - Còn ngươi cầm theo ta lệnh bài
đi điều động tất cả Lam Sơn quân, chuẩn bị thời gian tiếp ứng cho Giao nha đầu


  • Vâng! Lê Nguyên Hưng tiếp nhận lệnh bài liền lập tức đi ngay. Trong phòng
    tối tăm chỉ còn lại một mình vị lão giả đang nheo mắt trầm tư. Tại Hà Trung
    thành tuy nói rằng Lê gia làm bá chủ nhưng cái này địa vị cũng không ngừng
    rung chuyển. Mấy năm nay Lam Sơn quân cùng yêu thú chinh chiến liên miên, đệ
    tử chết đi rất nhiều, căn cơ vẫn còn song tùy lúc có thể đổ sụp. Nhất là tại
    tộc trung chưa có ai đột phá Tử Phủ cảnh, trong khi bên kia Lý gia, Trần gia
    lại càng ngày càng rầm rộ, khi hắn thọ nguyên sắp cạn, tình hình càng thêm
    nghiêm trọng.

Đoàn người đi săn theo sự dẫn dắt của Lê Hoành thống lĩnh phóng ngựa liên tục,
đến lúc trời gần tối đã ly khai thành gần ba trăm dặm. Tới bên một khe suối
nhỏ, Tam tiểu thư hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi ăn tối. Lê Hoành cùng bốn tên hộ
vệ bận bịu nhặt cành nhóm lửa, một bên quây quần quanh đống lửa ăn lương thực.
Lê Hạo cũng ngồi vật vã bên đống lửa thở dốc, Khai Mạch tứ trọng như hắn vậy
mà cứ bị xách lên là xách lên như con nhái, không lực dãy dụa. Bình thường chỉ
lâu lâu mới bắt chuyện với nàng ta, mà nếu bắt chuyện thì cũng chỉ nói vài ba
câu, hôm nay ở chung mới biết, vị này tiện nghi tỷ tỷ tính tính quả thật mạnh
bạo, mồm miệng thì luyên thuyên, đang nói chuyện lâu lâu còn chẳng quên sàm sỡ
hắn mấy cái để Lê Hạo khóc không ra nước mắt.

Đưa mắt sang liếc tam tiểu thư, nàng vẫn ngồi riêng một chỗ, đôi mắt sâu lắng
nhìn qua đống lửa. Lê gia dòng chính có song liên, đại tiểu thư Lê Ngọc Bích
dịu dàng hiền thục, tính cách càng dễ thân cận. Tam tiểu thư hơi trầm ít nói,
chính hắn làm người hầu đấy, cả ngày nhiều nhất cùng nàng nói đôi vài câu đã
thấy nhiều. Nàng ưa thích tu luyện, thích tính tính toán toán quản lý gia tộc,
nhưng vẻ mặt luôn một bộ người-lạ-chớ-tới, tính cách như vây, Lê Hạo chẳng dám
đi tiếp cận, sợ bị không để ý. Hắn nhìn nàng bởi vì lý do duy nhất, hay là
công pháp tu luyện của mình vẫn cần vị nữ tử này đại thủ. Lắc đầu nằm xuống,
bắt chân chữ ngũ, hắn đưa mắt ngắm bầu trời, cũng không đi chú ý bên kia có
đôi mắt đẹp lâu lâu địa nhìn qua hắn.

Lê Ngọc Giao rất phiền muộn. Nàng và hắn cùng nhau lớn lên, xem như thanh mai
trúc mã. Từ lúc năm tuổi,hắn đã được đem đến theo nàng làm người hầu, bạn
chơi. Hồi còn bé hai đứa thoải mái vô tư, hắn thường dẫn nàng đi khắp nơi,
trời mưa giúp nàng che ướt, cảm lạnh có hắn chăm sóc, vui buồn có hắn chia sẻ.
Nhưng theo thời gian cả hai lớn lên, hắn tựa hồ phát hiện ra địa vị cả hai
chênh lệch nên lúc nào cũng khép khép nép nép, lúc nào cũng trầm mặc ít nói.
Có nhiều lúc nàng cố gắng bắt chuyện, hắn chỉ ậm ờ qua chuyện nên đành làm bộ
lạnh lùng, cao quý, nhưng thật ra nàng chỉ muốn hắn giống như lúc còn nhỏ,
chăm sóc bảo vệ nàng, có lẽ điều đấy khó thành sự thật.

Chợt một bóng người to lớn nhảy vụt tới ngồi bên cạnh Lê Hạo. Tiểu Hồng cầm
một gói lương bánh bao ném cho hắn cười cười bảo: - Tiểu đệ đệ, đói rồi phải
không, bánh này thế nhưng tỷ tỷ suốt đêm qua chuẩn bị cho đệ đấy.

Bên này Lê Ngọc Giao đôi mắt chợt ảm đạm đi, khẽ nghiêng đầu nghỉ ngơi.


Nghịch Trần Giới - Chương #2