Lấy Lòng


Người đăng: nguyenhoai42

Hai người đi tầm nửa ngày thì bắt gặp một con sói có vẻ mặt đầy linh tính, nó
nhìn hai ngươi với vẻ mặt thèm khát, hú lên một tiếng lao tới, tu vi của nó
đã đạt Vũ Sư thế nên khí thế hoàn toàn áp chế Hà Tuyết Lan.

Đang suy nghĩ thì bị cắt đứt một cách phũ phàng khiến Thiên Phong có chút bực
bội, Hà Tuyết Lan thì hoảng sợ thầm nghĩ hai người bọn họ xong phim rồi . Con
sói chỉ mất vài giây để bỏ qua khoảng cách trăm mét tới trước mặt hai người.

Thiên Phong thở dài gằn giọng :

"Mẹ mày ."

Một quyền tung ra đấm thẳng vào đầu của con sói xám, Hà Tuyết Lan trợn mặt vì
nàng không tin được Thiên Phong lại có thể bình tĩnh đến bất ngờ . Thiên Phong
một quyền tung ra cực nhanh đến giây phút nó chạm vào đầu con sói thì nàng mới
nhìn rõ được.

Chấn Động Quyền

Thiên Phong khẽ lầm bầm, con sói bay ra xa tầm chục mét thì bỗng dưng cả
ngươi như quả dưa hấu vỡ tan ra thành từng mảnh . Hắn quay sang nhìn vẻ mặt
hơi run rẩy của Hà Tuyết Vân thì kéo nàng vào lòng vuốt tóc nàng khẽ giọng hỏi
:

"Vừa rồi sợ lắm phải không ? "

Hít lấy mùi hương dễ chịu trên ngươi Thiên Phong Hà Tuyết Vân bình tĩnh lại đỏ
mặt lui ra giọng khó hiểu hỏi :

"Sao khu vực hai của nhân loại lại có Vũ Sư yêu thú thế nhỉ ?"

Thiên Phong mỉm cười hỏi :

"Bộ chuyện đó có gì bất ngờ lắm sao ?"

Hà Tuyết Vân gật đầu đáp :

"Ta đã lang thang trong nơi đây từ lúc mười bốn tuổi đến tận bây giờ nhưng lần
đầu tiên thấy yêu thú Vũ Sư cấp độ ."

Thiên Phong vẻ mặt bất ngờ sau đó cảm giác có cái gì đó đéo đúng ở đây, thứ
nhất khu vực yêu thú cấp Vũ Sư trở xuống đông đảo lại không gặp được thì buồn
cười vãi . Hắn không tin nàng may mắn hơn ngươi như vậy, nếu không may mắn
thì chỉ có thể là có người dẹp trước lũ yêu thú này rồi.

Hắn ta nhìn cô nàng bĩu môi nói :

"Khu vực này đi vào không gặp Vũ Sư cấp yêu thú mới là chuyện lạ, muội đi vào
nơi đây hai năm mà không gặp thì chỉ có một khả năng thôi . Không ngờ muội đi
tu luyện nhưng vẫn có bảo mẫu theo sau, đã thế người này còn tu vi cao ngất
ngưởng ."

Hà Tuyết Vân tính tự ái rất cao, từ lúc nàng chính thức trở thành " thiếu nữ
" thì không ai được coi nàng là trẻ con .Bây giờ Thiên Phong bảo nàng có bảo
mẫu theo sau thì nàng không tức mới lạ, nàng quay qua xung quanh hét to :

"Ai đang đi theo ta ra ngoài ngay ."

Từ bên một gốc cây một người nữ nhân trung niên đi ra cười nói :

"Cuối cùng tiểu thư cũng phát hiện ra ."

Hà Tuyết Vân còn lạ quái gì thuộc hạ dưới trướng của cha mình, nàng khó chịu
nói :

" Ngươi về nói với cha ta là ta không cần người bảo vệ, dù sao ở trong đây dù
có chết cũng đâu phải thật chết đâu mà cứ phải có người kè kè bên cạnh bảo vệ
."

Thiên Phong táng vào gáy của nàng một cái rồi nói :

"Tiền bối đi theo muội là để bảo vệ không được hỗn, muội nghĩ trong Giao giới
chỉ đơn giản có chém giết thôi sao, nhỡ có nam nhân tu vi cao hơn muốn phi lễ
muội thì phải làm sao ?"

Nữ nhân kia tuy nghe Thiên Phong nịnh nọt nói chuyện có tình có lý nhưng nàng
lại cảm thấy lo lắng, cả hai tiểu thư đều ở gần tiểu tử này . Thà là một tên
ăn chơi trác táng còn dễ nói, nào ngờ tên này hóa ra hoàn toàn giả điên.

Nếu không phải nàng theo dõi Hà Tuyết Vân ngày đêm thì chắc chắn sẽ chẳng biết
gì cả, nàng trình báo lên Hà Văn Thanh thì hắn mới đưa ra quyết định thử tên
nhóc này . Nàng không ngờ được tên nhóc vô học bất thuật trong mắt mọi người
lại dễ dàng giết chết một con Vũ Sư yêu thú.

Đáng nói nhất là cái ánh mắt khi hắn ta nhìn con yêu thú kia không một chút lo
lắng, cảm giác như đang lao tới chỗ hắn ta là một quả bóng nhựa vậy . Đã thế
còn nhanh chóng suy luận ra vấn đề sau đó nhắc khéo Hà Tuyết Vân, bây giờ bị
phát hiện thì nàng đành phải rời đi.

Nàng nheo mày nhìn Thiên Phong dặn dò :

"Thực lực của Thiên thiếu gia cao hơn tiểu thư rất nhiều, phiền ngươi giúp ta
bảo vệ nàng, dù sao nàng cũng đến lúc phải thực sự chiến đấu với Yêu thú rồi
. "

Thiên Phong gật gù :

"Ta hiểu ý của tiền bối rồi, trừ khi gặp Vũ Sư cấp yêu thú nếu không ta sẽ
không ra tay ."

Nàng ta rời đi vẻ mặt vẫn còn có chút lo lắng, Thiên Phong càng khiêm tốn lễ
phép bao nhiêu thì nàng càng không thấy ổn bấy nhiêu . Nhưng nàng phải hoàn
thành nhiệm vụ của mình, với lại nàng tin tưởng tiểu tử kia dù có thể nào vẫn
chưa thể nào làm gì tiểu thư được.

Càng thông minh người thì sẽ càng hiểu rõ lúc này mình lên làm gì, có điều
nàng còn đánh giá thấp Thiên Phong, dù sao hắn ta cũng đã sống gần năm trăm
năm . Nàng có nghĩ nhiều thế nào thì trước mặt hắn cũng vẫn chỉ là ý nghĩ của
trẻ con.

Nàng càng đề phòng hắn ta thì Thiên Phong càng quyết phải làm ngược lại, Hà
gia đã đề phòng hắn ta thì hắn ngược lại cần một nội gián để biết được họ nghĩ
gì và muốn làm gì mình .Nghĩ cái liên làm, hắn khoác vai Hà Tuyết Vân khẽ
cười nói :

"Cảm giác chính thức được tự lập có thoải mái không ?"

Người khác thì Hà Tuyết Vân sẽ đẩy ra nhưng cái mùi hương trên người của Thiên
Phong làm nàng thèm thuồng, mùi hương này thật sự rất dễ chịu . Nàng cau có
nói :

"Ta vui sao được, hóa ra mấy năm nay họ toàn cho ta gặp mấy loại nhãi nhép ,
chả sao ta vào trường khoe có thể dọn dẹp hết khu vực một bàn bè toàn cười
khẩy nhìn ta, như thế này này ."

Sau đó nàng diễn tả lại vẻ mặt của mấy người kia cho hắn ta coi, Thiên Phong
phì cười trêu :

"Muội dễ thương quá không làm vẻ mặt đáng ghét giống bọn họ được đâu ."

Hà Tuyết Vân được khen tất nhiên rất vui sướng, chưa kể hắn ta khen rất tự
nhiên không có chút nào giả dối, khác hẳn với mấy nam sinh trong trường của
nàng . Bọn họ ánh mắt như muốn ăn thịt nàng vậy, có điều cũng phải thông cảm
với bọn họ.

Thứ nhất đám người kia phần lớn đều là công tử những gia đình thượng lưu, đám
người này tuổi cũng không lớn thì mấy người kiềm chế được . Đôi mắt là cửa sổ
của tâm hồn bọn họ cứ nhìn chằm chằm thì nữ nhân nào chịu cho nổi, đã thế
càng nhìn mấy nữ nhân càng chán ghét.

Muốn làm mấy cô gái thấy mình nhìn vẫn không ghét thì cũng có thể nhưng phải
cực kỳ khéo léo, chính vì thế đủ thành thục nam nhân ánh mắt nhìn nữ nhân sẽ
khác hẳn . Dù cho có nhìn nhiều một chút cũng chỉ có thể gọi là thưởng thức
cái đẹp nên sẽ không làm cho các nàng khó chịu.

Cô bé này tuy tuổi còn rất nhỏ chỉ mới mười sáu nhưng chỗ nào cần to đều to
chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, chị của nàng hơn hai tuổi vẫn thua xa . Khi nãy
Thiên Phong cao hơn liếc xuống cổ áo thì thấy hung khí của nàng to ngang ngửa
Hạ Vũ, dáng người như thế lại thêm gương mặt trẻ thơ.

Combo sát thủ như thế mấy tiểu tử ham sắc dục kia có khi vừa thấy nàng thì
thằng em chưa kịp phản ứng thằng anh đã trào cờ . Chính bản thân Thiên Phong
cũng từng trong tình cảnh như thế, khi đó hắn còn táo báo hơn cả khi mấy chục
năm phải ăn chay.

Đi cạnh nhau một hồi hai người vừa nói vừa cười, cái tay ở trên vai không
biết từ bao giờ đã xuống vai rồi, thu hoạch thiện cảm xong rồi thì bây giờ
đến công đoạn mua chuộc để nàng nghĩ hắn tốt nhất trên đời.

Hắn khẽ giọng hỏi :

"Muội có thấy chiêu vừa nãy ta xài tốt không ?"

Hà Tuyết Vân đương nhiên thấy tốt rồi, không những một quyền đánh bay con sói
mà còn phá hủy thân thể của nó không cho một chút cơ hội phản kích . Nàng hồi
hộp thăm dò :

"Huynh muốn dậy nó cho ta có phải không ?"

Thiên Phong gật đầu thâm tình nói :

"Trước kia mọi người ai cũng khinh thường không chịu ở gần ta, nhiều nhất chỉ
có mấy tên ăn chơi chung .Đến lúc cha mẹ ta mất ngày đó cũng chỉ có muội ở lại
nhà của ta để chia buồn, tính cách muội cũng hiếu động không có cái phòng
thân thì sẽ nguy hiểm ."

Hà Tuyết Vân bỗng nhiên cảm thấy mình thật có lỗi, lúc còn bé mấy người bọn
họ chơi chung rất vui vẻ, nhưng khi lớn lên thì ai cũng thay đổi . Nàng cùng
mọi người tránh xa Thiên Phong vì thấy hắn ta ăn chơi trác táng như thế sẽ chỉ
biết làm chuyện xấu, hóa ra hắn chỉ làm bộ .


Nghịch Thiên Thú Thần - Chương #9