Người đăng: nguyenhoai42
Được một lúc khi cả cơ thể đã hồi phục hoàn toàn hắn mới đi sang Hà gia ở kế
bên, Băng Mạn nhìn hắn rời đi thì hỏi Hạ Vũ :
"Nhà sập rồi thì ta sau này ở đâu ?"
Hạ Vũ không biết phải trả lời làm sao nhưng có vẻ cô nàng từ trên trời rơi
xuống này quyết định ở lại cùng bọn họ . Nhìn vẻ mặt của Thiên Phong khi nói
chuyện với nàng ta thì Hạ Vũ biết người này không tầm thường chút nào, sự
nhún nhường của Thiên Phong rất lạ.
Nàng ta làm sao biết được Băng Mạn là người gây ra mớ hỗn độn hiện tại, nếu
nàng biết được đứng trước mặt mình là một vị thần thì kiêu ngạo đến đâu cũng
không dám to tiếng . Tạm thời thì Băng Mạn cũng không tính tiết lộ thân phận
mình cho người khác, thậm chí nàng còn không muốn nói nhiều.
Thiên Phong chỉ vì một âm thanh đã phán đoán ra nàng là người gây ra chuyện
này thì biết đâu cũng có những người đặc biết cũng nghe được tương tự thì sao
. Không còn sức mạnh thần thánh nàng còn thua cả một phàm nhân, trước khi tu
luyện lại bình thường nàng tư hiểu mình phải an phận.
May mắn cho nàng Thiên Phong phát hiện ra nhưng không có ý định công bố ra
ngoài nếu không nàng sẽ nguy hiểm . Chính nàng cũng không nghĩ tới mình chỉ
muốn tạo ra một nơi để nhân loại cùng các giống loài khác tiến bộ thôi.
Nhớ đến đại ca tự mình quay lại Thần Điện nhưng vẫn phải đỡ được một chưởng
của cha thì mới được tha thứ nàng không khỏi hối hận . Mẹ nàng có địa vị cao
nhất nên nàng đã quen lộng hành, nào ngờ lão ba lần này giận thật.
Nàng đứng như trời trồng bất chấp mặt đất vẫn còn rung lắc, Hạ Vũ muốn rời đi
nhưng cuối cùng vẫn chọn lựa đứng cạnh Băng Mạn . Hà gia mọi người không có
vấn đề gì cả, Thiên Phong thấy họ ổn rồi thì chẳng thèm thăm hỏi mà quay lại
với Băng Mạn ngay.
Nắm lấy tay của nàng hắn kéo qua một bên rồi hỏi :
"Sau chuyện này rồi còn có chuyện gì nữa ?"
Băng Mạn nhìn quang cảnh đổ nát xung quanh âm thầm tặc lưỡi đáp :
"Ta không nghĩ hậu quả lại lớn thế này, còn tiếp theo có lẽ những khoảng
trống sẽ được lấp đầy bởi những chỗ để mọi người có thể chiến đấu, giống như
mấy cái khu rừng trong trò chơi vậy . Trong đó sẽ có đủ các loại quái vật rồi
các thứ thú vị khác nữa nhưng ta chắc cũng chỉ biết đến vậy thôi, ngươi có
hỏi nữa ta cũng chịu ."
Thiên Phong khó hiểu :
"Ngươi tạo ra nhưng lại không biết ?"
Băng Mạn thành thật :
"Ta tạo ra nhưng hiện tại ta ở đây thì rõ ràng quyền khống chế không thuộc về
ta, ngươi đợi chút để ta tính xem, thế nhưng có đến chín thành là do linh
trí của chính cõi thiên địa này nắm giữ . "
Nàng ngồi thi triển thuật tính toán, một số bảo vật trên người nàng vẫn phát
huy tác dụng, thứ giúp nàng bây giờ chính là một viên ngọc bội được mẹ nàng
tặng . Một lúc sau nàng cười nói :
"Đúng như ta dự đoán, hai ông già kia không ai có hứng thú, bây giờ tin vui
là thực lực của quái vật sẽ bị giới hạn trong mỗi loại cấp độ vi diện . Tin
buồn là tất cả những thứ ta biết sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, có điều như thế
mới thú vị chứ ."
Thiên Phong nhìn nàng cười thì cũng cười theo nhưng nụ cười của hắn không có
cảm giác gì vui vẻ cả, hắn ta khẽ giọng hỏi :
"Thế thì ngươi có tác dụng gì nữa, tu vi ngươi bây giờ còn cùi bắp hơn cả ta
, không lẽ ngươi chỉ dùng mỗi khuôn mặt xinh đẹp để đánh nhau hay sao ."
Băng Mạn loay hoay một hồi thì tay nàng cũng xuất hiện một cái vòng tay hiển
thị y như mọi người khác . Thiên Phong lóe lên một ý liền hỏi :
"Ngươi có cách nào để cho những người trên bốn mươi tuổi vẫn có thể sở hữu
vòng tay không ?"
Nàng ta thản nhiên nói :
"Cài này ta chịu ."
Thiên Phong lo lắng cho an nguy của Hà Văn Thanh, lúc chiến đấu với quái vật
nhỡ hắn ta xảy ra chuyện gì thì sao . Thở dài một hơi hắn hỏi :
"Thế bây giờ ngươi nghĩ cách giúp ta một cái gì đó đi, mai này ngươi có ăn
hại thì ta cũng không cảm thấy lỗ ."
Băng Mạn từ trong giới chỉ lấy ra mấy cái cuộn giấy rồi nói :
"Đồ xịn thì ngươi còn lâu mới xài được, còn mấy thứ này tuy rác rưởi nhưng
lại rất phù hợp để ta với ngươi xài lúc này . Ngươi xem đi nếu thấy hợp cái
nào thì học cái đó, còn không thấy hợp thì bỏ đi ta cũng coi như dọn hết ra
ra khỏi giới chỉ ."
Thiên Phong ngồi dưới đất kiểm tra đống giấy nàng đưa cho mình, công pháp và
vũ kỹ đều có đủ thế nhưng cấp độ thì không được ghi rõ . Có điều nội dung bên
trong cũng rất cao siêu, hắn nheo mày nhìn nàng đang khá phấn khích nhìn mình
thì thẳng thắn hỏi :
"Đống công pháp lẫn vũ kỹ đều có đủ thứ yêu cầu đặc biệt, ta không tìm được
những thứ kia thì không thể tu luyện, ngươi rốt cuộc có ý gì ."
Băng Mạn ho khan một tiếng rồi nói :
"Ta cho ngươi công pháp lẫn vũ kỹ đã là rất tốt rồi, còn tài nguyên thì bất
cứ thứ gì cũng đang giá hơn cả cái hành tinh chúng ta đang đứng . Ngươi nghĩ
một chút xem chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác sao ta phải đưa cho ngươi những
thứ này ."
Thiên Phong ngồi bệt xuống đất thở dài :
"Nói thẳng đi ngươi muốn gì ?"
Băng Mạn khẽ cười nói :
"Bổn tiểu thư thấy ngươi cũng thông minh lại có chí khí, thế nhưng chẳng có
gì đảm bảo ngươi không phản bội lại ta . May mắn thay ta có một loại khế ước
với quan hệ sư đồ, chỉ cần ngươi nhận ta làm sư phụ sau đó ta sẽ cho ngươi
tài nguyên, ai lại keo kiệt với người nhà mình bao giờ ."
Thiên Phong trợn mắt :
"Ngươi khiến cuộc sống của ta đảo lộn, phá hủy nhà của ta, bây giờ còn bắt
ta bái ngươi làm thầy, tiểu thư ngươi nghĩ xem rốt cuộc ngươi ngốc hay ta
ngốc ."
Băng Mạn thản nhiên :
"Ta sao biết được, cha ta đã dặn làm gì cũng phải chắc cú ."
Thiên Phong chán nản :
"Cha ngươi rất giỏi, bái sư luôn đi ."
Mấy cái vũ kỹ kia quá mức hấp dẫn với Thiên Phong, hắn dù chỉ đọc sơ một hai
loại nhưng cảm thấy cực kỳ phấn khích trong lòng . Đây là cơ hội ngàn năm có
một, huống chí nàng không phải chỉ có thẻ dựa vào mình, nhỡ nàng làm gì ngu
ngốc thì những thứ này cũng theo nàng biến mất.
Đại trượng phu phải biết cái gì lớn cái gì nhỏ, danh dự của hắn vốn không có
nên không cần quan tâm, gọi nàng sư phụ mình cũng chẳng mất miếng thịt nào .
Với lại nhỡ đâu mai sau nàng được trưởng bối tha cho mình cũng được hưởng sái
.
Thiên Phong không thể biết được đây chính là suy nghĩ sai lầm nhất cuộc đời
của hắn, chỉ một ý nghĩ nhưng thay đổi vận mệnh hắn ta mãi mãi .