Nghe Giọng Quen Quen


Người đăng: nguyenhoai42

Hạ Vũ mang ra một bịch khoai tây chiên thật lớn cho Thiên Phong rồi cùng hắn
ta ngồi coi ti vi, Thiên Phong ôm eo nàng khẽ kéo qua chỗ mình rồi hỏi :

"Mấy hôm nay nàng tu luyện thế nào rồi ?"

Nàng ta cười nói :

"Công pháp rất tốt ta tu luyện với tốc độ cực nhanh, mới mấy ngày đã là Vũ Đồ
đỉnh phong rồi, những đồ vật nặng bây giờ lại nhẹ hẳn đi ."

Thiên Phong gật gù rồi lại nhìn vào ti vi lo lắng nói :

"Con yêu thú kia chắc cũng sắp ngỏm rồi, thần thánh gì mà tai quái, không lo
tạo phúc cho nhân gian lại làm trò vẽ rắn thêm chân . Sao ta cứ có cảm giác sẽ
có tai họa từ trên trời rơi xuống, nàng có cảm giác giống ta không ."

Hạ Vũ nhõng nhẽo :

"Ngươi lại lo lắng không đâu rồi, để ta đi lấy nước, đợi mấy vị kia giết
được con yêu thú kia thì mọi chuyện sẽ ổn thôi ."

Nàng đứng lên đi thẳng hướng nhà bếp, thế nhưng nàng vừa đi được tầm chục
bước thì một âm thanh của tường vỡ vang lên.

"Ầm...ầm"

Nơi Thiên Phong ngồi toán bụi bê tông, trần nhà thì lủng một lỗ to tướng ,
bụi hơi tan đi thì nàng thấy một cô gài đang ngồi lên người của Thiên Phong .
Chính xác hơn thì mông của nàng ta đặt thẳng lên mặt của Thiên Phong, còn
Thiên Phong thì hai mắt nhắm tịt có vẻ bất tỉnh nhân sự rồi.

Hạ Vũ thấy thế liền chạy lại hỏi :

"Cô nương ngươi là ai sao lại rơi vào nhà chúng ta, ngươi nhanh đứng lên
không Thiên Phong chết ngạt bây giờ ."

Cô nàng kia dường như chẳng nghe thấy dơ hai tay lên ấn ấn rồi tự nói một mình
:

"Thần lực tan biến hết sạch, ông già nhà mình lần này giận thật rồi, không
có chút Thần lực nào thể chất cũng bị rút cạn, Thần cách cũng đâu mất tiêu .
Lần trước Băng Thiên đại ca cũng bị như vậy cuối cùng phải tự dùng sức mạnh
leo lên lại ."

Hạ Vũ thấy cô nàng ngồi lảm nhảm thì không khỏi suốt ruột, còn Thiên Phong
thì đâu có bất tỉnh, hắn vẫn cảm nhận rõ ràng . Từng chữ cũng nghe rất rõ
ràng, hắn lấy hai tay đẩy vào cái mông đang ngồi lên mặt của mình, thế nhưng
không hiểu sao nặng kinh khủng.

Băng Mạn cảm giác được mặt đỏ thấu tức giận :

"Phàm nhân hỗn xược dám phi lễ ta ."

Nàng đấm hắn ta một cái nhưng phát hiện một quyền của mình cứ như bông gòn va
vào người của Thiên Phong, Hạ Vũ lại gần đưa tay kéo Băng Mạn :

"Muội muội ngươi ngồi lên người của hắn ta thì hắn không đẩy ngươi ra thì sẽ
chết ngạt đấy ."

Băng Mạn thấy thế mới phủi mông đứng dậy, Thiên Phong phun ra một đống bụi
trong lòng thầm thề :

"Thù này không trả quyết không tha ."

"Thắng rồi "

Trong ti vi một âm thanh vang lên, ba người cùng nhìn vào màn hình ti vi thì
thấy con Yêu Tôn yêu thú đã bị liên minh các Vũ Tôn nhân loại giết chết . Băng
Mạn nhớ tới cái gì đó lập tức cầm lấy chân của Thiên Phong nắm lấy tay của
Băng Mạn lôi một mạch.

Lực đạo khủng khiếp khiến cho hai người không thể chống cự, mặt đất cũng bắt
đầu rung chuyển, đứng ngoài đường Băng Mạn vuốt mồ hôi khẽ nói :

"Làm thường nhân mệt thật ."

Thiên Phong cả người xương cốt thương tổn không nhẹ do nàng ngã từ trên trời
xuống khiến cho hắn lãnh đủ . Có điều huyết mạch yêu thú khiến hắn ta hồi phục
cực nhanh, ngồi dậy hắn ta liền hỏi :

"Rốt cuộc ngươi đã làm gì ?"

Băng Mạn quên mất người đang hỏi mình là ai lên thản nhiên trả lời :

"Có thử thạch thì phải có phần thưởng, ta cho cái hành tinh này lớn lên thêm
hai mươi lần ."

Hạ Vũ thì vẫn chưa hiểu gì lắm nhưng Thiên Phong nhờ cái âm thanh kia đã nhận
ta cô gái này, chưa kể còn mấy lời của nàng nói lúc nãy nữa, hắn ta nghiêm
túc hỏi :

"Ngươi tại sao phải làm như thế, tất cả chỉ là một trò đùa của ngươi thôi sao
?"

Băng Mạn nhìn thẳng Thiên Phong, nàng hiểu mình đã gặp phải một kẻ siêu cấp
thông minh, không chỉ đoán ra thân phận của mình mà hắn ta còn muốn đoán luôn
cả động cơ của mình.

Nàng ta phát hiện ra để có thể quay lại Thượng Giới Thần Điện thì cần có người
giúp đỡ, ngồi xuống cạnh Thiên Phong nàng mỉm cười nói :

"Thực ra không chỉ vì vui mà còn vì ta thương hại cho một nơi chỉ có một đám
yếu đuối trú ngụ, không cho một chút chất kích thích thì làm sao các ngươi có
thể tiến bộ nhanh chóng được ."

Thiên Phong chỉ còn một thắc mặc cuối cùng :

"Thế tại sao ngươi ở đây ?"

Băng Mạn cảm giác không cần giấu giếm nên thẳng thắn :

"Cha ta không thích những chuyện ta làm, ta ở đây phấn đấu giống như các
ngươi . Tất nhiên ta nói thế bởi vì ta cần sự giúp đỡ, ngươi biết thân phận
của ta, giúp ta thì ta sẽ cho ngươi đạt được những điều ngươi không tưởng
tượng được tới ."

Thiên Phong không cần suy nghĩ dù chỉ một giây :

"Ta đồng ý ."

Băng Mạn không ngốc, Thiên Phong đã quá mức thông minh, cha nàng đã từng dạy
nếu không phải kẻ thông minh nhất thì chỉ cần nghĩ cách để không bị lợi dụng
là được, cuộc sống này có cho đi sẽ có nhận lại.

Nàng khẽ giọng hỏi :

"Ngươi nói rõ cho ta hai việc để xem ta có thể tin tưởng ngươi đến mức nào ,
đầu tiên ngươi làm sao nhận ra thân phận của ta, thứ hai tại sao ngươi lại
đồng ý nhanh như thế ?"

Thiên Phong ngồi dậy lắc nhé cái cổ của mình rồi nói :

"Ta ngất đi khá trễ và đã nghe thấy giọng của ngươi, lúc nãy ngươi nói đủ thứ
chuyện nên ta chỉ muốn thử ngươi xem có thật không, còn chuyện sao ta đồng ý
nhanh thế thì đơn giản do ta chỉ là một phàm nhân nhưng không câm tâm mãi tầm
thường ."

Băng Mạn nheo mày hỏi :

"Ngươi muốn lợi dụng ta ."

Thiên Phong mỉm cười nói :

"Ta tưởng thần thánh như thế nào hóa ra cũng chẳng khác gì phàm nhân, ngươi
không sợ ta thì đừng hỏi mấy câu như thế . Ngươi không cho ta thứ gì thì tại
sao ta phải giúp ngươi, thậm chí ta có thể tiết lộ thân phận của ngươi để lấy
được không ít lợi ích.

Chỉ cần mang lại lợi ích cho ta thì dù cho không phải ngươi mà bất cứ ai ta
cũng có thể hợp tác với họ, suy nghĩ của ta rất thực dụng có thể làm ngươi
không vui khi nghe . Có điều ta có thể đảm bảo nếu hợp tác thì có những chuyện
ta sẽ để trong bụng đến chết ."

Băng Mạn càng lúc càng cảm thấy như mình bị Thiên Phong dắt mũi, chỉ có điều
nàng không có sự lựa chọn tốt hơn bây giờ . Nàng làm ra tất cả mọi thứ nên
nàng phải chịu tất cả mọi thứ, đại cả nàng đã cảnh báo, chỉ là nàng không
ngờ cha nàng lại dứt khoát như thế.

Thiên Phong thì vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng rời sông lấp bể, có lẽ dù
cho là ai thì khi trải qua chuyện như thế này cũng khó có thể bình tĩnh . Tất
nhiên nếu không tin vào thân phận của Băng Mạn thì cũng sẽ cảm thấy bình
thường.

Chỉ một âm thanh rất nhỏ hắn nghe được, chỉ cần nghe lại một số thứ có vẻ
quen quen hắn ta liền liên tưởng, đôi khi cơ hội đổi đời đến rất ngẫu nhiên .
Băng Mạn giống như một tờ vé số một trăm tỷ mà hắn mới mua được.

Đã làm thì phải dứt khoát, hắn mỉm cười nói :

"Dù cho có bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ giúp ngươi nhưng ta cần sự đền đáp xứng
đáng, chỉ cần ngươi đảm bảo được thì không cần lo lắng ta làm gi sau lưng
ngươi ."

Băng Mạn rất tự tin vào tiền vốn mình có nên không sợ thiếu mồi cho Thiên
Phong, con người này khiến nàng nghĩ tới cha của nàng một con cáo chính hiệu
. Dạng người này chỉ có thể làm bạn chứ không thể đối đầu bởi người sẽ chẳng
bao giờ rõ ràng chuyện họ nghĩ cái gì .


Nghịch Thiên Thú Thần - Chương #23