Trò Chơi Bắt Đầu


Người đăng: nguyenhoai42

Thiên Phong cười híp mắt nhìn nàng ngượng ngùng rời đi, bước ra ngoài hành
lang hắn ta khẽ giọng nói :

"Ngươi núp làm gì, tưởng qua mắt được ta ha sao ?"

Liễu Mi giật mình thần thức ngoại phóng tìm người, từ lúc đi tới nàng hồi hộp
quá quên mất kiểm tra xung quanh, Thiên Phong vỗ nhẹ eo của Liễu Mi khẽ nói :

"Lão sư nàng đi trước đi để ta nói chuyện với nàng ấy, ta đảm bảo nàng sẽ
không nói gì ."

Nhận ra người núp ở kia là Hà Tuyết Liên nàng khẽ giọng nói :

"Bây giờ ta không sợ nữa, chỉ lo cho ngươi thôi ."

Thiên Phong mỉm cười nói :

"Danh tiếng của ta xấu sẵn rồi nên không quá lo lắng, cha mẹ ta biết được ta
có nàng dâu xinh đẹp vầy chắc mãn nguyện lắm . Bị người ta chửi rủa một chút
mà đưa được nàng về nhà thì tốt quá, chỉ tiếc ta cần phải chứng tỏ cho Liễu
gia biết thực lực của mình sau đó đường đường chính chính rước ngươi về ."

Liễu Mi cảm động rời đi, nàng nhìn thấy sự nghiêm túc của Thiên Phong, ngươi
nam nhân này đã thực sự thay đổi rồi . Cả hai đã không lo lắng thì nàng ở đây
cũng không có tác dụng gì chỉ thêm xấu hổ thôi, nàng khẽ giọng nói :

"Trưa nay ngươi sang phòng của ta ăn cơm ."

Thiên Phong gật gù nói :

"Ta cũng có một số thứ phải đưa cho nàng, trưa nay lấy cơm xong ta sẽ đến tìm
nàng ."

Đợi nàng rời đi thì Hà Tuyết Liên cũng lộ mặt, nàng ta khẽ nhếch mép dùng
giọng khinh bỉ nói :

"Ta thật sự nể ngươi đấy, Liễu Mi lão sư cũng rơi vào tay ngươi được, nói
cho ta biết ngươi dùng cách gì để uy hiếp nàng ."

Thiên Phong khẽ cười nói :

"Ngươi nhìn ta có giống đang uy hiếp nàng không ?"

Hà Tuyết Liên đi lên nắm lấy cổ áo của hắn ta hỏi :

"Thế chuyện giữa chúng ta cũng tính toán luôn đi, hôm trước hiểu lầm cả Hoàng
gia từ trên xuống dưới đều biết chuyện, ngươi nhanh nghĩ cách minh oan cho
bổn tiểu thư ."

Thiên Phong cười ha ha, hắn gạt tay của nàng ra rồi vòng tay ra sau kéo nàng
vào ngực rồi nói :

"Hôm trước ta nói chuyện với cha ngươi thì ngài ấy bảo ta cưa đổ ngươi thì hắn
cũng không phản đối, bây giờ cứ để tin đồn như thế thì ngươi chỉ có thể lấy
ta thôi . Kèo thơm như thế nghĩ sao ta lại tự đi phá làm gì, có được lão bà
vừa xinh đẹp vừa giàu thế này ..."

Hà Tuyết Liên dùng hết sức bình sinh muốn đẩy hắn ra nhưng Thiên Phong đã hoàn
toàn khống chế nàng bằng bí kỹ, nàng gắt giọng :

"Buông ta ra nếu không ta sẽ hét lên đấy ."

Thiên Phong nhíu mày lại khẽ nói :

"Ta đã nhắm ai thì ngươi đó chỉ là sớm muộn, vốn chưa có ý định gì nhưng
ngươi lại tự đưa đến cửa . Bây giờ ngươi ngoan ngoãn nếu không ta sẽ biến
ngươi thành phụ nữ ngay lập tức, khi đó ta sẽ đường đường chính chính trở
thành con rể Hà gia ."

Hà Tuyết Liên cố sức giãy giụa nhưng không phát ra chút lực nào, Thiên Phong
bỗng buông nàng ra rồi cười nói :

"Có điều bây giờ chưa phải lúc, sẽ tới lúc ngươi hiểu được rằng ta chọn ngươi
là phúc đức của ngươi ."

Nàng tính đá hắn nhưng nhớ tới mình không đánh lại chỉ có thể bỏ lại ngoan
thoại rồi bỏ chạy :

"Ngươi đợi đó, sẽ có ngày ta sẽ trả thù này ."

Vừa xoay đầu chạy được một chút nàng liền bị Thiên Phong đuổi theo khống chế
lại, hắn ta tức giận nói :

"Lần trước ngươi bóp cổ làm ta suýt nữa đi gặp tổ tiên, ngươi còn dám đe dọa
ta thì phải dạy ngươi một chút mới được ."

Trong sự bất ngờ của Hà Tuyết Liên hắn ta hôn lấy nàng, tay chân không chút
thành thật nắm được cái gì liền bóp, không giống như mấy cô gái khác, nàng
ta ngạc nhiên đến ngừng cả thở nên không bị mùi hương kia ảnh hưởng.

Cắn mạnh một cái khiến Thiên Phong đau đớn nới lỏng khống chế, nàng sút mạnh
vào bụng của hắn ta khiến Thiên Phong văng xa tới mấy mét, đụng vỡ cả tường .
Biết thân biết phận nàng quay đầu chạy như ma đuổi về lớp, đứng trước cửa lớp
nàng mới thấy yên tâm.

Đưa tay vào trong túi xách để lấy khăn lau thì thấy sách vở nhiều lên một cách
bất thường, thấy lạ nàng mở ra xem thì thấy bên trong từ bao giờ đã có thêm
mấy cái quyển sách.

Xem lướt nội dung thì hóa ra là công pháp cùng vũ kỹ, tên cũng rất quen thuộc
, đây rõ ràng là những thứ nàng muốn từ Thiên Phong . Chỉ là nàng không hiểu
sao chúng có trong túi sách của nàng nữa.

Đang xem rất hứng thú thì từ bên cạnh vang lên một thanh âm quen thuộc :

"Ngươi nhanh vào học đi đứng đây làm gì ."

Ngẩng mặt lên thì Thiên Phong đã đi vào lớp, nàng vô cùng giật mình bĩu môi
hừ một tiếng sau đó đi vào trong . Ngồi xuống chỗ của mình nàng lại thở dài
như những ngày qua bởi chỗ ngồi của hai người ngay bên cạnh nhau.

Hôm trước đã xẩu hổ một thì hôm nay còn khó xử mười, có điều nàng là ngươi có
ơn tất trả, canh Liễu Mi đang kiểm tra giáo án thì nàng khẽ nói :

" Cảm ơn ngươi Thiên Phong ."

Thiên Phong nhún vai thản nhiên khẽ nói :

"Lúc trước ta không đưa cho ngươi bởi ngươi không đạt chuẩn, bây giờ thì
ngươi đạt chuẩn rồi, lão bà tương lai, ha ha ha ."

"Rầm"

Thiên Phong bất ngờ bị nàng ta lao tới bóp cổ gằn giọng :

"Tuyết Vân ngươi cũng không tha, ta liều mạng với ngươi, cả lớp học quay qua
nhìn hai người đang lăn lộn dưới đất ."

Thiên Phong bây giờ bắt đầu hối hận rồi, hắn nói như vậy chẳng khác nào chưa
đánh đã khai.

"Inggggggggggggggg"

Bỗng nhiên một âm thanh chói tai vang lên, Thiên Phong cảm giác thế giới xung
quanh mờ dần, cả người hắn không còn sức lực . Hà Tuyết Liên thì gục vào ngực
của hắn, đó chính là những thứ cuối cùng hắn nhìn thấy được.

Chút tri giác cuối cùng của hắn là những âm thanh của những người khác ngã
xuống va đập vào bàn ghế . Tất cả mọi người trong lớp đều bị y chang như hắn
ta.

Thực ra trên rất nhiều hành tinh khác cũng như thế, tất cả mọi người đều mất
đi tri giác, những nơi tiếp giáp giao giới thì phong ấn vỡ tan . Từ bên trong
những làn sóng màu xanh dương liên tục tràn ra quét ngang tất cả mọi thứ.

Tất cả mọi người với mọi loại tu vi đều không thể chống trả, khoảng một tiếng
sau thì những làn sóng này biến mất kèm theo tiếng cười khúc khích cùng âm
thanh nhè nhẹ :

" Trò chơi bắt đầu ."


Nghịch Thiên Thú Thần - Chương #20