Liễu Mi Giám Thị


Người đăng: nguyenhoai42

Diệt Thiên đi ra ngoài ăn sáng xong thì đủng đỉnh đi học, hắn ta cố tình đến
trễ nhưng vẻ mặt lại không có chút gì lo lắng cả . Đi đến cổng trường thì đã
thấy hai tỷ muội Hà gia từ trên lầu ba nhìn xuống hắn ta với vẻ mặt thương hại
, Thiên Phong cũng giả bộ lầm lũi đi vào.

Một âm thanh lạnh lẽo vang lên :

"Ngươi đứng lại cho ta ."

Thiên Phong mỉm cười chào :

"Chào Liễu Mi giám thị, ngươi khỏe ."

Liễu Mi chỉ vào đồng hồ rồi nói :

"Ngươi đi trễ mười phút nhanh đi theo ta viết bản kiểm điểm ."

Thiên Phong vẻ mặt cười khổ đi theo sau, có điều đi vào góc khuất của hành
lang thì Thiên Phong mỉm cười còn Liễu Mi mới là người cười khổ . Nàng trong
lòng thầm nghĩ :

"Tên này dù sao cũng chỉ trụ được mười phút hơn mình nhắm mắt chịu đựng là
được ."

Nàng dẫn hắn ta vào một nhà kho trống rồi nói :

"Chúng ta làm nhanh rồi ngươi còn đi học nữa ."

Thiên Phong cười cười nói :

"Lão sư sao có vẻ xa cách với ta như thế, nói cho ngươi biết hôm nay sẽ là
một ngày khó quên với ngươi ."

Liễu Mi nhắm mắt lại không thèm quan tâm mặc kệ Thiên Phong muốn làm gì thì
làm, sau đó nàng có vẻ ngạc nhiên khi hắn không vào việc như mọi khi . Mở mắt
ra thì thấy Thiên Phong nắm trên tay một chiếc thẻ nhớ, hắn ta cười nói :

"Hôm nay sẽ là lần cuối ta dùng thứ này để đe dọa ngươi, hai chúng ta cùng
nhau tận hưởng cho tốt cảm giác này ."

Hắn đặt chiếc thẻ lên trên bức tường sau đó mới hôn lấy còn đang trợn mặt Liễu
Mi, để đề phòng có người tới phá đám hai người gần như giữ nguyên đồ đạc trên
người . Liễu Mi thì thường xuyên mặc váy để hai người có thể hành xử dễ dàng ,
chính vì thế gần một năm vẫn chưa có ai phát hiện ra.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, nàng không biết hắn có phải thực sự muốn giải
thoát cho nàng hay không nhưng ít ra đây là lần đầu tiên hắn cho nàng hi vọng
. Nàng thầm nghĩ trong đầu :

"Có khi nào mình chịu phối hợp một chút để hắn ta vui lòng thì tha cho mình
khả năng sẽ lớn hơn một chút ."

Nhưng cũng chẳng cần nàng cố gắng thì mùi hương kia bắt đầu phát huy tác dụng
của mình, nàng ta dần trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết . Đến tận giờ ăn
trưa Hà Tuyết Liên mới khó hiểu thầm nghĩ :

"Không lẽ Liễu Mi lão sư lấy công báo tư thù đuổi tên kia không cho học ngày
hôm nay rồi ."

Nàng không biết lúc này cả hai người Thiên Phong đang rất uể oải nằm ôm nhau ,
máu thì nhiều nhưng tinh huyết chỉ có tầm hơn chục giọt . Hắn dùng nguyên lực
tóm lấy chiếc thẻ nhớ đưa tới trước mặt của nàng mỉm cười nói :

"Ác mộng của lão sư tới đây kết thúc, ngươi nằm đây nghỉ ngơi ta chuẩn bị còn
đi học buổi chiều ."

Liễu Mi khẽ giọng hỏi :

"Ngươi sợ Hoàng gia sao ?"

Thiên Phong mỉm cười nói :

"Ta sợ họ làm gì, nếu có sợ thì ta nên sợ cha của lão sư thì hơn, dù sao
ngài ấy là người duy nhất có thể làm ta thật học ."

Liễu Mi ngạc nhiên hỏi :

"Thế thì tại sao ?"

Thiên Phong thở dài một hơi rồi nói :

"Để ta nói cho ngươi biết thực ra tại nạn hôm đó không phải ngẫu nhiên ta quay
được, chỉ là do ta theo dõi ngươi rất kỹ nên bắt gặp chứ hoàn toàn không phải
do ngẫu nhiên đi ngang ."

Hắn ta biết cần phải thay đổi một chút câu chuyện, bỏ qua đoạn tài xế kia sắp
chết là được . Hao phí nhiều sức lực với nàng như thế thi làm sao phải tiết
kiệm chút lời nói.

Liễu Mi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác :

"Ngươi theo dõi ta ?"

Thiên Phong kéo nàng vào ngực của mình nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn cười nói :

"Ngươi rất hay phạt ta nhưng đó chỉ kích thích một kẻ thích chinh phục như ta
thôi, để đạt được thứ ta muốn tất nhiên thủ đoạn nào ta cũng dám làm . Kể cả
có làm ngươi oán hận ta đến chết thì ta cũng phải chiếm bằng được thân thể của
ngươi ."

Hắn ta vuốt ve thân thể nàng rồi khẽ nói :

"Tất cả những thứ này là của ta ."

Liễu Mi đẩy hắn ra tức giận nói :

"Rồi ta sẽ có người mình yêu và cắm lên đầu ngươi một đống sừng, để ngươi sớm
ngày trở thành ngưu ma vương ."

Thiên Phong đứng lên mặc quần áo cười ha hả nói :

"Ta sao phải lo chuyện đó khi người kia chính là ta ."

Liễu Mi tức giận sau đó không tiếc lời mỉa mai hắn :

"Ngươi bị Hoàng gia người vây công rồi đánh vào đầu hay sao ?"

Thiên Phong không hề trả lời nàng mà chỉ đi ra ngoài hướng thẳng đến phòng ăn
, một mình Liễu Mi ngồi lầm bẩm sau đó lấy ra một viên thuốc uống vào . Soạn
nhanh đồ đạc nàng đứng lên dựa vào tường, nàng có chút nhung nhớ cái cảm giác
như lên tiên khi nãy.

Chẳng hiểu tại sao tên này lại làm một lần tăng thời gian chiến đấu lên gấp
mấy chục lần, nàng chỉ có làm chuyện kia với mình hắn nhưng nàng biết được
nam nhân khác bình thường chỉ nửa tiếng là hết cỡ, nếu có tu vi rất cao cũng
chỉ hơn một chút.

Được một lúc nàng khẽ lắc đầu để đẩy hình ảnh tên kia ra khỏi đầu nhưng càng
muốn quên thì hình ảnh càng tràn về . Mùi thơm dược liệu đã phát huy công dụng
đúng như hắn ta dự kiến.

Buổi chiều Thiên Phong quay lại lớp thì Hà Tuyết Liên lập tức hỏi :

"Ngươi có bị lão sư đánh cho một trận hay không mà sắc mặt kém thế ?"

Mất đi tinh huyết cơ thể tổn thương không nhỏ, khi nãy vừa làm chuyện kia nên
sắc mặt còn hồng hào, bây giờ hưng phấn rút đi thì hắn mới lộ nguyên hình .
Nằm dài ra bàn hắn ta lắc đầu nói :

"Hôm qua chế linh dịch nhiều quá lên có chút mệt thôi ."

Nói xong hắn ta ngủ luôn mặc kệ lão sư ở trên bảng giảng bài, lão sư đợi nửa
tiếng vẫn không thấy tên này ngẩng đầu lên thì mới to giọng gọi :

"Thiên Phong đứng lên ."

Cả lớp nhìn hắn những vẫn chẳng có động tĩnh gì cả, Hà Tuyết Liên thấy sắc
mặt lão sư dần kém liền lay hắn ta dậy . Thiên Phong ngơ ngác hỏi :

"Cái gì thế ?"

Nàng liếc lên bảng nháy mắt, lúc này lão sư đang dùng ánh mắt " hiền hòa "
hỏi :

"Học sinh năm nhất đều sắp qua được giữa kỳ, mấy ngày nữa thôi các ngươi sẽ
kiểm tra xem mình thuộc nguyên tố gì . Tất nhiên muốn tra ra thì phải thử vận
dụng thế Thiên Phong bạn học đã biết vận dụng chưa ?"

Thiên Phong chép miệng ngáp một cái rồi nói :

"Ta nghĩ việc thử xem thuộc nguyên tố nào thì liên quan gì đến việc vận dụng ,
đặt tay lên Nguyên Sơ Thạch vận nguyên khi tới lòng bàn tay là được thôi chứ
có gì đâu ."

Nói xong hắn nắm cây bút cầm trong tay khẽ bóp một cái khi mở ra thì đã có một
hỗn hợp bột nhựa và mực trộn đều vời nhau chảy tọt xuống mặt đất.

Lão sư lắc đầu nói :

"Đúng là như thế nhưng nếu ngươi không tập trước mấy bài tập kia thì sẽ khó
quen với cảm giác của các hệ trong đó có những hệ có hạt giống trong cơ thể
ngươi chỉ là rất nhỏ bé . Chẳng lẽ nếu ngươi là một thiên tài hai hệ nhưng chỉ
đo được một hệ thì sẽ xài một hệ suốt đời hay sao.

Nguyên Sơ Thạch tuy độ chính xác rất cao nhưng không thể loại trừ khả năng nó
để sót hoặc người quan sát không tới . Chính vì thế bảy loại vũ kỹ cơ bản này
ai ai cũng nên thông thạo trước khi thức tỉnh để không bỏ lỡ tương lai tươi
sáng ."

Thiên Phong vừa ngáp vừa gật đầu hỏi :

"Thế ý ngài là muốn ta thực hiện bảy cái Vũ kĩ kia đúng không ?"

Lão sư gật đầu một cái thì hắn ta liền lên bảng, một quyền thẳng tắp bùng lên
ngọn lửa.

"Hỏa Quyền, Phong Cước, Lôi Cước ......."

Bảy chiêu này nhanh chóng được hoàn tất, Thiên Phong cũng đi về chỗ ngồi tiếp
tục theo đuổi giấc mơ của mình .


Nghịch Thiên Thú Thần - Chương #14