Người đăng: BkavVN
" Nhị vị, hai ngươi lăng mạ ta là nhất tội, bất kính phụ thân ta là nhị tội
, trêu gẹo Hoàng Mai là tam tội, xem thường Cổ gia.. tứ tội... chung quy chết
không hết tội " Thanh âm phiêu đãng lại liêu trai tựa tử thần đòi mạng, Cổ
Thiên Quân bước ra ba bước huyết quang từ sâu trong đôi mắt phát tán mà ra ,
cơ hồ muốn nhuộm đỏ cả thương khung.
Tay phải khẽ nhấc, một luồng tiên thiên linh khí ào ạt như thủy triều nhanh
chóng xoay vòng, y phục trên thân thể cũng theo đó tung bay phất phới " Cửu
Chuyển Thiên Luân Vô Nhai Đạo " Cổ Thiên Quân hét lớn, chỉ thấy sau lưng hắn
tại phía trên đỉnh đầu mơ hồ huyễn hóa ra một tôn hoàng kim đế ảnh, đầu đội
đế quan, chân đạp Cửu Chuyển Thiên Luân ( Bánh xe luân hồi ) sát na khi hư
ảnh giáng lâm, một luồng uy áp kinh tâm tựa như trường giang sóng vỗ, tựa
liệt hỏa phun trào bao trùm hết thảy.
Uy áp kia không công kích nhục thân chỉ đơn thuần đánh vào thần hồn khiến cho
hai tên đệ tử Giáo Đình thất khiếu ngay lập tức tràn ra máu tươi, đôi mắt
trợn tròn vì kinh hãi, bọn chúng ôm đầu kêu gào thảm thiết.
Hoàng Mai lách mình một chút rồi nhẹ nhàng lùi về phía sau, kinh hồn táng đảm
mà nhìn lại vị đại thiếu gia nhỏ bé này, thật sự nếu không được tận mắt chứng
kiến thì đánh chết nàng cũng không dám tin những sự kiện, hình ảnh trước mắt
là thật.
Hư ảnh cao lớn, vĩ ngạn, như vương giả, như thánh thần, thủ đoạn kia viễn
siêu hết thảy mọi nhận thức, phá tan cực hạn thế giới này...nó không còn nằm
trong lĩnh vực đấu khí, là tiên đạo, là thần thông, một khái niệm sâu xa ,
uyên bác lại mơ hồ khó tả.
" Ta giết các ngươi còn dễ dàng hơn giết một con sâu cái kiến...Cổ Thiên Quân
ta hôm nay chỉ phế bỏ tu vi, không lấy mệnh ".
Theo lời nói rơi xuống, một quang trụ không khí bàng bạc từ ngón tay hắn phá
không mà đi mang theo đấu khí chi lực cuồng bạo, quang trụ này đánh thẳng lên
ngực hai tên đấu sĩ Giáo Đình " Phốc " cả hai bị ném mạnh về sau mấy chục bước
chân, ngã gục trên mặt đất bất tỉnh.
Nói tuy dài nhưng mọi chuyện chỉ phát sinh trong vòng mấy hơi thở ngắn ngũi "
Đại Đấu Sư " Hoàng Mai che miệng, đôi mắt đẹp chớp động nghẹn ngào hét lớn.
Hoàng Mai dễ dàng nhìn ra một chỉ tùy tiện kia chính là thủ đoạn của Đại Đấu
Sư, bởi vì Đấu Sĩ thông thường như nàng chỉ có thể định khí ngự vật, Đấu Sư
cũng vậy nhưng thao tác lại nhuần nhuyễn và có phần phức tạp hơn đôi chút
....Đại Đấu Sư lại khác, nhất niệm có thể khiến đấu khí hóa kiếm khí, cách
không đoạt mạng.
Sáu tuổi, Đại Đấu Sư...nói ra chỉ sợ người ta sẽ cười đến rụng răng, tại
Huyền Minh Đại Lục thậm chí thế gia đấu khí, tông môn nhất lưu, trong lịch
sử, hai mươi tuổi chính là vị Đại Đấu Sư trẻ tuổi nhất từng được ghi nhận ,
hắn hiện giờ chính là giáo hoàng Giáo Đình Lạc Thiên, đến nay sau trăm năm tu
vị đã đến Đấu Thần, đứng tại đỉnh cao vương quốc.
Nàng lớn hơn hắn tám tuổi, tận mắt nhìn Cổ Thiên Quân lớn lên, còn chăm chút
cho hắn từng chút một, mặc dù trong nhận thức thì vị thiếu gia này tuy có
chút tà mị nhưng chung quy Hoàng Mai không thể ngờ đến ...Cổ Thiên Quân hắn
chính là một tên quái vật.
Cổ gia, tộc nhân đệ tử đến tuổi này của hắn chỉ loe ngoe mới bắt đầu bước vào
cánh cửa Hậu Thiên, tỷ như Cổ Thiên Lượng, bốn tuổi Đấu Sĩ tam giai.
" Ta lại sắp đột phá rồi ".
Đại Đấu Sư chi cảnh bao gồm bảy trọng cảnh giới, từ nhất trọng đến tứ trọng
lấy dẫn khí nhập thể, ngũ trọng đến thất trọng đấu khí hóa linh.
Hiện tại Cổ Thiên Quân đang đặt chân gần đến biên giới đấu khí hóa linh, đột
phá thành công, thực lực tăng lên, thất bại, tu vi tẫn tán.
Linh khí trăm sông hợp nhất nhìn có phần đơn giản, nhưng nếu muốn khiến cho
linh khí thuế biến thành một giọt linh dịch,xác thực mười phần gian nan.
Hoàng Mai nhìn Cổ Thiên Quân vẻ mặt thống khổ, trong mắt tràn ngập nôn nóng
thần sắc, nhưng nàng hiện giờ không thể làm gì được, chỉ có thể ở chỗ này
nhìn, trong lòng âm thầm vì Cổ Thiên Quân lo lắng.
Cổ Thiên Quân trong cơ thể ẩn hiện một dòng linh khí, ở Thái Cực Đồ án trấn
áp xuống thong thả co rút lại, hai ngày sau, biến thành một giọt chất lỏng màu
vàng lớn cở móng tay, tràn ngập thất thải quang mang.
Giáo Đình ba trăm dặm bên ngoài, trên bầu trời đứng đó một lão giả, khuôn mặt
u sầu, dưới chân đạp phất trần, chậm rãi từ từ hướng về Cổ gia bay đi, bên
người hắn một thiếu niên gầy gò.
“Cổ Thiên Lượng, đều tại đệ, cái này....vốn dĩ ta còn muốn dựa vào một lượng
bạc cuối cùng kia gỡ vốn, cũng thua luôn a!” Cổ Thiên Quân mặt đỏ gay thở phì
phì nói.
Một già một trẻ này, thình lình chính là Cổ Thiên Quân cùng thân đệ hắn, Cổ
Thiên Lượng, mấy hôm trước hành nghề hàng ma tróc quỷ cũng xem như bội thu ,
rốt cuộc ngứa ngáy tay chân thế nào lại nướng hết vào sòng bạc.
Trên vai Cổ Thiên Quân mang theo một con chim nhỏ ba chân lông vũ đỏ sẫm như
lửa..Cổ Thiên Lượng thở dài một hơi, : “Huynh có thể trách ta sao ? Đều xuất
ra bảy mươi vạn ... ta nói đánh tài đi không chịu nghe ....Ba..Ba..Năm, mười
một nút a ! ".
“Này tiền tiêu vặt của đệ đâu ?, một phân không dư thừa dốc hết hầu bao xuống
xác một lần, ta có dự cảm, tiếp theo chúng ta nhất định có thể thắng " Cổ
Thiên Quân trên mặt lộ ra thần thái tự tin.
" Điêu gia nói rồi, ta chỉ cần vễnh tai cũng có thể nhìn ra... bà mẹ, xúc
xắc nhảy thế kia lại đánh xỉu mới hay, không nghe điêu gia..tự nhiên cháy túi
" ...Chim ba chân vênh vênh đầu trọc ra vẻ tự đắc.
" Hừ...Cũng chỉ tại con chim chết tiệt, cứ om sòm làm bổn thiếu gia mất tập
trung, đánh bạc là đỉnh cao nghệ thuật, bắt buộc phải tập trung tinh thần
cao độ ! ".
Đã năm ngày, Cổ Thiên Quân cùng đệ đệ hắn không trở về nhà, mà chỗ bọn họ đi
tự nhiên chính là sòng bạc, tuy nhiều ngày ngây ngốc bên trong, nhưng xui
xẻo thế nào một phen đều không thắng, hai trăm vạn lượng thu được tại Bình
Dương huyện cộng với số tiền tiêu vặt cả hai tích góp mấy năm đều thua sạch sẽ
, đến nỗi bây giờ muốn mua một cái bánh bao cũng xa không đủ, thật sự nghèo
đến nỗi không thể nghèo hơn.
Công bằng mà nói, nếu Cổ Thiên Quân muốn thắng, bằng chính mình thủ đoạn thì
những người thế tục kia căn bản không có khả năng là đối thủ, nhưng hắn không
muốn thi triển thủ đoạn, mục đích hắn đi sòng bạc, cũng không phải thắng ít
thắng nhiều, chỉ là thích cái loại cảm giác đánh cuộc.
Cổ Thiên Quân sinh thời là con ma bài bạc, hắn đánh từ hạ giới đánh lên thiên
đình, đánh cùng phàm nhân quét ngang tiên nhân, càng đánh càng say, sau khi
trọng sinh vẫn như cũ yêu đánh cuộc như yêu mạng sống.
Không bao lâu, Cổ Thiên Quân đi tới địa phận Cổ gia trên không, vừa đặt chân
vào đại môn hắn liền cảm nhận được một tia dao động khác thường, vội vàng
hướng về phía trước nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy được bên trong điện
phủ đứng đầy một đám người xa lạ.
Bọn người này mặc y phục giáo đình, trong đó có một lão giả Hồng Y, trên
thân thể đấu khí cuồng bạo chập chùng dao động " Là đám người Giáo Đình, bọn
hắn đến chắc cũng bởi vì ta phế hai tên kia ".
Chim ba chân lười nhác nằm trên vai Cổ Thiên Quân giờ phút này khẽ run rẫy ,
nó cảm nhận được từ lão giả kia tản mát một luồng uy áp mạnh mẽ " Đấu Thánh ,
Hồng Y Giáo Chủ...Tiểu tử ngươi lại gây nên họa lớn rồi ".
" Đấu Thánh thì sao ? bổn thiếu gia còn chưa để vào mắt " Cổ Thiên Quân lạnh
nhạt nói, cước bộ càng đẩy nhanh, qua mười mấy hơi thở đã có mặt bên trong
đại điện.
“ Thằng nhãi ranh, ngươi cũng dám vác mặt về, dám phế ta tu vị... Hôm nay
ngươi chết chắc rồi...” Lý Hải đôi mắt hung ác nhìn Cổ Thiên, điên cuồng quát
lớn.
" A.. Ngươi là Cổ Thiên Quân kia, kẻ được xưng tụng thiên tài ngàn năm khó
gặp ? " Hồng Y lão giả thần sắc ngưng trọng, đảo mắt một lượt âm thầm đánh
giá.
" Hắn chính là Cổ Thiên Quân tiểu nhi mà đệ tử đã từng nói qua " Lộ Pháp gật
gật đầu xác nhận.
" Cha, mẹ.. " Cổ Thiên Quân thậm chí không thèm nhìn đến đám người Giáo Đình
, đi đến bên người Cổ Thanh Vân, Triệu Dung.
" Nghịch tử... ngươi xem...ngươi làm nên chuyện động trời gì rồi !! " Triệu
Dung đôi mắt đỏ hoe cơ hồ chực khóc, thút thít gục đầu vào lòng trượng phu.
" Giáo chủ.. con dại cái mang.. tiểu nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cơ sự hôm
nay cũng tại kẻ làm cha này không biết dạy bảo... tội vạ đâu một mình ta gánh
hết " mồ hôi trán tuôn ra thành dòng, Cổ Thanh Vân cúi đầu trầm mặc.