Tiền Tài Là Vật Ngoài Thân


Người đăng: BkavVN

" Sư phụ, nữ quỷ kia đã bị ta đánh cho hồn phi phách tán từ nay hết đường gây
họa .” Cổ Thiên Lượng đi tới trước mặt Cổ Thiên Quân, ho khan một tiếng thật
mạnh, sắc mặt suy yếu nói.

Cổ Thiên Quân vừa lòng gật gật đầu, : “Không tồi, Lượng nhi ngươi tu vi lại
tăng tiến a!”.

“Tiểu đạo trưởng quả nhiên lợi hại, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên,
tuổi trẻ tài cao, ngày sau tất nhiên là một đóa hoa nở rộ lóa mắt quang mang ,
tiền đồ không thể hạn lượng.” Vương Hán nghe được lời này, trên mặt lộ ra nét
tươi cười, không chút nào keo kiệt, nhẹ nhàng khích lệ.

Cổ Thiên Lượng miễn cưỡng tươi cười, : “Quan nhân khách khí, ta là người tu
đạo, tâm như nước lặng, một lòng chỉ vì theo đuổi đại đạo, trừng ác dương
thiện, không cầu danh lợi.”.

“Tiểu đạo trưởng tuổi còn trẻ, liền có thể thấu triệt nhân sinh, tại hạ thất
ngữ.”

Vương Hán khích lệ không ngừng, liếc mắt nhìn về phía Cổ Thiên Quân, vẻ mặt
chân thành : “Đạo trưởng, tiểu đạo trưởng hiện giờ trên người có thương tích,
không bằng ở lại hạ phủ nghỉ ngơi một chút đi!”.

Cổ Thiên Quân chậm rãi lắc đầu, : “Ta người tu đạo, cũng không tham lam việc
hồng trần, hiện giờ đã hàng phục quỷ ma, hẳn là nên rời đi... Nhưng mà đồ
nhi thương thế quá nặng, ta lại không am tường đan đạo trị thương, phía tây
thành có Dược phủ hành y tế thế... haiiii...nghe đâu cũng là một đầu sư
tử...Trăm vạn này chỉ sợ không đủ bảo toàn tính mệnh đồ nhi " Đôi mắt xa xăm ,
theo lời nói một giọt nước trong veo rơi xuống, hắn vỗ vỗ đầu Cổ Thiên Lượng
, khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ tiếc hận.

" Sư tôn.. Đồ nhi không tốt.. là ta bất cẩn mới bị một chưởng quỷ nữ... Dược
phủ độc tài kinh doanh đan dược nhưng làm ăn thất đức, lấy giá cao cắt cổ ,
người không nên phung phí, hảy thay ta dùng tiền này phân phát dân nghèo ,
hành thiện tích đức...Ta chết cũng cam lòng a ! " Vừa nói, hai thầy trò vừa
ôm nhau mà khóc, khiến trên dưới chúng nhân cũng không thể kìm lòng.

" Ở đây ta có thêm trăm vạn, coi như là trong rũi có may, đạo trưởng nhận
lấy gấp rút trị thương cho đồ nhi " Vương Hán sụt sùi bảo gia nhân lấy thêm
mười rương ngân phiếu nữa.

" Ai... Tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng mạng người quan trọng..tấm thịnh
tình này lão đạo xin nhận.. đa tạ nhân gia ngài ".

Lời nói rơi xuống, Cổ Thiên Quân phất trần trong tay phe phẩy, liền khiến cho
phất trần tức khắc biến lớn năm lần, phiêu phù ở giữa không trung phía trên.

Hai người cùng thả người nhảy lên, đạp ở trên phất trần, hóa thành một đạo
quang mang, biến mất phía chân trời

.

“Tiên nhân a!” Vương Hán một nhà già trẻ, tính cả nô bộc, vô cùng sợ hãi


Bên ngoài cánh rừng nhỏ phía tây quận thành, thân ảnh ba người cao thấp bất
đồng đang thậm thụt " Diễn xuất quá đạt...haha..sư đệ, Hoàng Mai hai người
các ngươi làm rất tốt "

" Đại ca.. cũng chia ta một ít chứ.. nhưng cây phất trần kia là vật gì ? sao
lại có thể chở người lăng không ? Cổ Thiên Lượng tò mò hỏi.

" Haha.. Cái này là thiên cơ, không thể nói... hai ngươi mỗi người một vạn ,
đệ đáng ra được ba thành, nhưng lại còn quá nhỏ, hài tử không nên để tiền
tài chi phối "

" Huynh cũng chỉ lớn hơn ta có hai tuổi, tính là gì ? ".

" Ta sáu tuổi, đại hài tử a ".


Hôm sau Cổ Thiên Quân cho gọi Lăng Chí, khi Lăng Chí đi đến tiểu viện thì hắn
bảo y canh giữ bên ngoài, nói là chưa được mình đồng ý thì bất luận kẻ nào
cũng không được tiến vào, sau đó Cổ Thiên Quân mới bày một trận pháp nhỏ bên
trong, rồi đứng ở phía trước đống quặng sắt mấy hôm trước thu mua được, vung
hai tay lên, hơn mười loại quặng sắt nặng mấy trăm cân từ từ bay lên khỏi mặt
đất.

Tiếp theo, Cổ Thiên Quân há miệng không ngừng phun ra từng ngọn tiên thiên
chân hỏa bao vây lấy số quặng sắt trên không trung, không ngừng mà tôi luyện.

Thời gian trôi qua, dưới tiên thiên chân hỏa của hắn, hơn mười loại quặng sắt
đã bị nóng chảy rồi dung hợp lẫn nhau, bài trừ đi tạp chất, mấy trăm cân
quặng sắt đã bị rút nhỏ lại thành dịch thể to bằng cái nắm tay.

Hơn một giờ sau, Cổ Thiên Quân liên tục niết tay vận quyết, trong nháy mắt hơn
mười đại trận đã được dồn nén phong ấn vào trong số dịch thể kia.

Trong các loại pháp bảo thì đỉnh lô là một trong những loại khó luyện chế nhất
, nó yêu cầu phải do các loại trận pháp tổ hợp mà thành, như muốn loại bỏ tạp
chất của đan dược thì phải yêu cầu đại trận có chức năng tinh lọc, khi đẩy
vào chân hỏa để luyện chế đan dược thì yêu cầu đại trận khống chế chân hỏa,
còn có các loại đại trận như điều trị, đan dược, dược tính.

Nếu nhìn phẩm chất đan dược thì dược liệu là yếu tố quan trọng nhất, thế nhưng
một cái đỉnh lô phẩm giai cao thấp cũng mang lại tác dụng nhất định.

Tỷ như, một đỉnh lô cấp bậc tiên thiên linh bảo khi so với một cái đỉnh lô cấp
bậc bảo khí bình thường, nếu dùng cùng một loại dược liệu để luyện chế một
viên đan dược, phẩm chất luyện chế ra sẽ có sự khác biệt.

Sau khi Cổ Thiên Quân đẩy vào hơn mười đại trận xong mới trầm giọng quát:

"Ngưng! "

Hai tay chỉ một cái, một đạo kim quang chiếu vào bên trong cỗ dịch thể, chỉ
thấy cỗ dịch thể không ngừng nhu động biến hóa. "Ông" một tiếng, phát ra quang
mang lóng lánh, trong hư vô nhất thời hiện ra một cái đỉnh lô có năm chân.

Đỉnh lô không lớn, chỉ cao bằng nửa người, màu nâu vàng, bên ngoài lưu động
một luồng quang mang mờ nhạt.

" Trấn ngục đỉnh, rốt cuộc đã luyện thành! "

Cổ Thiên Quân mệt đến bở hơi tai nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng nhìn thần
đỉnh trước mắt, thần đỉnh phẩm giai mặc dù không cao, chỉ có thể luyện ra
được trung phẩm bảo khí, nhưng đợi sau này tìm được quặng sắt tốt hơn rồi mới
tôi luyện thêm và trải qua đan dược không ngừng tẩm bổ, phẩm giai nhất định có
thể không ngừng được đề thăng lên.

Thần đỉnh đã luyện thành, Cổ Thiên Quân thoáng điều tức một chút sau đó mới
bắt đầu luyện đan.

Trấn ngục thần đỉnh đang ở giữa không trung, miệng đỉnh phun ra một luồng khí
bạc trong suốt, nó hút toàn bộ số dược liệu chồng chất như núi trên tiểu viện
vào bên trong.

Bề ngoài Trấn Ngục Thần đỉnh này tuy không lớn nhưng sau khi Cổ Thiên Quân đẩy
vào một đại trận không gian, khiến cho khoảng không bên trong đã gần ngang
bằng cả tiểu viện.

Sau khi hút hết số dược liệu vào, Cổ Thiên Quân mới vung hai tay lên Trấn Ngục
Thần đỉnh vững vàng rơi xuống mặt tiểu viện, tiếp theo, hắn đứng ở trước thần
đỉnh, vận chuyển tiên thiên chân khí trong cơ thể, sau đó đánh vào thần đỉnh ,
một âm thanh trầm lắng không ngừng truyền ra.

Hiện tại Cổ Thiên Quân tu vị còn quá yếu, chân khí thấp kém, cho nên chỉ có
thể dùng loại phương pháp phí sức này để thúc đẩy đại trận bên trong không
ngừng nghiền nát đi số dược liệu này, rồi phân chia lựa chọn, phối hợp tỉ lệ,
sau đó lại thông qua tiên thiên chân hỏa cùng với đại trận khống chế chi phối
luyện hóa thành đan.

Một lúc sau, Cổ Thiên Quân di chuyển quanh thần đỉnh tốc độ ngày càng nhanh,
cuối cùng chỉ còn thấy một cái thân ảnh mơ hồ và từng đợt âm thanh nặng nề như
tiếng trống không ngừng vang lên dữ dội.

Rốt cuộc một tiếng sấm vang lên, Thần đỉnh bắn lên từ mặt đất, phiêu phù hư
vô, Cổ Thiên Quân lại hướng về không trung há miệng phun ra từng luồng tiên
thiên chân hỏa vào thần đỉnh.

Theo chân hỏa luyện hóa, dần dần, một mùi hương mê người của đan dược tràn ra
khắp các ngóc ngách tiểu viện.

May mà trước khi luyện đan hắn đã đặt một tiểu trận pháp phong bế tại đây nên
mùi đan dược không có phát tán ra, hơn nữa bên ngoài càng nghe không được âm
thanh trong tiểu viện, bằng không thì chỉ sợ tiểu viện của Cổ Thiên Quân sớm
đã chật kín người.


Nghịch Thiên Nhất Mộng - Chương #7