Người đăng: BkavVN
Dị tượng trên bầu trời bao trùm toàn bộ vương thành của Lạc Thiên Vương Quốc,
mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng với áp lực kinh khủng của giao lôi, cùng
với sự xuất hiện hoành tráng của Kim Long dài trăm trượng vô tình như một lạc
ấn in sâu vào tâm trí khiến người ta không thể nào quên.
Lúc đó, Triệu Vô Cực đang ở kim điện thương thảo cùng các trọng thần về việc
mấy ngày nay sứ giả của nước láng giềng Mã Lạp Vương Quốc đến tìm hiểu.
Coi như là cường giả Tiên Thiên như hắn cũng có thể cảm giác rõ ràng, dù chỉ
một tia bên trong đầu giao lôi bao trùm lấy phạm vi mấy vạn dặm kia cũng đủ
đem hắn hủy diệt, loại lực lượng khủng bố này làm hắn cảm thấy kinh hãi.
Đặc biệt là tiếng long ngâm trong nháy mắt đó vậy mà làm cho tận sâu trong
linh hồn hắn sinh ra một loại ý niệm quỳ bái, hắn đương nhiên sẽ không cho
rằng tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác.
Nghe xong câu nói của Triệu Tư, Vô Cực đại đế cau mày, sau tất cả mọi thứ làm
cho hắn mơ hồ cảm thấy bất an, Triệu Vô Cực quay về phía hư không trầm giọng
nói: " Triệu Ảnh, ngươi đi điều tra thử xem".
Từ hư không bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Vâng, bệ hạ".
Sau đó trong không khí thoáng nổi lên ba động, rồi rơi vào yên lặng.
Thu qua đông lại đến, mấy mùa hoa nở rồi hoa tàn, tuế nguyệt như con thoi trên
khung dệt ,thấm thoát đã sáu năm trôi qua.
Trong đình viện phía bắc Cổ gia, Thiên Quân đang ngồi khoanh chân, nhắm chặt
hai mắt nhằm dĩ thần bão khí, dĩ ý trụ tức, thần, khí, ý, tức tại trong đan
điền nhẹ nhàng chuyển động khiến tiên thiên chi khí trong thân thể cùng linh
khí trong không gian vũ trụ cùng nhau liên kết.
Trong thiên địa từng đạo linh khí như có như không đang không ngừng hội tụ
lại, sau đó từ trong đan điền tản ra lưu chuyển tại kỳ kinh bát mạch, thập nhị
chính kinh rồi chầm chậm thấm đều vào toàn thân.
Một giờ sau, Cổ Thiên Quân thu công ngừng lại, trong lòng thở dài, sáu năm đã
qua, từ lúc bắt đầu là một hài tử hắn đã bắt đầu việc tu luyện ở kiếp này.
Mặc dù trải qua sáu năm không ngừng tu luyện, Trúc cơ đã thành, đan điền đã
được củng cố mở rộng, hiện tại tiến nhập giai đoạn luyện tinh hóa khí nhưng
vẫn còn quá yếu.
Kiếp trước, chân thân của Thiên Quân chính là Kim Long, linh vật tượng trưng
cho những sinh linh đầu tiên sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, là một trong
cửu đại Long thần, vừa mới sinh ra đã có thể dùng một trảo vỗ toái cự sơn ,
nếu đem so sánh với thân thể kiếp này thì cách biệt mội trời một vực.
"Sau này chỉ có thể chậm rãi tu luyện thôi." Cổ Thiên Quân bụng bảo dạ.
Việc tu luyện có vội cũng không được, không thể một bước lên trời, kiếp trước
mặc dù sở hữu Kim Long chi thân mà phải sau hàng tỉ năm mới tu luyện đến cảnh
giới Tiên Đế.
Trong sáu năm, Cổ Thiên Quân hiểu rõ mình không còn ở trong vũ trụ Thái Sơ ,
mà đã đi tới một nơi gọi là Huyền Minh đại lục.
Huyền Minh đại lục, không tu tiên đạo, là một thế giới tu luyện đấu khí,
điều đó khiến cho Thiên Quân vô cùng hứng thú.
Đối với thế giới ở kiếp trước, Cổ Thiên Quân cũng không quá lưu luyến, mặc dù
bản thân là một trong Thập nhị Tiên Đế của Tiên Đình, lại còn là môn hạ của
hỗn nguyên bất diệt thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng con đường tu luyện
hay sinh lộ đều không được như ý.
Nguyên Thủy Thiên Tôn luôn luôn tự cho tam thanh là đạo giáo chính tông, hay
chỉ trích các loại lân giáp tẩu thú đều là súc sinh, đặc biệt đối với Long
tộc, một trong những vương tộc của Lân giáp tộc thời Hồng Hoang thì cực kì
chán ghét, mặc dù bản thân bởi cơ duyên mà được thu làm đệ tử, thế nhưng cũng
không được xem trọng.
" Hơn nữa kiếp trước mình cũng chưa từng thu đệ tử, hiện tại đi tới thế giới
này cũng không có ràng buộc gì cả ".
" Đại ca, Đại ca" Lúc này, bên ngoại viện truyền tới một tiếng gọi.
Thiên Quân phục hồi lại tinh thần, thấy hai thân ảnh nhỏ con một trước một sau
đang đuổi nhau thoăn thoắt chạy về tiểu viện bên này, hiếm khi hắn nở lấy một
nụ cười.
Sáu năm trước, sau khi mình đi tới thế giới này, sau hai năm mẫu thân hắn lại
sinh ra một đôi song bào thai, tức là Cổ Thiên Quân bỗng có thêm một đệ đệ và
muội muội.
Thiên Quân sáu tuổi, còn hai tiểu tử kia đều bốn tuổi, từ lúc hai tiểu tử này
học được cách chạy nhảy thì bình thường không có việc gì liền chạy tới tiểu
viện của Thiên Quân.
"Nhị ca, cho nhị ca nè, nhìn đi".
Cổ Thiên Ân khuôn mặt đỏ hồng chạy tới níu lấy ống quần Thiên Quân, trong bàn
tay trắng muốt đang cầm một con chim nhỏ.
Con chim này lông vũ đỏ rực như lửa, trên đầu lại trụi lũi không có lấy một
cọng long, đặc biệt ở giữa hai chân mọc ra thêm một cái chân ngắn kỳ dị ,
không biết có công dụng gì, càng nhìn càng giống Kim Ô thần thú.
" A... Chim... ba chân kia cái nào là chân cái nào là chim ? " Cổ Thiên Quân
ngắm nghía hồi lâu chợt vui vẻ hỏi.
Đầu quái điểu nghiêng nghiêng cặp mắt tỏ vẻ khó chịu " Cạc cạc... Ta mới là
chim, ở giữa hai chân là chân ".
" A ..còn có linh tính, ngươi muốn nói gì ta đều hiểu, ngươi là chim...đúng
rồi ? còn cái ở giữa hai chân là thứ gì ? ".
" Tiểu bất tử.. bổn vương nếu không bị thiên lôi oanh trúng trọng thương thì
ta đã một ngụm nuốt luôn ngươi rồi " đầu quái điểu xù lông đưa ba chân cào cào
vào tay hắn.
Thiên Quân cười thích thú, nhìn Thiên Ân, Thiên Lượng hỏi " Đệ, muội nhặt
nó ở đâu về ".
" Sau hậu hoa viên a! bọn ta thấy nó nằm trên mặt đất nên nhặt về định rủ
huynh nướng ăn ".
"Nhỏ quá ăn sao đủ, để ta nuôi nó lớn lên một chút lại thịt ăn " Thiên Quân
vuốt ve đầu hai đứa nhỏ, lại véo véo vào má chúng.
Trời về chiều, thiên không ảm đạm từng vệt nắng cuối ngày như còn tiếc nuối
chút sinh mệnh cuối cùng mà kéo dài trên hư không, để lại chân trời một màu
xích hồng đẹp mắt.
Thiên Quân trầm ngâm đi ra khỏi phủ viện thì bất ngờ đụng phải một vật rất mềm
mại, lại phảng phất mùi hương trinh nữ đê mê, thân thể hắn khẽ nóng ran ,
đây là lần đầu tiên sau hai kiếp người hắn có cảm giác như vậy, mặc dù kiếp
trước là lão yêu sống qua vô vàn niên kỷ cũng thường xuyên trêu hoa ghẹo
nguyệt nhưng chưa bao giờ thực sự đụng chạm thân hình nữ nhân.
Hắn ngơ ngác nhìn lên, trước mắt là một thiếu nữ thanh y, cao hơn hắn tầm
hai cái đầu đang đỏ mặt, ấp úng " Thiếu gia...Gia chủ cùng phu nhân cho mời "
.
" Mời ta... Ân.. to, mềm à nha..."
Hoàng Mai đi theo Cổ Thiên Quân hướng về phía phòng khách, ánh mắt Hoàng Mai
hơi phức tạp nhìn thân ảnh thiếu gia.
Đại thiếu gia này, từ nhỏ chỉ thích lẳng lặng ngồi yên một mình, tư thế ngồi
lại rất kỳ quái, không hề thích chơi đùa như các tiểu hài tử khác, rất ít nói,
nhưng vẫn có một ít hành động làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, hoặc là kinh
ngạc.
Trước khi lên ba tuổi, thiếu gia này chưa từng mở miệng nói chuyện, lúc đầu
khiến cho trên dưới Cổ gia ai cũng thở dài, còn tưởng rằng thiếu gia trời sinh
câm điếc.
Có lúc lại chạy điên cuồng trong đình viện, hơn nữa còn chạy mấy giờ liền mà
mặt không đỏ, không thèm thở gấp, thỉnh thoảng lại dương dương tự đắc, rất có
dáng dấp của một vị đại nhân, tuy nhiên, thiếu gia rất thông minh, cái gì
cũng biết.
Thiên văn địa lý, cầm kỳ thư họa, không cái nào không thông, hình như trời
sinh đã có, ngay cả phu nhân được xưng là tài nữ của vương quốc cũng dạy không
được thiếu gia này.
Mấy năm nay, lúc nhàn hạ, toàn bộ gia đinh nô bộc trên dưới trong phủ Cổ gia
có cắn lưỡi cũng không dám nghị luận gì về đại thiếu gia mới chỉ có sáu tuổi ,
đặc biệt gần đây, thiếu gia trong mắt mọi người có vẻ càng thêm quái dị, trên
người càng thêm thần bí.