Thiếu Niên Phi Thường


Người đăng: TranTieuPhong

Đêm mưa gió, sấm chớt nổi lên ầm ầm, từng luồng lôi điện như đan xen vào nhau,
cuốn lấy nhau, tiếng nổ khủng khiếp trên bầu trời.

Trên bầu trời mưa vẫn cứ rơi xuống, mỗi lúc càng nhanh hơn, điều lạ thường đó
là mưa một màu đỏ huyết, đỏ cả một vùng trời.

Huyết Lệ Thương Khung – Một trong những cảnh tượng kì bí nhất mà sinh linh nơi
này biết đến.

Từng lão già từ trong những động phủ mang màu của tuế nguyệt thời gian,nhìn
một mảnh góc trời, đi qua đi lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “ Có biến,
có biến, … “

Tiếng lão tóc trắng ngàn năm ngồi với nhau đàm luận “ Không biết, thương khung
ý, là họa hay là phúc “
Một người khác thở dài “ Cho dù họa là phúc thì thời đại này rồi sẽ thay đổi,
thay đổi … “

16 năm sau …, tại vùng đất bắc, ngàn dặm về phía đông có một tòa thành thị.

Một thiếu niên trong tay túi rượu da ngưu, đang không ngừng dốc vào miệng,
nhìn về phía thương khung, đôi mắt đau thương không nói nên lời.

“ A… đánh nó … mạnh tay vào … ! “ Trên võ trường, một mập mạp thiếu niên đang
không ngừng chỉ trỏ vào hắn, đám còn lại cũng đã quen rồi, xem hắn là một cái
bao cát.

Dù có đánh như thế nào, hắn cũng chưa từng nhìn lại bọn chúng dù chỉ một lần,
càng không phản lại bất cứ một đòn nào. Trong mắt hắn dường như bọn chúng tựa
như không tồn tại.

Từ phía xa, một yểu điệu thiếu nữa bước đến, theo sau cô cùng vài người khác
cũng tiến đến.
Thiếu nữ quát mắng “ tiểu Luân, ngươi làm sao đem Thiên Vũ ca ngày nào cũng
đánh như thế ? “

Hoàng Luân biễu môi đáp lại “ một cái phế vật mà thôi, mà ngươi tựa thấy hắn
đồng dạng thích điều này. Không tin có thể hỏi hắn sao ? “ Sau đó lại nhìn
thiếu nữ cười cười chỉ vào hắn.

“ Ngươi … “ Tiểu thiếu nữ đuối lý giận không nói thành lời.

Quay đầu lại, mập mạp thiếu niên gọi nhóm “ Đi thôi “ Sau còn trừng hắn một
câu “ Phế vật, ngươi may mắn ! “

Tiểu thiếu nữ quay lại nhìn hắn thở dài. Trong tâm cũng khó chịu, tại vì sao
hắn luôn như thế.

“ Thiên Vũ ca ngươi làm sao như thế ! “ Thiếu nữ lo lắng hỏi

Hoàng Thiên Vũ, hắn cũng không nói một lời, chỉ là nhìn thiếu nữ một thoáng
qua, rồi lại tiếp tục nắm lấy túi rượu trực tiếp đi ra ngoài.

Thấy một màn như thế, thiếu niên đi cùng bực bội quát “ Hắn như thế, muội
ngươi thế nào để ý làm gì, một cái phế vật mà thôi, có đáng không ? “

Vị tỷ tỷ có chúng cảm thông hắn, nhưng rồi cũng đồng tình nhìn về phía thiếu
nữ “ Đúng vậy, có đáng không, Linh nhi ? “

Đồng thời, thanh thiếu niên võ trường, nhìn thiếu nữ lúc này hồi lâu cũng đồng
thời lên tiếng, có kẻ quát mắng nặng tay cái kia Hoàng Thiên Vũ rời võ trường.

Thiếu nữ không hồi đáp chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn phía xa. Miệng có chút
lẩm bẩm điều gì.

Thì ra thiếu nữ là Hoàng Vân Linh 16 tuổi, một thành viên dòng chính gia tộc,
thiên phú tiềm năng cực cao. Huyết thống thần thú Chu Tước, được tông môn, học
phủ đề cử trực tiếp gia nhập. Mặc khác lại là một cái xinh đẹp như tiên thiếu
nữ, người ngoài không biết đến, phải xem là đẹp nhất thiếu nữ Mạc Thành.

“ Mẹ nó .. phế vật này quá ngông cuồng “ Có người bực không chịu được hét lớn.

Người khác cũng vì đó mà phụ họa theo “ Cóc ghẻ được nữ thần quan tâm … trời
xanh thật là ! “

Người không nhớ, có kẻ quên. Nhưng thời khắc ấy đã đọc mãi trong lòng thiếu nữ
vĩnh viễn không thể nào phai mờ.

9 năm trước, ngoài thành hoang lâm, một cái tiểu cô nương 7 tuổi đang không
ngừng khóc lóc. Cha bị loạn đao chém, anh trai bị hành hạ đến chết, mẫu thân
bị cưỡng bức đến chết. Thiết nghĩ mà xem một cái tiểu cô nương bảy tuổi, tình
cảnh ấy tâm đại loạn như thế nào.

Trong cái phút chốc, đại chùy đập về phía cô gái nhỏ. Hình ảnh một thiếu niên,
trước mặt đỡ lấy một chùy của đại hán. Lăn đến một bên, nằm tựa hấp hối, co
gập. Lúc này đây cha hắn Hoàng Thiên Phong mới đến mang cô cùng hắn đi, giết
sạch không còn một tên ác ôn nào tham gia.

Cô tựa ngừng khóc ngày hôm đó, quyết luôn phải mạnh mẽ trở thành người bảo vệ
hắn.

Cô không thể quên, cũng không muốn quên, một cái tiểu nữ hài tuổi thơ sống
dưới tầng đáy xã hội, luôn bị chèn ép, chưa từng một ngày nào là yên ổn.

Từ xa một đạo thân ảnh, mỗi một lần đạp bước chính là một mảnh hỗn loạn cây
lá. Cha hắn Hoàng Thiên Phong nhi tử lão gia chủ, Đại Huyền Sư cảnh giới. Mạc
thành trẻ tuổi nhất trung niên kỳ tài đạt đến cảnh giới này.

“ Linh nhi, ngươi cũng đừng trách hắn, cha cũng không có cách nào a !” Trung
niên nam tử xoa xoa đầu thiếu nữ nhẹ nói.

“ Phụ thân, Linh nhi biết “ Thiếu nữ ôn tồn gập đầu đáp lời.

Sau đó trung niên nam tử quay lại đem 2 cuốn huyền kỹ, cùng một cái giới chỉ
phóng đến tay Vân Linh “ Này là Thiên Hỏa Linh Vũ kiếm pháp, cùng Lăng Thiên
Đạp Phong bộ pháp đều là địa cấp công pháp ngươi cầm lấy cùng ít Tu Nguyên
Đan, giúp ngươi sớm đột quá cảnh giới, thêm một phần năng lực vào tông môn,
trợ một chút gia tộc sự tình “

“ Vâng, Linh nhi hiểu “

Nói xong trung niên, nhìn phía xa lắc lắc đầu “ Mẹ hắn là không cho hắn tu
luyện lên, muốn trở thành người bình thường, sinh hoạt nhân sinh, không muốn
vào chốn giang hồ đẫm máu.”

“ Vậy cũng tốt, trở thành một cái quản sự sinh ý gia tộc cũng không tồi “

Rồi trực tiếp đạp phong rời đi.

Trở lại căn phòng trốn, giật mình một chút rồi cũng thôi. Một cái lão nhân gia
tóc bạc đang đi qua đi lại, khuôn mặt có chút kinh hỉ, có chút cầu tình.

“ A … tiểu Vũ à … mỹ tửu của gia gia đâu rồi, có chưa mau mau mang ra à .. Hôm
nay gia gia mang theo đủ được liệu, theo ngươi viết à .. ha ha “

“ tiểu Vũ ngươi biết à … mấy cái lão chết bầm kia một mực chộp đến ta mỹ tửu..
một mực bắt ta mang nhiều hơn một chút …” Nói xong đôi tay chắp chắp, khuôn
mặt có chút vô sỉ.

Hắn cũng há mồm “ a lão sâu rượu … “ nói đến là một tay lấy ra đến 10 vò tầm
trung rượu ném qua.

Lão già giận quát lên “ tiểu tử thối, ngươi ném thế khác nào vỡ lấy mất à … “
nói thì nói vậy thôi, đồng thời tay chộp lấy đến nhanh chóng bỏ vào chiếc giới
chỉ trên tay. Miệng còn cười thỏa mãn, dốc đến vò rượu một hơi khá nhiều.

“ … Rượu hôm nay lạ quá, thật sự hơn lần trước à … “ Lão ngạc nhiên nói rồi
tiếp tục vốc lên uống.

Hắn cũng cười cười đáp lại “ tất nhiên … lão già … này là mỹ rượu mới không
những thơm hơn … mà còn tác dụng tăng trưởng một ít tu vi, bồi dưỡng thần hồn

Lão cũng tựa như không quan tâm “ Chỉ có tác dụng tăng trưởng một ít tu vi,
thần hồn mà thôi …” Xong lại trực tiếp phun hết ra ngoài “ Cái gì tăng trưởng
tu vi, bồi dưỡng thần hồn “

Hắn “ Thì tăng trưởng tu vi, thần hồn có cái gì ngạc nhiên à.. lão sâu ? “

Có chút hóa thẹn, lão một mặt không thể đập chết con rùa ngu ngốc này.

Sau đó một màn trên mặt bàn, rượu đã phun vôi vàng cuối xuống tựa sắp nuốt lại
“ lão sâu già ngươi làm gì “ Hắn bắt đầu dò hỏi

Chú thích: Đánh dấu & cầu vote, cảm ơn, like facebook và ủng hộ Kim Phiếu
nếu như thấy thích truyện.


Nghịch Thiên Đấu Thần Toái Thương Khung - Chương #1