Nghịch Chiến Kết Thúc


Người đăng: phongprovn

Ba mươi cái bóng không đồng nhất,đầy đủ kích thước hướng hắn mãnh
công, móng vuốt có bạo long,long miêu,... cước có tiên hạc,kim
bàng,... nắm đấm có bạo viên,ma viên... hắn cùng ba mươi loài thú
vừa xông vào võ trường lập tức có vòng bảo vệ màu vàng bao bọc
lại.

Ngao nghịch nhìn thấy thế công liền ngừng lại chuyển hướng đến nơi
để vũ khí luyện tập cầm lấy một thanh mộc côn cùng một thanh đoản
kiếm trước khi lồng bảo vệ được đóng xuống, nhún chân mượn lực
phóng tới ,một côn vung ra quát lớn:

"Chiến thần tam kích- Hoành tảo thiên quân... "

Côn tuy làm từ gỗ nhưng không phải gỗ tầm thường,cho dù là tầm
thường cũng thừa sức một côn đánh lui đám thú trước mặt, một côn
vừa ra liền đánh lệch hướng tấn công, hắn chỉ chờ có vậy,

Ngao nghịch dùng mộc côn chống sau lưng khiến nó cong đi một vòng
,một lần nữa mượn sức của côn búng lên nhảy vào giữa còng vây
địch, nở một nụ cười ác quỷ, hắn đâm thẳng cây mộc côn sâu vào
sàn, xoay người quát lớn:

"Thần long bãi vỹ... "

Ngao nghịch dùng yếu tố bất giờ đánh cho lũ chúng bạn không kịp
trở tay, đuôi rồng một vòng đánh vào mặt đám bạn, khiến ai nấy đều
văng ra xa, mỗi người một nơi.

Ngao nghịch tuy mạnh thì mạnh thật nhưng chưa đủ để chịu một lúc
nhiều người như vậy vây công ,chỉ có hai lựa chọn một là vừa chạy
vừa chiến hai là chia ra để chiến, với khung gian chật hẹp như võ
đường thì chỉ có thể tuyển chọn cái thứ hai mà thôi.

"Mê huyễn vụ khí... "

Ngao nghịch cười lạnh, lòng bàn tay một túi khí bị hắn bóp vỡ
khiến khói bay mù mịt gió từ chiêu thần long bãi vĩ vẫn còn khiến
khói nhanh chóng bao phủ võ trường, kế hoạch chia để trị của hắn
chính thức bắt đầu.

Hắn dùng đuôi đánh mạnh thanh côn về phía trước còn mình thì lui về
phía sau nghe ngóng âm thanh, người khác không thấy gì tất nhiên hắn
cũng không thấy gì nhưng hắn là ai?... hắn từng là chó việc xác
định vị trí qua âm thanh đối với hắn chẳng là gì cả...

"Bộp... khốn kiếp... Ặc... "Mộc côn vừa đụng cái thứ gì đó liền
có âm thanh oán trách vang lên sau đó im lặng,người đầu tiên trong
cuộc chơi đã gục xuống, tiếp tục lại là một thanh mộc côn lại được
hắn đá sang chỗ khác... cứ vậy âm thanh vụt lên liền tắt ngúm khiến
không ít người hoang mang lo sợ.

Bên ngoài võ trường, Bạch vũ, Hắc tuấn cùng Hồ Mộc Tử vẫn nhìn
chằm chằm vào diễn biến võ trường như xem một bộ phim hành động
kịch tính, Hắc tuấn nhìn biểu hiện của hắn phải há hốc mồm nói:

"Nghịch ca từ lúc nào lại lợi hại như vậy?... "

"Tên này đúng là khiến ta đau đầu mà... "Bạch vũ một bên xoa xoa
thái dương lắc đầu nói.

"... " Người thứ ba thì vẫn lạnh lùng không nói gì như ta đây không
liên quan gì tới nhân vật chính kia.

Khói tan biến đi, rất nhiều thân ảnh nằm xấp nằm ngửa bất tỉnh nhân
sự lăn lóc trên sàn, Ngao nghịch cầm ngang tay thanh đoản kiếm cũng
hiện ra,đối diện là một một con hầu cầm thanh mộc côn của hắn, cả
hai lườm nhau như kẻ thù không đội trời chung vậy.

"Bạch lão sư hắn là ai?... "Hồ mộc tử chỉ về con hầu tử có nhúm
lông màu đỏ trên đầu hỏi.

"Hắn là Hạ hầu tiểu minh... là con của "Cuồng Hầu" Hạ hầu bá, cấp
dưới của Lạc long quân đại nhân... sở hữu biến dị cuồng huyết chiến
hầu cực kỳ bá đạo... cũng chỉ trông chờ vào hắn mới ngăn được
tiểu quái vật kia mà thôi... "

Bạch vũ lãnh đạm nhìn hai dáng người nhỏ nhắn kia vẫn thái độ
chán chường đó nói, rõ ràng vẫn không tin tưởng Hạ hầu tiểu minh
có thể đánh thắng Ngao nghịch được.

"Bành... "

Mộc kiếm cùng mộc côn va chạm,sau đó là hàng tá ảnh côn cùng ảnh
kiếm va chạm với nhau,Ngao nghịch nhanh chóng bị Hạ hầu tiểu minh
dồn vào thế yếu,

"bong... banh... "

Kiếm trong tay hắn bị Hạ hầu tiểu minh đánh bay, hắn liền uốn người
quẩy đuôi đánh bay côn trong tay của Hạ hầu minh, Hạ hầu minh đánh
hắn một quyền khiến hắn dội ra phía sau tất nhiên hắn lại không quên
cho một chiêu" thần long bổ vỹ" đập thẳng vào đầu Hạ hầu minh, ngang
tài ngang sức.

Hạ hầu minh hai mắt không biết từ lúc nào đỏ như máu, thực lực thì
không biết lúc nào đã trên hắn một trọng thiên, cầm lấy thanh mộc
côn hướng hắn phóng tới một côn bá đạo vụt xuống

"Phi thiên tam cước... "

Ngao nghịch đương nhiên không kịp cầm lấy vũ khí của mình chỉ có
thể xoay người dùng tuyệt kỹ của hắn nhưng vừa đá được hai đá vào
hai vành thái dương thì hắn lại liếc mắt nhìn Hồ Mộc Tử, cước thứ
ba theo đó tan biến,như trêu tức Hồ Mộc Tử vậy.

Hắn cũng muốn hoàn thành cước thứ ba nhưng một phần hắn đã hao hết
thể lực một cách sạch sẽ căn bản không có khả năng thi triển tuyệt
kỹ yêu cầu tốc độ phải cực nhanh này,

Một phần là nó quá nguy hiểm chỉ cần cước thứ ba xuất ra e đầu
của Hạ hầu tiểu minh trực tiếp bị hắn đó nổ do đó hắn chỉ biết
nhắm mắt chấp nhận ăn một côn này.

"cộp... Lão sư,trận này... ta thắng... "

Cây côn đập vào đầu hắn liền gãy làm đôi,máu từ đầu hắn bắt đầu
nhỏ xuống nhưng hai mắt hắn vẫn mở to không có tức giận chỉ có kiên
nghị cùng một chút gì đó quyết đoán,Hạ hầu tiểu minh thì sau khi
xuất côn đã gục xuống hai cước của hắn không phải như vậy dễ nuốt,
hắn nhìn về phía Bạch vũ hét lớn.

"Kết quả... Ngao nghịch chiến thắng... cả lớp giải tán... "

Bạch vũ vung tay tuyên bố, lồng sáng theo đó biến mất, vốn dĩ ông
muốn mượn lần này đem bá khí của Ngao nghịch nén xuống nhưng xem ra
là đã thất bại thảm hải.

"Vậy phần thưởng của ta đâu?... "

Ngao nghịch bay đến trước mặt Bạch vũ khiêu khích nói, tất nhiên
trước đó hắn đã lấy một cái khăn trắng đặt nhẹ lên đầu cho máu
ngừng chảy

"Không phải... a... ngươi muốn gì?... "Bạch vũ định nhắc lại phần
thưởng cũ nhưng phát hiện tý nữa bị hố nên lảng sang việc khác.

"Còn phải nói... mượn dùng chìa khóa dược phòng 1 năm... "Ngao
nghịch nhìn bạch vũ bằng đôi mắt cá chết nói nhẹ nhàng rõ ràng
mạch lạc từng chữ.

"Ngươi... chỉ được vào lúc buổi sáng sớm thôi đấy... đừng để người
khác nhìn thấy... "Bạch vũ nghe từng chữ như kim đâm nhưng không dám
phản bác, đã lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, Bạch vũ lôi từ
trong ngực ra một cái chìa khóa có phần cổ hủ đưa cho hắn.

"Lão sư tốt... Hắc tuấn đệ từ bữa sau đệ cũng có thể tắm dược
thủy như ta rồi... đừng làm ta thất vọng a... "

Ngao nghịch cầm được liền bay suống khoát vai Hắc tuấn nói nhỏ, hắn
là thiếu chủ ở đây nhưng không phải muốn gì cũng được từ thức ăn
đến dược thủy để tắm đều không dư một chút nào,

một phần vì cha hắn muốn hắn biết khó khăn thì đa phần là tài
nguyên đều dược cha hắn đúc thúc vào quân đội,cũng không phải khi
không mà Lạc long quân đoàn lại xếp thứ hai long tộc về thực lực
chỉ xếp sau Long đế quân đoàn

Nên Ngao nghịch lấy chiếc chìa khóa này căn bản là giúp Hắc tuấn
nâng cao một chút tu vi mà thôi,Hắc tuấn là đệ đệ cũng là bằng hữu
của Ngao nghịch không cho chút lợi ích thì hắn cũng thấy có chút
động lòng.

Hồ Mộc Tử lúc này đi đến trước mặt Ngao nghịch, hắn tất nhiên sẽ
không như lúc đó không kịp trở tay,âm thanh nhạt nhẽo theo cổ họng
hắn vang lên:

"Lại muốn hỏi tội ta sao?... tiểu công chúa... "

"Ngươi có tội gì chứ?... chỉ có chút thắc mắc tại sao lúc đó ngươi
lại ngừng lại mà thôi... "Hồ mộc tử cũng không để ý thái độ của
hắn, lúc nãy tiểu hồ ly này chỉ muốn trêu đùa hắn một chút mà
thôi,nói.

"Ta thích thì ta ngừng thôi... được chưa?... Hắc tuấn dẫn Tiểu công
chúa đi đến gặp phụ thân đệ giúp ta... xong thì qua tàng thư các đem
chút sách về thảo mộc sang phòng ta... ta hơi mệ nên nhờ đệ... cho ta
xin lỗi nha... "Hắn ngờ nghệch nói, sau đó mệt nhọc đi về phòng
mình,

Bình thường thì có lẽ hắn sẽ luyện cước thêm một canh giờ sau đó
sang tàng thư các mượn sách rồi ra hậu hoa viên vừa tắm nắng vừa
đọc sách tất cả đều tự lập không cần người nào giúp nhưng hôm nay
hắn thật sự rất mệt mỏi, với bản năng của loài rồng thích ngủ
thì hắn muốn chống đối cũng khó ngăn cản bản năng đã thấm vào
xương tủy.

Nhìn bóng lưng cứ đi xa dần,Hắc tuấn mới nhìn Hồ mộc tử, giọng
cung kính điệu bộ cực kỳ giống người hầu nói:

"Mời công chúa theo thần... "

"Được... trên đường đi ngươi kể cho ta về hắn được không?... ta có
chút hiếu kỳ... "Hồ mộc tử nghe vậy cũng bước đi ,giọng êm dịu nói

"Được... thưa công chúa... tiểu thái tử nhà ta ngoài mặt thì lạnh
lùng xa lánh nhưng rất rất tốt bụng... lúc nãy người cũng thấy là
yêu cầu cả Bạch vũ lão sư giao chìu khóa chỉ để giúp ta nâng cao
thực lực đó... còn nữa, tiểu thái tử nấu ăn rất ngon... v.v... "Hắc
tuấn vừa đi ngang hàng công chúa vừa luyên thuyên vừa phụ họa kể về
Ngao nghịch, tâng bốc hắn lên không biết bao nhiêu tầng mây...


Nghịch Thiên Chi Quyết - Chương #9