Người đăng: phongprovn
Hai tháng vụt trôi, Ngao nghịch vẫn chưa kịp thức tỉnh nhưng cơ thể
hắn hoàn toàn hòi phục không chỉ thế còn mạnh mẽ hơn rất rất
nhiều, Ngao nghịch nằm dưới hồ nhưng kiếm hồn Sát thì nằm ở trên
tỏa ra sát khí như hung binh thượng cổ, mũi kiếm hướng xuống dưới
đôi mắt rồng nhìn bóng đen đầy de dọa.
Bóng đen vẫn đứng đó, chuyển hóa quang thuộc tính linh lực vào hồ,
góc khuất này bây giờ đã dần dần sáng lên, thân hình được bao trùm
bởi chiếc khăn choàng đen nhưng không thể che đi đôi mắt to tròn màu
vàng, khuôn mặt không thể đẹp hơn, răng trắng như tuyết cắn nhẹ vào
đôi môi nhỏ đỏ mọng,
Mồ hôi từ từ rơi xuống trên gương mặt như thiên tiên đó, âm thanh từ
đôi môi đó vang lên:
"Thanh hung binh thật bá đạo quang nguyên tố tập hợp được đều muốn
bị nó đánh tan... Tên khốn kiếp này còn không chịu dậy sao?... ta
sắp không chịu nổi nữa rồi... "
Như nghe được lời nói của vị bóng đen huyền thoại của truyện conan,
mặt hồ bắt đầu sôi lên, rồi Ngao nghịch vùng lên mở mắt ra ánh sáng
từ đôi mắt hắn vụt lên không như mắt lấy cái gì đó sau đó tan
biến,con ngươi hắn lập tức bị xé ra một cái khe nhỏ,
Thình lình có đôi cánh rồng màu vàng từ xương sống phá thịt mở ra,
cực kỳ chân thật rõ ràng là cánh thật chứ không phải hư ảo, đôi
cánh được bao phủ hoàn toàn bằng lân phiến màu vàng, cực kỳ to
lớn, sải cảnh to đến 10 m thậm chí còn lớn hơn
"tiểu Ứng long muốn dậy sao?... cũng lâu lắm không gặp tiểu gia hỏa
đó... " Bóng đen cười khúc khích nói
"Tiểu ứng long?... " Ngao nghịch vậy mà xoay người liếc đôi mắt cá
chết nhìn bóng đen nghi hoặc nói.
"Ngươi... ta là con gái đó... "bóng đen thấy vậy liền đỏ mặt quay
người, ấp a ấp úng nói.
Áo quần của Ngao nghịch chỉ là hạng bình thường sớm bị cái hồ cho
hóa thành tro bụi mất rồi nên hắn vẫn còn trong trạng thái "loãng
thể", hắn quay người thì củ khoai to chà bá cũng lộ ra, ai thấy
mà đỏ mặt cơ chứ.
"Xin lỗi, ta quên mất... "Ngao nghịch gãi đầu xuất từ trong giới chỉ
ra một bộ áo khác nhanh chóng mặc vào,
"Xong chưa?... "Bóng đen vẫn quay lưng về phía hắn nói.
"Rồi đó... quay lại đi... "Ngao nghịch cầm lấy Sát nhét vào một vỏ
kiếm mà hắn có,vậy mà sát khí cùng hung khí biến mất, giắt một
bên hông như một thanh kiếm bình thường.
Bóng đen quay người lại nhìn Ngao nghịch, hai mắt lập tức sáng lên,
nắm lấy mặt hắn kéo kéo ra hai bên nói:
"Soái quá... Tiểu tử ngươi không ngờ soái thế a... "
"Này... sao ngươi nói chuyện với ta mà lại lưng về phía ta... "Ngao
nghịch ó a ó ớ nói, chả là hắn nhiễm chút vi-rút hiện đại cứ
thấy zú lép là lại nói gái hai lưng a.
"Cái gì?... ngươi nói lại ta xem... "Bóng đen nghe vậy bỏ tay ra khỏi
mặt hắn thay vào đó là nắm lấy tay áo và... chuyện không thể nói,
Một tiếng nữa trôi qua, thời gian hành hạ kết thúc Ngao nghịch mặt
vẫn tỉnh bơ còn bóng đen đang ôm nắm đấm khóc lóc bên cạnh, Ngao
nghịch liếc nhìn nói:
"Sao rồi hết đau chưa... ai bảo đã yếu còn ra gió... nắm đấm mà cứ
như cục bông, đấm ta còn không có cảm giác... "
"Ai biết mặt ngươi dày như thế... gãy tay ta rồi... ta là người cứu
ngươi đấy... "Bóng đem tiếp tục lăn lóc kể lễ.
"Ta biết... nếu cô không cứu ta thì giờ cô không bị gì hơi khó...
hiểu không?"Ngao nghịch giở gương mặt 'dâm' ra, đã thế hai tay hắn còn
kết hợp:một tay đưa ra ngón trỏ và ngón cái kết thành một vòng
tròn như dấu ok ,tay còn lại thì lấy ngón trỏ đâm qua vòng tròn đó.
"Ngươi... từ lúc nào trở nên vô sỉ như vậy... "Bóng đen đỏ mặt chỉ
vào bản mặt dâm của hắn nói.
"Đúng là ta vô sỉ... ta không trêu đùa cô nữa là được chứ gì... mà
cô là ai vậy?... nắm đấm yếu ớt thế này... mà ở đây bộ cô thích
chết lắm à... " Ngao nghịch trở về khuôn mặt bình thường của mình
cười nói.
"Thích chết?...ngươi nghĩ ta yếu như thân xác này sao?... ta trân trọng
thông báo cho ngươi biết, ta là hiên viên đại đế... ngự linh sư mạnh
nhất trong lịch sử, Xi vưu còn thua ta đấy... "Bóng đen đứng lên tự
hào nói.
"Ngươi là Hiên viên thì ta chắc là Ứng long rồi... hơn nữa ông ta là
đàn ông... là đàn ông đấy hiểu không?... nói chuyện xạo lìn quá...
"Ngao nghịch lấy tay bung cái phóc vào trán Hiên Viên, nói.
"Ngươi không tin?... mà ai nói với ngươi ta là đàn ông vậy?... ta cho
ngươi thấy... "Hiên viên xoa xoa vết u trên đầu, một ngón tay chỉ ra,
vẽ ra một hình chữ nhật như một cái ti vi, hình ảnh bắt đầu được
chiếu.
Mặt đất bây giờ còn mệnh mông trải dài, không giống bây giờ toàn là
mặt biển, cây cối xanh tươi um tùm,vạn vật sinh sôi, trông có vẻ khá
lạ hòa bình.
"là thời Thượng cổ sao?... "Ngao nghịch nhìn vào cái 'ti-vi" nói.
"Chính xác... ta tua nhanh một chút... đây đoạn này, ta cùng Xi vưu
đồng vu quy tận... thân xác này là ta... ta cũng không biết nói thế
nào nữa... có thể là đoạt xác trọng sinh cũng có thể là thần
thức của ta tu luyện thành nhân thân... "Hiên viên vẩy tay kéo tới như
cảm ứng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nên chỉ cần nhìn vào mắt Hiên
viên là hắn có thể nhìn ra rất nhiều thứ,
có lẽ vậy, hắn không còn thấy sự vui vẻ hoạt bác lúc đầu đâu nữa
chỉ thấy sự đau thương mất mác không thể sàn lấp được, hắn thấy
được cảm giác tội lỗi của Hiên Viên chỉ qua đôi mắt màu vàng đó.
Lướt qua cái ti vi, trận chiến đã được bắt đầu, không khác phim
điện ảnh trung hoa là bao, hắn như bị hòa vào ,một bên là người ,
một bên là yêu ma quỷ quái cái kiểu, mấy thứ này quá tầm thường
hắn không cần, thứ hắn để tâm đến chỉ có hai thứ : Hiên viên cùng
Xi vưu
Hắn làm qua rất nhiều nhiệm vụ thế này, nhân vật càng cao cấp càng
phải cẩn thận suy xét vì nhiệm vụ cuối cùng sẽ liên quan đến những
người này, một là giết hai là giúp, hắn chỉ có hai lựa chọn đó
mà thôi, tuyệt đối không có cái thứ ba xuất hiện.
Đúng như hiên viên nói, Hiên viên trong ti-vi là con gái hay còn gọi là
phụ nữ,hai bên có hai người như phụ tá, một người cầm quạt lông phe
phẩy như gia cát lượng, bên còn lại cầm thương, nhìn đến đây thì mắt
hắn trợn lên, người này giống hắn đến tám chín phần,từ dung mạo
đến thần thái.
"Thấy gì chưa?... giờ ngươi đã biết vì sao ta nói ngươi là Tiểu ứng
long chưa?... Hắn chính là Ứng long... người ta phải xin lỗi nhiều
nhất chính là hắn... "Hiên viên đi đến bên cạnh vỗ vai ,đôi mắt có
chút ướt át nói.
"Ta hiểu... xem tiếp thôi... "Ngao nghịch vùi đầu hiên viên vào ngực
mình nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt của Ngao nghịch lướt về phía còn lại của chiến tuyến, Xi
vưu ngồi trên vương tọa mang một chiếc mặt nạ ,hai bên tọa trấn cũng
có hai người đeo mặt nạ, ba người như một ,cả hai đối nghịch nhau,
cả sáu người lao vút lên không lao vào nhau, đại chiến kết thúc thời
thượng cổ diễn ra như vậy.
"đến rồi... "Hiên viên vùng ra khỏi ngực hắn nói.
Ngao nghịch yên lặng nhìn, lúc này hai người đeo mặt nạ cùng vị gia
cát tiên sinh kia đã hi sinh, chỉ còn Xi vưu, Hiên viên cùng Ứng long,
cả hai hợp lực cùng Xi Vưu đồng vu quy tận,Ứng long vì đỡ cho Hiên
viên sát chiêu trước khi chết của Xi Vưu mà chết,
đó chỉ là một phần mà hắn thấy còn toàn cảnh thì người đã dành
chiến thắng nhưng lục đại đã chết ,không sai là không thể nuôi sống
con người được nữa, Hiên viên vì đó mà hi sinh thân mình đem một phần
lục địa dời lên trên không, cuộc chiến từ đó chìm vào truyền
thuyết.
"Giờ ngươi tin ta chưa?... thanh kiếm đó chính là kiếm mà Xi vưu sử
dụng để giết ứng long... nếu không có hắn có lẽ ma dưới kiếm đó
có lẽ là ta mới đúng... "Hiên viên chỉ vào thanh kiếm bên hông Ngao
nghịch nói.
"Ta hiểu... nhưng nó không còn là thanh đó, nó bị phá hủy mất
rồi... đây là sứ linh của ta... ngươi nhìn... nó bây giờ là Sát, là
bạn của ta... không phải thanh hung binh kia... " Ngao nghịch rút thanh
kiếm ra, nó co nhỏ dần thành bóng kiếm như lúc đầu hắn kí kết,
không chút khác biệt nhỏ nào.
"được ta tin ngươi... "Hiên viên cầm lấy tin hắn nhìn vết tích kí kết
sứ linh gật đầu nói, hướng bên ngoài hang động đi tới
"Mà... ta nhưng không phải... "Ngao nghịch đi nhanh theo, nói.
"Ta biết... ngươi là Ứng long của Hiên viên ta,không phải Ứng long đã
chết đó... ngươi đói bụng không?... ta nhưng rất muốn ăn cái gì đó...
"Hiên viên đưa tay che miệng hắn, nói.
Đôi mắt u sầu mà đau thương đó đã biến mất từ lúc nào thay vào là
sự vui vẻ hoạt bát,
"Được... ta có chuối nè ăn không?... "Ngao nghịch nở một nụ cười,
mặt dâm theo đó hiện lên trên mặt hắn, nói.
"Cút m* ngươi đi... "Hiên viên tức giận dậm chân nhảy nói.
"Hahaha... yên tâm thức ăn sẽ có ngay... "Ngao nghịch vội vàng từ trên
cửa động nhảy xuống, cực tốc chi quang cùng thiểm điện một lúc
được hắn thi triển, tốc độ so với thiểm điện điểu sứ linh năm sao
còn muốn nhanh hơn.
"Đành ngồi nhóm lửa chờ hắn vậy... "Hiên viên nhìn hắn rời đi vui
vẻ đặt những thanh gỗ nhỏ xuống, cười nói
Không đợi quá lâu, Ngao nghịch từ trong rừng chạy trở lại trong tay
là hai con linh thỏ to béo, thoáng chốc đã có mặt ở cửa động nơi
có Hiên viên đang dùng que củi đặt vào khóm lửa vừa làm.
"Thức ăn đến rồi... một phút ba mươi giây sẽ có đồ ăn... "Ngao nghịch
đặt hai con thỏ xuống sơ chế đối với hắn quá dễ, một thoáng liền
xong, bỏ hai con thỏ lên lửa, gia vị được hắn quét đều lên,hương thơm
bắt đầu bốc lên.
"Thơm quá... Ăn được chưa?... "Hiên viên đưa đôi mắt trong vắt như suối
trong nhìn hắn nói.
"Chưa được đâu bây giờ còn sống ăn vào sẽ đau bụng... đợi thêm chút
nữa,chút nữa... Híu hà... được rồi đó... "Ngao nghịch vừa nói xong
trong tay liền có một con dao nhỏ,
"Không cần đâu... ta thấy cầm trên tay như vậy vẫn ngon nhất... "Hiên
viên khua tay nói, sau đó cầm lấy con thỏ nướng lên tay
" coi chừng nóng đấy... ta làm món khác... "Ngao nghịch đặt con thỏ
lên đám lá rồi đặt sang một bên, một cái bàn đá mỏng được hắn bỏ
lên lửa như cái chảo,chờ một chút trong tay một miếng bít tết được
hắn tỉ mỉ cắt ra từ phần ngon nhất trên con bò
mộng, sứ linh tứ sao.
"Món tiếp theo là gì vậy?... "Hiên viên ăn xong con thỏ liền quay sang
nhìn hắn nói.
"Nhỏ mà ăn cũng quá nhanh đi... món này gọi là bò bít tết... nếu
có nguyên liệu và dụng cụ chắc đã ngon hơn thế này... "Ngao nghịch
rãi thêm chút gia vị lên miếng thịt, có chút sành ăn ,nói.
"Trông ngon mắt phết... ta muốn ăn... "Hiên viên nhìn hai miếng bít tết
xoa xoa tay nói.
"đã bảo là chín mới được ăn... được rồi đó... " Ngao nghịch dùng
lá làm dĩa đem miếng thịt đặt vào,nói.
"Ngươi không ăn sao?... ngươi ăn đi... "Hiên viên nhìn miếng thịt sau đó
nhìn Ngao nghịch, trả ngược lại món bít tết cho hắn.
"Ta không đói... dở cũng không được ném đi đâu đấy... ta nhưng đặc
biệt nấu cho cô... không ăn hết là ta buồn đấy... "Ngao nghịch tươi
cười đẩy món ăn trở lại cho Hiên viên nói.
"Vậy thì ta cũng không ép... "Hiên viên dùng tay nhỏ cầm lấy miếng
thịt ăn không chút ngựng ngùng nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng cười nói của hai người vang vọng
vào trong động, Hiên viên nằm dựa đầu vào vai Ngao nghịch,Ngao nghịch
thì ngồi lặng yên ở đó nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng nhặt lấy
áo khoác của mình làm chăn cho Hiên viên,mắt hắn theo đó nhắm lại
đầu hắn cũng tựa vào đầu của Hiên viên từ từ chìm vào giấc ngủ.