Người đăng: phongprovn
Ngao nghịch đứng trên phi kiếm đưa tay lên cằm chăm chú suy nghĩ về
nhiệm vụ, nếu hắn tiếp tục đi theo Lão tác giả Vương tư đồ thì
nhiệm vụ sẽ rất khó hoàn thành nhưng nếu hắn đi một mình rất có
khả năng gặp xui xẻo, áo tím đã từng nói hắn thuộc mệnh " cùng
hung cực ác", không thu vận khí của nhân vật chính thì rất khó hành
xự suông sẻ được.
Nên bây giờ hắn mới ở đây chờ cướp đoạt một chút vận khí trên thân
Vương tư đồ, dù sao trăm lợi không có một hại, tại sao lại không lấy
chứ, phải không?.
"Đám người ngu xuẩn kia đã tài diễn xuất của ta chưa?... ngươi sao
còn ở đây?... "Vương tư đồ rơi xuống lập tức được con hổ ngốc bắt
lấy, đôi cánh hổ ngốc cũng theo đó mở lớn như cánh chim.
"Ta ở đây tất nhiên là chờ ngươi rồi..." Ngao nghịch mỉm cười nói
"Chờ ta?... có mục đích gì?... "Vương tư đồ nhíu mày đáp.
"Còn nhớ ta muốn kết giao với ngươi không?... "Ngao nghịch nói, nhiệm
vụ tuy đã hoàn thành nhưng không có nghĩa là hắn bỏ qua cơ hội này.
"Nhớ... ngươi muốn kết bạn với ta thật sao?... "Vương tư đồ nhíu chặt
lông mày hơn, nói
"Tất nhiên... ta và ngươi đều giống nhau, bị ném đến đây a... ngươi cứ
cầm lấy, đây là truyền âm ngọc bài... khi ngươi gặp nguy hiểm có thể
thông qua nó kêu gọi ta... ta cam đoan rong thời gian nhanh nhất đến chỗ
ngươi... "Ngao nghịch lôi từ trong ngực ra một cái ngọc bài mỏng màu
tím, nói.
"Tất nhiên... ta đã ngỏ ý thì cũng có chút quà đúng không hổ
ngốc?... "Ngao nghịch nhét viên thượng cổ dung linh đan vào miệng hổ
ngốc, sau đó bay đi.
"Tên này rút cuộc là ai... làm sao hắn biết ta là bị ném đến đây
chứ?... kịch bản truyện bị sửa lại đúng là nhiều mà... AAAA... hổ
ngốc lập tức nôn ra cho ta... may quá còn kịp... tên này bị... là
một tên nguy hiểm a... con hổ ngốc kia... "Vương tư đồ suy nghĩ một
chút thì kinh ngạc nhìn,không quan tâm mình ở trên không xoay người
dùng tay móc viên dung linh đan hai mắt nhắm nghiền khi mở mắt ra thì
mới nhận ra mình đang rơi giữa không trung hò hét con hổ ngốc.
Ngao nghịch đương nhiên biết diễn biến tiếp theo có gì nhưng hắn không
muốn dính dáng quá nhiều đến nhân vật chính,Ngao nghịch chỉ có một
việc : hoàn thành hết nhiệm vụ rồi nhanh chóng trở về mà thôi, còn
về dung linh đan?...
Một người chỉ được dùng một viên mà thôi, sở dĩ hắn đưa thêm cho
vương tư đồ một viên là vì Ngao nghịch không cần đem theo chỉ là rác
rưởi nhưng với vương tư đồ thì khác,
Vương tư đồ nhưng là nhân vật trung tâm của bộ truyện này viên thượng
cổ linh đan đó Ngao nghịch đã giở trò rồi, nếu vương tư đồ đưa nó
cho nhân vật chính thứ hai ,Diệp tiêu thì Ngao nghịch sẽ có vận khí
của cả hai người này,
Ngọc bài tất nhiên cũng không tránh khỏi tay Ngao nghịch, vì vậy
trong tay hắn vẫn còn vân vê một đám mây màu vàng thực thực hư hư
trông cực kỳ mờ ảo đây chính là vận khí mà hắn lấy được từ Vương
tư đồ.
Vì sao Ngao nghịch không giở trò với viên đan dược mà chính hắn đưa
cho Vương tư đồ?... có hai lý do, một là Ngao nghịch không có đủ thời
gian, thứ hai nếu Ngao nghịch làm như vậy mà bị phát hiện thì... có
thể dẫn đến nhiệm vụ thất bại...
Lúc này đang hướng đến nơi hắn làm nhiệm vụ tiếp theo,thanh hoang
đảo là đảo này là nơi bí hiểm nhất của nhị trùng thiên, sứ linh
hoang dã ở đây cực kỳ cuồng bạo, tất nhiên nơi nào càng nguy hiểm
thì càng nhiều cơ duyên,phụ dược cũng có phẩm chất cao hơn ở các
đảo khác
Nếu hắn dùng ''chay'' viên thượng cổ linh đan thì chỉ có 5 thành đột
phá cảnh giới tứ tinh mà thôi, nếu hắn thêm phụ dược thì hắn thậm
chí có thể đột phá đến ngũ tinh cũng không phải không được.
Việc gì cũng phải có thực lực thì mới làm suông sẽ được, tốc độ
phi kiếm của hắn cũng không phải thấp, rất nhanh đã có mặt trên
phần rìa của thanh hoang đảo, đôi mắt nhanh chóng cho ra đánh giá của
mình về viên thiên không đảo này... cực kỳ hung hiểm.
nhưng nguy hiểm là một chuyện hắn có sợ hay không lại là chuyện
khác, Ngao nghịch cước bộ cực kỳ vững chắc, không ngại ngần hướng
trung tâm của thanh hoang đảo đi tới.
Thời gian một tháng trôi đi, trong một tháng này vùng ngoại vi này
dường như bị Ngao nghịch xới tung lên, một phần Ngao nghịch muốn
thành thục hơn khi sử dụng thiên phú sứ linh tam sao, kiếm hồn của
mình.
Một phần còn lại là kiếm nhiều hơn một chút phụ dược nấu một lò
phụ linh đan hoàn mỹ, trong nhiệm vụ nhưng yêu cầu là ngũ sao mới
được nhận nhiệm vụ,linh dược của vùng ngoại vi trong một tháng đã
bị Ngao nghịch ngốn đến sạch sẽ
Cước bộ của Ngao nghịch hướng vùng nội vi bước đến,cuốn theo cước
bộ của Ngao nghịch là nhưng ánh mắt toát lên sự thèm khát cùng kiêm
kỵ, nếu không phải sát khí của Ngao nghịch quá nặng thì đám sứ
linh này không ngại ngần xông lên xé xác tên ngông cuồng này rồi.
"Grào... " Một con huyết dực dược lang hai sao bước ra ngán đường Ngao
nghịch ,con huyết lang không khác gì đám lang bình thường ngoài đôi
cánh màu đỏ như máu cùng trên đỉnh đầu là một cây linh dược.
"Đến đây nào... huyết dực dược lang... "Ngao nghịch nở một nụ cười
ác ma nói
"Grừ... "huyết lang phẩy cánh bay tới, một lang trảo sắc bén bổ
xuống.
"Quá chậm... "Ngao nghịch đứng đó nhưng lang trảo đánh vào liền tan
biến, căn bản thứ huyết lang đánh trúng chỉ là hư ảnh của hắn mà.
"Phập... gr... "Ngao nghịch xuất hiện trên đầu con huyết lang,Ngao
nghịch xoay người dùng lực một kiếm sắc bén, đem cổ của huyết lang
từ trên xuống dưới đem cắt đứt.
"Cây linh dược này không tệ... "Ngao nghịch nhổ đi linh dược ném vào
không gian giới chỉ,giới chỉ này là hắn vô tình nhặt được, một
tháng trôi qua hắn lấy không ít đồ tốt.
"Grào... grr... hú... " Tiếng lang khiếu ngày càng nhiều, huyết lang
từ từ bị mùi máu của đồng bọn hấp dẫn kéo tới, cả đám hơn hai ba
chục con nhìn Ngao nghịch táo tợn gầm gừ như chỉ cần hắn hắc hơi
nhẹ liền xông vào.
"Vào đây... ta còn đang thiếu 'một chút' phụ dược đây... "Ngao nghịch
đưa kiếm đâm vào cơ thể con chó sói mới chết, thân thể nó lập tức
khô quắc đi, thân kiếm theo đó màu đỏ càng nồng đậm hơn.
Đám huyết lang như bị chọc tức, vỗ cánh bay tới, lang trảo loạn vũ,
thậm chí có con dùng cả lang nha, Ngao nghịch lâm trận không hoảng
rút đi thanh phệ huyết kiếm hai sao sứ linh( may mắn hốt được... )
vẫn chưa kí kết,
Thanh kiếm hồn của hắn chỉ ấu sinh kì, thực lực có thừa nhưng
chiến lực căn bản là có hạn muốn phát triển thì chỉ có hai thứ
nhất dùng dung linh đan để hợp thể ,thứ hai dùng linh chủng để sứ
linh có trạng thái chiến đấu, lúc đó thực lực mới đó thể hoàn
toàn triển khai ra...
Nói đến linh chủng thì chỉ có tác dụng với sứ linh hai sao nhưng sứ
linh của Ngao nghịch thiếu khuyết bản thể chỉ tính là bán bộ ba sao
mà thôi nhưng vậy Ngao nghịch cũng có thể thử một lần linh chủng.
Kiếm hồn hiện ra bám vào lưng hắn, mội đôi long dực theo đó triển
khai, tốc độ của hắn theo đó tăng lên mấy lần,đơn giản tránh né hết
đòn tấn công,một kiếm tung ra lại có một con
Một trường tàn sát bừa bãi lập tức xảy ra, huyết lang đánh không
trúng hắn mà hắn thì một bên né tránh một bên chém giết,không ít
con huyết lang thấy không ổn muốn trốn đi thì lập tức đầu lìa khỏi
cổ, chạy cũng chết đứng lại cũng chết,
Rất nhanh thây chất đầy đống, máu chảy thành suối,Ngao nghịch một
bên thu lấy linh dược, thanh phệ huyết kiếm của hắn không tự chủ hấp
thụ sạch sẽ máu huyết thế mà thành công tăng lên ba sao, hoa văn trên
kiếm theo đó càng rõ ràng, lưỡi kiếm cũng theo đó thêm phần sắc
bén.
"Grào... "Một con huyết lang to một cách không bình thường hiện ra ,
nó cao đến hai mét, đôi cánh như cánh rồng, có cả kiên giáp bao phủ
trọng yếu vị trí, đôi mắt sát khí bừng bừng, không cần nói cũng
biết là huyết lang vương Ngao nghịch giết đồng bạn của nó bảo sao
nó không tức giận cho được.
" cái gì vậy?... sứ linh bốn sao, đùa nhau à... " Ngao nghịch nhìn
con huyết lang phẫn nộ nói, nhị trùng thiên xuất hiện tam sao cũng
thôi đi bây giờ còn có cả bốn sao, tuy nhìn là biết chỉ mới đột
phá nhưng bốn sao vẫn là bốn sao.
"Bành... "Huyết lang vương vồ tới một trảo vổ hắn bay đi.
"Khục... cách biệt thực lực đúng là lớn mà... nhưng muốn giết ta
như vậy còn chưa đủ đâu... "Ngao nghịch đứng dậy lau đi máu trên môi
nhìn huyết lang cười nói.
Ngao nghịch nhún chân phóng, phệ huyết kiếm sắc bén cùng lang trảo
va chạm, tốc độ là ưu thế của hắn lúc này cũng bị huyết lang vương
cho san bằng, căn bản là hắn bị huyết lang vương ngược đãi dã man,
Ngao nghịch từ đầu đối chiến đến giờ đụng không ít cây đại thụ,
phun không ít máu.
Huyết lang vương cũng không so với hắn tốt bao nhiêu, mắt bị hắn chém
chột, đôi long dực cũng bị hắn chém rụng, trên người vết thương dày
đặc có thể thấy cả xương trắng ẩn hiện.
"Hừ... cứ thế này Phệ huyết kiếm sẽ vỡ vụn mất... nếu vậy thì
lần này chết ở đây là ta mất... có nên dùng nó không?... "Ngao
nghịch hừ lạnh một tiếng nhìn thanh phệ huyết kiếm đang muốn vỡ
vụn bất cứ lúc nào.
trong tay Ngao nghịch, một quả cầu nhiều màu bất chợt hiện lên, nếu
ai ở đâu thì sẽ lập tức giết hắn cướp lấy, vì đây là vạn sắc linh
chủng, thứ hiếm có nhất trong các loại linh chủng,hắn vì lấy thứ
này mà suýt tý nữa chết dưới tay con khô lâu khốn kiếp.
"Liều mạng vậy... phệ huyết kiếm xin lỗi ngươi... chỉ có thể dùng
chiêu này... "Ngao nghịch nuốt lấy linh chủng, hai tay cầm kiếm, huyết
khí kinh khủng từ lòng đất đỏ sậm cả vùng đất hướng kiếm hồn lao
tới chui vào,
Ngao nghịch vận dụng lấy kiếm hồn cùng phệ huyết kiếm hợp lại một
chỗ, phệ huyết kiếm vết rạn theo đó liền lại, vậy mà từ tam tinh
nhảy vọt lên tứ tinh, huyết sát chi khí như vũ bão chỉ thẳng lên
trời, hướng con lang vương đâm tới.
"bành... "Một vụ nổ vang lên quét sạch cả một vùng rừng núi âm u
thành một hoang mạc trần trụi,Ngao nghịch theo đó gục xuống trước
xác con lang vương, trận chiến này chung quy hắn vẫn là người chiến
thắng.