Người đăng: doimatmaudo
Vương Hạo Thần xuất quan về sau, liền có chút do dự, không biết nên lập tức
trở về Thiên Sinh Môn, hay là tiếp tục ở bên ngoài lịch lãm thêm một đoạn thời
gian.
Đã lấy được phần cơ duyên được ghi trên tấm địa đồ là hoả linh, hắn mục tiêu
lớn nhất trong lần hạ sơn này xem như đã hoàn thành, lại nói, cho dù lúc này
hắn quay về để cho Nhạc Thi Dao phát hiện ra tu vi cũng sẽ không khiến nàng
quá mức chấn động.
Tính ra, từ lúc hắn hạ sơn đến nay đã được gần 4 tháng thời gian, dựa vào 4
tháng để tu vi tăng lên một đại cảnh giới tuy rằng vẫn như cũ có chút khó tin,
thế nhưng có lẽ còn ở trong phạm vi có thể tiếp nhận.
Bất quá, Vương Hạo Thần lại không muốn nhanh như vậy liền quay về, dù sao hắn
là một cái nam tử mới lớn, trong tâm quả thực muốn dành nhiều thời gian hơn để
chu du thiên hạ, hơn nữa dựa theo ý định ban đầu của hắn, chính là muốn ở bên
ngoài tu luyện ít nhất nửa năm mới quay về, lúc này chẳng qua chỉ mới trôi qua
hơn phân nửa kỳ hạn mà thôi.
- Tốt a ! Trước hết đến Đồng gia thăm mấy vị bằng hữu kia một chút !
Vương Hạo Thần cuối cùng vẫn quyết định sẽ ở bên ngoài lịch lãm thêm một đoạn
thời gian nữa, mà điểm đến đầu tiên của hắn sẽ là Đồng gia, dù sao hắn đã hứa
với Đồng Tĩnh Vân, Đại Cương mấy người, nếu như còn sống từ trong Nhai Đình
sơn mạch đi ra, nhất định phải đến thăm bọn họ, lúc này hắn xem như thực hiện
lời hứa của mình.
………..
Đồng gia, là đại gia tộc lớn nhất trong Nhai Đình sơn mạch phạm vi bên ngoài,
là bá chủ tại Bắc Hải Trấn, trấn này so với Hoàng Thạch Trấn Vương Hạo Thần
nhìn thấy trước đây còn lớn hơn nhiều, mặc dù không bằng một thành trì phồn
hoa, thế nhưng trong mắt Vương Hạo Thần mà nói đã rất tốt rồi.
Dù sao hắn còn chưa đến thành trì lớn bao giờ, càng không biết nơi đó cảnh sắc
ra sao, vì thế Bắc Hải Trấn, chính là nơi phồn hoa nhất mà hắn từng đi qua.
Vương Hạo Thần nhàn nhã tản bộ trên đường, hắn lại không biết, bởi vì dung mạo
của hắn quá xuất chúng, vì thế nhận được không ít ánh mắt tò mò lẫn say mê của
vô số tiểu cô nương.
Thỉnh thoảng, Vương Hạo Thần cũng ghé vào những cửa tiệm ven đường, bất quá
những cửa tiệm này căn bản không có thứ gì có thể khiến Vương Hạo Thần hứng
thú, đặc biệt là khi hắn đã có trong tay một lượng lớn tài nguyên cùng bảo
vật.
Vương Hạo Thần đang muốn rời đi, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng
lên, cất bước đi về phía một cửa tiệm nhỏ nằm cuối con đường.
Cửa tiệm này rất sơ xài, chỉ có một cái bàn lớn ở trước tiệm, trên bàn bày
biện rải rác đồ vật, phần lớn là binh khí, nhìn qua không có gì nổi bật.
Chủ tiệm là một nam tử hơn 30 tuổi, khuôn mặt chữ điền chất phác đôn hậu, thân
hình có chút cao to, người này nhìn thấy Vương Hạo Thần đi tới cửa tiệm của
mình, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ bất ngờ.
Theo hắn nghĩ, Vương Hạo Thần loại này khí độ bất phàm nhân vật, vốn dĩ không
nên nhìn đến cửa tiệm nho nhỏ của hắn mới đúng, chẳng lẽ hắn đoán sai rồi sao
?
Bất kể thế nào, khách nhân đi tới, phận sự của hắn là phải tiếp đãi chu đáo,
vì thế nam tử trung niên lập tức tiến lên phía trước, ôm quyền nói :
- Kẻ hèn này họ Trương tên một chữ Liêu, không biết có thể giúp gì cho khách
quan ?
Vương Hạo Thần ánh mắt nhìn chằm chằm về phía một khối đá cuối bàn, dựa vào
năng lực của hắn, kỳ thực cũng không có phát hiện ra khối đá này có gì đặc
biệt, thế nhưng Vạn Đạo Thông Thiên Quyết thì lại có phản ứng, chứng tỏ khối
đá này không phải vật tầm thường.
- Lão bản, không biết ngươi là từ nơi nào tìm đến khối đá này ?
Vương Hạo Thần quay đầu lại nhìn Trương Liêu, mở miệng hỏi.
Trương Liêu ngẩn người, sau đó liền gãi đầu cười ôn hậu đáp :
- Không dấu gì khách quan, khối đá này là vật do một vị bằng hữu khi xưa của
tổ phụ ta trao tặng, bất quá bất kể là tổ phụ hay phụ thân của ta đều không
biết được nó đến cùng là thứ gì ! Nó có thể là bảo vật, nhưng cũng có thể chỉ
là một khối đá bình thường ! Ta cũng là bởi vì không biết nó là thứ gì nên mới
đem nó ra bán !
Vương Hạo Thần nghe xong liền khẽ gật đầu, lại nói :
- Ta có thể nhìn kỹ một chút không ?
- Đương nhiên có thể !
Trương Liêu không chút do dự đáp.
Vương Hạo Thần hai tay đem khối đá kia nâng lên, đồng tử của hắn, vào lúc này
liền chuyển sang màu vàng kim, tựa như một vầng thái dương rực rỡ.
Thái Dương Chi Mâu !
Lúc này Vương Hạo Thần đối với khối đá trước mặt đã nổi lên lòng hiếu kỳ, hết
cách đành phải dùng đến Thái Dương Chi Mâu, hi vọng có thể nhìn ra khối đá đến
cùng có gì đặc biệt.
Thái Dương Chi Mâu, có năng lực nhìn xuyên thấu vật thể, thế nhưng để cho
Vương Hạo Thần không ngờ chính là, ngay cả khi hắn đã vận lên Thái Dương Chi
Mâu, trong thời gian ngắn cũng không thể nhìn thấu khối đá.
- Ta cũng không tin !
Vương Hạo Thần cắn răng, đem nguyên khí tập trung ở hai mắt, toàn lực vận dụng
Thái Dương Chi Mâu nhìn xoáy vào bên trong khối đá.
Thái Dương Chi Mâu không hổ là thần nhãn, mặc dù khối đá kia lai lịch rất
không tầm thường, thế nhưng sau cùng cũng khôn ngăn được cặp mắt của Vương Hạo
Thần khám phá.
Dựa vào Thái Dương Chi Mâu, Vương Hạo Thần chậm rãi nhìn xuyên qua lớp đá, rốt
cuộc, hắn cũng đã phần nào hiểu được vì sao khối đá này không bình thường.
Bên trong khối đá, có hai kiện đồ vật, nhìn qua cực kỳ cổ lão, dường như đã
trải qua vô số tuế nguyệt ngủ say bên trong khối đá, bởi vì có khối đá ngăn
cách, Vương Hạo Thần cũng không thể hoàn toàn nhìn rõ thứ ở bên trong đến cùng
là thứ gì, bất quá, hắn đủ thông minh để biết được, những vật được một khối đá
có thể ngăn cản Thái Dương Chi Mâu của hắn nhìn vào chắc chắn không phải là
vật tầm thường, không loại trừ khả năng, là bảo vật được truyền xuống từ thời
viễn cổ.
Thu hồi Thái Dương Chi Mâu, Vương Hạo Thần lại nhìn Trương Liêu đứng ở bên
cạnh, nói :
- Lão bản ! Ta muốn mua khối đá này, giá bao nhiêu ?
Trương Liêu sửng sốt, hảo tâm nói :
- Khách quan ! Khối phá thách này tuy rằng nhìn có vẻ không tầm thường, thế
nhưng thực chất lại chẳng có công dụng gì cả, ngươi thật muốn mua nó sao ?
- Tất nhiên !
Vương Hạo Thần khẳng định.
Trương Liêu im lặng, hắn thật không hiểu, một khối phá thạch như vậy, lại còn
có người muốn mua, chẳng lẽ đối phương đầu óc có vấn đề hay sao ?
Trương Liêu xưa này làm người lương thiện, thật thà lại chưa từng hại người
khác, theo hắn thấy mặc dù khối đá này kỳ lạ, thế nhưng nếu bản thân mình
không có khả năng hiểu được huyền cơ bên trong, vậy nếu như người khác có thể
tìm được đồ tốt bên trong khối đá cũng là việc tốt, vì thế do dự một hồi liền
nói :
- Khách quan ! Nếu như ngươi ưa thích mua khối đá này, vậy Lão Trương ta liền
tặng cho ngươi, dù sao ta cũng không biết giá trị của vật này, giữ lại cũng vô
dụng mà thôi !
Vương Hạo Thần nao nao, cảm giác Trương Liêu người này có chút thật thà đến kỳ
lạ, người bán hàng thông thường đều tận lực nâng giá lên tối đa có thể, còn
người trước mắt lại muốn tặng không, đúng là một cái kỳ hoa.
Theo hắn thấy, lấy Trương Liêu tính cách, đáng ra không nên làm nghề buôn bán
mới đúng.
Bất quá, chính bởi vì Trương Liêu thật thà như vậy, lại để cho Vương Hạo Thần
đối với nam tử có chút thưởng thức, bởi vì hắn khi mua hàng, mặc dù không
trách những người bán hàng không ngừng tăng giá, vì họ làm vậy cũng là để mưu
sinh, thế nhưng hắn cũng không có thể có hảo cảm với những người cố ý làm thịt
túi tiền của bản thân.
Loại người như Trương Liêu, thật sự là có chút hiếm gặp !
- Lão bản ! Mặc dù ta cũng không dám chắc trong khối đá này có bảo vật hay
không, thế nhưng một phần vạn nếu như bên trong thực sự là đồ tốt, vậy Vương
Hạo Thần ta chẳng phải đã chiếm tiện nghi rồi sao ?
Vương Hạo Thần cười nói.
Trương Liêu lắc đầu, thành thật nói :
- Lão Trương ta trước đây cũng đã từng thử cắt khối đá này, thế nhưng bất kể
ta dùng cách gì cũng không thành công ! Vì thế cho dù bên trong khối đá thực
sự là bảo vật, đó cũng là vận khí và năng lực của khách quan, không liên quan
gì đến Lão Trương này !
Vương Hạo Thần nghe hắn nói vậy, trong lòng âm thầm cảm khái, nếu như mọi
người trên đời đều có suy nghĩ lương thiện như vậy thì tốt biết bao . ..
Suy nghĩ một lát, Vương Hạo Thần liền lấy ra một chiếc hộp ngọc đưa cho Trương
Liêu, sau đó vỗ vai đối phương mà nói :
- Vương Hạo Thần xưa nay không thích chiếm tiện nghi của người khác ! Vật
trong chiếc hộp xem như ta dùng để mua khối đá này, nếu như trong khối đá thực
sự có bảo vật vượt xa giá trị của vật ta đưa cho ngươi, vậy ta liền nợ ngươi
một món ân tình ! Nếu như không có gì, vậy liền quên đi, xem như là chúng ta
kết một cái thiện duyên !
Lời nói vừa dứt, Vương Hạo Thần thân ảnh liền hoá thành một đạo tàn ảnh biến
mất khỏi tầm mất của Trương Liêu.
Vương Hạo Thần tu vi lúc này là Vũ Sĩ, muốn rời khỏi Trương Liêu một cái Vũ Đồ
cảnh vũ giả là chuyện quá mức đơn giản.
Trương Liêu từ đầu đến cuối không kịp phản ứng chút nào, đến khi hắn định thần
lại, Vương Hạo Thần đã sớm rời đi, Trương Liêu lúc này mới để ý đến chiếc hộp
trong tay, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp đem nắp hộp mở ra.
Một cỗ đan hương nhè nhẹ bay vào mũi khiến cho Trương Liêu khẽ giật mình, ánh
mắt vội vàng nhìn vào trong hộp, chỉ thấy ba viên đan dược màu xanh nằm gọn
bên trong hộp.
Nhị phẩm đan dược – Liệu Thương Đan !
Liệu Thương Đan là đan dược trị thương, được dùng cho vũ giả có tu vi thấp hơn
Vũ Sư, tức là thích hợp với Vũ Sĩ và Vũ Đồ sử dụng, đặc biệt là đối với Vũ Đồ,
chỉ cần ăn vào một viên Liệu Thương Đan, coi như thương tích đầy mình cũng có
thể nhanh chóng khôi phục.
Trương Liêu nhìn ba viên Liệu Thương Đan trước mặt mà không khỏi sửng sốt.
Liệu Thương Đan đối với Vũ Đồ bình thường như hắn có thể nói là thánh dược trị
thương, coi như bán hết cửa hàng thậm chí cả bản thân hắn cũng khó lòng mua
được một viên, vậy mà người trẻ tuổi kia lại tiện tay đưa cho hắn nhiều như
vậy ?
Coi như là Đồng gia mấy vị thiếu gia kia cũng không dám xa hoa như vậy đi ?