Kế Hoạch


Người đăng: doimatmaudo

Những ngày tiếp theo Vương Hạo Thần cùng Lý Mộ Tinh quan hệ ngày càng thân
thiết, bởi vì trải qua nhiều lần chung đụng như vậy, bọn họ ở giữa ngại ngùng
cũng dần giảm đi, không còn quá mức xấu hổ như ban đầu.

Lúc này Lý Mộ Tinh ngoại thương đã tốt hơn nhiều, ít nhất đã có thể cử động
được bình thường, vì vậy những cảnh tượng hương diễm như ngày đầu tiên chắc
chắn không thể tái diễn, cái này để cho cả hai người đều thầm thở phào một
hơi.

Lý Mộ Tinh ở cùng Vương Hạo Thần mấy ngày, liền biết hắn không giống như những
nam nhân ngoài kia vì dung mạo của nàng mới tiếp cận mình, vì thế lòng đề
phòng đối với thiếu niên này giảm đi rất nhiều, thậm chí nhiều lúc còn cùng
hắn cười nói những chuyện trên trời dưới đất, có thể nói là cực kỳ hoà hợp.

Trong lúc trò chuyện, Lý Mộ Tinh liền đem lý do nàng tới tìm Xích Diệm Thiên
Hổ để trao đổi Xích Diệm Đan nói cho Vương Hạo Thần biết, về phần tại sao lại
muốn nói cho hắn, đơn giản chỉ là vì nàng thích mà thôi.

Trước hết phải nói rõ, tại Đông Hoa hoàng triều, ngoại trừ hoàng thất bên
ngoài, còn có những võ đạo tông môn thực lực cường đại có thể xưng hùng một
phương, những tông môn này bao gồm Thiên Sinh Môn, Cổ Kiếm Trai, Vân Hà Tông,
Thiết Quyền Bang và Ngạo Tuyết Sơn Trang, được xưng là ngũ đại tông môn.

Ngũ đại tông môn tuy rằng bất cứ một môn phái nào riêng lẻ đều không phải là
đối thủ của hoàng thất, thế nhưng nếu như năm cổ thế lực này hợp lại, vậy thì
chính là một con quái vật khổng lồ, coi như là hoàng thất đều vô pháp áp chế.

Trong năm cổ thế lực này, Ngạo Tuyết Sơn Trang được xem là mạnh nhất, thực lực
an ổn ép bốn đại tông môn khác một đầu, thậm chí ẩn ẩn có thể so sánh với lực
lượng của hoàng thất, mấy năm trở lại đây tông môn này cùng hoàng thất trong
bóng tối đã có không ít va chạm, chỉ là còn chưa tới mức chân chính vạch mặt
mà thôi.

Ngoại trừ Ngạo Tuyết Sơn Trang, bốn đại tông phái còn lại xét về thực lực hẳn
là Cổ Kiếm Trai đứng đầu, tiếp đó là Vân Hà Tông cùng Thiết Quyền Bang thế lực
ngang nhau, cuối cùng là Thiên Sinh Môn thực lực yếu nhất.

Lý Mộ Tinh, là một Vân Hà Tông một vị đỉnh cấp Vũ Vương, tương lai có thể
phong hoàng !

Ít người biết rằng, nàng là nghĩa nữ của Vân Hà Tông tông chủ, đồng thời là đồ
đệ của một vị thái thượng trưởng lão Vân Hà Tông, bối cảnh của nàng ở tông môn
có thể nói là cực kỳ kinh người.

Sư phụ của Lý Mộ Tinh tu vi tại Đông Hoa hoàng triều có thể nói là đăng phong
tạo cực tồn tại, người có thể xếp ngang hàng với người này đã ít lại càng thêm
ít, kẻ có thể đánh bại người này hầu như không có, cho dù thì số lượng cũng
chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đáng tiếc, Lý Mộ Tinh sư tôn tu vi lúc này lại bị kẹt ở một cảnh giới quá lâu
mà không cách nào đột phá, dẫn đến khí huyết ngày càng khô cạn, hơn nữa người
này sống thực sự quá lâu rồi, thậm chí đã vượt qua Vũ Hoàng có thể có được
tuổi thọ, nếu như trong thời gian tới vẫn không thể tìm ra cơ hội đột phá, vậy
không đến một hai năm nữa, Vân Hà Tông sẽ mất đi một vị đỉnh phong cường giả
đương thời.

Lý Mộ Tinh sư tôn tự biết bản thân không còn bao nhiêu thời gian để trì hoãn,
vì thế quyết tâm đánh cược một lần, chuẩn bị bế tử quan lần cuối cùng, toàn
lực đột phá cảnh giới trong truyền thuyết kia.

Nếu như lần này thành công, Lý Mộ Tinh sư tôn thọ nguyên tự nhiên có thể tăng
lên một mảng lớn, hơn nữa Vân Hà Tông sẽ có thêm một tôn cự phách làm hậu
thuẫn, còn nếu thất bại, kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết.

Lý Mộ Tinh hiểu rất rõ tình trạng thân thể của sư tôn nàng, gọi là đèn khô dầu
kiệt chỉ sợ cũng không đủ, dựa vào tình trạng của đối phương mà muốn đột phá
cảnh giới kia, thực sự là thập tử vô sinh !

Sư tôn đối với nàng như cha như mẹ, nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy đối
phương cứ như vậy chết đi, thế nhưng nàng năng lực lúc này còn chưa có tư cách
đi quản chuyện của sư tôn, vì thế coi như nàng có tâm muốn giúp cũng không
biết phải giúp như thế nào.

May mắn trước đó không lâu có một vị tiền bối trong tông môn nói cho Lý Mộ
Tinh biết, sư tôn của nàng vào lúc bình thường đúng là đã không có cơ hội đột
phá được cảnh giới kia, thế nhưng lại có một loại đan dược có thể giúp đối
phương tăng lên tỷ lệ thành công.

Loại đan dược này phẩm chất rất cao, toàn bộ Vân Hà Tông không có ai có được
một viên như vậy, càng không luyện dược sư có thể luyện ra loại đan dược này,
tại Đông Hoa hoàng triều, chỉ có duy nhất một người có thể làm được việc đó,
người này là Đan Hoàng – Tống Viễn Hà.

Không phải ai cũng có tư cách để nhờ Đan Hoàng luyện đan, bình thường cũng chỉ
có Vũ Hoàng mới có tư cách này, Lý Mộ Tinh tuy là Vương Giả Bảng tồn tại, thế
nhưng lại chưa đủ để đả động đối phương, chỉ tới khi Vân Hà Tông thế hệ trước
một vị đỉnh phong cường giả ra mặt, Đan Hoàng mới chấp nhận giúp nàng luyện
đan.

Chỉ là loại đan dược này đẳng cấp quá cao, tuy rằng Đan Hoàng có năng lực
luyện chế, thế nhưng xác xuất thành công thực sự khá thấp, Vân Hà Tông cùng Lý
Mộ Tinh tự nhiên phải chuẩn bị nhiều phần tài liệu, bởi vì trong số nguyên
liệu còn thiếu một vật có chứa hoả năng lượng phẩm chất cao, vì thế Lý Mộ Tinh
bắt buộc phải trong thời gian ngắn chạy tới Xích Phong Cốc, tìm Xích Diệm
Thiên Hổ trao đổi Xích Diệm Đan.

Kỳ thực đồ vật có chứa hoả năng lượng tại Đông Hoa hoàng triều là không thiếu,
chỉ là loại đan dược kia yêu cầu có chút khắc khe, hoả năng lượng ở trong đồ
vật không thể quá ít, cũng không thể quá nhiều, suy đi tính lại, cũng chỉ có
Xích Diệm Đan là đáp ứng được tiêu chuẩn này.

Lý Mộ Tinh vốn dĩ cho rằng Xích Diệm Thiên Hổ có thể đơn giản phối hợp với
mình, dù sao chỉ là một khoả Xích Diệm Đan thôi, giá trị thực sự không đáng để
hai ngừoi trở mặt, ai biết đầu hung thú kia lại quá mức ngang ngược, căn bản
không chịu cùng nàng giao dịch, vì thế mới xảy ra trận chiến long trời lở đất
kia.

- Cô sẽ quay lại tìm nó, phải không ?

Vương Hạo Thần từ đầu tới cuối vẫn ngồi bên cạnh lắng nghe nàng kể chuyện, đợi
nàng nói hết rồi mới mở miệng hỏi.

- Đương nhiên ! Không lấy được Xích Diệm Đan ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ
!

Nói tới đây Lý Mộ Tinh thần sắc lập tức trở nên cực kỳ cương quyết, việc này
có liên quan tới tính mạng của sư phụ nàng, vì thế bằng bất cứ giá nào nàng
cũng phải đem Xích Diệm Đan đoạt tới tay.

Vương Hạo Thần nhìn nàng một chút, lại hỏi :

- Vậy ngươi có mấy thành nắm chắc đánh bại được Xích Diệm Thiên Hổ ?

Nghe Vương Hạo Thần nói vậy, Lý Mộ Tinh cặp mắt đẹp liền hiện ra một tia ảm
đạm, thanh âm có chút trầm xuống nói :

- Xích Diệm Thiên Hổ tu vi hoàn toàn không kém ta, thành thật mà nói, nếu như
so sánh lực công kích, ta hoàn toàn có thể đem nó vung xa 18 con phố, thế
nhưng nếu so về thân thể phòng ngự, ta lại không phải đối thủ, nếu là sinh tử
đấu, nó phần thắng chiếm tới 7 thành, mà ta chỉ có 3 thành mà thôi !

Cái này cũng không phải nàng đề cao đối thủ tự hạ thấp chính mình, chỉ là sự
thật là vậy, nói về chiến lực hay tu vi, nàng cùng Xích Diệm Thiên Hổ không
phân thắng bại, thế nhưng đối phương cứ như một phiên bản toàn diện khắc chế
nàng vậy, công kích bình thường của nàng căn bản không phá được Xích Diệm
Thiên Hổ thương thể phòng ngự, “ Phong Thiên Chi Kiếm “ một chiêu này tuy rằng
có thể, thế nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, vô pháp khiến cho Xích Diệm Thiên
Hổ mất đi sức chiến đấu.

Sinh tử chiến nổ ra, Xích Diệm Thiên Hổ chỉ cần toàn lực phòng thủ, từ từ bào
mòn thể lực của Lý Mộ Tinh, sau đó đợi nàng lộ ra sơ hở giống như trận chiến
vừa rồi, vậy liền phản kích, chỉ cần công kích của nó đánh trúng nàng một lần,
vậy cũng coi như xong rồi.

Lý Mộ Tinh không muốn thừa nhận, thế nhưng quả thực bất kể là nhục thân hay
khả năng phòng ngự từ xa của nàng đều cực kém, thậm chí có khi còn không bằng
một ít Vũ Quân cường đại, nếu nàng không kịp né tránh công kích của Xích Diệm
Thiên Hổ mà bị nó đánh trúng một đòn, vậy nàng bại cục đã định sẵn.

Càng đánh lâu nàng càng bất lợi, thế nhưng nàng có thể làm gì ? Nàng căn bản
không phá được phòng ngự của đối phương, mà chỉ cần trúng một đòn liền trực
tiếp bị phế đi sức chiến đấu, vậy chẳng thà trực tiếp buông kiếm đầu hàng cho
rồi !

Vương Hạo Thần đương nhiên hiểu Lý Mộ Tinh đang nghĩ gì, cho dù nàng biết là
đánh không lại Xích Diệm Thiên Hổ, thế nhưng cho dù biết vậy nhưng nàng vẫn sẽ
quay lại đó, nữ nhân này cực kỳ chấp nhất, trừ phi đạt được Xích Diệm Đan, nếu
không coi như phải liều mạng nàng cũng sẽ không ngần ngại lại chiến với Xích
Diệm Thiên Hổ thêm lần nữa.

Vương Hạo Thần im lặng hồi lâu, sau đó lại nhìn nàng nói :

- Nếu cô chỉ cần cuốn lấy Xích Diệm Thiên Hổ, vậy cô có mấy phần nắm chắc ?

Lý Mộ Tinh trong mắt toát ra thần sắc nghi hoặc, bất quá nàng vẫn tự tin đáp :

- Chỉ là cuốn lấy Xích Diệm Thiên Hổ vậy thì không khó, ta ít nhất cũng có 8,
9 phần nắm chắc !

Hai cường giả thực lực gần nhau, muốn phân ra thắng bại rất khó, trừ phi là cả
hai đều muốn tử chiến tới cùng nếu không nhiều nhất chỉ có thể kiềm chế lẫn
nhau mà thôi, Lý Mộ Tinh về cơ bản thực lực không kém Xích DIệm Thiên Hổ, chỉ
là nàng yếu về khâu phòng ngự và triền đấu mà thôi, thế nhưng đây là bởi vì
nàng mang tâm muốn chiến thắng đối thủ, nếu như nàng chỉ mang tâm muốn dây
dưa, vậy Xích Diệm Thiên Hổ đừng mong đụng được vào người nàng, Lý Mộ Tinh
không có thân thể cường đại, thế nhưng tốc độ thì tại trong Vũ Vương cảnh giới
có thể xưng là đăng phong tạo cực, không có mấy người có thể theo kịp.

Việc giữ chân một cường giả đồng cấp, hay thậm chí là mạnh hơn mình một, hai
cấp bậc chẳng phải chuyện gì khó, tỉ như một vị Nhất Tinh Vũ Vương cho dù đúng
là đánh không lại một vị Nhị Tinh Vũ Vương, thế nhưng chỉ cần vị Nhất Tinh Vũ
Vương kia muốn cuốn lấy đối phương một lúc, vậy thì hoàn toàn là chuyện nằm
trong tầm tay.

Vương Hạo Thần gật đầu, lại nói :

- Vậy liền tốt, ngày sau cô chỉ cần dẫn dụ Xích Diệm Thiên Hổ ra ngoài sau đó
cuốn lấy nó, ta sẽ đi vào nó hang động giúp cô tìm Xích Diệm Đan !

- Không được ! Quá nguy hiểm !

Lý Mộ Tinh gần như không chút do dự mà nói, nàng biết Vương Hạo Thần tu vi chỉ
có Vũ Đồ mà thôi, tuỳ tiện một đầu hung thú cấp thấp nhảy ra cũng đủ làm thịt
hắn rồi, hơn nữa nếu như Xích Diệm Thiên Hổ phát hiện ra thì sao ? Nàng hoàn
toàn không có tự tin có thể kịp thời chạy tới cứu hắn.

Nàng thực sự không muốn nhìn thấy thiếu niên này vì mình mà gặp nguy hiểm tính
mạng, bọn họ chỉ quen biết có vài ngày mà thôi, sao có thể để hắn mạo hiểm như
vậy để giúp mình ? Huống chi bản thân nàng còn đang nợ hắn một cái ân cứu mạng
đây.

- Cô không cần lo lắng, tại trong Xích Phong Cốc này ngoại từ Xích Diệm Thiên
Hổ ra không có loài huyền thú nào dám tiến vào, ta đi vào đó nhất định không
có bao nhiêu nguy hiểm ! Chỉ cần cô không để cho Xích Diệm Thiên Hổ chú ý tới
ta, vậy liền không có chuyện gì !

Vương Hạo Thần cười nói.

Lý Mộ Tinh suy nghĩ một lát, tuy rằng vẫn có chút không yên lòng, bất quá lại
không thể không bị đạo lý trong lời nói Vương Hạo Thần thuyết phục, lại nghĩ
tới việc sư phụ của mình, nàng cuối cùng chỉ có thể thở dài đồng ý với hắn,
chấp nhận nợ thêm một phần ân tình nữa của người thiếu niên này, nàng không
nghĩ tới, mình đường đường là một vị Vũ Vương cường giả, lại có ngày phải nợ
ân tình của một Vũ Đồ, hơn nữa còn là tới hai lần.

Lý Mộ Tinh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Vương Hạo Thần hồi lâu, sau đó
liền không nhịn được mà khẽ cắn môi nói :

- Ngươi vì cái gì mà phải giúp ta ?

Nói cho cùng, hai người bọn họ tựa hồ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, tuy
rằng những ngày qua đã thân thiết hơn không ít, thế nhưng cũng chưa tới mức
được tính là hảo hữu chí giao, vì cái gì thiếu niên này lại vì nàng mà mạo
hiểm như vậy ? Chẳng lẽ . . . là bởi vì hắn thích nàng hay sao ?

Lý Mộ Tinh rất tự tin về mình dung mạo, nếu nói là Vương Hạo Thần có tình cảm
với nàng, nàng cũng sẽ không bất ngờ, dù sao nam nhân đối với nữ tử xinh đẹp
có rất ít người có thể không động tâm, trải qua vài ngày chung đụng, nàng tự
nhiên biết Vương Hạo Thần không phải loại người vô cảm như vậy, thậm chí nhiều
lúc hắn còn không nhịn được bộc lộ ra những đặc điểm tính cách của nam nhân
khi ở cạnh nàng, chỉ là hắn không giống những nam nhân khác, biết kiềm chế bản
thân tà hoả mà thôi.

Nghĩ như vậy, trái tim Lý Mộ Tinh vậy mà không khỏi chậm nửa nhịp.

Vương Hạo Thần nghe nàng câu hỏi liền ngẩn người, sau đó liền khẽ cười nói :

- Chẳng vì cái gì cả ! Ta giúp cô chỉ vì ta thích làm như vậy thôi !

Nói rồi, hắn tựa hồ không muốn dây dưa cái đề tài này nữa, bèn nói :

- Cũng muộn rồi ! Cô nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài làm bữa tối !

Nhìn Vương Hạo Thần bóng lưng đang chậm rãi đi về phía cửa động, Lý Mộ Tinh
trong mắt khẽ lướt qua một tia thất lạc, đợi đến khi hắn thân ảnh hoàn toàn
biến mất, nàng mới thở dài một hơi, khoé miệng hiện lên một nụ cười cười tuyệt
mỹ mà lại có chút u buồn.

- Ta rốt cuộc là bị sao vậy, hắn chỉ là một cái Vũ Đồ thiếu niên mà thôi, thế
nhưng vì sao . . . ở bên cạnh hắn ta lại cảm thấy vui vẻ như vậy ?

Lý Mộ Tinh có bao nhiêu người theo đuổi ? Cái này e là có đếm cũng đếm không
xuể, nhưng nàng đối với những người kia một mực rất lạnh nhạt, căn bản chưa có
một nam nhân nào có thể tiếp xúc thân mật với nàng, càng không có một nam nhân
nào có thể khiến nàng cảm thấy thích thú khi ở cạnh đối phương giống như Vương
Hạo Thần, điều này khiến nàng không cách nào hiểu nổi.

Vương Hạo Thần không biết Lý Mộ Tinh nghĩ gì, thế nhưng mà . . . bản thân nàng
kỳ thực không phải cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì hay sao ?

Vương Hạo Thần hắn đương nhiên có lý do khi mạo hiểm giúp Lý Mộ Tinh như vậy,
cùng một tuyệt đại giai nhân ở chung một khoảng thời gian như vậy, cùng nàng
nói cười, cùng nàng ăn uống, giúp nàng trị liệu thương thế, . . . hắn làm sao
có thể một chút ý nghĩ hay tình cảm đều không có ? Chỉ là . . . hắn căn bản
không thể cũng không dám nói những điều này trước mặt nàng.

Hắn và nàng vào lúc này thực sự là người của hai thế giới, Vũ Vương cùng Vũ
Đồ, đó là một khoảng cách giống như lạch trời đồng dạng, hắn không khác gì một
con cóc hèn mọn, còn nàng là phượng hoàng bởi vì gặp chuyện không may thì hắn
mới có cơ hội tiếp xúc với nàng, bất quá khi nàng hồi phục thì bầu trời rộng
lớn mênh mông kia mới là cuộc sống của nàng, còn hắn . . . có lẽ chỉ là một vị
khách nghèo hèn vô tình bước qua đời nàng mà thôi.

Chính vì nghĩ như vậy, hắn mới không muốn để nàng biết được những cảm xúc
trong lòng mình, nếu có một ngày phải nói, ngày đó nhất định là ngày mà hắn đã
có đủ thực lực cũng như tư cách để đứng trước mặt nàng, chỉ là ngày đó . . .
chắc chắn không phải là ngày hôm nay.


Nghịch Thế Vũ Thần - Chương #70