Người đăng: doimatmaudo
Nghe Vương Hạo Thần nói, Vân Lan hai mắt thoáng tối lại, nàng biết nói thêm
cũng chẳng ích gì, căn bản sẽ khuyên nổi hắn, vì thế chỉ có thể khẽ thở dài
nói :
-Vậy ngươi cẩn thận một chút, chú ý đừng đi về phía bắc chỗ sâu, ở đó nghe đồn có càng cao cấp huyền thú tồn tại, lấy thực lực của ngươi đi vào đó gần như không có cơ hội sống sót chỗ ra !
-Minh bạch !
Vương Hạo Thần gật đầu, hắn cũng đã nghe qua một ít kể về Nhai Đình sơn mạch
câu chuyện, người ta nói rằng bên trong Nhai Đình sơn mạch chỗ sâu nhất, rất
có thể có tương đương với Vũ Quân thậm chí Vũ Vương cấp bậc man thú.
Đem một số thông tin nói cho Vương Hạo Thần về sau, Vân Lan liền đứng dậy rời
đi, trước lúc rời khỏi, nàng ánh mắt có chút u oán liếc qua Vương Hạo Thần,
đáng tiếc hắn lại không phát hiện ra nàng dị trạng.
Có một số chuyện, không thể chỉ dự vào tình cảm của một người mà đi tới kết
quả, dù sao nhân sinh có rất nhiều việc vĩnh viễn không thể được như ý muốn !
-Tiểu huynh đệ ! Nhai Đình sơn mạch chỗ sâu đúng là rất nguy hiểm, bất quá ta tin tưởng ngươi không phải kẻ tầm thường, chắc chắn có thể an toàn trở ra, lúc đó nhất định phải đến tìm ta uống rượu a !
Hai ngày sau, đoàn người rốt cục đi đến Ải Nhai Đình, đó cũng là lúc mà bọn họ
phải tách ra.
Vương Hạo Thần có ý định tiến vào Ải Nhai Đình, thế nhưng không phải ai cũng
giống như hắn có lá gan lớn như vậy, cho dù đối với hắn có cảm tình Vân Lan
hay tu vi cao nhất Đồng Tĩnh Vân cũng không dám cùng hắn mạo hiểm.
Tất nhiên, Vương Hạo Thần sẽ không trách bọn họ, dù sao hai bên nói trắng ra
chỉ là bèo nước gặp nhau, quen biết không được mấy ngày, cho dù hắn có thể nói
là từng cứu bọn họ một mạng, thế nhưng cái này cũng không đại biểu bọn họ cần
phải vì hắn bán mạng.
Nhân sinh mỗi người một con đường, căn bản không có bao nhiêu người có thể
cùng bản thân đồng hành đi tới cuối cùng.
-Yên tâm ! Chỉ cần ta còn sống trở ra, nhất định sẽ đến tìm mọi người hàn huyên !
Vương Hạo Thần đối với chiến đội tất cả mọi người ôm quyền nói, trong thanh âm
ẩn chứa vô cùng tự tin.
Mọi người từng cái đi lên tạm biệt Vương Hạo Thần, sau cùng chỉ còn lại một
mình Đồng Tĩnh Vân, nàng lưỡng lự một chút rồi đi đến trước mặt hắn, lấy ra
một cây màu trắng xinh đẹp ngọc trâm, thần sắc có ngượng ngùng, đem ngọc trâm
đưa cho hắn, nói :
-Ngọc trâm này không phải món đồ gì trân quý, nhưng nó theo ta đã lâu, hi vọng ngươi có thể nhận lấy, sau này nếu có dịp, hãy tới Đồng gia tìm ta !
Nói xong, nàng tựa hồ còn sợ Vương Hạo Thần sẽ cự tuyệt, đem ngọc trâm đặt vào
tay hắn, sau đó liền đỏ mặt xoay người đi, tựa hồ không muốn để cho hắn nhìn
thấy mình lúc này bộ dạng.
Mọi người đồng loạt sửng sờ hồi lâu, sau đó liền vị ý thâm tường nhìn xem
Vương Hạo Thần, Đại Cương càng là nở nụ cười cổ quái, nụ cười mà theo hắn là “
nam nhân đều hiểu “ ý tứ.
Bọn họ thế nhưng là biết, Đồng Tĩnh Vân tại Đồng gia thế nhưng là có vô số
người theo đuổi, bất quá lại không có ai bắt được nàng phương tâm, Vương Hạo
Thần cùng nàng tiếp xúc không có mấy ngày, nay lại Đồng Tĩnh Vân lại mang mình
tuỳ thân ngọc trâm đưa cho hắn, cái này tâm ý ngầm bên trong, mọi người trừ
phi đầu bị lừa đá mới không nhìn ra.
Một nữ tử đưa cho một người nam tử ngọc trâm, có ý nghĩa không giống bình
thường, nói thẳng ra, chính là đã đối với nam tử đó động tâm !
Nhất thời, Đại Cương và Trần Thắng liền không nhịn được trong lòng hâm mộ
Vương Hạo Thần vận khí tốt, nếu để cho đám nam nhân ngoài kia biết được, e
rằng sẽ ghen tị đến phát điên.
Đáng tiếc, Vương Hạo Thần nơi nào có thể hiểu được nữ nhân tâm ý, hắn nhiều
nhất chỉ cảm thấy kỳ quái, mình thân là một cái nam nhân, Đồng Tĩnh Vân lại
đem ngọc trâm đưa cho hắn là có ý gì ?
Bất quá, Vương Hạo Thần vẫn lịch sự nhận lấy ngọc trâm, hướng Đồng Tĩnh Vân
nói :
-Đa tạ, sau này nếu chúng ta có duyên, nhất định sẽ gặp lại !
Lời nói của hắn đơn thuần chỉ là muốn hẹn gặp bằng hữu trong tương lại, thế
nhưng vào tai mọi người lại biến thành đối với Đồng Tĩnh Vân làm ra một cái “
hẹn ước “, cộng thêm trước đó hắn tiếp nhận ngọc trâm, càng khiến cho mọi
người tin tưởng Vương Hạo Thần cũng có ý với Đồng Tĩnh Vân.
Quả nhiên, Đồng Tĩnh Vân sau khi nghe được lời nói của Vương Hạo Thần, khuôn
mặt trong nháy mắt liền đỏ bừng, tràn đầy ngượng ngùng cùng vui sướng, nàng
không nghĩ tới, đối phương lại “ đáp ứng “ mình tâm ý một cách dễ dàng tới như
vậy.
Trong đám người, chỉ có Vân Lan là hai mắt ảm đạm vô quang, trong lòng lại
đắng chát nghĩ thầm : “ Thì ra hắn trong lòng đã có Tĩnh Vân tỷ . . . cũng
đúng, ta thân chỉ là một cái tán tu, nơi nào có thể so với Tĩnh Vân tỷ, hắn
làm sao có thể thích ta ! “.
Nàng cảm thấy may mắn vì trước đó không có can đảm thổ lộ tình cảm của mình
với Vương Hạo Thần, nếu không lúc này thực sự là không có mặt mũi nhìn hắn,
càng không có mặt mũi nhìn Đồng Tĩnh Vân.
Có đánh chết Vương Hạo Thần cũng không biết mình thế mà ngớ ngẩn cùng với Đồng
Tĩnh Vân kết xuống một cái to lớn hiểu lầm, phải đến mấy năm sau, hắn mới bởi
vì hành động của ngày hôm nay mà hối hận không thôi.
Hắn lúc này vẫn còn quá trẻ, thực sự không hiểu chút gì về chuyện tình cảm nam
nữ, nếu như là hắn có một chút kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện “ đáp
ứng “ Đồng Tĩnh Vân như vậy.
Chỉ là, Vương Hạo Thần lúc này không thể biết được những chuyện trong tương
lai, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một mục tiêu đó là tiến vào Nhai Đình sơn
mạch chỗ sâu tìm kiếm cơ duyên nâng cao thực lực, những chuyện hắn căn bản
không để ý tới.
Nhìn Vương Hạo Thần thân ảnh đang chậm rãi thu nhỏ sau hàng cây, Đại Cương mới
quay sang nhìn Đồng Tĩnh Vân, cười hắc hắc nói :
-Đội trưởng, chúc mừng ngươi tìm được trượng phu a ! Tiểu huynh đệ kia tuy rằng hơi nhỏ tuổi một chút, nhưng thiên phú lại tuyệt hảo, ngươi cùng hắn ở một chỗ tuyệt đối không lỗ a !
Trần Thắng ở một bên nghe lời này của Đại Cương cho dù tính vốn ít nói cũng
không nhịn được mà bật cười, ánh mắt nhìn về phía Đại Cương có chút bội phục,
con hàng này bình thường có vẻ khờ khạo, thế nhưng hôm nay làm sao lại mồm năm
miệng mười như vậy a ?
Đồng Tĩnh Vân khuôn mặt lập tức đỏ bừng như táo chín, chỉ có thể hung hăng
trừng mắt nhìn Đại Cương một cái, quát nhẹ nói :
-Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì, còn không mau thu dọn đồ đạc trở về !
Đại Cương đối với lời nói của nàng chỉ biết cười trừ, nữ nhân này thật đúng là
khó hiểu, rõ ràng trong lòng đã thích người ta, ngoài mặt lại không dám thừa
nhận.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, lại không để ý tới Vân Lan ánh mắt một
mực nhìn về phía Vương Hạo Thần thân ảnh, sau cùng trong mắt nàng hiện lên một
tia dứt khoát, nếu Vương Hạo Thần cùng Đồng Tĩnh Vân đối với nhau đã có tình
cảm, vậy nàng không thể đối với hắn lại có ý nghĩ, nàng không muốn phá hoại
hai người sự tình, càng không muốn đánh mất Đồng Tĩnh Vân người bằng hữu này.
Cứ như vậy, tổ đội bốn người hướng về phía Nhai Đình sơn mạch lối ra đi tới,
không nhanh không chậm rời khỏi vùng sơn mạch này.
Chia tay chiến đội, Vương Hạo Thần một mình tiến vào Nhai Đình sơn mạch nội
sơn, cũng tức là, hắn đã vượt qua Ải Nhai Đình.
Từ lúc này, hắn liền không có đồng đội ở bên cạnh chiếu ứng, hoàn toàn chỉ có
một thân một mình, hơn nữa Nhai Đình sơn mạch chỗ sâu so với vùng bên ngoài
nguy hiểm hơn rất nhiều, vì thế mỗi bước đi của Vương Hạo Thần đều hết sức cẩn
thận, bàn tay luôn nắm lấy Tử Lam Kiếm, bất cứ lúc nào đều có thể chuyển sang
trạng thái chiến đấu.
Nhai Đình sơn mạch chỗ sâu số lượng man thú kỳ thực so ra kém hơn vùng ngoại
sơn, thế nhưng có thể ở nơi này tồn tại man thú, thực lực chắc chắn vượt xa
man thú bên ngoài.
Trước đó Vân Lan có nói rằng không có Vũ Sĩ tu vi đi vào Nhai Đình sơn mạch
chỗ sâu là cực kỳ nguy hiểm hoàn toàn đích xác có đạo lý.
Lấy Vương Hạo Thần thực lực lúc này, ở ngoại sơn tuy rằng không thể nói là
quét ngang, thế nhưng cũng có thể coi là kẻ có thực lực, bất quá đi vào nội
sơn, hắn liền không tính là cái gì, vì thế không thể không cẩn thận.