Xuất Thủ


Người đăng: doimatmaudo

Tràng cảnh chiến đấu của mọi người đều được Vân Lan thu vào trong mắt, nàng
thần sắc, cuối cùng có chút ảm đạm, bất quá nàng vẫn không có bỏ chạy, bởi vì
nếu nàng rời khỏi, sẽ không có ai kiềm chế Lục Tông và Tề Uyên, nếu như để cho
bọn hắn chạy tới hiệp trợ đồng bọn, vậy đám người Triệu Ung, Đại Cương khẳng
định phải chết không thể nghi ngờ.

Chỉ là, nàng có tấm lòng như vậy, không có nghĩa là kẻ khác cũng giống nàng.

Mà Triệu Ung, chính là một người như vậy.

Lúc này tình huống chiến trường Triệu Ung cũng đã quan sát qua, hắn ánh mắt
lúc này hiện lên vẻ do dự, tiếp tục như vậy, bọn hắn sớm muộn chỉ có thảm bại
phần, vì thế trong lòng hắn, đã có ý đinh thoái lui.

Mặc dù hắn đối với Vân Lan có tình cảm, thế nhưng cái này không đại biểu cho
hắn có thể vì nàng mà liều mạng, dù sao cái hắn ưa thích phần lớn chỉ là Vân
Lan thân thể, cũng không phải là tất cả của nàng, mà chỉ cần Triệu Ung hắn còn
sống, còn sợ không tìm được nữ nhân khác để hưởng thụ sao ?

Triệu Ung chậm rãi có quyết định, cùng Tân Lập giao thủ lực lượng cũng chậm
rãi giảm bớt, trong lúc vô hình đem phần lớn áp lực chuyển sang Trần Thắng
trên người.

-Cần phải ra tay rồi !

Vương Hạo Thần lúc này lầm bầm một tiếng, hắn một cái tu vi Ngũ Tinh Vũ Đồ, ở
trong chiến trường thực sự có chút chói mắt, trong mắt người khác có thể nói
là yếu ớt tới cực điểm, vì thế ngay cả Lục Tông, Tề Uyền đều đem hắn coi làm
không khí, căn bản không thèm để ý tới hắn.

Đúng vào lúc hắn đang muốn tiến lên hỗ trợ, dị biến liền xảy ra, vốn dĩ đang
cùng Trần Thắng liền thủ đối địch Triệu Ung, bất thình lình hướng về phía sau
lui nhanh, tốc độ nhanh vô cùng, trong chớp mắt đã rời khỏi vòng chiến đấu,
không bao lâu thân ảnh liền biến mất ở trong rừng.

Triệu Ung bỏ chiến, dẫn đến Trần Thắng phải một mình gánh chịu Tân Lập lực
lượng, áp lực trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần, để cho hắn suýt nữa đổ gục.

-Triệu Ung ! Ngươi vô sỉ !

Nhìn thấy Triệu Ung lâm trận bỏ chạy, Vân Lan khuôn mặt tức đến tái nhợt, hận
không thể đuổi theo một kiếm chém hắn làm hai nửa.

Nàng thật không nghĩ tới, người bình thường vẫn theo đuổi nàng, lại không có
cốt khí như vậy, không quản đồng bạn sinh tử một mình chạy trốn.

Vương Hạo Thần một bên cũng ngẩn ra, sau đó lại lắc đầu, hắn vốn dĩ đối với
Triệu Ung ấn tượng tuy rằng không tốt, thế nhưng cũng chưa quá tệ, lúc này
nhìn thấy y hành động vô sỉ như vậy, Triệu Ung chính thức ở trong mắt hắn trở
thành không có một chút giá trị chi nhân.

Đồng Tĩnh Vân, Đại Cương, Trần Thắng đang liều mạng chiến đấu cũng đem một màn
này thu vào trong mắt, giận đến khí huyết công tâm, trong lòng cũng trở nên
tuyệt vọng.

-Ha ha ! Tiểu mỹ nhân, đồng bạn ngươi chạy thì chạy rồi, bây giờ chúng ta cho ngươi một cơ hội, lập tức đầu hàng, bọn ta nhất định sẽ không làm hại ngươi, ngược lại sẽ hảo hảo cưng chiều ngươi a !

Lục Tông lúc này cực kỳ đắc ý nhìn Vân Lan nói, giống như đã đem nàng xem như
vậy trong tay.

Vân Lan ánh mắt ảm đạm, lại có một tia quyết tuyệt lạnh lùng, nhìn Vương Hạo
Thần truyền âm nói :

-Vương Hạo Thần, ngươi đi mau, ta giúp ngươi đoạn hậu !

Nàng lúc này để cho Vương Hạo Thần rời đi, chính là bởi vì không muốn để cho
hắn cùng chiến đội chung sinh tử, còn bản thân lại không thể bỏ chạy, bởi vì
nàng không làm được chuyện như vậy trái lương tâm, nếu như nàng liều chết ở
lại chiến đấu, bọn họ còn có một tia sinh cơ, nếu ngay cả nàng cũng chạy trốn,
vậy Đồng Tĩnh Vân, Đại Cương mấy người tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

Vương Hạo Thần làm sao không hiểu ý tứ của nàng, trong lòng lại càng đối với
nữ tử này tăng lên hảo cảm, đối phương có thể trong tình trạng này còn có lòng
dạ quan tâm chính mình, thực sự là một cái tâm địa lương thiện nữ tử.

-Ta đi, ngươi làm sao bây giờ ?

Vương Hạo Thần tiến lên đứng bên cạnh Vân Lan, nhìn nàng trầm giọng nói.

Vân Lan trầm mặc một lát, sau đó đáp :

-Tĩnh Vân tỷ từng cứu mạng ta, ta nợ nàng một món ân tình, lúc này cho dù chết, ta cũng không thể bỏ nàng lại !

Rồi nàng lại nhìn hắn mà nói :

-Ngươi thì khác, ngươi cũng chúng ta chung đụng không lâu lắm, hai bên không có nhiều cảm tình, cũng không có mắc nợ nhau, ngươi không cần cùng chúng ta liều chết đối địch . . . tốt rồi, không nói những cái này, ngươi nhanh một chút đi đi a, Đại Cương bọn họ đã nhanh không trụ được rồi !

Còn một câu nàng chưa có nói ra, đó là Vương Hạo Thần tu vi chỉ có Ngũ Tinh Vũ
Đồ, coi như hắn ở lại cũng không thể giúp được cái gì, thế nhưng nàng không
muốn nói ra điều đó, bởi vì ít nhất Vương Hạo Thần ở trong tình huống này cũng
không có giống như Triệu Ung tên kia trực tiếp bỏ chạy, ngược lại vẫn ở lại
với bọn hắn.

Hạng người như vậy, tuy rằng thực lực có thể không đủ, nhưng ít nhất không
giống một số kẻ hèn nhát, có thể bỏ rơi đồng đội bất cứ lúc nào.

Lục Tông, Tề Uyên hai người lúc này cũng chú ý tới Vương Hạo Thần, bất quá
trong mắt bọn hắn lại không chút nào che dấu khinh thị cùng chế nhạo chi ý.

Trước đó bọn hắn cũng đã nhìn ra Vương Hạo Thần là cùng một nhóm với Đồng Tĩnh
Vân chiến đội, thế nhưng lại hoàn toàn đem hắn xem là không khí, bởi vì tu vi
của đối phương quá thấp, chỉ có Ngũ Tinh Vũ Đồ.

Thực lực như vậy, bọn hắn căn bản không thèm để vào mắt.

-Tiểu tử ? Tu vi Ngũ Tinh Vũ Đồ lại dám tới nơi này, ta cũng không thể không bội phục dũng khí của ngươi, bất quá hôm nay ngươi vận khí quá kém, gặp phải chúng ta chỉ có một con đường chết !

Lục Tông nhìn Vương Hạo Thần một chút, trong mắt liền hiện ra một tia đố kỵ,
bởi vì thiếu niên trước mặt dung mạo quá xuất chúng, mặc dù không muốn thừa
nhận, thế nhưng hắn ở trước mặt người ta căn bản không đáng nhắc tới, tựa như
con vịt xấu xí muốn so sánh với thiên nga vậy.

Đừng nói là hắn, e rằng trên đại lục phần lớn nam nhân đứng trước mặt Vương
Hạo Thần đều sẽ có cảm giác như vậy.

Thế nhưng Lục Tông làm sao có thể thừa nhận một cái nam nhân khác dung mạo đẹp
hơn mình ?

-Lục Tông, hắn cũng không phải chúng ta chiến đội chi nhân ! Ngươi kéo hắn vào chuyện này làm gì ?

Vân Lan trong lòng trầm xuống, lạnh giọng nói.

-Hắc hắc ! Ngươi nói không phải liền không phải, ta xem hắn là ngươi mới thu tiểu bạch kiểm đi a ? Đợi lão tử giết hắn rồi, xem hảo hảo chơi ngươi !

Lục Tông âm u cười nói, hướng Tề Uyên nháy mắt một cái, thứ hai lập tức hiểu
ý, cười tà một tiếng, liền cùng với Lục Tông xông lên, bản thân mình tiến lên
ngăn cản Vân Lan, còn Lục Tông mục tiêu, không ai khác ngoài Vương Hạo Thần.

Vân Lan muốn tiến lên cứu viện, thế nhưng nàng lại bị Tề Uyên ngăn cản, nhất
thời không có biện pháp thoát thân.

Lục Tông thân ảnh lao tới hướng Vương Hạo Thần lao tới, khoé miệng hiện ra một
nụ cười khinh miệt nói :

-Tiểu tử ! Chịu chết đi !

Nói rồi, hắn một chưởng liền đánh đi ra, đánh thẳng về phía Vương Hạo Thần.

Theo Lục Tông, hắn đường đường một cái Thất Tinh Vũ Đồ, tuỳ tiện một chưởng,
đều có thể trọng thương thậm chí đánh chết một cái chỉ có Ngũ Tinh Vũ Đồ tu vi
vũ giả, vì thế Vương Hạo Thần lúc này, nhất định là bị doạ phá gan.

Thế nhưng Vương Hạo Thần khuôn mặt lại không có chút nào bởi vì một chưởng của
Lục Tông mà động dung, thậm chí có thể nói là không đem đối phương để vào mắt.

Nếu là hắn còn chưa có đột phá tu vi trước kia, xác thực vô pháp là Thất Tinh
Vũ Đồ Lục Tông đối thủ, thế nhưng bây giờ . . . đối phương ở trước mặt hắn căn
bản không tính là thứ gì !

Ngay vào lúc Lục Tông một chưởng gần đến Vương Hạo Thần trước mặt, hắn rốt
cuộc động thủ, trong tay Tử Lam Kiếm “ sặc “ một tiếng ra khỏi vỏ, trường kiếm
vung lên, một đạo kiếm quang nhanh như điện phá không mà đến, nhanh tới mức
mắt thường vô pháp nhìn thấy, trong nháy mắt chém vào Lục Tông phần cổ.

-Vũ Phong Thức !

Một đạo đạm mạc mà lạnh lùng thanh âm, từ trong miệng Vương Hạo Thần truyền
ra.

Lúc Vương Hạo Thần trường kiếm bổ vào Lục Tông phần cổ, cũng là lúc Lục Tông
một chưởng đánh vào hắn phần ngực, thế nhưng Vương Hạo Thần lại không phải là
người Lục Tông có thể so sánh, phản ứng cực nhanh, trong một sát na tối hậu
liền dựa theo Toàn Phong kiếm pháp bộ pháp né qua một bên, để Lục Tông một
chưởng thất bại trong gang tấc.

Hai người một lần giao phong này, đều là tấn công, không hề phòng ngự, Lục
Tông một chưởng thất bại về sau, lực lượng còn sót lại đem thân thể hắn tiếp
tục đẩy về phía trước, đến khi dừng lại, vị trí đã cách Vương Hạo Thần sau
lưng hơn mười bước.


Nghịch Thế Vũ Thần - Chương #45